Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 3: Đừng giả lạnh lùng

Lu Lu

22/05/2020

Tại thành phố sầm uất, dưới những con đường tràn ngập màu sắc, bóng dáng ai đó yểu điệu lướt qua từng gian hàng, những cung đường vẫn tấp nập xe qua lại, dòng người cứ vội vã lướt qua nhau. Tô Hiểu Du vẫn giữ nét mặt yêu kiều, khuôn mặt lạnh như đá vẫn không xóa hết nét quyến rũ từ khuôn mặt đến thân thể của mình. Cô chỉ muốn thật nhanh đến hộp đêm nói chuyện làm cho ra lẽ, anh ta không biết luật đơn giản nhất của một nhân viên là không được phép tiết lộ thông tin của khác hàng hay sao? Nếu anh ta không nói, thì cái tên Lục mưu nhân làm sao điều tra ra được thông tin của cô chứ. Rắc rối nối tiếp rắc rối, giờ anh ta còn bắt cô chịu trách nhiệm, muốn nổ tung đầu vì tức chết mất thôi!!

Bước chân chen lấn cố qua đám đông, nhạc bar cứ sập sình khiến cho cả căn phòng lớn cứ hét rú lên vì náo nhiệt, nhưng đối với cô mà nói thật sự không còn hứng thú như mọi lần rồi.

**Chết tiệt, tìm nãy giờ không thấy anh ta đâu cả** Tô Hiểu Du thầm rủa.

Lam Bạch ơi Lam Bạch, anh nhớ trốn cho kĩ, để cô bắt gặp đúng là xui tận kiếp cả đời nhà anh!!!

Ui da cái chân của tôi, đau quá.

Cô giật mình quay lại, một người đàn ông cúi xuống xoa xoa.

Xin lỗi, bất cẩn quá, tôi đang vội nên không để ý. Cô gãi gãi đầu cười gượng gạo.

Anh ta lướt nhìn qua cô một cái, giương cao khóe miệng.

Không sao không sao, tôi sẽ không ăn vạ cô đâu nhưng cô uống với tôi một ly được chứ?.

Đúng là một tên không ra gì, cuối cùng cũng chỉ vì muốn tạo nên sự chú ý với cô, không thể sai được. Tô Hiểu Du thầm cười khinh trong bụng, nở nụ cười rạng rỡ với anh, gật đầu đồng ý. Anh ta nói cô qua bàn phía kia đợi một chút, lấy thức uống xong sẽ qua. Cô hất nhẹ mái tóc, khuất dần trong đám đông để lại đằng sau người đàn ông với cặp mắt dâm tà như sắp ăn thịt người vậy.

Hắn ta lâu quá, chậm trễ vậy chi bằng cho hắn ta leo cây!! Cô cứ nhìn chăm chú chiếc đồng hồ đeo tay, nhíu nhíu cặp lông mày xinh xắn, đang định đứng dậy liền thấy anh ta đi tới. Trên tay cầm hai ly cocktail, khóe miệng cong cong nhìn cô. Nhanh chóng muốn tìm tên kia cho một trận, cô không suy nghĩ sâu xa, cạch ly một cái rồi nhấp một hơi nửa ly. Đặt ly rượu xuống cô mỉm cười nhìn hắn. Chuẩn bị cáo từ, hắn đưa tay ra trước mặt cô, không phải người thiếu lịch sự cô cũng đưa tay nắm lấy rồi cáo từ.

Đột nhiên đầu óc quay cuồng, một tay chống bàn một tay giữ vầng thái dương, khuôn mặt cô lộ rõ sự khó chịu.

*Chết tiệt hôm nay rượu nặng vậy sao?*. Cô ngồi sụp xuống ghế.



Cô gái, không sao chứ?. Anh ta đưa tay tới ôm lấy cô, rõ ràng là câu hỏi lo lắng nhưng sắc mặt anh ta lại lộ rõ sự thích thú.

Lúc này cô mới giật mình một cái, chắc chắn hắn ta đã bỏ gì đó vào ly rượu, không xong rồi, càng ngày cô càng sắp mất đi ý thức, mắt cô hoa lại.

Cô ấy không sao chứ?

Vâng, cô ấy uống phải thuốc ngủ, chỉ cần đợi thuốc hết tác dụng là sẽ tỉnh.

Được rồi, ông lui xuống đi.

Ồn vậy, ai thế? Đang ngủ ngon mà cứ ồn ào chết đi được. Cô dần dần mở mắt, vì tác dụng phụ của thuốc nên vẫn còn đôi chút chóng mặt. Nhưng rõ ràng đây không phải phòng của cô!!

Cô mở to mắt nhìn xung quanh, một khuôn mặt tuấn tú đột nhiên áp sát mặt cô cười một cái.

Á!!! A..anh?? là anh?. Dù anh có hóa thành bụi cô vẫn nhận ra anh, Lục Tiêu Bá!!!

