Chương 69: Ngoại truyện 1 Giang Bảo Bảo
Tửu Tiểu Thất
12/11/2015
Giang Ly có hai đứa con, đứa chị tên là Giang Hân, cậu em trai tên là Giang Dụ. Cô chị hơn cậu em một tuổi rưỡi.
Truyện kể cho bé
Khi Hân Hân bốn tuổi, có lần, Quan Tiểu Yến khai phá trí lực cho cô bé, bắt đầu từ học thuộc Đường Thi.
Tuy thành tích ngữ văn của mình chẳng ra làm sao, nhưng là một người mẹ, Quan Tiểu Yến cũng nhẫn nại. Cô ôm Hân Hân vào lòng, nói: “Con gái ngoan, đọc theo mẹ…Xuân miên bất giác hiểu.”
Hân Hân ngoan ngoãn dựa vào lòng Quan Tiểu Yến, giọng nói non nớt đọc theo: “Xuân miên bất giác hiểu”
Quan Tiểu Yến: “Xứ xứ văn đề điểu.”
Hân Hân: “Xứ xứ văn đề điểu.”
Quan Tiểu Yến: “Nguyệt lai phong vũ thanh.”
Hân hân: “…”
Quan Tiểu Yến đợi rất lâu, phát hiện Hân Hân không có động tĩnh, thế là lặp lại một lượt, Hân Hân vẫn không nói. Quan Tiểu Yến kỳ quái hỏi: “Hân Hân, vì sao con không đọc?”
Hân Hân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ, là Dạ lai phong vũ thanh.”
Quan Tiểu Yến: “…”
Bại trong tay của một đứa trẻ bốn tuổi, Quan Tiểu Yến cảm thấy khôn có đất dung thân. Để cứu vãn lại cục diện, cô lập tức cầm cuốn Truyện kể toàn tập ra, nói: “Con gái ngoan, mẹ kể chuyện cho con.”
Trong cặp mắt đen láy của Hân Hân lập tức lộ ra vẻ khác thường, nó cười ngọt ngào, nịnh bợ nói: “ Mẹ tốt nhất.” Trong mắt của một đứa trẻ, kể chuyện thú vị hơn rất nhiều so với Đường thi khô khốc kia.
Quan Tiểu Yến lật một đoạn, nói: “Mẹ kể cho con nghe câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ nhé!”
Hân hân xẹp hơi, chẳng vui vẻ gì nói: “Mẹ, hôm qua mẹ kể chuyện này rồi.”
Quan Tiểu Yến ho khan hai tiếng, nói: “Vậy…mẹ kể cho con chuyện Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhé!”
Hân Hân: “Hôm kia cũng đã kể chuyện này.”
Quan Tiểu Yến chẳng biết làm thế nào vỗ đầu, lại lật tiếp, nói: “Nàng tiên cá thế nào?”
Hân Hân: “Không muốn nghe, nàng tiên cá cuối cùng cũng chết, hu…”
“Bảo bối ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!” Quan Tiểu Yến đau lòng khẽ vỗ vỗ lưng Hân Hân, dỗ dành cô bé: “Kể cho con nghe câu chuyện vui vẻ vậy…Câu chuyện của ốc sên thế nào?”
Hân hân vẫn buồn phiền: “Câu chuyện đó nghe ít nhất mười lần rồi, con có thể kể cho các cô ở trong trường mẫu giáo nghe đấy…”
Quan Tiểu Yến thật sự hết cách, uể oải hỏi: “Vậy bảo bối, con muốn nghe chuyện gì?”
Hân Hân chớp chớp mắt, do dự nói: “Con…con muốn nghe, chuyện Quỷ…Quỷ thổi đèn…”
Quan Tiểu Yến nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh buốt, Quỷ thổi đèn!
“Giang – Ly!” Quan Tiểu Yến nghiến răng nghiến lợi gọi, vứt Hân Hân lại, phẫn nộ xông vào thư phòng.
Ngốc nghếch
Lúc ba tuổi cậu con trai mới chỉ biết gọi “bố”, “mẹ”, ngoài ra không biết nói bất kỳ từ nào. Quan Tiểu Yến vẫn luôn hoài nghi trí thông minh của cậu bé có vấn đề, Giang Ly bình tĩnh an ủi: “Không cần lo lắng, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Hôm nay, Quan Tiểu Yến và Giang Ly cùng hai đứa con ngồi trên thảm chơi xếp hình. Hân Hân ra sức gọi cậu em là “em trai ngốc”, “em trai ngốc không biết nói”. Quan Tiểu Yến sợ tâm hồn yếu ớt của cậu bé bị tổn thương, vừa muốn ngăn cản, nhưng lại nghe thấy cậu bé đột nhiên hé răng hắng giọng nói với Hân Hân: “Ngốc nghếch.”
Hai người lớn bất ngờ, vẫn chưa phản ứng lại được, ngược lại Hân Hân bị đả kích rồi, cướp lấy miếng xếp hình trong tay em, thở phì phì nói: “Em nói cái gì?”
Giọng nói còn có chút non nớt của cậu em vừa trong vừa sáng, cậu bé xì miệng, tự tin nói: “Em nói chị là ngốc nghếch, mỗi lần chị đều lắp sai chỗ này, Hân Hân ngốc nghếch.”
Hân hân: “…”
Quan Tiểu Yến: “ …”
Giang Ly: “…”
Bạn nhỏ Hân Hân bị đả kích kịch liệt, “oa” một tiếng rồi khóc ầm lên, Quan Tiểu Yến vội vàng ôm có bé vào lòng, khẽ vỗ lưng để an ủi, ai biết được cô bé lại lảo đảo bò vào lòng Giang Ly…
Giang Ly cười he he đón Hân Hân, hôn một cái lên mặt cô bé nói: “Ngoan, Hân Hân nhà ta không ngốc nghếch, em trai mới là ngốc nghếch.”
Quan Tiểu Yến nhận được sự đối xử lạnh nhạt này, vô cùng bi phẫn, cô đành ôm lấy cậu em trai cũng bị lạnh nhạt ở bên cạnh, hôn một cái lên mặt cậu bé, nhưng mà cân nhắc như vậy có khả năng bị cậu bé hiểu rằng cô đang cổ vũ sau khi nó phỉ bang chị, cô vội vàng giải thích: “Con trai, đây là chị gái con, không phải ngốc nghếch.” Thằng bé mở miệng, câu đầu tiên nói với chị gái lại không phải là “chị” là là hai chữ “ngốc nghếch”, Quan Tiểu Yến không kìm được lắc đầu cảm thán, trẻ con thời đại này thần kỳ quá…
Cậu em có chút ấm ức, cúi đầu, tóm lấy vạt áo của Quan Tiểu Yến, lẩm bẩm: “Nhưng mà chị ấy chính là ngốc nghếch…”
Cậu bé vừa nói xong, Hân Hân vừa mới được Giang Ly dỗ dành một chút lại khóc to hơn.
Quan Tiểu Yến không kìm được toát mồ hôi, véo véo má của cậu bé để trừng phạt, nói: “Con trai à, con học từ này của ai?”
Cậu bé: “Bố.”
Quan Tiểu Yến: “…”
Liên quan đến mẹ
Khi Hân Hân sáu tuổi, có lần cãi nhau với em trai trong phòng khách, Quan Tiểu Yến vô cùng thiếu đạo đức, trốn trong phòng ngủ nghe bọn nó cãi nhau.
Hóa ra bọn nó đang thảo luận chủ đề động vật lợi hại nhất trên thế giới này là gì. Hân Hân cho rằng là bố, còn cậu em lại kiên trì cho rằng đó là gấu mèo.
Nhân tiện nói một câu, cậu bé gần như yếu thích gấu mèo cuồng nhiệt, đồ chơi của cậu, quần áo và túi xách…chỉ in hình gấu mèo, cậu bé mới yên tâm dùng.
Thế là hai đứa tranh luận không ngừng, cuối cùng, Hân Hân mặt tối sầm, nói: “Nếu như em không nghe lời chị, sau này chị sẽ không chơi trò chơi với em nữa.” Cậu bé rất thích chơi trò chơi.
Cậu bé gần như bị uy hiếp, rất lâu không nói.
Hân Hân cảm thấy uy hiếp vẫn chưa đủ lực, thế là lại bổ sung: “Chị sẽ bảo bố không chơi cùng em, bố rất nghe lời chị?”
Cậu bé do dự một chút, nói: “Mẹ có thể chơi cùng em.”
Hân Hân: “Mẹ ngốc như vậy, chơi chắc chắn chẳng thú vị gì.”
Quan Tiểu Yến ở trong phòng ngủ nghe lén thấy câu này, bi phẫn trào đến, Cô giận đùng đùng xông ra ngoài, tay chống nạnh tranh biện với Hân Hân nói: “Mẹ ngốc sao? Mẹ ngốc sao? Cơm mỗi ngày các con ăn đều là do mẹ nấu, con có thể nấu được không?”
Hân hân khinh thường nói: “Mẹ, mẹ không biết ngại mà so tài nghệ nấu nướng với một đứa trẻ sáu tuổi sao?”
Quan Tiểu Yến: “ …”
Cậu em là thiên tài
Khi cậu em bảy tuổi, một ngày chị gái tan học về đến nhà thì bắt đầu khóc, nói cô giáo dạy toán tịch thu truyện tranh của cô bé, còn phê bình cô bé trước mặt cả lớp.
Quan Tiểu Yến nghe rồi, lên tiếng phê bình: “Sau này không được đọc truyện tranh nữa, như thế là không đúng.”
Hân Hân ấm ức lẩm bẩm: “Nhưng mà con nhận lỗi rồi, cô giáo vẫn không chịu trả truyện tranh cho con.”
Quan Tiểu Yến chẳng buồn để tâm: “Con phải chịu phạt.”
Hân Hân vẫn không phục, bất mãn tố cáo: “Nhưng cô ấy lại đem truyện tranh của con cho con trai cô ấy rồi!”
Quan Tiểu Yến: “Giáo viên có quyền quyết định vấn đề này, ai bảo con đọc truyện trên lớp.”
Giang Ly vỗ vào đầu Hân Hân nói: “Không sao cả, bố sẽ lại mua cho con.”
Quan Tiểu Yến bất mãn dùng đũa chọc Giang Ly: “Này, anh chiều con quá rồi đó!”
Lúc này, cậu em bên cạnh đột nhiên nói với Hân Hân: “Nếu như chị chịu cho em đồ chơi hình gấu mèo mới mua của chị, em sẽ giúp chị báo thù.”
Quan Tiểu Yến cho rằng cậu bé đang nói bừa, cũng không lưu tâm lắm.
Ngày hôm sau, Quan Tiểu Yến liền nghe nói, khi giáo viên toán của Hân Hân lên lớp, bài giảng đều bị đổi thành gấu mèo đánh nhau, hơn nữa cứ kích vào một cái là sẽ tự động thả ra, làm thế nào cũng không dừng lại được, cuối cùng giáo viên đành ra ngoài tim nhân viên sửa chữa, bỏ một đám trẻ con tám, chin tuổi lại trong phòng học, ôm bụng cười. Đương nhiên, người vui nhất chính là Hân Hân rồi.
Quan Tiểu Yến vừa nghe thấy Hân Hân nói những lời này, trong lòng còn ôm con gấu mèo đồ chơi đã từng thuộc về Hân Hân kia.
Quan Tiểu Yến lập tức nhìn sang thân hình đang nhàn nhã, thư thái nào đó trên sofa: “Giang ly!”
Giang ly cười vô tội nói: “Anh cũng chẳng có cách nào, con trai chúng ta là một thiên tài.”
Quan Tiểu Yến bi phẫn cốc vào đầu con trai: “Bố con đã là thiên tài rồi, vì sao con cũng muốn làm thiên tài hả? Các con như thế này, chẳng có đưa nào khiến mẹ bớt lo lắng cả!”
Cậu bé dụi dụi vào chân Quan Tiểu Yến, nói như an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Hân Hân không phải là thiên tài, chị ấy là một kẻ ngốc nghếch.”
Hân Hân không phục: “Chị chẳng phải là kẻ ngốc nghếch! Còn nữa, không cho phép em gọi tên của chị, em có biết lễ phép không hả?”
Cậu bé: “Chị là ngốc nghếch, đến mã nguồn là gì chị cũng không biết.”
Hân Hân: “Em…tức chết mất thôi!”
Thế là một bầu không khí chiến tranh bao phủ.
Quan Tiểu Yến vừa đứng bên cạnh xem cảnh náo nhiệt vừa âm thầm lau mồ hôi, còn may con trai cô không hỏi cô cái vấn đề mã nguồn này, thực ra cô cũng không rõ…
Ý của heo con ngốc
Khi rất lớn rồi, cậu em còn không biết thắt dây giày, Hân Hân thường xuyên mượn có này cười nhạo cậu.
Có lần, cậu em lại thắt nhầm dây giày, Hân Hân nhân cơ hội này gọi cậu là “heo con ngốc”, còn hỏi cậu: “Em biết heo con ngốc là gì không?”
Cậu em nghiên cứu dây giày, mặt không chút biểu cảm trả lời: “Biết, là em trai của một con heo to ngốc.”
Hân Hân: “…”
Quan Tiểu Yến đứng bên cạnh toát mồ hôi, vừa vui mừng, may mắn cậu bé không nói là con trai của một con heo già ngốc…
Truyện kể cho bé
Khi Hân Hân bốn tuổi, có lần, Quan Tiểu Yến khai phá trí lực cho cô bé, bắt đầu từ học thuộc Đường Thi.
Tuy thành tích ngữ văn của mình chẳng ra làm sao, nhưng là một người mẹ, Quan Tiểu Yến cũng nhẫn nại. Cô ôm Hân Hân vào lòng, nói: “Con gái ngoan, đọc theo mẹ…Xuân miên bất giác hiểu.”
Hân Hân ngoan ngoãn dựa vào lòng Quan Tiểu Yến, giọng nói non nớt đọc theo: “Xuân miên bất giác hiểu”
Quan Tiểu Yến: “Xứ xứ văn đề điểu.”
Hân Hân: “Xứ xứ văn đề điểu.”
Quan Tiểu Yến: “Nguyệt lai phong vũ thanh.”
Hân hân: “…”
Quan Tiểu Yến đợi rất lâu, phát hiện Hân Hân không có động tĩnh, thế là lặp lại một lượt, Hân Hân vẫn không nói. Quan Tiểu Yến kỳ quái hỏi: “Hân Hân, vì sao con không đọc?”
Hân Hân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mẹ, là Dạ lai phong vũ thanh.”
Quan Tiểu Yến: “…”
Bại trong tay của một đứa trẻ bốn tuổi, Quan Tiểu Yến cảm thấy khôn có đất dung thân. Để cứu vãn lại cục diện, cô lập tức cầm cuốn Truyện kể toàn tập ra, nói: “Con gái ngoan, mẹ kể chuyện cho con.”
Trong cặp mắt đen láy của Hân Hân lập tức lộ ra vẻ khác thường, nó cười ngọt ngào, nịnh bợ nói: “ Mẹ tốt nhất.” Trong mắt của một đứa trẻ, kể chuyện thú vị hơn rất nhiều so với Đường thi khô khốc kia.
Quan Tiểu Yến lật một đoạn, nói: “Mẹ kể cho con nghe câu chuyện Cô bé quàng khăn đỏ nhé!”
Hân hân xẹp hơi, chẳng vui vẻ gì nói: “Mẹ, hôm qua mẹ kể chuyện này rồi.”
Quan Tiểu Yến ho khan hai tiếng, nói: “Vậy…mẹ kể cho con chuyện Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhé!”
Hân Hân: “Hôm kia cũng đã kể chuyện này.”
Quan Tiểu Yến chẳng biết làm thế nào vỗ đầu, lại lật tiếp, nói: “Nàng tiên cá thế nào?”
Hân Hân: “Không muốn nghe, nàng tiên cá cuối cùng cũng chết, hu…”
“Bảo bối ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!” Quan Tiểu Yến đau lòng khẽ vỗ vỗ lưng Hân Hân, dỗ dành cô bé: “Kể cho con nghe câu chuyện vui vẻ vậy…Câu chuyện của ốc sên thế nào?”
Hân hân vẫn buồn phiền: “Câu chuyện đó nghe ít nhất mười lần rồi, con có thể kể cho các cô ở trong trường mẫu giáo nghe đấy…”
Quan Tiểu Yến thật sự hết cách, uể oải hỏi: “Vậy bảo bối, con muốn nghe chuyện gì?”
Hân Hân chớp chớp mắt, do dự nói: “Con…con muốn nghe, chuyện Quỷ…Quỷ thổi đèn…”
Quan Tiểu Yến nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh buốt, Quỷ thổi đèn!
“Giang – Ly!” Quan Tiểu Yến nghiến răng nghiến lợi gọi, vứt Hân Hân lại, phẫn nộ xông vào thư phòng.
Ngốc nghếch
Lúc ba tuổi cậu con trai mới chỉ biết gọi “bố”, “mẹ”, ngoài ra không biết nói bất kỳ từ nào. Quan Tiểu Yến vẫn luôn hoài nghi trí thông minh của cậu bé có vấn đề, Giang Ly bình tĩnh an ủi: “Không cần lo lắng, con cháu tự có phúc của con cháu.”
Hôm nay, Quan Tiểu Yến và Giang Ly cùng hai đứa con ngồi trên thảm chơi xếp hình. Hân Hân ra sức gọi cậu em là “em trai ngốc”, “em trai ngốc không biết nói”. Quan Tiểu Yến sợ tâm hồn yếu ớt của cậu bé bị tổn thương, vừa muốn ngăn cản, nhưng lại nghe thấy cậu bé đột nhiên hé răng hắng giọng nói với Hân Hân: “Ngốc nghếch.”
Hai người lớn bất ngờ, vẫn chưa phản ứng lại được, ngược lại Hân Hân bị đả kích rồi, cướp lấy miếng xếp hình trong tay em, thở phì phì nói: “Em nói cái gì?”
Giọng nói còn có chút non nớt của cậu em vừa trong vừa sáng, cậu bé xì miệng, tự tin nói: “Em nói chị là ngốc nghếch, mỗi lần chị đều lắp sai chỗ này, Hân Hân ngốc nghếch.”
Hân hân: “…”
Quan Tiểu Yến: “ …”
Giang Ly: “…”
Bạn nhỏ Hân Hân bị đả kích kịch liệt, “oa” một tiếng rồi khóc ầm lên, Quan Tiểu Yến vội vàng ôm có bé vào lòng, khẽ vỗ lưng để an ủi, ai biết được cô bé lại lảo đảo bò vào lòng Giang Ly…
Giang Ly cười he he đón Hân Hân, hôn một cái lên mặt cô bé nói: “Ngoan, Hân Hân nhà ta không ngốc nghếch, em trai mới là ngốc nghếch.”
Quan Tiểu Yến nhận được sự đối xử lạnh nhạt này, vô cùng bi phẫn, cô đành ôm lấy cậu em trai cũng bị lạnh nhạt ở bên cạnh, hôn một cái lên mặt cậu bé, nhưng mà cân nhắc như vậy có khả năng bị cậu bé hiểu rằng cô đang cổ vũ sau khi nó phỉ bang chị, cô vội vàng giải thích: “Con trai, đây là chị gái con, không phải ngốc nghếch.” Thằng bé mở miệng, câu đầu tiên nói với chị gái lại không phải là “chị” là là hai chữ “ngốc nghếch”, Quan Tiểu Yến không kìm được lắc đầu cảm thán, trẻ con thời đại này thần kỳ quá…
Cậu em có chút ấm ức, cúi đầu, tóm lấy vạt áo của Quan Tiểu Yến, lẩm bẩm: “Nhưng mà chị ấy chính là ngốc nghếch…”
Cậu bé vừa nói xong, Hân Hân vừa mới được Giang Ly dỗ dành một chút lại khóc to hơn.
Quan Tiểu Yến không kìm được toát mồ hôi, véo véo má của cậu bé để trừng phạt, nói: “Con trai à, con học từ này của ai?”
Cậu bé: “Bố.”
Quan Tiểu Yến: “…”
Liên quan đến mẹ
Khi Hân Hân sáu tuổi, có lần cãi nhau với em trai trong phòng khách, Quan Tiểu Yến vô cùng thiếu đạo đức, trốn trong phòng ngủ nghe bọn nó cãi nhau.
Hóa ra bọn nó đang thảo luận chủ đề động vật lợi hại nhất trên thế giới này là gì. Hân Hân cho rằng là bố, còn cậu em lại kiên trì cho rằng đó là gấu mèo.
Nhân tiện nói một câu, cậu bé gần như yếu thích gấu mèo cuồng nhiệt, đồ chơi của cậu, quần áo và túi xách…chỉ in hình gấu mèo, cậu bé mới yên tâm dùng.
Thế là hai đứa tranh luận không ngừng, cuối cùng, Hân Hân mặt tối sầm, nói: “Nếu như em không nghe lời chị, sau này chị sẽ không chơi trò chơi với em nữa.” Cậu bé rất thích chơi trò chơi.
Cậu bé gần như bị uy hiếp, rất lâu không nói.
Hân Hân cảm thấy uy hiếp vẫn chưa đủ lực, thế là lại bổ sung: “Chị sẽ bảo bố không chơi cùng em, bố rất nghe lời chị?”
Cậu bé do dự một chút, nói: “Mẹ có thể chơi cùng em.”
Hân Hân: “Mẹ ngốc như vậy, chơi chắc chắn chẳng thú vị gì.”
Quan Tiểu Yến ở trong phòng ngủ nghe lén thấy câu này, bi phẫn trào đến, Cô giận đùng đùng xông ra ngoài, tay chống nạnh tranh biện với Hân Hân nói: “Mẹ ngốc sao? Mẹ ngốc sao? Cơm mỗi ngày các con ăn đều là do mẹ nấu, con có thể nấu được không?”
Hân hân khinh thường nói: “Mẹ, mẹ không biết ngại mà so tài nghệ nấu nướng với một đứa trẻ sáu tuổi sao?”
Quan Tiểu Yến: “ …”
Cậu em là thiên tài
Khi cậu em bảy tuổi, một ngày chị gái tan học về đến nhà thì bắt đầu khóc, nói cô giáo dạy toán tịch thu truyện tranh của cô bé, còn phê bình cô bé trước mặt cả lớp.
Quan Tiểu Yến nghe rồi, lên tiếng phê bình: “Sau này không được đọc truyện tranh nữa, như thế là không đúng.”
Hân Hân ấm ức lẩm bẩm: “Nhưng mà con nhận lỗi rồi, cô giáo vẫn không chịu trả truyện tranh cho con.”
Quan Tiểu Yến chẳng buồn để tâm: “Con phải chịu phạt.”
Hân Hân vẫn không phục, bất mãn tố cáo: “Nhưng cô ấy lại đem truyện tranh của con cho con trai cô ấy rồi!”
Quan Tiểu Yến: “Giáo viên có quyền quyết định vấn đề này, ai bảo con đọc truyện trên lớp.”
Giang Ly vỗ vào đầu Hân Hân nói: “Không sao cả, bố sẽ lại mua cho con.”
Quan Tiểu Yến bất mãn dùng đũa chọc Giang Ly: “Này, anh chiều con quá rồi đó!”
Lúc này, cậu em bên cạnh đột nhiên nói với Hân Hân: “Nếu như chị chịu cho em đồ chơi hình gấu mèo mới mua của chị, em sẽ giúp chị báo thù.”
Quan Tiểu Yến cho rằng cậu bé đang nói bừa, cũng không lưu tâm lắm.
Ngày hôm sau, Quan Tiểu Yến liền nghe nói, khi giáo viên toán của Hân Hân lên lớp, bài giảng đều bị đổi thành gấu mèo đánh nhau, hơn nữa cứ kích vào một cái là sẽ tự động thả ra, làm thế nào cũng không dừng lại được, cuối cùng giáo viên đành ra ngoài tim nhân viên sửa chữa, bỏ một đám trẻ con tám, chin tuổi lại trong phòng học, ôm bụng cười. Đương nhiên, người vui nhất chính là Hân Hân rồi.
Quan Tiểu Yến vừa nghe thấy Hân Hân nói những lời này, trong lòng còn ôm con gấu mèo đồ chơi đã từng thuộc về Hân Hân kia.
Quan Tiểu Yến lập tức nhìn sang thân hình đang nhàn nhã, thư thái nào đó trên sofa: “Giang ly!”
Giang ly cười vô tội nói: “Anh cũng chẳng có cách nào, con trai chúng ta là một thiên tài.”
Quan Tiểu Yến bi phẫn cốc vào đầu con trai: “Bố con đã là thiên tài rồi, vì sao con cũng muốn làm thiên tài hả? Các con như thế này, chẳng có đưa nào khiến mẹ bớt lo lắng cả!”
Cậu bé dụi dụi vào chân Quan Tiểu Yến, nói như an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, Hân Hân không phải là thiên tài, chị ấy là một kẻ ngốc nghếch.”
Hân Hân không phục: “Chị chẳng phải là kẻ ngốc nghếch! Còn nữa, không cho phép em gọi tên của chị, em có biết lễ phép không hả?”
Cậu bé: “Chị là ngốc nghếch, đến mã nguồn là gì chị cũng không biết.”
Hân Hân: “Em…tức chết mất thôi!”
Thế là một bầu không khí chiến tranh bao phủ.
Quan Tiểu Yến vừa đứng bên cạnh xem cảnh náo nhiệt vừa âm thầm lau mồ hôi, còn may con trai cô không hỏi cô cái vấn đề mã nguồn này, thực ra cô cũng không rõ…
Ý của heo con ngốc
Khi rất lớn rồi, cậu em còn không biết thắt dây giày, Hân Hân thường xuyên mượn có này cười nhạo cậu.
Có lần, cậu em lại thắt nhầm dây giày, Hân Hân nhân cơ hội này gọi cậu là “heo con ngốc”, còn hỏi cậu: “Em biết heo con ngốc là gì không?”
Cậu em nghiên cứu dây giày, mặt không chút biểu cảm trả lời: “Biết, là em trai của một con heo to ngốc.”
Hân Hân: “…”
Quan Tiểu Yến đứng bên cạnh toát mồ hôi, vừa vui mừng, may mắn cậu bé không nói là con trai của một con heo già ngốc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.