Chương 67
Thẩm Tiểu Chi
06/08/2013
Đầu thu bầu trời trong trẻo, rừng rậm xanh ngắt. Trước
gian nhà tranh, Tư Không Vũ chậm rãi giơ tay, bọn thị vệ xung quanh liền lập
tức thay đổi bước chân. Thân hình bọn họ cũng lần lượt thay đổi, vây kín thành
hai tầng, bày thành trận pháp vây Tư Không Hạnh chính giữa.
Tư Không Hạnh đưa mắt nhìn chung quanh. Đây thật ra là một trận pháp vô cùng đơn giản. Nếu muốn phá trận, chỉ cần một người trong trận và một người ngoài trận cùng nhau kết hợp lại là được. Trong khi hành quân đánh giặc, trận pháp này thường được dùng để vây khốn tướng lĩnh của quân địch.
Nhưng lúc này chỉ có một mình Tư Không Hạnh bị giam bên trong trận. Ngoài trận tuy có Phương Diệc Phi, nhưng hắn sớm đã bị phong tỏa nội lực, không có khả năng phá trận.
Tư Không Hạnh tập trung tinh thần, mấy lần huơ kiếm nhảy ra khỏi trận. Nhưng mỗi khi nhìn ra một lỗ hổng, thân hình bọn thị vệ bày trận lại luân phiên thay đổi, tức khắc lại vây kín như trước.
Ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng tản ra từng vòng tròn ánh sáng rực rỡ. Giây lát sau trán Tư Không Hạnh đã đổ mồ hôi.
Tư Không Vũ thấy thế, trầm giọng nói: "Nhị ca, hôm qua Đại ca bảo ta rằng, hắn muốn về thăm Thiện châu lại một lần."
Thiện châu ở phía Bắc Anh Triêu quốc. Mặc dù ba huynh đệ Tư Không không biết quê quán bọn họ ở đâu, nhưng trước khi bọn họ bị đưa đi Vĩnh Kinh thành đã được một gia đình ở Thiện châu thu dưỡng vài năm.
Tư Không Hạnh nghe vậy, động tác chậm lại một chút. Hắn kềm chế một lát sau, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ mặt mày ảm đạm, ánh mắt giao với ánh mắt Tư Không Hạnh, hắn không kềm được tiến lên trước vài bước, khẩn khoản nói: "Nhị ca, trở về đi. Nay Đại ca đi đứng không tiện, sau này ba huynh đệ chúng ta cùng đi Thiện châu, ngươi và ta sẽ thay phiên nhau chăm sóc hắn."
Vô tình nhớ lại khoảng thời gian ở trong cung ngày xưa. Trong ba huynh đệ bọn họ, chỉ có Tư Không Bác là trầm ổn nhất. Mỗi khi gặp chuyện gì khổ sở, huynh trưởng như cha, hắn luôn luôn cẩn thận chăm sóc cho hai đệ đệ của mình.
Tư Không Hạnh ngẩn người ra, thấp giọng nói: "Đại ca hắn..."
"Tư Không!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe một thanh âm trong trẻo cách đó không xa quát lên.
Tư Không Hạnh giật mình hoàn hồn, thấy Tư Đồ Tuyết đang đứng ngoài trận, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, vội vã nói: "Tư Không, tập trung tư tưởng!"
Trong lòng Tư Không Hạnh chợt kinh hãi. Trong nháy mắt đã thấy thế trận thay đổi, lúc phá trận tối kỵ nhất là phân tâm.
Đây cũng là mục đích Đỗ Lương phái Tư Không Vũ đối phó với Tư Không Hạnh, huynh đệ ruột thịt, chỉ cần vài câu vài lời, lập tức có thể khiến đối phương rối loạn tinh thần, không đủ sức phá trận.
Tư Không Vũ nhìn thấy Tư Đồ Tuyết cũng vô cùng khiếp sợ. Hắn điểm mũi chân, trường đao lướt đi như gió, tức khắc tấn công Tư Đồ Tuyết.
Không ngờ lúc này Tư Đồ Tuyết lại dường như không quan tâm đến mạng sống của mình nữa, nàng khẽ quát một tiếng "Góc Đông Nam", sau đó phóng người lên, từ bên ngoài trận công kích vào, không hề để ý một chút nào đến thân ảnh đang tấn công đến của Tư Không Vũ.
Tư Không Hạnh lập tức hiểu ý nàng, hắn vừa dùng chưởng phong bức lui Tư Không Vũ, vừa vung trường kiếm hộ thân, xông đến phá vòng vây góc Đông Nam.
Máu tươi tung tóe, trận pháp bị phá.
Nhưng vì Tư Đồ Tuyết nóng vội phá trận nên một chiêu vừa rồi của Tư Không Vũ nàng không tránh đi, vì thế cánh tay trái vẫn bị thương.
Áo trắng nhuộm máu trông ghê người. Tư Không Hạnh nhìn thấy mà trong lòng xót xa. Nhưng Tư Đồ Tuyết lại không chút nào để ý đến thương thế của mình, song đao múa lên, thế đao như nước, đao ảnh như hoa mai bao trùm bốn phía, chiêu chiêu đều là giết người đoạt mệnh.
Lúc nãy, Vân Trầm Nhã đã hỏi nàng, Tư Đồ, ngươi theo ta hơn hai năm rồi nhưng ta vẫn không biết ngươi tên thật là gì, nhà ở đâu, mấy tuổi.
Từ khi sinh ra cho đến nay, ngoại trừ Tư Đồ thống lĩnh mà nàng xem như cha ruột, cũng chỉ có mỗi mình hắn đã hỏi nàng như vậy.
Mặc dù Tư Đồ Tuyết tính tình lãnh liệt, nhưng cũng biết người ta quan tâm mình một phần, mình nên kính trọng người ta mười phần.
Vân Trầm Nhã còn nói: chọn một ngày lành gả ngươi cho Tư Không.
Trong giới ảnh vệ Anh Triêu quốc có cách nói chuyện ngầm riêng với nhau rất kín đáo khó hiểu. Vì bọn họ làm việc mau lẹ chớp nhoáng, cuộc sống tranh thủ từng giây từng phút nên nếu nói "mấy ngày" không giống như “mấy ngày” của người bình thường. Đơn vị "ngày" này chính là mỗi một đơn vị thời gian sắp tới, tức là giờ.
Mà Anh Triêu quốc có phong tục, cô nương xuất giá phải lại mặt vào ba ngày sau.
Theo như câu nói, ý của Vân Trầm Nhã là bảo nàng đi trợ giúp Tư Không Hạnh một tay, trong vòng ba canh giờ phải cùng Tư Không Hạnh trở về giúp hắn. Như thế, ba người mới có thể toàn thân trở ra khỏi nơi đây.
Kế sách này tuy là kế sách tốt nhất lúc bấy giờ, nhưng Tư Đồ Tuyết thân là ảnh vệ, lại phải để cho Đại công tử bảo vệ an toàn của mình, trong lúc nhất thời trong lòng nàng vừa buồn giận vừa sốt ruột.
Tư Không Hạnh thấy thế, đầu tiên là khó hiểu, chợt trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, nhất thời giật bắn mình. Hắn tiêu sái vung kiếm lên đỡ, bức bọn thị vệ lui lại, phi thân lên đến bên cạnh Tư Đồ Tuyết, hỏi: "Đại công tử hắn..."
Nhưng chưa hỏi xong đã thấy môi Tư Đồ Tuyết trắng bệch, cùng với nỗi bối rối chưa từng có từ trước đến nay trong mắt nàng.
"Ba canh giờ..." một hồi sau, Tư Đồ Tuyết nỉ non ra vài chữ "Đại công tử chỉ có thể chống đỡ ba canh giờ..."
Nhưng hiện tại đã qua ba canh giờ.
Cùng lúc đó, ở đầu đường cách Minh Hà Thiên uyển không xa, dân chúng bị quan binh ngăn lại hai bên đường, lộ ra một lối đi chính giữa, sau hai con tuấn mã đi trước mở đường là một cỗ kiệu bốn người khiêng đang chậm rãi đi tới. Cỗ kiệu trông cũng không xa hoa mấy nhưng lại mơ hồ ẩn giấu một khí chất trang nghiêm tôn quý không thể đến gần.
Dân chúng nín thở tập trung quan sát từ xa, không ai dám lên tiếng. Nhưng khi đoàn người ngựa đến gần, họ lại nhịn không được mà chắt lưỡi sợ hãi, đó là vì hai người cưỡi trên tuấn mã.
Một người toàn thân mặc triều phục màu đen, mặt như quan ngọc, chính là Đệ nhất mỹ nam Kinh Hoa thành - tiểu vương gia Nguyễn Phượng.
Nhưng người bên cạnh hắn lại càng nổi bật hơn về sự tao nhã và sắc sảo. Chỉ thấy người này toàn thân áo dài màu nguyệt bạch, áo khoác dài màu lam, cổ tay áo có thêu văn hoa chúng tinh củng nguyệt, mái tóc dài đen như mực được buộc lại hơi lỏng bằng trâm bạch ngọc, một đôi mắt lạnh như nước suối lấp lánh sáng ngời.