Tỉnh rồi à? cảm giác thế nào?

Có đôi chút không hiểu giữa ngôn từ của anh ta, Tô Hiểu Du nhíu mày.

Sao anh lại ở đây?. Nhìn mặt anh ta đúng là đáng ghét, cô nhìn anh với đôi mắt gió đông, rất nhanh nhưng cũng rất lạnh. Trong lời nói hoàn toàn ẩn sự ghét bỏ.

Sao tôi lại không được ở đây? Nhà của tôi!. Lục Tiêu Bá lóe lên sự khó chịu, con mèo hoang nhỏ này lại ra vẻ hống hách rồi.

Nhà anh??. Khoan đã tại sao cô lại ở nhà anh ta được?? Cô cố nhớ lại sự việc hôm qua, run nhẹ một cái đưa tay lên miệng. Thảm khủng khiếp, cô nhớ hôm qua cô đã rơi vào một tay không ra gì, còn bị bỏ thuốc, sau đó..sau đó...sau đó thì....

Cô vò tóc bứt tai, thật sự không nhớ gì cả, rốt cuộc tại sao cô lại ở đây với tên khó ưa này??



Lục Tiêu Bá nhếch khóe miệng, đứng dậy tiến về phía cửa sổ, móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, thổi phù một cái, động tác rất bình thường nhưng lại rất có sức hút.

Lần sau đừng chạy linh tinh đến mấy vũ trường đó, nó không hợp với cô.

Anh là cái gì mà lên tiếng? Tôi không hợp chắc anh hợp?. Tô Hiểu Du chảnh chọe hất hất cằm nhìn anh ta. Làm như anh ta cái gì cũng được còn cô thì không vậy.

Hừ! Đúng là cái loại không biết điều! Hôm qua không có tôi, không chừng cô đã có tình một đêm với kẻ khác!!. Lục Tiêu Bá từng câu nói như nghiến răng nghiến lợi, quay lại liếc nhìn cô với con mắt đầy tức giận.

Tình một đêm?? Lẽ nào anh ta đã cứu cô sao? Nhưng cái câu tình một đêm này đúng là khiến người khác khó chịu.

Anh cứu tôi bằng cách nào? Vì sao lại cứu tôi?!!. Cô có chút xấu hổ không dám đối diện với đôi mắt của anh, cúi thấp đầu nhìn xuống dưới. Anh ta lý nào lại có mặt đúng lúc như vậy, anh ta là siêu nhân hay gì?

Tôi luôn luôn theo dõi cô, nhất cử nhất động. Cô nên nhớ cô là của Lục Tiêu Bá! Đồ gì là của tôi thì người khác đừng mong có được. Anh vứt điếu thuốc xuống dưới sàn, di nhẹ chân lên rồi tiến tới giường, ghé sát tai cô thủ thỉ, hành động này làm cho cô hết sức bối rối, khuôn mặt đỏ ửng lên, bật xa anh ta ra một mét, be be chiếc tai nhỏ đang đỏ lên.

Anh đi ra! ai là của anh hả? Khôn hồn biến đi trước mắt tôi, không thì... không thì..... Nói đến đây tự nhiên cô tịt ngôn ngữ, cô sẽ làm gì được anh ta đây?? Cô chỉ như con kiến, còn anh ta như con trời vậy. Thật tức chết!!

Đột nhiên anh ngã nhào tới, đè cô xuống, không quên giữ lấy hai cổ tay nhỏ nhắn, nhìn con nhím nhỏ như đang xù lông bên dưới, trong lòng có chút khoan khoái. Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh ta cưỡng hôn, anh ta khỏe quá, cô không cựa quậy được. Lưỡi anh ta đảo khắp miệng cô, như thăm dò từng ngóc ngách, thoát ra không được, cô dần bị cuốn theo, đáp trả lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt. Đến khi cả hai bắt đầu khó khăn trong sự trao đổi không khí, anh mới buông đôi môi của mình ra. Hai người thở dồn dập, hơi nóng bao quanh cả khuôn mặt, rõ ràng đâu đó cả hai có nét thẹn thùng, cô liền tránh ánh mắt của anh nhìn sang một bên.

Sau này không cần tìm tên Lam Bạch nữa, Tôi đã cho hắn cuốn gói rồi. Từ giờ không còn lý do gì để trốn tránh tôi, cũng đừng giả lạnh lùng trước mặt tôi, cô thật không biết cách giả vờ. Đã là người của tôi rồi thì phải chịu trách nhiệm bên tôi cả đời, đúng chứ?

Anh đúng là đồ không biết xấu h...

Rất nhanh anh ta lại chèn ép môi cô bằng một nụ hôn, khuôn mặt cô như có bom nổ vậy, muốn xì khói luôn rồi.

Đồ lưu manh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook