Vô Sắc Vô Hoan

Chương 23

Quất Hoa Tán Lý

24/01/2014

Kỳ thật có một số chuyện không phải không hiểu, mà là không dám suy nghĩ, chỉ sợ càng nghĩ đến càng khổ tâm.

Thạch Thạch rất giống phụ thân, là một nam nhân thành thật, kết hôn với hắn ở nhà làm ruộng sống là tốt lắm , đời này mặc dù không đến mức khoái nhạc, nhưng cũng sẽ không phải chịu dày vò.

Mà nay, tâm nguyện của ta vốn là bồi dưỡng hắn làm vị hôn phu tương lai hoàn toàn đã chết.

Hắn gia nhập vào hắc vệ, xác suất ta trở thành thê tử thủ tiết rất cao. Còn một chuyện nữa Tiểu cầm thú đã chú ý đến ta, còn thể hiện hứng thú rõ ràng ra bên ngoài, trên tay hắn còn giữ giấy bán mình của ta, nắm trong tay quyền sinh sát, nếu hắn không cho ta thoát nô tịch lập gia đình, cho dù ta có to gan lớn mật, chủ động cùng Thạch Thạch lưỡng tình tương duyệt, hứa hẹn cả đời, cũng trốn không thoát ngũ chỉ sơn của hắn. Hắn thậm chí còn có thể phái Thạch Thạch đi làm công việc nguy hiểm nhất, lấy mạng của hắn thật dễ dàng.

Thạch Thạch không phải mèo, chỉ có một cái mạng nhỏ, ta có thể không cần để ý an nguy của chính mình đi mạo hiểm, cũng không thể cố ý hại hắn.

Không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn một con đường đào vong.

Để được vào Tàng Thư Các làm việc, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cắn răng, chịu nhục chủ động lấy lòng Tiểu cầm thú, gặp hắn liền không công nở nụ cười. Mùa đông đã đến, tuyết từ thiên không rơi xuống, vừa nhẹ vừa nhuyễn, trắng xoá một vùng, phủ toàn bộ ngọn núi, dưới mái hiên nơi nơi đều là đọng những khối băng bén nhọn giống như lưỡi kiếm, thường thường phải kêu người phá xuống.

Đối với người phải sống ở đây, cái này không phải cảnh đẹp, là dày vò.

Ngâm tay trong nước đá rửa chén rửa rau, tay chân ta vốn mềm mại hơn người khác, da tay nhanh chóng nứt đỏ, vừa ngứa vừa đau, sưng như mười củ cà rốt, đem ra ngoài có thể cho thỏ ăn. Nhưng mà muốn sống vẫn phải tiếp tục, làm người mới, còn phải gánh luôn một phần việc của đại a đầu và bà tử.

Thạch Thạch cầm tay của ta lật tới lật lui nhìn mấy lần, không nói gì, chỉ có điều ngày hôm sau đưa tới cho ta một đôi bao tay thật dày, bắt buộc ta lập tức mang vào. Còn đem lại hai bình rượu mạnh nhỏ, dặn ta mỗi ngày trước khi ngủ uống 1 chén nhỏ, một bình khác ngâm gừng 3 ngày, mỗi ngày chà vào tay chân hai lần, sau đó lấy thuốc trị sưng thoa lên. Hai ngày sau lại đem tới mấy chục cân than và một cái lò sưởi nhỏ, mắng:“Đừng có luôn keo kiệt, sợ lạnh thì đốt thêm một cái chậu than trong phòng, không có tiền sẽ không mở miệng hỏi ta sao? Chúng ta cùng thôn, ta có thể bạc đãi ngươi sao? Thật sự là ngu xuẩn!”

Đứa nhỏ này cuối cùng cũng trưởng thành, biết chăm sóc người khác. Ta mang bao tay ấm áp, nhìn bóng dáng hắn vội vàng mang đồ lại tiến đến tập võ tràng, trong lòng cũng thực ấm áp.

Thừa dịp nứt da nghiêm trọng, ta tìm một cơ hội đi gặp Nam Cung Minh.

Nam Cung Minh mặc áo lông chồn bạc thật dày, tóc búi cao, hai bên tóc mai thả một nhánh tóc đen dài tùy ý, thắt lưng đeo bảo kiếm, tay cầm sáo ngọc, dưới chân mang giày tuyết cũng có vân văn, đứng dưới cành hồng mai tuyết đọng, vẻ mặt cũng không vui vẻ.

Ta nhón mũi chân tới gần, còn chưa đi được vài bước, hắn đã phát hiện ra sự tồn tại của ta, bỗng nhiên nhướng mày, bướng bỉnh rút ra sáo ngọc, phóng bên môi nhẹ nhàng thổi một khúc nhạc vui, hương vị mang theo vài phần đùa giỡn trêu cợt, vốn dĩ u buồn hóa thành hư không.

Ta làm bộ như muốn ngắm hồng mai, dáng vẻ nhấp nhổm kéo cành hồng mai, cố ý lộ ra đôi tay nứt da.

Tiếng sáo vui mừng bỗng nhiên vút cao, phát ra âm thanh thật chói tai.

Nam Cung Minh dừng lại động tác, nhìn chằm chằm tay của ta, lo lắng hỏi:“Lạc nhi, muội làm sao bị bỏng đến thế này?”

Đại thiếu gia chưa từng thấy người ta bị nứt da a……

Ta đầy mặt hắc tuyến, đành phải giải thích cho hắn.

Nam Cung Minh thực xấu hổ:“Cái này, ta đã đọc qua trong sách. Chút nữa ta cho người đi phòng bếp phân phó Vương đại nương đừng để muội đụng vào nước, trong kho hình như còn có lông cừu tiến cống, cũng đưa tới cho muội, như vậy chắc sẽ tốt lên?”

Quả nhiên là đại thiếu gia a……

Ta liều mạng lắc đầu:“Rửa chén rửa rau là bổn phận ở phòng bếp, bị nứt da cũng không phải chỉ mình ta, làm sao có thể bởi vì thiếu chủ chiếu cố ta, sẽ không theo quy củ sung sướng nhàn hạ được? Đây là công việc của ta ở phòng bếp, phải hoàn thành tốt, không thể thêm phiền toái cho mọi người. Dù sao mùa đông đi qua thì tốt rồi, đau vài ngày mà thôi, không phải chuyện gì lớn.”

Ta cố ý đem công việc ở phòng bếp nhấn mạnh lập lại hai lần, hy vọng Đại thiếu gia có thể nghe hiểu được ẩn ý.



May mắn Nam Cung Minh mặc dù thiếu kinh nghiệm sống, đầu óc cũng rất thông minh, vòng vo một chút sau lại đưa ra ý kiến:“Để Vương tổng quản điều muội đi vào trong phòng ta hầu hạ đi, nơi đó ấm áp.” ^_^

“Không!” Ta lập tức cự tuyệt, sau đó nói ra lý do đã nghĩ ra từ sớm,“Ta mới vào Nam Cung thế gia không lâu, nếu điều đi chỗ đó, chỉ sợ sẽ bị mọi người nói nhảm.”

Nam Cung Minh nhíu mày:“Ai dám?”

Ta tiếp tục cự tuyệt:“Tuy rằng ta muốn hầu hạ thiếu chủ, nhưng ta tuổi còn quá nhỏ, không hợp quy củ, không bằng trước đến chỗ khác rèn luyện vài năm, chờ mười bốn tuổi sẽ đổi đi nơi khác cũng không muộn.”

Nam Cung Minh do dự một chút:“người ở Vãn Phong Lâu phụ thân tự mình chọn, Lâm Hương Các ta cũng không thể nhúng tay, những chỗ khác đa số là quét tước hoặc hầu hạ khách nhân, có vẻ bị khinh bỉ, công tác cũng không nhẹ nhàng, hơn nữa ta không thích muội lại mấy chỗ đó……”

Ta nhanh chóng nhỏ giọng gợi ý cho hắn:“Ta thích đọc sách.”

“Tàng Thư Các sao? Nơi đó đúng là không sai, ấm áp thông gió, mùa đông công việc cũng thực nhẹ nhàng, ta sẽ nói với Vương tổng quản một tiếng.” Nam Cung Minh phản ứng rất nhanh, sảng khoái đáp ứng, sau đó vẻ mặt thú vị nhìn ta liếc mắt một cái,“Ta còn không biết muội biết chữ.” (nino: thế sao hồi đó viết thư cho người ta???)

Lòng ta co rút một chút :“Là Ngô tú tài dạy.”

Nam Cung Minh không hỏi thêm nữa.

Ta thấy mục đích đã đạt thành, mau chóng rút lui.

“Trong sách nói qua, nứt da không thể lập tức sưởi ấm, phải chậm rãi lưu thông máu bị ứ.” Nam Cung Minh bỗng nhiên mở miệng, hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người sau liền kéo tay ta lại, chậm rãi đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi khí, thở ra một tầng sương trắng nhẹ nhàng, sau đó nắm tay thật chặt, dùng đôi tay ấm áp của hắn làm ấm đôi tay lạnh lẽo của ta, từng chút từng chút đến khi hai đôi tay có cùng độ ấm.

Vừa mới tính kế người ta xong, ta không tiện trở mặt ngay lập tức, trong lòng lại mặc niệm khẩu hiệu “Dù sao cũng sắp chạy trốn” bơm hơi, một bên thật cẩn thận đối diện với hắn.

Hai người tương đối không nói gì, chỉ có những bông tuyết tinh tế không ngừng rơi rơi, đọng lên đầu vai.

Khi hắn thay ta phủi đi tuyết đọng, ta nhân cơ hội đưa ra nghi vấn vẫn canh cánh trong lòng:“Chúng ta chỉ mới gặp qua, ngươi vì cái gì lại chiếu cố ta như vậy?”

Ta thật sự không tin hắn còn tuổi nhỏ có thể liếc mắt một cái nhìn thấu vẻ bên ngoài, yêu thương một nha đầu ở nông thôn.

“Không, ta lần trước đã nói qua, chúng ta không phải gặp mặt lần đầu tiên,” Nam Cung Minh nhanh chóng hạ thấp lông mi dài, do dự nói,“Ta nói cho muội nhưng đừng giận.”

Ta nói:“Được.”

“Bốn năm…… Không, hơn ba năm trước, ta đi tảo mộ mẫu thân, đã sắp rời đi, phía trước vọng lại tiếng kèn đám tang, vài mảnh tiền giấy bị gió thổi đến, một đám thôn dân nâng quan tài đi đến nghĩa địa, ta liền tránh qua bên cạnh nhường đường.” Nam Cung Minh lại thổi khí vào lòng bàn tay ta, chà xát rồi nói,“Muội mặc tang phục bằng vải bố, trên đầu mang một đóa hoa trắng, không ngừng vươn tay muốn giữ lại quan tài, khóc đến thanh âm khàn khàn, cái mũi đỏ bừng. Muội thề nói chính mình sẽ ngoan ngoãn , không bao giờ bướng bỉnh, cầu ngoại tổ mẫu làm cho mẫu thân tỉnh lại, không cần chôn nàng xuống đất giống như phụ thân, dưới đất rất tối, mẫu thân nhát gan hơn phụ thân, nàng sẽ sợ hãi……”

Ta vẫn không có hứng thú tìm hiểu quá khứ của Lâm Lạc Nhi, nay nghe Nam Cung Minh miêu tả tình cảnh lúc ấy sinh động như thật, không khỏi ngạc nhiên.

Nam Cung Minh liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp tục nói:“Bên cạnh rất nhiều người đều bàn tán, nói muội trước kia cũng là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay, nay lập tức cả cha lẫn mẹ đều mất đi, ngày sau sợ là rất khổ sở. Ta có chút đồng…… xúc động, đứng ở bên cạnh nhìn hồi lâu…… Càng xem càng cảm thấy ánh mắt của muội rất giống muội muội ta, nàng cũng là cái hài tử ngốc thật thành thực, lúc mẫu thân qua đời, thương tâm quá độ, bảy ngày không ăn không uống, cuối cùng đi theo mẫu thân, lúc đó mới hơn 5 tuổi, cùng muội không sai biệt lắm. Cho nên ta có chút lo lắng cho muội, liền phái người đi lặng lẽ hỏi thăm.”

“Ngươi có muội muội? Vì sao không có người đề cập qua?” Ta hỏi thêm.

“Ân, mẫu thân tuy rằng không thích cười, cũng là đệ nhất mỹ nhân được võ lâm công nhận, mới trước đây phụ thân đã nói có thể lấy được nàng là đời này lớn nhất phúc khí, dùng toàn bộ tâm tư để yêu, nàng muốn sao, liền hái sao cho nàng, muốn ánh trăng, liền lấy ánh trăng cho nàng, muội muội ánh mắt rất giống mẫu thân, tính cách cũng nhu thuận, ta và phụ thân đều phi thường thích nàng. Sau lại đã xảy ra một việc, mẫu thân cùng muội muội đều đã chết, phụ thân cũng thay đổi……” Nam Cung Minh tựa hồ có chút khó chịu, tỏ vẻ không nghĩ nói đến việc này, đem đề tài vòng vo trở về,“Ta phái người đi nhìn muội trở về nói muội bệnh nặng một hồi, chỉ sợ về sau cơ thể suy nhược. Ta cảm thấy rất khó chịu, đi cầu phụ thân hỗ trợ, muốn đem muội về Nam Cung thế gia…… Nhưng mà cầu thật lâu, phụ thân cũng không nguyện ý, tát ta một cái, mắng đuổi ra ngoài.”

Cuộc sống vĩnh viễn tràn ngập một chậu lại một chậu cẩu huyết, ngươi không biết khi nào thì đổ xuống….. Nguyên lai Nam Cung Minh thánh mẫu là ở lúc này luyện thành .

Kỳ quái là, Nam Cung gia phía sau núi có nghĩa địa phong thuỷ tốt lắm, vì sao mẫu thân và muội muội của hắn phải táng ở bên ngoài?



Ta hỏi khéo, nhưng Nam Cung Minh không chịu nói.

Ta chỉ muốn rút đôi tay đã muốn ấm áp về, vỗ vỗ bông tuyết trên vai nói,“ thân mình ta hiện giờ đã tốt hơn nhiều, hơn nữa hoạt bát sáng sủa, thiếu chủ không cần lo lắng.”

“Cũng đúng, lúc sau lại đi gặp muội, thân mình tựa hồ tốt hơn nhiều, chỉ là sầu mi khổ kiểm, tuổi còn nhỏ không biết làm sao nhiều phiền não như vậy.” Nam Cung Minh nở nụ cười.

Ta buồn bực, căn nguyên phiền não của ta không phải là do hai phụ tử các ngươi sao?

Nam Cung Minh hơi hơi cúi mình xuống, ôn nhu nói:“Sau này cha cha cho ta học rất nhiều, ta cố gắng đã nhiều năm, thật vất vả làm cho người vừa lòng một chút, đồng ý đi gặp muội. Không ngờ rằng muội không biết làm sao lại bị thương ở mặt, gãy răng, còn làm cái mặt đỏ thẫm, tức giận khiến người trở về mắng ta một hồi, mấy buổi tối không đi phòng tiểu thiếp, nói không muốn thấy son.”

Ha! Trong lòng vỗ tay hoan hô, trang điểm style mông khỉ vẫn là có chút hiệu quả , sự hy sinh của ta rất đáng giá!

Nam Cung Minh còn nói:“Muội đã vào Nam Cung thế gia, ta cũng coi như làm xong một tâm nguyện, sẽ hảo hảo xem chừng muội, có cái gì muốn cứ việc nói, đừng thẹn thùng.”

Ha! Lại vỗ tay hoan hô, ta muốn thoát tịch về nhà lập gia đình có thể chứ?!

Đầu óc nhất thời xúc động, ta dùng bộ dáng nói giỡn, thử thăm dò đưa ra yêu cầu không có khả năng.

Không ngờ, Nam Cung Minh cư nhiên sảng khoái gật đầu:“Hảo, chờ thêm vài năm, muội lớn lên, ta sẽ cho muội một bộ đồ cưới siêu thể diện trở về! Hơn nữa có Nam Cung gia chúng ta cho muội làm chỗ dựa, gả cho ai cũng không sợ bị khi dễ.”

Ta sợ ngây người, qua vài giây sau mới lắp bắp hỏi:“Ngươi…… Ngươi không phải …… nói giỡn phải không?”

Nam Cung Minh tỏ ra rất có phong phạm của đại nhân sờ sờ đầu của ta, khẳng định nói:“Tuyệt không nói đùa! Nhưng mà muội phải gọi ta là ca ca! Nếu không ca ca mặc kệ muội.”

“Kêu! Ta đương nhiên kêu!” Mặc kệ là Minh ca ca hay là hảo ca ca, ghê tởm hơn nữa ta cũng kêu!

Má ơi, này tiểu cầm thú không phải cũng xuyên qua đi? Như thế nào tuyệt không giống trong nguyên tác, vừa thiện lương vừa đáng yêu, thoạt nhìn chính là người tốt mười phần a!

Ánh rạng đông hy vọng lại một lần nữa sáng lên, ta cảm thấy não giống như bị vé số trúng năm trăm vạn đập vào, cả người cao hứng vựng hồ hồ .

Nam Cung Minh thuận thế kéo tay của ta qua, để vào trong lòng, khép lại áo chồn bạc, tựa đầu vào vai của ta, nhẹ giọng khẩn cầu:“Đừng ly khai, để ta ôm nàng một cái giống như mới trước đây……”

Ta dừng giãy dụa, lẳng lặng đứng dưới tuyết, nhìn một đóa hoa mai mỏng manh bị gió lạnh thổi, nhẹ nhàng lặng yên không tiếng động rơi trên mái tóc đen mềm mại của hắn.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cục buông tay ra, thay ta sửa sang mái tóc lại một chút, lại thử độ ấm trên tay ta một chút, rốt cục đi ba bước lại quay đầu nhìn ta sau đó đi mất.

Lúc trở về, ta hưng phấn mà nhảy .

Đi đến trong phòng đốt lò sưởi, bỗng nhiên nhớ tới……

Trong nguyên tác,…… hình như Lâm Lạc Nhi chính là Nam Cung Minh nghĩa muội a? Bọn họ lại……

Lời nói của Tiểu cầm thú, là thật tâm sao?

Ta…… Ta không phải bị lừa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sắc Vô Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook