Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 65: Bí mật được bật mí

Tử Vũ Nguyệt Diên

18/11/2020

Tập tục tết nguyên tiêu ở Long Uyên giới và hiện thế rất giống nhau, khác biệt chính là, ở Long Uyên giới, bầu không khí tình nhân đính ước trong tết nguyên tiêu luôn chiếm ưu thế.

Ngôn Diệc Quân sớm đã biết Hồi Xuyên lén lút làm một chiếc đèn lồng trúc, dùng sợi kim ti hắn thích nhất tự tay đan mất mấy đêm, buổi tối đèn cũng lóe kim quang, kiểu thẩm mỹ của Long tộc. Thằng ngốc kia giấu giấu diếm diếm, tích lũy đã lâu, còn tưởng rằng y không biết.

Kỳ thực chỉ cần hắn thiếu mất chút tóc, y cũng có thể nhìn ra, chớ đừng nói chi là hai viền mắt bầm đen vì thức khuya.

Ngôn Diệc Quân cũng làm một chiếc, dùng gỗ khắc một con rồng nhỏ, mỗi một chiếc vảy rồng đều dán giấy thếp vàng, vàng rực rỡ, cực kì bình thường, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vui mừng của hắn, lại không khỏi nở nụ cười.

Đáng tiếc chiếc đèn này chung quy không có cơ hội ra ngoài.

Đêm nguyên tiêu hôm ấy, đại tế ty chỉ vào đèn lồng của y, bóc trần tâm sự không thể cho ai biết của y, nhốt y trong phòng tế tháp tạm giam, nói ra cái bí mật chôn giấu mấy chục năm kia, bí mật này nhất thời nổ tâm thần y đại loạn, cơ hồ không có cách nào suy nghĩ.

Y hoảng hốt ngồi sụp xuống nền gạch ngọc lạnh lẽo, trước mắt là đôi giày không nhiễm hạt bui của đại tế ty.

Ngôn Diệc Quân không thể nào tưởng tượng được, chủ nhân đôi giày trắng này, nguyên lai là một kẻ tâm tư thâm trầm đầy mưu kế đến cỡ nào.

Nhiều năm trước tới nay, dùng tôn vị tế ti che giấu thân phận thật bặc vu, đúng rồi, tế ti và bặc vu năng lực có bao nhiêu trùng hợp, vốn cũng không khác biệt, giống như y, đại tế ty cũng là song thiên phú, hoặc là phải nói, chính y vốn là kế thừa từ đối phương.

Ngôn Diệc Quân ngẩng đầu nhìn ông, gương mặt quen biết kia chợt cực kì xa lạ, cảm giác kính ngưỡng sư phụ cùng căm hận phụ thân, vào đúng lúc này hợp thành một, vận mệnh đối xử với y như thế, thực sự là quá trào phúng.

“Con không thể gặp nó, các ngươi cũng không thể cùng nhau, ngươi là của con trai của ta, huyết mạch Vu Vương, Hồi Xuyên điện hạ là con nuôi của long đế, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế.”

Đại tế ty dùng giọng điệu bình dị, lãnh đạm nói ra câu này, âm thanh rất nhẹ,nhẹ hơn cả một cái lông chim.

Thế nhưng từng chữ rơi vào trong tai như nặng ngàn cân, như búa tạ đập vào lòng Ngôn Diệc Quân, gõ xương cốt toàn thân y vang lên răng rắc.

Y ngẩng đầu tập trung nhìn thẳng đại tế ty, như hi vọng trên mặt ông tìm ra bất kỳ kẽ hở nhỏ bé nào, đánh vỡ cục diện bế tắc làm người khủng hoảng.

“Tại sao?” Ngôn Diệc Quân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hỏi câu này.

Ngắn ngủi hai chữ bao hàm rất nhiều nghi vấn, mà đối phương, chỉ tự giác trả lời một chút quan trọng nhất.

