Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 10: Chính thức hợp tác
Thiên Thượng Lam Cẩn
03/07/2014
"Hôm nay Lam Duê làm chủ, chúng ta vừa đàm phán, vừa chơi bài một chút đi!"
Bá Tước William tươi cười, nhả ra ngụm khói, chậm rãi nói: "Nghe nói Lam chủ nhà có kỹ thuật đánh bài cao siêu, xem ra lần này chúng ta được mở mang tầm mắt rồi!”
Lam Duê nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt gỗ thơm trong tay, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại, cười như không cười quét ánh mắt tựa như hồ ly sang bá tước William!
"Mở mang tầm mắt, Lam Duê không dám nhận, chỉ là, không biết mấy vị muốn đánh cược cái gì?”
Mỗi năm đều có một lần Năm thế lực lớn này ngồi lại đàm phán với nhau, nhưng mà dường như lần này không khỏi liên quan đến thị trường Trung Quốc! Ánh mắt không mấy để ý của Lam Duê xẹt qua vị trí của Nathan Andrew, không biết hiện tại hắn đang muốn sắm vai gì?
Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, đôi con ngươi màu xanh lục bên dưới làn tóc của Nathan Andrew chợt nâng lên, mang theo luồng khí lạnh tựa như dã thú xâm lăng ập vào đáy mắt cô!
Lông mày, hơi chau lại, hắn đây là ý gì?
“Lần đánh cược này, nếu như chỉ có một mình Lam đương gia thì không được rồi, phải mời thêm cả Lăng thủ lĩnh nữa mới được!” Chủ nhân đương nhiệm của Gia tộc Raymond – Jack Mantair der Raymond, là một người đàn ông Ai Cập trên bốn mươi tuổi ít nói, ngạo nghễ. Tại một vài thời điểm, hắn căn bản là xem thường thế hệ trẻ như nhà họ Lam, họ Lăng cùng với Mafia!
Lăng Ngạo mặt không đổi sắc, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt nhìn không ra bất kì một tâm tình gì, nghe những lời này, cũng chỉ là hơi giương mắt: "Tại sao!"
"Thật ra thì cũng không phải vì duyên cớ gì, nếu như nhà họ Lăng ngay lập tức bãi bỏ sắc lệnh cấm giao dịch buôn bán ma túy vào đại lục Trung Quốc mà nói, như vậy từ nay về sau cũng mặc kệ sự tình nhà họ Lăng rồi!"
Thân là người Anh, đối với chuyện vận chuyển ma túy đến Trung Quốc của quốc gia mình từ hằng thế kỷ trước, thậm chí còn có một lần khống chế được chuyện trong nước này, William cảm thấy tuyệt đối tự hào. Trong mắt hắn, mặc dù hiện giờ Trung Quốc đã nổi lên kháng cự lại, nhưng mà đối với ma túy, vẫn không có biện pháp chống đối!
Nếu như có thể sử dụng thuốc phiện để mở cửa thị trường Trung Quốc, mảnh đất màu mỡ, giàu có ấy sắp sửa mang đến cho hắn biết bao nhiêu lợi ích!
"Bãi bỏ?" Lăng Ngạo cười lạnh nhìn hắn, thái độ kiêu ngạo tựa như Quân Vương !"Nằm mơ!"
Lam Duê nhíu mày, như thế cũng không tệ, không nghĩ đến hậu quả sẽ làm phiền lòng mấy người kia, ngược lại đối với việc này vẫn kiên định giữ vững lập trường như cũ! Điểm này rất tốt!
"Lam đương gia đâu? Chẳng lẽ Lam chủ nhà cũng muốn giữ khư khư mấy cái truyền thống hư vô đó của tổ tiên sao?" Nét mặt của William vốn dĩ đang ôn hòa, lúc này đã có chút biến sắc!
Lần này Năm Gia Tộc lớn cùng nhau đàm phán, chủ yếu nhất vẫn là chuyện này, trừ vấn đề này ra, hắn căn bản không đề cập nổi tới bất cứ chuyện gì khác!
"Chậc, William Bá tước, thật ra thì chuyện này ngược lại dễ dàng thương lượng!" Chỉ cần một câu nói của Lam Duê, liền đón lấy ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy hàm ý của Lăng Ngạo, cũng thu hút ánh mắt kinh ngạc cùng cân nhắc của Nathan Andrew. Càng khiến cho hai người còn lại cực kỳ hứng thú! Nhưng mà lời kế tiếp, toàn bộ cục diện lại rơi vào bế tắc!
"Nếu như William Bá tước cùng với Raymond gia chủ có thể kinh doanh ma túy rộng rãi trên chính quốc gia của mình mà nói, ngược lại tôi có thể suy nghĩ về chuyện này một chút!"
Tính tình tương đối dễ chịu, nhưng lại không hề phóng túng, thật sự cho rằng nhà họ Lam dễ bắt nạt? Khóe miệng Lam Duê giương lên nụ cười lạnh. Nhìn gương mặt biến hóa xanh xanh tím tím của hai nhà còn lại, không chút lo lắng trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, chờ đợi câu trả lời!
"Lam đương gia nói đùa! Chuyện này để về sau bàn lại đi!" Williamm Bá tước trong lòng dâng lên một cỗ bực tức, cuối cùng chỉ có thể nuốt nước miếng cay đắng xuống!
Hôm nay lại bị cái con bé này ra tay xấu tính như vậy, toàn bộ chuyện này nhất định sẽ không kết thúc vậy đâu! Một ngày nào đó, hắn nhất định phải đòi lại mối nhục này, đến lúc đó, chắc chắn phải nuốt chửng miếng thịt béo bở này của nhà họ Lam!
Sắc mặt Raymond bây giờ đã không thể nào đen hơn được nữa, không thèm bận tâm, chợt đứng lên: "Tôi còn có chuyện, các vị từ từ nói!"
William thấy thế, con ngươi màu xám xoay tròn một cái, đáy mắt thoáng qua một luồng toan tính, dáng vẻ tựa như một vị quý tộc đứng lên theo: "Đã như vậy, hội nghị năm nay cũng không có gì để nói, tôi đi trước!"
Lam Duê vừa thu lại cây quạt trong tay, nụ cười trên mặt cũng chuyển thành cực kì nhạt nhẽo. Con ngươi cúi xuống cả nửa buổi, sau đó liền vẫy tay gọi Vân Lãng đến, nói nhỏ một hồi lâu ở bên tai anh ta!
Vân Lãng gật đầu một cái, sau đó hơi do dự quét mắt sang hai người kia, cuối cùng vẫn là không hề nói gì, đi thi hành nhiệm vụ!
"Sợ rằng hai người kia sẽ không buông tha đơn giản như vậy, Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh, các người cần phải chuẩn bị một kế hoạch lâu dài đi!”
Nathan Andrew gác hai chân lên trên bàn đánh bài, ánh mắt màu xanh lục mang theo vài tia cười đùa giỡn!
Hắn rất muốn biết, hai người thân là kẻ thù không đội trời chung này, làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt. Hoặc là hợp tác, hoặc là chờ đợi sự hợp tác của người khác, sau đó. . . . . . Biến mất!
"Tiểu thư xinh đẹp, mong đợi lần gặp mặt sau!" Trước khi đi, Andrew đi tới trước mặt của Lam Duê, vén vài sợi tóc rủ xuống trước mặt cô lên, hít một hơi thật sâu, mập mờ lưu lại một câu nói như vậy!
Andrew đáng chết, Lam Duê mắng trong lòng, nụ cười trên mặt vẫn ưu nhã thong dong như cũ!
Hiện tại trong phòng bài chỉ còn lại hai người, cô và Lăng Ngạo, ngay cả mấy người vệ sĩ vốn đang canh gác ở đây, cũng đi ra ngoài không còn một mống!
"Lăng thủ lĩnh, có bằng lòng tạm thời hợp tác một phen hay không?" Lam Duê đứng dậy, hai tay chống lên trên mặt bàn, nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi!
Lăng Ngạo ngồi ở trên ghế, chậm rãi xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, căn bản là không có gì để nói. Lam Duê cũng không gấp, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, chờ câu trả lời!
"Cô… có tư cách gì?" Rốt cuộc, làn môi mỏng của Lăng Ngạo khẽ nhúc nhích, lời nói ra khỏi miệng hàm chứa khí lạnh thấu xương!
"Tôi có tư cách gì, Lăng thủ lĩnh nên rõ ràng nhất! Bất quá tôi cũng không ngại để anh thử lại một phen!” Lam Duê lanh lảnh hất cằm, nhìn chằm chằm vào mắt anh, không có một tia lùi bước!
