Vô Song Chi Chủ

Chương 151: Đêm trên đảo

Tam Tu

13/07/2019

Vượt qua từng lớp trận kì. Thu hồi lại phi hành khí, cả nhóm đặt chân lên đảo.

Vân Hoàng ngó nhìn xung quanh, đồng thời thần thức cũng tản ra. Quả thật là cách bọn hắn không xa đúng là có một cái trấn. Chín người còn lại cũng phát hiện ra khu vực đó.

“Xem ra lúc trước suy đoán là đúng.”

Bất quá chỉ có độc một người, chính là Trần Chính. Từ lúc tìm ra hòn đảo cùng trận pháp tồn tại, hắn vẫn luôn chau mày, khuôn mặt thập phần âm trầm.

“Có lẽ là mình nghĩ nhiều đi...”

Nhìn mọi người đang hành tẩu phía xa, Trần Chính tạm thời gác lại những nghi hoặc ngổn ngang trong đầu mình. Nhanh chân đuổi theo.

Trấn này thực rộng, hơn nữa kiến trúc phi thường nguy nga hùng vĩ, khiến cho hắn có cảm giác như đây là một pháo đài chứ không phải là một trấn thông thường.

Hơn nữa để cả nhóm có một trận ngạc nhiên là trong này người cơ hồ đều là Thông Linh cảnh trở lên, thậm chí Thông Linh cảnh sơ kì rất ít, trung kì chiếm phần lớn, thất cấp nhan nhản, bát cấp cũng có một số ít. Sau rồi suy nghĩ kĩ, tại nơi nguy hiểm này mà không có nhiều tu sĩ cấp độ này thì dù có trận pháp cũng bị nuốt trọn.

Thấy bọn họ đi vào, một vị Thông Linh cảnh bát cấp tiến đến, giọng nói hiền hoà tiếp đón nồng hậu nói.

“Các ngươi là người mới a. Tới đây, vừa nãy cũng có mấy người lên đảo.”

“Xin lỗi, nhưng chúng ta chỉ đến để hỏi...”

“Đừng ngại, cứ nghỉ ngơi một lúc.”

Dưới nam nhân kia dẫn dắt, bọn họ được dẫn vào trong một tửu lâu vô cùng lớn. Trang hoàng đẹp đẽ, trên bàn tràn đầy rượu thịt, mà toàn là thịt của yêu thú cùng linh tửu. Thức ăn ở đây được thực hiện bởi trù nghệ phi thường cao.

Vân Hoàng kinh ngạc không dứt, nơi này vậy mà như thế hảo sảng.

Trước không nói đến linh tửu làm từ Tam cấp trung giai linh thảo. Chỉ có Tam cấp trung giai hải ngư ăn vào đã có lợi ích rất lớn, kể cả với cấp bậc bọn hắn.

Rõ ràng, những thứ này không hề rẻ.

“Các hạ, cái này...”

“Ây dà, không sao không sao đâu, chỗ chúng ta còn nhiều lắm.”

Cả nhóm bước vào, bên trong có tiếng cười đùa, có tiếng la hét. Bầu không khí ồn ào cùng mùi thức ăn nồng đậm khiến Vân Hoàng không khỏi liên tưởng tới trong kí ức những tửu lâu kia.

Ngược lại với hắn, chín người kia cũng không quen thuộc hoàn cảnh kiểu này, kiếm một chỗ có phần vắng vẻ ngồi xuống. Tất cả không nói mà cùng đem thần thức kiểm tra thức ăn.

“Không có độc, nguyền rủa hay bất cứ thứ gì khác.”

Trần Chính thở ra một hơi, đem một miếng thịt cho vào miệng, xoa cằm nói.

“Vậy mà đem linh thạch hoà tan làm linh dịch nấu nước dùng, cái hòn đảo này quả thật cũng đủ xa xỉ.”

Mọi người bắt đầu ăn. Bởi vì đã là tu sĩ, nên từ khi đột phá lên Luyện Khí cảnh việc ăn uống trở nên không còn quan trọng nữa, hoàn toàn có thể tích cốc hoặc tu luyện. Nên với ăn đồ ăn việc này vẫn còn chút lạ lẫm.

Vân Hoàng ăn xong một ngụm lớn, tấm tắc khen ngon.

“Đầy bếp này trù nghệ thật tốt.”

Thanh Diên ve ve cục nhỏ tròn tròn trong chén của mình. Lông mày khẽ nhướng lên.

“Đây là... đan dược?”



Vân Hoàng cũng xem qua chén mình, quả thật là chén của mỗi người sẽ có hai hay ba viên Linh Giai Cực Phẩm đan dược.

Long Thiên cũng thầm chép miệng.

“Thật sự là đại thủ bút a! Tiếp đón ngần này người, mỗi người ba khoả. Tức là mấy trăm khoả Linh Giai Cực Phẩm đan dược.”

Linh Giai Cực Phẩm đan dược cũng không phải như rau cải trắng như vậy, đặc biệt là dùng vào ăn. Dù là bọn hắn, một số loại đan dược dùng để chữa thương hay bổ sung linh lực vẫn là dùng Linh Giai Cực Phẩm đan dược.

“Có thể không tiếc mang ra chiêu đãi những cái này thì thế lực đứng đằng sau nơi này tuyệt đối không thể kinh thường. Không cần gây phiền phức.”

Tất cả đều tỏ ý hiểu, sau đó tập trung vào ăn.

Quả thật ăn xong không khỏi thoải mái, dù là Thông Linh cảnh cửu cấp Long Thiên cũng được ích lợi không nhỏ.

Sau khi ăn xong, cả nhóm tách ra hành động, Vân Hoàng thấy rằng không chủ có vừa nãy tửu lâu, mà quanh đây bất cứ nhà nào cũng đều xa xỉ. Sản vật quý hiếm, linh dược, vật liệu luyện khí, đều có rất nhiều, với lại giá cả vô cùng rẻ. Vân Hoàng gần như đem nửa linh thạch của mình mua đồ.

Kinh ngạc hơn là, nơi đây còn miễn phí cung cấp động phủ để nghỉ ngơi và tu luyện. Sắc trời đã dần tối, Vân Hoàng chứng kiến từng tầng trận văn bay lên, phủ kín cả hòn đảo. Hắn con mắt lập loè một chút.

Hôm nay quả thật thuận lợi đến mức kinh người, những người dân trên đảo có rất nhiều tin đồn khác nhau liên quan đến Mê Vụ Hải, thậm chí cả vị trí đại khái. Nhưng nó quá mức thuận lợi, thuận lợi đến nỗi khiến hắn rùng mình.

Vân Hoàng đi vào động phủ tu luyện của mình. Nơi đây theo phong cách đơn giản, không rườm rà. Trong động phủ còn có một hồ tắm có tác dụng thư giãn. Có cả đĩa xếp linh quả. Hắn cảm thụ thoáng một chút linh khí. Nơi này linh khí thập phần nồng đậm. So với ngoại giới cao gấp năm, sáu lần cũng chẳng ngừng.

Đem năng lượng hôm nay thu được tiêu hoá hoàn thành về sau. Vân Hoàng đem đồ vật hôm nay mua được lấy ra kiểm kê.

“Bốn mươi gốc Tam cấp Sơ giai linh thảo. Hai mươi bảy gốc Tam cấp Trung giai linh thảo. Mười ba gốc Tam cấp Cao giai linh thải. Chín gốc Tam cấp Đỉnh giai linh thảo. Cùng với một đống vật liệu chế tạo trận kì, lần này thật sự lời to.”

Hắn lần này nguyên bản không mang nhiều linh thạch cho lắm, nhưng mà có thể tậu được nhiều thứ hữu dụng như thế thf vui sướng không kiềm được.

Vân Hoàng đem đan đỉnh ra, bắt đầu quá trình luyện đan. Nửa canh giờ trôi qua, hắn lại đem những vật liệu mới mua ra luyện chế trận kì.

Trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhẹ tênh của luồng khí lưu đang vận chuyển, đoptj nhiên một tiếng “két” cực nhỏ vang lên. Vân Hoàng đang chăm chú luyện chế trận kì thì đột nhiên đứng dậy.

Dù nơi đây tạo ra cảm giác là một nơi an toàn, nhưng theo thói quen hắn vẫn bố trí một tầng phòng ngự trận pháp.

Vậy mà, hắn lại cảm nhận được có người đang muốn cậy ra trận pháp phòng ngự của hắn.

Vân Hoàng thần thức quét ra ngoài, để hắn kinh ngạc là, đối phương vậy mà là nam nhân mà bọn hắn gặp đầy tiên dẫn hắn vào trấn.

Sau lưng hắn có thêm mấy chục người nữa. Vân Hoàng nhìn kĩ lại.

“Không đúng!”

Đích thật là nam nhân hồi sáng không sai, nhưng hắn thấy khắp người của nam nhân đó chạy dọc một đạo tử sắc ma văn. Đôi mắt hoàn toàn đờ đẫn, không giống một người có tư duy mà giống một con rối vô hồn.

Vân Hoàng quan sát những người xung quanh, nhận ra tình trạng của bọn họ giống hệt với nam nhân kia.

Hắn hít một hơi lạnh, đột nhiên mở ra trận pháp. Mất đi trận pháp ngăn cách, những người bên ngoài xông lên như một lũ thú hoang. Dù nhìn đờ đẫn, nhưng bản năng chiến đấu của họ vẫn còn nguyên vẹn mười phần, hơn nữa mất đi sợ hãi nhân tính, biến họ thành những chiến binh vô cùng đáng sợ.

Vân Hoàng né ra thuật pháp công kích, một trảo đem những người trước mặt hất bay. Hắn toàn thân cương nguyên vũ động. Quanh thân cương nguyên lưu động hình thành một lớp triệt tiêu sát thương.

Hắn không muốn tốn thời gian giao chiến tại đây. Theo trí nhớ của mình, Vân Hoàng tìm tới động phủ của Long Thiên.

Trên đường đi, quả thật xảy ra nhan nhản giao chiến, mà đối tượng bị công kích chính là những người ở tửu lâu lúc trước ăn uống qua, bao gồm cả bọn hắn.

“Long Thiên!”



Vân Hoàng hét lên, một quyền đấm ra. Cương phong gầm thét, xung quanh nổ tung. Long Thiên đang chống đỡ mấy chục người vây công áp lực nhẹ lại.

“Ngươi bị làm sao?”

Nhận thấy trạng thái của Long Thiên không đúng. Vân Hoàng hỏi, Long Thiên một Thái Âm Chi Thủ đem đối thủ định lao đến gạt bỏ. Khó nhọc nói.

“Trúng nguyền rủa, ngươi chẳng lẽ không bị?”

Vân Hoàng sau lưng hiện ra một đầu cự trụ cao trăm trượng, cự trụ vũ động, hàng chục tu sĩ cứ như thế bị quật bay.

“Trước đi tìm những người khác.”

Hắn ném cho Long Thiên một khoả đan dược loại hình có thể áp chế nguyền rủa độc vật. Long Thiên nhìn Vân Hoàng có đôi chút ngạc nhiên, sau đó nuốt vào. Theo Vân Hoàng xông lên.

Vút!

Một tiếng cắt ngang vang lên, trước mặt Vân Hoàng cùng Long Thiên là một nam nhân trung niên, hắn khắp người đều là tử sắc ma văn. Một bộ lạnh lùng tư thái liếc nhìn hai người.

“Thông Linh cảnh cửu cấp.”

Long Thiên hơi thở khó nhọc, kẻ trước mặt này là Thông Linh cảnh cửu cấp, hơn nữa tuyệt không phải cái loại vừa mới bước vào tư thái như hắn.

Khó đối phó!

Thời điểm Long Thiên đang do dự, Vân Hoàng hướng hắn nói, ngữ khí thập phần quyết đoán.

“Long Thiên, ngươi sợ?”

Long Thiên nhìn Vân Hoàng không nói gì.

“Hắn là cửu cấp, ngươi đồng dạng cũng là cửu cấp. Chẳng lẽ ngươi lại do dự sao?”

Trên người Long Thiên dường như bốc lên một luồng khí thế kinh khủng, hắn nghiến răng, sóng linh lực bạo phát.

“Sợ ư! Ta cùng cảnh giới có thể thua, nhưng tuyệt sẽ không sợ!”

Hắn dậm chân biến mất khỏi chỗ, mười cái Thái Âm Chi Thủ xuất hiện, hướng trung niên nhân vồ xuống. Trung niên nhân rút ra một đoạn thước màu tối. Cây thước bay ra giống như phi kiếm, một phát đập xuống. Hai luồng sóng linh lực bạo lãng va chạm với nhau.

Chát chát chát chát chát!

Thứ âm thanh đinh tai nhức óc của kim loại nặng như rung động tâm can. Long Thiên đã lấy ra song trọng quyền sáo, lưỡng thế xuất hiện. Một bên âm lãnh, một bên nóng rực.

“Âm Dương Lĩnh Vực!”

Mỗi bên lòng bàn tay của Long Thiên lại xuất hiện hàng đống khối cầu khác nhau. Như là đạn pháo bắn tới tấp. Trung niên nhân nhảy lên, cây thước bất chợt phóng lớn ra, huyễn hoá ra chín cái ảo ảnh đồng loạt đập xuống. Long Thiên vội vàng đem hai tay bắt chéo chống đỡ. Nhưng hắn phát hiện ra có mấy kẻ đang muốn đánh lén sau lưng hắn.

“Không được!”

Nếu hắn phân tâm đối phó những người kia, trung niên nhân hoàn toàn có thể trong nháy mắt đánh tan phòng ngự của hắn. Còn nếu không thì hắn cũng nguy rồi, bị thương, lộ ra sơ hở là đièu không tránh khỏi.

Nhưng những người đó còn chưa kịp tới phạm vi lĩnh vực của Long Thiên đã bị Vân Hoàng một quyền chấn động thổi bay. Hắn quay sang Long Thiên.

“Sẽ không ai quấy rầy trận chiến của ngươi cả.”

“Được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Song Chi Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook