Chương 76: Quan công chiến đàn.
Yêu Tiểu Tam nhi
18/06/2015
Trước đêm họp mặt, thời tiết có chút thay đổi , buổi sáng ngày hôm sau, trời bỗng nhiên chuyển lạnh, nàng lúc đi chỉ mang theo vài cái áo ngắn tay nên không thể mặc ra ngoài được, Lạc Thủy Thanh Hoằng anh dường như đã sửa soạn xong xuôi, đứng bên cạnh kéo chăn của nàng ra, bảo nàng nhanh nhanh đứng lên chuẩn bị rồi cùng anh đi ra ngoài mua quần áo.
Nàng rõ ràng đã tỉnh giấc,nhưng lại cứ cố tình chui vào trong chăn,anh nói cái gì cũng không chịu thò đầu ra.
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh thấy dùng lời ngọt ngào dụ dỗ vẫn vô dụng, bèn đơn giản đem cả nàng và chăn ôm vào lòng.
Nàng rầm rì phản đối vài tiếng, sau đó lại xụi lơ như cọng bún rồi ngã xuống giường, anh vừa bực lại vừa buồn cười, ngồi ở bên cạnh giường nàng cắn răng ủy khuất nói: "Nha đầu, anh đúng là bị em tôi luyện đến độ này đây sao!"
Nàng hàm hồ lên tiếng hừ hừ ,rồi xoay người tiếp tục ngủ, Lạc Thủy Thanh Hoằng ghé sát vào bên người nàng, bắt đầu giơ đầu ngón tay, từng chút rừng chút chọc lét nàng , miệng không ngừng gào lên … “Dậy đi, em mau dậy đi”
GM, thật không nghĩ tới là đại thần anh còn có khả năng biến thành đồng hồ báo thức nha?
Nàng kiên quyết theo anh giả chết, anh cứ thế thiếp tục chọc chọc eo nàng, cứ cứ chọc một nhát thì nàng cố gắng lui sau vào chăn một chút.
Giằng co đến gần giữa trưa, Lạc Thủy Thanh Hoằng rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, lấy tay giật mạnh chăn của nàng ra quát: "em rốt cuộc là sợ cái gì? Bọn họ cũng không phải là mãnh thú, làm sao có thể ăn thịt em chứ?"
Hắc! Nói thì thực là quá dễ, lát nữa người bị bu lại xem cũng không phải anh! Nàng cũng không có dũng khí, để đối mặt với hơn chục cặp mắt kinh ngạc...
Ở chung với nàng khoảng thời gian như vậy cũng khiến anh sớm hiểu rõ bản tính của nàng, biết nàng tuyệt đối là thuộc cái loại gặp mạnh tất theo, gặp yếu thì không thèm để ý đến nên chuyện anh dùng giọng điệu ôn nhu để năn nỉ nàng thì chẳng thà trực tiếp dùng sức mạnh ép nàng sẽ đạt hiệu quả hơn.
Anh không nói không rằng , mở tủ quần áo lấy áo khoác của anh quăng đến bên nàng rồi tựa tiếu phi tiếu nói.
"Nếu em lười chải đầu rửa mặt cũng không sao, dù sao đi nữa anh cũng không ngại chuyện em dọa người như thế nào, bây giờ cho em năm phút, nếu vẫn còn không nhúc nhích, anh sẽ đích thân khiêng em lên xe!"
Ách, nàng bây giờ lâm vào tình huống lùi không được tiến cũng không xong, nếu bị anh khiêng ra ngoài, thì chằng phải nàng vẫn phải đối mặt với bọn Quan Công họ trong tình trạng nhếch nhác như thế này sao!
Khi nàng không chút nào tình nguyện cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng mới bước ra đến cửa, anh đã nhận được điện thoại đòi mạng của Quan Công.
Trong điện thoại, tiếng Quan Công gầm gừ thật có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, làm cả nàng và anh đều nhất thời run run.
"Ách! Hai người đang trốn ở chỗ nào hả? Mọi người đều đến đầy đủ chờ hai người các ngươi biết không? Hay là muốn lão tử phải đích thân đến bắt người hả?"
Cúp điện thoại, nàng dùng ánh mắt có chút giant à liếc Lạc Thuỷ Thanh Hoằng một cái, giọng điệu rõ ràng là cố tình gây sự nói: " nếu anh giác ngộ sớm một chút, dùng sức mạnh , thủ đoạn đánh thức em dậy thì bây giờ anh và em đâu có gặp tình trạng này chứ?"
Câu trả lời của anh rất nhẹ nhưng khiến nàng suýt hộc máu.
"Anh thích nhìn bộ dáng của em trên giường, cho nên không nhẫn tâm..."
Vào đến khách sạn, Nàng còn vẫn chần chừ từng bước từng bước thật chậm trên bậc tam cấp không muốn đối mặt với sự thật, Lạc Thủy Thanh Hoằng anh bây giờ cũng lười nhiều lời vô ích với nàng, ôm nàng vào lòng, trực tiếp kéo đến phòng mà bọn họ đã đặt trước.
Trong phòng, một bàn đầy người đang hăng hái nói chuyện,tiếng người trah nhau nói cười ồn ào náo nhiệt.
Tiếu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, mắt sáng lên, hô to "Đại tẩu!" rồi nhiệt tình đứng dậy níu níu kéo kéo nàng.
Một cái bóng to chợi xuất hiện trước mắt nàng, thân hình to lớn, mặt mày hớn hở cười.
Nàng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng! Ách sao lại có người to lớn như thế mà vẫn có thể linh hoạt còn hơn cả cái dạng lười vận động như nàng đây?
"Các ngươi lui hết ra nào! Để lão tử xem cái!" Quan Công trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu liếc mắt một cái, rồi quay đầu nhìn nàng nhếch miệng cười nói: "Ha ha! Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ, ngươi đúng là yêu nghiệt a!"
Quan Công cao khoảng hơn 1m8, nặng chắc khoảng gần hai trăm cân, nhìn lừng lững trước mặt nàng, quả thực là giống như Thái Sơn áp đỉnh, nhưng hắn lại có gương mặt cực kỳ hiền lành, nét mặt không đẹp nhưng cũng rất nam tính, đôi mày rậm mắt nhỏ, khi hắn cười rộ lên ánh mắt mị thành một cái khe hở hẹp, dường như hơi giống như phật Di Lặc phật.
GM, người này tướng mạo thật không thể sai a!
Quan Công đem nàng ấn đến ngồi kế bên hắn, mọi người đều châu lại hàn huyên hỏi chuyện nàng, hoàn toàn không thèm để ý đến Lạc Thủy Thanh Hoằng đang đứng phiá sau.
Nàng cảm giác bây giờ bản thân mình tựa như làBOSS có cực phẩm trang bị, đang gặp một đám người đang làm nhiệm vụ nhìn thấy, nước miếng chảy ròng ròng như muốn đanh thắng boss cướp trang bị.
Muốn làm gì? Thật là kỳ quái, phiếu cơm của bọn họ là nam nhân đang cười trộm đằng sau lưng kia kìa, không phải là nàng a! Còn nữa, các người bọn họ tại sao thấy mặt nàng như vậy cũng không kinh ngạc, vì sao a? Cũng quá là không nể mặt đi! Lật bàn!
Quan Công nắm cổ tay nàng, lần lượt giới thiệu mọi người với nàng …
Người này là bang phái nguyên lão của bọn họ Tiểu Nấm, người này chính là vú em chuyên trách của bang phái bọn họ Tư Mật Đạt, người này chính là Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn, người này chính là...
Chờ hắn giới thiệu toàn bộ thành viên với nàng xong, nàng cơ bản cũng không thể nhớ rõ hết bọn họ, nói quên thì cũng không sai biệt lắm .
Quan Công thở hổn hển, bưng chén rượu lên, tiếp đón mọi người nói: "Được rồi! muốn nói gì thì ta cũng nói xong cả rồi, chúng ta bây giờ thực hiện lợi ích thực tế đi! Tất cả nâng chén lên nào, cụng một cái!"
Quan Công giương mắt nhìn thấy nàng không nhúc nhích, nóng nảy đưa bàn tay kéo nàng suýt chút nữa là muốn chụp chén cơm lên ấn vào trong tay nàng.
"Ở đây đều là huynh đệ trong nhà, oa! Ngươi thẹn thùng cái nỗi gì nha?" Sau đó hắn xua tay quay qua tiếp đón Lạc Thủy Thanh Hoằng, "Lại đây! Tiểu tử ngươi dám nghĩ chính mình không có việc gì phải làm với lão tử sao? Ngươi còn thiếu lão tử ba chén rượu đó! Tưởng là có thể như thế mà qua cửa sao chứ?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng mỉm cười ngồi kế bên nàng, Quan Công đúng là người không nói hai lời lập tức bắt anh phải uống xong ba ly bia, sau đó dung ánh mắt tà mị ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng than thở nói: "Ngươi nha có biết cách nuôi nữ nhân không đó a? Tại sao có thể để nữ nhân của mình gấy gò yếu đuối như thế chứ? Lão tử thật sự sợ rằng ngươi chỉ cần ôm nàng ta một cái cũng có thể nghiền nát nàng a ..."
Lòng nàng thầm rủa nói: vậy sao hắn lúc nãy còn chụp chụp nắm nắm nàng? Sớm đã làm chon àng bị nát rồi còn trách Lạc Thủy nữa chứ!
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh không phản đối liên tục gật đầu,tự mình kiểm điểm: "Là do ta sai, từ giờ trở về sau ta nhất định nuôi nàng tốt hơn a..."
Tiểu Nấm tay cầm điã thịt, đưa tới trước mặt nàng, cười nói: "Xướng Trễ, nhanh ăn nhiều một chút đi, đừng để cho Quan Ca có cơ hội chê cười nam nhân của ngươi! … đúng rồi, ngươi uống cái gì? Nước chanh hay là Côca?"
Quan Công nghe thấy thế lập tức không vui, vung tay đẩy Tiểu Nấm qua một.
"Uống cái gì mà uống? Lão tử còn phải uống với yêu nghiệt này, để đem yêu nghiệt bắt hiện nguyên hình! Đừng mong thóat khỏi tay lão tử hôm nay! Lúc trước lão tử bị yêu nghiệt này gây cho bao nhiêu uất ức a? Hôm nay nhất định phải đòi lại nợ cũ cho hết!"
Tư Mật Đạt chụp bàn đứng bật dậy gào to nói: "Quan Ca, cùng nữ nhân mang thù, thì không phải là đàn ông a!"
Quan Công mở một chai bia, đem đến đặt trước mặt nàng, cười rất đạo tặc nói: "Hắc hắc! Lão tử căn bản chưa từng xem yêu nghiệt này là nữ nhân!"
Nàng khóe miệng vừa mới cong lên tính cười cầu hoà với Quan Công, nghe thấy thế liền nhất thời nổi trận lôi đình.
Nàng như thế nào mà không phải là nữ nhân? Nàng tuy là có vẻ gầy, nhưng cái gì cần thì cũng không có thiếu cái nào a, như thế mà không là nữ nhân thì là cái gì chứ? Tự nhiên lại còn dám trước mặt nam nhân của nàng nói những lời này, không phải rõ ràng là muốn kiếm chuyện sao?
Nàng trong lòng tức giận cầm lấy chai bia, tính sẽ cùng Quan Công đối ẩm để lấy lại danh dự, thì bị Lạc Thủy Thanh Hoằng lấy lại chai bia trên tay nàng.
"Xướng Trễ không biết uống rượu, ta uống cùng ngươi."
Quan Công nghe vậy, nụ cười càng lộ vẻ gian tặc .
"Hắc hắc, lão tử chờ chính là những lời này! Lần trước để cho tiểu tử nhà ngươi may mắn chạy thoát, lần này lão tử không chế nữ nhân của ngươi, thử xem ngươi còn đường nào mà trốn hả!"
Mọi người bao gồm cả nàng , đều bày ra vẻ mặt bất mãn mà không dám nói.
Lạc Thủy Thanh Hoằng thật đúng là có phong thái của đại thần gặp nguy vẫn không loạn, kéo cao tay áo, cười tủm tỉm gắp thịt vào chén của nàng, đến lúc gấn như là đầy vun lên.
Đại thần, anh thật sự là nghĩ sẽ đem nàng nuôi thành heo sao chứ?
Qua vài tuần rượu, nàng mới nhìn ra cục diện tình huống!
Ngay lúc Quan Công cố ép Lạc Thủy Thanh Hoằng uống hết ly này đến ly khác thì mọi người trong bang phái cũng thay nhau ép rượu Quan công, cái gọi là kính rượu từ thật ra cũng có thể nói là đủ loại, cùng đủ loại lý do.
Cái gì là "Vì Quan ca uy vũ dũng mãnh, làm một ly!" ; cái gì là "Vì Quan ca công lao vất vả, làm một ly!" ; sau đó lại ngay cả cái gì là "ChúcQuan ca đánh vô địch thủ" "ChúcQuan ca mở thùng tất cả đều là lôi chui" các loại lý do này đều được đưa ra .
Cuối cùng, Tiểu Nấm chúc một câu vô cùng kinh điển …
"Chúc Quan ca sớm ngày thoát khỏi bị ‘ vợ quản nghiêm ’, làm một ly!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng bưng chén rượu, tựa tiếu phi tiếu cười, Quan Công thấy thế, ôm lấy vai anh ấn ngồi xuốngvẫn còn lớn giọng nói: "Đừng đắc ý! Tiểu tử ngươi cũng không tốt hơn ta được đâu!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng lúc này khẽ xoay người, sắc mặt ửng hồng, mâu quang lưu chuyển, ẩn tình đưa tình liếc nàng một cái.
Cứ tiếp tục như thế, Quan Công lại bị ép bảy tám ly nữa đột nhiên nổi giận, gõ cạch cạch vào cạnh bàn nói: "Các ngươi trong bang này không công bằng chút nào, vì sao chỉ chục ép lão tử? Còn có bang chủ của các ngươi đâu? Tại sao không ép hắn chứ a?"
Ta Chính Là Quái Thú nghe thế lại tiếp tục chìa một chén rượu nữa ra cho Quan Công, nói lên suy nghĩ chung trong long của mọi người.
"Hắc hắc! lão đại quá chén thì lấy ai tính tiền a?"
Quan Công nghe xong giận dữ, may mắn mọi người đều nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đem bàn đè lại, nếu không sẽ có màn trình diễn chân nhân lật bàn a.
Quan Công đứng lên, bộ dáng phong rền vang, tráng sĩ dù bị cùng đường vẫn dũng cảm khí khái, dõng dạc nói: "Được! Lão tử hôm nay đánh canh bạc này! Chờ đó, cả đám các ngươi hôm nay đều không chạy đi đâu được! … bồi, lấy thêm rượu lên đây!"
Còn uống nữa?
Nàng bất chợt rùng mình, trong lòng cân nhắc có nên gọi sẵn xe cấp cứu cho mọi người, đợi lát nữa chỡ tất cả bọn họ vào bệnh viện...?
Uống đến 3 giờ rưỡi chiều, một bàn đầy người cơ bản đều nằm sấp , chỉ còn lại Quan Công còn lung lay sắp đổ giơ chén rượu ồn ào nói: "Ai... tới ai đây?"
Nàng thực sự lệ bôn.
GM, thằng nhãi Quan Công này tửu lượng có thể coi như là Tây Sở Bá Vương a!
Lúc nàng ra ngoài đi toilet, thấy cô gái phục vụ đứng thấp thỏm ở ngoài cửa, liền hỏi nàng ta xem có chuyện gì?
Cô gái vẻ mặt cầu xin nói, phòng của bọn họ đã được đặt vào buồi tối , mọi người cần phải rời đi.
Nàng hỏi nàng ta, vậy sao không nói sớm a?
Cô nhân viên chỉ chỉ vào Quan Công bên trong, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương nháy nháy mắt, ngụ ý là: nàng biết tại sao rồi còn hỏi.
Nàng xoay người vừa muốn đi vào, vừa lúc Lạc Thủy Thanh Hoằng bước ra, nói với cô nhân viên khách sạn: "Bọn họ thuê phòng khách sạn trên lầu, phiền các ngươi đỡ bọn họ về phòng dùm!Ngoài ra chúng ta muốn thuê thêm vài phòng cho những người khác nữa"
Nàng nhìn Lạc Thủy Thanh Hoằng, giống như quan sát hành tinh lạ, một lúc lâu sau, kinh ngạc mở miệng nói: "Anh trông giống như không có việc gì?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng nhìn nàng lạnh nhạt cười: "Không có việc gì đâu,anh uống không bao nhiêu."
Nàng lại một lần nữa lệ bôn a.
Thực đúng làcao nhân thì có cao nhân hơn nữa, cuối cùng thì rượu tiên cũng có đối thủ a!
Lên đến phòng khách sạn trên lầu, anh lo dàn xếp cho mọi người ổn thoả, nàng cũng cảm thấy quá mệt,nhanh chóng tắm rửa một cái, bước ra khỏi toilet nàng vừa lau khô tóc vừa nghi hoặc khó hiểu hỏi Lạc Thủy Thanh Hoằng.
"Anh nói xem, bọn họ thấy em cũng không có chút nào là ngạc nhiên cả? Em khuôn mặt này trên thực tế và tấm ảnh chênh lệch rất nhiều a?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh nữa ngồi nữa nằm trên giường, ánh mắt hơi nheo lại, môi hơi lóe ý cười nói: "Mà thôi... cái này không thể nói."
"..."
Nàng rõ ràng đã tỉnh giấc,nhưng lại cứ cố tình chui vào trong chăn,anh nói cái gì cũng không chịu thò đầu ra.
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh thấy dùng lời ngọt ngào dụ dỗ vẫn vô dụng, bèn đơn giản đem cả nàng và chăn ôm vào lòng.
Nàng rầm rì phản đối vài tiếng, sau đó lại xụi lơ như cọng bún rồi ngã xuống giường, anh vừa bực lại vừa buồn cười, ngồi ở bên cạnh giường nàng cắn răng ủy khuất nói: "Nha đầu, anh đúng là bị em tôi luyện đến độ này đây sao!"
Nàng hàm hồ lên tiếng hừ hừ ,rồi xoay người tiếp tục ngủ, Lạc Thủy Thanh Hoằng ghé sát vào bên người nàng, bắt đầu giơ đầu ngón tay, từng chút rừng chút chọc lét nàng , miệng không ngừng gào lên … “Dậy đi, em mau dậy đi”
GM, thật không nghĩ tới là đại thần anh còn có khả năng biến thành đồng hồ báo thức nha?
Nàng kiên quyết theo anh giả chết, anh cứ thế thiếp tục chọc chọc eo nàng, cứ cứ chọc một nhát thì nàng cố gắng lui sau vào chăn một chút.
Giằng co đến gần giữa trưa, Lạc Thủy Thanh Hoằng rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, lấy tay giật mạnh chăn của nàng ra quát: "em rốt cuộc là sợ cái gì? Bọn họ cũng không phải là mãnh thú, làm sao có thể ăn thịt em chứ?"
Hắc! Nói thì thực là quá dễ, lát nữa người bị bu lại xem cũng không phải anh! Nàng cũng không có dũng khí, để đối mặt với hơn chục cặp mắt kinh ngạc...
Ở chung với nàng khoảng thời gian như vậy cũng khiến anh sớm hiểu rõ bản tính của nàng, biết nàng tuyệt đối là thuộc cái loại gặp mạnh tất theo, gặp yếu thì không thèm để ý đến nên chuyện anh dùng giọng điệu ôn nhu để năn nỉ nàng thì chẳng thà trực tiếp dùng sức mạnh ép nàng sẽ đạt hiệu quả hơn.
Anh không nói không rằng , mở tủ quần áo lấy áo khoác của anh quăng đến bên nàng rồi tựa tiếu phi tiếu nói.
"Nếu em lười chải đầu rửa mặt cũng không sao, dù sao đi nữa anh cũng không ngại chuyện em dọa người như thế nào, bây giờ cho em năm phút, nếu vẫn còn không nhúc nhích, anh sẽ đích thân khiêng em lên xe!"
Ách, nàng bây giờ lâm vào tình huống lùi không được tiến cũng không xong, nếu bị anh khiêng ra ngoài, thì chằng phải nàng vẫn phải đối mặt với bọn Quan Công họ trong tình trạng nhếch nhác như thế này sao!
Khi nàng không chút nào tình nguyện cùng Lạc Thủy Thanh Hoằng mới bước ra đến cửa, anh đã nhận được điện thoại đòi mạng của Quan Công.
Trong điện thoại, tiếng Quan Công gầm gừ thật có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần, làm cả nàng và anh đều nhất thời run run.
"Ách! Hai người đang trốn ở chỗ nào hả? Mọi người đều đến đầy đủ chờ hai người các ngươi biết không? Hay là muốn lão tử phải đích thân đến bắt người hả?"
Cúp điện thoại, nàng dùng ánh mắt có chút giant à liếc Lạc Thuỷ Thanh Hoằng một cái, giọng điệu rõ ràng là cố tình gây sự nói: " nếu anh giác ngộ sớm một chút, dùng sức mạnh , thủ đoạn đánh thức em dậy thì bây giờ anh và em đâu có gặp tình trạng này chứ?"
Câu trả lời của anh rất nhẹ nhưng khiến nàng suýt hộc máu.
"Anh thích nhìn bộ dáng của em trên giường, cho nên không nhẫn tâm..."
Vào đến khách sạn, Nàng còn vẫn chần chừ từng bước từng bước thật chậm trên bậc tam cấp không muốn đối mặt với sự thật, Lạc Thủy Thanh Hoằng anh bây giờ cũng lười nhiều lời vô ích với nàng, ôm nàng vào lòng, trực tiếp kéo đến phòng mà bọn họ đã đặt trước.
Trong phòng, một bàn đầy người đang hăng hái nói chuyện,tiếng người trah nhau nói cười ồn ào náo nhiệt.
Tiếu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng, mắt sáng lên, hô to "Đại tẩu!" rồi nhiệt tình đứng dậy níu níu kéo kéo nàng.
Một cái bóng to chợi xuất hiện trước mắt nàng, thân hình to lớn, mặt mày hớn hở cười.
Nàng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng! Ách sao lại có người to lớn như thế mà vẫn có thể linh hoạt còn hơn cả cái dạng lười vận động như nàng đây?
"Các ngươi lui hết ra nào! Để lão tử xem cái!" Quan Công trừng mắt nhìn Tiếu Tiêu liếc mắt một cái, rồi quay đầu nhìn nàng nhếch miệng cười nói: "Ha ha! Thuyền Đánh Cá Xướng Trễ, ngươi đúng là yêu nghiệt a!"
Quan Công cao khoảng hơn 1m8, nặng chắc khoảng gần hai trăm cân, nhìn lừng lững trước mặt nàng, quả thực là giống như Thái Sơn áp đỉnh, nhưng hắn lại có gương mặt cực kỳ hiền lành, nét mặt không đẹp nhưng cũng rất nam tính, đôi mày rậm mắt nhỏ, khi hắn cười rộ lên ánh mắt mị thành một cái khe hở hẹp, dường như hơi giống như phật Di Lặc phật.
GM, người này tướng mạo thật không thể sai a!
Quan Công đem nàng ấn đến ngồi kế bên hắn, mọi người đều châu lại hàn huyên hỏi chuyện nàng, hoàn toàn không thèm để ý đến Lạc Thủy Thanh Hoằng đang đứng phiá sau.
Nàng cảm giác bây giờ bản thân mình tựa như làBOSS có cực phẩm trang bị, đang gặp một đám người đang làm nhiệm vụ nhìn thấy, nước miếng chảy ròng ròng như muốn đanh thắng boss cướp trang bị.
Muốn làm gì? Thật là kỳ quái, phiếu cơm của bọn họ là nam nhân đang cười trộm đằng sau lưng kia kìa, không phải là nàng a! Còn nữa, các người bọn họ tại sao thấy mặt nàng như vậy cũng không kinh ngạc, vì sao a? Cũng quá là không nể mặt đi! Lật bàn!
Quan Công nắm cổ tay nàng, lần lượt giới thiệu mọi người với nàng …
Người này là bang phái nguyên lão của bọn họ Tiểu Nấm, người này chính là vú em chuyên trách của bang phái bọn họ Tư Mật Đạt, người này chính là Muốn Mạng Ngươi Ba Ngàn, người này chính là...
Chờ hắn giới thiệu toàn bộ thành viên với nàng xong, nàng cơ bản cũng không thể nhớ rõ hết bọn họ, nói quên thì cũng không sai biệt lắm .
Quan Công thở hổn hển, bưng chén rượu lên, tiếp đón mọi người nói: "Được rồi! muốn nói gì thì ta cũng nói xong cả rồi, chúng ta bây giờ thực hiện lợi ích thực tế đi! Tất cả nâng chén lên nào, cụng một cái!"
Quan Công giương mắt nhìn thấy nàng không nhúc nhích, nóng nảy đưa bàn tay kéo nàng suýt chút nữa là muốn chụp chén cơm lên ấn vào trong tay nàng.
"Ở đây đều là huynh đệ trong nhà, oa! Ngươi thẹn thùng cái nỗi gì nha?" Sau đó hắn xua tay quay qua tiếp đón Lạc Thủy Thanh Hoằng, "Lại đây! Tiểu tử ngươi dám nghĩ chính mình không có việc gì phải làm với lão tử sao? Ngươi còn thiếu lão tử ba chén rượu đó! Tưởng là có thể như thế mà qua cửa sao chứ?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng mỉm cười ngồi kế bên nàng, Quan Công đúng là người không nói hai lời lập tức bắt anh phải uống xong ba ly bia, sau đó dung ánh mắt tà mị ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng than thở nói: "Ngươi nha có biết cách nuôi nữ nhân không đó a? Tại sao có thể để nữ nhân của mình gấy gò yếu đuối như thế chứ? Lão tử thật sự sợ rằng ngươi chỉ cần ôm nàng ta một cái cũng có thể nghiền nát nàng a ..."
Lòng nàng thầm rủa nói: vậy sao hắn lúc nãy còn chụp chụp nắm nắm nàng? Sớm đã làm chon àng bị nát rồi còn trách Lạc Thủy nữa chứ!
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh không phản đối liên tục gật đầu,tự mình kiểm điểm: "Là do ta sai, từ giờ trở về sau ta nhất định nuôi nàng tốt hơn a..."
Tiểu Nấm tay cầm điã thịt, đưa tới trước mặt nàng, cười nói: "Xướng Trễ, nhanh ăn nhiều một chút đi, đừng để cho Quan Ca có cơ hội chê cười nam nhân của ngươi! … đúng rồi, ngươi uống cái gì? Nước chanh hay là Côca?"
Quan Công nghe thấy thế lập tức không vui, vung tay đẩy Tiểu Nấm qua một.
"Uống cái gì mà uống? Lão tử còn phải uống với yêu nghiệt này, để đem yêu nghiệt bắt hiện nguyên hình! Đừng mong thóat khỏi tay lão tử hôm nay! Lúc trước lão tử bị yêu nghiệt này gây cho bao nhiêu uất ức a? Hôm nay nhất định phải đòi lại nợ cũ cho hết!"
Tư Mật Đạt chụp bàn đứng bật dậy gào to nói: "Quan Ca, cùng nữ nhân mang thù, thì không phải là đàn ông a!"
Quan Công mở một chai bia, đem đến đặt trước mặt nàng, cười rất đạo tặc nói: "Hắc hắc! Lão tử căn bản chưa từng xem yêu nghiệt này là nữ nhân!"
Nàng khóe miệng vừa mới cong lên tính cười cầu hoà với Quan Công, nghe thấy thế liền nhất thời nổi trận lôi đình.
Nàng như thế nào mà không phải là nữ nhân? Nàng tuy là có vẻ gầy, nhưng cái gì cần thì cũng không có thiếu cái nào a, như thế mà không là nữ nhân thì là cái gì chứ? Tự nhiên lại còn dám trước mặt nam nhân của nàng nói những lời này, không phải rõ ràng là muốn kiếm chuyện sao?
Nàng trong lòng tức giận cầm lấy chai bia, tính sẽ cùng Quan Công đối ẩm để lấy lại danh dự, thì bị Lạc Thủy Thanh Hoằng lấy lại chai bia trên tay nàng.
"Xướng Trễ không biết uống rượu, ta uống cùng ngươi."
Quan Công nghe vậy, nụ cười càng lộ vẻ gian tặc .
"Hắc hắc, lão tử chờ chính là những lời này! Lần trước để cho tiểu tử nhà ngươi may mắn chạy thoát, lần này lão tử không chế nữ nhân của ngươi, thử xem ngươi còn đường nào mà trốn hả!"
Mọi người bao gồm cả nàng , đều bày ra vẻ mặt bất mãn mà không dám nói.
Lạc Thủy Thanh Hoằng thật đúng là có phong thái của đại thần gặp nguy vẫn không loạn, kéo cao tay áo, cười tủm tỉm gắp thịt vào chén của nàng, đến lúc gấn như là đầy vun lên.
Đại thần, anh thật sự là nghĩ sẽ đem nàng nuôi thành heo sao chứ?
Qua vài tuần rượu, nàng mới nhìn ra cục diện tình huống!
Ngay lúc Quan Công cố ép Lạc Thủy Thanh Hoằng uống hết ly này đến ly khác thì mọi người trong bang phái cũng thay nhau ép rượu Quan công, cái gọi là kính rượu từ thật ra cũng có thể nói là đủ loại, cùng đủ loại lý do.
Cái gì là "Vì Quan ca uy vũ dũng mãnh, làm một ly!" ; cái gì là "Vì Quan ca công lao vất vả, làm một ly!" ; sau đó lại ngay cả cái gì là "ChúcQuan ca đánh vô địch thủ" "ChúcQuan ca mở thùng tất cả đều là lôi chui" các loại lý do này đều được đưa ra .
Cuối cùng, Tiểu Nấm chúc một câu vô cùng kinh điển …
"Chúc Quan ca sớm ngày thoát khỏi bị ‘ vợ quản nghiêm ’, làm một ly!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng bưng chén rượu, tựa tiếu phi tiếu cười, Quan Công thấy thế, ôm lấy vai anh ấn ngồi xuốngvẫn còn lớn giọng nói: "Đừng đắc ý! Tiểu tử ngươi cũng không tốt hơn ta được đâu!"
Lạc Thủy Thanh Hoằng lúc này khẽ xoay người, sắc mặt ửng hồng, mâu quang lưu chuyển, ẩn tình đưa tình liếc nàng một cái.
Cứ tiếp tục như thế, Quan Công lại bị ép bảy tám ly nữa đột nhiên nổi giận, gõ cạch cạch vào cạnh bàn nói: "Các ngươi trong bang này không công bằng chút nào, vì sao chỉ chục ép lão tử? Còn có bang chủ của các ngươi đâu? Tại sao không ép hắn chứ a?"
Ta Chính Là Quái Thú nghe thế lại tiếp tục chìa một chén rượu nữa ra cho Quan Công, nói lên suy nghĩ chung trong long của mọi người.
"Hắc hắc! lão đại quá chén thì lấy ai tính tiền a?"
Quan Công nghe xong giận dữ, may mắn mọi người đều nhanh tay nhanh mắt lanh lẹ đem bàn đè lại, nếu không sẽ có màn trình diễn chân nhân lật bàn a.
Quan Công đứng lên, bộ dáng phong rền vang, tráng sĩ dù bị cùng đường vẫn dũng cảm khí khái, dõng dạc nói: "Được! Lão tử hôm nay đánh canh bạc này! Chờ đó, cả đám các ngươi hôm nay đều không chạy đi đâu được! … bồi, lấy thêm rượu lên đây!"
Còn uống nữa?
Nàng bất chợt rùng mình, trong lòng cân nhắc có nên gọi sẵn xe cấp cứu cho mọi người, đợi lát nữa chỡ tất cả bọn họ vào bệnh viện...?
Uống đến 3 giờ rưỡi chiều, một bàn đầy người cơ bản đều nằm sấp , chỉ còn lại Quan Công còn lung lay sắp đổ giơ chén rượu ồn ào nói: "Ai... tới ai đây?"
Nàng thực sự lệ bôn.
GM, thằng nhãi Quan Công này tửu lượng có thể coi như là Tây Sở Bá Vương a!
Lúc nàng ra ngoài đi toilet, thấy cô gái phục vụ đứng thấp thỏm ở ngoài cửa, liền hỏi nàng ta xem có chuyện gì?
Cô gái vẻ mặt cầu xin nói, phòng của bọn họ đã được đặt vào buồi tối , mọi người cần phải rời đi.
Nàng hỏi nàng ta, vậy sao không nói sớm a?
Cô nhân viên chỉ chỉ vào Quan Công bên trong, nhìn nàng đầy vẻ đáng thương nháy nháy mắt, ngụ ý là: nàng biết tại sao rồi còn hỏi.
Nàng xoay người vừa muốn đi vào, vừa lúc Lạc Thủy Thanh Hoằng bước ra, nói với cô nhân viên khách sạn: "Bọn họ thuê phòng khách sạn trên lầu, phiền các ngươi đỡ bọn họ về phòng dùm!Ngoài ra chúng ta muốn thuê thêm vài phòng cho những người khác nữa"
Nàng nhìn Lạc Thủy Thanh Hoằng, giống như quan sát hành tinh lạ, một lúc lâu sau, kinh ngạc mở miệng nói: "Anh trông giống như không có việc gì?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng nhìn nàng lạnh nhạt cười: "Không có việc gì đâu,anh uống không bao nhiêu."
Nàng lại một lần nữa lệ bôn a.
Thực đúng làcao nhân thì có cao nhân hơn nữa, cuối cùng thì rượu tiên cũng có đối thủ a!
Lên đến phòng khách sạn trên lầu, anh lo dàn xếp cho mọi người ổn thoả, nàng cũng cảm thấy quá mệt,nhanh chóng tắm rửa một cái, bước ra khỏi toilet nàng vừa lau khô tóc vừa nghi hoặc khó hiểu hỏi Lạc Thủy Thanh Hoằng.
"Anh nói xem, bọn họ thấy em cũng không có chút nào là ngạc nhiên cả? Em khuôn mặt này trên thực tế và tấm ảnh chênh lệch rất nhiều a?"
Lạc Thủy Thanh Hoằng anh nữa ngồi nữa nằm trên giường, ánh mắt hơi nheo lại, môi hơi lóe ý cười nói: "Mà thôi... cái này không thể nói."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.