Chương 1
Quất Hoa Tán Lý
24/01/2014
Trong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu.
Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua.
Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.”
“Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng.
Đầu óc ta mơ mơ màng màng , trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang.
Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà.
“Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt ,vài tên tiểu quỷ chạy lại , vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa.
Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.”
Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.”
Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật.
Hắn xòe tay ra, là một con sâu mập ú màu xanh xám, bò vào lòng bàn tay ta.
Bọn nhỏ cười ha hả, vẻ mặt chờ mong nhìn phản ứng của ta.
“Cám ơn” Ta bốc con sâu lên, cẩn thận đoan trang, cảm thán nói:“Từ lúc chia tay ở căn tin trường đại học, đã lâu không gặp Sâu caca , biệt lai vô dạng, lại mập ra không ít a.”
Con sâu xanh xám vặn vẹo thân hình vài cái, bất động .
Tên con trai đầu têu cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu lâu la bên người hắn tiến lên nói:“Thạch caca, mèo mít ướt hôm nay vì sao lại không có khóc?”
Hắn thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn tên kia một cái, lại đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen:“Quái lạ!”
Vài tên tiểu quỷ còn muốn chỉnh đại nhân ta? Ta hừ 1 tiếng khinh miệt rồi đem con sâu quăng đi, một con gà liền đuổi theo con sâu, một con mèo mướp lại chạy theo sau, đuổi theo con gà, một con chó mực lại rượt theo con mèo, trong lúc nhất thời thực ồn ào náo nhiệt.
Đột nhiên, trên con đường núi vang lên tiếng roi quất ngựa, làm đám động vật chạy tán loạn, mấy con tuấn mã theo xa xa vọt tới, lập tức xuất hiện một đám người mặc áo gấm màu xanh, đeo trường kiếm, toàn thân đậm khí chất giang hồ, thật giống như trong kịch võ hiệp hay chiếu trên TV, xẹt qua trước mắt ta.
“Là người của Nam Cung thế gia!”
“Thật uy phong !”
“Đây là sứ giả báo tin , nghe nói Minh thiếu gia sắp về phải không?”
…………………………..
Đám tiểu quỷ đang bàn tán phía sau lưng ta thật ồn ào.
Ta vô cùng khinh thường, làm sao lại có người cho đứa nhỏ nhà mình tên “Minh” *cơ chứ, thật đúng là điềm xấu , hơn nữa dòng họ Nam Cung này lại trùng với cái họ trong mấy cái tiểu thuyết cẩu huyết kia hay dùng.
Nằm mơ quả nhiên là không hợp lý.
Ta xoay người đi về, bỗng nhiên cảm thấy ba chữ Nam Cung Minh này rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở đâu. Vì thế ta dừng lại, suy nghĩ một lát, không khỏi lẩm bẩm:“Nam Cung Minh? Đó không phải [ Vô sắc vô hoan ] nam 1 nghĩa huynh sao? Hắn là kẻ có hành vi cầm thú với nữ chính mới 14 tuổi, luyến đồng phích…
“Mèo mít ướt, ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì?” Cái tên đầu têu chọc ta mà bị thất bại thấy ta đang lẩm bẩm.
Rùng mình một cái, ta vẫy tay, gọi hắn lại hỏi:“Chỗ này còn có Tàng Kiếm sơn trang hoặc Tu La giáo gì gì không?”
Tên đó khinh bỉ nhìn ta liếc mắt một cái:“Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?”
Ta lại hỏi:“ Thế còn…… Cái gì thần y Bạch Tử có không?”
Đứa nhỏ bên cạnh xông lên trước xen mồm:“Nghe nói Bạch gia thần y, ngay cả người chết đều cứu sống, chỉ là tính cách cổ quái, không dễ dàng xem bệnh cho người ta.”
…………………………..
Ta cũng không phải muốn tìm bất mãn, sao lại mơ thấy đám biến thái trong Tiểu Bạch văn* nhiều như vậy?
Vẫn là nhanh nhanh tỉnh lại thì hơn.
Ta tự nhéo mình vài cái, nhắm mắt lại một chút, xuất hiện vài vết bầm và mấy người xung quanh nhìn ta bằng ánh mắt quái dị.
Ta bắt đầu cảm thấy không ổn .
Cũng không thể trách ta phản ứng quá chậm ( nino: Vâng bạn rất nhanh nhạy, đã nửa ngày rồi haiz) lúc ta tỉnh lại đầu óc mờ mịt , ngồi ở bên giường trúc, trong tay còn cầm con cọp bằng vải, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, tưởng nằm mơ đi du lịch Vân Nam, liền bỏ qua suy nghĩ chạy đi ra ngoài. Nếu là xuyên qua đến phòng ngủ xa hoa, có một đám nô tài nha đầu đưa canh đưa thuốc, đều kêu sợ hãi “Tiểu thư ngươi tỉnh” Hoặc là “Thái thái rốt cục được cứu sống lại rồi ” Linh tinh gì gì đó, ta khẳng định có thể sớm nhận rõ sự thật.
Không, tại sao xuyên qua đều không quan trọng, mấu chốt đây là tiểu thuyết! Cho nên là đồng nhân xuyên qua!( nino: ko biết tại sao bạn chắc chắn vậy?)
Nói về nữ chính Lâm Lạc Nhi ta cũng không nhiều lời , trong sách mấy từ miêu tả nàng thường là “Khóc lê hoa mang vũ” “Đau khổ cầu xin” “tình cảnh nhục nhã” “Giống búp bê vải rách rưới” v.v đều là như thế……
Nội dung toàn tiểu thuyết chính là nàng thoát khỏi một tên vô sỉ, lại rơi vào trong tay một tên vô sỉ khác, chỉ đổi dạng chà đạp thôi.
Tình tiết?Kịch tính? Loại văn này còn có thể trông cậy vào tình tiết kịch tính sao?!
Tam quan? Tư tưởng? Ngươi đi tìm 1 cuốn lập ý sâu xa, tam quan đoan chính sắc tình cho ta xem!
Ông trời, ta dựa vào đại gia nhà ngươi a! Còn không bằng để ta đi vào manga tranh đấu có tỉ lệ tử vong siêu cao a! Ít nhất nơi đó còn có cái thế giới quan tiêu chuẩn!(nino: Rồi làm NV chết mở màn hở bạn ???)
Ta lại tự nhéo mình mấy cái, không chịu hết hy vọng……
Làm sao bây giờ?
Trong lúc sợ hãi, lại nhớ tới mẹ ruột ta từng nói:“Kha Tiểu Lục, mặc kệ con người ta rơi vào cảnh khốn khó đến thế nào, đều phải sống cho thật tốt.”
Cho nên ta sống hai mươi mốt năm, văn không hay võ không có, chỉ có tinh thần lại mạnh mẽ như Tiểu Cường *đánh hoài không chết , mặc kệ là bị mẹ kế lạnh nhạt, thi vào trường cao đẳng bị rớt, tình cảm bị từ chối, bạn trai phản bội đều có thể bảo trì lạc quan đi về phía trước, vui vẻ hướng tới tương lai. (nino: đúng đúng, mắc gì phải buồn khổ vì những người ko yêu thương mình chứ ^_^)
Rất nhanh ta liền bắt mình tỉnh táo lại, lạc quan phân tích hiện trạng.
1 Tiểu Bạch văn này mặc dù ý tứ thấp kém, nhưng thời đại giàu có, thái bình, những năm gần đây không có chiến loạn, thích hợp sinh sống.
2 Ta quen thuộc với tình tiết, có thể tránh được đám biến thái.
3 Ta mới là đứa trẻ lên mười, không cần lo lắng không học được nghề, có thể lập nghiệp.
4 [ quan trọng nhất ]Ta không phải nữ chính Lâm Lạc Nhi, vận mệnh bi thảm của nàng và ta không liên quan đến nhau
Không phải sợ, sau khi bấm đốt tay nghĩ thông suốt ( nino: bạn giống thầy bói nhỉ ), ta hít thở thật sâu, tự thôi miên chính mình: Tiểu Bạch văn thật tốt, Tiểu Bạch văn thật hay, đi đến ngôi nhà ngói lúc ban đầu, tiến hành kế hoạch biến tiểu thuyết sắc tình thành điền văn.
“Lâm Lạc Nhi!”
Ba tiếng vang lên long trời lở đất đánh nát mộng đẹp của ta.
Ta liếc sang trái, lại nhìn sang phải, không thấy tuyệt sắc giai nhân nào ở đây, sau đó một thiếu phụ mặc áo vải màu xanh đi tới, cầm tay của ta dắt đi, vừa đi vừa lải nhải:“Bệnh vừa vặn mới hết, tưởng hù chết tẩu sao?”
“Ngươi gọi ta?” Ta thiếu chút nữa nói không nên lời .
Nàng đưa tay sờ cái trán ta, tha thiết hỏi:“Mê sảng?”
Thiếu phụ sắc mặt hòa ái, trước mắt ta biến thành màu đen, toàn bộ thế giới bắt đầu vặn vẹo.
Không! Không! Không!
Ta không phải nữ chính bi thảm kia! Không phải món đồ chơi!
Ông trời chết tiệt, ta và ông có thù giết cha? Hay là có mối hận đoạt phu?!(bạn heo hỏi tí là ông trời có chồng à mà hận đoạt phuJ)nino: ta cũng ko biết?? Cái này cần phải nghiên cứu thêm ^_^)
Bị kéo đi trên đường, ta vừa khóc vừa giãy, xen lẫn là tiếng quở trách của thiếu phụ, ta giống như một con heo nhỏ bị kéo tới lò sát sinh.
===============
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác phẩm mới
Mong mọi người ủng hộ
Không cần đi tìm nguyên tác của[ Vô sắc vô hoan ]……
Nguyên tác là hư cấu, không tồn tại ^_^
Đừng xấu hổ
Chúng ta phải làm anh hùng dũng mãnh không sợ cường bạo!
Tức là một anh hùng lừng lẫy
–BY: Kha Tiểu Lục
================
“Minh” : hình như “Minh” này ko phải “Minh” nghĩa là sáng mà là “Minh” trong cõi U Minh hay còn gọi là Minh giới đó, bạn nào hay xem tiên hiệp chắc sẽ biết.
Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua.
Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.”
“Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng.
Đầu óc ta mơ mơ màng màng , trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang.
Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà.
“Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt ,vài tên tiểu quỷ chạy lại , vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa.
Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.”
Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.”
Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật.
Hắn xòe tay ra, là một con sâu mập ú màu xanh xám, bò vào lòng bàn tay ta.
Bọn nhỏ cười ha hả, vẻ mặt chờ mong nhìn phản ứng của ta.
“Cám ơn” Ta bốc con sâu lên, cẩn thận đoan trang, cảm thán nói:“Từ lúc chia tay ở căn tin trường đại học, đã lâu không gặp Sâu caca , biệt lai vô dạng, lại mập ra không ít a.”
Con sâu xanh xám vặn vẹo thân hình vài cái, bất động .
Tên con trai đầu têu cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu lâu la bên người hắn tiến lên nói:“Thạch caca, mèo mít ướt hôm nay vì sao lại không có khóc?”
Hắn thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn tên kia một cái, lại đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen:“Quái lạ!”
Vài tên tiểu quỷ còn muốn chỉnh đại nhân ta? Ta hừ 1 tiếng khinh miệt rồi đem con sâu quăng đi, một con gà liền đuổi theo con sâu, một con mèo mướp lại chạy theo sau, đuổi theo con gà, một con chó mực lại rượt theo con mèo, trong lúc nhất thời thực ồn ào náo nhiệt.
Đột nhiên, trên con đường núi vang lên tiếng roi quất ngựa, làm đám động vật chạy tán loạn, mấy con tuấn mã theo xa xa vọt tới, lập tức xuất hiện một đám người mặc áo gấm màu xanh, đeo trường kiếm, toàn thân đậm khí chất giang hồ, thật giống như trong kịch võ hiệp hay chiếu trên TV, xẹt qua trước mắt ta.
“Là người của Nam Cung thế gia!”
“Thật uy phong !”
“Đây là sứ giả báo tin , nghe nói Minh thiếu gia sắp về phải không?”
…………………………..
Đám tiểu quỷ đang bàn tán phía sau lưng ta thật ồn ào.
Ta vô cùng khinh thường, làm sao lại có người cho đứa nhỏ nhà mình tên “Minh” *cơ chứ, thật đúng là điềm xấu , hơn nữa dòng họ Nam Cung này lại trùng với cái họ trong mấy cái tiểu thuyết cẩu huyết kia hay dùng.
Nằm mơ quả nhiên là không hợp lý.
Ta xoay người đi về, bỗng nhiên cảm thấy ba chữ Nam Cung Minh này rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở đâu. Vì thế ta dừng lại, suy nghĩ một lát, không khỏi lẩm bẩm:“Nam Cung Minh? Đó không phải [ Vô sắc vô hoan ] nam 1 nghĩa huynh sao? Hắn là kẻ có hành vi cầm thú với nữ chính mới 14 tuổi, luyến đồng phích…
“Mèo mít ướt, ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì?” Cái tên đầu têu chọc ta mà bị thất bại thấy ta đang lẩm bẩm.
Rùng mình một cái, ta vẫy tay, gọi hắn lại hỏi:“Chỗ này còn có Tàng Kiếm sơn trang hoặc Tu La giáo gì gì không?”
Tên đó khinh bỉ nhìn ta liếc mắt một cái:“Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?”
Ta lại hỏi:“ Thế còn…… Cái gì thần y Bạch Tử có không?”
Đứa nhỏ bên cạnh xông lên trước xen mồm:“Nghe nói Bạch gia thần y, ngay cả người chết đều cứu sống, chỉ là tính cách cổ quái, không dễ dàng xem bệnh cho người ta.”
…………………………..
Ta cũng không phải muốn tìm bất mãn, sao lại mơ thấy đám biến thái trong Tiểu Bạch văn* nhiều như vậy?
Vẫn là nhanh nhanh tỉnh lại thì hơn.
Ta tự nhéo mình vài cái, nhắm mắt lại một chút, xuất hiện vài vết bầm và mấy người xung quanh nhìn ta bằng ánh mắt quái dị.
Ta bắt đầu cảm thấy không ổn .
Cũng không thể trách ta phản ứng quá chậm ( nino: Vâng bạn rất nhanh nhạy, đã nửa ngày rồi haiz) lúc ta tỉnh lại đầu óc mờ mịt , ngồi ở bên giường trúc, trong tay còn cầm con cọp bằng vải, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, tưởng nằm mơ đi du lịch Vân Nam, liền bỏ qua suy nghĩ chạy đi ra ngoài. Nếu là xuyên qua đến phòng ngủ xa hoa, có một đám nô tài nha đầu đưa canh đưa thuốc, đều kêu sợ hãi “Tiểu thư ngươi tỉnh” Hoặc là “Thái thái rốt cục được cứu sống lại rồi ” Linh tinh gì gì đó, ta khẳng định có thể sớm nhận rõ sự thật.
Không, tại sao xuyên qua đều không quan trọng, mấu chốt đây là tiểu thuyết! Cho nên là đồng nhân xuyên qua!( nino: ko biết tại sao bạn chắc chắn vậy?)
Nói về nữ chính Lâm Lạc Nhi ta cũng không nhiều lời , trong sách mấy từ miêu tả nàng thường là “Khóc lê hoa mang vũ” “Đau khổ cầu xin” “tình cảnh nhục nhã” “Giống búp bê vải rách rưới” v.v đều là như thế……
Nội dung toàn tiểu thuyết chính là nàng thoát khỏi một tên vô sỉ, lại rơi vào trong tay một tên vô sỉ khác, chỉ đổi dạng chà đạp thôi.
Tình tiết?Kịch tính? Loại văn này còn có thể trông cậy vào tình tiết kịch tính sao?!
Tam quan? Tư tưởng? Ngươi đi tìm 1 cuốn lập ý sâu xa, tam quan đoan chính sắc tình cho ta xem!
Ông trời, ta dựa vào đại gia nhà ngươi a! Còn không bằng để ta đi vào manga tranh đấu có tỉ lệ tử vong siêu cao a! Ít nhất nơi đó còn có cái thế giới quan tiêu chuẩn!(nino: Rồi làm NV chết mở màn hở bạn ???)
Ta lại tự nhéo mình mấy cái, không chịu hết hy vọng……
Làm sao bây giờ?
Trong lúc sợ hãi, lại nhớ tới mẹ ruột ta từng nói:“Kha Tiểu Lục, mặc kệ con người ta rơi vào cảnh khốn khó đến thế nào, đều phải sống cho thật tốt.”
Cho nên ta sống hai mươi mốt năm, văn không hay võ không có, chỉ có tinh thần lại mạnh mẽ như Tiểu Cường *đánh hoài không chết , mặc kệ là bị mẹ kế lạnh nhạt, thi vào trường cao đẳng bị rớt, tình cảm bị từ chối, bạn trai phản bội đều có thể bảo trì lạc quan đi về phía trước, vui vẻ hướng tới tương lai. (nino: đúng đúng, mắc gì phải buồn khổ vì những người ko yêu thương mình chứ ^_^)
Rất nhanh ta liền bắt mình tỉnh táo lại, lạc quan phân tích hiện trạng.
1 Tiểu Bạch văn này mặc dù ý tứ thấp kém, nhưng thời đại giàu có, thái bình, những năm gần đây không có chiến loạn, thích hợp sinh sống.
2 Ta quen thuộc với tình tiết, có thể tránh được đám biến thái.
3 Ta mới là đứa trẻ lên mười, không cần lo lắng không học được nghề, có thể lập nghiệp.
4 [ quan trọng nhất ]Ta không phải nữ chính Lâm Lạc Nhi, vận mệnh bi thảm của nàng và ta không liên quan đến nhau
Không phải sợ, sau khi bấm đốt tay nghĩ thông suốt ( nino: bạn giống thầy bói nhỉ ), ta hít thở thật sâu, tự thôi miên chính mình: Tiểu Bạch văn thật tốt, Tiểu Bạch văn thật hay, đi đến ngôi nhà ngói lúc ban đầu, tiến hành kế hoạch biến tiểu thuyết sắc tình thành điền văn.
“Lâm Lạc Nhi!”
Ba tiếng vang lên long trời lở đất đánh nát mộng đẹp của ta.
Ta liếc sang trái, lại nhìn sang phải, không thấy tuyệt sắc giai nhân nào ở đây, sau đó một thiếu phụ mặc áo vải màu xanh đi tới, cầm tay của ta dắt đi, vừa đi vừa lải nhải:“Bệnh vừa vặn mới hết, tưởng hù chết tẩu sao?”
“Ngươi gọi ta?” Ta thiếu chút nữa nói không nên lời .
Nàng đưa tay sờ cái trán ta, tha thiết hỏi:“Mê sảng?”
Thiếu phụ sắc mặt hòa ái, trước mắt ta biến thành màu đen, toàn bộ thế giới bắt đầu vặn vẹo.
Không! Không! Không!
Ta không phải nữ chính bi thảm kia! Không phải món đồ chơi!
Ông trời chết tiệt, ta và ông có thù giết cha? Hay là có mối hận đoạt phu?!(bạn heo hỏi tí là ông trời có chồng à mà hận đoạt phuJ)nino: ta cũng ko biết?? Cái này cần phải nghiên cứu thêm ^_^)
Bị kéo đi trên đường, ta vừa khóc vừa giãy, xen lẫn là tiếng quở trách của thiếu phụ, ta giống như một con heo nhỏ bị kéo tới lò sát sinh.
===============
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác phẩm mới
Mong mọi người ủng hộ
Không cần đi tìm nguyên tác của[ Vô sắc vô hoan ]……
Nguyên tác là hư cấu, không tồn tại ^_^
Đừng xấu hổ
Chúng ta phải làm anh hùng dũng mãnh không sợ cường bạo!
Tức là một anh hùng lừng lẫy
–BY: Kha Tiểu Lục
================
“Minh” : hình như “Minh” này ko phải “Minh” nghĩa là sáng mà là “Minh” trong cõi U Minh hay còn gọi là Minh giới đó, bạn nào hay xem tiên hiệp chắc sẽ biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.