Chương 358: Cấm mắng Thất tiên nữ của ta
Tâm Tại Lưu Lãng
07/05/2014
- Không, không chuyện này không có khả năng, không có khả năng…
Dương Minh Hào sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm run rẩy nói.
Chỉ một phút trước hắn còn đang đắc ý cười to, đem Kiều An An trở thành vật trong tay, bởi vì hắn vốn nghĩ Đường Kim chắc chắn phải chết, mà cái kế hoạch làm nhục Kiều An An trước mặt Đường Kim cũng khiến cho hắn có được sự khoái cảm biến thái.
Vậy mà chỉ một phút sau, Liễu gia tam huynh đệ vốn là chỗ dựa vững chắc của hắn đã trở thành oan hồn, Đường Kim lại bình yên vô sự, có thể nói một phút trước Dương Minh Hào vẫn còn ở trên thiên đường, nhưng hiện tại hắn đã rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Thiên đường và địa ngục kỳ thật cũng không cách xa nhau, chỉ một phút đã có thể đi đến.
- Có di ngôn gì sao?
Đường Kim vẫn như cũ nở nụ cười tươi:
- Ta là người rất hiền lành, sẽ cho ngươi thời gian để lưu lại di ngôn, nếu ngươi muốn có thể lập di chúc cũng được, miễn cho có người muốn tranh tài sản của ngươi, ngươi dù sao cũng là kẻ chết rồi, người thiện lương như ta cũng không muốn chứng kiến loại chuyện này phát sinh a.
- Mày… mày dám giết tao?
Dương Minh Hào đột nhiên tức giân gầm thét:
- Mày dám giết tao thì mẹ tao chắc chắn sẽ không tha cho mày, mẹ tao là cao nhân tiên môn đó!
Dương Minh hào tựa như bị Đường Kim làm cho mất lý trí, gào thét không ngớt:
- Đường Kim, mày nhất định phải chết, ngay cả con tiện nhân Kiều An An kia cũng phải chết, bọn mày rồi sẽ chết, sẽ chết … Ách!
Dương Minh Hào đang gào thét đột nhiên như bị người khác bóp cổ, trên thực tế thì trên cổ họng hắn lúc này đã có thêm một lỗ máu.
Sinh mệnh của hắn lúc này liền tan biến, hắn ngửa mặt lên trời, mắt trợn trừng trừng ngã xuống.
- Mắng ta còn có thể, nhưng dám mắng Thất tiên nữ của ta, đúng là thèm chết.
Đường Kim lầu bầu.
- Đường Kim, cậu…cậu... Cậu giết hết bọn họ sao?
Kiều An An lúc này mới lắp bắp nói.
Đường Kim quay đầu lại nhìn Kiều An An, lại phát hiện ra da mặt nàng vốn đã trắng giờ lại có chút tái nhợt, hiển nhiên vừa bị giật mình.
- Thất tiên nữ, đừng sợ, chỉ là mấy người chết thôi mà, có gì đâu.
Đường Kim hướng Kiều An An cười tươi.
- Có thể, nhưng phải…
Kiều An An sắc mặt có chút hoảng hốt, lắp bắp nói.
- A, xem ra tiên nữ cũng có chút sợ ma quỷ, như vậy đi, Thất tiên nữ chúng ta đi về trước vậy, cơm trưa của chị vẫn còn chưa ăn hết a.
Đường Kim chợt lách vào bên người Kiều An An, nhẹ nhàng ôm vòng eo của nàng rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
Kiều An An chỉ cảm thấy phía trước có chút mơ hồ, lúc này mới có chút ngơ ngẩn nghĩ lại, đây không phải là nơi mình đang dùng cơm lúc trước sao?
Chuẩn xác mà nói, nàng đang ngồi ở vị trí lúc trước, chẳng qua trên bàn đã không còn đĩa cà ri bò.
Hiện tại đã là hai giờ chiều, nhà hàng đã không còn nhiều khách, phục vụ đột nhiên phát hiện ra ở bàn từ lúc nào đã có thêm một nam một nữ, lập tức đi ngang qua:
- Tiên sinh, tiểu thư… Di? Các vị chính là hai người là lúc nãy chưa trả tiền đã đi a….
Phục vụ viên nhất thời có chút sững sờ, hai người này ăn cơm chùa sao còn trở lại? chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ăn thêm lần nữa sao?
- Thật xin lỗi, lúc trước chúng tôi có việc gấp, giờ quay lại trả tiền.
Kiều An An mở ví rút ra hai trăm đồng đưa cho người bán hàng, nói:
- Không cần trả lại.
Kiều An An vội vàng đứng dậy, lôi Đường Kim đi ra khỏi nhà hàng.
Trong ánh mắt mờ mịt của phục vụ viên, Kiều An An lôi Đường Kim lên xe, sau đó đóng cửa xe, cuối cùng nàng hít một hơi, quay đầu nhìn Đường Kim, nói
- Chị phải gọi điện thoại cho ca ca, chuyện vừa phát sinh nhất định phải nói cho hắn biết.
Dù sao thì Kiểu An An cũng xuất thân giàu có, từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít chuyện, tuy lúc này còn có chút khiếp sợ, nhưng lúc này nàng đã miễn cưỡng trấn định lại.
- Uh, gọi đi.
Đường Kim không thèm để ý.
- Thực xin lỗi, việc này chị không thể giấu giúp cậu.
Kiều An An trong giọng nói có một chút xin lỗi, nàng không phải là không muốn giấu diếm, nhưng nàng biết nếu nàng có giấu thì Kiều gia cũng vẫn có thể tra ra chuyện này, cho nên không bằng nói ra trước để Kiều gia kịp xử lý.
- Chị cũng không cần giấu diếm.
Đường Kim cười nói.
Kiều An An có chút trầm mặc, nhưng rốt cục cũng lấy điện thoại ra, nhưng nàng chưa kịp gọi thì đã có cuộc gọi đến.
Nhìn thấy trên điện thoại báo tên, sắc mặt của Kiều An An có chút biến hóa, bởi vì người gọi không phải ai khác mà là anh trai của nàng Kiều Gia Phú.
- A lo, em…
Kiều An An bật điện thoại, nói.
Nhưng nàng chỉ mới nói được hai chữ, Kiều Gia Phú liền cắt lời nàng:
- Lập tức rời khỏi tỉnh lị.
- Cái gì?
Kiều An An ngẩn ra.
- Em và Đường Kim lập tức rời đi tỉnh lị, hiện tại liền lập tức dời đi, chờ tin tức của anh sau.
Kiều Gia Phú ngữ khí trầm thấp:
- Các em gây ra đại họa rồi.
- Ca, anh đã biết rồi sao?
Kiều An An nhất thời liền hiểu ra, Kiều Gia Phú nhất định đã biết được chuyện Dương Minh Hào chết trong tay Đường Kim.
- Đi nhanh đi, chờ em tới Ninh Sơn, anh sẽ gọi điện thoại lại.
Kiều Gia Phú thúc giục nói, trong giọng nói còn có chút lo lắng.
- Dạ, em lập tức đi ngay.
Kiều An An nghe được trong giọng nói của Kiều Gia Phú có chút lo âu, nàng mơ hồ hiểu được chuyện này chắc chắn gây động tĩnh quá lớn.
Cúp điện thoại, Kiều An An nổ máy xe
- Đường Kim chúng ta đi quay về Ninh Sơn.
- Được!
Đường Kim lên tiếng, trong lòng lại vô cùng cao hứng, bây giờ đi về thì còn kịp gặp cô bạn gái gợi cảm kia.
Xe nhanh chóng chạy về phía Ninh Sơn, gương mặt xinh đẹp của Kiều An An lúc này có chút ngưng trọng, mà Đường Kim vẫn tươi cười, bộ dáng thảnh thơi, chuyện giết ba huynh đệ Liễu gia và Dương Minh Hào hắn cũng không để trong lòng, hắn chỉ lo một điều duy nhất là nếu tỷ tỷ kết nghĩa Vân Vũ Tuyết kia mà biết được thì có vì chuyện này mà tức giận không chữa trị chân cho Đường Hạo hay không?
- Vũ Tuyết tỷ tỷ có lẽ sẽ không hẹp hòi như vậy đâu a, không phải là ta không nể mặt mà là do bọn hắn muốn đối phó với ta trước a.
Đường Kim tự an ủi mình, nghiêm chắc mà nói hắn đây chỉ là phòng vệ chính đáng, cũng không có trái với quy tắc của Vân Vũ Tuyết.
Bất quá, Đường Kim lại nghĩ tới những lời Dương Minh Hào trước khi chết nói, tiên môn… cái này là gì vậy? Liễu gia tam huynh đệ chẳng lẽ cũng chính là ở trong tiên môn đó?
- Kỳ thật, ta tựa hồ không nên giết ba tên đấy sớm như vậy, nếu để lại một tên thì đã có thể hỏi được chút tin tức.
Đường Kim âm thầm tiếc nuối, bất quá ba tên kia đã chết rồi, hắn cũng không có gì hối hận, dù sao hắn tin rằng sau này loại người như vậy chắc chắn sẽ đến nữa.
Dương Minh Hào sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm run rẩy nói.
Chỉ một phút trước hắn còn đang đắc ý cười to, đem Kiều An An trở thành vật trong tay, bởi vì hắn vốn nghĩ Đường Kim chắc chắn phải chết, mà cái kế hoạch làm nhục Kiều An An trước mặt Đường Kim cũng khiến cho hắn có được sự khoái cảm biến thái.
Vậy mà chỉ một phút sau, Liễu gia tam huynh đệ vốn là chỗ dựa vững chắc của hắn đã trở thành oan hồn, Đường Kim lại bình yên vô sự, có thể nói một phút trước Dương Minh Hào vẫn còn ở trên thiên đường, nhưng hiện tại hắn đã rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Thiên đường và địa ngục kỳ thật cũng không cách xa nhau, chỉ một phút đã có thể đi đến.
- Có di ngôn gì sao?
Đường Kim vẫn như cũ nở nụ cười tươi:
- Ta là người rất hiền lành, sẽ cho ngươi thời gian để lưu lại di ngôn, nếu ngươi muốn có thể lập di chúc cũng được, miễn cho có người muốn tranh tài sản của ngươi, ngươi dù sao cũng là kẻ chết rồi, người thiện lương như ta cũng không muốn chứng kiến loại chuyện này phát sinh a.
- Mày… mày dám giết tao?
Dương Minh Hào đột nhiên tức giân gầm thét:
- Mày dám giết tao thì mẹ tao chắc chắn sẽ không tha cho mày, mẹ tao là cao nhân tiên môn đó!
Dương Minh hào tựa như bị Đường Kim làm cho mất lý trí, gào thét không ngớt:
- Đường Kim, mày nhất định phải chết, ngay cả con tiện nhân Kiều An An kia cũng phải chết, bọn mày rồi sẽ chết, sẽ chết … Ách!
Dương Minh Hào đang gào thét đột nhiên như bị người khác bóp cổ, trên thực tế thì trên cổ họng hắn lúc này đã có thêm một lỗ máu.
Sinh mệnh của hắn lúc này liền tan biến, hắn ngửa mặt lên trời, mắt trợn trừng trừng ngã xuống.
- Mắng ta còn có thể, nhưng dám mắng Thất tiên nữ của ta, đúng là thèm chết.
Đường Kim lầu bầu.
- Đường Kim, cậu…cậu... Cậu giết hết bọn họ sao?
Kiều An An lúc này mới lắp bắp nói.
Đường Kim quay đầu lại nhìn Kiều An An, lại phát hiện ra da mặt nàng vốn đã trắng giờ lại có chút tái nhợt, hiển nhiên vừa bị giật mình.
- Thất tiên nữ, đừng sợ, chỉ là mấy người chết thôi mà, có gì đâu.
Đường Kim hướng Kiều An An cười tươi.
- Có thể, nhưng phải…
Kiều An An sắc mặt có chút hoảng hốt, lắp bắp nói.
- A, xem ra tiên nữ cũng có chút sợ ma quỷ, như vậy đi, Thất tiên nữ chúng ta đi về trước vậy, cơm trưa của chị vẫn còn chưa ăn hết a.
Đường Kim chợt lách vào bên người Kiều An An, nhẹ nhàng ôm vòng eo của nàng rồi đột nhiên biến mất tại chỗ.
Kiều An An chỉ cảm thấy phía trước có chút mơ hồ, lúc này mới có chút ngơ ngẩn nghĩ lại, đây không phải là nơi mình đang dùng cơm lúc trước sao?
Chuẩn xác mà nói, nàng đang ngồi ở vị trí lúc trước, chẳng qua trên bàn đã không còn đĩa cà ri bò.
Hiện tại đã là hai giờ chiều, nhà hàng đã không còn nhiều khách, phục vụ đột nhiên phát hiện ra ở bàn từ lúc nào đã có thêm một nam một nữ, lập tức đi ngang qua:
- Tiên sinh, tiểu thư… Di? Các vị chính là hai người là lúc nãy chưa trả tiền đã đi a….
Phục vụ viên nhất thời có chút sững sờ, hai người này ăn cơm chùa sao còn trở lại? chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ăn thêm lần nữa sao?
- Thật xin lỗi, lúc trước chúng tôi có việc gấp, giờ quay lại trả tiền.
Kiều An An mở ví rút ra hai trăm đồng đưa cho người bán hàng, nói:
- Không cần trả lại.
Kiều An An vội vàng đứng dậy, lôi Đường Kim đi ra khỏi nhà hàng.
Trong ánh mắt mờ mịt của phục vụ viên, Kiều An An lôi Đường Kim lên xe, sau đó đóng cửa xe, cuối cùng nàng hít một hơi, quay đầu nhìn Đường Kim, nói
- Chị phải gọi điện thoại cho ca ca, chuyện vừa phát sinh nhất định phải nói cho hắn biết.
Dù sao thì Kiểu An An cũng xuất thân giàu có, từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít chuyện, tuy lúc này còn có chút khiếp sợ, nhưng lúc này nàng đã miễn cưỡng trấn định lại.
- Uh, gọi đi.
Đường Kim không thèm để ý.
- Thực xin lỗi, việc này chị không thể giấu giúp cậu.
Kiều An An trong giọng nói có một chút xin lỗi, nàng không phải là không muốn giấu diếm, nhưng nàng biết nếu nàng có giấu thì Kiều gia cũng vẫn có thể tra ra chuyện này, cho nên không bằng nói ra trước để Kiều gia kịp xử lý.
- Chị cũng không cần giấu diếm.
Đường Kim cười nói.
Kiều An An có chút trầm mặc, nhưng rốt cục cũng lấy điện thoại ra, nhưng nàng chưa kịp gọi thì đã có cuộc gọi đến.
Nhìn thấy trên điện thoại báo tên, sắc mặt của Kiều An An có chút biến hóa, bởi vì người gọi không phải ai khác mà là anh trai của nàng Kiều Gia Phú.
- A lo, em…
Kiều An An bật điện thoại, nói.
Nhưng nàng chỉ mới nói được hai chữ, Kiều Gia Phú liền cắt lời nàng:
- Lập tức rời khỏi tỉnh lị.
- Cái gì?
Kiều An An ngẩn ra.
- Em và Đường Kim lập tức rời đi tỉnh lị, hiện tại liền lập tức dời đi, chờ tin tức của anh sau.
Kiều Gia Phú ngữ khí trầm thấp:
- Các em gây ra đại họa rồi.
- Ca, anh đã biết rồi sao?
Kiều An An nhất thời liền hiểu ra, Kiều Gia Phú nhất định đã biết được chuyện Dương Minh Hào chết trong tay Đường Kim.
- Đi nhanh đi, chờ em tới Ninh Sơn, anh sẽ gọi điện thoại lại.
Kiều Gia Phú thúc giục nói, trong giọng nói còn có chút lo lắng.
- Dạ, em lập tức đi ngay.
Kiều An An nghe được trong giọng nói của Kiều Gia Phú có chút lo âu, nàng mơ hồ hiểu được chuyện này chắc chắn gây động tĩnh quá lớn.
Cúp điện thoại, Kiều An An nổ máy xe
- Đường Kim chúng ta đi quay về Ninh Sơn.
- Được!
Đường Kim lên tiếng, trong lòng lại vô cùng cao hứng, bây giờ đi về thì còn kịp gặp cô bạn gái gợi cảm kia.
Xe nhanh chóng chạy về phía Ninh Sơn, gương mặt xinh đẹp của Kiều An An lúc này có chút ngưng trọng, mà Đường Kim vẫn tươi cười, bộ dáng thảnh thơi, chuyện giết ba huynh đệ Liễu gia và Dương Minh Hào hắn cũng không để trong lòng, hắn chỉ lo một điều duy nhất là nếu tỷ tỷ kết nghĩa Vân Vũ Tuyết kia mà biết được thì có vì chuyện này mà tức giận không chữa trị chân cho Đường Hạo hay không?
- Vũ Tuyết tỷ tỷ có lẽ sẽ không hẹp hòi như vậy đâu a, không phải là ta không nể mặt mà là do bọn hắn muốn đối phó với ta trước a.
Đường Kim tự an ủi mình, nghiêm chắc mà nói hắn đây chỉ là phòng vệ chính đáng, cũng không có trái với quy tắc của Vân Vũ Tuyết.
Bất quá, Đường Kim lại nghĩ tới những lời Dương Minh Hào trước khi chết nói, tiên môn… cái này là gì vậy? Liễu gia tam huynh đệ chẳng lẽ cũng chính là ở trong tiên môn đó?
- Kỳ thật, ta tựa hồ không nên giết ba tên đấy sớm như vậy, nếu để lại một tên thì đã có thể hỏi được chút tin tức.
Đường Kim âm thầm tiếc nuối, bất quá ba tên kia đã chết rồi, hắn cũng không có gì hối hận, dù sao hắn tin rằng sau này loại người như vậy chắc chắn sẽ đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.