Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 39

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Ngồi lên xe của Trần Cẩm Đường, Cố Nhược nhìn thấy vẻ mệt mỏi của hắn, cảm thấy có lỗi, “Thật ngại quá, nửa đêm lại còn gọi anh đến đây.”

“Em nhớ kỹ những lời em đã nói là tốt rồi.” Trần Cẩm Đường khẽ cười, khởi động xe.

Cố Nhược đỏ mặt quay đi, “Cảm ơn.”

“Có thù lao trao đổi, không cần phải cám ơn.” Hắn vừa lái xe vừa nói.

Cố Nhược không biết nói thêm gì nữa, mơ mơ màng màng một lúc thì ngủ mất, không biết qua bao lâu, Trần Cẩm Đường gọi cô dậy. Cố Nhược mở mắt, nhìn ra bên ngoài đã tang tảng sáng, Trần Cẩm Đường giúp cô lấy túi to túi nhỏ xuống. Cô xuống xe, đứng ở dưới lầu, hắn xách đồ qua, “Hôm nay em nghỉ ngơi đi.”

Cố Nhược nhận lấy, “Còn anh?”

Hắn ngẩng đầu, “Đến công ty.”

Cố Nhược có chút áy náy, “Nếu hôm nay cho em nghỉ, tối hôm qua tại sao anh không từ chối, lại còn đến đón em?”

Trần Cẩm Đường cười một tiếng, không nói lời nào bước vào trong xe, Cố Nhược thở dài xách túi to túi nhỏ về nhà.

Ngủ thẳng tới gần trưa mới bò xuống giường, thế nhưng điện thoại không hề có cuộc gọi nhỡ nào, Cố Nhược vốn tưởng rằng dì An nhất định sẽ gọi tới hỏi tại sao mình lại đi, không ngờ một cú điện thoại cũng không có. Xem ra là An Bội Hòa đã nói gì đó rồi, lời hắn nói luôn luôn có sức thuyết phục…

Không kìm lòng lại nghĩ tới hắn, Cố Nhược lắc lắc đầu, mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Ấy thế nhưng, khi nhìn thấy đống đồ An Bội Hòa mua về nhét đầy trong đó, cô cứ như vậy đứng trước cửa tủ, không biết phải lấy cái gì.

Cho đến khi lòng bàn chân tê dại, Cố Nhược mới lấy trấn định lại, chọn vài thứ rồi đóng cửa lại.

Lúc ăn cơm, nhìn cái ghế trống trơn phía đối diện, Cố Nhược bắt đầu suy xét cẩn thận những băn khoăn còn lại trong lòng, cuối cùng cô cũng thông suốt mọi việc, vội vã ăn cơm bắt đầu dọn dẹp phòng.

Vứt toàn bộ khăn mặt, bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh đi, đóng gói toàn bộ sách vở cùng quần áo trong phòng lại.

Xế chiều Cố Nhược đi bưu điện gửi đồ, sau đó đến trường học tiếp tục dán thông báo cho thuê phòng.

Về nhà, nằm trên giường chờ điện thoại.

Lần này có lẽ là thời gian không thích hợp lắm, đã là giữa học kỳ một người nào lại tới thuê phòng chứ? Mấy ngày liền không có ai hồi âm, Cố Nhược cũng là không bận tâm nữa.

Cái gì cũng không quan tâm, dù cho ở thành phố N có phát sinh chuyện gì, cũng không quan tâm.

“Quản lý Bạch tới.” Cố Nhược đang tranh thủ lúc rảnh rỗi uống một ngụm trà, Đồng Thi Y gõ cửa đi vào nói với Trần Cẩm Đường.

“Mời cô ấy vào đi.” Trần Cẩm Đường vội vã gấp tập văn kiện mình đang xem dở lại nói.

Cố Nhược vội vàng cúi đầu núp sau màn hình vi tính gõ chữ, Trần Cẩm Đường trêu ghẹo, “Anh nhớ lần trước cô ấy tới quan hệ của hai người bọn em không phải tốt lắm sao?”



Cố Nhược liếc hắn một cái, tiếp tục cúi đầu giả bộ rùa đen.

Bạch Như Sương đẩy cửa đi vào, đảo qua khắp phòng một lượt, lên tiếng chào hỏi Trần Cẩm Đường, sau đó mỉm cười nói, “Cố tiểu thư công việc có vẻ rất bề bộn nhỉ.”

Cố Nhược nghe vậy, đành phải ló ra nửa cái đầu, cười xấu hổ, “Cô đã đến rồi …”

“Cố tiểu thư sao không ở lại An gia thêm mấy hôm đã đi vậy?” Bạch Như Sương cười nói, ” Bác An rất lo lắng cho cô.”

“Vậy sao?” Cố Nhược càng cười càng lúng túng, “Tôi đột nhiên có việc phải đi.”

Bạch Như Sương liếc cô một cái, quay đầu nói chuyện với Trần Cẩm Đường, Cố Nhược cảm thấy Bạch Như Sương ba lần tới công ty KM, thái độ mỗi lần đối với mình cũng không giống nhau, lần đầu tiên là thân thiết, lần thứ hai có hơi cảnh giác, lần này cơ bản đều mang mùi vị thù địch.

Trái lo phải nghĩ cũng không biết mình có chỗ nào đắc tội cô ta, hai người có mâu thuẫn cũng phải Cố Nhược cô ghét cô ta không đúng sao? Cớ gì mà cô ta lại nhìn mình không vừa mắt? Trong lòng không thoải mái, nhìn Bạch Như Sương bằng ánh mắt “khinh bỉ”.

Đứng đối mặt với Bạch Như Sương, Trần Cẩm Đường nhìn thấy hành vi mờ ám của Cố Nhược, mím chặt môi cố nhịn cười.

“Cười cái gì?” Bạch Như Sương kỳ quái hỏi, Trần Cẩm Đường lắc đầu, “Không có gì, chúng ta đi tìm quản lý Vương bàn bạc chi tiết.” Vừa nói vừa cùng Bạch Như Sương đi ra khỏi cửa, Cố Nhược lúc này mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục công việc.

Nói tới gần trưa, quản lý Vương đứng lên nói, ” Buổi trưa sắp xếp thế này đi, Tiểu Trần cậu mời quản lý Bạch ăn một bữa cơm nhé.”

“Vâng.” Trần Cẩm Đường gật đầu một cái, cùng Bạch Như Sương đi ra ngoài, vào thang máy liền bấm điện thoại di động, “Tôi gọi cho Cố Nhược.”

“Gọi cô ấy làm gì?” Bạch Như Sương nhíu mày hỏi.

“Cô ấy là thư ký của tôi.” Trần Cẩm Đường trả lời, “Chẳng lẽ quản lý Bạch không thích thư ký của tôi.”

“Không thích.” Bạch Như Sương dứt khoát nói.

Trần Cẩm Đường bấm dược một nửa dãy số, khóe miệng gợi lên một tia cười, “Tại sao?”

“Em cũng đang muốn hỏi anh tại sao đây!” Bạch Như Sương trợn tròn mắt, ” Lúc đầu em cho là bởi vì cô ấy và An Bội Hòa đang tiến tới anh mới tiếp cận cô ấy, nhưng sau đó An Bội Hòa đã rời đi anh lại vẫn cứ như vậy, cho tới bây giờ, người bên cạnh An Bội Hòa đã là em! Tại sao còn muốn ở bên cô ấy? Em thật không hiểu anh coi cái lý do mà anh từng lấy để chia tay em là cái gì? Không phải anh đang tự vả vào mặt mình sao?”

Trần Cẩm Đường cười cười, “Em kích động như thế làm gì? Người khác lại tưởng rằng em vì anh mới đính hôn với An Bội Hòa…”

“Nếu như em nói là đúng, đáp án này anh hài lòng chưa?” Bạch Như Sương hít thật sâu một hơi.

Trần Cẩm Đường híp mắt đánh giá cô, nở nụ cười, “Em nói lời này là có ý gì?”

“Em nói…” Bạch Như Sương bỗng nhiên khựng lại, “Giờ đây em mới là người ở bên An Bội Hòa, tại sao anh không hành động giống như trước?”

Trần Cẩm Đường ép sát vào cô, thấp giọng bên tai nói, “Cô cho rằng An Bội Hòa sẽ vì cô mà bị tổn thương sao? Đối với người đã kết thân với An gia, cô và cha cô đối với tôi mà nói một chút giá trị cũng không còn, so sánh một chút cô không cảm thấy Cố Âu đáng giá để tôi dốc hết sức lực hơn sao?”

Bạch Như Sương ngây ngẩn cả người, “Trần Cẩm Đường, cuối cùng thì anh muốn gì…”



Thang máy “Ding” một tiếng xuống đến nơi, Trần Cẩm Đường sải bước đi ra ngoài, những lời này đến tột cùng có bao nhiêu là thật lòng chính hắn cũng không biết, từ lúc tiếp cận Cố Nhược cho tới bây giờ, thật sự chỉ là vì đả kích An Bội Hòa thôi sao? Năm đó Cố Âu vì đạo đức nghề nghiệp, vì tình cảm bạn bè đã lựa chọn rời đi, người như vậy thật sự có thể nói ra sao?

Có lẽ tất thảy là hắn muốn tìm cho mình một cái cớ để tới gần Cố Nhược thôi.

Lấy cớ, không cần lý do.

Bạch Như Sương đột nhiên tới cùng với lời nói hơi có vẻ địch ý của cô ta làm cho Cố Nhược cảm thấy trong lòng không yên, đến trưa Trần Cẩm Đường cũng không gọi cô cùng ăn cơm, tám phần là do Bạch Như Sương không muốn.

Nghĩ tới đây Cố Nhược nhất thời nổi giận, cô không muốn gặp tôi cũng không sao, nhưng mà cô không thể ngăn cản tôi ăn cơm! Hết cơm phải cọ nồi, Cố Nhược bất hạnh phải đến nhà ăn với Thượng Thu Thu….

“Nghe nói quản lý Bạch kia được gả vào An thị .” Thượng Thu Thu tán dóc với Đồng Thi Y.

“Là An thị mà gần đây chúng ta hợp tác hở?” Đồng Thi Y tò mò bu lại.

“Đúng vậy.” Thượng Thu Thu gật đầu, “Nghe nói là tập đoàn lớn nhất nhì thành phố N.”

“Hạnh phúc…..” Đồng Thi Y ánh mắt ngưỡng mộ, “Đây chẳng phải là bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao?”

Cố Nhược ngồi bên ăn cơm không đau không ngứa nói, “Nghe nói bọn họ gia quy gia phép nhiều lắm….”

“Đúng vậy đúng vậy!” Thượng Thu Thu gật đầu, “Nhất định là rất phiền toái.”

“Nhưng mà có nề có nếp trước cũng không sao cả.” Đồng Thi Y vừa nhai vừa gắp thức ăn nói.

“Mày nhìn mày xem.” Cố Nhược chỉa về phía nó, “Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đây là tối kỵ, người ta sẽ nói mày không được dạy dỗ.”

“Thật sao?” Đồng Thi Y rớt cơm.

“Nghe nói ăn cơm nhai mấy lần cũng bị giới hạn, nuốt chửng là tối kỵ nhất.” Cố Nhược chép miệng nói.

Đồng Thi Y cười xấu hổ, “Cố Nhược mày hiểu biết ghê thật đó.”

” Không phải trên ti vi cũng diễn như vậy sao?” Cố Nhược vừa gắp thức ăn vừa giảng giải, “Hơn nữa, mẹ chồng nàng dâu quan hệ cũng không tốt.”

“Bà bà chuyên quyền, ngược đãi vợ?” Thượng Thu Thu tiếp lời, Cố Nhược nghiêm túc gật đầu, “Còn nữa, loại thiếu gia có tiền tính tình cũng không tốt, hoa tâm, không nghề ngỗng, cho dù gia sản lớn đến mấy cũng có lúc khuynh gia bại sản.”

“Thật là thảm thương…. .” Đồng Thi Y hớp một ngụm canh, “Thay đổi quá nhanh, trái tim tao không chịu được… .”

Cố Nhược nhìn hai đứa bắt đầu hoang mang trong lòng vô cùng thỏa mãn, làm ra vẻ tổng kết một câu, “Cho nên, bình thường là hạnh phúc nhất!”

“Chân lý !” Thượng Thu Thu và Đồng Thi Y sùng bái nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook