Chương 53: Biến cố thảm lệ
Vô Danh
21/05/2013
Qua rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Mẫu Đơn giả vờ ngoan ngoãn xuống bếp, đến phiên mình nấu nướng như đã giao ước với nàng Hắc Mai Quế.
Hắc Mai Quế đã dậy sớm, trang điểm lại sắc đẹp, giờ thì đang ngồi chung bàn ăn sáng với Hoàng Bác. Mặt nàng hớn hở vui tươi như mùa xuân, kéo tay chàng bước ra khỏi hang.
Vừa bước ra khỏi cửa động, chàng lập tức bỏ hoàn thuốc khử độc vào miệng, tức thì phóng vút vào núi thật nhanh. Nàng Hắc Mai Quế giật mình đuổi theo lớn tiếng gọi :
- Công tử à, chậm đã nào!...
Chàng nghe trở đầu giục :
- Ta dự tính, sáng nay sẽ chạy suốt tất cả các nơi, nàng đồng ý theo ta chứ? Thì hãy chạy mau...
Nàng gấp đuổi theo đáp :
- Được rồi, nhưng công tử không được chạy nhanh đấy!
Chàng chạy nhanh khắp nơi, mấy mươi đồi núi, tuyết phong hy vọng tìm ra dấu vết Băng Ngân cốc nhưng không thấy gì cả, đành dừng lại ngồi xuống tảng đá nghỉ.
Nàng Hắc Mai Quế đuổi theo sau muốn hụt hơi, bước gần đến thốt :
- Thế nào? Chạy như thế là du ngoạn núi tuyết đầu à?
Nói xong, nàng lấy khăn tay ra thấm mồ hôi trán, chân bước ngồi xuống bên cạnh chàng hỏi :
- Bạch Mẫu Đơn và công tử hôm qua cũng chạy như thế này ư?
Chàng lắc đầu khẽ :
- Không, chúng tôi chỉ ngồi sát kế nhau, kể nhau nghe khe khẽ thôi!
Nàng Hắc Mai Quế nghe tức giận, nắm lấy ngực chàng trách :
- Hừ! Không công bằng, ta không đồng ý.
Chàng vẫn im lặng, không nói, đưa mắt nhìn cảnh Tuyết Sơn.
Nàng Hắc Mai Quế đôi mắt đỏ lên, lệ trào ra, nức nở thốt :
- Hừ, ta biết rồi, nhất định trước mặt công tử, y nói xấu ta rất nhiều phải không? Nên công tử không cần ta nữa?
Hoàng Bác giả vờ kinh ngạc, an ủi nàng :
- Không, không có, ta có nghe lời nàng ấy đâu nào!
Hắc Mai Quế nghe qua vụt tươi cười thốt :
- Thật à? Ta không tin? Không có nói xấu ta chứ?
- Không có, nàng ta chỉ nói về chuyện khác mà thôi!
Nàng bỗng kê sát miệng vào tai chàng khẽ hỏi :
- Ta hỏi thật nhé, ngươi nhìn xem hai người ai đẹp hơn?
- Đương nhiên, nàng tuyệt hơn nhiều, hôm qua ta mơ bao hy vọng cùng vui chơi với nàng trước cơ.
Nàng nở nụ cười mãn nguyện, phấn khởi nói :
- Sư phụ ta thường bảo, nước da ta hơi ngăm nhưng rất tuyệt đấy. Đàn ông con trai rất thích làn da ngăm đen đấy!
Chàng liền gật đầu thốt :
- Ồ! Rất hay, ta cũng trong số người ấy đấy!
- Thật à? Công tử thật thích ta?
- Dĩ nhiên là thật, hôm qua tỷ tỷ nàng bảo ta cùng y rời khỏi núi Tuyết Sơn cao chạy, ta không đáp ứng, chỉ hứa để suy nghĩ lại.
Nàng Hắc Mai Quế nghe giật mình, trố mắt hỏi :
- Công tử bảo sao? Y nói cùng công tử rời khỏi đây à?
- Không sai, sự thật là như thế, nàng sẽ đồng ý theo ta làm vợ đi đến tận chân trời, khắp nơi thiên hạ.
Nàng Hắc Mai Quế mặt biến sắc, nắm chặt lấy tay chàng miệng lắp bắp thốt :
- Không, chớ nên nghe y, y gạt công tử đấy!
- Không, nàng nói nàng thật sự yêu ta.
Nàng Mai Quế nôn nóng, lắc tay chàng hỏi :
- Công tử đương nhiên không đồng ý chứ?
- Ta hứa sẽ suy nghĩ lại.
- Nàng bồn chồn tiếng nói dồn dập hỏi :
- Vừa rồi công tử nói thích ta cơ mà?
Chàng miễn cưỡng chầm chậm đáp :
- Nhưng... nàng ấy nói hứa sẽ tặng tam một món vật quý...
- Ồ, món vật gì? Nếu ý có thì ta cũng có!
Chàng đưa tay vuốt tóc nàng Mai Quế chậm rãi nói :
- Tất nhiên là nàng cũng có, nhưng vấn đề là nàng lá gan có to bằng y hay không?
Nàng Hắc Mai Quế đứng dậy ưỡn ngực nói :
- Hừ! Gan ta còn to hơn y, công tử nói ra đi?
Chàng hơi do dự, thái độ trầm tĩnh mỉm cười, miệng kê sát vào tai nàng nhẹ giọng nói :
- Y bảo là sẽ trộm lấy tặng cho ta ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi, nàng có dám hay chăng?
Hắc Mai Quế nghe xong, giật nẩy người lên, cất tiếng ngay :
- Không được, không được, y chỉ gạt công tử thôi, đời nào y lại dám. Thà chết chứ không dám trộm lấy Lục linh chi của sư tổ...
Chàng đứng bật dậy, hai tay ôm lấy eo nàng, ôm chặt vào, cười chế giễu :
- Ta đã bảo mà? Dù sao gan nàng cũng không to bằng y được.
Hắc Mai Quế trố mắt lên, mặt lộ vẻ căng thẳng khẩn trương :
- Công tử không biết, năm ngoái sư tỷ Hồng Phụng Tiên cũng vì trộm Thiên Niên Lục Linh Chi bị sư tổ bắt được, lột sạch quần áo, treo trên cây, mỗi ngày ra cắt từng miếng thịt, thật là ghê rợn...
Chàng càng ghì chặt nàng hơn, nở nụ cười thốt nhẹ :
- Nhưng nay sư tổ và sư phụ đi vắng, nàng không nên sợ hãi?
Nàng Mai Quế nghe nội tâm xáo trộn từng hồi, im lặng không nói.
Chàng thấy thế, bỗng buông tay đẩy thân nàng ra, cất tiếng lạnh lùng :
- Ta có bảo nàng lấy cắp đâu mà lo sợ đến mất hồn.
Nàng Hắc Mai Quế nhoài đến ôm sát lấy chàng, dậm chân :
- Y bảo sẽ trộm lấy Linh chi cho công tử, sau đó y cùng công tử cùng nhau đi mất ư?...
- Đó là giải pháp duy nhất, nàng thì đẹp hơn y, ta chỉ có yêu nàng. Biết làm thế nào, có lẽ chỉ có theo y thôi.
Nói xong liền chuyển người bước đi. Nàng Hắc Mai Quế lập tức phóng theo, đưa tay níu lấy áo chàng khóc nức nở.
- Công tử, công tử đừng đi...
Chàng xoay người trở lại, hai tay nâng gương mặt Mai Quế nhìn một hồi, cúi đầu xuống hôn nhẹ, cất tiếng tha thiết :
- Nàng đồng ý lấy Lục linh chi, ta sẽ cùng nàng đi đến một nơi thật xa, tận hưởng cuộc sống bên nhau mãi mãi, ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
Hắc Mai Quế rùng mình, nghẹn ngào cất tiếng :
- Y... y thật sự hứa lấy linh chi cho công tử?
- Đúng... nhưng ta không thích y... chỉ yêu nàng!
Hắc Mai Quế nhắm mắt trầm tư một hồi, mở mắt cắn môi cất giọng cương quyết.
- Được rồi, ta sẽ lấy linh chi cho công tử, sau đó cùng xuống núi bay xa đi...
Chàng nghe phấn khởi, nâng mặt nàng lên hôn một cách say sưa, một lúc sau chàng bỗng khẽ nói :
- Thôi, chúng ta nên nhanh lên, tìm cây Linh chi. À mà trồng tại nơi nào?
- Tại Băng Ngân cốc!
- Băng Ngân cốc tại đâu?
- Phía sau Cửu Khúc động sư tổ!
Chàng nghĩ thầm: “Băng Ngân cốc chỉ cách vài mươi thước, năm ngăn động, ta lại mất cả hai ngày tìm kiếm, thật là phí công”.
Cả hai cùng đứng lên, nhanh chân lướt về phía động phủ. Nào ngờ vừa chạy được ba, bốn trượng, chàng cảm thấy đầu óc xây xẩm, hai chân quỵ xuống đất.
Nàng Hắc Mai Quế trông thấy hoảng hốt “Ồ” lên một tiếng, vội vàng lấy ra hoàn thuốc bỏ vào miệng chàng nói :
- Xin lỗi công tử, ta quên giờ trao thuốc, thật đáng chết!
Thuốc vào miệng chàng, tan dần thấm ướt trong miệng. Độ khoảng vài khắc cảm thấy trong người chân khí luân chuyển, dần dần rồi tỉnh. Chàng đứng lên lắc đầu than :
- Tuyết Sơn Câu Hồn phấn thật quá lợi hại.
Nàng Hắc Mai Quế nhìn chàng ngạc nhiên nói :
- Ồ, hay quá, gặp kẻ khác nhanh nhất cũng phải một giờ mới phục hồi tỉnh lại.
Chàng mỉm cười nắm lấy tay nàng thốt :
- Đi thôi, chúng ta nhân cơ hội Bạch cô nương nấu nướng, xuống cốc hái, nếu không lỡ dịp đấy!
Hai người nắm tay, phóng vút về phía động phủ, vừa đến nơi liền ẩn nấp sau lưng tảng đá to đưa mắt quan sát, nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn từ Giảng Châu động bước ra, tiến về phía trái Thiền Tâm động phía nhà bếp mà bước.
Chàng lập tức nắm lấy tay Hắc Mai Quế dụng khinh công Tuyết Phiêu Phi phóng vút xuống Cửu Khúc động, búng người hai lần đã đến cửa động. Đưa mắt liếc nhìn vào trong động, rộng khoảng hai trượng. Trang trí bên trong, ngay giữa động có đặt một chiếc giường cây cũ. Bốn góc động đều có đặt mỗi nơi một cái giường, chiếc màn giăng màu hồng trông thật chướng mắt. Chung quanh động đều có màn vải dài bao phủ. Ngoài ra không thấy thứ gì khác, chàng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Bỗng nghe bên tai có tiếng khe khẽ :
- Chiếc giường này cũ kỹ quá phải không?
Chàng gật đầu, Mai Quế khẽ tiếp :
- Sư tổ ta đã lấy một ngàn lẻ một ông chồng nên chiếc giường này lão bà rất thích. Đồng thời sư phụ ta cũng đã ngủ qua trên đó hơn tám trăm người đàn ông. Riêng ba vị sư tỷ ta cũng nằm qua tới hơn vài chục lần. Còn hai chị em ta chưa từng có lần nào cả...
Chàng nghe cảm thấy mặt đỏ bừng lên, vội thốt :
- Không nói nhảm nữa, Băng Ngân cốc phía sau động, vậy thì hướng nào?
Nàng Hắc Mai Quế đưa tay chỉ tấm màn vài treo sau chiếc giường nhẹ tiếng :
- Phía sau chiếc giường có con đường độc đạo ăn sâu vào giữa núi, kéo dài đến nửa dặm mới đến Băng Ngân cốc.
Chàng trầm tư rồi kéo tay nàng, bắt đầu tiến bước vào. Độc đạo cao độ một đường đứng, lối quanh co kéo dài rất tối. Trước lối vào độc đạo có một bộ xương người nằm ngang qua. Chàng nhác thấy giật mình, lui ra sau hai bước quay người hỏi Hắc Mai Quế :
- Ồ, là ai thế?
Nàng Mai Quế buồn rầu u oán thốt :
- Y là một trong số chị em chúng tôi, Hồng Phụng Tiên tỷ tỷ...
Chàng nghe biết đây là thủ đoạn trừng trị đệ tử, để cảnh cáo các đệ tử khác xem đó mà làm gương, không nên vi phạm.
Chàng đưa tay xoa nhẹ vai nàng an ủi khích lệ :
- Đừng sợ, sư tổ nàng hiện đang ở rất xa tại Giang Nam, có bay cũng không kịp đâu.
Nàng Mai Quế thân hình run run lo lắng :
- Ồ, ta có cả giác, tựa như là sư tổ trở về đấy...
- Làm sao có chuyện đó được?
Hắc Mai Quế đã dậy sớm, trang điểm lại sắc đẹp, giờ thì đang ngồi chung bàn ăn sáng với Hoàng Bác. Mặt nàng hớn hở vui tươi như mùa xuân, kéo tay chàng bước ra khỏi hang.
Vừa bước ra khỏi cửa động, chàng lập tức bỏ hoàn thuốc khử độc vào miệng, tức thì phóng vút vào núi thật nhanh. Nàng Hắc Mai Quế giật mình đuổi theo lớn tiếng gọi :
- Công tử à, chậm đã nào!...
Chàng nghe trở đầu giục :
- Ta dự tính, sáng nay sẽ chạy suốt tất cả các nơi, nàng đồng ý theo ta chứ? Thì hãy chạy mau...
Nàng gấp đuổi theo đáp :
- Được rồi, nhưng công tử không được chạy nhanh đấy!
Chàng chạy nhanh khắp nơi, mấy mươi đồi núi, tuyết phong hy vọng tìm ra dấu vết Băng Ngân cốc nhưng không thấy gì cả, đành dừng lại ngồi xuống tảng đá nghỉ.
Nàng Hắc Mai Quế đuổi theo sau muốn hụt hơi, bước gần đến thốt :
- Thế nào? Chạy như thế là du ngoạn núi tuyết đầu à?
Nói xong, nàng lấy khăn tay ra thấm mồ hôi trán, chân bước ngồi xuống bên cạnh chàng hỏi :
- Bạch Mẫu Đơn và công tử hôm qua cũng chạy như thế này ư?
Chàng lắc đầu khẽ :
- Không, chúng tôi chỉ ngồi sát kế nhau, kể nhau nghe khe khẽ thôi!
Nàng Hắc Mai Quế nghe tức giận, nắm lấy ngực chàng trách :
- Hừ! Không công bằng, ta không đồng ý.
Chàng vẫn im lặng, không nói, đưa mắt nhìn cảnh Tuyết Sơn.
Nàng Hắc Mai Quế đôi mắt đỏ lên, lệ trào ra, nức nở thốt :
- Hừ, ta biết rồi, nhất định trước mặt công tử, y nói xấu ta rất nhiều phải không? Nên công tử không cần ta nữa?
Hoàng Bác giả vờ kinh ngạc, an ủi nàng :
- Không, không có, ta có nghe lời nàng ấy đâu nào!
Hắc Mai Quế nghe qua vụt tươi cười thốt :
- Thật à? Ta không tin? Không có nói xấu ta chứ?
- Không có, nàng ta chỉ nói về chuyện khác mà thôi!
Nàng bỗng kê sát miệng vào tai chàng khẽ hỏi :
- Ta hỏi thật nhé, ngươi nhìn xem hai người ai đẹp hơn?
- Đương nhiên, nàng tuyệt hơn nhiều, hôm qua ta mơ bao hy vọng cùng vui chơi với nàng trước cơ.
Nàng nở nụ cười mãn nguyện, phấn khởi nói :
- Sư phụ ta thường bảo, nước da ta hơi ngăm nhưng rất tuyệt đấy. Đàn ông con trai rất thích làn da ngăm đen đấy!
Chàng liền gật đầu thốt :
- Ồ! Rất hay, ta cũng trong số người ấy đấy!
- Thật à? Công tử thật thích ta?
- Dĩ nhiên là thật, hôm qua tỷ tỷ nàng bảo ta cùng y rời khỏi núi Tuyết Sơn cao chạy, ta không đáp ứng, chỉ hứa để suy nghĩ lại.
Nàng Hắc Mai Quế nghe giật mình, trố mắt hỏi :
- Công tử bảo sao? Y nói cùng công tử rời khỏi đây à?
- Không sai, sự thật là như thế, nàng sẽ đồng ý theo ta làm vợ đi đến tận chân trời, khắp nơi thiên hạ.
Nàng Hắc Mai Quế mặt biến sắc, nắm chặt lấy tay chàng miệng lắp bắp thốt :
- Không, chớ nên nghe y, y gạt công tử đấy!
- Không, nàng nói nàng thật sự yêu ta.
Nàng Mai Quế nôn nóng, lắc tay chàng hỏi :
- Công tử đương nhiên không đồng ý chứ?
- Ta hứa sẽ suy nghĩ lại.
- Nàng bồn chồn tiếng nói dồn dập hỏi :
- Vừa rồi công tử nói thích ta cơ mà?
Chàng miễn cưỡng chầm chậm đáp :
- Nhưng... nàng ấy nói hứa sẽ tặng tam một món vật quý...
- Ồ, món vật gì? Nếu ý có thì ta cũng có!
Chàng đưa tay vuốt tóc nàng Mai Quế chậm rãi nói :
- Tất nhiên là nàng cũng có, nhưng vấn đề là nàng lá gan có to bằng y hay không?
Nàng Hắc Mai Quế đứng dậy ưỡn ngực nói :
- Hừ! Gan ta còn to hơn y, công tử nói ra đi?
Chàng hơi do dự, thái độ trầm tĩnh mỉm cười, miệng kê sát vào tai nàng nhẹ giọng nói :
- Y bảo là sẽ trộm lấy tặng cho ta ba lá Thiên Niên Lục Linh Chi, nàng có dám hay chăng?
Hắc Mai Quế nghe xong, giật nẩy người lên, cất tiếng ngay :
- Không được, không được, y chỉ gạt công tử thôi, đời nào y lại dám. Thà chết chứ không dám trộm lấy Lục linh chi của sư tổ...
Chàng đứng bật dậy, hai tay ôm lấy eo nàng, ôm chặt vào, cười chế giễu :
- Ta đã bảo mà? Dù sao gan nàng cũng không to bằng y được.
Hắc Mai Quế trố mắt lên, mặt lộ vẻ căng thẳng khẩn trương :
- Công tử không biết, năm ngoái sư tỷ Hồng Phụng Tiên cũng vì trộm Thiên Niên Lục Linh Chi bị sư tổ bắt được, lột sạch quần áo, treo trên cây, mỗi ngày ra cắt từng miếng thịt, thật là ghê rợn...
Chàng càng ghì chặt nàng hơn, nở nụ cười thốt nhẹ :
- Nhưng nay sư tổ và sư phụ đi vắng, nàng không nên sợ hãi?
Nàng Mai Quế nghe nội tâm xáo trộn từng hồi, im lặng không nói.
Chàng thấy thế, bỗng buông tay đẩy thân nàng ra, cất tiếng lạnh lùng :
- Ta có bảo nàng lấy cắp đâu mà lo sợ đến mất hồn.
Nàng Hắc Mai Quế nhoài đến ôm sát lấy chàng, dậm chân :
- Y bảo sẽ trộm lấy Linh chi cho công tử, sau đó y cùng công tử cùng nhau đi mất ư?...
- Đó là giải pháp duy nhất, nàng thì đẹp hơn y, ta chỉ có yêu nàng. Biết làm thế nào, có lẽ chỉ có theo y thôi.
Nói xong liền chuyển người bước đi. Nàng Hắc Mai Quế lập tức phóng theo, đưa tay níu lấy áo chàng khóc nức nở.
- Công tử, công tử đừng đi...
Chàng xoay người trở lại, hai tay nâng gương mặt Mai Quế nhìn một hồi, cúi đầu xuống hôn nhẹ, cất tiếng tha thiết :
- Nàng đồng ý lấy Lục linh chi, ta sẽ cùng nàng đi đến một nơi thật xa, tận hưởng cuộc sống bên nhau mãi mãi, ta chỉ yêu một mình nàng thôi.
Hắc Mai Quế rùng mình, nghẹn ngào cất tiếng :
- Y... y thật sự hứa lấy linh chi cho công tử?
- Đúng... nhưng ta không thích y... chỉ yêu nàng!
Hắc Mai Quế nhắm mắt trầm tư một hồi, mở mắt cắn môi cất giọng cương quyết.
- Được rồi, ta sẽ lấy linh chi cho công tử, sau đó cùng xuống núi bay xa đi...
Chàng nghe phấn khởi, nâng mặt nàng lên hôn một cách say sưa, một lúc sau chàng bỗng khẽ nói :
- Thôi, chúng ta nên nhanh lên, tìm cây Linh chi. À mà trồng tại nơi nào?
- Tại Băng Ngân cốc!
- Băng Ngân cốc tại đâu?
- Phía sau Cửu Khúc động sư tổ!
Chàng nghĩ thầm: “Băng Ngân cốc chỉ cách vài mươi thước, năm ngăn động, ta lại mất cả hai ngày tìm kiếm, thật là phí công”.
Cả hai cùng đứng lên, nhanh chân lướt về phía động phủ. Nào ngờ vừa chạy được ba, bốn trượng, chàng cảm thấy đầu óc xây xẩm, hai chân quỵ xuống đất.
Nàng Hắc Mai Quế trông thấy hoảng hốt “Ồ” lên một tiếng, vội vàng lấy ra hoàn thuốc bỏ vào miệng chàng nói :
- Xin lỗi công tử, ta quên giờ trao thuốc, thật đáng chết!
Thuốc vào miệng chàng, tan dần thấm ướt trong miệng. Độ khoảng vài khắc cảm thấy trong người chân khí luân chuyển, dần dần rồi tỉnh. Chàng đứng lên lắc đầu than :
- Tuyết Sơn Câu Hồn phấn thật quá lợi hại.
Nàng Hắc Mai Quế nhìn chàng ngạc nhiên nói :
- Ồ, hay quá, gặp kẻ khác nhanh nhất cũng phải một giờ mới phục hồi tỉnh lại.
Chàng mỉm cười nắm lấy tay nàng thốt :
- Đi thôi, chúng ta nhân cơ hội Bạch cô nương nấu nướng, xuống cốc hái, nếu không lỡ dịp đấy!
Hai người nắm tay, phóng vút về phía động phủ, vừa đến nơi liền ẩn nấp sau lưng tảng đá to đưa mắt quan sát, nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn từ Giảng Châu động bước ra, tiến về phía trái Thiền Tâm động phía nhà bếp mà bước.
Chàng lập tức nắm lấy tay Hắc Mai Quế dụng khinh công Tuyết Phiêu Phi phóng vút xuống Cửu Khúc động, búng người hai lần đã đến cửa động. Đưa mắt liếc nhìn vào trong động, rộng khoảng hai trượng. Trang trí bên trong, ngay giữa động có đặt một chiếc giường cây cũ. Bốn góc động đều có đặt mỗi nơi một cái giường, chiếc màn giăng màu hồng trông thật chướng mắt. Chung quanh động đều có màn vải dài bao phủ. Ngoài ra không thấy thứ gì khác, chàng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Bỗng nghe bên tai có tiếng khe khẽ :
- Chiếc giường này cũ kỹ quá phải không?
Chàng gật đầu, Mai Quế khẽ tiếp :
- Sư tổ ta đã lấy một ngàn lẻ một ông chồng nên chiếc giường này lão bà rất thích. Đồng thời sư phụ ta cũng đã ngủ qua trên đó hơn tám trăm người đàn ông. Riêng ba vị sư tỷ ta cũng nằm qua tới hơn vài chục lần. Còn hai chị em ta chưa từng có lần nào cả...
Chàng nghe cảm thấy mặt đỏ bừng lên, vội thốt :
- Không nói nhảm nữa, Băng Ngân cốc phía sau động, vậy thì hướng nào?
Nàng Hắc Mai Quế đưa tay chỉ tấm màn vài treo sau chiếc giường nhẹ tiếng :
- Phía sau chiếc giường có con đường độc đạo ăn sâu vào giữa núi, kéo dài đến nửa dặm mới đến Băng Ngân cốc.
Chàng trầm tư rồi kéo tay nàng, bắt đầu tiến bước vào. Độc đạo cao độ một đường đứng, lối quanh co kéo dài rất tối. Trước lối vào độc đạo có một bộ xương người nằm ngang qua. Chàng nhác thấy giật mình, lui ra sau hai bước quay người hỏi Hắc Mai Quế :
- Ồ, là ai thế?
Nàng Mai Quế buồn rầu u oán thốt :
- Y là một trong số chị em chúng tôi, Hồng Phụng Tiên tỷ tỷ...
Chàng nghe biết đây là thủ đoạn trừng trị đệ tử, để cảnh cáo các đệ tử khác xem đó mà làm gương, không nên vi phạm.
Chàng đưa tay xoa nhẹ vai nàng an ủi khích lệ :
- Đừng sợ, sư tổ nàng hiện đang ở rất xa tại Giang Nam, có bay cũng không kịp đâu.
Nàng Mai Quế thân hình run run lo lắng :
- Ồ, ta có cả giác, tựa như là sư tổ trở về đấy...
- Làm sao có chuyện đó được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.