Đây là trang phục Quốc sư của Anh Triêu quốc.
Người này là Anh Cảnh Phong, cũng là Quốc sư nhất phẩm của Anh Triêu quốc - Mục Lâm Giản.
Các nước trong Thần Châu đều xem trọng thuyết phong thủy. Nguyễn Phượng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng vừa rồi trước mặt Nam Tuấn vương, trăm câu ngàn lời mà hắn đã chuẩn bị sẵn để biện bạch, tất cả đều trở nên vô dụng. Anh Cảnh Phong lại bất ngờ dùng một chiêu hiểm, giơ thánh chỉ sắc phong trong tay ra, không luận việc triều chính, không luận việc binh phạt, chỉ một câu "Phong thuỷ có vấn đề", liền thỉnh được Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ đến Minh Hà Thiên uyển.
Cảnh Phong nhớ rõ lại những gì Vân Trầm Nhã đã nói với hắn đêm hôm đó.
Lúc ấy hắn đang giả thánh chỉ, Vân vĩ lang xem qua rồi nói: "Liên Binh phù liên lụy rất lớn, bao gồm tất cả minh ước binh phạt của mười hai nước phía Nam, chín nước phía Bắc. Ta vốn muốn trực tiếp hủy đi binh phù này, nhưng hôm nay có ngươi ở đây, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác."
"Theo địa thế phía Nam, một quốc gia như Nam Tuấn quốc có thể coi là may mắn. Sau khi lập quốc mấy năm nay vẫn bị Tam đại gia tộc phân chia hoàng quyền, cho nên lòng tin của dân chúng đối với Hoàng tộc không cao. Đây cũng là vấn đề khiến Nam Tuấn vương đau đầu nhất."
"Ba năm trước ta đến Nam Tuấn, đoạt được Liên Binh phù đồng thời cũng hủy đi gốc rễ của Tam đại gia tộc. Mặc dù Nam Tuấn vương biết rõ mọi việc làm của ta nhưng cũng chẳng quan tâm, ngược lại còn bảo Đỗ Tu giúp ta, mượn lực diệt trừ đi Tam đại gia tộc. Phụ tử Đỗ Kỳ, Đỗ Tu tâm cơ sâu không lường được, không thể xem thường."
"Nhưng mặc dù Tam đại gia tộc bị diệt trừ, Liên Binh phù lại hoàn toàn bị phụ tử Đỗ Lương nắm trong tay. Tuy Đỗ Lương trung thành lại tận tâm, nhưng Đỗ Kỳ thân là quốc quân, kiêng kị nhất vẫn là thần tử có công cao trấn chủ."
"Thế nên Đỗ Lương vẫn là một tâm bệnh trong lòng của Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ."
"Đỗ Lương muốn ngăn cản ta, lão muốn phục hồi Liên Binh phù để giành binh lực cho Nam Tuấn quốc. Nhưng chuyện này, đối với Đỗ Kỳ mà nói, cũng không phải là chuyện quan trọng nhất. Đối với Đỗ Kỳ, Anh Triêu, Bắc, Nam ba phương khắc chế lẫn nhau, tu sửa quốc gia trở nên giàu mạnh mới là vấn đề then chốt."
"Hơn nữa, Đỗ Lương muốn phục hồi Liên Binh phù, thật ra cũng không phải hoàn toàn vì Nam Tuấn quốc, mà là để hoàn thành tâm nguyện năm xưa của bản thân lão. Nếu Liên Binh phù miền Nam được phục hồi, công lao lớn nhất thuộc về Đỗ Lương, dân chúng sẽ tán tụng lão, tâng bốc lão, đây mới chính là việc Đỗ Kỳ không muốn chứng kiến nhất."
"Nhưng nếu Liên Binh phù không được phục hồi, sau này rủi lỡ Nam Tuấn bị giày xéo dưới vó sắt cung tiễn, sẽ không còn lực để mà phục quốc. Hậu quả như thế, Đỗ Kỳ lại càng không muốn thấy đến. Cho nên Đỗ Lương dốc sức ngấm ngầm tranh đấu cùng ta, Đỗ Kỳ lại vẫn chỉ khoanh tay ngồi nhìn."
"Nay ngươi đã đến. Vậy chúng ta nội ứng ngoại hợp, lợi dụng khúc mắc giữa Đỗ Lương và Đỗ Kỳ đề ra điều kiện, dùng Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ để loại trừ Đỗ Lương trước."
Trong chớp mắt, Minh Hà Thiên uyển đã ngay trước mặt.
Cảnh Phong đảo mắt qua cánh cửa lớn của Thiên uyển, đảo mắt qua Nguyễn Phượng, thản nhiên thốt lên một câu: "Nơi phong thuỷ có vấn đề là Quỳnh Hoa tiểu tạ."
Nói vừa dứt lời liền có hộ vệ truyền lời lại cho Nam Tuấn vương trong kiệu.
Không lâu sau, một thanh âm ngân dài: "Hoàng Thượng có lệnh, xa giá đến Quỳnh Hoa tiểu tạ..."
Nguyễn Phượng ngẩn ra, tức thì nhìn về phía Cảnh Phong. Không ngờ Cảnh Phong chỉ nhìn hắn một cái, ánh mắt như cười như không, đạp chân thúc bụng ngựa tiến vào Minh Hà Thiên uyển.
Trong Thiên uyển, bọn thị vệ vốn được Lục Vương gia phân phó từ trước, không được đả động gì đến cuộc giao đấu trong Quỳnh Hoa tiểu tạ, nhưng khi này, bọn họ thấy Nam Tuấn vương vào, ai nấy đều vô cùng choáng váng.
Càng đến gần Quỳnh hoa tiểu tạ càng nghe rõ mùi máu tươi mơ hồ theo gió thổi tới.
Cảnh Phong nhíu mày, đột nhiên quất ngựa lướt qua rừng trúc, phi về phía tiểu tạ.
Trong hồ nước, trên cầu đá đều nhuộm đẫm máu tươi, thi thể rải rác xung quanh, toàn là hắc y thích khách.
Trước mặt không biết có mấy người đang giao đấu với nhau, thân ảnh cực nhanh không thể phân biệt được. Chỉ thấy kiếm khí loang loáng tung hoành, tiếng giết chóc náo loạn.
Trong chốc lát, đám thân ảnh phân tán ra rồi dừng lại. Vài người đứng trên mặt nước, vài người đứng trên mái đình, còn người đứng trên đầu cầu đá gần nhất, tay cầm thanh quạt mà mười hai nan quạt nay biến thành mười hai thanh đoản đao sắc bén, trong mười hai thanh đoản đao đã có chín thanh bị gãy. Hắn toàn thân nhuộm máu đỏ ối, thương thế trông không nhẹ một chút nào.
Người này chính là Vân Trầm Nhã.
Bảy người kia cũng bị thương, đang thở dốc hổn hển, nhưng bọn họ vẫn không cho Vân Trầm Nhã có chút cơ hội nào để nghỉ ngơi, lại tung mình phi thân lên tấn công tiếp.
Vân Trầm Nhã vốn muốn tiếp chiêu, nhưng ngực nổi cơn đau đớn phải lui về phía sau mấy bước, tình cảnh có chút nguy hiểm.
Cảnh Phong vừa đến đã chứng kiến một màn này. Hắn vốn không mang binh khí bên người, lúc này trong tay chỉ có một sợi roi ngựa. Lập tức hắn đạp lên yên ngựa bay lên không trung, vung roi ngựa lên, trực tiếp bức lui bọn tử sĩ đang tấn công tới.
Cảnh Phong hạ xuống trước mặt Vân Trầm Nhã. Thấy Vân Trầm Nhã thân lâm trọng thương, đầu tiên là ánh mắt hắn vô cùng căng thẳng, nhưng sau lại nở một nụ cười.
"Ta không ngờ ngươi cũng có lúc chật vật như vầy."
Vân vĩ lang nghe xong cũng không để tâm, hắn giương mi, thở hổn hển nói: "Ta cũng cảm thấy thật tiếc là đã không thể chứng kiến bộ dáng ngươi đánh trận sa trường năm đó, binh bại như núi đổ.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Cảnh Phong tối sầm lại.
Cuộc chiến Bắc Hoang vẫn là khúc mắc trong lòng hắn.
Nhưng chỉ chốc lát sau Anh Cảnh Phong đã thản nhiên cười rộ lên.
Khúc mắc rồi cũng sẽ có ngày phai nhạt. Làm người phải không ngừng cố gắng tiến về phía trước.
Đây là lời mà huynh trưởng của hắn – Vân Trầm Nhã – đã dạy sau khi bọn họ gặp lại nhau.
Lại có một tử sĩ khác tấn công từ bên hông, không đợi Cảnh Phong vung roi lên chống lại, từ sâu trong rừng trúc, bỗng có hai thân ảnh phi thân lướt trong không trung đến. Tư Không và Tư Đồ bức lui tử sĩ đó, bảo vệ một bên Vân Trầm Nhã.
Vẻ mặt bọn họ cực kỳ lo lắng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Vân Trầm Nhã nói: "Ah, tới có hơi bị chậm một chút."
Bảy tử sĩ còn muốn tấn công tiếp, nhưng sau lưng bọn họ, trong Minh Hà thiên uyển đã vang lên một tiếng thở phào.
"Hoàng Thượng giá lâm..."
Tư Không Hạnh đưa mắt nhìn chung quanh. Đây thật ra là một trận pháp vô cùng đơn giản. Nếu muốn phá trận, chỉ cần một người trong trận và một người ngoài trận cùng nhau kết hợp lại là được. Trong khi hành quân đánh giặc, trận pháp này thường được dùng để vây khốn tướng lĩnh của quân địch.
Nhưng lúc này chỉ có một mình Tư Không Hạnh bị giam bên trong trận. Ngoài trận tuy có Phương Diệc Phi, nhưng hắn sớm đã bị phong tỏa nội lực, không có khả năng phá trận.
Tư Không Hạnh tập trung tinh thần, mấy lần huơ kiếm nhảy ra khỏi trận. Nhưng mỗi khi nhìn ra một lỗ hổng, thân hình bọn thị vệ bày trận lại luân phiên thay đổi, tức khắc lại vây kín như trước.
Ánh mặt trời mùa thu nhẹ nhàng tản ra từng vòng tròn ánh sáng rực rỡ. Giây lát sau trán Tư Không Hạnh đã đổ mồ hôi.
Tư Không Vũ thấy thế, trầm giọng nói: "Nhị ca, hôm qua Đại ca bảo ta rằng, hắn muốn về thăm Thiện châu lại một lần."
Thiện châu ở phía Bắc Anh Triêu quốc. Mặc dù ba huynh đệ Tư Không không biết quê quán bọn họ ở đâu, nhưng trước khi bọn họ bị đưa đi Vĩnh Kinh thành đã được một gia đình ở Thiện châu thu dưỡng vài năm.
Tư Không Hạnh nghe vậy, động tác chậm lại một chút. Hắn kềm chế một lát sau, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Tư Không Vũ.
Tư Không Vũ mặt mày ảm đạm, ánh mắt giao với ánh mắt Tư Không Hạnh, hắn không kềm được tiến lên trước vài bước, khẩn khoản nói: "Nhị ca, trở về đi. Nay Đại ca đi đứng không tiện, sau này ba huynh đệ chúng ta cùng đi Thiện châu, ngươi và ta sẽ thay phiên nhau chăm sóc hắn."
Vô tình nhớ lại khoảng thời gian ở trong cung ngày xưa. Trong ba huynh đệ bọn họ, chỉ có Tư Không Bác là trầm ổn nhất. Mỗi khi gặp chuyện gì khổ sở, huynh trưởng như cha, hắn luôn luôn cẩn thận chăm sóc cho hai đệ đệ của mình.
Tư Không Hạnh ngẩn người ra, thấp giọng nói: "Đại ca hắn..."
"Tư Không!"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe một thanh âm trong trẻo cách đó không xa quát lên.
Tư Không Hạnh giật mình hoàn hồn, thấy Tư Đồ Tuyết đang đứng ngoài trận, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, vội vã nói: "Tư Không, tập trung tư tưởng!"
Trong lòng Tư Không Hạnh chợt kinh hãi. Trong nháy mắt đã thấy thế trận thay đổi, lúc phá trận tối kỵ nhất là phân tâm.
Đây cũng là mục đích Đỗ Lương phái Tư Không Vũ đối phó với Tư Không Hạnh, huynh đệ ruột thịt, chỉ cần vài câu vài lời, lập tức có thể khiến đối phương rối loạn tinh thần, không đủ sức phá trận.
Tư Không Vũ nhìn thấy Tư Đồ Tuyết cũng vô cùng khiếp sợ. Hắn điểm mũi chân, trường đao lướt đi như gió, tức khắc tấn công Tư Đồ Tuyết.
Không ngờ lúc này Tư Đồ Tuyết lại dường như không quan tâm đến mạng sống của mình nữa, nàng khẽ quát một tiếng "Góc Đông Nam", sau đó phóng người lên, từ bên ngoài trận công kích vào, không hề để ý một chút nào đến thân ảnh đang tấn công đến của Tư Không Vũ.
Tư Không Hạnh lập tức hiểu ý nàng, hắn vừa dùng chưởng phong bức lui Tư Không Vũ, vừa vung trường kiếm hộ thân, xông đến phá vòng vây góc Đông Nam.
Máu tươi tung tóe, trận pháp bị phá.
Nhưng vì Tư Đồ Tuyết nóng vội phá trận nên một chiêu vừa rồi của Tư Không Vũ nàng không tránh đi, vì thế cánh tay trái vẫn bị thương.
Áo trắng nhuộm máu trông ghê người. Tư Không Hạnh nhìn thấy mà trong lòng xót xa. Nhưng Tư Đồ Tuyết lại không chút nào để ý đến thương thế của mình, song đao múa lên, thế đao như nước, đao ảnh như hoa mai bao trùm bốn phía, chiêu chiêu đều là giết người đoạt mệnh.
Lúc nãy, Vân Trầm Nhã đã hỏi nàng, Tư Đồ, ngươi theo ta hơn hai năm rồi nhưng ta vẫn không biết ngươi tên thật là gì, nhà ở đâu, mấy tuổi.
Từ khi sinh ra cho đến nay, ngoại trừ Tư Đồ thống lĩnh mà nàng xem như cha ruột, cũng chỉ có mỗi mình hắn đã hỏi nàng như vậy.
Mặc dù Tư Đồ Tuyết tính tình lãnh liệt, nhưng cũng biết người ta quan tâm mình một phần, mình nên kính trọng người ta mười phần.
Vân Trầm Nhã còn nói: chọn một ngày lành gả ngươi cho Tư Không.
Trong giới ảnh vệ Anh Triêu quốc có cách nói chuyện ngầm riêng với nhau rất kín đáo khó hiểu. Vì bọn họ làm việc mau lẹ chớp nhoáng, cuộc sống tranh thủ từng giây từng phút nên nếu nói "mấy ngày" không giống như “mấy ngày” của người bình thường. Đơn vị "ngày" này chính là mỗi một đơn vị thời gian sắp tới, tức là giờ.
Mà Anh Triêu quốc có phong tục, cô nương xuất giá phải lại mặt vào ba ngày sau.
Theo như câu nói, ý của Vân Trầm Nhã là bảo nàng đi trợ giúp Tư Không Hạnh một tay, trong vòng ba canh giờ phải cùng Tư Không Hạnh trở về giúp hắn. Như thế, ba người mới có thể toàn thân trở ra khỏi nơi đây.
Kế sách này tuy là kế sách tốt nhất lúc bấy giờ, nhưng Tư Đồ Tuyết thân là ảnh vệ, lại phải để cho Đại công tử bảo vệ an toàn của mình, trong lúc nhất thời trong lòng nàng vừa buồn giận vừa sốt ruột.
Tư Không Hạnh thấy thế, đầu tiên là khó hiểu, chợt trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, nhất thời giật bắn mình. Hắn tiêu sái vung kiếm lên đỡ, bức bọn thị vệ lui lại, phi thân lên đến bên cạnh Tư Đồ Tuyết, hỏi: "Đại công tử hắn..."
Nhưng chưa hỏi xong đã thấy môi Tư Đồ Tuyết trắng bệch, cùng với nỗi bối rối chưa từng có từ trước đến nay trong mắt nàng.
"Ba canh giờ..." một hồi sau, Tư Đồ Tuyết nỉ non ra vài chữ "Đại công tử chỉ có thể chống đỡ ba canh giờ..."
Nhưng hiện tại đã qua ba canh giờ.
Cùng lúc đó, ở đầu đường cách Minh Hà Thiên uyển không xa, dân chúng bị quan binh ngăn lại hai bên đường, lộ ra một lối đi chính giữa, sau hai con tuấn mã đi trước mở đường là một cỗ kiệu bốn người khiêng đang chậm rãi đi tới. Cỗ kiệu trông cũng không xa hoa mấy nhưng lại mơ hồ ẩn giấu một khí chất trang nghiêm tôn quý không thể đến gần.
Dân chúng nín thở tập trung quan sát từ xa, không ai dám lên tiếng. Nhưng khi đoàn người ngựa đến gần, họ lại nhịn không được mà chắt lưỡi sợ hãi, đó là vì hai người cưỡi trên tuấn mã.
Một người toàn thân mặc triều phục màu đen, mặt như quan ngọc, chính là Đệ nhất mỹ nam Kinh Hoa thành - tiểu vương gia Nguyễn Phượng.
Nhưng người bên cạnh hắn lại càng nổi bật hơn về sự tao nhã và sắc sảo. Chỉ thấy người này toàn thân áo dài màu nguyệt bạch, áo khoác dài màu lam, cổ tay áo có thêu văn hoa chúng tinh củng nguyệt, mái tóc dài đen như mực được buộc lại hơi lỏng bằng trâm bạch ngọc, một đôi mắt lạnh như nước suối lấp lánh sáng ngời.
Đây là trang phục Quốc sư của Anh Triêu quốc.
Người này là Anh Cảnh Phong, cũng là Quốc sư nhất phẩm của Anh Triêu quốc - Mục Lâm Giản.
Các nước trong Thần Châu đều xem trọng thuyết phong thủy. Nguyễn Phượng ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng vừa rồi trước mặt Nam Tuấn vương, trăm câu ngàn lời mà hắn đã chuẩn bị sẵn để biện bạch, tất cả đều trở nên vô dụng. Anh Cảnh Phong lại bất ngờ dùng một chiêu hiểm, giơ thánh chỉ sắc phong trong tay ra, không luận việc triều chính, không luận việc binh phạt, chỉ một câu "Phong thuỷ có vấn đề", liền thỉnh được Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ đến Minh Hà Thiên uyển.
Cảnh Phong nhớ rõ lại những gì Vân Trầm Nhã đã nói với hắn đêm hôm đó.
Lúc ấy hắn đang giả thánh chỉ, Vân vĩ lang xem qua rồi nói: "Liên Binh phù liên lụy rất lớn, bao gồm tất cả minh ước binh phạt của mười hai nước phía Nam, chín nước phía Bắc. Ta vốn muốn trực tiếp hủy đi binh phù này, nhưng hôm nay có ngươi ở đây, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác."
"Theo địa thế phía Nam, một quốc gia như Nam Tuấn quốc có thể coi là may mắn. Sau khi lập quốc mấy năm nay vẫn bị Tam đại gia tộc phân chia hoàng quyền, cho nên lòng tin của dân chúng đối với Hoàng tộc không cao. Đây cũng là vấn đề khiến Nam Tuấn vương đau đầu nhất."
"Ba năm trước ta đến Nam Tuấn, đoạt được Liên Binh phù đồng thời cũng hủy đi gốc rễ của Tam đại gia tộc. Mặc dù Nam Tuấn vương biết rõ mọi việc làm của ta nhưng cũng chẳng quan tâm, ngược lại còn bảo Đỗ Tu giúp ta, mượn lực diệt trừ đi Tam đại gia tộc. Phụ tử Đỗ Kỳ, Đỗ Tu tâm cơ sâu không lường được, không thể xem thường."
"Nhưng mặc dù Tam đại gia tộc bị diệt trừ, Liên Binh phù lại hoàn toàn bị phụ tử Đỗ Lương nắm trong tay. Tuy Đỗ Lương trung thành lại tận tâm, nhưng Đỗ Kỳ thân là quốc quân, kiêng kị nhất vẫn là thần tử có công cao trấn chủ."
"Thế nên Đỗ Lương vẫn là một tâm bệnh trong lòng của Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ."
"Đỗ Lương muốn ngăn cản ta, lão muốn phục hồi Liên Binh phù để giành binh lực cho Nam Tuấn quốc. Nhưng chuyện này, đối với Đỗ Kỳ mà nói, cũng không phải là chuyện quan trọng nhất. Đối với Đỗ Kỳ, Anh Triêu, Bắc, Nam ba phương khắc chế lẫn nhau, tu sửa quốc gia trở nên giàu mạnh mới là vấn đề then chốt."
"Hơn nữa, Đỗ Lương muốn phục hồi Liên Binh phù, thật ra cũng không phải hoàn toàn vì Nam Tuấn quốc, mà là để hoàn thành tâm nguyện năm xưa của bản thân lão. Nếu Liên Binh phù miền Nam được phục hồi, công lao lớn nhất thuộc về Đỗ Lương, dân chúng sẽ tán tụng lão, tâng bốc lão, đây mới chính là việc Đỗ Kỳ không muốn chứng kiến nhất."
"Nhưng nếu Liên Binh phù không được phục hồi, sau này rủi lỡ Nam Tuấn bị giày xéo dưới vó sắt cung tiễn, sẽ không còn lực để mà phục quốc. Hậu quả như thế, Đỗ Kỳ lại càng không muốn thấy đến. Cho nên Đỗ Lương dốc sức ngấm ngầm tranh đấu cùng ta, Đỗ Kỳ lại vẫn chỉ khoanh tay ngồi nhìn."
"Nay ngươi đã đến. Vậy chúng ta nội ứng ngoại hợp, lợi dụng khúc mắc giữa Đỗ Lương và Đỗ Kỳ đề ra điều kiện, dùng Nam Tuấn vương Đỗ Kỳ để loại trừ Đỗ Lương trước."
Trong chớp mắt, Minh Hà Thiên uyển đã ngay trước mặt.
Cảnh Phong đảo mắt qua cánh cửa lớn của Thiên uyển, đảo mắt qua Nguyễn Phượng, thản nhiên thốt lên một câu: "Nơi phong thuỷ có vấn đề là Quỳnh Hoa tiểu tạ."
Nói vừa dứt lời liền có hộ vệ truyền lời lại cho Nam Tuấn vương trong kiệu.
Không lâu sau, một thanh âm ngân dài: "Hoàng Thượng có lệnh, xa giá đến Quỳnh Hoa tiểu tạ..."
Nguyễn Phượng ngẩn ra, tức thì nhìn về phía Cảnh Phong. Không ngờ Cảnh Phong chỉ nhìn hắn một cái, ánh mắt như cười như không, đạp chân thúc bụng ngựa tiến vào Minh Hà Thiên uyển.
Trong Thiên uyển, bọn thị vệ vốn được Lục Vương gia phân phó từ trước, không được đả động gì đến cuộc giao đấu trong Quỳnh Hoa tiểu tạ, nhưng khi này, bọn họ thấy Nam Tuấn vương vào, ai nấy đều vô cùng choáng váng.
Càng đến gần Quỳnh hoa tiểu tạ càng nghe rõ mùi máu tươi mơ hồ theo gió thổi tới.
Cảnh Phong nhíu mày, đột nhiên quất ngựa lướt qua rừng trúc, phi về phía tiểu tạ.
Trong hồ nước, trên cầu đá đều nhuộm đẫm máu tươi, thi thể rải rác xung quanh, toàn là hắc y thích khách.
Trước mặt không biết có mấy người đang giao đấu với nhau, thân ảnh cực nhanh không thể phân biệt được. Chỉ thấy kiếm khí loang loáng tung hoành, tiếng giết chóc náo loạn.
Trong chốc lát, đám thân ảnh phân tán ra rồi dừng lại. Vài người đứng trên mặt nước, vài người đứng trên mái đình, còn người đứng trên đầu cầu đá gần nhất, tay cầm thanh quạt mà mười hai nan quạt nay biến thành mười hai thanh đoản đao sắc bén, trong mười hai thanh đoản đao đã có chín thanh bị gãy. Hắn toàn thân nhuộm máu đỏ ối, thương thế trông không nhẹ một chút nào.
Người này chính là Vân Trầm Nhã.
Bảy người kia cũng bị thương, đang thở dốc hổn hển, nhưng bọn họ vẫn không cho Vân Trầm Nhã có chút cơ hội nào để nghỉ ngơi, lại tung mình phi thân lên tấn công tiếp.
Vân Trầm Nhã vốn muốn tiếp chiêu, nhưng ngực nổi cơn đau đớn phải lui về phía sau mấy bước, tình cảnh có chút nguy hiểm.
Cảnh Phong vừa đến đã chứng kiến một màn này. Hắn vốn không mang binh khí bên người, lúc này trong tay chỉ có một sợi roi ngựa. Lập tức hắn đạp lên yên ngựa bay lên không trung, vung roi ngựa lên, trực tiếp bức lui bọn tử sĩ đang tấn công tới.
Cảnh Phong hạ xuống trước mặt Vân Trầm Nhã. Thấy Vân Trầm Nhã thân lâm trọng thương, đầu tiên là ánh mắt hắn vô cùng căng thẳng, nhưng sau lại nở một nụ cười.
"Ta không ngờ ngươi cũng có lúc chật vật như vầy."
Vân vĩ lang nghe xong cũng không để tâm, hắn giương mi, thở hổn hển nói: "Ta cũng cảm thấy thật tiếc là đã không thể chứng kiến bộ dáng ngươi đánh trận sa trường năm đó, binh bại như núi đổ.”
Lời vừa dứt, ánh mắt Cảnh Phong tối sầm lại.
Cuộc chiến Bắc Hoang vẫn là khúc mắc trong lòng hắn.
Nhưng chỉ chốc lát sau Anh Cảnh Phong đã thản nhiên cười rộ lên.
Khúc mắc rồi cũng sẽ có ngày phai nhạt. Làm người phải không ngừng cố gắng tiến về phía trước.
Đây là lời mà huynh trưởng của hắn – Vân Trầm Nhã – đã dạy sau khi bọn họ gặp lại nhau.
Lại có một tử sĩ khác tấn công từ bên hông, không đợi Cảnh Phong vung roi lên chống lại, từ sâu trong rừng trúc, bỗng có hai thân ảnh phi thân lướt trong không trung đến. Tư Không và Tư Đồ bức lui tử sĩ đó, bảo vệ một bên Vân Trầm Nhã.
Vẻ mặt bọn họ cực kỳ lo lắng, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Vân Trầm Nhã nói: "Ah, tới có hơi bị chậm một chút."
Bảy tử sĩ còn muốn tấn công tiếp, nhưng sau lưng bọn họ, trong Minh Hà thiên uyển đã vang lên một tiếng thở phào.
"Hoàng Thượng giá lâm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.