Chương 81: Không muốn anh biết .
Yêu Tiểu Tam nhi
18/06/2015
Nàng chỉ khẽ giải thích là bị con gián dọa, Lạc Thanh Hoằng anh đương nhiên không tin, cứ theo nàng truy hỏi đến khi không ra lý do nào khác, đành phải đầy một bụng hồ nghi bỏ qua.
GM, hôm nay nàng đã bị ba anh làm cho rất tức giận, sao lại không nói thẳng với anh sự tình để cha con họ khai chiến với nhau đi? Nàng tuy rằng không phải là đức mẹ cái gì, nhưng vì nam nhân nàng yêu thương cũng nên nuốt mọi ủy khuất xuống tận đáy lòng.
Bởi vì nàng nói muốn nấu cơm cho anh ăn, nên liền rửa mặt chải đầu rồi kéo anh đi siêu thị, hai người bên nhau đẩy một chiếc trolley thẫt là hình ảnh nàng muốn lưư lại trong ký ức.
Đi ngang qua quầy bán rượu, Lạc Thanh Hoằng chọn hai chai rượu đỏ, nàng thấy lạ nên phản đối: "Chúng ta cũng không ăn cơm Tây, anh mua rượu đỏ làm gì?" Anh dán bên tai nàng ái muội nói nhỏ: "Anh thích nhìn bộ dáng em lúc say rượu, thật là tiêu… hồn."
Đi ngang kệ để quần áo lót nam, nàng thuận tay lấy hai hộp quần lót nam, có điều hoa văn rực rỡ bỏ vào xe, nhưng ngay sau đó bị anh phát hiện bắt nàng phải quay lại đổitừ hoa văn thành thuần sắc .
Muốn nói cũng không thế nào nói nhân sinh như diễn, hay thay đổi chứ!
Lúc trước nàng trong game Thiên Hạ đùa giỡn anh, đoán đại thần biến thái như anh hẳn phải mặc quần lót đầy hoa văn, bây giờ nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình có ngày lại cùng anh sóng vai đứng ở siêu thị chọn lựa quần lót cho anh! Từng hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nay lại cũng có thể yêu anh đến cảm thấy khó khăn để chia lìa...
Ai, thế sự hay thay đổi, lại quay lại là bờ a!
Lúc tính tiền, nàng kiên trì muốn tự mình trả.
Lạc Thanh Hoằng anh có chút khó hiểu, nàng bèn giải thích qua loa nói: "Em cũng chưa từng mua tặng anh cái gì cả." Trong lòng lại thầm nói tiếp: “ có khả năng đây cũng là lần cuối cùng...”
Về đến nhà, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đeo tạp dề , rửa rau cắt miếng, chiên xào luôn tay còn Lạc Thanh Hoằng anh đứng ở một bên trợ thủ.
Nhìn anh cứ luống cuống tay chân, nàng liền nhịn không được bật cười: "Anh vẫn là nên đi ra ngoài phòng khách chờ ăn đi! Không nghe nói có câu quân tử nên tránh xa nhà bếp sao?"
Lạc Thanh Hoằng giơ hai bàn tay ướt sũng, bước đến ôm eo nàng, biểu tình như trẻ con cứ đặt cằm trên vai nàng cọ xát làm nũng nói: "Anh nguyện làm thê nô cho em! Em có chịu không? Lão bà..."
Một câu gọi "Lão bà" của anh khiến nàng ba hồn bảy vía đều bay mất, anh khiến nàng bên trái bỏ lộn gia vị vào trong nồi ngư tiên hồ , bên phải quên mất đã nêm muối vào trong nồi đồ ăn chưa. Nàng đành giơ chảo có cán đẩy anh ra khỏi nhà bếp, thế này thì mới có thể bình thường phát huy tay nghề nấu nướng của nàng.
Bận bịu vài tiếng, rốt cục đồ ăn cũng được bưng lên bàn, nào là tôm nõn bí đao, cá chua ngọt, cánh gà Côca, cà tím hầm thịt nạc, cộng thêm một tô canh thịt bò.
Toàn là những món ăn đơn giản hằng ngày công thêm tay nghề không mấy gì là thành thạo của nàng vậy mà đại thần anh lại rất ngon miệng, một chén lại tiếp một chén, nàng còn sơ anh ăn no quá mà bội thực chết trên bàn ăn.
Nàng hai tay chống cằm ngồi đối diện với anh, nhìn anh say sưa ăn đồ ăn do tự tay nàng nấu, cảm giác trong lòng đúng là vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nói đến chuyện này kể ra cũng buồn cười, nàng lúc ở nhà đều rất lười tự nấu cơm cho chính mình, toàn là ăn qua loa thực phẩm ăn liền, bây giờ lại tự nhiên vì một nam nhân trở lại nội trợ lại còn cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn? Ha ha, ma lực của tình yêu quả nhiên không thể khinh thường!
Ăn cơm xong, Lạc Thanh Hoằng anh dành dọn dẹp bát đũa rồi rửa chén, nàng cũng không cùng anh tranh giành, nàng nấu cơm thì anh rửa chén, coi như phân công hợp lý, còn nữa anh đã ăn nhiều như vậy cũng nên vận động để tiêu hóa một chút cũng tốt mà.
Lạc Thanh Hoằng anh rữa chén đĩa xong thì lấy chai rượu đỏ lại, ôm lấy nàng cùng ngồi trên sô pha, mở rượu rót đầy hai ly.
Nàng tà nghễ nhìn anhtrue chọc: "Anh tính thế nào? Định chuốc say em rồi phi lễ đúng?"
Anh cười tựa tiếu phi tiếu rồi khinh thường phản bác: "Cho dù không có rượu, chẳng phải đêm nào anh cũng phi lễ với em sao?"
Nàng nghe vậy, da mặt bỗng nhiên hồng giống ly rượu, nghẹn họng không thể nói câu nào, đúng là sống chung với sự ôn nhu của anh nàng lơ là quên mất rằng đại thần còn biến thái nữa chứ.
Rượu quá ba tuần, nói cũng nhiều lên, nàng nữa nằm nữa ngồi trong lòng anh, cảm giác lâng lâng bởi hơi men khiến anh muốn tâm sự với nàng nhiều hơn.
Thí dụ như nói về chuyện cha anh, Lạc ba từ một người vô danh tiểu tốt dựng nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng bây giờ trở thành chủ tịch công ty như thế nào; thí dụ như nói chuyện, anh vì sao không muốn về giúp ba anh quản lý công ty mà vẫn muốn tự phấn đấu làm công việc mà anh yêu thích; thí dụ như nói chuyện anh cùng Lạc cha tuy rằng thường xuyên cãi nhau do bật đồng chính kiến, nhưng lại vẫn ngầm quan tâm lẫn nhau, như thế nào gọi là phụ tử tình thâm...
Nàng nghe xong nửa ngày, đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng, vì không nghe anh kể về mẹ anh bèn hỏi một câu: "Vậy mẹ anh đâu? Như thế nào mà cho tới bây giờ em chưa bao giờ nghe anh đề cập tới?"
Nụ cười của anh chợt đông cứng trên, trong ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau một lúc lâu anh cúi đầu khẽ hôn lên má nàng, ôn nhu nói: "Ngày mai chúng ta cùng đi thăm mẹ..."
Thông minh như nàng, lập tức phát hiện ra câu hỏi của nàng vốn không nên hỏi, liền chuyển sang đề tài khác không tiếp tục truy vấn anh.
Lạc Thanh Hoằng tiện tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai bướng bĩnh của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện gì của anh cũng kể hết cho em nghe rồi, có phải là cũng nên đến lượt em kể chuyện của em cho anh nghe?"
Nàng hơi ngẩng mặt, đồng tử mông lung nhìn anhhỏi: "Anh thật muốn nghe?"
Anh kiên định gật đầu.
Nàng đem thân mình nằm lọt trong lòng anh khẽ trêu chọc: "Được thôi, đưa cái giường của em đây cho em nào."
Lạc Thanh Hoằng: …
Nằm yên ổn trong lòng anh nàng mới bắt đầu chậm rãi mở miệng nói: "Em vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, không cha không mẹ..."
Câu đầu tiên của nàng nói đã làm anh khẽ chấn động, Lạc Thanh Hoằng anh yên lặng nắm lấy bàn tay nàng ôm chặt trong lòng bàn tay anh.
"Hình như là vài ngày sau khi em bị vứt bỏ thì có một ông lão nhặt rác nhặt được em rồi đem em gửi đến cô nhi viện. Lúc ấy là khoảng trung tuần tháng 11, nếu không phải do lão nhân kia nhặt được em đem về thì em nếu không chết đói chắc cũng chết rét. Bởi vì ông ta là người nhặt được em mà cha me em lại không rõ là ai nên em lấy họ của ông ấy, còn tên là do viện trưởng đặt, thực ra nghe cũng không tệ … Dư Xướng Trễ."
"Lão nhân kia đối với em tốt lắm, rất hay đến cô nhi viện thăm em, lúc em còn nhỏ sau, em đã từng nghĩ, tương lai phải nhất định báo đáp tốt cho ông ấy, cố gắng kiếm nhiều tiền để nuôi ông. Nhưng lúc em được 7 tuổi, ông ấy bị một tài xế xe tải say rượu lái xe đâm chết ... em nợ ông ấy , kiếp này đúng là không thể trả được , nếu có kiếp sau em nguyện sẽ trả lại ông ấy gấp bội."
Lạc Thanh Hoằng ôm chặt nàng,giọng nỉ non nói: "Kiếp sau, anh sẽ cùng em trả."
Nàng tự giễu cười cười, không đáp lại, trong lòng âm thầm nói: ân tình em nợ anh, cũng chỉ sợ đến kiếp sau mới trả được ...
"Bởi vì em bộ dạng xấu xí, nên những đứa trẻ khác trong cô nhi viện đều không thích em, còn thường xuyên khi dễ , ăn hiếp em, em cũng không phục nên hay cùng bọn họ đánh nhau, kết quả là viện trưởngcũng bắt đầu chán ghét em. Chỉ có một người không chê bai em, nguyện ý chơi với em, còn đồng ý nói rằng khi trưởng thành sẽ cưới em, tên của anh ta là Sơ Huân... lúc em được 8 tuổi,anh ấy được một gia đình giàu có xin về nuôi dưỡng, từ đó về sau lại bặt vô âm tín ..."
Không biết vì sao, khi nói tới đây, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của Ngôn Hạo, nàng đành lắc lắc đầu, đem cái suy nghĩ vớ vẫn ấy quăng ra ngoài.
Lạc Thanh Hoằng nhíu mày nói: "Anh có nên vì chuyện hắn bặt vô âm tín mà cảm thấy may mắn? Xem ra, anh phải mau chóng cưới em về nhà! Bằng không ngày nào đó hắn ta đột nhiên xuất hiện, tranh lão bà với anh thì làm sao bây giờ?"
Nàng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, não nề nói: "Anh có còn muốn nghe tiếp hay không?"
Lạc Thanh Hoằng lấy tay khoa tay múa chân làm động kéo khóa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nàng cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm to, lấy can đảm để kể về vết sẹo lớn nhất trong tâm hồn nàng.
"Sau đó, những đứa trẻ thân thể khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ đều lần lượt có người đến nhận nuôi dưỡng , lúc em 12 tuổi, tự nhiên cũng một người đến muốn nhận nuôi em ..."
"Người nhận nuôi dưỡng em lúc đó là một nam nhân 52 tuổi mất vợ. Theo pháp định nếu muốn nhận nuôi con nuôi, nếu nam nhân muốn thu nhận con nuôi là nữ, thì người được thu dưỡng phải kém người xin nhận nuôi 40 tuổi, mà em và ông ta vừa vặn kém nhau 40 tuổi. Sau này em mới được biết vì sao hắn muốn thu dưỡng em , chẳng qua bởi vì lúc ấy toàn cô nhi viện, chỉ có emlà đứa bé gái 12 tuổi duy nhất..."
Lạc Thanh Hoằng bỗng nhiên như chợt nghĩ tới điều gì đó, khẽ run một chút, vội vàng quát bảo nàng ngưng lại: "Được rồi, thôi em đừng nói nữa!"
Nàng cũng không để ý đến sự phản đối của anh, giống như một cái máy đã lên dây cót, tiếp tục nói: "khi ấy có luật là trên 10 tuổi nếu có người muốn nhận nuôi thì đứa trẻ có quyền lựa chọn ,lúc viện trưởng hỏi emcó đồng ý về làm con người đàn ông đó không thì em không một chút do dự gật đầu đáp ứng ngay. Sau đó, em liền ảo tưởng về một cuộc sống tương lai hạnh phúc, có gia đình, có thân nhân, có tình yêu thương, có cuộc sống hạnh phúc ấm áp... Ha ha!"
Lạc Thanh Hoằng đau lòng không chịu được anh lấy tayche miệng nàng, lại bị nàng ngăn cẳn.Nàng nghĩ rồi, nàng phải được một lần nói cho hết nỗ thong khổ suốt hai mươi mấy năm qua, ít nhất trước giờ phút chia ly nàng cũng không có quá khứ nào còn giấu diếm anh cả.
"Lúc mới bắt đầu thì cũng rất tốt, ông ta mua quần áo, mua đồ chơi cho em, làm hộ khẩu hộ tịch, còn đặt tên mới cho em, gọi là gì... em cũng không còn nhớ rõ . Tóm lại mọi chuyện đều tốt, rất bình thường, em cũng bắt đầu thử gọi ông ta là ”ba ba”. Nhưng lại có một đêm người “ba ba “ này người đầy mùi rượi đem “con gái” của mình áp đảo trên sô pha phòng khách..."
Lạc Thanh Hoằng ôm chặt nàng vào lòng, cắn răng đến khanh khách rung động, lòng bàn tay nắm chặt.
"Em thực ra lúc ấy còn quá nhỏ, cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cảm thấy rất sợ hãi, liền liều mạng giãy dụa, sau lại bị ông ta ép buộc, nên tùy tay vớ đượccái gạt tàn trên bàn đánh vào ót ông ta... Sau đó em quá sợ hãi chạy qua nhà hang xóm nhờ giúp đỡ, hàng xóm chạy qua thấy sự tình liền kêu xe cấp cứu đưa ông ta đến bịnh viện cứu chữa, nhưng không có hiệu quả cuối cùng ông ta tử vong ..."
"Bởi vì lúc ấy em chưa đến 14 tuổi, lại là vì tự vệ giết người, cho nên không phải gánh vác trách nhiệm hình sự, chỉ là bị đuổi về cô nhi viện. Bất quá từ đó về sau, không có ai dám nhận thu dưỡng em nữa ..."
Lạc Thanh Hoằng không thèm nhắc lại, ngay cả hô hấp của anh cũng biến sắc, nhiệt độ cơ thể của anh nóng bừng vì tức giận, cảm nhận dọc theo da thịt của nàng, nóng đến uất trong lòng nàng.
"Năm em học cấp ba, em có thầm mến một nam sinh học cùng, lúc chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, em còn cố ý điền lựa chọn trường đại học cùng với trường hắn chọn. sau khi kỳ thi vào trường cao đẳng nhất chấm dứt, em đã cố lấy hết dũng khí đến trước mặt hắn thổ lộ, kết quả câu trả lời của hắn không biết là em nên khóc hay nên cười, hắn nói với em “bạn đồng học, bộ ngươi bình thường không soi gương sao? “, bên cạnh hắn những nam sinh đi theo cũng cười rộ lên, hắn còn nói “bạn đồng học, bộ dạng xấu xí không phải là lỗi của ngươi, cái sai của ngươi là đã biết bộ dạng xấu xí còn chạy đến cùng người khác thổ lộ tình cảm!”em lúc ấy vô cùng xấu hổ, thực hận không thể đâm đầu vào thân câu chết cho rồi..."
Lạc Thanh Hoằng không ngừng được thương cảm cứ như vậy ôn nhu, như vậy thâm tình mà hôn nàng.
"Sau đó chuyện này tới tai của một người bạn thân của em, nàng ta không nhịn được em chịu ủy khuất nên đã tìm một đám côn đồ, dạy dỗ tên nam sinh một chút; sau khi bạn em rời khỏi nhà hắn ta , ba của tên nam sinh kia đến báo với nhà trường , nói rằng em là chủ mưu, khiến phần học bổng em rất vất vả mới xin được bị hủy bỏ... Bởi vì chuyện này mà bằng hữu của em vẫn cảm thấy áy náy cho em, cho nên đến tận bây giờ nàng ta luôn luôn hết lòng chiếu cố đến em..."
"Sau khi tốt nghiệp trung học, em cũng không tìm được công việc gì đoàng hoàng, công việc cần bộ dáng bên ngoài như bán hàng hay tiếp tân, người ta vừa nhìn thấy khuôn mặt em, liền từ chối , em chỉ có thể hy vọng tìm mấy loại công việc mà không cần xuất hiện trước mặt người khác. Khi đó em thật sự mất phương hướng nên quyết tâm dùng thời gian viết lách, viết xong gửi cho các tạp chí kiếm tiền nhuận bút ít ỏi, sau khi dành dụm đủ tiền em liền mua cái máy vi tính rồi trở thành nhà văn viết tiểu thuyết đăng trên mạng, ngẫu nhiên dành thời gian rảnh rỗi chơi game Thiên Hạ , chủ yếu vẫn là chuyên trốn trong nhà làm trạch nữ cho đến khi quen biết anh ..."
Nói xong, nàng thở dài một hơi như trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời cũng cảm giác thật mệt mỏi, mệt từ thể xác cho đến nội tâm.
Lạc Thanh Hoằng anh ôm nàng ôn nhu như ôm một tiểu hài tử, nhè nhẹ vỗ lưng nàng, chỉ nói một câu cực kỳ ngắn gọn … "Về sau em đã có anh."
Nàng trong lòng cười đến cảm giác chua sót.
Anh thật là ngốc, căn bản giữa nàng và anh không thể có về sau?
Bất quábây giờ nàng cũng cảm thấy đã không thẹn với lương tâm, ít nhất Dư Xướng Trễ nàng đối với anh, cũng coi như không hề giữ lại một chút khuất tất nào, hoàn toàn thẳng thắn ...
GM, hôm nay nàng đã bị ba anh làm cho rất tức giận, sao lại không nói thẳng với anh sự tình để cha con họ khai chiến với nhau đi? Nàng tuy rằng không phải là đức mẹ cái gì, nhưng vì nam nhân nàng yêu thương cũng nên nuốt mọi ủy khuất xuống tận đáy lòng.
Bởi vì nàng nói muốn nấu cơm cho anh ăn, nên liền rửa mặt chải đầu rồi kéo anh đi siêu thị, hai người bên nhau đẩy một chiếc trolley thẫt là hình ảnh nàng muốn lưư lại trong ký ức.
Đi ngang qua quầy bán rượu, Lạc Thanh Hoằng chọn hai chai rượu đỏ, nàng thấy lạ nên phản đối: "Chúng ta cũng không ăn cơm Tây, anh mua rượu đỏ làm gì?" Anh dán bên tai nàng ái muội nói nhỏ: "Anh thích nhìn bộ dáng em lúc say rượu, thật là tiêu… hồn."
Đi ngang kệ để quần áo lót nam, nàng thuận tay lấy hai hộp quần lót nam, có điều hoa văn rực rỡ bỏ vào xe, nhưng ngay sau đó bị anh phát hiện bắt nàng phải quay lại đổitừ hoa văn thành thuần sắc .
Muốn nói cũng không thế nào nói nhân sinh như diễn, hay thay đổi chứ!
Lúc trước nàng trong game Thiên Hạ đùa giỡn anh, đoán đại thần biến thái như anh hẳn phải mặc quần lót đầy hoa văn, bây giờ nằm mơ cũng không nghĩ tới chính mình có ngày lại cùng anh sóng vai đứng ở siêu thị chọn lựa quần lót cho anh! Từng hận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nay lại cũng có thể yêu anh đến cảm thấy khó khăn để chia lìa...
Ai, thế sự hay thay đổi, lại quay lại là bờ a!
Lúc tính tiền, nàng kiên trì muốn tự mình trả.
Lạc Thanh Hoằng anh có chút khó hiểu, nàng bèn giải thích qua loa nói: "Em cũng chưa từng mua tặng anh cái gì cả." Trong lòng lại thầm nói tiếp: “ có khả năng đây cũng là lần cuối cùng...”
Về đến nhà, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đeo tạp dề , rửa rau cắt miếng, chiên xào luôn tay còn Lạc Thanh Hoằng anh đứng ở một bên trợ thủ.
Nhìn anh cứ luống cuống tay chân, nàng liền nhịn không được bật cười: "Anh vẫn là nên đi ra ngoài phòng khách chờ ăn đi! Không nghe nói có câu quân tử nên tránh xa nhà bếp sao?"
Lạc Thanh Hoằng giơ hai bàn tay ướt sũng, bước đến ôm eo nàng, biểu tình như trẻ con cứ đặt cằm trên vai nàng cọ xát làm nũng nói: "Anh nguyện làm thê nô cho em! Em có chịu không? Lão bà..."
Một câu gọi "Lão bà" của anh khiến nàng ba hồn bảy vía đều bay mất, anh khiến nàng bên trái bỏ lộn gia vị vào trong nồi ngư tiên hồ , bên phải quên mất đã nêm muối vào trong nồi đồ ăn chưa. Nàng đành giơ chảo có cán đẩy anh ra khỏi nhà bếp, thế này thì mới có thể bình thường phát huy tay nghề nấu nướng của nàng.
Bận bịu vài tiếng, rốt cục đồ ăn cũng được bưng lên bàn, nào là tôm nõn bí đao, cá chua ngọt, cánh gà Côca, cà tím hầm thịt nạc, cộng thêm một tô canh thịt bò.
Toàn là những món ăn đơn giản hằng ngày công thêm tay nghề không mấy gì là thành thạo của nàng vậy mà đại thần anh lại rất ngon miệng, một chén lại tiếp một chén, nàng còn sơ anh ăn no quá mà bội thực chết trên bàn ăn.
Nàng hai tay chống cằm ngồi đối diện với anh, nhìn anh say sưa ăn đồ ăn do tự tay nàng nấu, cảm giác trong lòng đúng là vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Nói đến chuyện này kể ra cũng buồn cười, nàng lúc ở nhà đều rất lười tự nấu cơm cho chính mình, toàn là ăn qua loa thực phẩm ăn liền, bây giờ lại tự nhiên vì một nam nhân trở lại nội trợ lại còn cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn? Ha ha, ma lực của tình yêu quả nhiên không thể khinh thường!
Ăn cơm xong, Lạc Thanh Hoằng anh dành dọn dẹp bát đũa rồi rửa chén, nàng cũng không cùng anh tranh giành, nàng nấu cơm thì anh rửa chén, coi như phân công hợp lý, còn nữa anh đã ăn nhiều như vậy cũng nên vận động để tiêu hóa một chút cũng tốt mà.
Lạc Thanh Hoằng anh rữa chén đĩa xong thì lấy chai rượu đỏ lại, ôm lấy nàng cùng ngồi trên sô pha, mở rượu rót đầy hai ly.
Nàng tà nghễ nhìn anhtrue chọc: "Anh tính thế nào? Định chuốc say em rồi phi lễ đúng?"
Anh cười tựa tiếu phi tiếu rồi khinh thường phản bác: "Cho dù không có rượu, chẳng phải đêm nào anh cũng phi lễ với em sao?"
Nàng nghe vậy, da mặt bỗng nhiên hồng giống ly rượu, nghẹn họng không thể nói câu nào, đúng là sống chung với sự ôn nhu của anh nàng lơ là quên mất rằng đại thần còn biến thái nữa chứ.
Rượu quá ba tuần, nói cũng nhiều lên, nàng nữa nằm nữa ngồi trong lòng anh, cảm giác lâng lâng bởi hơi men khiến anh muốn tâm sự với nàng nhiều hơn.
Thí dụ như nói về chuyện cha anh, Lạc ba từ một người vô danh tiểu tốt dựng nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng bây giờ trở thành chủ tịch công ty như thế nào; thí dụ như nói chuyện, anh vì sao không muốn về giúp ba anh quản lý công ty mà vẫn muốn tự phấn đấu làm công việc mà anh yêu thích; thí dụ như nói chuyện anh cùng Lạc cha tuy rằng thường xuyên cãi nhau do bật đồng chính kiến, nhưng lại vẫn ngầm quan tâm lẫn nhau, như thế nào gọi là phụ tử tình thâm...
Nàng nghe xong nửa ngày, đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng, vì không nghe anh kể về mẹ anh bèn hỏi một câu: "Vậy mẹ anh đâu? Như thế nào mà cho tới bây giờ em chưa bao giờ nghe anh đề cập tới?"
Nụ cười của anh chợt đông cứng trên, trong ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau một lúc lâu anh cúi đầu khẽ hôn lên má nàng, ôn nhu nói: "Ngày mai chúng ta cùng đi thăm mẹ..."
Thông minh như nàng, lập tức phát hiện ra câu hỏi của nàng vốn không nên hỏi, liền chuyển sang đề tài khác không tiếp tục truy vấn anh.
Lạc Thanh Hoằng tiện tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai bướng bĩnh của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện gì của anh cũng kể hết cho em nghe rồi, có phải là cũng nên đến lượt em kể chuyện của em cho anh nghe?"
Nàng hơi ngẩng mặt, đồng tử mông lung nhìn anhhỏi: "Anh thật muốn nghe?"
Anh kiên định gật đầu.
Nàng đem thân mình nằm lọt trong lòng anh khẽ trêu chọc: "Được thôi, đưa cái giường của em đây cho em nào."
Lạc Thanh Hoằng: …
Nằm yên ổn trong lòng anh nàng mới bắt đầu chậm rãi mở miệng nói: "Em vốn là đứa trẻ bị vứt bỏ, không cha không mẹ..."
Câu đầu tiên của nàng nói đã làm anh khẽ chấn động, Lạc Thanh Hoằng anh yên lặng nắm lấy bàn tay nàng ôm chặt trong lòng bàn tay anh.
"Hình như là vài ngày sau khi em bị vứt bỏ thì có một ông lão nhặt rác nhặt được em rồi đem em gửi đến cô nhi viện. Lúc ấy là khoảng trung tuần tháng 11, nếu không phải do lão nhân kia nhặt được em đem về thì em nếu không chết đói chắc cũng chết rét. Bởi vì ông ta là người nhặt được em mà cha me em lại không rõ là ai nên em lấy họ của ông ấy, còn tên là do viện trưởng đặt, thực ra nghe cũng không tệ … Dư Xướng Trễ."
"Lão nhân kia đối với em tốt lắm, rất hay đến cô nhi viện thăm em, lúc em còn nhỏ sau, em đã từng nghĩ, tương lai phải nhất định báo đáp tốt cho ông ấy, cố gắng kiếm nhiều tiền để nuôi ông. Nhưng lúc em được 7 tuổi, ông ấy bị một tài xế xe tải say rượu lái xe đâm chết ... em nợ ông ấy , kiếp này đúng là không thể trả được , nếu có kiếp sau em nguyện sẽ trả lại ông ấy gấp bội."
Lạc Thanh Hoằng ôm chặt nàng,giọng nỉ non nói: "Kiếp sau, anh sẽ cùng em trả."
Nàng tự giễu cười cười, không đáp lại, trong lòng âm thầm nói: ân tình em nợ anh, cũng chỉ sợ đến kiếp sau mới trả được ...
"Bởi vì em bộ dạng xấu xí, nên những đứa trẻ khác trong cô nhi viện đều không thích em, còn thường xuyên khi dễ , ăn hiếp em, em cũng không phục nên hay cùng bọn họ đánh nhau, kết quả là viện trưởngcũng bắt đầu chán ghét em. Chỉ có một người không chê bai em, nguyện ý chơi với em, còn đồng ý nói rằng khi trưởng thành sẽ cưới em, tên của anh ta là Sơ Huân... lúc em được 8 tuổi,anh ấy được một gia đình giàu có xin về nuôi dưỡng, từ đó về sau lại bặt vô âm tín ..."
Không biết vì sao, khi nói tới đây, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của Ngôn Hạo, nàng đành lắc lắc đầu, đem cái suy nghĩ vớ vẫn ấy quăng ra ngoài.
Lạc Thanh Hoằng nhíu mày nói: "Anh có nên vì chuyện hắn bặt vô âm tín mà cảm thấy may mắn? Xem ra, anh phải mau chóng cưới em về nhà! Bằng không ngày nào đó hắn ta đột nhiên xuất hiện, tranh lão bà với anh thì làm sao bây giờ?"
Nàng trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, não nề nói: "Anh có còn muốn nghe tiếp hay không?"
Lạc Thanh Hoằng lấy tay khoa tay múa chân làm động kéo khóa, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nàng cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm to, lấy can đảm để kể về vết sẹo lớn nhất trong tâm hồn nàng.
"Sau đó, những đứa trẻ thân thể khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ đều lần lượt có người đến nhận nuôi dưỡng , lúc em 12 tuổi, tự nhiên cũng một người đến muốn nhận nuôi em ..."
"Người nhận nuôi dưỡng em lúc đó là một nam nhân 52 tuổi mất vợ. Theo pháp định nếu muốn nhận nuôi con nuôi, nếu nam nhân muốn thu nhận con nuôi là nữ, thì người được thu dưỡng phải kém người xin nhận nuôi 40 tuổi, mà em và ông ta vừa vặn kém nhau 40 tuổi. Sau này em mới được biết vì sao hắn muốn thu dưỡng em , chẳng qua bởi vì lúc ấy toàn cô nhi viện, chỉ có emlà đứa bé gái 12 tuổi duy nhất..."
Lạc Thanh Hoằng bỗng nhiên như chợt nghĩ tới điều gì đó, khẽ run một chút, vội vàng quát bảo nàng ngưng lại: "Được rồi, thôi em đừng nói nữa!"
Nàng cũng không để ý đến sự phản đối của anh, giống như một cái máy đã lên dây cót, tiếp tục nói: "khi ấy có luật là trên 10 tuổi nếu có người muốn nhận nuôi thì đứa trẻ có quyền lựa chọn ,lúc viện trưởng hỏi emcó đồng ý về làm con người đàn ông đó không thì em không một chút do dự gật đầu đáp ứng ngay. Sau đó, em liền ảo tưởng về một cuộc sống tương lai hạnh phúc, có gia đình, có thân nhân, có tình yêu thương, có cuộc sống hạnh phúc ấm áp... Ha ha!"
Lạc Thanh Hoằng đau lòng không chịu được anh lấy tayche miệng nàng, lại bị nàng ngăn cẳn.Nàng nghĩ rồi, nàng phải được một lần nói cho hết nỗ thong khổ suốt hai mươi mấy năm qua, ít nhất trước giờ phút chia ly nàng cũng không có quá khứ nào còn giấu diếm anh cả.
"Lúc mới bắt đầu thì cũng rất tốt, ông ta mua quần áo, mua đồ chơi cho em, làm hộ khẩu hộ tịch, còn đặt tên mới cho em, gọi là gì... em cũng không còn nhớ rõ . Tóm lại mọi chuyện đều tốt, rất bình thường, em cũng bắt đầu thử gọi ông ta là ”ba ba”. Nhưng lại có một đêm người “ba ba “ này người đầy mùi rượi đem “con gái” của mình áp đảo trên sô pha phòng khách..."
Lạc Thanh Hoằng ôm chặt nàng vào lòng, cắn răng đến khanh khách rung động, lòng bàn tay nắm chặt.
"Em thực ra lúc ấy còn quá nhỏ, cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là cảm thấy rất sợ hãi, liền liều mạng giãy dụa, sau lại bị ông ta ép buộc, nên tùy tay vớ đượccái gạt tàn trên bàn đánh vào ót ông ta... Sau đó em quá sợ hãi chạy qua nhà hang xóm nhờ giúp đỡ, hàng xóm chạy qua thấy sự tình liền kêu xe cấp cứu đưa ông ta đến bịnh viện cứu chữa, nhưng không có hiệu quả cuối cùng ông ta tử vong ..."
"Bởi vì lúc ấy em chưa đến 14 tuổi, lại là vì tự vệ giết người, cho nên không phải gánh vác trách nhiệm hình sự, chỉ là bị đuổi về cô nhi viện. Bất quá từ đó về sau, không có ai dám nhận thu dưỡng em nữa ..."
Lạc Thanh Hoằng không thèm nhắc lại, ngay cả hô hấp của anh cũng biến sắc, nhiệt độ cơ thể của anh nóng bừng vì tức giận, cảm nhận dọc theo da thịt của nàng, nóng đến uất trong lòng nàng.
"Năm em học cấp ba, em có thầm mến một nam sinh học cùng, lúc chuẩn bị thi vào trường cao đẳng, em còn cố ý điền lựa chọn trường đại học cùng với trường hắn chọn. sau khi kỳ thi vào trường cao đẳng nhất chấm dứt, em đã cố lấy hết dũng khí đến trước mặt hắn thổ lộ, kết quả câu trả lời của hắn không biết là em nên khóc hay nên cười, hắn nói với em “bạn đồng học, bộ ngươi bình thường không soi gương sao? “, bên cạnh hắn những nam sinh đi theo cũng cười rộ lên, hắn còn nói “bạn đồng học, bộ dạng xấu xí không phải là lỗi của ngươi, cái sai của ngươi là đã biết bộ dạng xấu xí còn chạy đến cùng người khác thổ lộ tình cảm!”em lúc ấy vô cùng xấu hổ, thực hận không thể đâm đầu vào thân câu chết cho rồi..."
Lạc Thanh Hoằng không ngừng được thương cảm cứ như vậy ôn nhu, như vậy thâm tình mà hôn nàng.
"Sau đó chuyện này tới tai của một người bạn thân của em, nàng ta không nhịn được em chịu ủy khuất nên đã tìm một đám côn đồ, dạy dỗ tên nam sinh một chút; sau khi bạn em rời khỏi nhà hắn ta , ba của tên nam sinh kia đến báo với nhà trường , nói rằng em là chủ mưu, khiến phần học bổng em rất vất vả mới xin được bị hủy bỏ... Bởi vì chuyện này mà bằng hữu của em vẫn cảm thấy áy náy cho em, cho nên đến tận bây giờ nàng ta luôn luôn hết lòng chiếu cố đến em..."
"Sau khi tốt nghiệp trung học, em cũng không tìm được công việc gì đoàng hoàng, công việc cần bộ dáng bên ngoài như bán hàng hay tiếp tân, người ta vừa nhìn thấy khuôn mặt em, liền từ chối , em chỉ có thể hy vọng tìm mấy loại công việc mà không cần xuất hiện trước mặt người khác. Khi đó em thật sự mất phương hướng nên quyết tâm dùng thời gian viết lách, viết xong gửi cho các tạp chí kiếm tiền nhuận bút ít ỏi, sau khi dành dụm đủ tiền em liền mua cái máy vi tính rồi trở thành nhà văn viết tiểu thuyết đăng trên mạng, ngẫu nhiên dành thời gian rảnh rỗi chơi game Thiên Hạ , chủ yếu vẫn là chuyên trốn trong nhà làm trạch nữ cho đến khi quen biết anh ..."
Nói xong, nàng thở dài một hơi như trút được gánh nặng trong lòng, đồng thời cũng cảm giác thật mệt mỏi, mệt từ thể xác cho đến nội tâm.
Lạc Thanh Hoằng anh ôm nàng ôn nhu như ôm một tiểu hài tử, nhè nhẹ vỗ lưng nàng, chỉ nói một câu cực kỳ ngắn gọn … "Về sau em đã có anh."
Nàng trong lòng cười đến cảm giác chua sót.
Anh thật là ngốc, căn bản giữa nàng và anh không thể có về sau?
Bất quábây giờ nàng cũng cảm thấy đã không thẹn với lương tâm, ít nhất Dư Xướng Trễ nàng đối với anh, cũng coi như không hề giữ lại một chút khuất tất nào, hoàn toàn thẳng thắn ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.