Chương 3: Chúng ta là vợ chồng hợp pháp
Quân Nhược Hy
10/08/2024
Rồi đột nhiên tiếng “Choang” vang
lên chói tai, bên tai truyền đến tiếng la thất thanh “Ah aa...” rồi một chất gì đó nhơm nhớp bắn lên người cô. Sau đó thì không còn nghe một
tiếng động nào nữa. Mọi thứ giống như dừng lại thoáng chốc.
Thấy kì lạ, sự tò mò lại dấy lên trong người An Nhiên. Bờ mi khẽ động, khép hờ đôi mắt nhìn cảnh vật, bắt gặp ngay Quân Vũ đang nhìn chăm chăm vào mình. Ánh mắt miệt thị cùng gương mặt lạnh như băng khiến An Nhiên khó chịu.
An Nhiên nghiến chặt răng. Mỗi lần nhìn thấy con người này, cô hận không thể tự tay bóp chết anh. Dù là mơ thì An Nhiên cũng muốn mơ được thấy Quân Vũ đau đớn gấp trăm ngàn lần. Nỗi thù của cô đối với anh đã đạt tới đỉnh điểm, sâu sắc, khắc cốt vào tận xương tủy.
Lại nhìn xuống đất, bên cạnh những mảnh thủy tinh vỡ vụn thì còn có một thứ nước đỏ chảy lên láng, nhuốm đầy trên chiếc váy trắng bị bẩn. Còn người thì không có ai ngoài Quân Vũ. Chắc chắn rằng chuyện này là do một tay anh ta tạo ra.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như biển sâu quét quanh người cô như kiểm tra.
An Nhiên nói.
“Đến...để xem tôi...tôi bị chúng....cưỡng hiếp...ra ...s...ao à ?”
Cổ họng thật sự rất đau, bỏng rát giống như bị thiêu đốt nhưng An Nhiên mặc kệ, phải mỉa mai anh thì mới làm dịu được cơn hận trong lòng.
Quân Vũ nhíu mắt, mày đẹp chạm vào nhau.
Bước chân dồn dập về hướng An Nhiên. Xong, anh áp lên bờ môi nhợt nhạt kia nụ hôn mãnh liệt khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Khi nhận thức được hiện thực thì Quân Vũ đang ngấu nghiến môi cô.
Như là yêu!
Vừa là hận!
Xúc cảm thật khó tả bằng lời!
An Nhiên vùng vẫy , vặn vẹo cơ thể liên hồi.
Mà tay chân bị trói thì làm gì được nữa ?
An Nhiên cắn chặt hai hàm răng vào nhau ngăn không cho Quân Vũ tiến vào trong. Nhưng có vẻ cách này không ổn. Sức của phụ nữ vốn không thể so bì cùng sức đàn ông, hơn nữa thể trạng của cô đang rất yếu. Lợi thế đương nhiên đứng hoàn toàn về phía Quân Vũ.
Quân Vũ đặt một tay sau đầu An Nhiên, dùng lực ép đầu cô sát vào thêm. Khi đã tiến được vào bên trong khuôn miệng An Nhiên, khóe môi Quân Vũ nhếch lên đắc ý.
Quân Vũ khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, nuốt lấy chiếc lưỡi ngọt như kẹo mặc cho An Nhiên có tìm cách phản kháng cũng không ngăn được anh.
Bị cưỡng bức khiến tâm trạng An Nhiên như bộc phát. Dùng chút sức lực cỏn con còn sót lại cắn mạnh vào môi dưới Quân Vũ khiến máu từ đó mà chảy ra. Cũng nhờ vậy mà Quân Vũ mới buông tha cho đôi môi bị sưng đỏ kia.
Quân Vũ vươn tay lau khóe miệng , ánh mắt anh sắc bén như hổ nhìn cô, sắc mặt khó coi.
“Cô dám ??!”
An Nhiên ngẩng mặt lập tức đáp.
“T...tại sao...sao không ?”
Quân Vũ hừ mạnh một hơi, tiếp lời.
“Cô thích làm với bọn chúng hơn là làm với tôi ? Dù sao thì...”
Quân Vũ vươn người lên phía trước, vuốt ve mái tóc An Nhiên.
“Chúng ta cũng là VỢ CHỒNG HỢP PHÁP rồi!”
Quân Vũ cố tình nhấn mạnh từng chữ khiến An Nhiên phải nhớ kĩ địa vị của bản thân nằm ở đâu.
Mối quan hệ của hai người như thế nào?
Không phải người dưng, không phải giữa giàu sang và thấp hèn mà là ‘vợ chồng’ hợp pháp trên giấy tờ được nhà nước công nhận.
Đối với người khác, “vợ chồng” là hai từ chứng minh cho khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm và là minh chứng cho tình yêu thiêng liêng cả trước đây và sau này.
Nhưng đối với An Nhiên, nó như là sự thù hận!
Cả cô và anh liệu đã lần nào xem nhau là vợ chồng và sống với nhau theo đúng nghĩa đã cưới chưa ?
Chưa từng!
Tự hỏi cả hai đã từng sống vì nhau và nghĩ cho nhau sau hôn nhân chưa ?
Cũng chưa từng!
Thật sỉ nhục hai từ ‘vợ chồng’!
An Nhiên khinh bỉ phun nước bọt vào người anh.
“Tôi khinh! T...thà bị chúng chơi...có chết cũng không ...để anh đ...ược... như ý”
Trong mắt An Nhiên, Quân Vũ cũng như hai tên đó.
Không khác nhau là mấy!
Đều khốn nạn!
Chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Cưỡng ép và áp bức bằng mọi hình thức.
Vậy nên dù có bị cưỡng ép bởi hai tên đó thì An Nhiên cũng đỡ cảm thấy nhục nhã. Ít ra thì không phải làm cùng kẻ thù của mình.
Quân Vũ trừng mắt, ánh mắt anh như viên đạn ghim thẳng vào người cô.
Thường ngày vốn ít nói, không quan tâm thị phi nhưng giờ lại bị An Nhiên làm cho tức đen cả mặt.
Đôi mắt Quân Vũ vốn màu đỏ, lại cộng thêm đang tức giận nên trông càng đáng sợ hơn.
“Được, nếu cô muốn vậy!”
Quân Vũ quay lưng hùng hồn bỏ đi, vừa đi được vài bước, bên tai đã vang lên tiếng ho liên hồi.Từng tiếng ho như xé nát tâm can!
Bình thường An Nhiên ho vài cái cũng không khiến anh phải bận tâm đến. Nhưng hiện tại, chỉ nghe qua tiếng ho thôi cũng đủ để cảm nhận được rằng thật sự rất rất đau.
Từng cơn ho cứ dồn dập liên tục không ngừng. Một cảm giác bất an nhói lên trong tim Quân Vũ. Giống như nếu còn không quay đầu lại e rằng bản thân sẽ đánh mất thứ quý giá vậy.
Quân Vũ theo bản năng mà quay đầu nhìn phía sau. Bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ đang nhăn mặt vì đau đớn, cứ ho một lần, máu từ miệng tuôn ra một lần. Cảm giác nếu còn để kéo dài lâu thêm vài phút nữa, cổ họng An Nhiên sẽ nổ tung.
Thấy kì lạ, sự tò mò lại dấy lên trong người An Nhiên. Bờ mi khẽ động, khép hờ đôi mắt nhìn cảnh vật, bắt gặp ngay Quân Vũ đang nhìn chăm chăm vào mình. Ánh mắt miệt thị cùng gương mặt lạnh như băng khiến An Nhiên khó chịu.
An Nhiên nghiến chặt răng. Mỗi lần nhìn thấy con người này, cô hận không thể tự tay bóp chết anh. Dù là mơ thì An Nhiên cũng muốn mơ được thấy Quân Vũ đau đớn gấp trăm ngàn lần. Nỗi thù của cô đối với anh đã đạt tới đỉnh điểm, sâu sắc, khắc cốt vào tận xương tủy.
Lại nhìn xuống đất, bên cạnh những mảnh thủy tinh vỡ vụn thì còn có một thứ nước đỏ chảy lên láng, nhuốm đầy trên chiếc váy trắng bị bẩn. Còn người thì không có ai ngoài Quân Vũ. Chắc chắn rằng chuyện này là do một tay anh ta tạo ra.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như biển sâu quét quanh người cô như kiểm tra.
An Nhiên nói.
“Đến...để xem tôi...tôi bị chúng....cưỡng hiếp...ra ...s...ao à ?”
Cổ họng thật sự rất đau, bỏng rát giống như bị thiêu đốt nhưng An Nhiên mặc kệ, phải mỉa mai anh thì mới làm dịu được cơn hận trong lòng.
Quân Vũ nhíu mắt, mày đẹp chạm vào nhau.
Bước chân dồn dập về hướng An Nhiên. Xong, anh áp lên bờ môi nhợt nhạt kia nụ hôn mãnh liệt khiến cô nhất thời không kịp phản ứng. Khi nhận thức được hiện thực thì Quân Vũ đang ngấu nghiến môi cô.
Như là yêu!
Vừa là hận!
Xúc cảm thật khó tả bằng lời!
An Nhiên vùng vẫy , vặn vẹo cơ thể liên hồi.
Mà tay chân bị trói thì làm gì được nữa ?
An Nhiên cắn chặt hai hàm răng vào nhau ngăn không cho Quân Vũ tiến vào trong. Nhưng có vẻ cách này không ổn. Sức của phụ nữ vốn không thể so bì cùng sức đàn ông, hơn nữa thể trạng của cô đang rất yếu. Lợi thế đương nhiên đứng hoàn toàn về phía Quân Vũ.
Quân Vũ đặt một tay sau đầu An Nhiên, dùng lực ép đầu cô sát vào thêm. Khi đã tiến được vào bên trong khuôn miệng An Nhiên, khóe môi Quân Vũ nhếch lên đắc ý.
Quân Vũ khuấy đảo bên trong khoang miệng cô, nuốt lấy chiếc lưỡi ngọt như kẹo mặc cho An Nhiên có tìm cách phản kháng cũng không ngăn được anh.
Bị cưỡng bức khiến tâm trạng An Nhiên như bộc phát. Dùng chút sức lực cỏn con còn sót lại cắn mạnh vào môi dưới Quân Vũ khiến máu từ đó mà chảy ra. Cũng nhờ vậy mà Quân Vũ mới buông tha cho đôi môi bị sưng đỏ kia.
Quân Vũ vươn tay lau khóe miệng , ánh mắt anh sắc bén như hổ nhìn cô, sắc mặt khó coi.
“Cô dám ??!”
An Nhiên ngẩng mặt lập tức đáp.
“T...tại sao...sao không ?”
Quân Vũ hừ mạnh một hơi, tiếp lời.
“Cô thích làm với bọn chúng hơn là làm với tôi ? Dù sao thì...”
Quân Vũ vươn người lên phía trước, vuốt ve mái tóc An Nhiên.
“Chúng ta cũng là VỢ CHỒNG HỢP PHÁP rồi!”
Quân Vũ cố tình nhấn mạnh từng chữ khiến An Nhiên phải nhớ kĩ địa vị của bản thân nằm ở đâu.
Mối quan hệ của hai người như thế nào?
Không phải người dưng, không phải giữa giàu sang và thấp hèn mà là ‘vợ chồng’ hợp pháp trên giấy tờ được nhà nước công nhận.
Đối với người khác, “vợ chồng” là hai từ chứng minh cho khoảng thời gian yêu nhau sâu đậm và là minh chứng cho tình yêu thiêng liêng cả trước đây và sau này.
Nhưng đối với An Nhiên, nó như là sự thù hận!
Cả cô và anh liệu đã lần nào xem nhau là vợ chồng và sống với nhau theo đúng nghĩa đã cưới chưa ?
Chưa từng!
Tự hỏi cả hai đã từng sống vì nhau và nghĩ cho nhau sau hôn nhân chưa ?
Cũng chưa từng!
Thật sỉ nhục hai từ ‘vợ chồng’!
An Nhiên khinh bỉ phun nước bọt vào người anh.
“Tôi khinh! T...thà bị chúng chơi...có chết cũng không ...để anh đ...ược... như ý”
Trong mắt An Nhiên, Quân Vũ cũng như hai tên đó.
Không khác nhau là mấy!
Đều khốn nạn!
Chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Cưỡng ép và áp bức bằng mọi hình thức.
Vậy nên dù có bị cưỡng ép bởi hai tên đó thì An Nhiên cũng đỡ cảm thấy nhục nhã. Ít ra thì không phải làm cùng kẻ thù của mình.
Quân Vũ trừng mắt, ánh mắt anh như viên đạn ghim thẳng vào người cô.
Thường ngày vốn ít nói, không quan tâm thị phi nhưng giờ lại bị An Nhiên làm cho tức đen cả mặt.
Đôi mắt Quân Vũ vốn màu đỏ, lại cộng thêm đang tức giận nên trông càng đáng sợ hơn.
“Được, nếu cô muốn vậy!”
Quân Vũ quay lưng hùng hồn bỏ đi, vừa đi được vài bước, bên tai đã vang lên tiếng ho liên hồi.Từng tiếng ho như xé nát tâm can!
Bình thường An Nhiên ho vài cái cũng không khiến anh phải bận tâm đến. Nhưng hiện tại, chỉ nghe qua tiếng ho thôi cũng đủ để cảm nhận được rằng thật sự rất rất đau.
Từng cơn ho cứ dồn dập liên tục không ngừng. Một cảm giác bất an nhói lên trong tim Quân Vũ. Giống như nếu còn không quay đầu lại e rằng bản thân sẽ đánh mất thứ quý giá vậy.
Quân Vũ theo bản năng mà quay đầu nhìn phía sau. Bắt gặp hình ảnh cô gái nhỏ đang nhăn mặt vì đau đớn, cứ ho một lần, máu từ miệng tuôn ra một lần. Cảm giác nếu còn để kéo dài lâu thêm vài phút nữa, cổ họng An Nhiên sẽ nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.