Chương 23
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Đối với ân oán, vướng mắt năm xưa giữa An Bội Hòa và Bạch Như Sương
Cố Nhược biết rất ít, chỉ biết, tình yêu non dại mới mọc mầm của An Bội
Hòa hồi tiểu học là dành cho cô nàng. Hồi đó đang là thời đại của bà
Quỳnh Dao, người người nhà nhà thích con gái kiểu thùy mị, lê hoa đái vũ như vậy, thế nên, Bạch Như Sương khi đó rất được hâm mộ.
Đến bây giờ cái tên này vẫn thật là khiến cho người ta khó coi, nhớ lại năm đó An Bội Hòa theo đuổi Bạch Như Sương kinh thiên động địa, cuối thế kỷ 20 mà hoa hồng thư tình một cái cũng không thiếu, thế nhưng, âu cũng là hợp lẽ, An Bội Hòa sao, những chuyện như vậy ngoại trừ hắn ra còn ai có thể làm?
Nhưng mà như thế nào lại nhảy ra một Trần Cẩm Đường chen vào giữa cũng làm cho Cố Nhược kinh ngạc không ít, : “Tại sao anh ta lại cướp bạn gái của anh?”
An Bội Hòa vừa tháo dây lưng vừa cười nói, “Em phải hỏi hắn chứ sao lại hỏi anh?” Vừa nói xán lại gần Cố Nhược cười mờ ám, “Chẳng lẽ em Tiểu Nhược muốn giúp anh rửa hận?”
Cố Nhược khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Anh có phải là cũng đối xử với Bạch Như Sương như vậy?”
An Bội Hòa tháo dây lưng tay ngừng lại, “Cô ấy? Sao lại nhắc đến cô ấy?”
“Em gặp cô ấy ở công ty.” Cố Nhược vừa nói vừa liếc hắn một cái, “Anh tắm trước đi, em ở bên ngoài chờ anh.”
Lần này An Bội Hòa tắm nhanh vô cùng, hắn càng tắm nhanh Cố Nhược lại càng khó chịu, đúng là tình cũ chưa dứt mà ~…..
“Tại sao cô ấy lại ở đây ?” đầu tóc An Bội Hòa vẫn còn ướt nhẹp đã vội vã ngồi xuống trước mặt Cố Nhược hỏi.
“Hình như cô ấy làm việc ở An thị.” Cố Nhược đưa tay cầm chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, “Anh không biết sao?”
“Sau năm nhất trung học thì đã không còn liên lạc nữa rồi.” An Bội Hòa cầm lấy khăn lông khô lau tóc, nước bắn lên mặt Cố Nhược, làm cho cô cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, “Không liên lạc sao…”
An Bội Hòa tay cầm khăn lông hạ xuống, “Cho dù cô ấy làm ở An thị ,tại sao em lại gặp được?”
“Chẳng lẽ anh không biết An Thị hợp tác với công ty KM sao?” Cố Nhược hỏi ngược lại.
Khóe miệng An Bội Hòa giật giật, có chút bất đắc dĩ , “Anh phải biết sao? Anh chưa bao giờ quản chuyện của An thị…”
Cố Nhược gật đầu, “Đúng vậy, không có chuyện gì , em đi ngủ.” Vừa nói liền vào phòng, đóng cửa lại, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh…
Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Cẩm Đường mời Bạch Như Sương ăn cơm, Cố Nhược tự nhiên cũng đi theo.
Ăn uống no nê xong thì bắt đầu ôn chuyện, Trần Cẩm Đường mở miệng trước, ” Lâu như vậy gặp lại thật là duyên phận .”
Bạch Như Sương cười ngượng ngùng một tiếng, “Đúng vậy, có điều Trần Cẩm Đường anh thăng tiến cũng rất nhanh đó nha.”
“Em cũng đâu có kém gì.” Trần Cẩm Đường đáp lễ một câu, Cố Nhược cảm thấy hai quản lý thân mật, mình lại chỉ là một thư ký nhỏ bé, thật sự rất lúng túng .
Có điều Trần Cẩm Đường dường như nhìn thấu Cố Nhược, “Em ngại cái gì, em mới đi làm, sau này còn sợ anh không chiếu cố em sao?”
Lời này rất mập mờ, Cố Nhược cũng có chút ngượng ngùng, “Em cũng không có chí lớn gì cả…” Người ta nói trèo càng cao càng cực khổ, Cố Nhược cô không muốn khiến bản thân phải vất vả .
Vẻ mặt Bạch Như Sương có vẻ băn khoăn, Trần Cẩm Đường nói, “Đúng rồi, An Bội Hòa cũng ở thành phố S, em có muốn gặp cậu ấy không?”
“Không cần.” Sắc mặt Bạch Như Sương càng trở nên khó coi, đứng dậy, “Em ăn no rồi, muốn ra ngoài một chút, để Cố Nhược đi cùng em đi.” Vừa nói vừa kéo Cố Nhược cùng đi, Cố Nhược quay đầu nhìn, Trần Cẩm Đường đang tự rót cho mình một chén rượu, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Giữa trưa mặc dù mặt trời rực rỡ, nhưng khí trời đã chuyển lạnh, thỉnh thoảng lại có trận gió thổi qua khiến người ta nhịn không được rùng mình một cái, Bạch Như Sương hỏi, “Có phải cô và An Bội Hòa đang tiến tới?”
“Gì?” Cố Nhược cả kinh, vội vàng phủ nhận, “Tôi làm sao lại cùng anh ta tiến tới được?”
“Cô không cần giải thích tôi cũng biết.” Bạch Như Sương vén mái tóc dài ra sau tai, “Nhìn thái độ của Trần Cẩm Đường là biết.”
“Gì?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người.
Tiếng giày cao gót của Bạch Như Sương dẫm trên nền gạch màu của con đường dành cho người đi bộ vang lên thanh âm lanh lảnh thanh thúy, “Thói quen này của anh ta, từ tiểu học đến năm nhất trung học… Sau này có lẽ cũng vậy nhưng tôi cũng không rõ lắm , chỉ cần là là người An Bội Hòa tới gần, anh ta cũng tới gần.”
“Cô có ý gì?” Cố Nhược có chút phản ứng không kịp.
Bạch Như Sương cười nói, “Nói như thế, chuyện của tôi và An Bội Hòa hồi tiểu học cô biết không?”
“Có.” Cố Nhược gật đầu, “Chuyện năm nhất trung học cô cũng biết chứ.” An Bội Hòa làm cái gì cũng làm cho lớn chuyện lên, muốn không biết cũng khó khăn.
“Sau đó Trần Cẩm Đường theo đuổi tôi cô biết không?” Bạch Như Sương nghiêng mặt hỏi.
“…” Cố Nhược sửng sốt một chút, lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Cô biết An Bội Hòa đã từng theo đuổi bao nhiêu người không?” Bạch Như Sương nở nụ cười, nói đến chuyện cũ dường như người ta không thấy ưu sầu, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Anh ta…” Cố Nhược bĩu môi, “Đoán chừng trong trường học người nào lớn lên đẹp mắt chút đều từng bị anh ta theo đuổi.” Nói đến đây trong lòng Cố Nhược có chút xoắn xít, vốn dĩ sống cùng An Bội Hòa lâu nhất là mình, gần đây ở chung cũng vẫn là mình, hết lần này tới lần khác chưa từng bị theo đuổi lại là mình, đây không phải là khinh bỉ sao?
” Vậy cô có biết những người lớn lên có chút đẹp mắt này tất cả cũng đều bị Trần Cẩm Đường theo đuổi không?” Bạch Như Sương hỏi.
“Anh ta? Không thể nào! Anh ta… Anh ta là học sinh giỏi mà…” Cố Nhược nói.
Bạch Như Sương suy nghĩ một chút hỏi Cố Nhược, “Nếu như Trần Cẩm Đường và An Bội Hòa đồng thời theo đuổi cô, cô chọn ai?”
“Cô, làm sao cô hỏi tôi cái này, bọn họ đều không theo đuổi tôi.” Cố Nhược lắp bắp nói.
“Là Trần Cẩm Đường.” Bạch Như Sương nói, giống như đang suy đoán đáp án của Cố Nhược, lại như đang nói với chính mình, “Mặc dù An Bội Hòa là thiếu gia trong công ty, nhưng mà chúng ta như vậy sẽ biết cái gì, bàn về tướng mạo hai người không phân cao thấp, nhưng nói đến tính cách, An Bội Hòa làm cho người ta cảm thấy hắn chỉ coi mình là trung tâm, làm những điều này chẳng qua là để tiêu khiển, thỏa mãn sở thích của hắn. Mà Trần Cẩm Đường lại là học sinh giỏi, chững chạc, chín chắn, người như vậy An Bội Hòa làm sao so được?”
Cố Nhược trầm mặc không nói lời nào, cô ấy nói không sai, cho dù là mình cũng nghĩ như vậy.
“Cho nên dường như mọi người lúc trước được An Bội Hòa theo đuổi, sau này được Trần Cẩm Đường theo đuổi đều sẽ chọn người sau…”
“Vì vậy An Bội Hòa mới theo đuổi hết người này đến người khác…” Cố Nhược như hiểu được cái gì, cười cười nói, “Cũng coi như đáng đời anh ta, ai kêu anh ta hoa tâm!”
“Nhưng sau khi An Bội Hòa thua, Trần Cẩm Đường sẽ không chút do dự từ chối người đó.” Bạch Như Sương vừa nói vừa cười khổ một cái, “Tôi cũng bị Trần Cẩm Đường từ chối… hai lần.”
“Hai lần?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người.
“Đầu tháng ba, ngay lúc kết thúc tiểu học, chuyện này lại xảy ra lần nữa, An Bội Hòa theo đuổi tôi.” Bạch Như Sương nói.
“Hả?” Cố Nhược giật mình, xem ra An Bội Hòa quả nhiên là lạm tình, theo đuổi một vòng không có ai lại quay đầu tìm Bạch Như Sương .
“Nhưng mà tôi…” Bạch Như Sương dừng lại, chỉ vào một quán rượu ven đường lại nói với Cố Nhược, “Chúng ta vào ngồi một chút đi.” Vừa nói vừa sải bước đi về phía trước.
Cố Nhược ngước mắt nhìn lên, đèn neon mặc dù không sáng nhưng mà cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tên quầy rượu, được rồi, đây mới gọi là duyên phận .
Đến bây giờ cái tên này vẫn thật là khiến cho người ta khó coi, nhớ lại năm đó An Bội Hòa theo đuổi Bạch Như Sương kinh thiên động địa, cuối thế kỷ 20 mà hoa hồng thư tình một cái cũng không thiếu, thế nhưng, âu cũng là hợp lẽ, An Bội Hòa sao, những chuyện như vậy ngoại trừ hắn ra còn ai có thể làm?
Nhưng mà như thế nào lại nhảy ra một Trần Cẩm Đường chen vào giữa cũng làm cho Cố Nhược kinh ngạc không ít, : “Tại sao anh ta lại cướp bạn gái của anh?”
An Bội Hòa vừa tháo dây lưng vừa cười nói, “Em phải hỏi hắn chứ sao lại hỏi anh?” Vừa nói xán lại gần Cố Nhược cười mờ ám, “Chẳng lẽ em Tiểu Nhược muốn giúp anh rửa hận?”
Cố Nhược khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Anh có phải là cũng đối xử với Bạch Như Sương như vậy?”
An Bội Hòa tháo dây lưng tay ngừng lại, “Cô ấy? Sao lại nhắc đến cô ấy?”
“Em gặp cô ấy ở công ty.” Cố Nhược vừa nói vừa liếc hắn một cái, “Anh tắm trước đi, em ở bên ngoài chờ anh.”
Lần này An Bội Hòa tắm nhanh vô cùng, hắn càng tắm nhanh Cố Nhược lại càng khó chịu, đúng là tình cũ chưa dứt mà ~…..
“Tại sao cô ấy lại ở đây ?” đầu tóc An Bội Hòa vẫn còn ướt nhẹp đã vội vã ngồi xuống trước mặt Cố Nhược hỏi.
“Hình như cô ấy làm việc ở An thị.” Cố Nhược đưa tay cầm chén trà trên bàn, nhấp một ngụm, “Anh không biết sao?”
“Sau năm nhất trung học thì đã không còn liên lạc nữa rồi.” An Bội Hòa cầm lấy khăn lông khô lau tóc, nước bắn lên mặt Cố Nhược, làm cho cô cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, “Không liên lạc sao…”
An Bội Hòa tay cầm khăn lông hạ xuống, “Cho dù cô ấy làm ở An thị ,tại sao em lại gặp được?”
“Chẳng lẽ anh không biết An Thị hợp tác với công ty KM sao?” Cố Nhược hỏi ngược lại.
Khóe miệng An Bội Hòa giật giật, có chút bất đắc dĩ , “Anh phải biết sao? Anh chưa bao giờ quản chuyện của An thị…”
Cố Nhược gật đầu, “Đúng vậy, không có chuyện gì , em đi ngủ.” Vừa nói liền vào phòng, đóng cửa lại, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh…
Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Cẩm Đường mời Bạch Như Sương ăn cơm, Cố Nhược tự nhiên cũng đi theo.
Ăn uống no nê xong thì bắt đầu ôn chuyện, Trần Cẩm Đường mở miệng trước, ” Lâu như vậy gặp lại thật là duyên phận .”
Bạch Như Sương cười ngượng ngùng một tiếng, “Đúng vậy, có điều Trần Cẩm Đường anh thăng tiến cũng rất nhanh đó nha.”
“Em cũng đâu có kém gì.” Trần Cẩm Đường đáp lễ một câu, Cố Nhược cảm thấy hai quản lý thân mật, mình lại chỉ là một thư ký nhỏ bé, thật sự rất lúng túng .
Có điều Trần Cẩm Đường dường như nhìn thấu Cố Nhược, “Em ngại cái gì, em mới đi làm, sau này còn sợ anh không chiếu cố em sao?”
Lời này rất mập mờ, Cố Nhược cũng có chút ngượng ngùng, “Em cũng không có chí lớn gì cả…” Người ta nói trèo càng cao càng cực khổ, Cố Nhược cô không muốn khiến bản thân phải vất vả .
Vẻ mặt Bạch Như Sương có vẻ băn khoăn, Trần Cẩm Đường nói, “Đúng rồi, An Bội Hòa cũng ở thành phố S, em có muốn gặp cậu ấy không?”
“Không cần.” Sắc mặt Bạch Như Sương càng trở nên khó coi, đứng dậy, “Em ăn no rồi, muốn ra ngoài một chút, để Cố Nhược đi cùng em đi.” Vừa nói vừa kéo Cố Nhược cùng đi, Cố Nhược quay đầu nhìn, Trần Cẩm Đường đang tự rót cho mình một chén rượu, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Giữa trưa mặc dù mặt trời rực rỡ, nhưng khí trời đã chuyển lạnh, thỉnh thoảng lại có trận gió thổi qua khiến người ta nhịn không được rùng mình một cái, Bạch Như Sương hỏi, “Có phải cô và An Bội Hòa đang tiến tới?”
“Gì?” Cố Nhược cả kinh, vội vàng phủ nhận, “Tôi làm sao lại cùng anh ta tiến tới được?”
“Cô không cần giải thích tôi cũng biết.” Bạch Như Sương vén mái tóc dài ra sau tai, “Nhìn thái độ của Trần Cẩm Đường là biết.”
“Gì?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người.
Tiếng giày cao gót của Bạch Như Sương dẫm trên nền gạch màu của con đường dành cho người đi bộ vang lên thanh âm lanh lảnh thanh thúy, “Thói quen này của anh ta, từ tiểu học đến năm nhất trung học… Sau này có lẽ cũng vậy nhưng tôi cũng không rõ lắm , chỉ cần là là người An Bội Hòa tới gần, anh ta cũng tới gần.”
“Cô có ý gì?” Cố Nhược có chút phản ứng không kịp.
Bạch Như Sương cười nói, “Nói như thế, chuyện của tôi và An Bội Hòa hồi tiểu học cô biết không?”
“Có.” Cố Nhược gật đầu, “Chuyện năm nhất trung học cô cũng biết chứ.” An Bội Hòa làm cái gì cũng làm cho lớn chuyện lên, muốn không biết cũng khó khăn.
“Sau đó Trần Cẩm Đường theo đuổi tôi cô biết không?” Bạch Như Sương nghiêng mặt hỏi.
“…” Cố Nhược sửng sốt một chút, lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Cô biết An Bội Hòa đã từng theo đuổi bao nhiêu người không?” Bạch Như Sương nở nụ cười, nói đến chuyện cũ dường như người ta không thấy ưu sầu, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Anh ta…” Cố Nhược bĩu môi, “Đoán chừng trong trường học người nào lớn lên đẹp mắt chút đều từng bị anh ta theo đuổi.” Nói đến đây trong lòng Cố Nhược có chút xoắn xít, vốn dĩ sống cùng An Bội Hòa lâu nhất là mình, gần đây ở chung cũng vẫn là mình, hết lần này tới lần khác chưa từng bị theo đuổi lại là mình, đây không phải là khinh bỉ sao?
” Vậy cô có biết những người lớn lên có chút đẹp mắt này tất cả cũng đều bị Trần Cẩm Đường theo đuổi không?” Bạch Như Sương hỏi.
“Anh ta? Không thể nào! Anh ta… Anh ta là học sinh giỏi mà…” Cố Nhược nói.
Bạch Như Sương suy nghĩ một chút hỏi Cố Nhược, “Nếu như Trần Cẩm Đường và An Bội Hòa đồng thời theo đuổi cô, cô chọn ai?”
“Cô, làm sao cô hỏi tôi cái này, bọn họ đều không theo đuổi tôi.” Cố Nhược lắp bắp nói.
“Là Trần Cẩm Đường.” Bạch Như Sương nói, giống như đang suy đoán đáp án của Cố Nhược, lại như đang nói với chính mình, “Mặc dù An Bội Hòa là thiếu gia trong công ty, nhưng mà chúng ta như vậy sẽ biết cái gì, bàn về tướng mạo hai người không phân cao thấp, nhưng nói đến tính cách, An Bội Hòa làm cho người ta cảm thấy hắn chỉ coi mình là trung tâm, làm những điều này chẳng qua là để tiêu khiển, thỏa mãn sở thích của hắn. Mà Trần Cẩm Đường lại là học sinh giỏi, chững chạc, chín chắn, người như vậy An Bội Hòa làm sao so được?”
Cố Nhược trầm mặc không nói lời nào, cô ấy nói không sai, cho dù là mình cũng nghĩ như vậy.
“Cho nên dường như mọi người lúc trước được An Bội Hòa theo đuổi, sau này được Trần Cẩm Đường theo đuổi đều sẽ chọn người sau…”
“Vì vậy An Bội Hòa mới theo đuổi hết người này đến người khác…” Cố Nhược như hiểu được cái gì, cười cười nói, “Cũng coi như đáng đời anh ta, ai kêu anh ta hoa tâm!”
“Nhưng sau khi An Bội Hòa thua, Trần Cẩm Đường sẽ không chút do dự từ chối người đó.” Bạch Như Sương vừa nói vừa cười khổ một cái, “Tôi cũng bị Trần Cẩm Đường từ chối… hai lần.”
“Hai lần?” Cố Nhược ngây ngẩn cả người.
“Đầu tháng ba, ngay lúc kết thúc tiểu học, chuyện này lại xảy ra lần nữa, An Bội Hòa theo đuổi tôi.” Bạch Như Sương nói.
“Hả?” Cố Nhược giật mình, xem ra An Bội Hòa quả nhiên là lạm tình, theo đuổi một vòng không có ai lại quay đầu tìm Bạch Như Sương .
“Nhưng mà tôi…” Bạch Như Sương dừng lại, chỉ vào một quán rượu ven đường lại nói với Cố Nhược, “Chúng ta vào ngồi một chút đi.” Vừa nói vừa sải bước đi về phía trước.
Cố Nhược ngước mắt nhìn lên, đèn neon mặc dù không sáng nhưng mà cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tên quầy rượu, được rồi, đây mới gọi là duyên phận .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.