Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 7

Trừu Phong Mạc Hề

08/04/2017

Đèn màu rực rỡ trong quán rượu chiếu lên khuôn mặt người nọ, Cố Nhược định thần nhìn lại, kêu lên, “Trần Cẩm Đường?”

Người kia thấy Cố Nhược nhận ra mình, cười yếu ớt, “Em còn nhớ tôi sao…”

“Đương nhiên!” Cố Nhược vừa thấy người quen lập tức đặt mông chen vào giữa hai người đang ngồi trên ghế, nữ thư ký kia cau mày lắc mông đứng dậy, Cố Nhược rốt cuộc thành công đánh chiếm thành lũy.

Người đàn ông khác ngồi đối diện hỏi, “Quản lý Trần, ai vậy?”

Trần Cẩm Đường cười giới thiệu, “À… Nói sao nhỉ, là bạn học thời tiểu học hay hậu bối hồi trung học?”

Cố Nhược gật đầu như giã tỏi, “Chúng tôi học cùng tiểu học, anh ấy lớn hơn tôi 3 lớp, sau này nhà tôi chuyển đi nơi khác, không ngờ nhà anh ấy cũng chuyển, lại còn học chung cả trung học! Lâu lắm rồi cũng không gặp nhau.”

“Quản lý Trần…” Người ngồi đối diện dường như có chút khó nói, “Chuyện của chúng ta…”

Cố Nhược vừa mới đặt mông đã cảm thấy mình là người thừa, mặc dù không vui vẫn phải biết ý, vội vàng đứng dậy nói, “Mọi người có việc, tôi đi trước vậy.”

Trần Cẩm Đường đột nhiên kéo cô lại, lịch sự cười một tiếng, rút một tấm danh thiếp ra đưa cho cô, “Đây là danh thiếp của tôi, có dịp thì ra ngoài hàn huyên.”

Cố Nhược nhận lấy, nuốt nước miếng, lúng túng, “Em.. chưa có danh thiếp..”

Trần Cẩm Đường nở nụ cười, “Vậy tôi tìm em như thế nào?”

“Như thế này.” Cố Nhược nói, “Ngày nào em cũng làm ở đây tầm xế chiều đến tối.”

Trần Cẩm Đường gật đầu một cái, Cố Nhược nắm tấm danh thiếp trong tay đi về phía quầy bar, cảm thấy hình như quên chuyện gì đó, tận đến khi nhìn thấy An Bội Hòa đứng sau quầy bar pha rượu mới nhớ đã quên nói cho Trần Cẩm Đường biết An Bội Hòa cũng ở đây.

Có điều… Không nói thì tốt hơn.

Dựa người vào quầy bar, An Bội Hòa ghé vào tai Cố Nhược hỏi, “Sao mà đi lâu vậy?”

“Em đi WC.” Cố Nhược nói dối, khẽ liếc quầy bar một cái, “Mỹ nữ đầu heo kia đâu?”

An Bội Hòa chép miệng, “À, vừa rồi hẹn anh đi khách sạn, anh từ chối, bỏ chạy rồi.”

“Phụt…” Cố Nhược đang uống nước bị phun, “Anh mà từ chối?”

Bạn Hòa đỏ bừng mặt, “Người ta xấu hổ. Lần đầu tiên, người ta muốn để cho người khác…”

Xem ra, mình mà nói thêm với hắn câu nào chỉ tổ chuốc bực vào thân câu đấy, vung vẩy tránh sang chỗ khác, từ nhỏ Cố Nhược đã không có cảm tình mấy với An Bội Hòa, lớn lên vẫn không cải thiện được là bao.

Cũng giống như Trần Cẩm Đường, nhiều năm không gặp, anh ta vẫn chẳng khác gì hồi còn học ở trường.



Người đàn ông kia gọi anh ta là quàn lý Trần, xem ra, anh ta thật sự theo đuổi công việc kinh doanh mà.

Vẫn là cuộc thi viết văn hồi ấy, nếu Cố Nhược đạt giải bé xíu, thì đoạt giải cao chính là Trần Cẩm Đường.

Lên bục giảng nhận thưởng, xếp hàng từ giải nhất đền giải ba, Cố Nhược và Trần Cẩm Đường đứng sóng vai.

Ước mơ của anh ta là làm kinh doanh, có lẽ giờ đây anh ta đang cố gắng để thực hiện điều đó.

Lúc Cố Nhược mua đầu heo cho An Bội Hòa ăn có hỏi hắn, “Cái anh Trần Cẩm Đường học lớp 6 kia là bạn của anh sao?”

An Bội Hòa đang cầm con dao nhỏ cắt đầu heo cười giễu, “Ừ.. Chẳng biết thầy giáo bị làm sao, cái loại văn chương ghê tởm vậy mà cũng được giải, bổn thiếu gia đây nghe mà muốn mửa.”

Đối với bạn nhỏ Cố Nhược mới có 10 tuổi mà nói, tuyệt đối không có chỗ nào ghê tởm, Trần Cẩm Đường là học sinh giỏi, có nề nếp. An Bội Hòa mặc dù có thành tích tốt, nhưng hắn lại khinh thường không thèm lấy phần thưởng của thầy giáo.

“Em thấy anh ấy viết hay mà.” Cố Nhược nói.

“Cắt.” An Bội Hòa bĩu môi, “Nhà kinh doanh, cười chết người, bổn thiếu gia đây muốn là làm được.”

Lúc đó Cố Nhược khinh thường nhìn An Bội Hòa, “Anh thật đáng ghét!”

An Bội Hòa chính là tiêu biểu cho loại người không cần cố gắng mấy cũng có được tất thảy mọi thứ, mà Cố Nhược và Trần Cẩm Đường thì khác, chẳng hạn như Cố Nhược, cô thích học tập chẳng qua cũng chỉ vì nhà cô bắt phải thế, bất kể thế nào, bọn họ cũng không thể giống An Bội Hòa.

Có lẽ bởi vậy, một An Bội Hòa mất đi tất thảy, Cố Nhược lại cảm thấy dễ dàng đón nhận hơn.

Khuya về nhà, vẫn chen chúc trên xe bus, Cố Nhược mở miệng, “Chuyện nhà của anh.. có thể nói cho em không?”

Tấm lưng gầy của người đang dựa đằng sau đột nhiên cứng ngắc lại, hắn nói, “Sau này em sẽ biết.”

Sau này, không phải là bây giờ, Cố Nhược ngậm miệng lại không hỏi nữa.

Mấy ngày đi làm liên tục khiến cho Cố Nhược mỏi mệt, nhân một hôm trường có tọa đàm yêu cầu tất cả sinh viên phải đi, Cố Nhược xin phép bà chủ cho nghỉ, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của hội trường lớn, ngủ từ đầu đến cuối.

Đền khi cô tỉnh dậy, cả hội trường trừ cô ra đã không còn một ai, nghĩ nghĩ mình nổi danh như vậy, e là ai đi ra ngoài cũng nhìn thấy mình ngủ gật rồi = =…

Bốn năm đại học chiến tích huy hoàng, không nhận ra cô hơi phí.

Cố Nhược đứng lên, phát hiện mông đã tê rần, “Nằm vẫn là thoải mái nhất…” vừa duỗi lưng, bật điện thoại, còn chưa kịp đi ra khỏi hội trường, một loạt tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ đã gửi đến.

Toàn bộ đều là của An Bội Hòa.

Xảy ra chuyện sao? Cố Nhược lập tức gọi điện lại nhưng không ai nghe máy. Cô cúp điện thoại, chắc không có chuyện gì, tám phần là muốn nhờ mình mua đồ ăn thôi.



Đến tối, An Bội Hòa vẫn không gọi điện lại, có lẽ không có gì thật.

Cố Nhược bò lên giường đi ngủ sớm, ngủ một lúc lâu, cửa đột nhiên bị bật ra, Cố Nhược sợ hãi ngồi dậy, thấp thoáng bóng người đứng bên cửa, “Là người hay ma vậy?”

“Là ma!” giọng nói của An Bội Hòa truyền đến, Cố Nhược nhảy xuống giường bật đèn, quay về phía An Bội Hòa hét, “Anh bị bệnh à!”

Bạn Hòa đi thẳng tới ngồi trên giường Cố Nhược, vẻ mặt không tốt lắm, “Em gặp Trần Cẩm Đường rồi?”

“Anh…” Cố Nhược kinh hãi, rõ ràng mình chưa nói mà, chẳng lẽ nói mớ?

“Đừng hỏi vì sao anh biết.” An Bội Hòa thấy cô cứng họng nói tiếp, “Hắn tới quầy bar tìm em, kết quả hôm nay em nghỉ phép, anh bắt gặp hắn.”

Cố Nhược đại bấn, cực độ khinh bỉ chính mình, sao lại để cho Trần Cẩm Đường tới quầy bar tìm mình chứ, lại còn không định rõ thời gian nữa, kết quả… Hỏa tinh đụng Địa Cầu, lắp bắp giải thích, “Chỉ là… Lần trước em vô tình gặp anh ta ở đó…”

An Bội Hòa đột nhiên ôm chầm lấy Cố Nhược làm nũng, “Em Tiểu Nhược, anh ghét hắn, em đừng để ý đến hắn nữa…”

Cố Nhược đẩy hắn ra, “Không để ý là chuyện của không để ý, anh đừng có mà nhân cơ hội làm càn!”

“Nhân tiện chùi miệng thôi mà.” An Bội Hòa bĩu môi.

“….”

“Vì sao em lại phải không để ý tới anh ta, anh ghét anh ta, nhưng em thấy anh ta cũng không đến nỗi…” Cố Nhược nổi giận.

An Bội Hòa hừ một tiếng, “Tóm lại, anh không thích hắn.”

Cố Nhược chu mỏ, “Cứ làm như người ta thích anh lắm ấy, giờ anh ta ra xã hội cũng không phải bình thường đâu.”

“Cắt..” An Bội Hòa khinh thường, “Như hắn mà đòi làm gì?”

“Em thấy người ta gọi là quản lý Trần đấy.” Cố Nhược nói, cũng không biết tại sao, có lẽ vì thân phận giống nhau khiến cô muốn đứng về phía Trần Cẩm Đường.

“Hmmm….” An Bội Hòa cười to, “Bây giờ cả quét nhà vệ sinh cũng có quản lý.”

Cố Nhược thấy bộ dạng đắc ý coi thường người khác của hắn cộng thêm cả hắn dám phá rối giấc ngủ của mình thì nổi giận, cũng không lựa lời nữa, “So với cái loại phá gia phải đi hầu rượu như anh còn tốt hơn!”

“Phá gia phải đi hầu rượu?” An Bội Hòa cũng nổi giận, “Anh..”

“Anh anh cái gì!” Cố Nhược ầm ĩ, “Từ nhỏ tới giờ, cái gì anh có những người khác phải cố gắng mới có được, cho nên anh nhất định phải hai bàn tay trắng!” Nói xong đẩy hắn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

An Bội Hòa đứng ngoài kêu, “Cố Nhược! Anh nói cho em biết, anh học cùng với hắn, hắn là loại người như thế nào, anh hiểu rõ hơn em nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook