Chương 149: Cậu muốn solo với lão Đại tôi sao?
Tâm Tại Lưu Lãng
14/02/2014
- A!
Hàn Tuyết Nhu lên tiếng kinh hô, nhất thời từ trong ý loạn tình mê giật mình tỉnh lại, nàng có chút lo lắng, còn có chút oán trách.
- Tất cả là tại cậu, thành thật chút đi, cậu là quỷ lộn xộn, trận này tuyệt đối không thể thua được!
- Anh sẽ cố gắng.
Đường Kim cảm thấy mình thật vô tội, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của cơ thể chứ đâu phải lỗi của hắn.
Thấy Hàn Tuyết Nhu lo lắng như vậy, hắn vội vàng an ủi nàng:
- Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không thua đâu, em xem, không phải trái bowling đã lăn về bên kia rồi sao?
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nhìn lại, sau đó liền ngẩn ngơ, tại sao có thể như vậy?
Bowling đang lăn nhanh trên đường băng phía trước mặt nàng, càng làm cho nàng ngạc nhiên chính là, tốc độ của nó lại nhanh vô cùng, cái này cũng quá thần kỳ đi? Rõ ràng vừa rồi nàng không cẩn thận làm rơi quả bowling, theo lý thuyết thì nó phải nằm ở dưới đất mới đúng chứ.
Loảng xoảng!
Lại một lần đổ hết, Hàn Tuyết Nhu nhất thời có chút ngẩn người, cái này cũng có thể xảy ra sao?
- Đúng là gặp quỷ mà!
Phương Mẫn căm giận nói, vốn nàng nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu đánh rơi bóng xuống thì nàng và Cố Quân sẽ chiếm được ưu thế, nào biết được quả bowling lại có thể đổi hướng lại lăn được, đúng là không có thiên lý mà!
- Thấy chưa, anh nói là không thua thì chắc chắn là không thua.
Đường Kim hì hì cười:
- Ở cùng một chỗ với anh thì vĩnh viễn sẽ không thua.
- Coi như cậu không có gạt tôi, bất quá cậu cũng nên thành thật chút đi!
Hàn Tuyết Nhu vẫn đỏ mặt như cũ, nàng bắt đầu co rút thân thể lại một chút, tránh thân mật với Đường Kim quá, nàng cũng không muốn người ta nghĩ mình là nữ sinh tùy tiện.
Bởi vậy, Đường Kim thật thật sự là thành thật không ít, mà kế tiếp cũng là không hề trì hoãn, hai người tuy rằng lần đầu tiên phối hợp với nhau, nhưng trong mắt mọi người quả thật là không chê vào đâu được, có lẽ sẽ trúng mười lần luôn.
Mà đoạn thời gian hai người ném xong mười lần là khoảng thời gian nhạy cảm nhất đối với Cố Quân, áp lực quá lớn, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên thất bại của hắn, đến lúc này thì hắn và Phương Mẫn đã không cần phải ném bowling nữa rồi, cho dù có ném trúng hết chín lần đi chăng nữa thì thuần túy bọn họ cũng vẫn thua, không thể thay đổi được kết quả này.
- Phương Mẫn, có lẽ cậu nên thực hiện đánh cuộc?
Hàn Tuyết Nhu thật sự là rất vui vẻ, hoàn toàn mở mày mở mặt, Phương Mẫn này được làm hoa hậu giảng đường, tìm được bạn trai là hot boy khoe khoang trước mặt nàng, giờ thì đúng là tự lấy đá đập chân mà?
Đường Kim vẫy vây tay với Ngả Liên:
- Đến đây, có người muốn hôn anh!
Ngả Liên có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng đi tới, vẻ mặt chờ mong.
Phương Mẫn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng nhìn Cố Quân lại phát hiện Cố Quân không có phản ứng chút nào.
- Phương Mẫn, cậu còn chần chờ gì nữa?
Hàn Tuyết Nhu thúc giục.
- Hôn thì hôn, có gì đặc biệt đâu!
Phương Mẫn cắn chặt răng đi về phía Ngả Liên.
- Đúng rồi, cậu vừa mới nói qua, người ngoại quốc gặp mặt đều chào hỏi như vậy mà.
Hàn Tuyết Nhu cười dài nói.
Phương Mẫn đi đến bên cạnh Ngả Liên, quay đầu nhìn Cố Quân liếc mắt một cái, phát hiện Cố Quân vẫn không phản ứng chút nào, nhất thời có chút tức giận, cắn răng một cái, rụt rè hôn lên má Ngả Liên.
Đúng lúc này, chân trái nàng truyền đến một cơn đau khiến nàng không chịu nổi mềm nhũn cả chân ngã về phía Ngả Liên, Ngả Liên tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy nàng, sau đó môi Phương Mẫn trùng hợp chạm vào miệng Ngả Liên!
- Bộp... bộp!
Đường Kim bắt đầu vỗ tay.
- Chúc mừng chúc mừng, thật là đẹp đôi, trên đời này thiếu đi một người FA, thật đáng mừng!
Hàn Tuyết Nhu có chút dở khóc dở cười, nàng kéo kéo Đường Kim, nhỏ giọng hỏi:
- Này, là cậu giở trò phải không? Nơi này cấm đánh lộn đó.
- Cái này mà cũng gọi là giở trò sao?
Đường Kim ra vẻ một bộ vô tội.
- Em không thấy hai người họ rất xứng đôi sao?
- Phương Mẫn nếu biết, nhất định sẽ hận cậu tới chết đó!
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói, vốn chỉ cần hôn một cái vào mặt, còn có thể nói là lễ tiết chào hỏi, còn hôn môi thì bản chất đã hoàn toàn khác nhau rồi.
- Sau này cô ấy sẽ cảm ơn anh.
Đường Kim cười hì hì nói.
Vừa mới dứt lời, hắn liền nghe được tiếng nam nhân gầm lên giận dữ:
- Phương Mẫn, cô quá đáng lắm, chúng ta chia tay!
Phương Mẫn vừa tách khỏi Ngả Liên, nghe vậy giật mình, khó tin hỏi lại:
- Cố Quân, anh nói cái gì?
- Tôi nói chia tay!
Cố Quân tỏ ra hợp tình hợp lý:
- Tôi không cần một cái bình hoa làm bạn gái!
- Anh, anh nói tôi là bình hoa sao?
Phương Mẫn tức giận tới mức phát run, sau đó lại đột nhiên bạo phát:
- Cố Quân, anh còn biết xấu hổ hay không? Câu này phải là tôi nói ra mới đúng, anh thấy bạn gái người ta xinh đẹp, muốn chiếm tiện nghi bạn gái người ta, hiện tại tôi bị người chiếm tiện nghi, anh lại muốn chia tay sao, Anh có còn là thằng đàn ông hay không? Anh còn biết xấu hổ hay không?
Đường Kim đúng lúc này bơm thêm một câu:
- Hắn đâu có mặt mũi đâu mà biết xấu hổ.
- Đường Kim, mày có im đi không, muốn ăn đòn hả?
Cố Quân căm tức Đường Kim, bắt đầu ngay từ lúc Đường Kim xuất hiện, trong lòng hắn đã tràn ngập ghen tị, giờ bạn gái lại bị người khác chiếm tiện nghi, hắn lại càng khó chịu, đang muốn tìm chỗ phát tiết!
- Tôi không thích bạo lực, cho nên tôi không muốn đánh nhau.
Đường Kim lại lắc đầu, sau đó chỉ vào Ngả Liên.
- Kỳ thật là anh ta hôn bạn gái của cậu, nên cậu muốn đánh nhau , thì có thể tìm anh ta!
- Tao không cần!
Cố Quân cười lạnh một tiếng.
- Bố thấy mày ngứa mắt, ngon thì đánh với tao một trận!
- Cục cưng, hắn muốn đánh một trận với anh, em nói xem anh phải làm sao đây?
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu, vẻ mặt khó xử.
- Anh không thích bạo lực mà anh cũng không muốn em nghĩ anh là người cuồng bạo lực. Nhưng mà hắn thành khẩn yêu cầu như vậy em nói xem anh có nên đồng ý hay không?
- Thôi đi, chúng ta tới đây để chơi đùa.
Hàn Tuyết Nhu cười ngọt ngào đồng thời cũng quái dị nhìn Cố Quân, đơn đấu với Đường Kim? Cả Ninh Sơn Nhị Trung ai mà không biết Đường Kim mạnh nhất là đánh nhau a!
- Cũng đúng, kệ đi, anh cũng thấy solo với hắn đúng là mất thân phận.
Đường Kim gật gật đầu nói.
- Tao nhổ vào!
Cố Quân căm tức nhìn Đường Kim.
- Không có dũng khí cũng đừng đứng trước mặt bố mày mà giả bộ, bố mày đánh với mày mới là mất thân phận!
Quay đầu nhìn những người khác một cái, Cố Quân liền mở miệng trào phúng:
- Ở chung với lũ người này, thật sự là mất mặt, tao đi trước!
Quẳng lại những lời này, Cố Quân cất bước liền đi ra cửa.
- Chờ một chút.
Một thanh âm thản nhiên của vang lên, một người thanh niên anh tuấn cao lớn chắn trước Cố Quân.
- Cậu muốn đánh nhau với lão Đại của tôi sao?
- Mày là thằng nào? Lão Đại của mày là ai?
Tâm tình Cố Quân đang buồn bực lại đột nhiên xuất hiện một thằng vừa cao vừa đẹp trai giống hắn, trong lòng càng buồn bực thêm.
- Tôi là Uông Tùng, Uông Tùng của Ninh Sơn Nhị Trung.
Nam sinh anh tuấn thản nhiên nói:
- Vừa rồi cậu không phải là muốn solo với lão Đại của tôi sao?
- Uông Tùng?
Sắc mặt Cố Quân khẽ biến.
- Lão đại của mày là Đường Kim?
Mà Phương Mẫn đang bị Cố Quân chọc đến phát khóc nghe vậy cũng nhìn về phía Uông Tùng, đây là hot boy của Ninh Sơn Nhị Trung – Uông Tùng? Hắn là đệ ử của Đường Kim? Đúng là khó tin mà.
Hàn Tuyết Nhu lên tiếng kinh hô, nhất thời từ trong ý loạn tình mê giật mình tỉnh lại, nàng có chút lo lắng, còn có chút oán trách.
- Tất cả là tại cậu, thành thật chút đi, cậu là quỷ lộn xộn, trận này tuyệt đối không thể thua được!
- Anh sẽ cố gắng.
Đường Kim cảm thấy mình thật vô tội, đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của cơ thể chứ đâu phải lỗi của hắn.
Thấy Hàn Tuyết Nhu lo lắng như vậy, hắn vội vàng an ủi nàng:
- Đừng lo lắng, chúng ta sẽ không thua đâu, em xem, không phải trái bowling đã lăn về bên kia rồi sao?
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nhìn lại, sau đó liền ngẩn ngơ, tại sao có thể như vậy?
Bowling đang lăn nhanh trên đường băng phía trước mặt nàng, càng làm cho nàng ngạc nhiên chính là, tốc độ của nó lại nhanh vô cùng, cái này cũng quá thần kỳ đi? Rõ ràng vừa rồi nàng không cẩn thận làm rơi quả bowling, theo lý thuyết thì nó phải nằm ở dưới đất mới đúng chứ.
Loảng xoảng!
Lại một lần đổ hết, Hàn Tuyết Nhu nhất thời có chút ngẩn người, cái này cũng có thể xảy ra sao?
- Đúng là gặp quỷ mà!
Phương Mẫn căm giận nói, vốn nàng nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu đánh rơi bóng xuống thì nàng và Cố Quân sẽ chiếm được ưu thế, nào biết được quả bowling lại có thể đổi hướng lại lăn được, đúng là không có thiên lý mà!
- Thấy chưa, anh nói là không thua thì chắc chắn là không thua.
Đường Kim hì hì cười:
- Ở cùng một chỗ với anh thì vĩnh viễn sẽ không thua.
- Coi như cậu không có gạt tôi, bất quá cậu cũng nên thành thật chút đi!
Hàn Tuyết Nhu vẫn đỏ mặt như cũ, nàng bắt đầu co rút thân thể lại một chút, tránh thân mật với Đường Kim quá, nàng cũng không muốn người ta nghĩ mình là nữ sinh tùy tiện.
Bởi vậy, Đường Kim thật thật sự là thành thật không ít, mà kế tiếp cũng là không hề trì hoãn, hai người tuy rằng lần đầu tiên phối hợp với nhau, nhưng trong mắt mọi người quả thật là không chê vào đâu được, có lẽ sẽ trúng mười lần luôn.
Mà đoạn thời gian hai người ném xong mười lần là khoảng thời gian nhạy cảm nhất đối với Cố Quân, áp lực quá lớn, từ bé đến lớn đây là lần đầu tiên thất bại của hắn, đến lúc này thì hắn và Phương Mẫn đã không cần phải ném bowling nữa rồi, cho dù có ném trúng hết chín lần đi chăng nữa thì thuần túy bọn họ cũng vẫn thua, không thể thay đổi được kết quả này.
- Phương Mẫn, có lẽ cậu nên thực hiện đánh cuộc?
Hàn Tuyết Nhu thật sự là rất vui vẻ, hoàn toàn mở mày mở mặt, Phương Mẫn này được làm hoa hậu giảng đường, tìm được bạn trai là hot boy khoe khoang trước mặt nàng, giờ thì đúng là tự lấy đá đập chân mà?
Đường Kim vẫy vây tay với Ngả Liên:
- Đến đây, có người muốn hôn anh!
Ngả Liên có chút hưng phấn, hắn nhanh chóng đi tới, vẻ mặt chờ mong.
Phương Mẫn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng nhìn Cố Quân lại phát hiện Cố Quân không có phản ứng chút nào.
- Phương Mẫn, cậu còn chần chờ gì nữa?
Hàn Tuyết Nhu thúc giục.
- Hôn thì hôn, có gì đặc biệt đâu!
Phương Mẫn cắn chặt răng đi về phía Ngả Liên.
- Đúng rồi, cậu vừa mới nói qua, người ngoại quốc gặp mặt đều chào hỏi như vậy mà.
Hàn Tuyết Nhu cười dài nói.
Phương Mẫn đi đến bên cạnh Ngả Liên, quay đầu nhìn Cố Quân liếc mắt một cái, phát hiện Cố Quân vẫn không phản ứng chút nào, nhất thời có chút tức giận, cắn răng một cái, rụt rè hôn lên má Ngả Liên.
Đúng lúc này, chân trái nàng truyền đến một cơn đau khiến nàng không chịu nổi mềm nhũn cả chân ngã về phía Ngả Liên, Ngả Liên tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy nàng, sau đó môi Phương Mẫn trùng hợp chạm vào miệng Ngả Liên!
- Bộp... bộp!
Đường Kim bắt đầu vỗ tay.
- Chúc mừng chúc mừng, thật là đẹp đôi, trên đời này thiếu đi một người FA, thật đáng mừng!
Hàn Tuyết Nhu có chút dở khóc dở cười, nàng kéo kéo Đường Kim, nhỏ giọng hỏi:
- Này, là cậu giở trò phải không? Nơi này cấm đánh lộn đó.
- Cái này mà cũng gọi là giở trò sao?
Đường Kim ra vẻ một bộ vô tội.
- Em không thấy hai người họ rất xứng đôi sao?
- Phương Mẫn nếu biết, nhất định sẽ hận cậu tới chết đó!
Hàn Tuyết Nhu nhỏ giọng nói, vốn chỉ cần hôn một cái vào mặt, còn có thể nói là lễ tiết chào hỏi, còn hôn môi thì bản chất đã hoàn toàn khác nhau rồi.
- Sau này cô ấy sẽ cảm ơn anh.
Đường Kim cười hì hì nói.
Vừa mới dứt lời, hắn liền nghe được tiếng nam nhân gầm lên giận dữ:
- Phương Mẫn, cô quá đáng lắm, chúng ta chia tay!
Phương Mẫn vừa tách khỏi Ngả Liên, nghe vậy giật mình, khó tin hỏi lại:
- Cố Quân, anh nói cái gì?
- Tôi nói chia tay!
Cố Quân tỏ ra hợp tình hợp lý:
- Tôi không cần một cái bình hoa làm bạn gái!
- Anh, anh nói tôi là bình hoa sao?
Phương Mẫn tức giận tới mức phát run, sau đó lại đột nhiên bạo phát:
- Cố Quân, anh còn biết xấu hổ hay không? Câu này phải là tôi nói ra mới đúng, anh thấy bạn gái người ta xinh đẹp, muốn chiếm tiện nghi bạn gái người ta, hiện tại tôi bị người chiếm tiện nghi, anh lại muốn chia tay sao, Anh có còn là thằng đàn ông hay không? Anh còn biết xấu hổ hay không?
Đường Kim đúng lúc này bơm thêm một câu:
- Hắn đâu có mặt mũi đâu mà biết xấu hổ.
- Đường Kim, mày có im đi không, muốn ăn đòn hả?
Cố Quân căm tức Đường Kim, bắt đầu ngay từ lúc Đường Kim xuất hiện, trong lòng hắn đã tràn ngập ghen tị, giờ bạn gái lại bị người khác chiếm tiện nghi, hắn lại càng khó chịu, đang muốn tìm chỗ phát tiết!
- Tôi không thích bạo lực, cho nên tôi không muốn đánh nhau.
Đường Kim lại lắc đầu, sau đó chỉ vào Ngả Liên.
- Kỳ thật là anh ta hôn bạn gái của cậu, nên cậu muốn đánh nhau , thì có thể tìm anh ta!
- Tao không cần!
Cố Quân cười lạnh một tiếng.
- Bố thấy mày ngứa mắt, ngon thì đánh với tao một trận!
- Cục cưng, hắn muốn đánh một trận với anh, em nói xem anh phải làm sao đây?
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu, vẻ mặt khó xử.
- Anh không thích bạo lực mà anh cũng không muốn em nghĩ anh là người cuồng bạo lực. Nhưng mà hắn thành khẩn yêu cầu như vậy em nói xem anh có nên đồng ý hay không?
- Thôi đi, chúng ta tới đây để chơi đùa.
Hàn Tuyết Nhu cười ngọt ngào đồng thời cũng quái dị nhìn Cố Quân, đơn đấu với Đường Kim? Cả Ninh Sơn Nhị Trung ai mà không biết Đường Kim mạnh nhất là đánh nhau a!
- Cũng đúng, kệ đi, anh cũng thấy solo với hắn đúng là mất thân phận.
Đường Kim gật gật đầu nói.
- Tao nhổ vào!
Cố Quân căm tức nhìn Đường Kim.
- Không có dũng khí cũng đừng đứng trước mặt bố mày mà giả bộ, bố mày đánh với mày mới là mất thân phận!
Quay đầu nhìn những người khác một cái, Cố Quân liền mở miệng trào phúng:
- Ở chung với lũ người này, thật sự là mất mặt, tao đi trước!
Quẳng lại những lời này, Cố Quân cất bước liền đi ra cửa.
- Chờ một chút.
Một thanh âm thản nhiên của vang lên, một người thanh niên anh tuấn cao lớn chắn trước Cố Quân.
- Cậu muốn đánh nhau với lão Đại của tôi sao?
- Mày là thằng nào? Lão Đại của mày là ai?
Tâm tình Cố Quân đang buồn bực lại đột nhiên xuất hiện một thằng vừa cao vừa đẹp trai giống hắn, trong lòng càng buồn bực thêm.
- Tôi là Uông Tùng, Uông Tùng của Ninh Sơn Nhị Trung.
Nam sinh anh tuấn thản nhiên nói:
- Vừa rồi cậu không phải là muốn solo với lão Đại của tôi sao?
- Uông Tùng?
Sắc mặt Cố Quân khẽ biến.
- Lão đại của mày là Đường Kim?
Mà Phương Mẫn đang bị Cố Quân chọc đến phát khóc nghe vậy cũng nhìn về phía Uông Tùng, đây là hot boy của Ninh Sơn Nhị Trung – Uông Tùng? Hắn là đệ ử của Đường Kim? Đúng là khó tin mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.