Có tư cách hay không, cũng không phải chỉ dựa vào lời nói suông là được!
Đội ngũ vệ sĩ của cả hai phe ở bên ngoài, nghe được động tĩnh từ bên trong truyền ra, hoàn toàn cả kinh. Nhưng mà chủ nhân của hai nhà còn chưa mở miệng, bọn họ không thể xông vào!
Trong phòng đánh bài, Lăng Ngạo híp đôi mắt khát máu tàn nhẫn tựa như Vua Sư Tử chuẩn bị vồ lấy con mồi. Năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Lam Duê, hình như là chỉ cần dùng sức một chút, người trước mặt liền đi đời nhà ma!
Nhưng mà, khẩu súng lục màu bạc kia trong tay Lam Duê, lúc này cũng vững vàng dán vào trên huyệt thái dương của anh.
"Anh có thể thử xem, giữa hai chúng ta, tốc độ của người nào nhanh hơn!” Bị người khác bắt được mạch sống, Lam Duê vẫn nở nụ cười ưu nhã vô lo như cũ. Nếu như tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, ắt hẳn có thể nhìn ra, bên trong con ngươi của cô cũng lóe lên một luồng sát khí lạnh lẽo chết chóc giống như anh!
Lăng Ngạo mím môi, anh cao hơn Lam Duê một cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt ung dung bình thản của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt giết chóc dần dần hạ xuống! Chậm rãi thả lỏng ngón tay ra khỏi chiếc cổ của người kia. Cùng lúc đó, họng súng dí vào trên huyệt thái dương của anh cũng từ từ được để xuống!
"Tạm thời hợp tác!" Lăng Ngạo lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn Lam Duê ung dung thu hồi khẩu súng, lạnh lẽo khạc ra bốn chữ!
"Hợp tác vui vẻ!"
Lam Duê không thèm để ý chút nào, kiểm tra chiếc cổ của mình, sờ sờ còn có chút đau!
Đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ, nếu như anh ta dùng sức mà nói, thật sự có chút nghi ngờ, cái cổ này còn nằm ở đây hay không!
Bá Tước William tươi cười, nhả ra ngụm khói, chậm rãi nói: "Nghe nói Lam chủ nhà có kỹ thuật đánh bài cao siêu, xem ra lần này chúng ta được mở mang tầm mắt rồi!”
Lam Duê nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt gỗ thơm trong tay, đôi chân mày thanh tú hơi nhíu lại, cười như không cười quét ánh mắt tựa như hồ ly sang bá tước William!
"Mở mang tầm mắt, Lam Duê không dám nhận, chỉ là, không biết mấy vị muốn đánh cược cái gì?”
Mỗi năm đều có một lần Năm thế lực lớn này ngồi lại đàm phán với nhau, nhưng mà dường như lần này không khỏi liên quan đến thị trường Trung Quốc! Ánh mắt không mấy để ý của Lam Duê xẹt qua vị trí của Nathan Andrew, không biết hiện tại hắn đang muốn sắm vai gì?
Dường như cảm giác được ánh mắt của cô, đôi con ngươi màu xanh lục bên dưới làn tóc của Nathan Andrew chợt nâng lên, mang theo luồng khí lạnh tựa như dã thú xâm lăng ập vào đáy mắt cô!
Lông mày, hơi chau lại, hắn đây là ý gì?
“Lần đánh cược này, nếu như chỉ có một mình Lam đương gia thì không được rồi, phải mời thêm cả Lăng thủ lĩnh nữa mới được!” Chủ nhân đương nhiệm của Gia tộc Raymond – Jack Mantair der Raymond, là một người đàn ông Ai Cập trên bốn mươi tuổi ít nói, ngạo nghễ. Tại một vài thời điểm, hắn căn bản là xem thường thế hệ trẻ như nhà họ Lam, họ Lăng cùng với Mafia!
Lăng Ngạo mặt không đổi sắc, gương mặt anh tuấn lạnh nhạt nhìn không ra bất kì một tâm tình gì, nghe những lời này, cũng chỉ là hơi giương mắt: "Tại sao!"
"Thật ra thì cũng không phải vì duyên cớ gì, nếu như nhà họ Lăng ngay lập tức bãi bỏ sắc lệnh cấm giao dịch buôn bán ma túy vào đại lục Trung Quốc mà nói, như vậy từ nay về sau cũng mặc kệ sự tình nhà họ Lăng rồi!"
Thân là người Anh, đối với chuyện vận chuyển ma túy đến Trung Quốc của quốc gia mình từ hằng thế kỷ trước, thậm chí còn có một lần khống chế được chuyện trong nước này, William cảm thấy tuyệt đối tự hào. Trong mắt hắn, mặc dù hiện giờ Trung Quốc đã nổi lên kháng cự lại, nhưng mà đối với ma túy, vẫn không có biện pháp chống đối!
Nếu như có thể sử dụng thuốc phiện để mở cửa thị trường Trung Quốc, mảnh đất màu mỡ, giàu có ấy sắp sửa mang đến cho hắn biết bao nhiêu lợi ích!
"Bãi bỏ?" Lăng Ngạo cười lạnh nhìn hắn, thái độ kiêu ngạo tựa như Quân Vương !"Nằm mơ!"
Lam Duê nhíu mày, như thế cũng không tệ, không nghĩ đến hậu quả sẽ làm phiền lòng mấy người kia, ngược lại đối với việc này vẫn kiên định giữ vững lập trường như cũ! Điểm này rất tốt!
"Lam đương gia đâu? Chẳng lẽ Lam chủ nhà cũng muốn giữ khư khư mấy cái truyền thống hư vô đó của tổ tiên sao?" Nét mặt của William vốn dĩ đang ôn hòa, lúc này đã có chút biến sắc!
Lần này Năm Gia Tộc lớn cùng nhau đàm phán, chủ yếu nhất vẫn là chuyện này, trừ vấn đề này ra, hắn căn bản không đề cập nổi tới bất cứ chuyện gì khác!
"Chậc, William Bá tước, thật ra thì chuyện này ngược lại dễ dàng thương lượng!" Chỉ cần một câu nói của Lam Duê, liền đón lấy ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy hàm ý của Lăng Ngạo, cũng thu hút ánh mắt kinh ngạc cùng cân nhắc của Nathan Andrew. Càng khiến cho hai người còn lại cực kỳ hứng thú! Nhưng mà lời kế tiếp, toàn bộ cục diện lại rơi vào bế tắc!
"Nếu như William Bá tước cùng với Raymond gia chủ có thể kinh doanh ma túy rộng rãi trên chính quốc gia của mình mà nói, ngược lại tôi có thể suy nghĩ về chuyện này một chút!"
Tính tình tương đối dễ chịu, nhưng lại không hề phóng túng, thật sự cho rằng nhà họ Lam dễ bắt nạt? Khóe miệng Lam Duê giương lên nụ cười lạnh. Nhìn gương mặt biến hóa xanh xanh tím tím của hai nhà còn lại, không chút lo lắng trừng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, chờ đợi câu trả lời!
"Lam đương gia nói đùa! Chuyện này để về sau bàn lại đi!" Williamm Bá tước trong lòng dâng lên một cỗ bực tức, cuối cùng chỉ có thể nuốt nước miếng cay đắng xuống!
Hôm nay lại bị cái con bé này ra tay xấu tính như vậy, toàn bộ chuyện này nhất định sẽ không kết thúc vậy đâu! Một ngày nào đó, hắn nhất định phải đòi lại mối nhục này, đến lúc đó, chắc chắn phải nuốt chửng miếng thịt béo bở này của nhà họ Lam!
Sắc mặt Raymond bây giờ đã không thể nào đen hơn được nữa, không thèm bận tâm, chợt đứng lên: "Tôi còn có chuyện, các vị từ từ nói!"
William thấy thế, con ngươi màu xám xoay tròn một cái, đáy mắt thoáng qua một luồng toan tính, dáng vẻ tựa như một vị quý tộc đứng lên theo: "Đã như vậy, hội nghị năm nay cũng không có gì để nói, tôi đi trước!"
Lam Duê vừa thu lại cây quạt trong tay, nụ cười trên mặt cũng chuyển thành cực kì nhạt nhẽo. Con ngươi cúi xuống cả nửa buổi, sau đó liền vẫy tay gọi Vân Lãng đến, nói nhỏ một hồi lâu ở bên tai anh ta!
Vân Lãng gật đầu một cái, sau đó hơi do dự quét mắt sang hai người kia, cuối cùng vẫn là không hề nói gì, đi thi hành nhiệm vụ!
"Sợ rằng hai người kia sẽ không buông tha đơn giản như vậy, Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh, các người cần phải chuẩn bị một kế hoạch lâu dài đi!”
Nathan Andrew gác hai chân lên trên bàn đánh bài, ánh mắt màu xanh lục mang theo vài tia cười đùa giỡn!
Hắn rất muốn biết, hai người thân là kẻ thù không đội trời chung này, làm thế nào để giải quyết tình hình trước mắt. Hoặc là hợp tác, hoặc là chờ đợi sự hợp tác của người khác, sau đó. . . . . . Biến mất!
"Tiểu thư xinh đẹp, mong đợi lần gặp mặt sau!" Trước khi đi, Andrew đi tới trước mặt của Lam Duê, vén vài sợi tóc rủ xuống trước mặt cô lên, hít một hơi thật sâu, mập mờ lưu lại một câu nói như vậy!
Andrew đáng chết, Lam Duê mắng trong lòng, nụ cười trên mặt vẫn ưu nhã thong dong như cũ!
Hiện tại trong phòng bài chỉ còn lại hai người, cô và Lăng Ngạo, ngay cả mấy người vệ sĩ vốn đang canh gác ở đây, cũng đi ra ngoài không còn một mống!
"Lăng thủ lĩnh, có bằng lòng tạm thời hợp tác một phen hay không?" Lam Duê đứng dậy, hai tay chống lên trên mặt bàn, nheo mắt lại, nhẹ giọng hỏi!
Lăng Ngạo ngồi ở trên ghế, chậm rãi xoay người nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo, căn bản là không có gì để nói. Lam Duê cũng không gấp, cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, chờ câu trả lời!
"Cô… có tư cách gì?" Rốt cuộc, làn môi mỏng của Lăng Ngạo khẽ nhúc nhích, lời nói ra khỏi miệng hàm chứa khí lạnh thấu xương!
"Tôi có tư cách gì, Lăng thủ lĩnh nên rõ ràng nhất! Bất quá tôi cũng không ngại để anh thử lại một phen!” Lam Duê lanh lảnh hất cằm, nhìn chằm chằm vào mắt anh, không có một tia lùi bước!
Có tư cách hay không, cũng không phải chỉ dựa vào lời nói suông là được!
Đội ngũ vệ sĩ của cả hai phe ở bên ngoài, nghe được động tĩnh từ bên trong truyền ra, hoàn toàn cả kinh. Nhưng mà chủ nhân của hai nhà còn chưa mở miệng, bọn họ không thể xông vào!
Trong phòng đánh bài, Lăng Ngạo híp đôi mắt khát máu tàn nhẫn tựa như Vua Sư Tử chuẩn bị vồ lấy con mồi. Năm ngón tay thon dài nắm chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Lam Duê, hình như là chỉ cần dùng sức một chút, người trước mặt liền đi đời nhà ma!
Nhưng mà, khẩu súng lục màu bạc kia trong tay Lam Duê, lúc này cũng vững vàng dán vào trên huyệt thái dương của anh.
"Anh có thể thử xem, giữa hai chúng ta, tốc độ của người nào nhanh hơn!” Bị người khác bắt được mạch sống, Lam Duê vẫn nở nụ cười ưu nhã vô lo như cũ. Nếu như tỉ mỉ nhìn kỹ một chút, ắt hẳn có thể nhìn ra, bên trong con ngươi của cô cũng lóe lên một luồng sát khí lạnh lẽo chết chóc giống như anh!
Lăng Ngạo mím môi, anh cao hơn Lam Duê một cái đầu. Từ trên cao nhìn xuống gương mặt ung dung bình thản của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt giết chóc dần dần hạ xuống! Chậm rãi thả lỏng ngón tay ra khỏi chiếc cổ của người kia. Cùng lúc đó, họng súng dí vào trên huyệt thái dương của anh cũng từ từ được để xuống!
"Tạm thời hợp tác!" Lăng Ngạo lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn Lam Duê ung dung thu hồi khẩu súng, lạnh lẽo khạc ra bốn chữ!
"Hợp tác vui vẻ!"
Lam Duê không thèm để ý chút nào, kiểm tra chiếc cổ của mình, sờ sờ còn có chút đau!
Đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ, nếu như anh ta dùng sức mà nói, thật sự có chút nghi ngờ, cái cổ này còn nằm ở đây hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.