Chương 233: Coi như là tự sát
Tâm Tại Lưu Lãng
26/03/2014
- Cậu biết hung thủ là ai?
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- À, chính là bản thân Lâm Quốc Binh, hắn tự sát.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Tự sát?
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh không đổi giọng, nhưng lông mày đã hơi nhăn lại:
- Cậu chắc chắn?
- Huấn luyện viên Ninh, có đúng hay không cũng chẳng quan trọng, nếu Tiềm Long cần một kết quả điều tra, vậy chúng ta cho họ một kết quả. Bọn họ có tin hay không thì là việc của họ, không liên quan tới chúng ta.
Đường Kim ra vẻ thành thật:
- Lâm Quốc Binh vốn thân cận với Tiềm Long, sống chết của hắn cần gì chúng ta quan tâm?
- Ý của cậu là, tùy tiện cho chúng một kết quả?
Rốt cuộc Ninh Tâm Tĩnh cũng hiểu.
- À, về việc này, chúng ta có thể công bố kết quả đã qua điều tra kỹ lưỡng, phát hiện quả thật Lâm Quốc Binh đã tự sát. Nguyên nhân thì đơn giản, không phải con của hắn mới chết hay sao?
Đường Kim vẫn rất chân thành:
- Tóm lại, đến lúc đó, chúng ta đưa kết quả lên, thuận tiện nói với Tiềm Long. Nếu bọn họ không tin thì tự mình điều tra đi.
Ninh Tâm Tĩnh hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Chủ ý này cũng không tệ, dựa theo hiệp nghị, bọn họ không thể tới Ninh Sơn. Cho dù bọn họ không tin thì cũng không thể tự mình điều tra. Nếu không thể tự điều tra, bọn họ cũng không có chứng cứ nói điều tra của chúng ta có vấn đề. Tốt, cứ làm như vậy, để tôi nói Nhạc Trung Hằng đi xử lý, sẽ bắt Tiềm Long phải ngậm bồ hòn!
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Nếu bọn chúng không muốn im miệng, tôi cũng có thể trực tiếp bắt bọn chúng câm.
Khẽ trầm mặc một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại mở miệng nói:
- Đường Kim, giờ tôi dùng tư cách cá nhân hỏi cậu, rốt cuộc Lâm Quốc Binh chết ra sao? Dĩ nhiên, cậu có thể không trả lời, nhưng nếu cậu trả lời, tôi cũng đảm bảo không báo cáo đáp án này lên trên.
- Huấn luyện viên Ninh, tôi đã nói rồi, tôi rất tôn trọng chị, cho nên, chị đã hỏi thì tôi sẽ trả lời.
Đường Kim lại cười cái nữa:
- Thật ra tôi đúng là biết Lâm Quốc Binh chết thế nào, hắn tìm sát thủ muốn giết tôi, à... tôi còn sống, tất nhiên là sát thủ thất bại. Sau đó thì hắn cho rằng sát thủ không thành công thì không cần trả tiền. Sát thủ không hài lòng, giết chết hắn.
Nói đến đây, Đường Kim lại chăm chú nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, thật ra tôi nói hắn tự sát cũng không sai. Hắn tự tìm sát thủ giết mình, cũng có thể coi như tự sát.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Muốn giết người, lại bị giết. Hắn chết cũng không oan.
Dừng lại một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại nói:
- Tôi muốn vào trong, cậu muốn làm quen với những người khác một chút không?
- Không được, người trai đẹp vĩ đại như tôi, đứng trước mặt họ sẽ gây áp lực rất lớn cho họ.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Vì tâm lý bình thường của họ, tôi nên cách xa họ ra thì hơn.
Nói đến đây, Đường Kim lại cười sáng lạn với Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên, tôi đi trước. Thuận tiện nói một câu, tôi rất mong chờ ngày vết sẹo trên mặt chị biến mất.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đã xoay người, đi xuống núi. Chớp mắt đã biến mất trước mặt Ninh Tâm Tĩnh.
- Tôi cũng mong chờ ngày đó.
Ninh Tâm Tĩnh lẩm bẩm tự nói, nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia. Cái cảnh tượng mười năm trước cũng giống như vết sẹo này, vẫn rõ ràng như thế!
Lâm Quốc Binh chết đi cũng không làm nổi lên sóng gió gì, bởi chính phủ cố ý ngầm xử lý chuyện này. Người duy nhất cảm thấy áp lực là cục trưởng thị cục Nhâm Chính Kiệt. Bởi vì thị trưởng Hạ Ngọc thư yêu cầu hắn sớm phá án.
Hạ Ngọc Thư yêu cầu như vậy cũng rất bình thường, bởi vì án kiện để càng lâu thì dư luận càng làm khó. Dù sao tin tức không thể áp chế, chỉ có sớm phá án mới có thể làm cho chuyện này lắng xuống.
Chính bởi vậy, lúc Nhạc Trung Hằng tới thị cục yêu cầu tiếp nhận vụ án này, Nhâm Chính Kiệt đã mừng rỡ như điên, lập tức phối hợp bàn giao.
Mà khi Nhạc Trung Hằng nhanh chóng đưa ra kết luận điều tra, nói Lâm Quốc Binh tự sát vì uất ức, Hạ Ngọc Thư cũng thật cao hứng. Cho tới nay Lâm Quốc Binh cũng không phải đồng minh của hắn, cho nên Lâm Quốc Binh có chết thì hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ cần kết án, mà phương thức kết án tự sát thế này thì hắn thấy thích nhất. Đầu năm nay, quan chức tự sát cũng không hiếm, hắn cũng không phải chịu áp lực quá lớn.
Nhưng Hạ Ngọc Thư cũng không cao hứng được lâu, bởi chỉ hai giờ sau, hắn đã nhận được tin tức từ tỉnh ủy, người kế nhiệm Lâm Quốc Binh đã được xác định, thứ hai đến nhận chức. Còn đối phương cũng là từ tỉnh thành phái xuống.
Hạ Ngọc Thư muốn chọn một bộ hạ mà hắn tín nhiệm lên thay Lâm Quốc Binh, thậm chí thư ký thị ủy cũng đã tán thành đề nghị của hắn. Nhưng bây giờ, một mệnh lệnh bên trên đã làm cho kế hoạch của hắn hoàn toàn thất bại.
Càng làm cho Hạ Ngọc Thư bất an là, mặc dù hắn không biết người nào được phái xuống, nhưng hắn có dự cảm, người sắp tới sẽ mang tới phiền toái thật lớn cho hắn.
Mà giờ khắc này, người khơi mào Đường Kim vẫn chẳng biết chuyện này. Hiển nhiên, hắn chẳng thèm quan tâm, hắn đang trong sân bóng chuyền, xem Tần Thủy Dao thi đấu.
Hôm nay là trận thứ hai của khiêu chiến trung học, đội bóng chuyền Ninh Sơn Nhị Trung là chủ nhà. Mà trên khán đài đã chật ních khán giả. Thứ nhất là do xem trận bóng chuyền nữa rất là bổ mắt, ít nhất là đối với nam sinh, nhìn mười mấy cô em chân dài chạy tới chạy lui thì vẫn sướng. Mặt khác là vì Tần Thủy Dao, bởi vì ai cũng biết lần này nàng thi đấu. Ở đây có ít nhất một nửa số người đến là vì Tần Thủy Dao.
Thật ra dù sáng nay Tần Thủy Dao mặc đồ bóng chuyền, nhưng ban đầu Đường Kim cũng chả biết hôm nay thi đấu. Cho đến khi Hàn Tuyết Nhu gọi điện cho hắn, rủ hắn cùng đi xem thì hắn mới biết.
Hắn càng không hiểu chính là, sao Hàn Tuyết Nhu lại muốn tới xem Tần Thủy Dao tranh tài? Chẳng lẽ là muốn nhìn nàng thua?
Nhìn Tần Thủy Dao đang đứng thở hồng hộc, Đường Kim cũng đã có dự cảm, Tần Thủy Dao có lẽ sắp thua thật rồi.
Biểu hiện của Tần Thủy Dao hôm nay cũng khó mà chê được, nhưng đồng đội của nàng lại như là bán độ vậy. Mặc dù Tần Thủy Dao đã ghi tới phân nửa điểm số của đội mình, nhưng tỷ số của hai bên vẫn là 2 - 2. Vốn séc cuối cùng cũng không thành vấn đề, nhưng Tần Thủy Dao lại xuất hiện tình huống hết thể lực.
Trận đấu bắt đầu từ chín giờ, bây giờ đã qua mười một giờ. Ác chiến hơn hai giờ, Tần Thủy Dao vẫn luôn làm chủ lực, rốt cuộc cũng không trụ nổi nữa. Mà vấn đề lớn nhất là Ninh Sơn Nhị Trung đang thua 10 - 13, bên nào đến 15 trước là có thể thắng séc này. Ninh Sơn Nhất Trung chỉ cần hai điểm nữa là có thể giành được thắng lợi.
Ninh Tâm Tĩnh hỏi.
- À, chính là bản thân Lâm Quốc Binh, hắn tự sát.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Tự sát?
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh không đổi giọng, nhưng lông mày đã hơi nhăn lại:
- Cậu chắc chắn?
- Huấn luyện viên Ninh, có đúng hay không cũng chẳng quan trọng, nếu Tiềm Long cần một kết quả điều tra, vậy chúng ta cho họ một kết quả. Bọn họ có tin hay không thì là việc của họ, không liên quan tới chúng ta.
Đường Kim ra vẻ thành thật:
- Lâm Quốc Binh vốn thân cận với Tiềm Long, sống chết của hắn cần gì chúng ta quan tâm?
- Ý của cậu là, tùy tiện cho chúng một kết quả?
Rốt cuộc Ninh Tâm Tĩnh cũng hiểu.
- À, về việc này, chúng ta có thể công bố kết quả đã qua điều tra kỹ lưỡng, phát hiện quả thật Lâm Quốc Binh đã tự sát. Nguyên nhân thì đơn giản, không phải con của hắn mới chết hay sao?
Đường Kim vẫn rất chân thành:
- Tóm lại, đến lúc đó, chúng ta đưa kết quả lên, thuận tiện nói với Tiềm Long. Nếu bọn họ không tin thì tự mình điều tra đi.
Ninh Tâm Tĩnh hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Chủ ý này cũng không tệ, dựa theo hiệp nghị, bọn họ không thể tới Ninh Sơn. Cho dù bọn họ không tin thì cũng không thể tự mình điều tra. Nếu không thể tự điều tra, bọn họ cũng không có chứng cứ nói điều tra của chúng ta có vấn đề. Tốt, cứ làm như vậy, để tôi nói Nhạc Trung Hằng đi xử lý, sẽ bắt Tiềm Long phải ngậm bồ hòn!
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Nếu bọn chúng không muốn im miệng, tôi cũng có thể trực tiếp bắt bọn chúng câm.
Khẽ trầm mặc một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại mở miệng nói:
- Đường Kim, giờ tôi dùng tư cách cá nhân hỏi cậu, rốt cuộc Lâm Quốc Binh chết ra sao? Dĩ nhiên, cậu có thể không trả lời, nhưng nếu cậu trả lời, tôi cũng đảm bảo không báo cáo đáp án này lên trên.
- Huấn luyện viên Ninh, tôi đã nói rồi, tôi rất tôn trọng chị, cho nên, chị đã hỏi thì tôi sẽ trả lời.
Đường Kim lại cười cái nữa:
- Thật ra tôi đúng là biết Lâm Quốc Binh chết thế nào, hắn tìm sát thủ muốn giết tôi, à... tôi còn sống, tất nhiên là sát thủ thất bại. Sau đó thì hắn cho rằng sát thủ không thành công thì không cần trả tiền. Sát thủ không hài lòng, giết chết hắn.
Nói đến đây, Đường Kim lại chăm chú nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, thật ra tôi nói hắn tự sát cũng không sai. Hắn tự tìm sát thủ giết mình, cũng có thể coi như tự sát.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Muốn giết người, lại bị giết. Hắn chết cũng không oan.
Dừng lại một chút, Ninh Tâm Tĩnh lại nói:
- Tôi muốn vào trong, cậu muốn làm quen với những người khác một chút không?
- Không được, người trai đẹp vĩ đại như tôi, đứng trước mặt họ sẽ gây áp lực rất lớn cho họ.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Vì tâm lý bình thường của họ, tôi nên cách xa họ ra thì hơn.
Nói đến đây, Đường Kim lại cười sáng lạn với Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên, tôi đi trước. Thuận tiện nói một câu, tôi rất mong chờ ngày vết sẹo trên mặt chị biến mất.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim đã xoay người, đi xuống núi. Chớp mắt đã biến mất trước mặt Ninh Tâm Tĩnh.
- Tôi cũng mong chờ ngày đó.
Ninh Tâm Tĩnh lẩm bẩm tự nói, nàng nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia. Cái cảnh tượng mười năm trước cũng giống như vết sẹo này, vẫn rõ ràng như thế!
Lâm Quốc Binh chết đi cũng không làm nổi lên sóng gió gì, bởi chính phủ cố ý ngầm xử lý chuyện này. Người duy nhất cảm thấy áp lực là cục trưởng thị cục Nhâm Chính Kiệt. Bởi vì thị trưởng Hạ Ngọc thư yêu cầu hắn sớm phá án.
Hạ Ngọc Thư yêu cầu như vậy cũng rất bình thường, bởi vì án kiện để càng lâu thì dư luận càng làm khó. Dù sao tin tức không thể áp chế, chỉ có sớm phá án mới có thể làm cho chuyện này lắng xuống.
Chính bởi vậy, lúc Nhạc Trung Hằng tới thị cục yêu cầu tiếp nhận vụ án này, Nhâm Chính Kiệt đã mừng rỡ như điên, lập tức phối hợp bàn giao.
Mà khi Nhạc Trung Hằng nhanh chóng đưa ra kết luận điều tra, nói Lâm Quốc Binh tự sát vì uất ức, Hạ Ngọc Thư cũng thật cao hứng. Cho tới nay Lâm Quốc Binh cũng không phải đồng minh của hắn, cho nên Lâm Quốc Binh có chết thì hắn cũng không quan tâm. Hắn chỉ cần kết án, mà phương thức kết án tự sát thế này thì hắn thấy thích nhất. Đầu năm nay, quan chức tự sát cũng không hiếm, hắn cũng không phải chịu áp lực quá lớn.
Nhưng Hạ Ngọc Thư cũng không cao hứng được lâu, bởi chỉ hai giờ sau, hắn đã nhận được tin tức từ tỉnh ủy, người kế nhiệm Lâm Quốc Binh đã được xác định, thứ hai đến nhận chức. Còn đối phương cũng là từ tỉnh thành phái xuống.
Hạ Ngọc Thư muốn chọn một bộ hạ mà hắn tín nhiệm lên thay Lâm Quốc Binh, thậm chí thư ký thị ủy cũng đã tán thành đề nghị của hắn. Nhưng bây giờ, một mệnh lệnh bên trên đã làm cho kế hoạch của hắn hoàn toàn thất bại.
Càng làm cho Hạ Ngọc Thư bất an là, mặc dù hắn không biết người nào được phái xuống, nhưng hắn có dự cảm, người sắp tới sẽ mang tới phiền toái thật lớn cho hắn.
Mà giờ khắc này, người khơi mào Đường Kim vẫn chẳng biết chuyện này. Hiển nhiên, hắn chẳng thèm quan tâm, hắn đang trong sân bóng chuyền, xem Tần Thủy Dao thi đấu.
Hôm nay là trận thứ hai của khiêu chiến trung học, đội bóng chuyền Ninh Sơn Nhị Trung là chủ nhà. Mà trên khán đài đã chật ních khán giả. Thứ nhất là do xem trận bóng chuyền nữa rất là bổ mắt, ít nhất là đối với nam sinh, nhìn mười mấy cô em chân dài chạy tới chạy lui thì vẫn sướng. Mặt khác là vì Tần Thủy Dao, bởi vì ai cũng biết lần này nàng thi đấu. Ở đây có ít nhất một nửa số người đến là vì Tần Thủy Dao.
Thật ra dù sáng nay Tần Thủy Dao mặc đồ bóng chuyền, nhưng ban đầu Đường Kim cũng chả biết hôm nay thi đấu. Cho đến khi Hàn Tuyết Nhu gọi điện cho hắn, rủ hắn cùng đi xem thì hắn mới biết.
Hắn càng không hiểu chính là, sao Hàn Tuyết Nhu lại muốn tới xem Tần Thủy Dao tranh tài? Chẳng lẽ là muốn nhìn nàng thua?
Nhìn Tần Thủy Dao đang đứng thở hồng hộc, Đường Kim cũng đã có dự cảm, Tần Thủy Dao có lẽ sắp thua thật rồi.
Biểu hiện của Tần Thủy Dao hôm nay cũng khó mà chê được, nhưng đồng đội của nàng lại như là bán độ vậy. Mặc dù Tần Thủy Dao đã ghi tới phân nửa điểm số của đội mình, nhưng tỷ số của hai bên vẫn là 2 - 2. Vốn séc cuối cùng cũng không thành vấn đề, nhưng Tần Thủy Dao lại xuất hiện tình huống hết thể lực.
Trận đấu bắt đầu từ chín giờ, bây giờ đã qua mười một giờ. Ác chiến hơn hai giờ, Tần Thủy Dao vẫn luôn làm chủ lực, rốt cuộc cũng không trụ nổi nữa. Mà vấn đề lớn nhất là Ninh Sơn Nhị Trung đang thua 10 - 13, bên nào đến 15 trước là có thể thắng séc này. Ninh Sơn Nhất Trung chỉ cần hai điểm nữa là có thể giành được thắng lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.