Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 25

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

“Năm nhất đã hôn, vậy lúc nào thì anh H hả?” Cố Nhược ngồi khoanh chân trên ghế sofa, tay ôm gối không khách khí hỏi An Bội Hòa.

An Bội Hòa chớp chớp con mắt ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lắc lắc, “Người ta đã nói rồi mà…”

Cố Nhược bĩu môi, “Trừ phi anh bị thiến, bằng không em không tin anh vẫn còn là xử nam!”

An Bội Hòa quệt quệt ngón tay lên bàn, đáng thương nhìn Cố Nhược, “Về mặt sinh lý thì không phải, nhưng mà trên tâm lý thì vẫn vậy.”

Bạn Nhược mặt đầy hắc tuyến, “Xin hỏi An Bội Hòa tiên sinh, bằng cách nào về mặt sinh lý đã không còn là xử nam mà vẫn giữ vững tâm lý như vậy?”

An Bội Hòa cười nói, “Anh tin chắc rằng anh vẫn còn là xử nam.”

“…” Tốt lắm, không ai đê tiện bằng anh, An Bội Hòa, anh là vô địch!

Bạn Hòa tiếp tục phát biểu, “Trái tim của anh luôn cảm thấy anh vẫn còn là xử nam, em tiểu Nhược, nếu như em H với anh, biểu hiện của anh tuyệt đối giống xử nam!”

“Em không có hứng thú.” Cố Nhược kiên định nói, nhưng mà cô vẫn hứng thú với chuyện khác, “Lần đầu tiên là khi nào vậy?”

An Bội Hòa ngửa đầu nhìn trần nhà nghĩ một hồi rồi quay sang Cố Nhược, “Anh nghĩ anh vẫn còn là xử nam……”

“…” Trên thế giới có phải có một loại người không đê tiện thì sẽ chết đúng không?

“Không được!” An Bội Hòa hết sức nghiêm túc nhìn Cố Nhược nói, “Em Tiểu Nhược, chúng ta XXOO đi, xem anh có chỗ nào không phải…….”

Cố Nhược kiên quyết rút trong túi ra một tờ hồng hồng, “Đầu hẻm gà rừng đêm không ngủ, giá tiền tiện nghi, phục vụ tận nhà, không chừng nhìn anh đẹp mã vậy còn được chiết khấu.”

An Bội Hòa ngã lên ghế sofa lăn lộn, “Không cần, em Tiểu Nhược, em cũng đáng yêu mà!”

Cố Nhược đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, “Im…Không phải anh thích thể loại giống Bạch Như Sương sao?” lại nghĩ đến cái gì đó, “Lúc nãy anh rất kỳ quái, anh không quen cô ta? Anh sợ cô ấy biết được cái gì à? Em lại thấy cô ta cũng không tệ…” Không biết vì sao, lâu ngày không gặp, Cố Nhược lại nghĩ Bạch Như Sương rất tốt, cũng không thấy ghét cô ta như trước nữa.

An Bội Hòa trầm mặc một hồi, “Cô ấy có nói với em về sau anh lại theo đuổi cô ấy nữa không?”

“Hả? Có…” Cố Nhược bình tĩnh gật đầu.

“Anh cảm thấy cô ấy thích Trần Cẩm Đường.” An Bội Hòa nói, “Bị quăng một lần mà vẫn nguyện ý quay trở lại, có lẽ cô ấy thực sự thích hắn ta…”

“Có lý…” Cố Nhược tán thành, có điều bỗng nghĩ đến cái gì đó, “Chờ chút, vậy anh cũng giống như thế? Bị quăng một lần lại tiếp tục theo đuổi, lẽ nào anh thực sự thích cô ấy?”

“Anh không giống như vậy…” An Bội Hòa khoát khoát tay, “Bây giờ anh đang thích em cơ mà! ”

“Cố Nhược híp híp mắt nhìn hắn, “Sao nghe giả tạo quá vậy?”

“Lẽ nào em tiểu Nhược không cảm thấy trái tim anh trần trụi phơi bày trước mắt em sao?” An Bội Hòa kích động nói, “Hay là em cho rằng tình cảm con người không quan trọng, sinh lý mới là mấu chốt?” Nói rồi cởi áo khoác ngoài, “Anh muốn trần trụi mà bày tỏ tình yêu của anh …”

Cố Nhược chạy trối chết, tranh giành với người bán hàng rong, cực kỳ tiết kiệm, tranh giành với sếp, cực kỳ dũng mãnh, tranh giành với BT, cực kỳ ngu xuẩn.



Đêm hôm đó không biết tại sao, Cố Nhược nằm mơ thấy những ký ức hồi còn nhỏ, vừa mông lung vừa rõ ràng, từng chút một hiện lên, lộn xộn giống như chú chim nhỏ bị kinh sợ mà bay tán loạn, một đêm cô trằn trọc mấy lần, vô cùng xoắn xít.

“An Bội Hòa, sao anh lại phá hỏng truyện tranh của em!”

“Đồ vật cũng có lúc phải hư, chết sớm đầu thai sớm!”

“An Bội Hòa, không cho phép anh bước vào phòng của em nữa!”

“Phòng là để vào mà, chẳng lẽ dùng để nhìn sao?”

“An Bội Hòa, anh là thiên hạ đệ nhất bại hoại!”

“Bại hoại có đẹp trai như anh không?”

“An Bội Hòa, anh thích Bạch Như Sương à?”

“Ừm, so với em, đúng là thích cô ấy.”

“An Bội Hòa, em phải chuyển đi, rời khỏi ác ma như anh!”

“Chỉ mong em không quên được anh, phải biết rằng trên thế giới này người tốt giống như anh không có nhiều đâu.”

“An Bội Hòa…”

Tỉnh lại, đoạn ký ức mơ hồ, chỉ có một cái tên cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng đầy ắp trong đầu cũng chỉ có cái tên này.

Lúc đi làm, đầu óc Cố Nhược vẫn còn hơi váng vất, định bụng buổi trưa ăn nhanh một chút rồi về phòng ngủ bù. Sau đó thật sự rất mệt mỏi, dứt khoát mua bánh mì, gặm xong gục mặt xuống bàn ngủ gật. Kết quả giấc ngủ trưa mà An Bội Hòa vẫn muốn theo vào trong mơ mới chịu, bây giờ cũng không phải mùa xuân, Cố Nhược cô tại sao ngủ trưa cũng có thể mộng xuân chứ?

Trong mơ An Bội Hòa tươi cười xán lại, Cố Nhược né trái né phải cũng không tránh được, “Chụt chụt” hôn lên miệng Cố Nhược, lần này không giống như là bị chó liếm, nặng nề ép trên môi cô, ép đến mức khiến Cố Nhược cảm thấy khó thở mới rời ra, Cố Nhược trong lòng tức giận mắng: NND, miệng của lão nương là để cho ngươi không có việc gì lại liếm chơi à!

Giận dữ tỉnh lại, sau đó thì bấn.

Cô tư xuân.

Bị cái ý nghĩ kinh hãi này làm cho sợ ngây người, Cố Nhược ngồi thẳng dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ, đứng lên chuẩn bị đi rửa mặt, nhìn ra ngoài cửa phòng làm việc thì thấy Thượng Thu Thu, “Chuyện gì?”

“Tao tìm Trần quản lý.” Thượng Thu Thu cầm sấp tài liệu trong tay. Cố Nhược nói, “Không có ai trong phòng làm việc cả, chắc là đi ngủ rồi.”

“Tao vừa mới thấy anh ta đi vào trong mà…” Thượng Thu Thu nói.

Cố Nhược liếc cô nàng một cái, “Tám phần là mày hoa mắt…” Nói rồi đi vào phòng rửa mặt, lúc quay lại thì thấy Trần Cẩm Đường đang đi về phía thang máy, gọi cô lại, “Đang tìm em đây, theo anh lên tầng 38 họp.”

“Dạ dạ…” Cố Nhược vội vàng theo sau, đi vào thang máy, nhịn không được hỏi một câu, “Là về chuyện hợp tác cùng An thị sao?”



“Ừ…” Trần Cẩm Đường trả lời.

Cố Nhược có chút lúng túng, muốn hỏi cái gì cũng nói không nên lời, thang máy đang lên cao bỗng nhiên rung mạnh, Cố Nhược đứng không vững ngã dập mông xuống đất, “Phụt!” một cái, điện trong thang máy cũng tắt ngúm.

Tối hù….

“Làm sao vậy?” Cố Nhược có chút khẩn trương hỏi.

Trần Cẩm Đường lấy điện thoại ra soi, ấn nút cấp cứu, “Thang máy bị sự cố rồi.”

“Công ty xây dựng ác độc!” Cố Nhược nhịn không được mắng, đứng lên xoa xoa cái mông tê rần.

Loa trong thang máy bắt đầu phát ra những âm thanh mơ hồ, đại khái là nguồn điện xảy ra vấn đề, đang sửa gấp, xin những người ở trong thang máy không nên sợ hãi.

Cố Nhược đối với những lời nói suông như thế này rất khinh thường, đâu phải là vấn đề mấu chốt đâu, chẳng lẽ cô bị kẹt ở trong này mà dám không cứu? Vấn đề là làm sao để bồi thường mới được chứ!

Trần Cẩm Đường thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ nói, “Chờ đi.”

Sau đó bầu không khí trong thang máy liền yên lặng như tờ, Cố Nhược chỉ có thể ở trong lòng âm thầm chửi con mẹ nó, chửi chửi hoài cũng chán, chân đứng cũng không nổi, dứt khoát ngồi xuống đất, nhìn tình hình này lát nữa cô sẽ giả vờ thần kinh bị hoảng loạn, không chỉ phải bồi bổ cho cô mà còn cho cô về nhà nghỉ ngơi nữa.

“Em sợ bóng tối sao?” Trần Cẩm Đường lấy di động ra, ánh sáng mờ mờ từ điện thoại chiếu lên trên mặt hắn tạo nên một cảm thấy rất hư ảo.

“Cũng bình thường.” Cố Nhược nói, “Hồi trước khi nhà em bị mất điện ba đều chạy đến ôm lấy em, cho nên đối với bóng tối em cũng không sợ lắm.” Nói xong Cố Nhược cảm thấy có chút lúng túng vội bổ sung, “Thỉnh thoảng là mẹ em…”

“Không sao.” Trần Cẩm Đường nói, “Đã lâu rồi, anh cũng không còn cảm giác gì nữa.”

“Ba anh gặp chuyện không may như thế nào vậy?” Cố Nhược hỏi, tính theo tuổi, thực sự không giống như già mà chết.

Ánh sáng trong điện thoại di động bỗng tắt ngấm, toàn bộ thang máy lại trở thành một mảng tối đen, Trần Cẩm Đường nói, “Là vào cuối tháng, tài vụ của công ty một mực đòi làm báo cáo, gần như liên tục phải tăng ca, đêm hôm đó tăng ca rất muộn, anh cùng mẹ đã sớm đi ngủ, sau đó lúc rạng sáng nghe được tiếng chuông điện thoại liền giật mình tỉnh giấc, là bệnh viện gọi tới, nói ba anh bị tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện cấp cứu.”

Hắn thoáng dừng một chút, sau đó tiếp tục nói, “Đến lúc hai mẹ con chạy đến nơi ông ấy đã được đưa ra khỏi phòng mổ, trên mặt quấn đầy băng trắng…”

Cố Nhược nghe thấy trong lòng khẽ nhói đau, lại không biết nên nói điều gì, suy nghĩ cả buổi mới quyết định nói đến trọng tâm, “Vậy có tìm được người gây tai nạn không?”

Trong bóng tối Trần Cẩm Đường khẽ chuyển động, Cố Nhược không nhìn thấy gì mà chỉ cảm nhận được một mảng trầm tĩnh, đại khái cũng đoán được một chút, “Vậy là cứ cho qua như thế sao?”

“Hôm ấy đi ra từ công ty hai, lúc đó đã khuya, không còn ai ở đó, trên đường đi cũng không có người, lúc phát hiện xe gây tai nạn thì nó đã bị đốt nổ tung, người ta đi đường phát hiện xe rồi mới thấy ba anh….”

“Vậy chiếc xe kia là của ai?” Cố Nhược hỏi, dưới quyền An thị có rất nhiều công ty con, công ty hai chuyên sản xuất hóa chất, xây dựng ở vùng ngoại thành thành phố N, công ty chính ở đường cái, hai bên đường cũng toàn đồng hoang.

“Ai biết được?” Trần Cẩm Đường nói, chiếc xe bị cháy rụi, cảnh sát nói là do tài xế chạy trốn nên tiêu hủy chứng cứ, toàn bộ sự việc không có một manh mối nào.

Người thân ra đi mà hung thủ vẫn không bắt được, mùi vị đau thương cùng không cam lòng như vậy Cố Nhược chưa nếm trải, chỉ cảm thấy Trần Cẩm Đường chắc hẳn phải chịu đựng biết bao đau khổ.

Tâm hồn của trạch nữ rất yếu đuối, người nào đáng thương hơn thì cô nghiêng về phía người đó, đây âu cũng là lẽ thường tình ~.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook