Chương 36: Ngu ngốc si tình
Lu Lu
22/05/2020
Mọi chuyện đều được Cố Dương Mịch giải quyết ổn thỏa. Mộ Tương Dao bị anh ta bắt nộp đơn xin từ chức ngay sau đó, Dương Đình bị khiển trách nhưng do không có lỗi trong truyện này nên vẫn tiếp tục được đến công ty làm việc.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ đã vì chuyện này mà đi đến kết thúc buồn cách buồn cười, hóa ra vốn dĩ Dương Đình đã sớm chán ghét tính tình của Mộ Tương Dao, chưa nghĩ ra được kế nào để đá cô ta mà thôi.
Con người đôi khi thật ngớ ngẩn, có thể vì tình yêu mà lao đầu vào làm những chuyện bất chính chỉ để giữ chân người mình yêu lại. Sự ghen ghét, đố kị đã giết đi mất cái cái tôi tốt đẹp vốn có của mình, để rồi sau tất cả chỉ đổi lấy sự tổn thương cùng sự thất bại thảm hại. Cũng như Mộ Tương Dao, cô ta đã không kiểm soát được lý trí của một người phụ nữ chỉ vì muốn giam cầm tâm lý của một người đàn ông mà không biết rằng càng cấm cản họ thì họ càng muốn vùng vẫy thoát ra tìm sự tự do.
Tô Hiểu Du sống trên đời đã đi đến đầu chặng đường hai mươi năm năm tuổi, mọi dư vị ngọt ngào của tình yêu đều nếm trải. Ngọt ngào có, hạnh phúc có, đau thương càng không thể thiếu. Thật ngu ngốc khi cố gắng giữ chân một người vốn đã hết tình cảm với mình. Khác nào ôm cái xác khô đã bị người khác lấy đi linh hồn? Lục Tiêu Bá không phải là tình đầu, càng không phải tình cuối, nhưng giữa anh và cô đã trải qua gần hai năm gần gũi, còn thứ gì về tình yêu cô còn không hiểu? Nếu có một điều ước, cô chỉ mong thời gian có thể quay lại để không gặp phải anh. Không cùng anh đi đến con đường có ngõ cụt này.
Tan giờ làm việc, Cố Dương Mịch mấy lần cố ý muốn mời cô bữa cơm nhưng đều bị cô từ chối, cô không có tâm trạng!
Tô Hiểu Du, cô có vẻ ghét tôi? Cố Dương Mịch tay đút túi quần đứng từ trên nhìn cô đang ngồi thu xếp đồ đạc vào túi xách.
Sao có thể? Cô chau mày khó hiểu nhìn anh ta.
Cô khó gần quá. Tiếp xúc cũng không được.
Là do tôi không quen, anh không nên suy nghĩ nhiều thưa phó giám đốc. Cô cười đứng dậy nhìn anh ta, nụ cười nghề nghiệp làm cho anh ta thêm phần khó chịu.
Được. Tôi không làm phiền cô nữa.
Đợi đến khi anh ta đi vào thang máy rồi biến mất sau cánh cửa, cô mới bớt căng thẳng thời nhẹ một cái. Không phải cô khó tiếp xúc. Mà là cô không muốn bị ảnh hưởng bởi bất cứ người đàn ông nào nữa.
Trên đường về có đi qua hộp đêm, nhìn kĩ lại sao cô có thể quên nó, chính là hộp đêm đã khiến cô và Lục Tiêu Bá nên duyên đây mà. Giờ nó đã thay đổi rồi, phô trương hơn, lòe loẹt hơn, nhiều người đến hơn. Ngày trước đó cô cũng hay đến đây, từ khi cô và Lục Tiêu Bá kết hôn nơi này chỉ còn lại hoài niệm.
Đặt chân vào đến cửa không gian đen lập lòe nhiều ánh sáng khác nhau, âm nhạc ồn ào cộng thêm tiếng la hét của vài nam thanh, nữ thanh trẻ tuổi gây náo nhiệt cả một đám đông lớn. Rất lâu rồi cô không đến những nơi náo nhiệt như này, có chút không quen mà cảm thấy bức bối.
Cô đến bàn pha chế, đặt túi xách bên cạnh ngước khuôn mặt mỹ sắc lên nhìn.
Một ly Bourbon.
Anh chàng trẻ tay đang pha chế tay lắc lắc nhìn qua cô một lượt, thật là xinh đẹp. Nhưng chẳng phải Bourbon là loại rượu đặc sản của Mỹ có độ cồn rất cao sao? Cô gái này thật có ấn tượng.
Cô chắc chứ? Nó rất mạnh.
Chắc. Thật ra cô chưa từng uống loại rượu này bao giờ, vốn là do cô từng lướt trên trang mạng nghe người ta ca thán về hương vị và nhãn hiệu của nó nên cô có chút tò mò muốn thử vị ngon của nó. Rượu nào chả là rượu, nhưng rượu rất biết cách làm người khác quên đi nỗi buồn.
Năm phút sau một ly rượu được đặt xuống trước mặt nhỏ gọn của cô, ánh đèn mờ ảo lướt qua cô lộ rõ hàng mi đen cong vút, đôi môi đỏ mọng quyến rũ giương lên cầm ly rượu lên đung đưa nhẹ nhàng.
Nhìn độ vàng trong của nó cùng viên đá tròn pha lẫn ánh đèn mà có chút lấp lánh. Tuyệt!
Cô đưa lên miệng, nhấp một chút, mi tâm nheo lại.
Mạnh vậy sao? Cô há miệng đưa tay lên quạt nhè nhẹ.
Cay thật, rát hết cổ. Rượu rất mạnh.
Vậy mà chưa đầy mười phút cô đã uống hết một ly. Tâm trạng hỗn loạn theo điệu nhạc, cả người nóng ran chao đảo đi vào phía đám đông. Từng đường cong trên người cô uốn lên theo nhạc, mái tóc dài buông thả lắc lư theo người cô. Phút chốc Tô Hiểu Du trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cô say rồi. Hai má ửng hồng, mông lắc nhẹ, tay đưa lên cao bắt nhịp nhạc mà nhún nhảy. Cô hiện giờ khác nào thỏ nhỏ lạc vào hang sói? Nhìn mấy tên không ra gì kìa, chúng đang nhìn cô thèm khát, muốn tiếp cận cô lắm rồi!
Em gái, để anh nhảy cùng em.
Một tên phong lưu lao đến ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ đã vì chuyện này mà đi đến kết thúc buồn cách buồn cười, hóa ra vốn dĩ Dương Đình đã sớm chán ghét tính tình của Mộ Tương Dao, chưa nghĩ ra được kế nào để đá cô ta mà thôi.
Con người đôi khi thật ngớ ngẩn, có thể vì tình yêu mà lao đầu vào làm những chuyện bất chính chỉ để giữ chân người mình yêu lại. Sự ghen ghét, đố kị đã giết đi mất cái cái tôi tốt đẹp vốn có của mình, để rồi sau tất cả chỉ đổi lấy sự tổn thương cùng sự thất bại thảm hại. Cũng như Mộ Tương Dao, cô ta đã không kiểm soát được lý trí của một người phụ nữ chỉ vì muốn giam cầm tâm lý của một người đàn ông mà không biết rằng càng cấm cản họ thì họ càng muốn vùng vẫy thoát ra tìm sự tự do.
Tô Hiểu Du sống trên đời đã đi đến đầu chặng đường hai mươi năm năm tuổi, mọi dư vị ngọt ngào của tình yêu đều nếm trải. Ngọt ngào có, hạnh phúc có, đau thương càng không thể thiếu. Thật ngu ngốc khi cố gắng giữ chân một người vốn đã hết tình cảm với mình. Khác nào ôm cái xác khô đã bị người khác lấy đi linh hồn? Lục Tiêu Bá không phải là tình đầu, càng không phải tình cuối, nhưng giữa anh và cô đã trải qua gần hai năm gần gũi, còn thứ gì về tình yêu cô còn không hiểu? Nếu có một điều ước, cô chỉ mong thời gian có thể quay lại để không gặp phải anh. Không cùng anh đi đến con đường có ngõ cụt này.
Tan giờ làm việc, Cố Dương Mịch mấy lần cố ý muốn mời cô bữa cơm nhưng đều bị cô từ chối, cô không có tâm trạng!
Tô Hiểu Du, cô có vẻ ghét tôi? Cố Dương Mịch tay đút túi quần đứng từ trên nhìn cô đang ngồi thu xếp đồ đạc vào túi xách.
Sao có thể? Cô chau mày khó hiểu nhìn anh ta.
Cô khó gần quá. Tiếp xúc cũng không được.
Là do tôi không quen, anh không nên suy nghĩ nhiều thưa phó giám đốc. Cô cười đứng dậy nhìn anh ta, nụ cười nghề nghiệp làm cho anh ta thêm phần khó chịu.
Được. Tôi không làm phiền cô nữa.
Đợi đến khi anh ta đi vào thang máy rồi biến mất sau cánh cửa, cô mới bớt căng thẳng thời nhẹ một cái. Không phải cô khó tiếp xúc. Mà là cô không muốn bị ảnh hưởng bởi bất cứ người đàn ông nào nữa.
Trên đường về có đi qua hộp đêm, nhìn kĩ lại sao cô có thể quên nó, chính là hộp đêm đã khiến cô và Lục Tiêu Bá nên duyên đây mà. Giờ nó đã thay đổi rồi, phô trương hơn, lòe loẹt hơn, nhiều người đến hơn. Ngày trước đó cô cũng hay đến đây, từ khi cô và Lục Tiêu Bá kết hôn nơi này chỉ còn lại hoài niệm.
Đặt chân vào đến cửa không gian đen lập lòe nhiều ánh sáng khác nhau, âm nhạc ồn ào cộng thêm tiếng la hét của vài nam thanh, nữ thanh trẻ tuổi gây náo nhiệt cả một đám đông lớn. Rất lâu rồi cô không đến những nơi náo nhiệt như này, có chút không quen mà cảm thấy bức bối.
Cô đến bàn pha chế, đặt túi xách bên cạnh ngước khuôn mặt mỹ sắc lên nhìn.
Một ly Bourbon.
Anh chàng trẻ tay đang pha chế tay lắc lắc nhìn qua cô một lượt, thật là xinh đẹp. Nhưng chẳng phải Bourbon là loại rượu đặc sản của Mỹ có độ cồn rất cao sao? Cô gái này thật có ấn tượng.
Cô chắc chứ? Nó rất mạnh.
Chắc. Thật ra cô chưa từng uống loại rượu này bao giờ, vốn là do cô từng lướt trên trang mạng nghe người ta ca thán về hương vị và nhãn hiệu của nó nên cô có chút tò mò muốn thử vị ngon của nó. Rượu nào chả là rượu, nhưng rượu rất biết cách làm người khác quên đi nỗi buồn.
Năm phút sau một ly rượu được đặt xuống trước mặt nhỏ gọn của cô, ánh đèn mờ ảo lướt qua cô lộ rõ hàng mi đen cong vút, đôi môi đỏ mọng quyến rũ giương lên cầm ly rượu lên đung đưa nhẹ nhàng.
Nhìn độ vàng trong của nó cùng viên đá tròn pha lẫn ánh đèn mà có chút lấp lánh. Tuyệt!
Cô đưa lên miệng, nhấp một chút, mi tâm nheo lại.
Mạnh vậy sao? Cô há miệng đưa tay lên quạt nhè nhẹ.
Cay thật, rát hết cổ. Rượu rất mạnh.
Vậy mà chưa đầy mười phút cô đã uống hết một ly. Tâm trạng hỗn loạn theo điệu nhạc, cả người nóng ran chao đảo đi vào phía đám đông. Từng đường cong trên người cô uốn lên theo nhạc, mái tóc dài buông thả lắc lư theo người cô. Phút chốc Tô Hiểu Du trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Cô say rồi. Hai má ửng hồng, mông lắc nhẹ, tay đưa lên cao bắt nhịp nhạc mà nhún nhảy. Cô hiện giờ khác nào thỏ nhỏ lạc vào hang sói? Nhìn mấy tên không ra gì kìa, chúng đang nhìn cô thèm khát, muốn tiếp cận cô lắm rồi!
Em gái, để anh nhảy cùng em.
Một tên phong lưu lao đến ôm lấy vòng eo nhỏ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.