Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 5 - Chương 9: Đoan Mộc Tích

Vô Xỉ Đạo Tặc

22/04/2013



Hạ Hầu Cẩn cơ hồ là một nhân vật phong vân trong thần thánh học viện, cơ hồ hầu như mỗi đệ tử thậm chí là cả các đạo sư cũng đang nói về tân sinh đã đại phát thần uy trong điển lễ khuất phục ngoại công cao thủ Hách Liên Kiếm.

Chỉ là lần đầu tiên lộ diện nhưng Hạ Hầu Cẩn lại trở thành thần tượng của rất nhiều đệ tử bình thường, hắn là người thẳng thắng, dũng cảm, đều giống như tất cả những người của hạ hầu gia tộc, mang đến cho tất cả mọi đệ tử bình thường cảm giác thân thiết, trong lúc nhất thời, thanh danh của Hạ Hầu Cẩn vang dội khắp thần thánh học viện.

Nhưng đương sự lại không hề để ý đến chuyện này, hắn đối với danh khí chẳng khác nào một thứ đồ vật không dùng được nên chẳng thèm để ý, nên hắn hoàn toàn không biết mình đã là tiêu điểm của quần chúng, nên vẫn khổ tu ngày qua ngày như bình thường, tính cách không màng danh nghĩa, tâm tính kiên định này cũng chính là một trong các nguyên nhân tạo nên thanh danh cho hạ hầu gia tộc.

Tối hôm nay, sau khi Cổ Diêu chỉ dạy cho Hàn Đan về các lý luận võ học, thì nàng cũng hỏi:”Cổ Diêu ca ca, đại gia hỏa được gọi là Hạ Hầu Cẩn kia quả thật là lợi hại!”

“Đúng vậy, hắn ở cùng túc xá với ca, cũng là bạn cùng phòng của ca!”

“Oh, thật sao?”

“Đúng!”

Nhắc đến Hạ Hầu Cẩn, Cổ Diêu cũng có cảm giác kiêu ngạo, đó là điều phát ra từ nội tâm, bởi vì hắn cũng tôn kính Hạ Hầu Cẩn nhu là một đại ca, trên người Hạ Hầu Cẩn lại có hào khí ngút trời, phong phạm của một cao thủ, nhưng lại là một người có ý chí phấn đấu cao, trở thàng một cao thủ như Hạ Hầu Cẩn cũng chính là mục tiêu của Cổ Diêu.

Hàn Đan cười hì hì nói:”Cổ Diêu ca ca, muội nói cho ca nghe một bí mật, có liên quan đến Hạ Hầu Cẩn.”

Cổ Diêu nghe xong hết sức hiếu kỳ:”Bí mật gì?”

“muội có bạn cùng phòng vô cùng thích Hạ Hầu Cẩn đấy, từ sau khi điển lễ khai giảng, thì cả ngày luôn nhắc đến hôm đó.”

“Là như thế sao? Hà hà”. Cổ Diêu nhất thời không nhịn cười được.

Nếu như là sùng bái Hạ Hầu Cẩn thì cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng việc thích hắn thì quả thật là ngoài ý muốn rồi, dù sao thì đa số nữ sinh đều thích cái loại bạch diện tiểu sinh như Hách Liên Kiếm, cho dù hắn có bị Hạ Hầu Cẩn áp đảo tại điển lễ.



Bất quá nữ tử một lòng say mê kia chỉ sợ là giống như nước chảy về biển đông thôi, Hạ Hầu Cẩn chuyên tâm với võ đạo, đối với chuyện nam nữ vô cùng ngây ngô, chỉ sợ kết quả chỉ là “hoa lạc hữu ý, lưu thủy vô tình”.

“Vị bạn cùng phòng kia của muội võ công cũng rất khá, nhưng không biết tại sao lại bị phân đến khu vực của đệ tử bình thường.” Hàn Đan nói đến đây thì lộ vẻ khó hiểu.

“Việc này cũng không có gì.” Cổ Diêu thản nhiên nói:”cũng giống như đại ca của huynh, có lẽ nàng không muốn bị hào quang của đệ tử ưu tú làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của mình, Đan Đan, chúng ta cũng phải cố gắng, vô luận thế nào cũng không thể kiêu ngạo, như thế mới có thể không ngừng tiến bộ, hiểu không?”

Hàn Đan gật đầu:”Muội biết rồi, Cổ Diêu ca ca.”

Khi trở lại ký túc xá, Cổ Diêu chưa kịp mở cửa đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong truyền ra. Phải biết rằng lúc này Tạp La hẳn là còn đang nghiên cứu về luyện kim thuật của hắn, mà Hạ Hầu Cẩn thì trước sau như một mà tu luyện, nên có điểm kỳ quái.

Đành mở cửa, Cổ Diêu phát hiện Hạ Hầu Cẩn đã trở về, mà ngồi bên cạnh hắn là một người xa lạ, là một thanh niên so với Hạ Hầu Cẩn thì tuổi tác tương đương, anh khí bồng bột, trên mặt mang theo một vẻ tự tin mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy được.

Hạ Hầu Cẩn lại có thể bỏ qua quá trình luyện tập hằng ngày, mà vị khách nhân kia có vẻ giống như Hạ Hầu Cẩn, hai người trò chuyện rất là vui vẻ, hẳn là người quen đã lâu.

Nhìn thấy Cổ Diêu bước vào, Hạ Hầu Cẩn chào hỏi nói:”Lão nhị, về rồi sao?”

Cổ Diêu gật đầu nói:”Đúng vậy, huynh hôm nay cũng về sớm.”

Hạ Hầu Cẩn cười nói:”Hà hà! Lão bằng hữu đến thăm, đương nhiên phải nể mặt hắn rồi.” hắn chỉ vào Cổ Diêu nói với thanh niên kia nói:”Đây chính là lão nhị trong túc xá của ta, gọi là Cổ Diêu.”

Đương nhiên không phải ai cũng như Hạ Hầu Cẩn dễ dàng thân cận với bình dân, thanh niên xem ra hẳn vốn là một người có thuộc giai cấp thượng tầng, nể mặt Hạ Hầu Cẩn mới nhìn Cổ Diêu gật đầu, nhìn qua cũng không có vẻ nhiệt tình.

“Ngươi đừng coi thường lão nhị của chúng ta, hắn phi thường thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ nổi danh khắp học viện cho mà xem!” Hạ Hầu Cẩn tựa hồ như đối với Cổ Diêu rất tin tưởng, hắn vừa nói xong lại chỉ vào người thanh niên nói:”Lão nhị, đây là bạn tốt của ta, tên là Đoan Mộc Tích.”

Đoan Mộc Tích? Cổ Diêu mở to hai mắt nhìn.



Người này hắn không nhận ra nhưng chính là họ của hắn, cái họ mà Cổ Diêu vĩnh viễn không thể nào quên được, nữ nhân đầu tiên của hắn, một thiễu nữ ôn nhu động lòng người, cũng là họ Đoan Mộc.

Nhìn thấy Cổ Diêu kinh ngạc đứng tại chỗ, Hạ Hầu Cẩn nghĩ là hắn bị thanh danh của Đoan Mộc gia tộc chấn nhiếp, cũng không để ý nhiều:”Đoan Mộc Tích cũng là tân sinh của thần thánh học viện, chúng ta bây giờ cũng đã lớn hết rồi, nhớ tới lúc trước, mỗi lần gặp nhau là đánh nhau một trận hà hà!”

Đoan Mộc, Hạ Hầu hai đại gia tộc có quan hệ rất tốt, thường xuyên viếng thăm nhau, lúc Hạ Hầu Cẩn bảy tuổi từng dẫn hắn đến Đoan Mộc gia tộc, đã gặp mặt Đoan Mộc Tích, vì một nguyên nhân nên đã đánh nhau một trận, nhưng sau đó lại vì chuyện đó mà trở thanh tri kỷ.

Nhắc đến chuyện đó, Đoan Mộc tích cũng vô cùng vui vẻ:”năm đó cính là ta thắng, Đoan Mộc đấu khí của ta khiến cho ngươi chịu không ít đau khổ, nghe nói ngươi không thể xuống giường suốt nửa tháng, hắc hắc.”

“Nói bậy!” Hạ Hầu Cẩn lập tức phản bác:”Đừng quên ngươi bị ta đánh cho cái mũi ăn trầu, còn bị gãy luôn hai cái răng cửa, nằm chổng mông trên mặt đất không thể động đậy được, chính là ta thắng, mặc dù là thắng thảm!”

Đoan Mộc Tích không phục nói:”hừ, nói chung là chúng ta vốn ngang tài ngang sức, chúng ta gặp nhau vài lần, cũng đã so tài vài lần, nhưng không lần nào phân định thắng thua cả, nhưng mấy năm nay Đoan Mộc đấu khí của ta tăng mạnh, nhất định sẽ thắng!”

Hạ Hầu Cẩn hai mắt trợn tròn:”đừng tưởng chỉ có mình ngươi mới tiến bộ, kim cương bất diệt của ta cũng được để cao!”

“Nhiều lời vô ích, nếu không hôm nào chúng ta tìm cơ hội so tài một lần!”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ! Đừng chờ đến hôm khác, lập tức đến sân huấn luyện đánh nhau một trận đi!”

“Được, cũng hợp ý ta!”

Hai người tuy là bạn tốt nhưng đều là những thanh niên trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào nên tính háo thắng cũng cao, nhưng bọn họ có quyết đấu với nhau cũng là chuyện tốt, có thể dựa vào sức lực của đối thủ mà biết được khả năng của mình đồng thời cũng không ngừng phát triển bản thân.

Ầm ĩ một hồi, trận đấu của hai người cuối cùng cũng không thành được, dù sao thì trời cũng đã tối rồi, hơn nữa Hạ Hầu Cẩn luyện tập suốt ngày cũng đã mệt mỏi, cho nên Đoan Mộc Tích nếu có thắng thì cũng chả có tác dụng gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn đành thôi vậy.

Hai người vừa hàn huyên một hồi, Hạ Hầu Cẩn đột nhiên nói:”Tiểu tình làm sao vậy?”

Tiểu Tình, cũng chính là Đoan Mộc Tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sỉ Đạo Tặc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook