Chương 42
Trừu Phong Mạc Hề
08/04/2017
“Anh bị thần kinh à!” Cố Nhược cố gắng giãy ra khỏi bàn tay An Bội Hòa.
“Anh vốn bị thần kinh mà!” An Bội Hòa uống rượu vào hiển nhiên đã BT càng BT hơn, nói như vậy còn cho là hợp tình hợp lý, không hề có ý định buông tha cho cô.
“…..” Cố Nhược không biết nói gì, sao tự dưng lại dính dáng với hắn ta cơ chứ?
Nhìn An Bội Hòa thuần thục lấy chìa khóa trên người ra mở cửa, Cố Nhược bắt đầu hối hận vì đã không đòi lại chìa khóa, lúc hắn bỏ đi, ai mà biết được sẽ có kết quả như thế này đâu?
“Anh muốn lấy đồ của anh.” An Bội Hòa bắt đầu ngấm rượu, giọng điệu như trẻ con.
“Đồ của anh em gửi về hết rồi.” Đầu óc Cố Nhược vẫn còn rất tỉnh táo.
“Không đúng!” An Bội Hòa lớn tiếng nói, “Không có!”
Bạn Nhược toát mồ hôi, biết thế này thì lúc nãy cũng uống rượu đi cho rồi, bợm nhậu một bầy mới có tiếng nói chung, bây giờ mình nói lý với hắn làm sao đây! “Em gửi hết rồi! Tất cả!”
An Bội Hòa nhìn Cố Nhược, đột nhiên không nói lời nào, hai mắt hơi hơi chớp vài cái, khóe mũi run rẩy, “Vậy….” Thân thể hắn chậm rãi khuỵu xuống, chỉ vào ngực, “Sao anh cứ thấy chỗ này trống rỗng….”
Nếu là bình thường, Cố Nhược nhất định bị mấy lời như vậy làm cho ghê tởm, thế nhưng bây giờ, sống mũi cô cũng cay cay, An Bội Hòa đã từng vô liêm sỉ đến vậy bây giờ đang ngồi bất lực dưới đất, nước mắt kéo nhau bò xuống, Cố Nhược cũng mất tự nhiên chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà, “Anh… vẫn buồn nôn y như trước.”
“Anh cho rằng anh có thể….” An Bội Hòa tiếp tục nói, “Nhưng khi anh nghe thấy em và Trần Cẩm Đường ở cùng nhau…. Anh không có cách nào….”
Cố Nhược đưa tay muốn kéo hắn dậy, An Bội Hòa thuận thế túm lấy Cố Nhược ngồi phịch xuống đất, ôm chặt lấy cô: “Em Tiểu Nhược, anh thật sự…. mệt mỏi quá….”
Mặc cho nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, Cố Nhược vẫn quyết tâm nói, “Giờ anh đã là quyền chủ tịch rồi….”
“Anh….” An Bội Hòa gắt gao ôm lấy cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, dường như chỉ có uống rượu vào hắn mới có thể đem những chuyện trong lòng thốt nên thành lời, “….Không phải con đẻ của bọn họ.”
Thân mình Cố Nhược cứng đờ, cảm thấy cái người đang dựa vào và ôm lấy mình kia cô đơn đến đáng sợ, cô nhớ tới khi cô nhìn thấy vẻ tịch mịch của hắn khi cuộn tròn trên ghế salon, nhớ tới hắn giả bộ chu mỏ đáng thương nói, “Anh chỉ còn có mình em thôi….”
“Anh không phải…. Anh chẳng là gì cả….” An Bội Hòa tiếp tục than thở, “Anh không phải con của bọn họ, bọn họ nuôi anh chẳng qua chỉ vì muốn duy trì một người thừa kế, bọn họ không sinh ra anh, nhưng lại nuôi anh…..”
“Anh đừng đùa nữa.” Giọng Cố Nhược run rẩy, nuốt nước miếng, “An Bội Hòa, anh say rồi!”
“Có lẽ vậy….” An Bội Hòa buông lỏng Cố Nhược ra, tựa vào góc tường, “Uống say rồi anh mới có thể nói….” Nói xong hắn nhìn Cố Nhược, dùng ánh mắt luôn ngập nước của hắn nhìn Cố Nhược, “Phải không, em Tiểu Nhược, lời này là lời người say, em đừng tin nhé!”
Cố Nhược mấp máy môi, “Anh…. Khi nào anh biết chuyện này?”
“Mười lăm tuổi.” An Bội Hòa cười khổ, “Em nói xem, cuộc đời này thật thú vị, rõ ràng có nhiều bí mật như vậy, vì sao đều dồn vào cùng một lúc để cho anh biết?”
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi biết vấn đề của công ty nhà mình, đã đến trước mặt cha để cảnh tỉnh đòi ông đi tự thú, người cha nuôi nấng chiều chuộng cậu suốt mười lăm năm ấy lại nói cho cậu, cùng lắm cậu chỉ là một đứa con côi được mang về nuôi, bởi vì hai người bọn họ không có con, bọn họ nuôi cậu, cho cậu quyền làm người thừa kế, đối với những đứa chẳng có gì như cậu là một sự ban ân lớn lao biết bao, cậu có tư cách gì để mà giáo huấn bọn họ?
Hắn chỉ là một kẻ hai bàn tay trắng, ngay cả cha mẹ đẻ… cũng không có.
Như vậy làm sao hắn có thể đi khiển trách cha mẹ đã nuôi hắn lớn, làm sao hắn có thể trả lại mối ân tình này, hắn không phải là kết tinh của tình yêu bọn họ, bọn họ không hề có bất kỳ nghĩa vụ nào với hắn, nhưng lại nuôi hắn, nuôi hắn lớn, cho hắn một mái nhà, cho hắn cha mẹ.
Thực ra, người hai bàn tay trắng là người có tất thảy, nhưng với món nợ lớn như vậy, An Bội Hòa hắn phải đền đáp như thế nào cho đủ?
Ngoài những chuyện hắn có thể làm, tất cả còn lại đều là bọn họ ban cho hắn, hắn lấy cái gì để trả lại?
Cố Nhược nhìn An Bội Hòa cuộn mình trong góc tường, đưa tay qua muốn vỗ về an ủi một chút, nhưng bàn tay đưa ra rồi dừng giữa không trung, không biết phải vỗ về như thế nào, đầu? Mặt? Tay? Lưng?
An Bội Hòa đã giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô, “Em Tiểu Nhược, uống rượu thật là tốt…. Chuyện gì cũng có thể nói, ngủ một giấc dậy sẽ quên hết tất cả.”
Cố Nhược lại nhớ đến trước kia mình từng hỏi hắn vì sao thích làm nghề pha chế rượu, hắn nói bởi vì uống rượu có thể quên hết ưu sầu, có lẽ hắn cũng muốn điều chế một loại rượu có thể làm cho hắn quên đi ưu sầu của chính mình.
An Bội Hòa tiếp tục nói, “Anh biết Trần Cẩm Đường luôn muốn tranh giành với anh tất cả mọi thứ, cái gì anh cũng không tranh lại được với hắn, nhưng mà vì sao anh đã rời khỏi em rồi hắn vẫn không chịu buông tay? Em Tiểu Nhược, em đừng ở bên cạnh hắn nữa.”
Cố Nhược đỡ bờ vai của hắn, thật lòng nói, “Anh chỉ không muốn hắn ở bên cạnh em, hay là không muốn bất kể kẻ nào ở bên cạnh em?”
An Bội Hòa đỏ mặt sửng sốt một chút, nở nụ cười, “…. Haha, hóa ra bất kể là ai, anh cũng không buông tay được….”
Cố Nhược nhìn An Bội Hòa, nước mắt trào ra nơi khóe mi, lao vào trong lòng hắn, cảm thấy trái tim đập thình thịch, “An Bội Hòa, em thích anh.”
Thân mình An Bội Hòa cứng đờ, vẫn gắt gao ôm lấy cô, lát sau mới buông lỏng tay ra, “Em Tiểu Nhược, em không thể thích anh, bởi vì anh không thể cho em cái gì cả, anh phải bảo vệ nhà của anh, anh phải cưới Bạch Như Sương, không cưới Bạch Như Sương, không làm người thừa kế An thị, anh sẽ phải trả mối nợ này như thế nào đây?”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ, cô vẫn không biết An Bội Hòa lại phải gánh vác nhiều gánh nặng đến vậy, hắn muốn được mọi người thừa nhận biết bao. Hốt hoảng nhìn hắn, cố gắng định thần kéo hắn lại, “Anh uống nhiều rồi, lên giường đi nghỉ đi.”
“Không cần.” An Bội Hòa trẻ con nói, “Em Tiểu Nhược, em nói đi, anh phải làm sao thì mới tốt được?”
Cố Nhược không cách nào trả lời, chỉ nhìn thấy vẻ yếu đuối bất lực này của An Bội Hòa khiến máu nóng xông lên tận óc, loan ra khắp toàn thân, liền ép môi mình lên môi hắn.
An Bội Hòa mở to hai mắt, mùi rượu xuyên qua miệng hắn phả vào miệng Cố Nhược, cô thì thào, “An Bội Hòa… Em cũng không biết….” Nói xong liền lùi về phía sau, An Bội Hòa đã đưa tay giữ chặt lấy eo cô ấn về phía trước, bờ môi hung hăng dán chặt với nhau, tàn sát bừa bãi, “Em Tiểu Nhược, nếu như đây là mơ thì tốt biết bao?”
Cố Nhược sửng sốt một chút, thấy mũi mình đau xót, cũng đáp lại nụ hôn của hắn, “An Bội Hòa, đây là nằm mơ….”
Nụ hôn của hắn dọc theo môi trượt xuống cằm, cổ, hơi thở mang theo mùi rượu vương vít quanh cổ Cố Nhược, mái tóc mềm mại cọ nhè nhẹ lên cằm cô, Cố Nhược gấp gáp run rẩy, “An… An Bội Hòa…”
“Em Tiểu Nhược, anh thích em, anh yêu em….” An Bội Hòa vừa mê loạn hôn vừa nói, “Từ lần đầu tiên em tới nhà anh anh đã thích, tất cả mọi người đều thích anh, chỉ có em không thích anh, nhưng mà anh lại không thể để cho người khác biết anh thích em, bởi vì em ghét anh như vậy, anh biết nói ra miệng như thế nào? Trần Cẩm Đường lại cái gì cũng tranh giành với anh, từ nhỏ em đã thích người như hắn… Đúng không?”
Cố Nhược hít sâu một hơi, ôm chặt lấy An Bội Hòa, “Em thích anh, em đã sớm thích anh rồi!” Chính là nhiều chuyện như vậy xảy ra, em phải nói với anh làm sao?
Cọ cọ nơi hõm cổ Cố Nhược, An Bội Hòa ngẩng đầu lên, “Em nói cái gì….”
“Ngựa tốt không ăn lại cỏ, hảo hán không nói hai lời!” Cố Nhược đỏ mặt hung hăng nói.
An Bội Hòa chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lầm bầm, “Đây là mơ thật rồi….”
Cố Nhược rất muốn đấm cho hắn một cú để hắn tỉnh lại, chỉ là, đối với An Bội Hòa mà nói, hiện thực chỉ làm cho hắn đau khổ, có lẽ để cho hắn xem đây chỉ là giấc mơ thì tốt hơn.
An Bội Hòa uống rượu cộng thêm với cả sự kích động vừa rồi tựa hồ nóng bức, đưa tay cởi âu phục, nới lỏng cà-vạt, cởi nút thắt nơi cổ áo sơ mi, dựa vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn Cố Nhược, Cố Nhược vừa thấy lập tức nổ đom đóm mắt, trong lòng hò hét: Ta là áo sơ mi! Đưa tay cởi giúp nút thắt nơi cổ áo An Bội Hòa, sơ mi trắng…..
An Bội Hòa đẩy Cố Nhược ra, “Không được, là mơ cũng không được làm như vậy, chỉ làm em tổn thương thôi….”
Cố Nhược cứng người, cái khỉ gì đây? Cố Nhược cô, thanh xuân phơi phới, khỏe mạnh hoạt bát, thanh niên lành mạnh, thế mà chủ động yêu thương nhung nhớ có người dám không cần? Không phải là trắng trợn khinh bỉ sao! “Anh nói cái gì?”
Nếu nói An Bội Hòa say, hắn lại giống như rất tỉnh táo, nếu nói hắn tỉnh táo, hắn lại giống như rất say, khoát tay, “Loại ý gian này…. Không thể…”
Cố Nhược lúc này chẳng thèm phân biệt ý gian với thực gian nữa, chỉ để tâm mình bị khinh thường, túm lấy cổ áo An Bội Hòa, “Anh có ý gì?”
An Bội Hòa đưa tay sờ sờ mặt Cố Nhược, thì thào nói, “Hung dữ cũng giống y như hệt….” Nói xong lại đưa tay xuống dưới ngực Cố Nhược lục lọi, “Không biết ngực có nhỏ giống như vậy không….”
“CháT!’ Cố Nhược đập bốp một cái vào tay hắn, “Anh muốn chết à!”
An Bội Hòa say rượu nhún vai, bĩu môi, “Không phải tự em lại gần sao….”
Cố Nhược nghĩ lại, có vẻ như bây giờ cô ở thế chủ động rồi, có điều…. cô thành thế chủ động từ lúc nào vậy? Đang nghĩ ngợi bàn tay An Bội Hòa đã lại vươn tới, “Quả thật rất giống.”
“Anh…” Cố Nhược trừng mắt nhìn lại, liền nhìn thấy An Bội Hòa cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, một giây, hai giây, ba giây….
“Em Tiểu Nhược…..” Hắn nuốt nước miếng, áp lại hôn lên môi, “Chính là em đến gần anh trước…”
“Em….” Cố Nhược còn muốn nói vừa rồi là não bị nước vào, làm sao đang thâm tình an ủi lại diễn biến tới hoàn cảnh này? An Bội Hòa mê hoặc cắn nhẹ lên vành tai Cố Nhược, “Bây giờ muốn ngừng…. cũng không còn kịp nữa rồi…”
“Anh vốn bị thần kinh mà!” An Bội Hòa uống rượu vào hiển nhiên đã BT càng BT hơn, nói như vậy còn cho là hợp tình hợp lý, không hề có ý định buông tha cho cô.
“…..” Cố Nhược không biết nói gì, sao tự dưng lại dính dáng với hắn ta cơ chứ?
Nhìn An Bội Hòa thuần thục lấy chìa khóa trên người ra mở cửa, Cố Nhược bắt đầu hối hận vì đã không đòi lại chìa khóa, lúc hắn bỏ đi, ai mà biết được sẽ có kết quả như thế này đâu?
“Anh muốn lấy đồ của anh.” An Bội Hòa bắt đầu ngấm rượu, giọng điệu như trẻ con.
“Đồ của anh em gửi về hết rồi.” Đầu óc Cố Nhược vẫn còn rất tỉnh táo.
“Không đúng!” An Bội Hòa lớn tiếng nói, “Không có!”
Bạn Nhược toát mồ hôi, biết thế này thì lúc nãy cũng uống rượu đi cho rồi, bợm nhậu một bầy mới có tiếng nói chung, bây giờ mình nói lý với hắn làm sao đây! “Em gửi hết rồi! Tất cả!”
An Bội Hòa nhìn Cố Nhược, đột nhiên không nói lời nào, hai mắt hơi hơi chớp vài cái, khóe mũi run rẩy, “Vậy….” Thân thể hắn chậm rãi khuỵu xuống, chỉ vào ngực, “Sao anh cứ thấy chỗ này trống rỗng….”
Nếu là bình thường, Cố Nhược nhất định bị mấy lời như vậy làm cho ghê tởm, thế nhưng bây giờ, sống mũi cô cũng cay cay, An Bội Hòa đã từng vô liêm sỉ đến vậy bây giờ đang ngồi bất lực dưới đất, nước mắt kéo nhau bò xuống, Cố Nhược cũng mất tự nhiên chớp chớp mắt, nhìn lên trần nhà, “Anh… vẫn buồn nôn y như trước.”
“Anh cho rằng anh có thể….” An Bội Hòa tiếp tục nói, “Nhưng khi anh nghe thấy em và Trần Cẩm Đường ở cùng nhau…. Anh không có cách nào….”
Cố Nhược đưa tay muốn kéo hắn dậy, An Bội Hòa thuận thế túm lấy Cố Nhược ngồi phịch xuống đất, ôm chặt lấy cô: “Em Tiểu Nhược, anh thật sự…. mệt mỏi quá….”
Mặc cho nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, Cố Nhược vẫn quyết tâm nói, “Giờ anh đã là quyền chủ tịch rồi….”
“Anh….” An Bội Hòa gắt gao ôm lấy cô, giọng nói có chút nghẹn ngào, dường như chỉ có uống rượu vào hắn mới có thể đem những chuyện trong lòng thốt nên thành lời, “….Không phải con đẻ của bọn họ.”
Thân mình Cố Nhược cứng đờ, cảm thấy cái người đang dựa vào và ôm lấy mình kia cô đơn đến đáng sợ, cô nhớ tới khi cô nhìn thấy vẻ tịch mịch của hắn khi cuộn tròn trên ghế salon, nhớ tới hắn giả bộ chu mỏ đáng thương nói, “Anh chỉ còn có mình em thôi….”
“Anh không phải…. Anh chẳng là gì cả….” An Bội Hòa tiếp tục than thở, “Anh không phải con của bọn họ, bọn họ nuôi anh chẳng qua chỉ vì muốn duy trì một người thừa kế, bọn họ không sinh ra anh, nhưng lại nuôi anh…..”
“Anh đừng đùa nữa.” Giọng Cố Nhược run rẩy, nuốt nước miếng, “An Bội Hòa, anh say rồi!”
“Có lẽ vậy….” An Bội Hòa buông lỏng Cố Nhược ra, tựa vào góc tường, “Uống say rồi anh mới có thể nói….” Nói xong hắn nhìn Cố Nhược, dùng ánh mắt luôn ngập nước của hắn nhìn Cố Nhược, “Phải không, em Tiểu Nhược, lời này là lời người say, em đừng tin nhé!”
Cố Nhược mấp máy môi, “Anh…. Khi nào anh biết chuyện này?”
“Mười lăm tuổi.” An Bội Hòa cười khổ, “Em nói xem, cuộc đời này thật thú vị, rõ ràng có nhiều bí mật như vậy, vì sao đều dồn vào cùng một lúc để cho anh biết?”
Cậu thiếu niên mười lăm tuổi biết vấn đề của công ty nhà mình, đã đến trước mặt cha để cảnh tỉnh đòi ông đi tự thú, người cha nuôi nấng chiều chuộng cậu suốt mười lăm năm ấy lại nói cho cậu, cùng lắm cậu chỉ là một đứa con côi được mang về nuôi, bởi vì hai người bọn họ không có con, bọn họ nuôi cậu, cho cậu quyền làm người thừa kế, đối với những đứa chẳng có gì như cậu là một sự ban ân lớn lao biết bao, cậu có tư cách gì để mà giáo huấn bọn họ?
Hắn chỉ là một kẻ hai bàn tay trắng, ngay cả cha mẹ đẻ… cũng không có.
Như vậy làm sao hắn có thể đi khiển trách cha mẹ đã nuôi hắn lớn, làm sao hắn có thể trả lại mối ân tình này, hắn không phải là kết tinh của tình yêu bọn họ, bọn họ không hề có bất kỳ nghĩa vụ nào với hắn, nhưng lại nuôi hắn, nuôi hắn lớn, cho hắn một mái nhà, cho hắn cha mẹ.
Thực ra, người hai bàn tay trắng là người có tất thảy, nhưng với món nợ lớn như vậy, An Bội Hòa hắn phải đền đáp như thế nào cho đủ?
Ngoài những chuyện hắn có thể làm, tất cả còn lại đều là bọn họ ban cho hắn, hắn lấy cái gì để trả lại?
Cố Nhược nhìn An Bội Hòa cuộn mình trong góc tường, đưa tay qua muốn vỗ về an ủi một chút, nhưng bàn tay đưa ra rồi dừng giữa không trung, không biết phải vỗ về như thế nào, đầu? Mặt? Tay? Lưng?
An Bội Hòa đã giơ tay ra nắm chặt lấy tay cô, “Em Tiểu Nhược, uống rượu thật là tốt…. Chuyện gì cũng có thể nói, ngủ một giấc dậy sẽ quên hết tất cả.”
Cố Nhược lại nhớ đến trước kia mình từng hỏi hắn vì sao thích làm nghề pha chế rượu, hắn nói bởi vì uống rượu có thể quên hết ưu sầu, có lẽ hắn cũng muốn điều chế một loại rượu có thể làm cho hắn quên đi ưu sầu của chính mình.
An Bội Hòa tiếp tục nói, “Anh biết Trần Cẩm Đường luôn muốn tranh giành với anh tất cả mọi thứ, cái gì anh cũng không tranh lại được với hắn, nhưng mà vì sao anh đã rời khỏi em rồi hắn vẫn không chịu buông tay? Em Tiểu Nhược, em đừng ở bên cạnh hắn nữa.”
Cố Nhược đỡ bờ vai của hắn, thật lòng nói, “Anh chỉ không muốn hắn ở bên cạnh em, hay là không muốn bất kể kẻ nào ở bên cạnh em?”
An Bội Hòa đỏ mặt sửng sốt một chút, nở nụ cười, “…. Haha, hóa ra bất kể là ai, anh cũng không buông tay được….”
Cố Nhược nhìn An Bội Hòa, nước mắt trào ra nơi khóe mi, lao vào trong lòng hắn, cảm thấy trái tim đập thình thịch, “An Bội Hòa, em thích anh.”
Thân mình An Bội Hòa cứng đờ, vẫn gắt gao ôm lấy cô, lát sau mới buông lỏng tay ra, “Em Tiểu Nhược, em không thể thích anh, bởi vì anh không thể cho em cái gì cả, anh phải bảo vệ nhà của anh, anh phải cưới Bạch Như Sương, không cưới Bạch Như Sương, không làm người thừa kế An thị, anh sẽ phải trả mối nợ này như thế nào đây?”
Cố Nhược ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ, cô vẫn không biết An Bội Hòa lại phải gánh vác nhiều gánh nặng đến vậy, hắn muốn được mọi người thừa nhận biết bao. Hốt hoảng nhìn hắn, cố gắng định thần kéo hắn lại, “Anh uống nhiều rồi, lên giường đi nghỉ đi.”
“Không cần.” An Bội Hòa trẻ con nói, “Em Tiểu Nhược, em nói đi, anh phải làm sao thì mới tốt được?”
Cố Nhược không cách nào trả lời, chỉ nhìn thấy vẻ yếu đuối bất lực này của An Bội Hòa khiến máu nóng xông lên tận óc, loan ra khắp toàn thân, liền ép môi mình lên môi hắn.
An Bội Hòa mở to hai mắt, mùi rượu xuyên qua miệng hắn phả vào miệng Cố Nhược, cô thì thào, “An Bội Hòa… Em cũng không biết….” Nói xong liền lùi về phía sau, An Bội Hòa đã đưa tay giữ chặt lấy eo cô ấn về phía trước, bờ môi hung hăng dán chặt với nhau, tàn sát bừa bãi, “Em Tiểu Nhược, nếu như đây là mơ thì tốt biết bao?”
Cố Nhược sửng sốt một chút, thấy mũi mình đau xót, cũng đáp lại nụ hôn của hắn, “An Bội Hòa, đây là nằm mơ….”
Nụ hôn của hắn dọc theo môi trượt xuống cằm, cổ, hơi thở mang theo mùi rượu vương vít quanh cổ Cố Nhược, mái tóc mềm mại cọ nhè nhẹ lên cằm cô, Cố Nhược gấp gáp run rẩy, “An… An Bội Hòa…”
“Em Tiểu Nhược, anh thích em, anh yêu em….” An Bội Hòa vừa mê loạn hôn vừa nói, “Từ lần đầu tiên em tới nhà anh anh đã thích, tất cả mọi người đều thích anh, chỉ có em không thích anh, nhưng mà anh lại không thể để cho người khác biết anh thích em, bởi vì em ghét anh như vậy, anh biết nói ra miệng như thế nào? Trần Cẩm Đường lại cái gì cũng tranh giành với anh, từ nhỏ em đã thích người như hắn… Đúng không?”
Cố Nhược hít sâu một hơi, ôm chặt lấy An Bội Hòa, “Em thích anh, em đã sớm thích anh rồi!” Chính là nhiều chuyện như vậy xảy ra, em phải nói với anh làm sao?
Cọ cọ nơi hõm cổ Cố Nhược, An Bội Hòa ngẩng đầu lên, “Em nói cái gì….”
“Ngựa tốt không ăn lại cỏ, hảo hán không nói hai lời!” Cố Nhược đỏ mặt hung hăng nói.
An Bội Hòa chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lầm bầm, “Đây là mơ thật rồi….”
Cố Nhược rất muốn đấm cho hắn một cú để hắn tỉnh lại, chỉ là, đối với An Bội Hòa mà nói, hiện thực chỉ làm cho hắn đau khổ, có lẽ để cho hắn xem đây chỉ là giấc mơ thì tốt hơn.
An Bội Hòa uống rượu cộng thêm với cả sự kích động vừa rồi tựa hồ nóng bức, đưa tay cởi âu phục, nới lỏng cà-vạt, cởi nút thắt nơi cổ áo sơ mi, dựa vào tường, ánh mắt mơ hồ nhìn Cố Nhược, Cố Nhược vừa thấy lập tức nổ đom đóm mắt, trong lòng hò hét: Ta là áo sơ mi! Đưa tay cởi giúp nút thắt nơi cổ áo An Bội Hòa, sơ mi trắng…..
An Bội Hòa đẩy Cố Nhược ra, “Không được, là mơ cũng không được làm như vậy, chỉ làm em tổn thương thôi….”
Cố Nhược cứng người, cái khỉ gì đây? Cố Nhược cô, thanh xuân phơi phới, khỏe mạnh hoạt bát, thanh niên lành mạnh, thế mà chủ động yêu thương nhung nhớ có người dám không cần? Không phải là trắng trợn khinh bỉ sao! “Anh nói cái gì?”
Nếu nói An Bội Hòa say, hắn lại giống như rất tỉnh táo, nếu nói hắn tỉnh táo, hắn lại giống như rất say, khoát tay, “Loại ý gian này…. Không thể…”
Cố Nhược lúc này chẳng thèm phân biệt ý gian với thực gian nữa, chỉ để tâm mình bị khinh thường, túm lấy cổ áo An Bội Hòa, “Anh có ý gì?”
An Bội Hòa đưa tay sờ sờ mặt Cố Nhược, thì thào nói, “Hung dữ cũng giống y như hệt….” Nói xong lại đưa tay xuống dưới ngực Cố Nhược lục lọi, “Không biết ngực có nhỏ giống như vậy không….”
“CháT!’ Cố Nhược đập bốp một cái vào tay hắn, “Anh muốn chết à!”
An Bội Hòa say rượu nhún vai, bĩu môi, “Không phải tự em lại gần sao….”
Cố Nhược nghĩ lại, có vẻ như bây giờ cô ở thế chủ động rồi, có điều…. cô thành thế chủ động từ lúc nào vậy? Đang nghĩ ngợi bàn tay An Bội Hòa đã lại vươn tới, “Quả thật rất giống.”
“Anh…” Cố Nhược trừng mắt nhìn lại, liền nhìn thấy An Bội Hòa cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, một giây, hai giây, ba giây….
“Em Tiểu Nhược…..” Hắn nuốt nước miếng, áp lại hôn lên môi, “Chính là em đến gần anh trước…”
“Em….” Cố Nhược còn muốn nói vừa rồi là não bị nước vào, làm sao đang thâm tình an ủi lại diễn biến tới hoàn cảnh này? An Bội Hòa mê hoặc cắn nhẹ lên vành tai Cố Nhược, “Bây giờ muốn ngừng…. cũng không còn kịp nữa rồi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.