Quyển 13 - Chương 17: Khiêu Chiến
Vô Xỉ Đạo Tặc
22/04/2013
He he nóng bỏng vô cùng
Tiếng nhạc du dương vang lên, hai người đến giữa sân khấu. Nữ tước Địch Lệ Nhã đích thân mời khiêu vũ, Cổ Diêu dĩ nhiên là không thể nào từ chối được, toàn trường có thể nói, hắn là người có được vinh quang đặc biệt nhất, hoặc có thể nói là bất hạnh nhất. Mỹ nhân thì ai mà chẳng thích, hơn nữa mỹ nhân mà mình không thể chinh phục được thì lại càng hấp dẫn.
" Diêu Cổ, ở thành ngân nguyệt được mấy ngày rồi, cảm giác thế nào?" Nữ tước Địch Lệ Nhã tươi cười như hoa.
Hai người nhảy theo điệu giao tiếp, hai tay nắm chặt, người dán sát vào nhau, Cổ Diêu cảm nhận được thân thể gợi cảm và mềm mại của nàng đang truyền sang cơ thể hắn một cảm giác nóng ấm, rất là nhột, thân thể lòi lõm đầy đặn kia có một sức hút rất là mãnh liệt đối với đoản thương của Cổ Diêu, khiến cho thứ đó muốn quật khởi.
Cổ Diêu cảm thấy miệng lưỡi đều khô, nuốt nước miếng cũng khó nữa:" Uhm, rất tốt, cảm tạ nữ tước đã quan tâm."
Địch Lệ Nhã cười quyến rũ:" Gọi ta là Địch Lệ Nhã, đây là quy định của vũ hội."
Lời của nàng luôn luôn không thể nào kháng cự, Cổ Diêu bất tri bất giác mà nói:" Được, đich lệ nhã."
Xưng hô như thế thì khoảng cách của song phương đã thu hẹp lại không ít, mà đây cũng chính là hiệu quả mà Địch Lệ Nhã mong muốn, muốn bắt Cổ Diêu làm tù binh thì trước hết phải vứt bỏ đi cấp bậc ngăn cách, vũ hội chính là thời điểm tốt nhất, đây cũng chính là một trong các nguyên nhân nàng thường ra tay vào các lần vũ hội.
Địch Lệ Nhã cũng không có nôn nóng, nàng bước từng bước nhẹ nhàng, cùng nhảy với Cổ Diêu một điệu.
Động tác khiêu vũ của nàng đẹp mắt vô cùng, ngay cả một động tác nhỏ cũng có thể diễn đạt được cảm tình phong phú, nếu nói nàng là người có vũ đạo đẹp nhất của ma giới thì chắc chắn sẽ không có ai phản đối.
Ngoài sự đẹp mắt ra thì kỹ thuật của Địch Lệ Nhã còn rất là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mực khiến cho người ta sinh ra ảo giác, nếu như không di động theo nhịp của nàng thì sẽ phá tan cảm giác đó, làm mất đi phong cảnh tươi đẹp.
Vì thế Cổ Diêu không tự chủ được mà di chuyển theo tiết tấu của nàng, hơn nữa khi di chuyển như thế thì có được một cảm giác rất là thoải mái, tinh thần và thể xác đều thả lỏng ra. Ngoại trừ hắn ra thì tất cả những người khác cũng di chuyển theo nhịp điệu của nàng, một điều kỳ diệu xảy ra. Những người ở đây không cần phải thông qua huấn luyện lại có thể nhảy cùng một nhịp, không sai một nhịp nào, so với những người luyện tập với nhau cả chục lần còn muốn nhuần nhuyễn hơn!
Bởi vì, bọn họ đều bị Địch Lệ Nhã huyễn hoặc!
Vũ điệu của Địch Lệ Nhã cũng không đơn giản. Đó cũng là một loại mị thuật, có tên gọi là Ma Nữ Cuồng Tưởng.
Mị thuật có thể thông qua các phương pháp khác nhau để làm cho người khác lơ đãng đi, nếu như Cổ Diêu bị hấp dẫn và hòa nhịp cùng với nàng thì sẽ dễ dàng trúng phải.
Chiến trường của mị thuật chính là thế giới tinh thần, dùng phương pháp đặc biệt khiến cho Cổ Diêu mở rộng nội tâm của mình ra, không còn cảnh giác, như thế thì việc xâm nhập vào thế giới tin thần của hắn càng dễ dàng hơn.
Nhìn thấy thời cơ đã chín mùi. Ánh mắt của Địch Lệ Nhã phơi phới, tựa cười mà cũng không phải cười:" Diêu Cổ, ngươi có thấy ta xinh đẹp không?"
" Đẹp, rất đẹp!" Giờ phút này Cổ Diêu hoàn toàn không thể nào nói ra lời trái với lương tâm của mình, trước mặt Địch Lệ Nhã, hắn đột nhiên nghĩ về mối tình đầu của mình.
Trên đời này có gì có thể tuyệt vời hơn so với mối tình đầu hồn nhiên chứ, nó có thể kích động tâm tình của con người một cách mạnh mẽ. Cổ diêu cũng không còn là một thằng nhóc lông bông nữa rồi, đã từng có kinh nghiệm với mấy nữ nhân rồi, lúc này đây hắn lại phảng phất trở về thời điểm là một nam hài ngây thơ, sau đó trước mắt đột nhiên thay đổi.
Thân thể ở một vùng quê mông lung, bầu trời xanh thẳm có vài cụm mây đang phiêu dạt, ánh nắng tươi đẹp, cây cỏ tỏa mùi thơm ngào ngạt. Các con sâu giòn và ngon, các con chim nhỏ thấy thế thì ca hát vui vẻ, thỉnh thoảng còn có vài con vật nhỏ chạy nhảy. Ở nơi này tràn đầy sức sống, có một thiếu nữ với mái tóc dài màu xanh, khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang mỉm cười, nụ cười của nàng còn sáng hơn cả ánh mặt trời, tiếng cười thì trong như chuông bạc, vài con bướm nhỏ nhẹ nhàng bay lên từ tay của nàng.
Đoan Mộc Tình?
Tiểu mỹ nữ ôn nhu động lòng người này chính là mối tình đầu của hắn, cũng là người mà hắn yêu nhất. Cổ diêu trong lòng nóng lên, vội vã đuổi theo. Đoan Mộc Tình vui cười và né tránh, hai người đuổi bắt nhau trên cỏ huyên náo cả lên. Cuối cùng Cổ Diêu cũng bắt được Đoan Mộc Tình, mỹ nữ thuận thế ngã xuống bãi cỏ mềm mại, thở gấp từng hơi, hương thơm như hoa.
Nhìn đôi môi anh đào hồng thuận và ướt át của nàng Cổ Diêu không nhịn được, tình đầu quả thật rất trong sáng, nhưng là lúc này thiếu niên ngây ngô kia quả thật là không thể nào cưỡng lại được sức hấp dẫn chết người kia.
Cổ Diêu lập tức hôn lên đôi môi anh đào mềm mại của Đoan Mộc Tình, ai lại không thích đấu miệng, nàng chỉ chống cự cho có vài cái rồi cũng thôi, thân thềm mềm mại nằm vào trong lồng ngực của Cổ Diêu.
Hai chiếc lưỡi ẩm ướt của song phương quấn lấy nhau, tìm hiểu lẫn nhau, dính chặt vào nhau dường như muốn hòa thành một thể. Thân thể mềm mại của Đoan Mộc Tình rung lên, hiển nhiên là nàng đã động tình. Cổ diêu thấy thế lại càng bị kích thích, hôn không còn thỏa mãn được nữa rồi, hắn muốn thăm dò sâu hơn, khu vực bí ẩn thâm sâu luôn có sức hấp dẫn rất lớn.
Vì vậy bàn tay của Cổ Diêu bắt đầu tìm kiếm xung quang vạt áo của Đoan Mộc Tình mà tìm đường vào, di chuyển xung quanh, cảm nhận được làn da mịn màng và trắng noãn của nàng, cuối cùng hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng thủ bên ngoài mà tìm đến được song đỉnh ngọc phong, không ngừng vuốt ve nó, cảm nhận kiệt tác của trời cao.
Tới lúc này thì đã là thời điểm rất thích hợp rồi, y phục của hai người nhanh chóng chuyển từ trên người sang chỗ bãi cỏ, hai thân thể xích lỏa quyện lấy nhau.
Gương mặt của Đoan Mộc Tình ửng đỏ, trong ánh mắt của nàng vừa hiện lên sự hi vọng lại có chút lo lắng, đây vốn là tâm tình rất phức tạp của một thiếu nữ trước kinh nghiệm đầu đời, nhưng chính điều đó lại kích thích dục vọng của Cổ Diêu hơn.
Tên đã gắn vào cung, không thể không bắn được, nhưng ngay lúc mà Cổ Diêu vừa định tấn công thì dung mạo của Đoan Mộc Tình trong chớp mắt chợt thay đổi, hoàn toàn khác, mặc dù khuôn mặt này xinh đẹp và quyến rũ hơn Đoan Mộc Tình rất nhiều, nhưng đó không phải là nàng.
Cổ Diêu hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại, huyễn cảnh bị phá tan, không còn bầu trời trong xanh, cũng không có ánh nắng, bãi cỏ không còn, muôn thú cũng không có, Đoan Mộc Tình thì biến mất, trước mắt chỉ còn lại sân khấu hoa lệ và Địch Lệ Nhã xinh đẹp.
Lúc này thì bản nhạc cũng vừa dứt, Cổ Diêu liền buông tay của Địch Lệ Nhã ra, cáo từ rồi đi xuống, trong lòng thầm nghĩ.
Thật là kỳ quái, mỗi lần gặp Địch Lệ Nhã là luôn bị phát sinh ảo giác, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này có liên quan đến mị thuật của nàng.
Philip từng nói, sau khi được luyện tập qua Cực Lạc Quyết thì sẽ có khả năng miễn dịch nhất định đối với mị thuật, chính nhờ thế hắn mới có thể hai lần dừng cương trước bờ vực, thoát khỏi cái chết, lúc đầu hắn còn cho rằng tổ sư của hắn quá hoang đường khi đưa ra cái quy định kia, nhưng lúc này xem ra nó quả thật là rất đúng! Ay, sau này trở về cần phải tiếp tục tu luyện Cực Lạc Quyết, trước mặt cao thủ về mị thuật như Địch Lệ Nhã chỉ cần định lực kém một chút là tiêu chắc.
Duy Cương và Thái Lặc cũng bất ngờ, tâm tình của bọn họ đương nhiên là hoàn toàn khác nhau, Duy Cương thì hy vọng Địch Lệ Nhã nhanh chóng khuất phục Cổ Diêu, trong khoảng thời gian này hắn thật sự là ghen tỵ với Cổ Diêu, nhưng mà không ngờ là hắn lại có thể bình an vô sự. Còn Thái Lặc thì lại rất là cao hứng, Cổ Diêu có thể tránh được ma trảo của Địch Lệ Nhã thì có thể tiếp tục lợi dụng hắn để đả kích Duy Cương.
Lúc nãy Địch Lệ Nhã lợi dụng lúc thân thể hai người tiếp xúc với nhau mà đưa mị độc xâm nhập vào cơ thể Cổ Diêu.
Không chỉ sử dụng mị thuật mà Địch Lệ Nhã còn có thể nắm bắt được tâm lý của đối phương, nắm được nhược điểm của con mồi, triển khai công kích tinh thần, khiến cho hắn sinh ra ảo cảnh, nếu như Cổ Diêu trong ảo cảnh thật sự cùng Đoan Mộc Tình giả kia phát sinh quan hệ thì nhất định sẽ bị nàng khống chế. Nhưng đáng tiếc là lại bị thất bại trong gang tấc, cũng giống như là lần trước vậy, nỗ lực của nàng đến phút cuối lại bị một cổ lực lượng thần bí phá tan.
Điều này khiến cho Địch Lệ Nhã có chút ảo não, không còn hứng nhảy nhót, sau khi cự tuyệt vài yêu cầu của vài thanh niên khác thì rời đi.
Sau khi trở lại phòng thì Địch Lệ Nhã cảm thấy buồn bực không chịu nổi, dùng đến cả thân thể để thi triển mị thuật, dục vọng của nàng cũng sẽ bị khơi dậy mãnh liệt, nhu cầu cấp bách cần phải được giả quyết, vì vậy nàng vỗ tay mấy cái.
Những đồ chơi của nàng đang du đãng bên ngoài nghe được hiệu lệnh của nàng thì lập tức nhanh chóng tiến vào thực hiện sứ mạng của bọn họ.
Nhưng là lần này thì Địch Lệ Nhã lại không hề có chút khát vọng nào. Vì vậy tên đồ chơi của nàng có thể nói là xui xẻo, khi hắn vừa định cởi áo của nàng ra thì nàng nhíu mài, bóp cổ của hắn, một tiếng rắc vang lên, mặt của tên kia chuyển ra sau lưng, tuyệt khí bỏ mạng.
Những người khác thấy hành động của Địch Lệ Nhã thì dừng bước, ngập ngừng không dám tiến lên.
Địch Lệ Nhã đã phủ thêm áo ngoài, bước qua thi thể khi tựa như không thấy. Đây là đồ chơi mà nàng vừa có được không lâu, tuổi còn trẻ, anh tuấn, bởi vì hắn bị nàng hấp thu tinh nguyên cũng không nhiều nên thân thể vẫn còn rất là cường tránh, tràn đầy sức sống, có thể nói hiện đang là nam sủng của Địch Lệ Nhã, nhưng bây giờ lại bị bẻ cổ mà chết.
Một nam sủng bị mất đi tính mạng như thế này thì đối với Địch Lệ Nhã là rất lãng phí, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của hắn thì lại sinh ra phản cảm.
Một món đồ chơi không có cảm giác, cho dù có là đồ mới chi chăng nữa thì cũng không thể nào so được với một nam nhân chân chính được.
Đây là lần đầu tiên Địch Lệ Nhã có ý nghĩ như thế, tâm tình bị dao động là điều tối kỵ đối với người tu luyện mị thuật, người tu luyện mị thuật phải coi tất cả các con mồi là công cụ để mình tăng thực lực.
Địch Lệ Nhã nhận ra được lúc nãy bởi vì dùng mị thuật đối với Cổ Diêu không có tác dụng, cảm thấy tổn thương nên tâm tình mới dao động
Bất quá Địch Lệ Nhã nhanh chóng khống chế lại được, săn bắn thất bại cũng không khiến nàng cảm thấy bực tức, mà ngược lại còn cảm thấy vui.
Khiêu chiến, có khi cũng có thể mang đến niềm vui thú.
Trò chơi này thật sự là càng ngày càng vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.