Chương 36
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
Lúc Cố Nhược đi theo dì Lâm trở về phòng khách, An Bội Hòa đang ngồi ở trên ghế sa lon uống trà, “Lại đây uống trà gừng đi!”
Cố Nhược sải bước đi tới, ngồi đối diện hắn, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm trà nóng. An Bội Hòa cười nói, “Oa, em Tiểu Nhược, bò uống trà cũng chỉ được đến thế này thôi….”
“…” Cố Nhược đặt cái chén xuống, liếc hắn một cái, “Miệng chó không nhả ra được ngà voi…”
“Ơ ơ…” An Bội Hòa nhướn lông mày, “Mấy ngày không gặp, em Tiểu Nhược trở nên hung dữ như vậy sao… Chẳng lẽ là sống lâu cùng Trần Cẩm Đường, gần mực thì đen rồi?”
Cố Nhược nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của hắn, “An Bội Hòa, rốt cục thì anh muốn thế nào? Anh cảm thấy mấy ngày nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?”
“…” An Bội Hòa cúi đầu, lát sau nở nụ cười, “Coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra không phải là rất tốt sao?”
“Anh dựa vào cái gì cho là tôi có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?”
An Bội Hòa ngẩn người nhìn Cố Nhược, chậm rãi nói, “Anh không đã phải nói em hãy quên đi sao?”
“Vậy tôi cho anh biết, An Bội Hòa, nếu như anh cảm thấy tôi có thể quên đi dễ dàng, hay là lại chơi cái trò trẻ con lải nhải nói tôi đừng có thích anh, như vậy tôi cho anh biết, ngay từ đầu anh đã không nên xuất hiện.” Cố Nhược kiên quyết nói.
“…” An Bội Hòa nặn ra một nụ cười xấu hổ, “Anh thật sự không nghĩ tới… Anh cho rằng …”
“Anh cho rằng?” Cố Nhược nở nụ cười, “Từ nhỏ đến lớn anh đều tự cho mình là đúng, cái gì cũng là anh cho rằng, có thể đột nhiên xông tới, cũng có thể đột nhiên bỏ đi, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, không sao cả sao? Anh cho rằng tất cả mọi người đều muốn phối hợp với anh để anh muốn sao làm vậy sao?” Anh cho rằng anh vô lại, hoa tâm biến thái như thế tôi sẽ không thích anh, nhưng mà tôi đã thích anh mất rồi, tôi phải làm sao đây? Câu nói sau cùng, Cố Nhược chỉ gào thét ở trong lòng, thở hổn hển nhìn An Bội Hòa.
“Anh xin lỗi…” Hắn lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà anh không thể…”
Cố Nhược đứng dậy đi qua nói với dì Lâm, “Con đi chỗ khác nghỉ ngơi được không dì?”
Dì Lâm không rõ đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bao năm qua đây là lần đầu tiên Cố Nhược gặp lại An Bội Hòa, lại không nghĩ tới tình huống này, “Vào phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cảm ơn dì Lâm.” Cố Nhược đi theo dì Lâm tới một căn phòng sáng sủa gọn gàng, lại rót chút trà gừng nóng, mệt mỏi nói, “Con hơi mệt.”
“Vậy con ngủ đi.” Con của dì Lâm nay đã tương đối lớn, lúc cô còn bé dì Lâm cũng rất thích cô, vừa nói vừa giúp Cố Nhược trải chăn.
“Dạ.” Cố Nhược đã lâu chưa được ngủ ngon giấc, vội chui vào chăn, quấn chăn quanh người chỉ để lộ ra cái đầu, “Con ngủ một lúc, chờ dì An trở lại dì gọi con nha.”
Có lẽ vì ngủ ở An gia dễ làm cho người ta nhớ tới chuyện trước kia, rõ ràng mới chợp mắt một lát, lại làm cho Cố Nhược mơ thấy chuyện xưa.
Đại khái là năm mình lên lớp sáu, khi đó An Bội Hòa đáng lẽ ra phải thi cử bận rộn, nhưng vì hắn được tuyển thẳng, cho nên An Bội Hòa đã nhàm chán lại càng nhàm chán hơn.
Ngay từ lúc mùa xuân đi qua mùa hè còn chưa bắt đầu, trường học đã bận rộn thi cử, Cố Nhược cũng phải theo đó mà tất bật, không thể nhàn nhã như An Bội Hòa. Theo như ba nói, An Bội Hòa có chìa khóa vàng, cô không thể phóng túng vui chơi qua ngày giống như hắn.
“Em Tiểu Nhược, chúng ta đi chơi game đi?” An Bội Hòa lại gần chỗ Cố Nhược đang ngồi học, “Làm bài tập nhiều chán quá…”
“Anh muốn chơi thì chơi một mình đi .” Cố Nhược tiếp tục làm bài, “Em còn phải đi thi!”
“Em mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng cần cù bù thông minh, như vậy vẫ có thể thi được điểm cao mà.” An Bội Hòa nghĩ ăn chơi như mình còn đang được tuyển thẳng, cho rằng Cố Nhược chắc chắn cũng sẽ đậu.
“…” Cố Nhược nghiến răng nghiến lợi, “Thật ngại quá, đầu óc em không tốt, cho nên…” Lúc này Cố Nhược đã rành mấy trò ức hiếp điên rồ của An Bội Hòa, đối với hắn chỉ có thể dùng từ ngang ngạnh mà nói.
“Thật ra thì em cũng đừng tự trách mình.” An Bội Hòa khoát khoát tay, “Ngốc cũng không phải là chuyện gì xấu, em nghĩ xem, em lớn lên không xinh đẹp lắm, nếu như thông minh người ta sẽ càng cảm thấy em khó coi, không bằng ngốc một chút cho đồng bộ.”
Cái này gọi là logique của An thị, lời hắn nói đều là chân lý, việc hắn làm đều không thể sai.
“Anh muốn chơi thì chơi một mình đi, tìm em làm cái gì!” Cố Nhược không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Em Tiểu Nhược, em thật hung dữ…” An Bội Hòa ôm đầu, “Lớn lên đã ngốc lại còn xấu tính, anh rất lo cho tương lai của em!”
“Không nhọc ngài phí tâm phí sức !” Cố Nhược đuổi hắn ra cửa, An Bội Hòa bám vào khung cửa hỏi, “Tính tình hung dữ như vậy, có phải tới tháng hay không?”
“An Bội Hòa, anh muốn chết không!” Cố Nhược đỏ mặt quát.
” Tới tháng thì tới tháng… Tức giận như vậy làm cái gì?” An Bội Hòa cười nói, Cố Nhược giơ tay muốn đánh hắn, hắn đã cầm tay cô giơ lên cao, cúi đầu sát vào Cố Nhược nói, “Em Tiểu Nhược, anh đây dù lớn lên có đẹp trai em cũng đừng kích động mà “đùa giỡn” anh nhé.”
“… Vô lại!” Cố Nhược giận dữ nói, đứng lên đẩy hắn ra ngoài, lại vô tình đẩy mạnh quá, An Bội Hòa lảo đảo mấy bước, ngã đụng vào góc cầu thang, đập đầu rách da.
Mặt Cố Nhược biến sắc, vội vàng đi qua đỡ hắn, “Em… Không cố ý.”
An Bội Hòa cũng không thèm để ý, “Cố ý? Em dám?”
Cố Nhược lắc đầu, cô quả thật không dám, dù ghét An Bội Hòa như thế nào cô cũng không dám, huống chi, cô cũng không muốn, An Bội Hòa nhìn mặt Cố Nhược trắng bệch nở nụ cười, “Sợ cái gì , anh đùa thôi.”
Nhưng trong lòng Cố Nhược vẫn không cảm thấy tốt hơn, An Bội Hòa nói tiếp, “Đẩy anh ngã không quan trọng, chỉ cần em Tiểu Nhược nhớ tới đỡ anh dậy là tốt rồi.”
Bị thương không quan trọng, quan trọng là em sẵn sàng đỡ anh dậy…
Sau khi Cố Nhược ngủ rồi, An Bội Hòa vẫn như cũ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, dì Lâm đi tới, “Tiểu Hòa, con với Tiểu Nhược gặp nhau trước rồi sao?”
“Dạ.” An Bội Hòa mỉm cười gật đầu.
“Thảo nào, dì thấy là lạ.” Dì Lâm gật đầu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có thể có chuyện gì ạ?” An Bội Hòa cười đến như hoa như ngọc, “Dì Lâm dì còn chưa tin con?”
“Aizzz…” Dì Lâm than một tiếng, “Tiểu Hòa, như con đến tột cùng là tốt hay xấu?” Vừa nói vừa lẩm bẩm xoay người thu dọn đồ đạc đi.
An Bội Hòa nở nụ cười, cảm thấy hơi mỏi mệt , lên lầu trở về phòng mình, nằm trên giường, nhìn đèn sáng trên trần nhà, nhìn một lúc lâu lại hoa mắt, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Đây là cái giá anh buộc phải trả, Tiểu Nhược…”
Anh sẽ không làm em bị tổn thương, bởi vì em chưa từng yêu thích anh, chỉ có thích , mới có thể bị thương tổn.
Anh vô lại, hoa tâm, hèn yếu, không sao cả, không phải là em từng ghét anh nhất sao?
Chờ Cố Nhược tỉnh lại chỉ thấy xung quanh sáng rõ, cảm thấy đã ngủ một giấc thật ngon, xuống giường vừa nhìn kim đồng hồ, chín giờ bốn mươi, ngủ một giấc lâu như vậy mà mới chín giờ bốn mươi, không biết dì An đã trở lại chưa.
Cố Nhược ra khỏi phòng, đi tới trong phòng khách đã nhìn thấy dì An ngồi trên ghế sa lon, “Dì An, dì đã về rồi…”
Dì An đi tới, “Tiểu Nhược, ngủ ngon không?”
“Có ạ.” Cố Nhược gật đầu đi tới, “Cha mẹ con đâu?”
“Bọn họ đi về trước rồi.” Dì An cười kéo Cố Nhược ngồi vào ghế sa lon.
“Dạ?” Cố Nhược kinh ngạc nói, “Sao không đợi con tỉnh dậy?”
“Lẽ nào phải chờ con cả đêm sao?” Dì An cười nói.
“Cái gì?” Cố Nhược kinh hãi, vén tay áo lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, giờ đã là chín giờ bốn mươi lăm, ngày cũng là một ngày mới, bấn! “Dì Lâm, sao dì không gọi con dậy…”
Dì An kéo Cố Nhược đến ghế sa lon ngồi xuống, “Thấy con ngủ ngon như vậy, ai cũng ý không muốn đánh thức con, dù sao cũng không phải là người ngoài, quản lý của con cũng đồng ý rồi, cho con nghỉ ngơi vài ngày, ở đây chơi một thời gian đi, con đã lâu như vậy không về.”
“Anh ta cũng đồng ý?” Cố Nhược giật mình, Trần Cẩm Đường lại có thể cho mình ở nhà An Bội Hòa mà không đi làm sao?
“Dĩ nhiên, nhà chúng ta muốn giữ người còn sợ không giữ được sao?” Dì An cười nói, “Có muốn đánh răng rửa mặt trước hay không?”
Cố Nhược lúc này mới nhớ tới mình ngủ suốt một đêm, đương nhiên là nên rửa mặt, trong nhà An Bội Hòa khắp nơi sáng đèn, Cố Nhược cũng thật sự không rõ là sớm hay là muộn.
Đến phòng vệ sinh nhìn xuyên qua cửa sổ đã nhìn thấy phía ngoài sáng bảnh mắt, Cố Nhược nhìn mình trong gương, khóe mắt còn có ghèn, vội vàng rửa mặt đánh răng.
Ăn xong điểm tâm cũng không thấy những người khác, Cố Nhược nhìn trái nhìn phải hỏi, “Chú An đâu ạ?”
Dì An không hổ là từ nhỏ nhìn Cố Nhược lớn lên, hiểu biết không ít, không thèm trả lời vấn đề của Cố Nhược, ” Chú An của con với Tiểu Hòa tới công ty, con quên hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Hòa đi làm sao?”
“Nhưng mà…” Cố Nhược muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, vô cùng khổ tâm nuốt vào trong bụng.
“Con cùng dì đi dạo phố đi!” Dì An lộ ra vẻ mặt rất hưng phấn, Cố Nhược nhớ lại khi còn bé mẹ cũng thường xuyên cùng dì An dẫn mình theo cùng nhau đi dạo phố, mình thì sớm mệt mỏi đi không nổi, hai người bọn họ lại đi không biết mệt, dụ dỗ Cố Nhược nói sẽ mua kem cho cô, “Sau khi gia đình con rời đi cũng không có ai đi với dì .”
Cố Nhược sải bước đi tới, ngồi đối diện hắn, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm trà nóng. An Bội Hòa cười nói, “Oa, em Tiểu Nhược, bò uống trà cũng chỉ được đến thế này thôi….”
“…” Cố Nhược đặt cái chén xuống, liếc hắn một cái, “Miệng chó không nhả ra được ngà voi…”
“Ơ ơ…” An Bội Hòa nhướn lông mày, “Mấy ngày không gặp, em Tiểu Nhược trở nên hung dữ như vậy sao… Chẳng lẽ là sống lâu cùng Trần Cẩm Đường, gần mực thì đen rồi?”
Cố Nhược nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của hắn, “An Bội Hòa, rốt cục thì anh muốn thế nào? Anh cảm thấy mấy ngày nay chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao?”
“…” An Bội Hòa cúi đầu, lát sau nở nụ cười, “Coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra không phải là rất tốt sao?”
“Anh dựa vào cái gì cho là tôi có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra?”
An Bội Hòa ngẩn người nhìn Cố Nhược, chậm rãi nói, “Anh không đã phải nói em hãy quên đi sao?”
“Vậy tôi cho anh biết, An Bội Hòa, nếu như anh cảm thấy tôi có thể quên đi dễ dàng, hay là lại chơi cái trò trẻ con lải nhải nói tôi đừng có thích anh, như vậy tôi cho anh biết, ngay từ đầu anh đã không nên xuất hiện.” Cố Nhược kiên quyết nói.
“…” An Bội Hòa nặn ra một nụ cười xấu hổ, “Anh thật sự không nghĩ tới… Anh cho rằng …”
“Anh cho rằng?” Cố Nhược nở nụ cười, “Từ nhỏ đến lớn anh đều tự cho mình là đúng, cái gì cũng là anh cho rằng, có thể đột nhiên xông tới, cũng có thể đột nhiên bỏ đi, anh cho rằng tất cả mọi người đều giống như anh, không sao cả sao? Anh cho rằng tất cả mọi người đều muốn phối hợp với anh để anh muốn sao làm vậy sao?” Anh cho rằng anh vô lại, hoa tâm biến thái như thế tôi sẽ không thích anh, nhưng mà tôi đã thích anh mất rồi, tôi phải làm sao đây? Câu nói sau cùng, Cố Nhược chỉ gào thét ở trong lòng, thở hổn hển nhìn An Bội Hòa.
“Anh xin lỗi…” Hắn lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà anh không thể…”
Cố Nhược đứng dậy đi qua nói với dì Lâm, “Con đi chỗ khác nghỉ ngơi được không dì?”
Dì Lâm không rõ đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng bao năm qua đây là lần đầu tiên Cố Nhược gặp lại An Bội Hòa, lại không nghĩ tới tình huống này, “Vào phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cảm ơn dì Lâm.” Cố Nhược đi theo dì Lâm tới một căn phòng sáng sủa gọn gàng, lại rót chút trà gừng nóng, mệt mỏi nói, “Con hơi mệt.”
“Vậy con ngủ đi.” Con của dì Lâm nay đã tương đối lớn, lúc cô còn bé dì Lâm cũng rất thích cô, vừa nói vừa giúp Cố Nhược trải chăn.
“Dạ.” Cố Nhược đã lâu chưa được ngủ ngon giấc, vội chui vào chăn, quấn chăn quanh người chỉ để lộ ra cái đầu, “Con ngủ một lúc, chờ dì An trở lại dì gọi con nha.”
Có lẽ vì ngủ ở An gia dễ làm cho người ta nhớ tới chuyện trước kia, rõ ràng mới chợp mắt một lát, lại làm cho Cố Nhược mơ thấy chuyện xưa.
Đại khái là năm mình lên lớp sáu, khi đó An Bội Hòa đáng lẽ ra phải thi cử bận rộn, nhưng vì hắn được tuyển thẳng, cho nên An Bội Hòa đã nhàm chán lại càng nhàm chán hơn.
Ngay từ lúc mùa xuân đi qua mùa hè còn chưa bắt đầu, trường học đã bận rộn thi cử, Cố Nhược cũng phải theo đó mà tất bật, không thể nhàn nhã như An Bội Hòa. Theo như ba nói, An Bội Hòa có chìa khóa vàng, cô không thể phóng túng vui chơi qua ngày giống như hắn.
“Em Tiểu Nhược, chúng ta đi chơi game đi?” An Bội Hòa lại gần chỗ Cố Nhược đang ngồi học, “Làm bài tập nhiều chán quá…”
“Anh muốn chơi thì chơi một mình đi .” Cố Nhược tiếp tục làm bài, “Em còn phải đi thi!”
“Em mặc dù hơi ngốc một chút, nhưng cần cù bù thông minh, như vậy vẫ có thể thi được điểm cao mà.” An Bội Hòa nghĩ ăn chơi như mình còn đang được tuyển thẳng, cho rằng Cố Nhược chắc chắn cũng sẽ đậu.
“…” Cố Nhược nghiến răng nghiến lợi, “Thật ngại quá, đầu óc em không tốt, cho nên…” Lúc này Cố Nhược đã rành mấy trò ức hiếp điên rồ của An Bội Hòa, đối với hắn chỉ có thể dùng từ ngang ngạnh mà nói.
“Thật ra thì em cũng đừng tự trách mình.” An Bội Hòa khoát khoát tay, “Ngốc cũng không phải là chuyện gì xấu, em nghĩ xem, em lớn lên không xinh đẹp lắm, nếu như thông minh người ta sẽ càng cảm thấy em khó coi, không bằng ngốc một chút cho đồng bộ.”
Cái này gọi là logique của An thị, lời hắn nói đều là chân lý, việc hắn làm đều không thể sai.
“Anh muốn chơi thì chơi một mình đi, tìm em làm cái gì!” Cố Nhược không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
“Em Tiểu Nhược, em thật hung dữ…” An Bội Hòa ôm đầu, “Lớn lên đã ngốc lại còn xấu tính, anh rất lo cho tương lai của em!”
“Không nhọc ngài phí tâm phí sức !” Cố Nhược đuổi hắn ra cửa, An Bội Hòa bám vào khung cửa hỏi, “Tính tình hung dữ như vậy, có phải tới tháng hay không?”
“An Bội Hòa, anh muốn chết không!” Cố Nhược đỏ mặt quát.
” Tới tháng thì tới tháng… Tức giận như vậy làm cái gì?” An Bội Hòa cười nói, Cố Nhược giơ tay muốn đánh hắn, hắn đã cầm tay cô giơ lên cao, cúi đầu sát vào Cố Nhược nói, “Em Tiểu Nhược, anh đây dù lớn lên có đẹp trai em cũng đừng kích động mà “đùa giỡn” anh nhé.”
“… Vô lại!” Cố Nhược giận dữ nói, đứng lên đẩy hắn ra ngoài, lại vô tình đẩy mạnh quá, An Bội Hòa lảo đảo mấy bước, ngã đụng vào góc cầu thang, đập đầu rách da.
Mặt Cố Nhược biến sắc, vội vàng đi qua đỡ hắn, “Em… Không cố ý.”
An Bội Hòa cũng không thèm để ý, “Cố ý? Em dám?”
Cố Nhược lắc đầu, cô quả thật không dám, dù ghét An Bội Hòa như thế nào cô cũng không dám, huống chi, cô cũng không muốn, An Bội Hòa nhìn mặt Cố Nhược trắng bệch nở nụ cười, “Sợ cái gì , anh đùa thôi.”
Nhưng trong lòng Cố Nhược vẫn không cảm thấy tốt hơn, An Bội Hòa nói tiếp, “Đẩy anh ngã không quan trọng, chỉ cần em Tiểu Nhược nhớ tới đỡ anh dậy là tốt rồi.”
Bị thương không quan trọng, quan trọng là em sẵn sàng đỡ anh dậy…
Sau khi Cố Nhược ngủ rồi, An Bội Hòa vẫn như cũ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, dì Lâm đi tới, “Tiểu Hòa, con với Tiểu Nhược gặp nhau trước rồi sao?”
“Dạ.” An Bội Hòa mỉm cười gật đầu.
“Thảo nào, dì thấy là lạ.” Dì Lâm gật đầu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có thể có chuyện gì ạ?” An Bội Hòa cười đến như hoa như ngọc, “Dì Lâm dì còn chưa tin con?”
“Aizzz…” Dì Lâm than một tiếng, “Tiểu Hòa, như con đến tột cùng là tốt hay xấu?” Vừa nói vừa lẩm bẩm xoay người thu dọn đồ đạc đi.
An Bội Hòa nở nụ cười, cảm thấy hơi mỏi mệt , lên lầu trở về phòng mình, nằm trên giường, nhìn đèn sáng trên trần nhà, nhìn một lúc lâu lại hoa mắt, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm, “Đây là cái giá anh buộc phải trả, Tiểu Nhược…”
Anh sẽ không làm em bị tổn thương, bởi vì em chưa từng yêu thích anh, chỉ có thích , mới có thể bị thương tổn.
Anh vô lại, hoa tâm, hèn yếu, không sao cả, không phải là em từng ghét anh nhất sao?
Chờ Cố Nhược tỉnh lại chỉ thấy xung quanh sáng rõ, cảm thấy đã ngủ một giấc thật ngon, xuống giường vừa nhìn kim đồng hồ, chín giờ bốn mươi, ngủ một giấc lâu như vậy mà mới chín giờ bốn mươi, không biết dì An đã trở lại chưa.
Cố Nhược ra khỏi phòng, đi tới trong phòng khách đã nhìn thấy dì An ngồi trên ghế sa lon, “Dì An, dì đã về rồi…”
Dì An đi tới, “Tiểu Nhược, ngủ ngon không?”
“Có ạ.” Cố Nhược gật đầu đi tới, “Cha mẹ con đâu?”
“Bọn họ đi về trước rồi.” Dì An cười kéo Cố Nhược ngồi vào ghế sa lon.
“Dạ?” Cố Nhược kinh ngạc nói, “Sao không đợi con tỉnh dậy?”
“Lẽ nào phải chờ con cả đêm sao?” Dì An cười nói.
“Cái gì?” Cố Nhược kinh hãi, vén tay áo lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, giờ đã là chín giờ bốn mươi lăm, ngày cũng là một ngày mới, bấn! “Dì Lâm, sao dì không gọi con dậy…”
Dì An kéo Cố Nhược đến ghế sa lon ngồi xuống, “Thấy con ngủ ngon như vậy, ai cũng ý không muốn đánh thức con, dù sao cũng không phải là người ngoài, quản lý của con cũng đồng ý rồi, cho con nghỉ ngơi vài ngày, ở đây chơi một thời gian đi, con đã lâu như vậy không về.”
“Anh ta cũng đồng ý?” Cố Nhược giật mình, Trần Cẩm Đường lại có thể cho mình ở nhà An Bội Hòa mà không đi làm sao?
“Dĩ nhiên, nhà chúng ta muốn giữ người còn sợ không giữ được sao?” Dì An cười nói, “Có muốn đánh răng rửa mặt trước hay không?”
Cố Nhược lúc này mới nhớ tới mình ngủ suốt một đêm, đương nhiên là nên rửa mặt, trong nhà An Bội Hòa khắp nơi sáng đèn, Cố Nhược cũng thật sự không rõ là sớm hay là muộn.
Đến phòng vệ sinh nhìn xuyên qua cửa sổ đã nhìn thấy phía ngoài sáng bảnh mắt, Cố Nhược nhìn mình trong gương, khóe mắt còn có ghèn, vội vàng rửa mặt đánh răng.
Ăn xong điểm tâm cũng không thấy những người khác, Cố Nhược nhìn trái nhìn phải hỏi, “Chú An đâu ạ?”
Dì An không hổ là từ nhỏ nhìn Cố Nhược lớn lên, hiểu biết không ít, không thèm trả lời vấn đề của Cố Nhược, ” Chú An của con với Tiểu Hòa tới công ty, con quên hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Hòa đi làm sao?”
“Nhưng mà…” Cố Nhược muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời, vô cùng khổ tâm nuốt vào trong bụng.
“Con cùng dì đi dạo phố đi!” Dì An lộ ra vẻ mặt rất hưng phấn, Cố Nhược nhớ lại khi còn bé mẹ cũng thường xuyên cùng dì An dẫn mình theo cùng nhau đi dạo phố, mình thì sớm mệt mỏi đi không nổi, hai người bọn họ lại đi không biết mệt, dụ dỗ Cố Nhược nói sẽ mua kem cho cô, “Sau khi gia đình con rời đi cũng không có ai đi với dì .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.