Đại tế ty dường như thở dài: “Ta già rồi, ở tế tháp cung phụng Thánh Giới nhiều năm, ta cũng đã nghiên cứu, nó được long đế tự tay phong ấn, long đế còn sống một ngày, ta cũng không phá được phong ấn, cơ hội duy nhất, chính là lễ mừng trăm năm của Long tộc, Thánh Giới ra tháp, nhị Thái tử tại Long tộc thân phận cao quý khác biệt, long đế có ý định cho nó làm giới thị trong tế điển, đây là cơ hội tốt nhất phục sinh Vu Vương.”

Ngôn Diệc Quân lại trầm mặc càng lâu, thời điểm mở miệng vẫn lặp lại hai chữ kia: “Tại sao?”

Đại tế ty kiên nhẫn, giống như ngày xưa dạy y tu hành: “Mục tiêu của ta chỉ có Thánh Giới, phái người khác đi, chỉ có thể đổi cái chết thôi, nhưng con lại khác, con là sư huynh mà nó tín nhiệm nhất, cho nên, nếu như con không muốn nó bỏ mạng, tốt nhất nghĩ biện pháp làm cho nó giao Thánh Giới cho con. Đây là sứ mệnh quan trọng nhất của hậu duệ Vu Vương, tuyệt không thể sai sót.”



“Ngài cứu ta ra, cố ý an bài ta giáo dục Hồi Xuyên, chính là vì chờ đợi ngày hôm nay?” Ngôn Diệc Quân nghe thấy thanh âm trầm thấp của mình vang vọng trong đại điện lạnh lẽo.

Đại tế ty lắc đầu một cái, giọng điệu trước sau như một trầm ổn bình tĩnh: “Ta vẫn luôn chờ đợi, là có ngày con gánh vác hi vọng của vu tộc. Ta già rồi, năm tháng không tha người, mà con còn trẻ, vị Long tộc tiểu điện hạ kia, cũng ỷ lại vào con như vậy. Nhiệm vụ này giao cho con, không thể thích hợp hơn.”

Khóe miệng Ngôn Diệc Quân kéo ra một nụ cười trào phúng, đối mặt với diễn biến quá mức hoang đường này, y vẫn phải bình tĩnh mà cười: “Ngài dựa vào cái gì cho là ta nhất định sẽ chịu bài bố của ngài?”

Đại tế ty chậm rãi đi tới bên người y, ánh mắt tiếc nuối xa xăm: “Ta muôn vàn tính toán, chỉ tính lọt lòng người, ta vạn vạn không nghĩ tới, con sẽ thích nhị Thái tử, điểm ấy, là sai lầm của ta, nhưng con có nghĩ tới hay không, nó đối với con thế nào? Là tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn, nghĩa huynh đệ, hay chỉ vẻn vẹn chỉ là thanh mai trúc mã ỷ lại, nó chỉ là một Long vừa tới tuổi thành niên, thiên tính bất kham, tâm tính bất định, lời ngày hôm nay nói, e rằng quay đầu đã quên mất, tuổi thọ Long tộc dài lâu, các ngươi mới có mấy chục năm tình nghĩa, chỉ như một phút ngủ gật mà thôi.”

Đại tế ty hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn Ngôn Diệc Quân đang không ngừng biến sắc, tiếp tục lãnh đạm phân tích tương lại mơ hồ của bọn họ: “Coi như trước mắt nó cũng yêu thích con, nhưng nó lập tức sẽ phải rời khỏi tế tháp, trở lại Long Uyên Đại Trạch, nơi đó mới là nhà của nó, tương lai vô cùng có khả năng nó sẽ kế thừa long vị, chưa đề cập tới Long tộc sinh sôi khó khăn, long đế có nghĩa vụ sinh ra đời sau, cho dù nó không làm long đế, Long tộc quy định cũng không cho phép cùng ngoại tộc thông hôn, huống hồ con vẫn là Vu tộc nhân.”

“Nhìn như người dưng, chính là tương lai của các ngươi.”

Ngôn Diệc Quân đột nhiên đứng lên, ánh mắt như điện, móng tay bấm sâu vào da thịt, từng chữ từng chữ: “Tuyệt đối không thể.”

Như là lời thề, cũng như là hi vọng, từng tấc khảm vào trong xương máu.

Đại tế ty nhìn y, ánh mắt tiếc nuối như nhìn một tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ bị thất bại, ông giơ cao đèn hồn lên, một tia lửa u bích nhen lên trong bấc đèn.

Đèn cháy, máu của Ngôn Diệc Quân cũng chảy.

Một cơn đau nhức không thể tả nhấn chìm y, như bị dày vò trong chảo dầu nóng bỏng, cũng giống bị một lưỡi dao cùn từ từ lăng trì, y rốt cuộc không đứng thẳng được, lung lay quỳ một chân trên đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Y run rẩy mở lòng bàn tay ra, máu chuyển màu đen thui.

“Huyết vu nguyền rủa… Ngươi…”

Ngôn Diệc Quân không thể tin được ánh mắt vừa thương tâm vừa tuyệt vọng, đại tế ty dịch tầm mắt, không nhìn tới y, chỉ nhàn nhạt nói: “Con là con của ta, ta vốn không muốn thương tổn con, nhưng con nhất định phải biết, quyết tâm của ta. Không người nào có thể phá hoại kế hoạch của ta, kể cả ngươi.”

Ngôn Diệc Quân đỡ vách tường đứng lên, vào giờ phút này, y tuyệt không muốn đứng trước mặt người này, bộc lộ dáng vẻ nhu nhược chật vật của bản thân.

Đại tế ty cười gằn một tiếng: “Ngươi ở lại đây, suy nghĩ thật kỹ đường tương lai đi. Trước khi nghĩ thông suốt, không được đi ra ngoài.”



Không khí mùa thu bao phủ rừng cây, như kí ức xa xôi, hiu quạnh tịch liêu.

Ngôn Diệc Quân đối mặt đại tế ty giữa dày vò trầm mặc, ai cũng không muốn lui bước.

Chỉ có lá rụng cuộn xoáy lững lờ du hạ, là nhân chứng duy nhất cho trận này.



“Làm càn!” Đại tế ty phun ra hai chữ này, uy thế hùng hồn khủng bố trút ra, như làn sóng hướng bốn phương tám hướng gào thét.

Toàn bộ rừng cây bị cỗ sóng này cuồng vọt tới ngã trái ngã phải, cùng nhau khúm núm, vô số lá khô từ đầu cành tróc ra, bị gió cuốn chạy tứ phía.

Ngôn Diệc Quân cả người chấn động, đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn như núi đè lên đầu, như muốn ép cong cột sống, trong xương mơ hồ phát ra cảm giác ê ẩm.

Nhưng sống lưng của y trước sau vẫn đứng thẳng tắp, như một thanh kiếm chém rụng lớp mặt nạ ôn nhu, thê lương mà quật cường cắm trên vách núi cheo leo, mưa gió sương lôi đều không thể bẻ gẫy.

Đại tế ty nặng nề nhìn chăm chú một lúc lâu, rốt cục ngưng lại màn ám đấu giữa phụ tử, chậm rãi nói: “Vào lúc ấy, trước lễ tế điển của Long tộc, ta đã từng nói với ngươi, ngươi và vị tiểu điện hạ kia, không thể cùng nhau, ngươi là hậu duệ Vu Vương, hắn là hoàng tử Long tộc, giữa các ngươi có nhiều trở ngại, hơn nữa sẽ không nhận được chúc phúc của bất kì ai.”

“Ngươi chấp niệm quá sâu, ta làm cha của ngươi, cũng không đành lòng. Ta thừa nhận, năm xưa hổ thẹn với mẫu tử hai người, cho nên ta cho ngươi cơ hội.” Khóe miệng Đại tế ty tựa hồ nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt ngoại trừ thất vọng cùng tiếc nuối, chẳng có cái gì cả.

