Chương 52
Thẩm Tiểu Chi
06/08/2013
Buổi chiều, đã qua khỏi giờ Thân, trên đường người qua
kẻ lại thưa thớt đi rất nhiều. Thư Đường đi một đoạn, quay đầu lại thấy Vân
Trầm Nhã vẫn còn đi theo, không khỏi bực mình. Nàng bĩu môi, chắp tay sau lưng,
vừa đi chân vừa vít mấy hòn đá nhỏ bên đường.
Mấy hòn đá lăn tán loạn xung quanh phát ra tiếng tanh tách, Vân vĩ lang nhìn mà buồn cười vô cùng, càng cảm thấy hứng thú dạt dào.
Thư Đường nghĩ đến chuyện mình sắp làm, thật không tiện để Vân Trầm Nhã đi theo cùng. Nàng ngừng chân, hít một hơi thật sâu, quay người lại, rầu rĩ hỏi: "Ngươi có thể đừng theo tiễn ta nữa hay không?"
Thấy Thư tiểu thỏ chủ động nói chuyện với mình, Vân vĩ lang vô cùng vui vẻ. Hắn tiến lên hai bước, dùng cán quạt chỉ chỉ lên trời, ôn tồn nói: "Giờ trời cũng đã tối rồi, để nàng về nhà một mình, ta không mấy yên tâm."
Những tầng mây xa xa nơi chân trời tản ra, ánh lên màu vàng rực, chính là lúc hoàng hôn đang buông xuống.
Thư Đường nghe xong, cơn tức vẫn không hề giảm xuống một chút nào. Nàng gục đầu, căm giận than thở một hồi, lại trừng mắt nói với Vân Trầm Nhã: "Bình thường ta vẫn đi một mình đó thôi, đâu có thấy xảy ra chuyện gì!"
Gương mặt Vân vĩ lang lộ vẻ bí hiểm, lắc đầu nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Thư thỏ tức đến khó thở, giậm chân nói: "Ngươi có chịu đi hay không ?!"
Vân Trầm Nhã nhớ tới mấy ngày trước, điệu bộ Tư Không Hạnh lúc ép Tư Đồ Tuyết châm trà, hắn cắn răng, ưỡn ngực, chỉ tay vào cây ngô đồng bên đường nói: "Dù đường này không phải ta mở, cây này không phải ta trồng, nhưng nếu muốn đuổi ta đi...” nói tới đây, hắn mỉm cười ngừng lại, thấy Thư Đường trợn hai mắt tròn xoe trừng mình, mới nói tiếp: "Ta cũng nhất quyết không đi."
"Ngươi...” Đầu óc Thư Đường rối loạn thành một đống. Nàng trừng mắt nhìn, thấy vẻ mặt sói vô lại như thế, không kềm được hít sâu một hơi, gằn từng tiếng nói: "Bực – chết – ta !!”
Hai người lại đi thêm hơn nửa canh giờ nữa. Tới gần thành Đông, chỗ khúc quanh vào con hẻm, trong lòng Thư Đường biết không thể đuổi được Vân Trầm Nhã đi. Nàng ngừng chân trước "Bảo Chi trai", do dự một chút rồi lẳng lặng xoay người lại, nói với Vân vĩ lang: "Vân quan nhân, phía trước là con hẻm nhỏ Đường Hoa rồi, ngươi không cần tiễn nữa đâu."
Vân Trầm Nhã mở quạt ra phe phẩy, cười nói: "Cũng chỉ còn một đoạn đường ngắn thôi mà."
Thư Đường nhăn mày lại, nàng thầm nhớ lại tính tình Vân vĩ lang thích mềm mà không thích cứng, quay đầu nhìn về phía "Bảo Chi trai", mềm giọng nói: "Ta, ta muốn đến Bảo Chi trai mua vài thứ, đây là tiệm chuyên bán đồ cho cô nương, Vân quan nhân ngươi không tiện theo vào. Tốt nhất là ngươi về đi."
Vân vĩ lang sửng sốt. Hắn nghĩ, tiệm bán đồ cho cô nương cũng chỉ bất quá bán ba thứ son phấn, nữ trang... vân vân. Nếu sói hắn không ra tay giúp thì làm gì còn tư cách đòi cưới thê tử, chút đạo lý thô sơ này đương nhiên là hắn hiểu rất rõ. Nay gặp đúng dịp Thư thỏ muốn mua trang sức, Vân Trầm Nhã không khỏi vô cùng cao hứng. Hắn phe phẩy cây quạt, sung sướng nói: "Tiểu Đường muội, nàng muốn mua gì, ta vào chọn cùng nàng."
Thư Đường nghe vậy, trong lòng kinh hoảng, vội vàng xua tay nói: "Không cần, không cần..." Biết Vân vĩ lang không dễ bỏ qua, nói xong, nàng đành than thở thêm một câu: "Hôm nay không cần đâu, lần sau, lần sau ngươi hẵng giúp ta chọn."
Sói nghe vậy mừng vô cùng, bước từng bước về phía trước, vui vẻ nói: "Được! Vậy nàng đi mua đi, ta chờ ở đây."
Nói ra mới nói, chuyện này thật là mất mặt. Hễ là công tử trưởng thành, cho dù không biết làm gì, cũng phải lận lưng một vài chiêu đối phó với cô nương nhà người ta. Vân Trầm Nhã tuy thân phận hiển hách, nhưng về phương diện này rất là non nớt. Lần đầu tiên hắn theo một vị cô nương dạo tiệm trang sức, mặc dù chỉ được đứng chờ ở cửa, nhưng trong lòng cũng đã tràn ngập cảm xúc kích động không nói nên lời.
Chỉ chốc lát sau, Thư Đường giấu giấu diếm diếm một gói vải bố len lén đi ra từ Bảo Chi trai. Liếc mắt nhìn thoáng qua gói vải bố, Vân vĩ lang kinh ngạc nhíu mày, mỉm cười nói: "Đi có chút xíu mà mua cũng nhiều ghê!"
Thư tiểu thỏ sửng sốt ngước mắt nhìn hắn, mím môi muốn nói lại thôi.
Lúc này ánh nắng chiều đã tàn, đất trời chỉ còn lại một màu xanh lam trong vắt. Lại đi hết một con hẻm, băng qua đường cái phía đối diện là con hẻm nhỏ Đường Hoa. Vân Trầm Nhã thấy bầu không khí dịu đi, bèn hỏi Thư Đường đã mua những gì. Không ngờ Thư thỏ ra vẻ kinh hoảng, ánh mắt nhìn tán loạn xung quanh, bước chân càng nhanh hơn.
Thư Đường trong ngực như đánh trống trận, vừa ra khỏi con hẻm, chưa nhìn đường nhìn sá gì đã vội vàng băng qua đường. Lúc này, đầu phố bên kia có một chiếc xe ngựa đang vội vã lao đến. Gã phu xe thấy phía trước có bóng người, liên tục kéo cương. Trên đường cái, ngựa hí vang lên một tiếng, giơ bốn chân lên đá về phía trước, suýt nữa không kềm cương kịp.
Thư Đường bị chiếc xe ngựa đột nhiên lao đến dọa đến choáng váng, đờ người ra không kịp phản ứng, chợt có một cánh tay từ phía sau ôm kéo lại.
Vân Trầm Nhã vững vàng ôm lấy eo Thư Đường, bước chân nhẹ nhàng điểm một cái, lui vào bên trong con hẻm nhỏ vừa rồi. Thân hình Thư Đường chênh vênh trên không, hai tay buông lỏng, gói vải bố liền rơi xuống đất.
Gã phu xe nhảy xuống xe, thấy Thư Đường không bị gì, vẫn lấy ra một thỏi bạc đưa nàng, xin lỗi: "Xin cô nương thứ lỗi, hôm nay công tử nhà ta có việc gấp, nên lão nô đánh xe chạy hơi nhanh."
Thư Đường nhìn nhìn thỏi bạc nhưng không nhận. Nàng khoát tay, thành thật nói: "Không thể trách ngươi được, là tự ta không xem trước xem sau đã lao ẩu về phía trước."
Vân Trầm Nhã đến gần, nhìn Thư Đường nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Vừa thốt lời, người bên trong xe ngựa không khỏi giật bắn mình.
Thư Đường gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Không sao, cám ơn Vân quan nhân."
Vân Trầm Nhã cười nhẹ, giơ tay vuốt tóc nàng, thấy gói vải bố rơi trên mặt đất, bèn xoay người nhặt lấy giùm nàng.
Phu xe thấy Thư Đường không nhận bạc, cũng không ép nữa, lại xin lỗi thêm một tiếng rồi đánh xe đi. Lúc này, chợt một cơn gió thoảng qua mang theo hơi ấm đầu hạ phất lên một góc màn xe.
Đúng lúc Thư Đường đang ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người trong xe, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Vị công tử trong xe ngựa mặc một bộ y phục màu xanh, mày như trúc, mắt như ngọc, dung mạo tựa thần tiên giáng thế, ngay cả núi sông cũng đều thất sắc.
Thấy cô nương ngoài xe ngẩn người nhìn mình, vị thanh y công tử gật gật đầu chào nàng. Ánh mắt của hắn dời đến thân ảnh đang xem xét cái gói vải bố. Thanh y công tử sửng sốt, kinh ngạc nhướng mày lên.
Phu xe hô lên: "Công tử?"
"Đi thôi." Hắn ho khan một tiếng, hạ giọng nói.
Cho đến khi xe ngựa biến mất ở ngã tư, Thư Đường vẫn ngây người ra chăm chú nhìn theo. Hơn nửa ngày trời, nàng mới hồi hồn, nhớ lại hình dáng vị thanh y công tử kia, trong lòng Thư Đường chợt động, xoay người kêu: "Vân quan nhân, người vừa rồi..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Thư Đường ngây người ra.
Lúc này, Vân Trầm Nhã đang ngồi xổm xuống đất, vội vàng nhặt nhạnh vật gì đó bỏ vào trong gói vải bố. Thấy Thư Đường trừng mắt nhìn hắn, hắn xấu hổ cười nói: "Gói vải bố bị sút ra, ta vừa mới cầm lên thì mấy thứ này đều rơi xuống hết cả."
Thư Đường nghe xong, tim đập cuồng loạn. Nàng bước lên vài bước tính giật lại gói vải bố thì đã thấy Vân Trầm Nhã khom người nhặt lên một mảnh vải khá dài, săm soi xem xét từ trên xuống dưới một hồi, hoang mang hỏi: "Tiểu Đường, đây là cái gì vậy?"
Thư Đường trừng mắt kinh hoảng nhìn miếng băng nguyệt sự trong tay sói, nuốt xuống một ngụm nước miếng, hai tai đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Vân Trầm Nhã thấy vẻ mặt Thư Đường như vậy, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, "ầm" một cái, mặt của hắn cũng đỏ bừng lên, hai tay run lên, mảnh vải dài trong tay lại rơi "bịch" một cái xuống đất.
Vân vĩ lang run rẩy, nhất thời muốn lấy công chuộc tội, hắn ngước mắt liếc nhìn Thư Đường một cái, khẽ cắn môi, lẳng lặng vươn tay nhặt lại miếng băng nguyệt sự, xấu hổ cười cười: "Cái này dơ rồi, hay để ta mua cái khác cho nàng nhé!"
Thư Đường trợn to mắt, nhìn hắn một cách khó tin.
Vân Trầm Nhã cười cười khổ sở, lại tận tình khuyên bảo nói: "Nên mua cái khác đi, dù sao cái này cũng dơ rồi, dơ vậy dùng cũng không tốt lắm..."
Trong đầu Thư Đường như bị sấm đánh ầm ầm. Trong lúc nhất thời vừa phẫn nộ vừa ngượng ngùng. Nàng tức tối bước đến, giận dữ giật lại mảnh băng nguyệt sự và gói vải bố. Đi được hai bước, vẫn chưa hết giận, Thư Đường quay lại, hung hăng xô Vân vĩ lang đang sững sờ ngẩn người đứng tại chỗ, rống lớn: "Ngươi - làm - ta - bực - chết - đi - thôi!" .
Vân vĩ lang bị xô té ngồi trên mặt đất, qua một lát sau, hắn gãi gãi đầu, rồi lại gãi gãi đầu.
Tối về Đường Tửu hiên, vẻ mặt Vân Trầm Nhã buồn rầu ấm ức, ngồi lỳ ở cửa tiệm không muốn nhúc nhích. Bạch Quý là người nhiều chuyện bẩm sinh, biết cả ngày nay sói rượt thỏ, lên tiếng gọi Tư Không Hạnh rồi vội vã chạy đến hỏi kết quả.
Vân Trầm Nhã vốn không muốn nói, nhưng nỗi khổ tâm trong bụng thật sự đã đến mức đầy tràn, Bạch Quý vừa hỏi, hắn liền đem hết sự tình một năm một mười kể lại từ đầu đến cuối. Bạch Quý nghe xong, cười đến phát run, hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng chịu không nổi mới nói: "Đại công tử, lời thật mất lòng, ngài làm như vậy quá sai lầm rồi, thật không nên...” lão nói xong, thò tay vỗ vỗ lên mặt.
Vân Trầm Nhã sửng sốt, hỏi: "Không phải câu châm ngôn ba chữ kia là ”chớ xấu hổ” sao?"
Lời vừa thốt ra, khóe miệng Tư Không Hạnh co rút lại, Bạch Quý sặc phun hết trà trong miệng ra: "Sao lại là ”chớ xấu hổ”? Lão nô nói là ”da mặt dày”, vô lại một chút, trêu chọc một chút, vừa thả vừa bắt tự nhiên sẽ thành công. Tiểu Đường cô nương tính tình thật thà, ngài nhặt mảnh băng nguyệt sự của người ta thì nên làm bộ như không hề thấy không hề biết, ai dè ngài hỏi nàng có muốn mua lại cái khác hay không, còn xung phong đòi đi mua nữa..."
Nghe xong, trong lòng Vân vĩ lang buồn khổ vô hạn. Hắn rầu rĩ ngồi đó một hồi, bưng tách trà lên uống, vốn muốn thanh minh nhưng lại cảm thấy chuyện lần này là lỗi của chính mình, không khỏi không thốt nên lời.
Bạch Quý liếc mắt dò xét hắn một cái, nói: "Đại công tử, lão nô có một câu xin nói thẳng. Ngài ôm một bụng văn thao võ lược, luận về trí thông minh, luận về binh pháp, trên đời này không ai có thể so với ngài. Nhưng nói cho cùng, con người không ai toàn vẹn cả. Lấy lòng cô nương, dỗ dành cho cô nương vui vẻ, chuyện đơn giản như vậy mà sao ngài đều xôi hỏng bỏng không cả thế?"
Chuyện hôm nay tất nhiên là đã khiến Vân vĩ lang khá bực dọc, lại bị đả kích như vậy, hắn thừ người ra than thở một hồi.
Đã đến giờ Đường Tửu hiên đóng cửa, chỉ còn sói và hai người còn lại ngồi trong cửa tiệm với ngọn đèn dầu leo lét.
Giây lát sau, rèm cửa trong tiệm vén lên, Tư Đồ Tuyết tay cầm sổ sách đi đến. Thấy bọn người Vân Trầm Nhã, nàng không khỏi lấy làm sửng sốt, sau khi chào hỏi bèn đến bên cạnh Bạch Quý, chỉ vào những chỗ không rõ ràng trong sổ sách, nhỏ giọng hỏi. Bạch Quý nhìn thoáng qua rồi chỉ bảo nàng từng chút một. Tư Đồ Tuyết vừa nghe vừa gật đầu, sau khi sáng tỏ, nói với Bạch Quý: "Đây là sổ sách cuối cùng của ngày hôm nay, ta suýt quên mất, để ta tính xong rồi, phiền lão tiên sinh kiểm tra lại giúp ta."
Nói xong, Tư Đồ Tuyết đến quầy thâu ngân, lấy ra bàn tính, lục đục ngồi tính.
Tiếng hạt châu bàn tính vang lên chói tai, Vân Trầm Nhã liếc mắt nhìn Tư Đồ Tuyết một cái, đến trước mặt Bạch Quý hỏi: "Sao nàng ấy lại bắt đầu học tính sổ sách vậy?"
Bạch Quý nhỏ giọng trả lời: "Không phải Đại công tử ngài đã giao chuyện điều tra rượu Trầm Đường cho Đường Ngọc rồi sao, tiểu Tuyết cũng không phải hạng người ăn không ngồi rồi, nói là không có việc gì làm, nên học tính toán sổ sách để giúp đỡ cửa tiệm một chút."
Vân Trầm Nhã "À" một tiếng, lại liếc mắt nhìn Tư Đồ Tuyết một lần nữa. Tư Đồ Tuyết, người cũng như tên, da trắng như tuyết, mắt đen như mực. Vân Trầm Nhã nhìn nhìn, không khỏi nhớ tới ngày xưa khi hắn đến khách điếm Thư gia, cũng đã nhìn thấy Thư Đường ngồi tính bàn tính giống như vậy.
Nhớ tới Thư Đường, sói lại buồn bực. Hắn gọi Tư Không Hạnh, thấp giọng nói: "Ngươi đến bảo nàng ấy tính mau mau một chút rồi còn về nghỉ ngơi sớm nữa."
Tư Không Hạnh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Tư Đồ Tuyết đang cúi đầu nhìn xuống, hàng mi dài cong vút, điệu bộ vô cùng chăm chú, hai lỗ tai hắn lại đỏ hồng lên. Hắn ho khan hai tiếng rồi đến quầy thâu ngân, thấp giọng nói: "Tư Đồ, Đại công tử nói, sổ sách này không cần tính gấp, đi nghỉ sớm đi."
Tư Đồ Tuyết nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời qua quýt: "Không sao cả."
Tư Không Hạnh giật mình, nhất thời sững sờ đứng đờ người ra tại quầy thâu ngân, không biết phải nói tiếp như thế nào. Qua một lát sau thấy Tư Đồ Tuyết nhăn mày lại, nàng tính thêm vài lần nữa rồi chậm rãi ngừng tay lại, nghĩ nghĩ, đẩy sổ sách đến trước mặt hắn, chỉ vào một chỗ nói: "Ngươi xem thử xem, chỗ này làm sao vậy?"
Tư Không Hạnh tim đập thình thịch, vội vàng cầm sổ sách xem kỹ lại, rồi kiên nhẫn giải thích: "Đúng là giá của Thảo Hoa tửu này bị chênh lệch, chỉ vì giá vỏ bình tính riêng, được ghi trong cuốn sổ khác." Nói xong, hắn lại lấy cuốn sổ khác lật ra, chỉ cho Tư Đồ Tuyết xem.
Tư Đồ Tuyết nhìn kỹ, lại tính tính toán toán, thấy khớp rồi mới ngẩng đầu lên cười nhẹ với Tư Không Hạnh.
Nàng xưa nay lạnh lùng, rất ít khi tươi cười. Mặc dù nụ cười này chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng đã đủ khắc sâu trong lòng Tư Không Hạnh.
Tư Không Hạnh ngẩn ngơ, mặt đỏ lan đến tận cổ.
Vân vĩ lang đang hậm hực nên nhìn đâu cũng không vừa lòng. Hắn lạnh nhạt đứng một bên quan sát, chứng kiến một màn này, không khỏi bực tức đứng dậy, xốc rèm lên bỏ ra sau hậu viện. Bạch Quý vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua Tư Không Hạnh còn lắc đầu chậc chậc hai tiếng. Tư Không cũng hiểu được là bản thân mình đã sai, cáo biệt Tư Đồ Tuyết một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.
Sau hậu viện, trăng lưỡi liềm sáng rực, bầu trời đầy sao lấp lánh. Sói nhớ tới cảnh ngộ ngày hôm nay, lại nhìn về phía Tư Không, cảm thấy bi thương vô hạn. Bạch Quý thấy hắn như vậy không đành lòng, nghĩ ngợi một hồi góp ý: "Đại công tử, nếu ”da mặt dày” không dùng được, lão nô... thật ra lão nô còn một câu châm ngôn ba chữ khác, chính là bí quyết mà đó giờ ngay cả con cháu cũng chưa truyền thụ."
Vân Trầm Nhã nghe xong, quay đầu lại nói: "Thật sao?"
Bạch Quý kiên định gật mạnh đầu, nói: "Nếu Đại công tử không tin, có thể tìm người thử xem. Nếu chiêu này mà không thành công, lão nô nguyện ý cắt đầu làm ghế cho Đại công tử ngồi chơi."
Nghe xong, Vân Trầm Nhã vô cùng mừng rỡ. Hắn và Bạch Quý nhìn nhau cười, đồng thời ăn ý quay đầu lại nhìn về phía Tư Không Hạnh.
Mấy hòn đá lăn tán loạn xung quanh phát ra tiếng tanh tách, Vân vĩ lang nhìn mà buồn cười vô cùng, càng cảm thấy hứng thú dạt dào.
Thư Đường nghĩ đến chuyện mình sắp làm, thật không tiện để Vân Trầm Nhã đi theo cùng. Nàng ngừng chân, hít một hơi thật sâu, quay người lại, rầu rĩ hỏi: "Ngươi có thể đừng theo tiễn ta nữa hay không?"
Thấy Thư tiểu thỏ chủ động nói chuyện với mình, Vân vĩ lang vô cùng vui vẻ. Hắn tiến lên hai bước, dùng cán quạt chỉ chỉ lên trời, ôn tồn nói: "Giờ trời cũng đã tối rồi, để nàng về nhà một mình, ta không mấy yên tâm."
Những tầng mây xa xa nơi chân trời tản ra, ánh lên màu vàng rực, chính là lúc hoàng hôn đang buông xuống.
Thư Đường nghe xong, cơn tức vẫn không hề giảm xuống một chút nào. Nàng gục đầu, căm giận than thở một hồi, lại trừng mắt nói với Vân Trầm Nhã: "Bình thường ta vẫn đi một mình đó thôi, đâu có thấy xảy ra chuyện gì!"
Gương mặt Vân vĩ lang lộ vẻ bí hiểm, lắc đầu nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
Thư thỏ tức đến khó thở, giậm chân nói: "Ngươi có chịu đi hay không ?!"
Vân Trầm Nhã nhớ tới mấy ngày trước, điệu bộ Tư Không Hạnh lúc ép Tư Đồ Tuyết châm trà, hắn cắn răng, ưỡn ngực, chỉ tay vào cây ngô đồng bên đường nói: "Dù đường này không phải ta mở, cây này không phải ta trồng, nhưng nếu muốn đuổi ta đi...” nói tới đây, hắn mỉm cười ngừng lại, thấy Thư Đường trợn hai mắt tròn xoe trừng mình, mới nói tiếp: "Ta cũng nhất quyết không đi."
"Ngươi...” Đầu óc Thư Đường rối loạn thành một đống. Nàng trừng mắt nhìn, thấy vẻ mặt sói vô lại như thế, không kềm được hít sâu một hơi, gằn từng tiếng nói: "Bực – chết – ta !!”
Hai người lại đi thêm hơn nửa canh giờ nữa. Tới gần thành Đông, chỗ khúc quanh vào con hẻm, trong lòng Thư Đường biết không thể đuổi được Vân Trầm Nhã đi. Nàng ngừng chân trước "Bảo Chi trai", do dự một chút rồi lẳng lặng xoay người lại, nói với Vân vĩ lang: "Vân quan nhân, phía trước là con hẻm nhỏ Đường Hoa rồi, ngươi không cần tiễn nữa đâu."
Vân Trầm Nhã mở quạt ra phe phẩy, cười nói: "Cũng chỉ còn một đoạn đường ngắn thôi mà."
Thư Đường nhăn mày lại, nàng thầm nhớ lại tính tình Vân vĩ lang thích mềm mà không thích cứng, quay đầu nhìn về phía "Bảo Chi trai", mềm giọng nói: "Ta, ta muốn đến Bảo Chi trai mua vài thứ, đây là tiệm chuyên bán đồ cho cô nương, Vân quan nhân ngươi không tiện theo vào. Tốt nhất là ngươi về đi."
Vân vĩ lang sửng sốt. Hắn nghĩ, tiệm bán đồ cho cô nương cũng chỉ bất quá bán ba thứ son phấn, nữ trang... vân vân. Nếu sói hắn không ra tay giúp thì làm gì còn tư cách đòi cưới thê tử, chút đạo lý thô sơ này đương nhiên là hắn hiểu rất rõ. Nay gặp đúng dịp Thư thỏ muốn mua trang sức, Vân Trầm Nhã không khỏi vô cùng cao hứng. Hắn phe phẩy cây quạt, sung sướng nói: "Tiểu Đường muội, nàng muốn mua gì, ta vào chọn cùng nàng."
Thư Đường nghe vậy, trong lòng kinh hoảng, vội vàng xua tay nói: "Không cần, không cần..." Biết Vân vĩ lang không dễ bỏ qua, nói xong, nàng đành than thở thêm một câu: "Hôm nay không cần đâu, lần sau, lần sau ngươi hẵng giúp ta chọn."
Sói nghe vậy mừng vô cùng, bước từng bước về phía trước, vui vẻ nói: "Được! Vậy nàng đi mua đi, ta chờ ở đây."
Nói ra mới nói, chuyện này thật là mất mặt. Hễ là công tử trưởng thành, cho dù không biết làm gì, cũng phải lận lưng một vài chiêu đối phó với cô nương nhà người ta. Vân Trầm Nhã tuy thân phận hiển hách, nhưng về phương diện này rất là non nớt. Lần đầu tiên hắn theo một vị cô nương dạo tiệm trang sức, mặc dù chỉ được đứng chờ ở cửa, nhưng trong lòng cũng đã tràn ngập cảm xúc kích động không nói nên lời.
Chỉ chốc lát sau, Thư Đường giấu giấu diếm diếm một gói vải bố len lén đi ra từ Bảo Chi trai. Liếc mắt nhìn thoáng qua gói vải bố, Vân vĩ lang kinh ngạc nhíu mày, mỉm cười nói: "Đi có chút xíu mà mua cũng nhiều ghê!"
Thư tiểu thỏ sửng sốt ngước mắt nhìn hắn, mím môi muốn nói lại thôi.
Lúc này ánh nắng chiều đã tàn, đất trời chỉ còn lại một màu xanh lam trong vắt. Lại đi hết một con hẻm, băng qua đường cái phía đối diện là con hẻm nhỏ Đường Hoa. Vân Trầm Nhã thấy bầu không khí dịu đi, bèn hỏi Thư Đường đã mua những gì. Không ngờ Thư thỏ ra vẻ kinh hoảng, ánh mắt nhìn tán loạn xung quanh, bước chân càng nhanh hơn.
Thư Đường trong ngực như đánh trống trận, vừa ra khỏi con hẻm, chưa nhìn đường nhìn sá gì đã vội vàng băng qua đường. Lúc này, đầu phố bên kia có một chiếc xe ngựa đang vội vã lao đến. Gã phu xe thấy phía trước có bóng người, liên tục kéo cương. Trên đường cái, ngựa hí vang lên một tiếng, giơ bốn chân lên đá về phía trước, suýt nữa không kềm cương kịp.
Thư Đường bị chiếc xe ngựa đột nhiên lao đến dọa đến choáng váng, đờ người ra không kịp phản ứng, chợt có một cánh tay từ phía sau ôm kéo lại.
Vân Trầm Nhã vững vàng ôm lấy eo Thư Đường, bước chân nhẹ nhàng điểm một cái, lui vào bên trong con hẻm nhỏ vừa rồi. Thân hình Thư Đường chênh vênh trên không, hai tay buông lỏng, gói vải bố liền rơi xuống đất.
Gã phu xe nhảy xuống xe, thấy Thư Đường không bị gì, vẫn lấy ra một thỏi bạc đưa nàng, xin lỗi: "Xin cô nương thứ lỗi, hôm nay công tử nhà ta có việc gấp, nên lão nô đánh xe chạy hơi nhanh."
Thư Đường nhìn nhìn thỏi bạc nhưng không nhận. Nàng khoát tay, thành thật nói: "Không thể trách ngươi được, là tự ta không xem trước xem sau đã lao ẩu về phía trước."
Vân Trầm Nhã đến gần, nhìn Thư Đường nhẹ giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Vừa thốt lời, người bên trong xe ngựa không khỏi giật bắn mình.
Thư Đường gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Không sao, cám ơn Vân quan nhân."
Vân Trầm Nhã cười nhẹ, giơ tay vuốt tóc nàng, thấy gói vải bố rơi trên mặt đất, bèn xoay người nhặt lấy giùm nàng.
Phu xe thấy Thư Đường không nhận bạc, cũng không ép nữa, lại xin lỗi thêm một tiếng rồi đánh xe đi. Lúc này, chợt một cơn gió thoảng qua mang theo hơi ấm đầu hạ phất lên một góc màn xe.
Đúng lúc Thư Đường đang ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người trong xe, không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
Vị công tử trong xe ngựa mặc một bộ y phục màu xanh, mày như trúc, mắt như ngọc, dung mạo tựa thần tiên giáng thế, ngay cả núi sông cũng đều thất sắc.
Thấy cô nương ngoài xe ngẩn người nhìn mình, vị thanh y công tử gật gật đầu chào nàng. Ánh mắt của hắn dời đến thân ảnh đang xem xét cái gói vải bố. Thanh y công tử sửng sốt, kinh ngạc nhướng mày lên.
Phu xe hô lên: "Công tử?"
"Đi thôi." Hắn ho khan một tiếng, hạ giọng nói.
Cho đến khi xe ngựa biến mất ở ngã tư, Thư Đường vẫn ngây người ra chăm chú nhìn theo. Hơn nửa ngày trời, nàng mới hồi hồn, nhớ lại hình dáng vị thanh y công tử kia, trong lòng Thư Đường chợt động, xoay người kêu: "Vân quan nhân, người vừa rồi..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Thư Đường ngây người ra.
Lúc này, Vân Trầm Nhã đang ngồi xổm xuống đất, vội vàng nhặt nhạnh vật gì đó bỏ vào trong gói vải bố. Thấy Thư Đường trừng mắt nhìn hắn, hắn xấu hổ cười nói: "Gói vải bố bị sút ra, ta vừa mới cầm lên thì mấy thứ này đều rơi xuống hết cả."
Thư Đường nghe xong, tim đập cuồng loạn. Nàng bước lên vài bước tính giật lại gói vải bố thì đã thấy Vân Trầm Nhã khom người nhặt lên một mảnh vải khá dài, săm soi xem xét từ trên xuống dưới một hồi, hoang mang hỏi: "Tiểu Đường, đây là cái gì vậy?"
Thư Đường trừng mắt kinh hoảng nhìn miếng băng nguyệt sự trong tay sói, nuốt xuống một ngụm nước miếng, hai tai đỏ bừng như bị thiêu cháy.
Vân Trầm Nhã thấy vẻ mặt Thư Đường như vậy, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, "ầm" một cái, mặt của hắn cũng đỏ bừng lên, hai tay run lên, mảnh vải dài trong tay lại rơi "bịch" một cái xuống đất.
Vân vĩ lang run rẩy, nhất thời muốn lấy công chuộc tội, hắn ngước mắt liếc nhìn Thư Đường một cái, khẽ cắn môi, lẳng lặng vươn tay nhặt lại miếng băng nguyệt sự, xấu hổ cười cười: "Cái này dơ rồi, hay để ta mua cái khác cho nàng nhé!"
Thư Đường trợn to mắt, nhìn hắn một cách khó tin.
Vân Trầm Nhã cười cười khổ sở, lại tận tình khuyên bảo nói: "Nên mua cái khác đi, dù sao cái này cũng dơ rồi, dơ vậy dùng cũng không tốt lắm..."
Trong đầu Thư Đường như bị sấm đánh ầm ầm. Trong lúc nhất thời vừa phẫn nộ vừa ngượng ngùng. Nàng tức tối bước đến, giận dữ giật lại mảnh băng nguyệt sự và gói vải bố. Đi được hai bước, vẫn chưa hết giận, Thư Đường quay lại, hung hăng xô Vân vĩ lang đang sững sờ ngẩn người đứng tại chỗ, rống lớn: "Ngươi - làm - ta - bực - chết - đi - thôi!" .
Vân vĩ lang bị xô té ngồi trên mặt đất, qua một lát sau, hắn gãi gãi đầu, rồi lại gãi gãi đầu.
Tối về Đường Tửu hiên, vẻ mặt Vân Trầm Nhã buồn rầu ấm ức, ngồi lỳ ở cửa tiệm không muốn nhúc nhích. Bạch Quý là người nhiều chuyện bẩm sinh, biết cả ngày nay sói rượt thỏ, lên tiếng gọi Tư Không Hạnh rồi vội vã chạy đến hỏi kết quả.
Vân Trầm Nhã vốn không muốn nói, nhưng nỗi khổ tâm trong bụng thật sự đã đến mức đầy tràn, Bạch Quý vừa hỏi, hắn liền đem hết sự tình một năm một mười kể lại từ đầu đến cuối. Bạch Quý nghe xong, cười đến phát run, hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng chịu không nổi mới nói: "Đại công tử, lời thật mất lòng, ngài làm như vậy quá sai lầm rồi, thật không nên...” lão nói xong, thò tay vỗ vỗ lên mặt.
Vân Trầm Nhã sửng sốt, hỏi: "Không phải câu châm ngôn ba chữ kia là ”chớ xấu hổ” sao?"
Lời vừa thốt ra, khóe miệng Tư Không Hạnh co rút lại, Bạch Quý sặc phun hết trà trong miệng ra: "Sao lại là ”chớ xấu hổ”? Lão nô nói là ”da mặt dày”, vô lại một chút, trêu chọc một chút, vừa thả vừa bắt tự nhiên sẽ thành công. Tiểu Đường cô nương tính tình thật thà, ngài nhặt mảnh băng nguyệt sự của người ta thì nên làm bộ như không hề thấy không hề biết, ai dè ngài hỏi nàng có muốn mua lại cái khác hay không, còn xung phong đòi đi mua nữa..."
Nghe xong, trong lòng Vân vĩ lang buồn khổ vô hạn. Hắn rầu rĩ ngồi đó một hồi, bưng tách trà lên uống, vốn muốn thanh minh nhưng lại cảm thấy chuyện lần này là lỗi của chính mình, không khỏi không thốt nên lời.
Bạch Quý liếc mắt dò xét hắn một cái, nói: "Đại công tử, lão nô có một câu xin nói thẳng. Ngài ôm một bụng văn thao võ lược, luận về trí thông minh, luận về binh pháp, trên đời này không ai có thể so với ngài. Nhưng nói cho cùng, con người không ai toàn vẹn cả. Lấy lòng cô nương, dỗ dành cho cô nương vui vẻ, chuyện đơn giản như vậy mà sao ngài đều xôi hỏng bỏng không cả thế?"
Chuyện hôm nay tất nhiên là đã khiến Vân vĩ lang khá bực dọc, lại bị đả kích như vậy, hắn thừ người ra than thở một hồi.
Đã đến giờ Đường Tửu hiên đóng cửa, chỉ còn sói và hai người còn lại ngồi trong cửa tiệm với ngọn đèn dầu leo lét.
Giây lát sau, rèm cửa trong tiệm vén lên, Tư Đồ Tuyết tay cầm sổ sách đi đến. Thấy bọn người Vân Trầm Nhã, nàng không khỏi lấy làm sửng sốt, sau khi chào hỏi bèn đến bên cạnh Bạch Quý, chỉ vào những chỗ không rõ ràng trong sổ sách, nhỏ giọng hỏi. Bạch Quý nhìn thoáng qua rồi chỉ bảo nàng từng chút một. Tư Đồ Tuyết vừa nghe vừa gật đầu, sau khi sáng tỏ, nói với Bạch Quý: "Đây là sổ sách cuối cùng của ngày hôm nay, ta suýt quên mất, để ta tính xong rồi, phiền lão tiên sinh kiểm tra lại giúp ta."
Nói xong, Tư Đồ Tuyết đến quầy thâu ngân, lấy ra bàn tính, lục đục ngồi tính.
Tiếng hạt châu bàn tính vang lên chói tai, Vân Trầm Nhã liếc mắt nhìn Tư Đồ Tuyết một cái, đến trước mặt Bạch Quý hỏi: "Sao nàng ấy lại bắt đầu học tính sổ sách vậy?"
Bạch Quý nhỏ giọng trả lời: "Không phải Đại công tử ngài đã giao chuyện điều tra rượu Trầm Đường cho Đường Ngọc rồi sao, tiểu Tuyết cũng không phải hạng người ăn không ngồi rồi, nói là không có việc gì làm, nên học tính toán sổ sách để giúp đỡ cửa tiệm một chút."
Vân Trầm Nhã "À" một tiếng, lại liếc mắt nhìn Tư Đồ Tuyết một lần nữa. Tư Đồ Tuyết, người cũng như tên, da trắng như tuyết, mắt đen như mực. Vân Trầm Nhã nhìn nhìn, không khỏi nhớ tới ngày xưa khi hắn đến khách điếm Thư gia, cũng đã nhìn thấy Thư Đường ngồi tính bàn tính giống như vậy.
Nhớ tới Thư Đường, sói lại buồn bực. Hắn gọi Tư Không Hạnh, thấp giọng nói: "Ngươi đến bảo nàng ấy tính mau mau một chút rồi còn về nghỉ ngơi sớm nữa."
Tư Không Hạnh sửng sốt, ngẩng đầu thấy Tư Đồ Tuyết đang cúi đầu nhìn xuống, hàng mi dài cong vút, điệu bộ vô cùng chăm chú, hai lỗ tai hắn lại đỏ hồng lên. Hắn ho khan hai tiếng rồi đến quầy thâu ngân, thấp giọng nói: "Tư Đồ, Đại công tử nói, sổ sách này không cần tính gấp, đi nghỉ sớm đi."
Tư Đồ Tuyết nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ trả lời qua quýt: "Không sao cả."
Tư Không Hạnh giật mình, nhất thời sững sờ đứng đờ người ra tại quầy thâu ngân, không biết phải nói tiếp như thế nào. Qua một lát sau thấy Tư Đồ Tuyết nhăn mày lại, nàng tính thêm vài lần nữa rồi chậm rãi ngừng tay lại, nghĩ nghĩ, đẩy sổ sách đến trước mặt hắn, chỉ vào một chỗ nói: "Ngươi xem thử xem, chỗ này làm sao vậy?"
Tư Không Hạnh tim đập thình thịch, vội vàng cầm sổ sách xem kỹ lại, rồi kiên nhẫn giải thích: "Đúng là giá của Thảo Hoa tửu này bị chênh lệch, chỉ vì giá vỏ bình tính riêng, được ghi trong cuốn sổ khác." Nói xong, hắn lại lấy cuốn sổ khác lật ra, chỉ cho Tư Đồ Tuyết xem.
Tư Đồ Tuyết nhìn kỹ, lại tính tính toán toán, thấy khớp rồi mới ngẩng đầu lên cười nhẹ với Tư Không Hạnh.
Nàng xưa nay lạnh lùng, rất ít khi tươi cười. Mặc dù nụ cười này chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng đã đủ khắc sâu trong lòng Tư Không Hạnh.
Tư Không Hạnh ngẩn ngơ, mặt đỏ lan đến tận cổ.
Vân vĩ lang đang hậm hực nên nhìn đâu cũng không vừa lòng. Hắn lạnh nhạt đứng một bên quan sát, chứng kiến một màn này, không khỏi bực tức đứng dậy, xốc rèm lên bỏ ra sau hậu viện. Bạch Quý vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua Tư Không Hạnh còn lắc đầu chậc chậc hai tiếng. Tư Không cũng hiểu được là bản thân mình đã sai, cáo biệt Tư Đồ Tuyết một tiếng rồi nhanh chóng đi theo.
Sau hậu viện, trăng lưỡi liềm sáng rực, bầu trời đầy sao lấp lánh. Sói nhớ tới cảnh ngộ ngày hôm nay, lại nhìn về phía Tư Không, cảm thấy bi thương vô hạn. Bạch Quý thấy hắn như vậy không đành lòng, nghĩ ngợi một hồi góp ý: "Đại công tử, nếu ”da mặt dày” không dùng được, lão nô... thật ra lão nô còn một câu châm ngôn ba chữ khác, chính là bí quyết mà đó giờ ngay cả con cháu cũng chưa truyền thụ."
Vân Trầm Nhã nghe xong, quay đầu lại nói: "Thật sao?"
Bạch Quý kiên định gật mạnh đầu, nói: "Nếu Đại công tử không tin, có thể tìm người thử xem. Nếu chiêu này mà không thành công, lão nô nguyện ý cắt đầu làm ghế cho Đại công tử ngồi chơi."
Nghe xong, Vân Trầm Nhã vô cùng mừng rỡ. Hắn và Bạch Quý nhìn nhau cười, đồng thời ăn ý quay đầu lại nhìn về phía Tư Không Hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.