Vô Sắc Vô Hoan

Chương 30

Quất Hoa Tán Lý

24/01/2014

An Nhạc Hầu tên là Long Chiêu Đường, Cái tên này làm cho người ta hoài nghi tác giả nguyên tác là tác giả của “Miêu Thử Hầu gia”3P. Nàng còn dùng rất nhiều từ ngữ hoa lệ để miêu tả diện mạo của vị Hầu gia này, tà mị, tuấn tú, câu hồn…… Thỉnh tha thứ ta tài sơ học thiển, không thể biểu đạt đầy đủ.

Sở thích lớn nhất của Hầu gia chính là xa xỉ vô độ, hàng đêm sênh ca, được xưng “nhất dạ thất thứ lang ”, còn có khuynh hướng bạo ngược. Nghe nói chuyện gì cũng làm, chỉ có điều không làm chuyện tốt, đặc điểm lớn nhất là không coi người ta là người.

Đám cầm thú còn lại tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng tốt xấu còn đối Lâm Lạc Nhi coi như có vài phần tình ý, duy chỉ mình người này là hoàn toàn đem nàng làm một món đồ chơi, lúc cao hứng dùng mọi cách lấy lòng, khi phiền muộn tùy ý trừng phạt. Lâm Lạc Nhi lần đầu tiên chạy trốn thất bại bị bắt đem về, liền chịu khổ **, bị dùng khổ hình, luân ** đủ loại trừng phạt xấu hổ, thiếu chút nữa bị ép buộc rớt mất nửa cái mạng.

Ta thật sự sợ hãi……

Lúc ta đang ôm chăn phát run, kế bên còn có thị nữ của An Nhạc Hầu gia đang nói nói mớ.

Nàng nói:“A! Hầu gia, không cần!”

Ta dùng mũi chân đá nàng văng ra một chút, tiếp tục ôm chăn phát run.

Nàng xoay người :“Hầu gia — nhĩ hảo phá hư –”

Ta dùng chăn che cả đầu lại .

An Nhạc Hầu gia thích phô trương, xưa nay mỗi lần xuất hành là hao tài tốn của, chậm rãi, những người đi theo là hơn một ngàn.

May mắn Nam Cung thế gia kiến trúc rất rộng, phân phối một ít hạ đẳng phó dịch đi xuống thôn trang chân núi, lại phân phối một ít thị nữ cấp thấp cùng bọn nha hoàn chia phòng ở, đám hộ vệ đến sau núi dựng vài cái lều trại, cũng đủ chỗ cho những người này. Phái tới ở cùng ta là bọn thị nữ của mấy sủng thiếp nhà Hầu gia, đều rất có vài phần nhan sắc, có chút khả năng leo lên giường chủ tử, tự coi mình thân phận cao quý, tính tình phi thường ngạo mạn, khóe mắt hơi có chút khinh thường nha hoàn bậc 2 chúng ta, thích ngồi chơi tán dóc, phân phó chúng ta làm việc.

Người đến nhà là khách, không được vài ngày sẽ cút đi, mọi người đều không cùng các nàng so đo, chỉ ở sau lưng lặng lẽ mắng. Đương nhiên, cũng có mấy tiểu phó dịch tư xuân:“Từ lúc các cô nương nhà Hầu gia tiến vào, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, toàn Lâm Hương Các đều thơm hơn ba phần.”

Chắc thứ các cô nương kia bôi trên mặt không phải son, mà là vôi quét tường?

Bát quái thì bát quái, lượng công việc ở Nam Cung thế gia bởi vì vậy gia tăng mấy lần.

Vốn ta muốn giả bệnh để tránh né tên cầm thú họ Long này. Không nghĩ tới Nam Cung Minh nghe nói ta nằm trên giường không dậy nổi, hết sức khẩn trương, hỏi cũng không hỏi đã phái người đi thỉnh danh y bốc thuốc cho ta, còn muốn tìm tiểu nha đầu đến hầu hạ sắc thuốc.

Ánh mắt các quản sự nhìn ta giống như muốn giết người, bên cạnh còn thường thường có mỹ nhân bay tới lướt đi, hỏi ta:“ Cắm đóa hoa nào trên đầu Hầu gia sẽ thích hơn? Đi chỗ nào câu dẫn Hầu gia thích hợp? Buổi tối câu dẫn hắn tiến đến Hương Các được không? Nơi đó đủ yên lặng không? Kêu lớn tiếng có người nghe thấy không? Ngươi có thể hỗ trợ canh chừng dùm ta không?”

Đầu óc ta ong ong ù tai, không đợi đại phu đến, lập tức nhảy xuống giường, vỗ vỗ ngực cam đoan với Ngô quản sự bản thân đã hoàn toàn bình phục, cường tráng cỡ mình trâu, có thể nhảy xuống sông tham gia cuộc thi bơi mùa đông, phải quay về Tàng Thư Các tiếp tục làm việc! Hơn nữa cần chăm chỉ khắc khổ, tăng ca thêm một chút, tốt nhất trực tiếp ở tại bên trong không trở về phòng !

Vẻ mặt già nua của Ngô quản sự tỏ ra rất an ủi.

……

An Nhạc Hầu gia lại đây là cùng Nam Cung Hoán bàn việc cấu kết với quan lại các loại, thuận tiện trao đổi “Ngự Nữ Tâm Kinh”, ước chừng phải ở lại đây cỡ bảy, tám ngày. Ta ở Tàng Thư Các bình an né tránh được ba ngày sau, nghe nói một tin dữ: thuỷ vận ở Hà Đông phát sinh náo động, Nam Cung Minh bị phụ thân phái đi xử lý .

Tiểu cầm thú rời đi, ta ngay cả ngọn núi không quá đáng tin để dựa vào cũng không có, một mình lâm vào vòng vây của tà ác cầm thú và đại cầm thú, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nam Cung Minh trước khi đi tới tìm ta cáo biệt, dáng vẻ hắn nhìn ta thật khẩn trương, rất là cảm động, an ủi nói:“Lạc nhi muội muội, ta bất quá phải đi nửa tháng, Hà Đông ở gần Hạ quốc, trang sức có đặc trưng riêng, muốn ta đặt hai bộ cho muội không?”

Ta lắc đầu, ai oán nhìn một mảnh cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, đầu cúi thấp, lộ vẻ mỹ nhân u hoài.

Nam Cung Minh thực biết nhìn mặt đoán ý:“Muội đang lo lắng Hầu gia?”



Ta thở dài:“Nghe nói hắn rất ham nữ sắc……”

Nam Cung Minh nhìn ta nửa ngày, do dự thật lâu, cực kì uyển chuyển lựa lời nói:“Hầu gia là người trọng sắc khinh đức, cho nên cha ta mới tặng hắn năm mỹ nhân.”

Ta sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được hắn là đang hàm súc ám chỉ: xú nha đầu giống ngươi trên mặt đầy hồng ban, ném tới trước mặt sắc lang, sắc lang cũng không có hứng thú a……

Tốt lắm, không có hứng thú là tốt rồi.

Ta thoáng yên lòng, cầm lấy gương, sờ sờ gương mặt đầy hoa đào tiển, quyết định trở về sẽ lấy thuốc bôi thêm nhiều một chút.

Nam Cung Minh luôn mãi cáo từ, thấy ta không có ý đứng dậy đi tiễn hắn, đành phải một mình xuống núi. ( tiểu Minh Minh thật đáng thương ah~)

……

Ban đêm, khắp nơi Nam Cung thế gia thắp đầy đèn màu bằng ngọc lưu ly, oanh ca yến ngữ, Tàng Thư Các có vẻ thanh tịnh bất thường, ta cảm thấy về sớm để đối mặt bạn cùng phòng cứ muốn đi lên giường của Hầu gia rất nguy hiểm, liền chủ động lưu lại tăng ca, sửa sang lại hơn ba trăm cuốn tạp thư gần đây mới đem về.

Chầm chậm sửa sang lại đến khuya, cảm thấy có chút đói bụng, ta thắp đèn lồng màu vàng nho nhỏ, né né tránh tránh chạy tới phòng bếp, trộm hai cái bánh bao to, lúc chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Ngô quản sự bỗng nhiên đi tới, gọi ta lại:“Cửa sổ lầu một cửa sổ tựa hồ chưa đóng kín, ta muốn đến yến hội giúp Vương tổng quản, ngươi về Tàng Thư Các kiểm tra một chút.”

Ta lại phải né né tránh tránh chạy trở về.

Trên đường đám mỹ nhân tựa hồ cũng ít rất nhiều, chung quanh trở nên thực im lặng. Ta đóng kín cửa sổ lầu một, bỗng nhiên phát hiện ánh nến trên lầu hai cũng đã quên tắt, đành phải bước lên thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt.

Xốc lên bức rèm che, ta phát hiện ánh sáng đó không phải của mấy ngọn đèn kia, mà là hơn mười ngọn đèn bằng ngọc lưu ly, chiếu sáng toàn bộ gian phòng giống như ban ngày. Dưới ánh đèn ngọc lưu ly, trên chiếc giường quý phi, một nam tử trẻ tuổi đang lười biếng nửa nằm, cúi đầu đọc sách. Hắn mặc một cái hồng bào thêu hoa văn hắc long phức tạp, những chiếc nút trang trí được làm bằng ngọc phỉ thúy lớn nhỏ, tóc dài đen như mực tùy ý thả lỏng, sau đầu bện mấy cái bím nhỏ, phía trên kết lại bằng tám hạt trân châu, càng làm nổi bật màu da như ngọc.

Ta nháy mắt đã nghĩ ra hắn là ai, sắc mặt đại biến, chạy nhanh lặng lẽ bỏ chạy xuống lầu.

“Ngươi đã đến rồi?” Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn về phía ta, thanh âm của hắn hơi khàn khàn đầy từ tính, trầm thấp lại mang theo chút dụ hoặc khó tả.

Ta chạy trốn nhanh hơn .

Nhưng mà, cửa lầu một lại không biết bị ai khóa mất.

Hầu gia mang theo ngọn đèn lưu ly, không nhanh không chậm bước xuống bậc thang, ánh sáng mờ nhạt chiếu ra dung mạo của hắn , mày kiếm tinh mâu, mũi cao môi mỏng, là tướng hời hợt cực hạn. Chỉ có điều vẻ mặt hắn làm cho người ta cảm giác có chút giống mèo, một hảo thợ săn tao nhã xinh đẹp, vì tò mò mà đi săn. Chúng nó có kiên nhẫn, hiếu kỳ, duy độc không có lòng thương hại, không từ thủ đoạn bắt con mồi cho tới tay, sau đó thiên chân vô tà đùa bỡn chí tử.

Ta, là con mồi trong mắt hắn.

Nhưng mà, hắn vì cái gì lại ở chỗ này?

Đại…… Đại khái là hắn muốn cùng ai hẹn hò ở trong này, bị ta bước nhầm vào phải không?

Ôm một tia may mắn, không xô cửa lớn nữa, ta lại muốn đi xô cửa sổ, Hầu gia đã ba bước hai bước đi đến trước mặt.

Ta cúi đầu, ráng giãy dụa:“Nô tỳ bước nhầm, thỉnh Hầu gia thứ tội.”

“Ngươi không có bước nhầm, ta đang đợi ngươi.” Hầu gia vươn ngón tay trắng nõn mà lạnh như băng của hắn, nhẹ nhàng đặt lên vai ta, chậm rãi đưa đến sau gáy, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hầu…… Hầu gia…… Hầu gia tìm nô tỳ có việc sao?” Ta bắt đầu lạnh run.



Hắn tựa hồ cảm thấy rất thú vị, thấy ta muốn trốn, liền đặt ngọn đèn xuống, tay phải nắm chặt cằm ta, bắt ta lại gần, ngẩng đầu lên, tay trái thuận thế ôm lấy thắt lưng của ta, đem cả người ôm vào lòng:“Nghe Nam Cung Hoán nói, con của hắn mê luyến một nha đầu xấu xí ở Tàng Thư Các, còn lén công bố muốn kết hôn làm chính thê, khiến cho hắn rất là phiền não. Ta cảm thấy rất ngạc nhiên, đến tột cùng là dạng xú nha đầu nào có thể làm cho đệ nhất công tử tại võ lâm thế gia, mắt cao hơn đỉnh Nam Cung Minh đặt ở trong lòng? Tổng nên có một vài chỗ hơn người đi? Cho nên lại đây nhìn xem thử.”

Mục đích của hắn thật sự là ta.

Trái tim của ta chìm xuống một chút.

Mặt của Long cầm thú càng dựa vào gần, càng ôn nhu càng cẩn thận, giống như khám phá hết thảy ngụy trang trên mặt, thẳng tắp xâm nhập vào nội tâm. Cái tay đặt ở bên hông thủ đã chuyển động cao thấp, vuốt ve chung quanh.

Ta liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không thể tránh khỏi hắn, cằm dưới thiếu chút nữa bị bóp nát, đau đến nước mắt đều sắp rơi xuống.

Hắn rốt cục tà tà cong khóe miệng nở nụ cười:“Ánh mắt của Nam Cung Minh tinh hơn so với phụ thân nhiều lắm.”

Ta sợ hãi đến cực điểm, rốt cục nhịn không được dùng mấy cây răng nhỏ,“Ngao ô” một ngụm cắn ở trên mu bàn tay của hắn, sau đó điên cuồng kêu “Cứu mạng”!

Long cầm thú bị đau tức giận, liền đem ta đang muốn chạy trốn chặn ngang ôm lấy, hung hăng đặt ở trên bàn, gắt gao đè lại hai vai, dưới ánh đèn, cúi người ở bên tai ta nói:“Gia coi trọng ngươi làm sao bây giờ?”

“Không…… Ta không cần! Hầu gia thỉnh tự trọng! Bên ngoài mỹ nữ thiệt nhiều! Đều đang tìm người đó!” Rõ ràng gần đó có tiếng người, ta kêu khiến cổ họng muốn tắt tiếng, nhưng không ai trả lời.

Tình huống rất không ổn .

“Làm gì ra vẻ trinh liệt?” Long cầm thú thú vị nhìn ta kêu cứu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngũ quan của ta, bình luận ác độc vô cùng,“bỏ qua đám hoa đào tiển cổ quái, nha đầu ngươi toàn thân không hề xấu chút nào, chẳng những diện mạo tuyệt sắc, hai tròng mắt ẩn tình, càng hiếm nữa là có vạn trung không một trời sinh khúm núm, nhất bính tức nhuyễn, nhất định là dâm, oa, đãng, phụ mệnh cách.”[ chú 1]

——————–

[ chú 1: lời nói đùa giỡn, không có hàm nghĩa đặc thù]

================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lịch ra chương mới của Quất Hoa ……

Về sau liền cố định một chút.

Hôm nay bỏ qua đi, từ giữa trưa ngày mai 12h34ph56giây update.[ Quất Hoa không có bản thảo tồn, toàn bộ là đang viết, hơn nữa gần đây trong nhà bận rộn, tâm lý hỗn loạn, hơn nữa tốc độ chậm chết tiệt [ kỳ thật, Quất Hoa viết bộ này ở JJ chính là bởi vì JJ không yêu cầu tốc độ update a......]. Nếu đến lúc đó không có xuất hiện chương mới, là vì có việc kéo dài thời hạn, nếu hơn hai ngày sẽ có thông báo và giải thích. Mọi người cần có lòng khoan dung một chút nha, vẫy vẫy khăn nhỏ bé nói cho Quất Hoa “Chầm chậm update, đừng bỏ là tốt rồi”]

Cam đoan sẽ không bỏ hố, cam đoan sẽ không kéo dài thật lâu không update.[ nhiều nhất trễ hai ngày ]

Bình thường mỗi chương 2000-3000 chữ

Nếu mọi người thảo luận ra cái gì có đề nghị đáng yêu, tóm lại là làm cho Quất Hoa nổi máu hoặc là tìm được linh cảm, khả năng sẽ bùng nổ, gia tăng tốc độ update hay số lượng từ, hơn nữa cảm hứng lưu sướng cũng có thể giảm bớt đoạn càng khả năng tính thôi ~

Cho nên ~

Ân…… Các bạn biết đấy.

Phải có nhiệt tình a nhiệt tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sắc Vô Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook