Chương 26
Thẩm Tiểu Chi
06/08/2013
Mấy ngày sau, lời đồn đãi về cha con nhà họ Thư truyền
khắp Kinh Hoa thành của Nam Tuấn quốc. Vốn chỉ an phận nằm trong một góc của
con ngõ nhỏ Đường Hoa, nay chịu nghìn nghìn người xăm xoi chỉ trích, khách điếm
Thư gia phải tạm thời đóng cửa. Thư Đường ôn tồn khuyên cha nàng, nói chuyện
này chỉ là do người bên ngoài đã hiểu lầm, qua mấy ngày nữa thôi nhất định sẽ
yên tĩnh lại.
Không ngờ qua mấy ngày sau, sự tình lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lời đồn đơn giản chỉ nói Thư Đường là nữ nhi của Thư Tam Dịch và Uyên Ương, nhưng vấn đề là ở chỗ cái tên Uyên Ương này.
Hai mươi năm về trước, trong Hồng Tước quán Kinh Hoa thành có một cặp tỷ muội. Một người tên là Thủy Sắt, một người tên là Thủy Tĩnh. Hai người cũng không phải là tỷ muội ruột thịt, chỉ là tỷ muội kết nghĩa, nhưng tình nghĩa rất sâu đậm. Năm ấy, các cô nương trong Hồng Tước quán đều thân mang tuyệt kỹ, bán nghệ chứ không bán thân, cho nên được người người kính trọng. Sau đó, chính thê của Lục Vương gia qua đời, lão tích tụ buồn rầu, chợt nảy sinh tình cảm với Thủy Sắt. Kể từ khi Thủy Sắt chuyển vào ở trong phủ của Lục Vương gia, danh tiếng của Thủy Tĩnh ở Hồng Tước quán nổi bật lên, có một không hai.
Cây to đón gió, năm đó Thủy Tĩnh bị một người tên là Uyên Ương cô nương đố kỵ. Uyên Ương vốn là danh kỹ thanh lâu, vì giỏi ca múa nên tự kiếm ngân lượng chuộc thân, sau đó gia nhập Hồng Tước quán. Thủy Tĩnh vốn có ơn tri ngộ đối với Uyên Ương, nhưng không ngờ Uyên Ương ghen tị địa vị của nàng, lén sử dụng độc kế, hại Thủy Tĩnh mất đi tính mạng.
Năm đó thanh danh của Thủy Tĩnh ở Kinh Hoa thành rất tốt, sau lưng lại có chỗ dựa là Thủy Sắt và Lục Vương gia, khi tra ra cái chết của nàng là do Uyên Ương hãm hại, Uyên Ương đều bị vạn người mắng chửi, cuối cùng bị thi hành hoả hình – thiêu sống. Sau khi Uyên Ương chết, tất cả những gì liên quan đến ả ta đều bị đốt cháy sạch không còn một mảnh.
Đây vốn là một chuyện rất cũ, sau nhiều năm, cảnh còn người mất, nhưng phố phường vẫn còn nhiều người đem ra làm đề tài bàn cãi lúc nhàn rỗi. Thư Tam Dịch thì ít bị đề cập đến, khổ là khổ cho tiểu Đường muội nhà họ Thư. Tiếng đồn nói rằng nàng kế thừa lòng dạ của mẫu thân mình, còn nói nàng giống mẫu thân nên lẳng lơ, thích trêu ghẹo nam nhân, thậm chí còn đem chuyện nàng liên tục đi xem mắt vài ngày trước đó ra xuyên tạc.
Thư Đường vốn thanh giả tự thanh, không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng mỗi lần nàng đi ra ngoài đều bị người ta chỉ trích chửi rủa, cứ như thế sau vài lần, nàng đành phải ấm ức ở lại trong phòng, không có việc gì quan trọng thì không đi ra ngoài. Thư Tam Dịch biết chuyện này nhất định khó qua, nên cho đầu bếp và sai vặt trong khách điếm một ít bạc vụn, bảo bọn họ tạm thời rời đi, lão còn tính mang Thư Đường rời khỏi Kinh Hoa thành tránh đi một thời gian.
Ai ngờ, cha con nhà họ Thư còn chưa kịp đi, tiểu ác bá Hồ Thông của Kinh Hoa thành đã dẫn người tìm tới cửa. Hắn đề cập tới chuyện lúc trước tòa phủ của mình bị cháy và chuyện hoa cỏ sau vườn của Lan Nghi cô nương bị phá hoại. Hồ Thông biết người đứng đằng sau giả ma giả quỷ là Vân Trầm Nhã. Vì Vân vĩ lang và Thư tiểu Đường kết nghĩa, hắn lại không thể trêu vào Vân Trầm Nhã, bèn đem tội danh này đổ lên đầu Thư Đường, muốn mượn chuyện này khích Vân vĩ lang ra mặt.
Hồ Thông ra lệnh cưỡng chế Thư Đường năm ngày sau phải đến Tử Vi đường trong Kinh Hoa thành đối đáp với hắn. Tử Vi đường là một lễ đường được xây nên vì dân chúng, nếu có người tranh cãi ở Tử Vi đường, tuy có quan viên phân xử, nhưng kết quả cuối cùng lại quyết định bởi cuộc trưng cầu dân ý dự thính. Năm đó Uyên Ương cũng chính là bị phán tội thiêu sống ở Tử Vi đường này.
Ầm ĩ đến mức này, Thư Đường dù có trăm miệng cũng khó lòng giải bày, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thật ra đối với lời đồn đãi, nàng một chút cũng không tin. Mặc dù Thư Đường không có ấn tượng gì đối với mẫu thân của mình, nhưng mẫu thân của nàng để lại cho nàng chiếc tráp đựng nữ trang, trên tráp có khắc hai đóa sen, loài hoa này ngoài thanh nhã, trong đạm bạc, không mang theo một chút thái độ quyến rũ kiêu căng nào. Mẫu thân của nàng sao có thể là người mà ai cũng có thể lấy làm trượng phu được?
Nhưng, cái gọi là lời đồn đãi, tất không phải là không có nguyên nhân, cho dù là người thật thà như Thư Đường cũng không tránh được phải suy nghĩ. Thư Tam Dịch đoán nhất định có người đứng sau lưng lời đồn thêm mắm dặm muối này, nhưng lão chỉ là dân chúng bình thường, cũng không thể tra ra được chuyện gì, đành phải suốt ngày chịu đựng chửi rủa, đi loanh quanh trên đường mong có thể tìm ra manh mối.
Hôm nay, Thư Tam Dịch mới vừa vòng đến con hẻm sau lưng khách điếm Thư gia, chợt nghe bên cạnh có tiếng gió xẹt qua. Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người mặc bộ y phục bằng vải bố đang đứng phía trước.
"Thư tiên sinh." Người trong bộ y phục bằng vải bố chắp tay cười. Mặt của hắn đeo chiếc mặt nạ che lại nửa khuôn mặt, thân hình cao ngất, thanh âm nghe không ra tuổi tác.
Thư Tam Dịch nhìn người nọ một cách đề phòng.
Người trong bộ y phục bằng vải bố cũng nghiêm túc, nói thẳng: "Hôm nay tiểu sinh đến là vì muốn làm phiền Thư tiên sinh một việc." Hắn cười "Ba ngày sau phân xử tại Tử Vi đường, xin Thư tiên sinh thừa nhận Thư Đường là nữ nhi của ngươi và Uyên Ương."
Thư Tam Dịch sửng sốt, một lát sau, lão chỉ hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Người mặc bộ y phục bằng vải bố không đáp. Hắn trầm mặc một lúc lâu, ngắn gọn vào vấn đề chính, nói: "Nếu Thư tiên sinh không đáp ứng cũng được. Nhưng tiểu sinh phải nhắc nhở tiên sinh một câu, nay đã có kẻ xấu nảy sinh nghi ngờ đối với thân phận của Thư Đường. Nếu tiên sinh dùng cái tên Uyên Ương để ngụy trang, nhất thời sẽ có thể che giấu được thân phận thật của Thư Đường. Nếu tiên sinh nói ra Thư Đường không phải nữ nhi thân sinh của ngươi, tất sẽ có người truy đến cùng việc này. Đến lúc đó, đối phó với Thư Đường sẽ không phải là những dân chúng bình thường này nữa, mà là..."
Người trong bộ y phục bằng vải bố không nói hết câu, khóe môi cười lạnh, đợi Thư Tam Dịch lên tiếng trả lời.
Thư Tam Dịch tất nhiên hiểu được mối liên hệ lợi hại trong đó. Lão trầm ngâm một hồi, nghiêm trang nói: "Vậy ngươi có bảo đảm nàng không xảy ra vấn đề gì hay không?"
Người trong bộ y phục bằng vải bố sửng sốt.
Thư Tam Dịch biết người này nhất định có ý đồ gì đó đối với thân phận của Thư Đường, lão tiến lên từng bước nói ra điều kiện: "Ta không hỏi ngươi là ai, đến lúc đó ta thừa nhận tiểu Đường là nữ nhi thân sinh của ta và Uyên Ương cũng được, nhưng nếu dân chúng muốn định tội tiểu Đường, ngươi có bảo đảm nàng không xảy ra chuyện gì hay không?"
Dưới mặt nạ, người trong bộ y phục bằng vải bố nhướng đuôi lông mày lên. Một lát sau, hắn lại cười rộ lên, nụ cười của hắn ít đi vài phần lạnh lùng, hơn vài phần trêu chọc. "Nếu ta không đáp ứng, Thư tiên sinh ngươi cũng chỉ có một con đường này là có thể đi mà thôi. Chẳng lẽ bằng vào năng lực của ngươi, còn có thể cùng ta liều mạng cá chết lưới rách hay sao?"
Nghe được lời này, sắc mặt Thư Tam Dịch trong phút chốc trắng bệch ra.
Không ngờ người trong bộ y phục bằng vải bố kia ngừng trong chốc lát, đột nhiên nói: "Bảo đảm nàng không xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì quá khó khăn. Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, tạm thời bảo vệ mạng sống của nàng. Dù sao – phải đến tình hình lúc đó mới biết được, người muốn lấy mạng của nàng cũng không phải là ta."
Người trong bộ y phục bằng vải bố dứt lời liền lắc mình bỏ đi ngay. Chỉ còn Thư Tam Dịch đứng tại chỗ, gương mặt trắng bệch, không biết phải làm sao.
Có đôi khi, tình đời ấm lạnh, chớ quá ưu tư.
Khách điếm Thư gia gặp chuyện, đến cả những nhà kế bên nay thấy Thư Tam Dịch cũng đi đường vòng mà tránh mặt. Thời gian này, rất ít người đến thăm hỏi khách điếm. Vị hôn phu tương lai của Thư Đường - Tô Bạch, cũng mai danh ẩn tích như những người khác. Thu Đa Hỉ xưa nay vốn gan dạ như một vị anh hùng, nghe nói đến việc này, liền luôn luôn lui tới thăm hỏi. Lần nào đến, chỉ cần nàng thấy những người tụm lại xung quanh khách điếm chửi rủa, đều vung nắm đấm lên đuổi bọn họ đi.
Thu Đa Hỉ vốn có bệnh nói nhiều. Vì Thư Đường ở trong phòng đâm ra buồn chán, nên cũng rảnh rỗi vui vẻ tán gẫu với nàng ta. Hai người tính tình đều trẻ con, một người nói, một người nghe, mỗi khi đến chỗ cao hứng thì cùng nhau cười đùa ngất trời, giống như những chuyện phiền phức gần đây chưa bao giờ xảy ra.
Ngoài Thu Đa Hỉ, người đến thăm chỉ có Nguyễn Phượng. Mỗi khi Nguyễn Phượng đến, cũng không nói nhiều. Chỉ gặp Thư Đường, khuyên nhủ nàng bớt buồn phiền, thanh giả tự thanh là được rồi. Thư Đường buồn bực nói, thanh giả tự thanh trong lòng tự biết là một chuyện, nhưng lo âu thắc thỏm... lại là chuyện khác.
Ngày ấy sau khi từ biệt Vân Trầm Nhã trên phố gần Hồng Nho lâu, hai người không có gặp lại. Nay ầm ĩ ra chuyện như vầy, không biết Vân Trầm Nhã có biết hay không. Nếu biết, hắn có tin nàng hay không. Thư Đường nghĩ, nàng chẳng sợ người trong cả thiên hạ đều không tin nàng, nhưng Vân quan nhân của nàng, tất nhiên sẽ đứng về phía nàng.
Vào ngày trước khi xảy ra cuộc phân xử tại Tử Vi đường, Tư Không Hạnh đến bẩm báo về tình hình chiến sự của Anh Triêu quốc tại Bắc Hoang.
Lúc đó Vân vĩ lang đang trồng đào tại vườn hoa. Mấy ngày trước, không biết hắn ở đâu kiếm được vài hạt đào cũ nát, giao cho lão quản gia giữ, tính đợi thời tiết tốt lên sẽ gieo trồng ở hậu viện.
Hôm nay đúng là ngày trời xanh mây trắng, Măng Tây Cải Trắng ân cần giúp Lang chủ tử đào hố, Vân Trầm Nhã gieo mỗi hạt đào vào một hố, rồi đi tìm một cái gàu nhỏ múc nước, điệu bộ vô cùng thích thú. Lão quản gia đứng một bên nhìn mà kinh tâm động phách, mỗi lần thấy Vân vĩ lang múc một gàu nước, lão liền cuống quít ngăn lại, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, Đại công tử, nếu tưới nữa, hạt đào sẽ bị chết đuối mất thôi."
Vân Trầm Nhã thân phận tôn quý, làm sao mà biết trồng cây. Nghe lão quản gia nói thế, hắn liền buông tay, gật gù nói: "Ừ, có đạo lý, cũng như nuông chiều quá sẽ sinh hư, vốn cũng là một chuyện xấu. Gần đây ta không thích làm chuyện xấu, chỉ thích làm chuyện tốt thôi."
Thấy Vân Trầm Nhã gieo hạt đào xong, lão quản gia mới an tâm rời đi.
Vườn hoa to như vậy, chỉ có một sói hai chó nhiệt tình ngồi xổm lục lọi ngắm nghía xung quanh nhúm đất.
Tư Không Hạnh thấy cảnh này mà không biết nói làm sao. Hắn vừa day day sợi gân xanh bên thái dương vừa bước đến gần, đem tình hình chiến sự Bắc Hoang bẩm báo xong, vẫn đứng lại tại chỗ mà không đi.
Vân vĩ lang đang hăng say bận bịu việc trồng cây, thấy Tư Không Hạnh vẫn còn đứng sau lưng, hắn "Ồ?" một tiếng, quay lại hỏi: "Còn việc gì nữa?"
Khóe môi Tư Không Hạnh co rút. Chuyện của Thư tiểu Đường, hắn đã sớm bẩm báo qua vài lần trước đây, không ngờ Vân Trầm Nhã lại ngoảnh mặt làm ngơ, ăn vẫn ăn, uống vẫn uống, vui sướng khoái hoạt như thần tiên.
"Đại công tử, ngày mai...ngày mai tiểu Đường cô nương phải đến Tử Vi đường tranh cãi với người ta." Tư Không Hạnh buồn bã nói.
Vân Trầm Nhã vỗ vỗ lên đầu của Măng Tây. Măng Tây hiểu ý, tha đến một cái xẻng nhỏ, điệu bộ như muốn đưa cho Tư Không Hạnh, quẫy đuôi quấn vòng vòng quanh chân hắn.
Khóe miệng Tư Không Hạnh lại co rút, sau một lúc lâu không kềm được, lại nói: "Chi bằng đêm nay, thuộc hạ theo Đại công tử đến thăm tiểu Đường cô nương đi?"
Nói xong, như hắn đã đoán trước, không có tiếng trả lời. Trong lòng thầm thở dài, Tư Không Hạnh đang muốn chắp tay cáo lui, chợt nghe Vân Trầm Nhã nói: "Không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô cớ gây ra chuyện như vầy, ngươi cho là nhằm vào tiểu Đường sao?"
Tư Không Hạnh trầm giọng: "Không, là nhằm vào Đại công tử."
"Có thế chứ." Vân Trầm Nhã nói, "Có người bày mưu muốn ta ra mặt, ta không thể tự chui đầu vào rọ. Chẳng những không chui, mà còn muốn nhân chuyện này tìm ra manh mối và tra ra người đứng phía sau."
Tư Không Hạnh cũng biết đạo lý này, nhưng nghĩ đến tình cảnh cha con nhà họ Thư, hắn nhịn không được nói: "Nhưng mà ngày mai tiểu Đường cô nương đã phải đến Tử Vi đường. Nàng đơn thuần thành thật như vậy, xưa nay lại vô cùng tin tưởng Đại công tử, nếu hôm nay Đại công tử có thể đi thăm nàng, trong lòng nàng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Vân Trầm Nhã nghe xong, chậm rãi đứng lên, cổ tay áo màu tím hồng bị dính bùn. Hắn tùy tiện giũ giũ, cười nhạt nói: "Ta không đi."
Ánh mắt Tư Không Hạnh chợt buồn bã hẳn đi.
Nhưng sau đó, Vân vĩ lang nói tiếp: "Bảo Đường Ngọc và Thu Đa Hỉ đi thăm nàng đi, giúp ta nhắn một câu cho nàng là được rồi." Trầm mặc một hồi, hắn nói: "Nói với nàng... Ngày mai ta cũng sẽ đến Tử Vi đường."
Không ngờ qua mấy ngày sau, sự tình lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lời đồn đơn giản chỉ nói Thư Đường là nữ nhi của Thư Tam Dịch và Uyên Ương, nhưng vấn đề là ở chỗ cái tên Uyên Ương này.
Hai mươi năm về trước, trong Hồng Tước quán Kinh Hoa thành có một cặp tỷ muội. Một người tên là Thủy Sắt, một người tên là Thủy Tĩnh. Hai người cũng không phải là tỷ muội ruột thịt, chỉ là tỷ muội kết nghĩa, nhưng tình nghĩa rất sâu đậm. Năm ấy, các cô nương trong Hồng Tước quán đều thân mang tuyệt kỹ, bán nghệ chứ không bán thân, cho nên được người người kính trọng. Sau đó, chính thê của Lục Vương gia qua đời, lão tích tụ buồn rầu, chợt nảy sinh tình cảm với Thủy Sắt. Kể từ khi Thủy Sắt chuyển vào ở trong phủ của Lục Vương gia, danh tiếng của Thủy Tĩnh ở Hồng Tước quán nổi bật lên, có một không hai.
Cây to đón gió, năm đó Thủy Tĩnh bị một người tên là Uyên Ương cô nương đố kỵ. Uyên Ương vốn là danh kỹ thanh lâu, vì giỏi ca múa nên tự kiếm ngân lượng chuộc thân, sau đó gia nhập Hồng Tước quán. Thủy Tĩnh vốn có ơn tri ngộ đối với Uyên Ương, nhưng không ngờ Uyên Ương ghen tị địa vị của nàng, lén sử dụng độc kế, hại Thủy Tĩnh mất đi tính mạng.
Năm đó thanh danh của Thủy Tĩnh ở Kinh Hoa thành rất tốt, sau lưng lại có chỗ dựa là Thủy Sắt và Lục Vương gia, khi tra ra cái chết của nàng là do Uyên Ương hãm hại, Uyên Ương đều bị vạn người mắng chửi, cuối cùng bị thi hành hoả hình – thiêu sống. Sau khi Uyên Ương chết, tất cả những gì liên quan đến ả ta đều bị đốt cháy sạch không còn một mảnh.
Đây vốn là một chuyện rất cũ, sau nhiều năm, cảnh còn người mất, nhưng phố phường vẫn còn nhiều người đem ra làm đề tài bàn cãi lúc nhàn rỗi. Thư Tam Dịch thì ít bị đề cập đến, khổ là khổ cho tiểu Đường muội nhà họ Thư. Tiếng đồn nói rằng nàng kế thừa lòng dạ của mẫu thân mình, còn nói nàng giống mẫu thân nên lẳng lơ, thích trêu ghẹo nam nhân, thậm chí còn đem chuyện nàng liên tục đi xem mắt vài ngày trước đó ra xuyên tạc.
Thư Đường vốn thanh giả tự thanh, không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng mỗi lần nàng đi ra ngoài đều bị người ta chỉ trích chửi rủa, cứ như thế sau vài lần, nàng đành phải ấm ức ở lại trong phòng, không có việc gì quan trọng thì không đi ra ngoài. Thư Tam Dịch biết chuyện này nhất định khó qua, nên cho đầu bếp và sai vặt trong khách điếm một ít bạc vụn, bảo bọn họ tạm thời rời đi, lão còn tính mang Thư Đường rời khỏi Kinh Hoa thành tránh đi một thời gian.
Ai ngờ, cha con nhà họ Thư còn chưa kịp đi, tiểu ác bá Hồ Thông của Kinh Hoa thành đã dẫn người tìm tới cửa. Hắn đề cập tới chuyện lúc trước tòa phủ của mình bị cháy và chuyện hoa cỏ sau vườn của Lan Nghi cô nương bị phá hoại. Hồ Thông biết người đứng đằng sau giả ma giả quỷ là Vân Trầm Nhã. Vì Vân vĩ lang và Thư tiểu Đường kết nghĩa, hắn lại không thể trêu vào Vân Trầm Nhã, bèn đem tội danh này đổ lên đầu Thư Đường, muốn mượn chuyện này khích Vân vĩ lang ra mặt.
Hồ Thông ra lệnh cưỡng chế Thư Đường năm ngày sau phải đến Tử Vi đường trong Kinh Hoa thành đối đáp với hắn. Tử Vi đường là một lễ đường được xây nên vì dân chúng, nếu có người tranh cãi ở Tử Vi đường, tuy có quan viên phân xử, nhưng kết quả cuối cùng lại quyết định bởi cuộc trưng cầu dân ý dự thính. Năm đó Uyên Ương cũng chính là bị phán tội thiêu sống ở Tử Vi đường này.
Ầm ĩ đến mức này, Thư Đường dù có trăm miệng cũng khó lòng giải bày, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Thật ra đối với lời đồn đãi, nàng một chút cũng không tin. Mặc dù Thư Đường không có ấn tượng gì đối với mẫu thân của mình, nhưng mẫu thân của nàng để lại cho nàng chiếc tráp đựng nữ trang, trên tráp có khắc hai đóa sen, loài hoa này ngoài thanh nhã, trong đạm bạc, không mang theo một chút thái độ quyến rũ kiêu căng nào. Mẫu thân của nàng sao có thể là người mà ai cũng có thể lấy làm trượng phu được?
Nhưng, cái gọi là lời đồn đãi, tất không phải là không có nguyên nhân, cho dù là người thật thà như Thư Đường cũng không tránh được phải suy nghĩ. Thư Tam Dịch đoán nhất định có người đứng sau lưng lời đồn thêm mắm dặm muối này, nhưng lão chỉ là dân chúng bình thường, cũng không thể tra ra được chuyện gì, đành phải suốt ngày chịu đựng chửi rủa, đi loanh quanh trên đường mong có thể tìm ra manh mối.
Hôm nay, Thư Tam Dịch mới vừa vòng đến con hẻm sau lưng khách điếm Thư gia, chợt nghe bên cạnh có tiếng gió xẹt qua. Khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người mặc bộ y phục bằng vải bố đang đứng phía trước.
"Thư tiên sinh." Người trong bộ y phục bằng vải bố chắp tay cười. Mặt của hắn đeo chiếc mặt nạ che lại nửa khuôn mặt, thân hình cao ngất, thanh âm nghe không ra tuổi tác.
Thư Tam Dịch nhìn người nọ một cách đề phòng.
Người trong bộ y phục bằng vải bố cũng nghiêm túc, nói thẳng: "Hôm nay tiểu sinh đến là vì muốn làm phiền Thư tiên sinh một việc." Hắn cười "Ba ngày sau phân xử tại Tử Vi đường, xin Thư tiên sinh thừa nhận Thư Đường là nữ nhi của ngươi và Uyên Ương."
Thư Tam Dịch sửng sốt, một lát sau, lão chỉ hỏi lại: "Ngươi là ai?"
Người mặc bộ y phục bằng vải bố không đáp. Hắn trầm mặc một lúc lâu, ngắn gọn vào vấn đề chính, nói: "Nếu Thư tiên sinh không đáp ứng cũng được. Nhưng tiểu sinh phải nhắc nhở tiên sinh một câu, nay đã có kẻ xấu nảy sinh nghi ngờ đối với thân phận của Thư Đường. Nếu tiên sinh dùng cái tên Uyên Ương để ngụy trang, nhất thời sẽ có thể che giấu được thân phận thật của Thư Đường. Nếu tiên sinh nói ra Thư Đường không phải nữ nhi thân sinh của ngươi, tất sẽ có người truy đến cùng việc này. Đến lúc đó, đối phó với Thư Đường sẽ không phải là những dân chúng bình thường này nữa, mà là..."
Người trong bộ y phục bằng vải bố không nói hết câu, khóe môi cười lạnh, đợi Thư Tam Dịch lên tiếng trả lời.
Thư Tam Dịch tất nhiên hiểu được mối liên hệ lợi hại trong đó. Lão trầm ngâm một hồi, nghiêm trang nói: "Vậy ngươi có bảo đảm nàng không xảy ra vấn đề gì hay không?"
Người trong bộ y phục bằng vải bố sửng sốt.
Thư Tam Dịch biết người này nhất định có ý đồ gì đó đối với thân phận của Thư Đường, lão tiến lên từng bước nói ra điều kiện: "Ta không hỏi ngươi là ai, đến lúc đó ta thừa nhận tiểu Đường là nữ nhi thân sinh của ta và Uyên Ương cũng được, nhưng nếu dân chúng muốn định tội tiểu Đường, ngươi có bảo đảm nàng không xảy ra chuyện gì hay không?"
Dưới mặt nạ, người trong bộ y phục bằng vải bố nhướng đuôi lông mày lên. Một lát sau, hắn lại cười rộ lên, nụ cười của hắn ít đi vài phần lạnh lùng, hơn vài phần trêu chọc. "Nếu ta không đáp ứng, Thư tiên sinh ngươi cũng chỉ có một con đường này là có thể đi mà thôi. Chẳng lẽ bằng vào năng lực của ngươi, còn có thể cùng ta liều mạng cá chết lưới rách hay sao?"
Nghe được lời này, sắc mặt Thư Tam Dịch trong phút chốc trắng bệch ra.
Không ngờ người trong bộ y phục bằng vải bố kia ngừng trong chốc lát, đột nhiên nói: "Bảo đảm nàng không xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì quá khó khăn. Nhưng ta có thể đáp ứng ngươi, tạm thời bảo vệ mạng sống của nàng. Dù sao – phải đến tình hình lúc đó mới biết được, người muốn lấy mạng của nàng cũng không phải là ta."
Người trong bộ y phục bằng vải bố dứt lời liền lắc mình bỏ đi ngay. Chỉ còn Thư Tam Dịch đứng tại chỗ, gương mặt trắng bệch, không biết phải làm sao.
Có đôi khi, tình đời ấm lạnh, chớ quá ưu tư.
Khách điếm Thư gia gặp chuyện, đến cả những nhà kế bên nay thấy Thư Tam Dịch cũng đi đường vòng mà tránh mặt. Thời gian này, rất ít người đến thăm hỏi khách điếm. Vị hôn phu tương lai của Thư Đường - Tô Bạch, cũng mai danh ẩn tích như những người khác. Thu Đa Hỉ xưa nay vốn gan dạ như một vị anh hùng, nghe nói đến việc này, liền luôn luôn lui tới thăm hỏi. Lần nào đến, chỉ cần nàng thấy những người tụm lại xung quanh khách điếm chửi rủa, đều vung nắm đấm lên đuổi bọn họ đi.
Thu Đa Hỉ vốn có bệnh nói nhiều. Vì Thư Đường ở trong phòng đâm ra buồn chán, nên cũng rảnh rỗi vui vẻ tán gẫu với nàng ta. Hai người tính tình đều trẻ con, một người nói, một người nghe, mỗi khi đến chỗ cao hứng thì cùng nhau cười đùa ngất trời, giống như những chuyện phiền phức gần đây chưa bao giờ xảy ra.
Ngoài Thu Đa Hỉ, người đến thăm chỉ có Nguyễn Phượng. Mỗi khi Nguyễn Phượng đến, cũng không nói nhiều. Chỉ gặp Thư Đường, khuyên nhủ nàng bớt buồn phiền, thanh giả tự thanh là được rồi. Thư Đường buồn bực nói, thanh giả tự thanh trong lòng tự biết là một chuyện, nhưng lo âu thắc thỏm... lại là chuyện khác.
Ngày ấy sau khi từ biệt Vân Trầm Nhã trên phố gần Hồng Nho lâu, hai người không có gặp lại. Nay ầm ĩ ra chuyện như vầy, không biết Vân Trầm Nhã có biết hay không. Nếu biết, hắn có tin nàng hay không. Thư Đường nghĩ, nàng chẳng sợ người trong cả thiên hạ đều không tin nàng, nhưng Vân quan nhân của nàng, tất nhiên sẽ đứng về phía nàng.
Vào ngày trước khi xảy ra cuộc phân xử tại Tử Vi đường, Tư Không Hạnh đến bẩm báo về tình hình chiến sự của Anh Triêu quốc tại Bắc Hoang.
Lúc đó Vân vĩ lang đang trồng đào tại vườn hoa. Mấy ngày trước, không biết hắn ở đâu kiếm được vài hạt đào cũ nát, giao cho lão quản gia giữ, tính đợi thời tiết tốt lên sẽ gieo trồng ở hậu viện.
Hôm nay đúng là ngày trời xanh mây trắng, Măng Tây Cải Trắng ân cần giúp Lang chủ tử đào hố, Vân Trầm Nhã gieo mỗi hạt đào vào một hố, rồi đi tìm một cái gàu nhỏ múc nước, điệu bộ vô cùng thích thú. Lão quản gia đứng một bên nhìn mà kinh tâm động phách, mỗi lần thấy Vân vĩ lang múc một gàu nước, lão liền cuống quít ngăn lại, nói: "Đủ rồi, đủ rồi, Đại công tử, nếu tưới nữa, hạt đào sẽ bị chết đuối mất thôi."
Vân Trầm Nhã thân phận tôn quý, làm sao mà biết trồng cây. Nghe lão quản gia nói thế, hắn liền buông tay, gật gù nói: "Ừ, có đạo lý, cũng như nuông chiều quá sẽ sinh hư, vốn cũng là một chuyện xấu. Gần đây ta không thích làm chuyện xấu, chỉ thích làm chuyện tốt thôi."
Thấy Vân Trầm Nhã gieo hạt đào xong, lão quản gia mới an tâm rời đi.
Vườn hoa to như vậy, chỉ có một sói hai chó nhiệt tình ngồi xổm lục lọi ngắm nghía xung quanh nhúm đất.
Tư Không Hạnh thấy cảnh này mà không biết nói làm sao. Hắn vừa day day sợi gân xanh bên thái dương vừa bước đến gần, đem tình hình chiến sự Bắc Hoang bẩm báo xong, vẫn đứng lại tại chỗ mà không đi.
Vân vĩ lang đang hăng say bận bịu việc trồng cây, thấy Tư Không Hạnh vẫn còn đứng sau lưng, hắn "Ồ?" một tiếng, quay lại hỏi: "Còn việc gì nữa?"
Khóe môi Tư Không Hạnh co rút. Chuyện của Thư tiểu Đường, hắn đã sớm bẩm báo qua vài lần trước đây, không ngờ Vân Trầm Nhã lại ngoảnh mặt làm ngơ, ăn vẫn ăn, uống vẫn uống, vui sướng khoái hoạt như thần tiên.
"Đại công tử, ngày mai...ngày mai tiểu Đường cô nương phải đến Tử Vi đường tranh cãi với người ta." Tư Không Hạnh buồn bã nói.
Vân Trầm Nhã vỗ vỗ lên đầu của Măng Tây. Măng Tây hiểu ý, tha đến một cái xẻng nhỏ, điệu bộ như muốn đưa cho Tư Không Hạnh, quẫy đuôi quấn vòng vòng quanh chân hắn.
Khóe miệng Tư Không Hạnh lại co rút, sau một lúc lâu không kềm được, lại nói: "Chi bằng đêm nay, thuộc hạ theo Đại công tử đến thăm tiểu Đường cô nương đi?"
Nói xong, như hắn đã đoán trước, không có tiếng trả lời. Trong lòng thầm thở dài, Tư Không Hạnh đang muốn chắp tay cáo lui, chợt nghe Vân Trầm Nhã nói: "Không có lửa làm sao có khói, vô duyên vô cớ gây ra chuyện như vầy, ngươi cho là nhằm vào tiểu Đường sao?"
Tư Không Hạnh trầm giọng: "Không, là nhằm vào Đại công tử."
"Có thế chứ." Vân Trầm Nhã nói, "Có người bày mưu muốn ta ra mặt, ta không thể tự chui đầu vào rọ. Chẳng những không chui, mà còn muốn nhân chuyện này tìm ra manh mối và tra ra người đứng phía sau."
Tư Không Hạnh cũng biết đạo lý này, nhưng nghĩ đến tình cảnh cha con nhà họ Thư, hắn nhịn không được nói: "Nhưng mà ngày mai tiểu Đường cô nương đã phải đến Tử Vi đường. Nàng đơn thuần thành thật như vậy, xưa nay lại vô cùng tin tưởng Đại công tử, nếu hôm nay Đại công tử có thể đi thăm nàng, trong lòng nàng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Vân Trầm Nhã nghe xong, chậm rãi đứng lên, cổ tay áo màu tím hồng bị dính bùn. Hắn tùy tiện giũ giũ, cười nhạt nói: "Ta không đi."
Ánh mắt Tư Không Hạnh chợt buồn bã hẳn đi.
Nhưng sau đó, Vân vĩ lang nói tiếp: "Bảo Đường Ngọc và Thu Đa Hỉ đi thăm nàng đi, giúp ta nhắn một câu cho nàng là được rồi." Trầm mặc một hồi, hắn nói: "Nói với nàng... Ngày mai ta cũng sẽ đến Tử Vi đường."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.