Chương 71: Bị Quăng Cẩu Lương Ngập Mặt
Nguyễn Nhiễm
24/02/2021
Sáng sớm hôm sau.
Từ Lạc thức dậy hơi muộn. Rửa mặt thay đồ một phen, xong xuôi đã là hơn 9 giờ.
Cô cầm một ít đồ cần thiết vừa đi ra cửa, thì Diệp Thành như thần canh cửa đã đứng đó từ lúc nào, vừa thấy cô, hắn vui vẻ bước tới. Nhẹ giọng hỏi.
" Đồ em mang theo đủ chưa?"
Từ Lạc nghi ngờ mà liếc hắn một cái, cô nói, "tôi không phải nói là tôi tự đi sao? Anh bận như vậy, đừng tới nữa. Vả lại, tôi cũng không cần anh."
Diệp Thành bị cô từ chối nhiều lần, mặt hắn dày lên không ít, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai.
Dù em nói gì, vẫn là nhất định đưa em đi. Hắn nghĩ.
Hắn rảo bước theo Từ Lạc xuống lầu, lúc tới bãi đỗ xe, lưu manh mà trực tiếp cướp đi chìa khóa xe của Từ Lạc cầm trong tay.
Từ Lạc tức đến trợn mắt, " này, anh làm cái gì á, một đại tổng tài mà lại chơi xấu ? Anh trả lại chìa khóa cho tôi."
Diệp Thành mở cửa sau chiếc MayBach của hắn vẫn hay lái, ném chiếc chìa khóa vào bên trong ghế, hắn nói, " đó, em vào lấy đi."
Từ Lạc cảnh giác mà đi tới cửa xe, đang định duỗi tay lấy, ai mà ngờ Diệp Thành ở phía sau mai phục, dùng sức cả hai tay mà ôm cô vào trong xe, bịch một cái đóng cửa xe lại.
Thân thể của Từ Lạc không tiện, Diệp Thành tay chân nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Từ Lạc tức đến đen mặt, nắm chặt chìa khóa, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường, "Diệp Thành, anh bị bệnh hả, bảo không cần anh đưa, sao anh cứ phải đưa? Anh bao tuổi rồi, nghe không hiểu tiếng người lớn."
Diệp Thành ngồi vào ghế lái, " anh nói đưa em đi là đưa em đi. Chỉ vậy thôi."
" Tự tôi có xe anh cũng thấy mà, cần anh lắm chuyện." Từ Lạc lầm bầm chửi.
Diệp Thành bị cô liên tục cự tuyệt. Mặt sớm đã dày. Hắn có chút tức giận, mặt lạnh châm chọc cô, " ha, em xem cái xe nát của em đi, em xem thử anh có thể an tâm để em đi, cho dù em không ảnh hưởng, nhưng là tổn hại đến con cháu Diệp gia, vậy anh tìm ai để tính sổ? Hửm?"
Lời này vừa dứt, hắn chợt dừng lại, cảm thấy cái miệng lại quá đáng.
Luôn là như vậy, mỗi lần đối diện với Từ Lạc, một khi Từ Lạc khiến hắn tức giận, thì hắn lại không tự kiềm chế được bản thân mà nói mấy lời tổn thương đến cô, làm vài chuyện quá phận.
Hắn biết đây không phải là những lời nên nói, cũng không phải tâm hắn muốn như vậy, nhưng là tức lên não, làm sao mà kiểm soát được.
Giờ phút này chính là như vậy.
Hắn quay mặt sang, chỉ thấy Từ Lạc đã hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường cong khuôn mặt có hơi nguội lạnh, không nhìn ra được là cô đang tức giận hay thất vọng. Chẳng có bất cứ tâm tình gì.
Trong lòng hối hận, nhưng Diệp Thành không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lặng lặng khởi động xe, lái khỏi bãi đỗ.
Trên đường tới bệnh viện, hai người chả ai nố với ai câu nào.
Lúc tới bệnh viện đã gần tới thời gian ăn trưa.
Diệp Thành dừng xe, mở cửa đi ra. Từ Lạc ở ghế sau đã tự mở cửa xe đi ra, cầm đồ, cũng chẳng quan tâm tới Diệp Thành, cô đi thẳng vào trong bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, Diệp Thành trước tiên đi vào phòng họp. Trao đổi với bác sĩ một số thông tin cần thiết cho việc chăm sóc Từ Lạc. Từ Lạc cũng không đi theo, trực tiếp đi đến phòng làm việc mà Lương Minh Phương trực ban.
Cửa vừa mở, nguyên một mớ cẩu lương to đùng đập ngay vào mặt.
Thời gian cơm trưa, Đặng Đình Phi sợ Lương Minh Phương bỏ cơm, vì vậy giữa một loạt lịch trình công việc ở công ty, anh giành hẳn ra một tiếng để mang cơm đến cho Lương Minh Phương.
Anh nói với Minh Phương, " Phương Phương ngoan, ăn nhiều chút, vậy anh mới yên tâm."
Lúc Đặng Đình Phi gắp một miếng gà đưa tới khóe miệng Minh Phương, vừa vặn ngay lúc Từ Lạc đẩy cửa vào, nên Từ Lạc vừa vào cửa chính là nhìn thấy một màn show ân ái này.
Cô khẽ nhíu mày, " dính quá nhờ."
Đặng Đình Phi khẽ gật đầu, " ừm, dính lắm đó." Rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Lương Minh Phương, " ngoan, ăn nhiều chút."
Minh Phương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đặng Đình Phi một cái, lỗ tai cũng đỏ lên, cướp lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn. Đợi cô ăn xong rồi, Đặng Đình Phi mới an tâm thở phào, nhẹ nhằng nói, " không tận mắt nhìn em ăn hết, anh không có yên tâm. Bây giờ thì anh yên tâm rồi."
Minh Phương cao ngạo ngẩng đầu lên, chỉ hơi liếc Đặng Đình Phi một cái, lẩm bẩm, "....Đình phi ngốc.."
Từ Lạc ngồi một bên, đầu cũng không ngẩng, tùy ý mà để cho đôi trẻ kia vung cẩu lương cho cô no luôn.
Đặng Đình Phi thừa dịp lúc Từ Lạc không để ý, kéo Lương Minh Phương qua, trực tiếp hôn một cái lên môi cô, hai cánh tay anh đầy lực khiến Minh Phương không thể tránh thoát, vội vàng cùng vợ nhà mình hôn môi nồng nhiệt.
Sau một hồi môi lưỡi giao nhau, Minh Phương mới đẩy anh ra, đánh bộp lên vai anh một cái, mắng, " anh ít có lưu manh."
Đặng Đình Phi cười thỏa mãn, " tối anh tan làm, anh quay lại đón em." Giọng của anh mặc dù không trầm ấm, nhưng như cũ, hàm chứa tình ý dạt dào. " Trước hôn em lấy vốn, tối về nhà anh hôn lấy lời, nha."
Minh Phương đen mặt, đẩy anh một cái, " anh mau đi làm đi cho em."
Đặng Đình Phi cười hì hì thu dọn đồ ăn, lại nhắc nhở, " Phương Phương, nhớ ngồi lâu thì đứng lên hoạt động chút, trong tủ có đồ ăn vặt, em đói thì ăn nhá. Buổi tối ăn đón em sớm."
Vừa nói, anh gật gật đầu với Từ Lạc rồi đi thẳng ra cửa.
Lương Minh Phương mặc dù sắc mạnh hơi lạnh, có chút kiêu ngạo, nhưng Đặng Đình Phi lại chính là yêu thích cái bản tính kiêu ngạo này của cô.
Biết sao được chứ? Tình yêu mà.
Từ Lạc lúc này mới cười nói, " thường ngày, vọe chồng hai người đều vậy, anh ấy ngày nào cũng đến thăm chị như vậy?"
Minh Phương xấu hổ, giả vờ không thích, nhingw là vẫn không tránh khỏi hạnh phúc dâng lên trong lòng, nói, " ừ, đã bảo anh ấy đừng có đến rồi, phiền chết đi được ấy, ngày nào cũng dính người như vậy, sớm muộn cũng dạy dỗ anh âyd mới được."
Từ Lạc nghiêng đầu, châm chọc, " Dạy dỗ ấy hả? Này, có dạy người ta không, hay để người ta dỗ lại ấy?"
Minh Phương Lườm Từ Lạc, nói, " hứ, cô ít chăm chọc tôi đi nha."
Từ Lạc lẩm bẩm một tiếng, mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Minh Phương lúc này mới ho khan vài tiếng, hẵng giọng, đổi chủ đề, hỏi, " Hôm nay là khám thai định kì hả? Phải siêu âm 4D cho cô rồi."
"Ừm," Từ Lạc gật đầu, đưa một vài tư liệu kiểm tra lần trước cho Minh Phương.
Minh Phương bên này đang cẩn thận xem lại tư liệu, thì cửa phòng được đẩy vào. Diệp Thành một thân chính trang, anh tuấn tôn quý, bức người, đi vào.
Diệp Thành bước tới bên cạnh Từ Lạc " Lạc Lạc, đi thôi em, làm kiểm tra trước."
Lương Minh Phương cũng gật đầu, nói thêm vào, " ừ, siêu âm 4D do chủ nhiệm Chương làm cho cô, có vấn đề gì, cứ hỏi chị ấy, chị ấy chuyên nghiệp lắm."
Từ Lạc gật đầu, đứng dậy đi theo Diệp Thanbf tới phòng siêu âm màu trên lầu.
Hai người vẫn là không một câu nào được thốt ra.
Từ Lạc thức dậy hơi muộn. Rửa mặt thay đồ một phen, xong xuôi đã là hơn 9 giờ.
Cô cầm một ít đồ cần thiết vừa đi ra cửa, thì Diệp Thành như thần canh cửa đã đứng đó từ lúc nào, vừa thấy cô, hắn vui vẻ bước tới. Nhẹ giọng hỏi.
" Đồ em mang theo đủ chưa?"
Từ Lạc nghi ngờ mà liếc hắn một cái, cô nói, "tôi không phải nói là tôi tự đi sao? Anh bận như vậy, đừng tới nữa. Vả lại, tôi cũng không cần anh."
Diệp Thành bị cô từ chối nhiều lần, mặt hắn dày lên không ít, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai.
Dù em nói gì, vẫn là nhất định đưa em đi. Hắn nghĩ.
Hắn rảo bước theo Từ Lạc xuống lầu, lúc tới bãi đỗ xe, lưu manh mà trực tiếp cướp đi chìa khóa xe của Từ Lạc cầm trong tay.
Từ Lạc tức đến trợn mắt, " này, anh làm cái gì á, một đại tổng tài mà lại chơi xấu ? Anh trả lại chìa khóa cho tôi."
Diệp Thành mở cửa sau chiếc MayBach của hắn vẫn hay lái, ném chiếc chìa khóa vào bên trong ghế, hắn nói, " đó, em vào lấy đi."
Từ Lạc cảnh giác mà đi tới cửa xe, đang định duỗi tay lấy, ai mà ngờ Diệp Thành ở phía sau mai phục, dùng sức cả hai tay mà ôm cô vào trong xe, bịch một cái đóng cửa xe lại.
Thân thể của Từ Lạc không tiện, Diệp Thành tay chân nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Từ Lạc tức đến đen mặt, nắm chặt chìa khóa, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn bình thường, "Diệp Thành, anh bị bệnh hả, bảo không cần anh đưa, sao anh cứ phải đưa? Anh bao tuổi rồi, nghe không hiểu tiếng người lớn."
Diệp Thành ngồi vào ghế lái, " anh nói đưa em đi là đưa em đi. Chỉ vậy thôi."
" Tự tôi có xe anh cũng thấy mà, cần anh lắm chuyện." Từ Lạc lầm bầm chửi.
Diệp Thành bị cô liên tục cự tuyệt. Mặt sớm đã dày. Hắn có chút tức giận, mặt lạnh châm chọc cô, " ha, em xem cái xe nát của em đi, em xem thử anh có thể an tâm để em đi, cho dù em không ảnh hưởng, nhưng là tổn hại đến con cháu Diệp gia, vậy anh tìm ai để tính sổ? Hửm?"
Lời này vừa dứt, hắn chợt dừng lại, cảm thấy cái miệng lại quá đáng.
Luôn là như vậy, mỗi lần đối diện với Từ Lạc, một khi Từ Lạc khiến hắn tức giận, thì hắn lại không tự kiềm chế được bản thân mà nói mấy lời tổn thương đến cô, làm vài chuyện quá phận.
Hắn biết đây không phải là những lời nên nói, cũng không phải tâm hắn muốn như vậy, nhưng là tức lên não, làm sao mà kiểm soát được.
Giờ phút này chính là như vậy.
Hắn quay mặt sang, chỉ thấy Từ Lạc đã hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đường cong khuôn mặt có hơi nguội lạnh, không nhìn ra được là cô đang tức giận hay thất vọng. Chẳng có bất cứ tâm tình gì.
Trong lòng hối hận, nhưng Diệp Thành không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ lặng lặng khởi động xe, lái khỏi bãi đỗ.
Trên đường tới bệnh viện, hai người chả ai nố với ai câu nào.
Lúc tới bệnh viện đã gần tới thời gian ăn trưa.
Diệp Thành dừng xe, mở cửa đi ra. Từ Lạc ở ghế sau đã tự mở cửa xe đi ra, cầm đồ, cũng chẳng quan tâm tới Diệp Thành, cô đi thẳng vào trong bệnh viện.
Vào trong bệnh viện, Diệp Thành trước tiên đi vào phòng họp. Trao đổi với bác sĩ một số thông tin cần thiết cho việc chăm sóc Từ Lạc. Từ Lạc cũng không đi theo, trực tiếp đi đến phòng làm việc mà Lương Minh Phương trực ban.
Cửa vừa mở, nguyên một mớ cẩu lương to đùng đập ngay vào mặt.
Thời gian cơm trưa, Đặng Đình Phi sợ Lương Minh Phương bỏ cơm, vì vậy giữa một loạt lịch trình công việc ở công ty, anh giành hẳn ra một tiếng để mang cơm đến cho Lương Minh Phương.
Anh nói với Minh Phương, " Phương Phương ngoan, ăn nhiều chút, vậy anh mới yên tâm."
Lúc Đặng Đình Phi gắp một miếng gà đưa tới khóe miệng Minh Phương, vừa vặn ngay lúc Từ Lạc đẩy cửa vào, nên Từ Lạc vừa vào cửa chính là nhìn thấy một màn show ân ái này.
Cô khẽ nhíu mày, " dính quá nhờ."
Đặng Đình Phi khẽ gật đầu, " ừm, dính lắm đó." Rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm Lương Minh Phương, " ngoan, ăn nhiều chút."
Minh Phương đỏ mặt, trừng mắt nhìn Đặng Đình Phi một cái, lỗ tai cũng đỏ lên, cướp lấy đôi đũa, tự mình gắp ăn. Đợi cô ăn xong rồi, Đặng Đình Phi mới an tâm thở phào, nhẹ nhằng nói, " không tận mắt nhìn em ăn hết, anh không có yên tâm. Bây giờ thì anh yên tâm rồi."
Minh Phương cao ngạo ngẩng đầu lên, chỉ hơi liếc Đặng Đình Phi một cái, lẩm bẩm, "....Đình phi ngốc.."
Từ Lạc ngồi một bên, đầu cũng không ngẩng, tùy ý mà để cho đôi trẻ kia vung cẩu lương cho cô no luôn.
Đặng Đình Phi thừa dịp lúc Từ Lạc không để ý, kéo Lương Minh Phương qua, trực tiếp hôn một cái lên môi cô, hai cánh tay anh đầy lực khiến Minh Phương không thể tránh thoát, vội vàng cùng vợ nhà mình hôn môi nồng nhiệt.
Sau một hồi môi lưỡi giao nhau, Minh Phương mới đẩy anh ra, đánh bộp lên vai anh một cái, mắng, " anh ít có lưu manh."
Đặng Đình Phi cười thỏa mãn, " tối anh tan làm, anh quay lại đón em." Giọng của anh mặc dù không trầm ấm, nhưng như cũ, hàm chứa tình ý dạt dào. " Trước hôn em lấy vốn, tối về nhà anh hôn lấy lời, nha."
Minh Phương đen mặt, đẩy anh một cái, " anh mau đi làm đi cho em."
Đặng Đình Phi cười hì hì thu dọn đồ ăn, lại nhắc nhở, " Phương Phương, nhớ ngồi lâu thì đứng lên hoạt động chút, trong tủ có đồ ăn vặt, em đói thì ăn nhá. Buổi tối ăn đón em sớm."
Vừa nói, anh gật gật đầu với Từ Lạc rồi đi thẳng ra cửa.
Lương Minh Phương mặc dù sắc mạnh hơi lạnh, có chút kiêu ngạo, nhưng Đặng Đình Phi lại chính là yêu thích cái bản tính kiêu ngạo này của cô.
Biết sao được chứ? Tình yêu mà.
Từ Lạc lúc này mới cười nói, " thường ngày, vọe chồng hai người đều vậy, anh ấy ngày nào cũng đến thăm chị như vậy?"
Minh Phương xấu hổ, giả vờ không thích, nhingw là vẫn không tránh khỏi hạnh phúc dâng lên trong lòng, nói, " ừ, đã bảo anh ấy đừng có đến rồi, phiền chết đi được ấy, ngày nào cũng dính người như vậy, sớm muộn cũng dạy dỗ anh âyd mới được."
Từ Lạc nghiêng đầu, châm chọc, " Dạy dỗ ấy hả? Này, có dạy người ta không, hay để người ta dỗ lại ấy?"
Minh Phương Lườm Từ Lạc, nói, " hứ, cô ít chăm chọc tôi đi nha."
Từ Lạc lẩm bẩm một tiếng, mỉm cười, cũng không nói chuyện.
Minh Phương lúc này mới ho khan vài tiếng, hẵng giọng, đổi chủ đề, hỏi, " Hôm nay là khám thai định kì hả? Phải siêu âm 4D cho cô rồi."
"Ừm," Từ Lạc gật đầu, đưa một vài tư liệu kiểm tra lần trước cho Minh Phương.
Minh Phương bên này đang cẩn thận xem lại tư liệu, thì cửa phòng được đẩy vào. Diệp Thành một thân chính trang, anh tuấn tôn quý, bức người, đi vào.
Diệp Thành bước tới bên cạnh Từ Lạc " Lạc Lạc, đi thôi em, làm kiểm tra trước."
Lương Minh Phương cũng gật đầu, nói thêm vào, " ừ, siêu âm 4D do chủ nhiệm Chương làm cho cô, có vấn đề gì, cứ hỏi chị ấy, chị ấy chuyên nghiệp lắm."
Từ Lạc gật đầu, đứng dậy đi theo Diệp Thanbf tới phòng siêu âm màu trên lầu.
Hai người vẫn là không một câu nào được thốt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.