Chương 24
Nga Phi
26/10/2021
Đêm đầu tiên đến phủ của Giang Châu Tri phủ, theo lệ sẽ thiết yến tẩy trần, nhưng Hoài Vương không mang theo Mạch Ngọc cùng dự tiệc, chỉ phân phó y yên lặng chờ phía sau bình phong, mà điều kiện để Mạch Ngọc ngoan ngoãn làm theo, tránh không được là cùng Hoài Vương đấu khẩu một trận. Hoài Vương hiện tại cũng không giận, đôi lúc còn có thể nhất nhất làm theo lời y, ngoại nhân nghe vào, ngược lại có chút ý tứ đùa giỡn hàm xúc bên trong.
Chờ phía sau bình phong, Mạch Ngọc đoán Giang Châu Tri phủ cũng sẽ có bộ dáng đầu trộm đuôi cướp giống với Chu Hữu Kim, nhưng khi nghe Hoài Vương cùng hắn nói chuyện, thanh âm coi như ôn nhã, lời nói mạch lạc rõ ràng nhưng cũng không mất đi tài hoa, có điều chưa thấy người thật, như vậy cũng không thể khẳng định được.
Hoài Vương cách một cái bàn kính rượu Giang Châu Tri phủ Tống Dao, nói: “Bản vương yêu thích khối huyết ngọc tổ truyền kia của ngươi, mấy lần hướng ngươi cầu, ngươi cũng không chịu cho, hiện tại bản vương không phải đến đòi, mà là đặc biệt đến khoe với ngươi.”
Bộ dáng Tống Dao mi thanh mục tú, trong tuấn mỹ lại có vài phần hiên ngang, lời nói cử chỉ đều mang khí phách thư sinh. Hắn cười khoát tay áo, “Vương gia đừng đùa hạ quan, nếu không phải là tổ tiên tương truyền, vật thấp kém như này có thể lọt vào mắt Vương gia, hạ quan nhất định chắp tay đưa tặng.”
Hoài Vương mạn bất kinh tâm xoay ly rượu trong tay, “Ngươi không hiểu, ngọc kia sắc đỏ thẫm, văn lộ tựa tranh, đúng là cực phẩm, bất quá bản vương đã tìm được mỹ ngọc tốt hơn, xứng với danh thiên hạ vô song, cho nên cố ý nghìn dặm xa xôi mang đến cho ngươi xem một chút.”
Tống Dao đặt ly rượu xuống, chắp tay, “Nhờ phúc vương gia, hạ quan đêm nay được mở rộng tầm mắt rồi.”
Khóe miệng Hoài Vương cong lên, nhẹ vỗ hai cái, liền thấy một người bạch y phiêu phiêu từ sau bình phong đi ra, mắt phượng hơi xếch, môi mỏng khẽ mím, một thân khí chất thanh triệt cao ngạo, quả nhiên xuất trần.
Tống Dao không hiểu, nhìn về phía Hoài Vương, “Đây là….”
Hoài Vương chỉ cong môi cười, ra hiệu cho hắn an tĩnh đừng lên tiếng, sau đó mở chiết phiến, ánh mắt chăm chú nhìn theo bước chân Mạch Ngọc.
Mạch Ngọc đi tới trước cầm đài đã chuẩn bị, ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây đàn, sau đó tiếng đàn trong trẻo du dương, linh hoạt kỳ ảo tựa suối chảy vang lên, uyển chuyển u nhiên gột rửa bầu trời, như dòng nước róc rách chảy từ trong núi ra, lại tựa sương khói mông lung trên mặt hồ xanh biếc, linh đinh thanh thúy tựa túy Vũ lưu Thương*. Khúc đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc bổng lúc trầm, mà người đánh đàn lại hết sức chăm chú, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngạo nghễ không gì sánh được.
Trong chốc lát Tống Dao đúng là thất thần, đến khi rượu trong chén chảy xuống mặt bàn, bắn đầy người, hắn mới nhận ra sự thất thố của mình.
Một khúc kết thúc, Mạch Ngọc đứng dậy thi lễ xong liền lui ra, Hoài Vương vẻ mặt thực đắc ý “Thế nào?”
Tống Dao gật đầu, khẽ khen một tiếng, “Cầm nghệ rất tốt!” Sau đó lại nghi hoặc, “Vương gia không phải muốn cho hạ quan xem ngọc của ngài sao? Đây lại là thế nào?”
Hoài Vương phe phẩy chiết phiến, “‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’, không biết Tống đại nhân có nghe qua chưa?”
Tống Dao chắp tay thi lễ, “Xin thứ cho hạ quan nông cạn, chưa từng nghe qua.”
“Ngươi rời kinh thành đã lâu, không biết cũng không kỳ quái.” Hoài Vương khép lại cây quạt, dùng cạnh quạt gõ lên mặt bàn, “Những lời này để nói một vị tài sắc song tuyệt ở kinh thành, cầm nghệ trác tuyệt, vị này tên Mạch Ngọc, thế nhân gọi Vô Song công tử… Tống đại nhân mới vừa thấy, chính là mĩ ngọc thiên hạ vô song bản vương muốn cho ngươi xem.”
Tống Dao nghe xong, quay đầu nhìn hướng cầm đài Mạch Ngọc mới vừa ngồi, trong mắt nhịn không được mà toát ra vài phần thưởng thức.
Ban đêm, sau khi tàn tiệc, Hoài Vương trở lại phòng Tống Dao chuẩn bị cho hắn.
Vừa vào cửa, thấy Mạch Ngọc ngồi bên thư án, một tay chống đầu, đang lật từng trang sách, nhìn thật cẩn thận.
“Đang nhìn cái gì? Để bản vương xem thử một chút.” Hoài Vương cài cửa sau đó đi tới, ngó qua một cái, sau đó ngây người, “Thứ này sao lại ở trong tay ngươi?”
Mạch Ngọc ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh, “Trước khi đi Đỗ đại nhân đưa cho ta, nói là nếu ta thích, thứ này sung công cũng không làm được gì, không bằng đưa cho ta, còn nói cuốn này a…” con ngươi trong suốt chớp chớp, “Đều vẽ theo sở thích của vương gia.”
Sau lưng Hoài Vương tựa như vừa có sấm đánh, trong lòng hận đến cắn răng, tên Đỗ Vũ Du này, bản vương sớm muộn gì cũng chém hắn thành vài chục khối để tránh hắn tiếp tục gây họa cho nhân gian!
Sau đó liếc mắt một cái, nhìn thấy trên quyển đông cung đồ đang mở ra trước mặt Mạch Ngọc, hai người dùng thức “Đan Huyệt Du Long” giao hợp, bút pháp của Đỗ Vũ Du tinh tế tỉ mỉ, màu sắc uyển chuyển mờ ảo, cùng với nét chữ thanh tú hàm súc đề từ ở bên cạnh, bức tranh vốn dĩ dâm loạn bất kham lại có vài phần ý cảnh. Mà tư thế của hai người trong tranh, biểu tình trên mặt… Nhìn chăm chú bức tranh kia một lúc liền cảm giác từng dòng nhiệt lưu mãnh liệt chảy xuống hạ phúc, lại nhìn thần sắc trong trẻo lạnh lùng của người kia, dục vọng tăng thêm mấy tầng. Liền ôm Mạch Ngọc đi tới bên tháp, “Quả thực đều là sở thích của bản vương, nếu ngươi có hứng thú, vậy không cần xem mấy thứ vô thanh vô khí** này, bản vương có thể đích thân dạy ngươi…”
Một câu chuyện, lại khiến cho Mạch Ngọc đỏ bừng từ mặt xuống đến cổ, bàn đến mấy thứ không biết xấu hổ này, Hoài Vương tất nhiên không bằng y, nhưng nếu thật sự bàn đến “không biết xấu hổ”, hiển nhiên là vị vương gia nhàn tản học rộng thấy nhiều này hơn hẳn mấy bậc. Hoài Vương nắm chắc Mạch Ngọc ở phương diện này vô cùng ngây thơ, chung quy phải đem y chơi đùa đến mức khóc lóc xin tha, mới tính bỏ qua.
Nhẹ đặt Mạch Ngọc nằm lên tháp, cởi áo ngoài của y, chỉ để lại áo lót, sau đó liền muốn cởi xiêm y của mình, lại thấy Mạch Ngọc quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng Hoài Vương cong lên, xoay người nằm lên tháp, kéo tay y qua vỗ lên đai lưng của mình, trong thanh âm mang theo tình dục nồng đậm, “Ngươi tới cởi, sau đó hầu hạ bản vương…”
Mạch Ngọc có chút kinh ngạc quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy không muốn cùng kháng cự. Hoài Vương cười, tiếp tục khi dễ y, “Bình thường đều là bản vương hầu hạ ngươi, khó được một lần bảo ngươi hầu hạ, ngươi liền bày sắc mặt này cho bản vương xem?”
Mạch Ngọc nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay run rẩy cởi đai lưng Hoài Vương, thay hắn đem quần áo cởi ra, từng cái từng cái, chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn, lui lại một chút, cũng không biết tiếp theo phải làm sao.
“Bình thường bản vương làm như thế nào?”
Mạch Ngọc quay đầu đi, hàng mi dài mảnh khẽ lay động, khóe mắt lấp lánh nước. Ngón tay run rẩy duỗi xuống dưới, chạm đến dục vọng đã ngóc lên một nửa của Hoài Vương, khẽ nhăn mày, sau đó cầm lấy.
Không phải cảm giác tuyệt vời trong tưởng tượng, Hoài Vương “a” một tiếng, có chút tức giận, “Ngươi cố ý? Hạ thủ nặng như thế?”
Mạch Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Hoài Vương, bộ dáng vừa đau vừa giận lại không dám phát cáu, rất muốn cười, lại không thể không nhịn xuống, sau đó phi thường vô tội nhìn sang, rụt rè nói, “Ta, ta làm thêm mấy lần sẽ quen…”
Hoài Vương đè nén những kích thích đang hung hãn xông pha trong cơ thể, nắm cằm y, ở trên môi cắn một cái, “Thêm mấy lần? Bản vương còn không bị ngươi phế đi?”, một tay lướt qua vòng eo, duỗi vào trong quần, động tác dịu dàng cầm lấy dục vọng của y, xoa nắn trên dưới “Phải làm như vậy, động tác nhẹ nhàng… Ngươi xem, ngươi cũng cứng rồi…”
Kỹ xảo của Hoài Vương nhanh chóng khiến Mạch Ngọc đầu hàng, y cắn chặt môi dưới, mặt đỏ tưởng như sắp xuất huyết, đôi mắt ngập nước, ánh mắt ướt át khẽ chớp, đặc biệt câu nhân.
Tiếng than khẽ đứt quãng từ trong màn trướng vọng ra, Hoài Vương buông khố, lộ ra dục vọng hăng hái bên trong, nhấc lên hai chân thon dài của Mạch Ngọc chuẩn bị một lần chiếm thành, ánh nến trong phòng chợt lóe lên. Vạn sự sẵn sàng chỉ cần hạ thủ, Hoài Vương cũng đành dừng động tác, kéo chăn qua bọc kín thân thể trần trụi của Mạch Ngọc, sau đó quay đầu hỏi kẻ ngoài màn trướng, “Có chuyện gì? Nhất định phải vào thời điểm này bẩm báo?”
——————————————————-
* linh đinh thanh thúy tựa túy Vũ lưu Thương (gốc: 伶仃清脆的醉羽流觞): Vũ và Thương ở đây là hai trong ngũ âm Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ. Thật lòng thì cũng không biết dịch thế nào cho thoát ý, cao nhân nào biết mong chỉ giáo.
** vô thanh vô khí (gốc: 没声没气): không có âm thanh không có sức sống, ý là vật chết vô tri vô giác ấy:> quan trọng là ngài thích thực hành thôi, cần gì viện cớ chứ Vương gia.
Chờ phía sau bình phong, Mạch Ngọc đoán Giang Châu Tri phủ cũng sẽ có bộ dáng đầu trộm đuôi cướp giống với Chu Hữu Kim, nhưng khi nghe Hoài Vương cùng hắn nói chuyện, thanh âm coi như ôn nhã, lời nói mạch lạc rõ ràng nhưng cũng không mất đi tài hoa, có điều chưa thấy người thật, như vậy cũng không thể khẳng định được.
Hoài Vương cách một cái bàn kính rượu Giang Châu Tri phủ Tống Dao, nói: “Bản vương yêu thích khối huyết ngọc tổ truyền kia của ngươi, mấy lần hướng ngươi cầu, ngươi cũng không chịu cho, hiện tại bản vương không phải đến đòi, mà là đặc biệt đến khoe với ngươi.”
Bộ dáng Tống Dao mi thanh mục tú, trong tuấn mỹ lại có vài phần hiên ngang, lời nói cử chỉ đều mang khí phách thư sinh. Hắn cười khoát tay áo, “Vương gia đừng đùa hạ quan, nếu không phải là tổ tiên tương truyền, vật thấp kém như này có thể lọt vào mắt Vương gia, hạ quan nhất định chắp tay đưa tặng.”
Hoài Vương mạn bất kinh tâm xoay ly rượu trong tay, “Ngươi không hiểu, ngọc kia sắc đỏ thẫm, văn lộ tựa tranh, đúng là cực phẩm, bất quá bản vương đã tìm được mỹ ngọc tốt hơn, xứng với danh thiên hạ vô song, cho nên cố ý nghìn dặm xa xôi mang đến cho ngươi xem một chút.”
Tống Dao đặt ly rượu xuống, chắp tay, “Nhờ phúc vương gia, hạ quan đêm nay được mở rộng tầm mắt rồi.”
Khóe miệng Hoài Vương cong lên, nhẹ vỗ hai cái, liền thấy một người bạch y phiêu phiêu từ sau bình phong đi ra, mắt phượng hơi xếch, môi mỏng khẽ mím, một thân khí chất thanh triệt cao ngạo, quả nhiên xuất trần.
Tống Dao không hiểu, nhìn về phía Hoài Vương, “Đây là….”
Hoài Vương chỉ cong môi cười, ra hiệu cho hắn an tĩnh đừng lên tiếng, sau đó mở chiết phiến, ánh mắt chăm chú nhìn theo bước chân Mạch Ngọc.
Mạch Ngọc đi tới trước cầm đài đã chuẩn bị, ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây đàn, sau đó tiếng đàn trong trẻo du dương, linh hoạt kỳ ảo tựa suối chảy vang lên, uyển chuyển u nhiên gột rửa bầu trời, như dòng nước róc rách chảy từ trong núi ra, lại tựa sương khói mông lung trên mặt hồ xanh biếc, linh đinh thanh thúy tựa túy Vũ lưu Thương*. Khúc đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc bổng lúc trầm, mà người đánh đàn lại hết sức chăm chú, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngạo nghễ không gì sánh được.
Trong chốc lát Tống Dao đúng là thất thần, đến khi rượu trong chén chảy xuống mặt bàn, bắn đầy người, hắn mới nhận ra sự thất thố của mình.
Một khúc kết thúc, Mạch Ngọc đứng dậy thi lễ xong liền lui ra, Hoài Vương vẻ mặt thực đắc ý “Thế nào?”
Tống Dao gật đầu, khẽ khen một tiếng, “Cầm nghệ rất tốt!” Sau đó lại nghi hoặc, “Vương gia không phải muốn cho hạ quan xem ngọc của ngài sao? Đây lại là thế nào?”
Hoài Vương phe phẩy chiết phiến, “‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’, không biết Tống đại nhân có nghe qua chưa?”
Tống Dao chắp tay thi lễ, “Xin thứ cho hạ quan nông cạn, chưa từng nghe qua.”
“Ngươi rời kinh thành đã lâu, không biết cũng không kỳ quái.” Hoài Vương khép lại cây quạt, dùng cạnh quạt gõ lên mặt bàn, “Những lời này để nói một vị tài sắc song tuyệt ở kinh thành, cầm nghệ trác tuyệt, vị này tên Mạch Ngọc, thế nhân gọi Vô Song công tử… Tống đại nhân mới vừa thấy, chính là mĩ ngọc thiên hạ vô song bản vương muốn cho ngươi xem.”
Tống Dao nghe xong, quay đầu nhìn hướng cầm đài Mạch Ngọc mới vừa ngồi, trong mắt nhịn không được mà toát ra vài phần thưởng thức.
Ban đêm, sau khi tàn tiệc, Hoài Vương trở lại phòng Tống Dao chuẩn bị cho hắn.
Vừa vào cửa, thấy Mạch Ngọc ngồi bên thư án, một tay chống đầu, đang lật từng trang sách, nhìn thật cẩn thận.
“Đang nhìn cái gì? Để bản vương xem thử một chút.” Hoài Vương cài cửa sau đó đi tới, ngó qua một cái, sau đó ngây người, “Thứ này sao lại ở trong tay ngươi?”
Mạch Ngọc ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh, “Trước khi đi Đỗ đại nhân đưa cho ta, nói là nếu ta thích, thứ này sung công cũng không làm được gì, không bằng đưa cho ta, còn nói cuốn này a…” con ngươi trong suốt chớp chớp, “Đều vẽ theo sở thích của vương gia.”
Sau lưng Hoài Vương tựa như vừa có sấm đánh, trong lòng hận đến cắn răng, tên Đỗ Vũ Du này, bản vương sớm muộn gì cũng chém hắn thành vài chục khối để tránh hắn tiếp tục gây họa cho nhân gian!
Sau đó liếc mắt một cái, nhìn thấy trên quyển đông cung đồ đang mở ra trước mặt Mạch Ngọc, hai người dùng thức “Đan Huyệt Du Long” giao hợp, bút pháp của Đỗ Vũ Du tinh tế tỉ mỉ, màu sắc uyển chuyển mờ ảo, cùng với nét chữ thanh tú hàm súc đề từ ở bên cạnh, bức tranh vốn dĩ dâm loạn bất kham lại có vài phần ý cảnh. Mà tư thế của hai người trong tranh, biểu tình trên mặt… Nhìn chăm chú bức tranh kia một lúc liền cảm giác từng dòng nhiệt lưu mãnh liệt chảy xuống hạ phúc, lại nhìn thần sắc trong trẻo lạnh lùng của người kia, dục vọng tăng thêm mấy tầng. Liền ôm Mạch Ngọc đi tới bên tháp, “Quả thực đều là sở thích của bản vương, nếu ngươi có hứng thú, vậy không cần xem mấy thứ vô thanh vô khí** này, bản vương có thể đích thân dạy ngươi…”
Một câu chuyện, lại khiến cho Mạch Ngọc đỏ bừng từ mặt xuống đến cổ, bàn đến mấy thứ không biết xấu hổ này, Hoài Vương tất nhiên không bằng y, nhưng nếu thật sự bàn đến “không biết xấu hổ”, hiển nhiên là vị vương gia nhàn tản học rộng thấy nhiều này hơn hẳn mấy bậc. Hoài Vương nắm chắc Mạch Ngọc ở phương diện này vô cùng ngây thơ, chung quy phải đem y chơi đùa đến mức khóc lóc xin tha, mới tính bỏ qua.
Nhẹ đặt Mạch Ngọc nằm lên tháp, cởi áo ngoài của y, chỉ để lại áo lót, sau đó liền muốn cởi xiêm y của mình, lại thấy Mạch Ngọc quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng Hoài Vương cong lên, xoay người nằm lên tháp, kéo tay y qua vỗ lên đai lưng của mình, trong thanh âm mang theo tình dục nồng đậm, “Ngươi tới cởi, sau đó hầu hạ bản vương…”
Mạch Ngọc có chút kinh ngạc quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy không muốn cùng kháng cự. Hoài Vương cười, tiếp tục khi dễ y, “Bình thường đều là bản vương hầu hạ ngươi, khó được một lần bảo ngươi hầu hạ, ngươi liền bày sắc mặt này cho bản vương xem?”
Mạch Ngọc nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay run rẩy cởi đai lưng Hoài Vương, thay hắn đem quần áo cởi ra, từng cái từng cái, chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn, lui lại một chút, cũng không biết tiếp theo phải làm sao.
“Bình thường bản vương làm như thế nào?”
Mạch Ngọc quay đầu đi, hàng mi dài mảnh khẽ lay động, khóe mắt lấp lánh nước. Ngón tay run rẩy duỗi xuống dưới, chạm đến dục vọng đã ngóc lên một nửa của Hoài Vương, khẽ nhăn mày, sau đó cầm lấy.
Không phải cảm giác tuyệt vời trong tưởng tượng, Hoài Vương “a” một tiếng, có chút tức giận, “Ngươi cố ý? Hạ thủ nặng như thế?”
Mạch Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Hoài Vương, bộ dáng vừa đau vừa giận lại không dám phát cáu, rất muốn cười, lại không thể không nhịn xuống, sau đó phi thường vô tội nhìn sang, rụt rè nói, “Ta, ta làm thêm mấy lần sẽ quen…”
Hoài Vương đè nén những kích thích đang hung hãn xông pha trong cơ thể, nắm cằm y, ở trên môi cắn một cái, “Thêm mấy lần? Bản vương còn không bị ngươi phế đi?”, một tay lướt qua vòng eo, duỗi vào trong quần, động tác dịu dàng cầm lấy dục vọng của y, xoa nắn trên dưới “Phải làm như vậy, động tác nhẹ nhàng… Ngươi xem, ngươi cũng cứng rồi…”
Kỹ xảo của Hoài Vương nhanh chóng khiến Mạch Ngọc đầu hàng, y cắn chặt môi dưới, mặt đỏ tưởng như sắp xuất huyết, đôi mắt ngập nước, ánh mắt ướt át khẽ chớp, đặc biệt câu nhân.
Tiếng than khẽ đứt quãng từ trong màn trướng vọng ra, Hoài Vương buông khố, lộ ra dục vọng hăng hái bên trong, nhấc lên hai chân thon dài của Mạch Ngọc chuẩn bị một lần chiếm thành, ánh nến trong phòng chợt lóe lên. Vạn sự sẵn sàng chỉ cần hạ thủ, Hoài Vương cũng đành dừng động tác, kéo chăn qua bọc kín thân thể trần trụi của Mạch Ngọc, sau đó quay đầu hỏi kẻ ngoài màn trướng, “Có chuyện gì? Nhất định phải vào thời điểm này bẩm báo?”
——————————————————-
* linh đinh thanh thúy tựa túy Vũ lưu Thương (gốc: 伶仃清脆的醉羽流觞): Vũ và Thương ở đây là hai trong ngũ âm Cung, Thương, Giốc, Chủy, Vũ. Thật lòng thì cũng không biết dịch thế nào cho thoát ý, cao nhân nào biết mong chỉ giáo.
** vô thanh vô khí (gốc: 没声没气): không có âm thanh không có sức sống, ý là vật chết vô tri vô giác ấy:> quan trọng là ngài thích thực hành thôi, cần gì viện cớ chứ Vương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.