“Tế điển ngày ấy, ta nghĩ rằng ngươi rốt cục đã nghĩ thông suốt, không nghĩ tới ngươi vẫn ngu xuẩn mất khôn như cũ, ta vốn không dự định giết chết nhị Thái tử, nhưng bởi vì các ngươi vô năng, chậm chạp chưa hoàn thành nhiệm vụ, ta không thể không tại thời khắc sống còn liều một phen, vào lúc ấy, nếu không có ngươi đột nhiên nhào lên, vu độc tiễn của ta sao lại bắn trúng ngươi? Nhưng giờ khắc này, tâm nguyện nhiều năm của ta đã đạt xong rồi. Dù sao, ngươi cũng là con trai duy nhất cua ta, tuy rằng ngươi khiến kế hoạch của ta dã tràng xe cát, nhưng ta cũng vẫn cứu ngươi.”

Cuối thu hàn ý phảng phất đông đến tận xương, thậm chí có ảo giác ngày đông sớm tới.

Ngôn Diệc Quân đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không thể nói được là phúng hay là vui, môi lại nở nụ cười: “Đừng nói như âm mưu của mình cao thượng như vậy. Hồi Xuyên là ngũ trảo Kim long quý giá nhất của Long tộc, ngươi thân là vu tộc, nếu như tự tay giết hắn, linh hồn vĩnh viễn tẩy không đi dấu ấn Đồ Long, khi đó ngươi bắn ra mũi tên kia, ta vẫn chưa biết chuyện này thôi. Huống hồ, ta làm quân cờ ngươi nhiều năm bồi dưỡng, chưa lợi dụng hết toàn bộ giá trị, làm sao cam lòng vứt bỏ như vậy?”

Mặt Đại tế ty hiển lộ ra vẻ tức giận: “Ngươi trước sau không thể hiểu nỗi khổ tâm của ta. Nhị Thái tử rơi luân hồi tế đàn, ngươi quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin ta đưa ngươi vào hiện thế tìm kiếm chuyển sinh của hắn, ta không đành lòng nhìn ngươi suốt ngày hình tiêu cốt lập (gầy ốm), mới đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

Nghe đối phương không ngừng cường điệu “ân huệ”, Ngôn Diệc Quân nhàn nhạt cười nhẹ: “Ta cầu xin ngươi ba ngày ba đêm ngươi vẫn kiên trì không đồng ý, chỉ đến khi ta đáp ứng dùng Thánh Giới làm trao đổi, còn nghĩ thay ngươi vơ vét hậu duệ vu tộc khắp hiện thế, làm trợ lực cho ngươi trong tương lai. Ngay cả như vậy ngươi vẫn không yên lòng, còn đặc biệt phái Chấp Tiên Nhân đến giám thị ta.”

Lời giải thích sắc bén của y xé đi lớp dịu dàng thắm thiết, ánh mắt đại tế ty triệt để trầm xuống, ngón tay nắm chặt đèn hồn tỏ rõ nhẫn nại đã hết: “Ngươi không nên dùng thái độ đối kháng với phụ thân của mình. Ta đã tuân thủ cam kết đưa ngươi tới hiện thế, nhưng là ngươi lại thất hứa với ta.”

“Lẽ nào ngươi không lo lắng, Huyết vu nguyền rủa trên người mình?” Đại tế ty chậm rãi đến gần y, dụ dỗ từng bức: “Chỉ cần giao Thánh Giới và nhị Thái tử cho ta, ta bảo đảm sẽ không giết hắn, sau khi chuyện thành công, ta sẽ giải nguyền rủa cho ngươi, còn có thể thả hai người lưu lại hiện thế, như hình với bóng.”

Con ngươi đen kịt của ông như mang theo ánh sáng đầu độc, có thể nhìn hết lòng người, thực hiện tất cả nguyện vọng bức thiết nhất nơi đáy lòng.

Bên rìa rừng cây nhỏ, mãi vẫn không thấy Ngôn Diệc Quân trở về, tinh thần Đoạn Hồi Xuyên có chút bất an, hắn men theo phương vị đi qua, trong tay còn cầm một bàn tôm nướng, sợ nửa đường bị nguội, dùng lôi hỏa yếu ớt hâm nóng.

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyện vọng năm mới của Tiểu Kim long: Ôm sư huynh nằm trên đống vàng ăn cua! Sảng khoái!

Ngôn:… Đã ôm ta lại còn muốn ăn???

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook