Vô Sắc Vô Hoan

Chương 7

Quất Hoa Tán Lý

24/01/2014

“Làm…… làm vợ…… vợ……”

Hai chữ to như kinh lôi đánh xuống, khiến ta cháy sém, xương gà trong tay và cái chén lớn cùng rớt xuống, may mắn Thạch Thạch tay mắt lanh lẹ, mới không làm dơ đệm chăn.

“Ngươi không biết?” Thạch Thạch kinh ngạc.

Ta gật đầu như giã tỏi.

Thạch Thạch khó chịu nói:“Chẳng lẽ hôm nay ngươi đến đưa đồ ăn , không phải vì muốn lấy lòng vị hôn phu tương lai?!”

Ta lắc đầu như trống bỏi.

Thạch Thạch đành phải giải thích:“Ngày hôm đó sau khi trở về, phụ thân gọi ta lại giáo huấn một chút , nói nam nhân Lý gia làm việc phải biết đảm đương, con gái bị hủy dung sẽ không gả cho người trong sạch được, hắn đã đồng ý với bà bà, qua mấy tháng, lại đến nhìn xem mặt của ngươi, nếu thật không khỏi , liền đặt sính lễ, chờ ta lớn lên sẽ cưới ngươi. Phụ thân còn nói, nữ nhân công việc quản gia không phải dựa vào khuôn mặt, là dựa vào tính tình…… Ta còn nghĩ đến ngươi thực trở nên hiền lành , mang đồ ăn tới cho ta……”

Hắn càng nói càng uể oải, không biết là chê ta quái dị hay là chê ta không đủ hiền lành.

Nhưng mà học sinh lớp 3 thổ lộ thật sự thực manh a! Làm cho quái tỷ tỷ có linh hồn hai mươi mốt tuổi càng ngày càng mắc cười……

Hắn thật lòng thổ lộ , nhưng ta thật không phúc hậu .

Đại khái là biểu tình nghẹn cười của ta thật sự rõ ràng, Thạch Thạch rốt cục giận, đứng lên liền nhảy cửa sổ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:“Ngươi nghĩ rằng ta thèm vào à? Thật không biết xấu hổ ! Hôm nay tới là vì một cái nhân tình thôi!”

Nhìn cái tên thật không tự nhiên kia, ta rốt cục nhịn không được cười ra tiếng , khoát khoát tay nói:“Không dám, không dám.”

Thạch Thạch tức giận đến làn da màu lúa tiểu mạch đều biến thành màu đỏ , hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hồ nghi hỏi:“Ngươi sẽ không ngốc đến nỗi cố ý làm cho vết thương có sẹo , ép ta cưới ngươi chứ?!”

Ta tiếp tục lắc đầu:“Sẽ không, sẽ không! Con gái thích nhất là làm đẹp.”

“Nhưng ánh mắt của ngươi……” Thạch Thạch thực không tín nhiệm hai mắt nhìn ta, tuy nhiên vẫn chạy.

Ta xem bộ dạng bối rối của tiểu quỷ kia, cất tiếng cười to, cười nửa ngày sau, bỗng nhiên cảm thấy chuyện hắn lo lắng…… Kỳ thật không phải không có lý ……

Nhà Lí Thạch Thạch nhiều thế hệ đều là thợ rèn, tay nghề rất tốt, thái đao và nông cụ cha hắn làm ra đều bán rất đắt, mọi người tranh nhau mua, trong nhà còn có vài mẫu ruộng, một con trâu, hai con ngựa, tuy không phải phú quý, nhưng là có thể tính là dư dả. Thạch Thạch tương lai sẽ kế thừa phụ thân, học được nghề rèn tổ truyền, hắn sức lực mạnh, thân thể tốt, tương lai vô luận là nạn đói vẫn là bạo động, đi theo tên có tay nghề khẳng định sẽ không bị chết đói.

Phương thức hiếu thuận ở cổ đại cùng hiện đại bất đồng, ngỗ nghịch là trọng tội, bình thường trong gia đình việc lớn việc nhỏ đều do cha mẹ chồng định đoạt, quy củ lại nhiều, con dâu bị đánh mắng cũng phải chịu đựng, Thạch Thạch còn nhỏ đã mất mẹ, lại là con trai độc nhất, gả đi không lo mẹ chồng đối xử tệ, cũng không cần xem sắc mặt người khác. Phụ thân tuy rằng bộ dạng dữ dằn, lại chưa từng đánh vợ một ngón tay, bình thường là cái hồ lô suốt ngày không mở miệng, nông nhàn uống hai bầu rượu, uống xong liền ngủ, chưa từng nghe qua có cái gì tật xấu, ở cổ đại đã xem như là trượng phu tốt khó tìm. Thạch Thạch tốt xấu cũng bị phụ thân hun đúc, bình thường bị ta chọc giận, cũng chỉ nói vài câu khó nghe , không hề động thủ đánh người.

Hơn nữa nông gia nhà nghèo, không có nạp thiếp, hai bác của ta gả đi xa không có con trai, cũng chỉ về nhà chính bế một đứa về nuôi……

Trọng yếu hơn là tên cùng xuất thân của hắn, cùng nam chủ trong Tiểu Bạch văn không có một chút liên quan! Quả thực chính là nam nhân điển hình ở cổ đại! Hảo hảo bồi dưỡng vài năm, tương lai gả đi làm nông phụ, ở nhà thêu hoa, dệt vải, chăm sóc con cái, dùng một chút tri thức hiện đại kiếm một ít tiền, nuôi thêm mấy con heo, chăm sóc vài mẫu ruộng , chẳng phải khoái hoạt?!

Hảo! Thạch Thạch chủ ý thật sự tốt quá!

Trong không gian vang vang tiếng chó sủa, ta nhìn thân ảnh nho nhỏ đang trèo tường, trong lòng lại thêm vài phần tà ác tính kế.

Nghĩ tới Lý Thạch Thạch, vuốt ngân phiếu của Nam Cung Minh, ta lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ , ngày hôm sau thu thập chỉnh tề, cầm bánh bao tự tay làm chạy tới nhà Thạch Thạch, giả bộ tươi cười hiền lành, chuẩn bị thiết lập quan hệ tốt.



Thiết Đầu đại thúc đang ở cửa rèn sắt, ta lập tức thay đổi chủ ý, đem bánh bao hiếu kính cấp cha Thạch Thạch, lại ngọt ngào kêu hai tiếng, lấy lòng cha chồng tương lai.

“Hắc, Lạc nha đầu cũng thật chịu khó làm việc a, sáng sớm đã xuống phòng bếp, nghe nói gần đây còn luyện nữ hồng? Cũng đừng cố sức , cẩn thận đừng làm hỏng mắt,” Thiết Đầu đại thúc cười rộ lên vết sẹo trên mặt khẽ động, thoạt nhìn còn dữ dằn hơn khi không cười, nhưng khẩu khí cũng rất vừa lòng , hắn gọi Thạch Thạch ra, hỏi ta,“Lạc nha đầu, hôm nay Kim Thủy trấn nghe nói có hí kịch để xem, ta tính mang Thạch Thạch, ngươi muốn theo xe ngựa cùng thúc đi chơi không?”

“Đám con gái đều là phiền phức! Đi hai bước liền kêu khổ kêu mệt, đến lúc đó đi không được làm sao bây giờ? Ừ…… Đồ ăn có hương vị rất tốt, chỉ có da bánh hơi dầy, tay nghề của xú nha đầu cũng không tệ lắm.” Thạch Thạch vừa ăn bánh bao ta đưa, vừa khinh bỉ thể lực của ta.

Thiết Đầu đại thúc thô bạo gõ đầu hắn 1 cái:“Người ta đi không được, ngươi không biết tìm chỗ cho người ta nghỉ ngơi sao? Uống chút nước đường, ăn cái bánh trôi! Ngắm chút hoa đào, cái gì cũng được! Chạy lung tung khắp chốn làm cái gì?”

Thạch Thạch xoa đầu phản bác:“Ta không thích ngắm hoa! Chỉ Đám con gái mới thích cái đó! Còn không bằng đi coi khỉ!”

Thiết Đầu đại thúc tức giận lại gõ hắn cái nữa, khuyến mãi đạp thêm một cước:“Lão tử làm sao nuôi ra được con khỉ ngu ngốc như ngươi?!”

Thạch Thạch bị đánh đau, rốt cục yên tĩnh, không dám cùng phụ thân tranh luận.

Ta hoà giải:“Khỉ nhìn cũng đẹp mà.”

Thạch Thạch vừa lòng thỏa hiệp.

Ta đi vào thế giới này, chưa rời đi Lý gia trang nửa bước, khó được có cơ hội đi bên ngoài khảo sát giá hàng cùng dân phong , sao có thể bỏ qua. Vì thế trở về báo cho bà ngoại biết, bà rất thích ý cho ta cùng Thạch Thạch trao đổi cảm tình nhiều một chút, liền đồng ý, còn kêu ta mặc váy hoa vào lễ mừng năm mới, còn hào phóng cho hai lượng bạc vụn mua đồ.

Ta trở về gian phòng đem bạc cùng ngân phiếu bỏ vào hà bao nhỏ, giấu kĩ trong người, hỉ hoan vui mừng leo lên xe ngựa của Thiết Đầu đại thúc, cùng Thạch Thạch ngồi ở chỗ để đồ sắt, theo tiếng chuông ngựa trong trẻo, đi trên đường núi xóc nảy, chậm rãi đi tới phía tây.

Đi dọc theo đường núi hồi lâu, người đi đường càng ngày càng nhiều. Lưng đeo gùi , dắt đứa nhỏ , khiêng cái túi …… đều cùng đi về một hướng. Lính thủ thành kiểm tra xe ngựa xong, chúng ta đi vào Kim Thủy trấn, bên trong kiến trúc đa số là nhà gỗ và đá, Chen chúc tiểu lâu hai tầng màu đỏ, ngõ nhỏ đi vào đại trạch viện nhà giàu, khắp nơi dương liễu xanh mướt, hoa đào nở hoa rực rỡ.

Làm xiếc tạp kỹ, bán cao da chó , thầy tướng số , bán tranh , còn có các quầy hàng ăn vặt hai bên đường, hỗn hợp tiếng chiêng trống điếc tai inh ỏi, ồn ào náo nhiệt, chỉ có hai con mắt đúng là xem không đủ. Nhìn thấy cái gì không hiểu, liền lôi kéo Thạch Thạch không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Nha đầu ngốc, làm sao cái gì cũng không biết?” Thạch Thạch miệng nói vậy nhưng cũng cao hứng phấn chấn làm lão sư cho ta, nhất ngũ nhất thập giảng giải.

Thiết Đầu đại thúc mua hai xâu mứt quả, kêu chúng ta ở trong phạm vi hai mươi thước ngoan ngoãn chờ hắn bán xong, không cho đi xa. Sau đó tìm cái quầy hàng, cắm cờ Lý gia thiết khí, đem đồ bày ra, lập tức có khách quen lại chọn hai thanh.

“Đừng đi, lạc bây giờ.” Thạch Thạch gắt gao kéo tay của ta, không chịu buông ra, sau đó giống cá chạch chui tới chui lui, nhìn tiểu ca để tảng đá ở trên ngực đập vỡ, xem xiếc khỉ, lại nhìn người nắn tò he, đứng ngoài tiệm vịt nướng hít hít vài cái, còn thường thường trở về báo bình an cho phụ thân, không bao lâu ta bước đi hết nổi.

“Vô dụng.” Thạch Thạch đang cao hứng, thầm oán hai câu, nhưng vẫn dừng lại, lôi kéo ta tìm chỗ nghỉ chân.

Vì trấn an tâm tình buồn bực của hắn, ta mời hắn đi đến sạp đậu hủ, rất hào phóng phất tay:“Tùy tiện ăn! Ta mời khách!”

Đồ ăn cổ đại màu sắc tự nhiên, hương vị đậu hủ vừa đậm vừa thơm, hơn nữa chất lượng mười phần, đáng tiếc bụng con nít không đủ lớn, hơn nữa vừa mới ăn xâu mứt quả, cho nên xong một chén ta vuốt tròn vo bụng, Thạch Thạch cũng đã yên lặng ăn 3 bát……

“Ngươi no chưa?” Ta có chút lo lắng.

Thạch Thạch buông bát, nhìn xem sắc trời, vừa lòng liếm liếm môi nói:“Quên đi, chừa nửa bụng chút ăn cơm trưa.”

Ta lăng lăng nhìn cái bụng bằng phẳng của hắn hồi lâu, sờ sờ túi tiền nhỏ, kêu tính tiền.

“Hắc ~ tiểu tử ăn được, trách không được bộ dạng khỏe như vậy!” Đại nương bán đậu hủ lắc lắc cái mông mập mạp đi tới, dọn bốn bát trên bàn chúng ta, trên mặt cười như nở hoa,“Tổng cộng hai lượng bạc.”

“Hai lượng?” Ta hét rầm lên, nửa lượng bạc một chén đậu hủ, nàng còn không bằng chém!



“Làm sao vậy?” Đại nương thực thực hoang mang.

“Làm sao vậy?” Thạch Thạch cũng thực hoang mang, bất quá hắn rất nhanh liền nhìn ra, cảnh giác nhìn ta, nhỏ giọng hỏi,“Ngươi đừng nói không mang tiền, muốn ta ăn cơm trắng chứ?”

“Chờ,” Ta đối đại nương làm cái thủ thế, sau đó kéo Thạch Thạch vào một góc, thấp giọng hỏi,“Nhà này phải hắc điếm không? Không phải thấy hai chúng ta là con nít, cố ý nâng giá tiền? Ngươi lén chạy đi gọi cha ngươi lại cho nàng nhìn một chút!”

Thạch Thạch cau mày một hồi nói:“Không hắc đâu, năm ngoái đậu hủ là 4 tiền một chén, năm nay nghe nói vài huyện phía đông đều mất mùa, giá lương thực tăng chút, lên tới 5 tiền một chén cũng bình thường .”

Nan…… Chẳng lẽ thế giới này đậu nành đặc biệt quý giá? Trách không được người này một hơi ăn tam bát.

Ta u oán nhìn Thạch Thạch, lại nhìn đại nương đã bắt đầu hết kiên nhẫn, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cường long không áp địa đầu xà, vẫn ngoan ngoãn trả tiền .

Nặng nề đi trà lâu nghe kể chuyện, Thạch Thạch còn kỳ quái ta vì cái gì tâm tình bỗng nhiên kém, khất cái bên cạnh xướng làn điệu ‘hoa sen rụng’, qua chân, cầm trong tay chén bể, cây gậy trúc, cùng mọi người xin tiền thưởng. Thấy hắn xướng dễ nghe, người cũng đáng thương, một thương nhân đại thúc, tùy tay lấy ra khối bạc vụn ném vào trong bát, còn có vài thiếu niên du ngoạn cũng khẳng khái cho tiền, khối bạc lớn nhỏ đều ném xuống, trong đó còn kèm theo ngân phiếu mười lượng.

Ta rốt cục cảm thấy không ổn, lặng lẽ kéo Thạch Thạch:“Vì sao bọn họ không dùng tiền đồng để thưởng?”

Thạch Thạch kỳ quái nhìn ta:“ Tiền đồng là cái gì?”

Ta cảm thấy mình sắp điên rồi, lập tức bỏ tay hắn ra, lao khỏi trà lâu, chạy đến chợ, hỏi giá khắp nơi.

“Mứt quả một lượng bạc hai xâu! Tiểu muội muội đến mua một cái đi!”

“Gà nướng thơm ngào ngạt đây, một con 15 lượng!”

“Hoa quế cao 8 lượng bạc một cân.”

“Này, đồ cổ trên giá mỗi kiện đều trị giá hơn vạn lượng bạc! Tiểu nha đầu mau cút! Làm vỡ ngươi thường không nổi!”

“……”

Ta trường kỳ ở diễn đàn nghiên cứu kịch truyền hình lịch sử cùng tiểu thuyết cười nhạo giá hàng nhầm lẫn, nữ chính trong Tiểu Bạch văn chút chút lấy ra ngàn vạn lượng bạc chọi người, hôm nay lại bị sự thật hung hăng đùa giỡn một phen. Nghĩ đến tri thức lịch sử vẫn là niềm kiêu ngạo của ta không hề ăn khớp khiến ý thức trong phút chốc hóa thành băng hàn.

“Tránh ra tránh ra, đừng cản đường.”

Đầu bên này, mấy đại nương vui sướng dắt đứa nhỏ, dẫn theo mười cân bạc, cùng trượng phu thương lượng cần mấy thước vải bông, mua mấy cân dầu vừng.

Đầu bên kia, Tiểu ca bán son phấn buông trọng trách, đi vào tiền trang đem 1 bao bạc vụn đổi thành ngân phiếu.

Hết thảy giống như thực không ổn, hết thảy lại giống như thực hợp lý.

Bạc thay thế tiền đồng trở thành đơn vị lưu thông, vàng thay thế địa vị của bạc, các loại kim phiếu ngân phiếu bốn phía thông hành, thị trường đồng dạng phồn hoa.

Ta rốt cục nhớ tới nguyên tác, nam chủ mua đồ vật này nọ đều là mấy trăm mấy ngàn lượng bạc.

Ta vẫn nghĩ đến kia bất quá là cái chê cười…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sắc Vô Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook