Chương 164: Cởi quần trước mặt mọi người là không đúng
Tâm Tại Lưu Lãng
14/02/2014
Không đợi Hàn Tuyết Nhu nói, cha của Hàn Tuyết Nhu đã lên tiếng trước:
- Đường Kim, cậu là bạn trai của tiểu Nhu, tôi sẽ không can thiệp vào việc đó, cậu cùng với Vương tổng có ân oán tới cũng không quan tâm, nhưng hôm nay tôi và Vương tổng phải bàn việc làm ăn, nên cậu cứ ra về trước đi, tiểu Nhu vừa đến đã về, sẽ làm Vương tổng cảm thấy mất mặt, cũng làm cho chuyện làm ăn của tôi gặp trở ngại.
Trên mặt Đường Kim lộ ra nét cổ quái:
- Chú Hàn, chú cảm thấy hắn còn mặt mũi nữa hay sao?
Cha của Hàn Tuyết Nhu có chút mê hoặc, hiển nhiên ông ta không thể hiểu được ý của Đường Kim, nhưng lúc này ngay tại đại sảnh có mấy người kinh hô lên, vài giây đồng hồ sau tất cả những cặp mắt ở buổi tiệc đều nhìn về một người.
Đại sảnh nguyên bản rất náo nhiết, rất nhiều người cùng nhau trao đổi, nhưng hiện tại hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt một số người còn lộ ra nét cổ quái dị thường, bọn họ rất muốn cười to nhưng lại không dám.
Cha của Hàn Tuyết Nhu cũng nhìn về phía đó, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu ý của Đường Kim, bởi vì chuyện phát sinh lúc này đủ để Vương Hạo mất hết mặt mũi.
Trăm ngàn ánh mắt nhìn vào một người, người này không phải là Vương Hạo, mà là con trai của Vương Hạo Vương Phi, vốn Vương Phi có tiền vốn tốt như vậy rất đáng để hắn hắn kiêu ngạo, nhưng chuyện lúc này lại làm hắn mất hết mặt mũi, bởi vì quần của Vương Phi bỗng nhiên bị tụt xuống, phía trên vẫn còn mặc âu phục, phía dưới thì chỉ còn lại cái quần xì.
Mà ngay cả Vương Phi cũng không kịp phản ứng, hắn vẫn còn đứng im tại chỗ, trên mặt còn có chút đắc ý, vì âm mưu của mình sắp thành công.
Hàn Tuyết Nhu dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, trực giác nói cho nàng biết, tất cả chuyện này đều là do Đường Kim làm.
Bốp bốp…
Đường Kim lúc này đang vỗ tay:
- Đầu heo đúng là đầu heo, thời gian lâu như vậy rồi mà tư thế vẫn vô cùng soái.
Sau dó Đường Kim còn nói thêm một câu:
- Soái rất soái, nhưng người đông như vậy mà cởi quần thì có chút không đúng, tôi thật sự cảm thấy hối tiếc cho cha của cậu, tại sao ông ta lại có thể sinh ra một người con như cậu?
Mấy lời này Đường Kim vừa nói ra lập tức thu hút được ánh mắt của rất nhiều người, vừa rồi hắn và Vương Hạo xung đột cũng không có mấy người chú ý, nhưng hiện tại tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Đường Kim.
Cho tới bây giờ Vương Phi mới biết là xảy ra vấn đề, trong nháy mắt sắc mặt của hắn đỏ bừng, nhưng lại quên luôn việc kéo quần lên.
- Còn không mau mặc quần vào?
Vương Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa gầm lên một tiếng.
Bị Vương Hạo gầm lên một tiếng, Vương Phi rốt cuộc cũng phản ứng, nhưng lúc hắn kéo quần lên mới biết dây nịch cũng đã bị đứt luôn rồi, cho nên hắn chỉ có thể dùng một bàn tay để nắm chặt quần lại, không cho nó tụt ra một lần nữa.
Mà đại sảnh yên tĩnh lúc này cũng đã ồn ào trở lại, một số người thì nhỏ giọng bàn tán, một số người nhịn không được nữa thì phì cười.
- Cha nhất định là hắn, nhất định là hắn giở trò.
Vương Phi đột nhiên lớn tiếng nói, tiếp theo hắn căm tức nhìn Đường Kim nói:
- Đường Kim là cậu giở trò hại tôi phải không?
- Đầu heo, tôi biết óc của cậu là óc heo, nhưng cũng không nên vu không người khác nha, cậu bị tụt quần liên quan gì đến tôi?
Đường Kim một bộ dạng bất mãn:
- Cái gì cậu cũng đổ lỗi cho tôi, sau này khi cậu có vợ, vợ cậu sinh con có phải cũng tính lên đầu của tôi luôn không?
Ha ha!
Không biết là tiếng cười của ai, nhưng trong lòng mọi người đều nghĩ, miệng lưỡi của người này rất lợi hại a.
Những người khác cũng cảm thấy được, đây là Vương Phi có tình gây sự, Đường Kim thì đứng ở cửa, còn Vương Phi thì đứng trong đại sảnh, hai người cách xa nhau như vậy thì làm sao có thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu Đường Kim?
Cách đó không xa, nét mặt hai nam nhân trẻ tuổi có chút cổ quái.
- DKM, Đường Kim không phải cậu thì ai làm? Tại sao cậu luôn gây sự với tôi?
Vương Phi thiếu chút nữa là đã gầm lên.
- Tôi có cần phải gây sự với một tên đầu heo không?
Đường Kim ngáp một cái sau đó xoay người ôm Hàn Tuyết Nhu đi:
- Chúng ta đi, so đo tính toán cùng đầu heo, làm mất thân phận của tôi.
- Đứng lại!
Vương Phi giận dữ gầm lên.
- Hàn Tuyết Nhu cô đứng lại cho tôi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Người đắc tội với Vương Phi không phải là Đường Kim hay sao? Như thế nào mà Vương Phi lại hướng mũi nhọn vào người khác đây.
Hàn Tuyết Nhu lại càng buồn bực, nàng nhìn Vương Phi có chút tức giận nói:
- Vương Phi, có chuyện gì? Cậu dựa vào cái gì để bắt tôi đứng lại? Tôi với cậu rất quen thuộc sao?
- Dựa vào cái gì? Sao cô không đi hỏi cha cô đi?
Lúc này Vương Phi đã hoàn toàn mất hết lý trí:
- Cô cho rằng đêm nay cô xuất hiện ở đây là ngẫu nhiên sao? Tôi nói cho cô biết, không phải ngẫu nhiên mà cô có mặt ở đây, vì tôi nói với cha tôi kêu cha cô dẫn cô tới đây, không phải cha cô muốn hợp tác với cha tôi sao? Rất đơn giản cô làm bạn gái tôi đi, thì mọi chuyện đều thuận lợi, nếu không miễn bàn.
Lời này của Vương Phi vừa nói ra, vô số người ngán ngẩm lắc đầu, một số người thì dùng ánh mắt quái dị nhìn Vương Hạo, loại sự tình này có thể âm thầm làm, nhưng cũng không thể nói cho bàn dân thiên hạ biết như vậy a, thật quá mất phong độ cho một người có uy tín danh dự ở Ninh Sơn.
- Im miệng.
Vương Hạo nhìn Vương Phi rống lên.
- Tôi sẽ nói.
Trái lại Vương Phi chẳng những không im mà con nhìn cha hắn rống lên:
- Cái tên vương bát đản Đường Kim này, ngay vào ngày khai giảng hắn đã đánh tôi vào bệnh viên, ông mặc kệ, tiếp đến ngày hôm qua hắn còn dùng trái bóng rổ đánh cho tôi vào bệnh viện lần hai, ông cũng không quan tâm, có người cha nào như vậy sao? Hiện giờ tôi muốn đoạt bạn gái của hắn, Hàn Hữu Đức nếu như Hàn Tuyết Nhu không đồng ý làm bạn gái của tôi, thì ông đừng mơ có thể làm ăn ở Ninh Sơn.
Tại đại sảnh mọi người đều lắc đầu, tên tiểu tử này thật là bất trị, lời vô sỉ như vậy cũng có thể nói ra, người ta làm sao có thể đáp ứng đây?
Nhưng mọi người trong đại sảnh lại không thể tin được, lúc này đây Vương Hạo chẳng những không mắng Vương Phi, mà còn nhìn về phía ba của Hàn Tuyết Nhu, sắc mặt có chút không dễ xem nói:
- Hàn tổng thật xin lỗi, sự tình đã thành ra như vậy, cũng không phải là ý muốn của tôi, nhưng tôi cũng không muốn che giấu nữa, tôi chỉ có một đứa con, từ trước đến nay nó chưa bao giờ bị khi dễ, nhưng tên Đường Kim này năm lần bảy lượt chọc phá con tôi, tôi là một người cha, cho nên tôi có trách nhiệm giúp con tôi giải tỏa cơn tức này, nếu hôm này ngài có thể giúp con tôi giải tỏa con tức này thì mọi việc đều thuận lợi, nếu không thì ngài tự hiểu lấy.
Lời này vừa nói ra, đại sảnh liền lâm vào tĩnh lặng, quả nhiên là cẩu phụ sinh cẩu tử, thật đúng là không biết xấu hổ y chang nhau.
- Đường Kim, cậu là bạn trai của tiểu Nhu, tôi sẽ không can thiệp vào việc đó, cậu cùng với Vương tổng có ân oán tới cũng không quan tâm, nhưng hôm nay tôi và Vương tổng phải bàn việc làm ăn, nên cậu cứ ra về trước đi, tiểu Nhu vừa đến đã về, sẽ làm Vương tổng cảm thấy mất mặt, cũng làm cho chuyện làm ăn của tôi gặp trở ngại.
Trên mặt Đường Kim lộ ra nét cổ quái:
- Chú Hàn, chú cảm thấy hắn còn mặt mũi nữa hay sao?
Cha của Hàn Tuyết Nhu có chút mê hoặc, hiển nhiên ông ta không thể hiểu được ý của Đường Kim, nhưng lúc này ngay tại đại sảnh có mấy người kinh hô lên, vài giây đồng hồ sau tất cả những cặp mắt ở buổi tiệc đều nhìn về một người.
Đại sảnh nguyên bản rất náo nhiết, rất nhiều người cùng nhau trao đổi, nhưng hiện tại hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt một số người còn lộ ra nét cổ quái dị thường, bọn họ rất muốn cười to nhưng lại không dám.
Cha của Hàn Tuyết Nhu cũng nhìn về phía đó, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu ý của Đường Kim, bởi vì chuyện phát sinh lúc này đủ để Vương Hạo mất hết mặt mũi.
Trăm ngàn ánh mắt nhìn vào một người, người này không phải là Vương Hạo, mà là con trai của Vương Hạo Vương Phi, vốn Vương Phi có tiền vốn tốt như vậy rất đáng để hắn hắn kiêu ngạo, nhưng chuyện lúc này lại làm hắn mất hết mặt mũi, bởi vì quần của Vương Phi bỗng nhiên bị tụt xuống, phía trên vẫn còn mặc âu phục, phía dưới thì chỉ còn lại cái quần xì.
Mà ngay cả Vương Phi cũng không kịp phản ứng, hắn vẫn còn đứng im tại chỗ, trên mặt còn có chút đắc ý, vì âm mưu của mình sắp thành công.
Hàn Tuyết Nhu dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, trực giác nói cho nàng biết, tất cả chuyện này đều là do Đường Kim làm.
Bốp bốp…
Đường Kim lúc này đang vỗ tay:
- Đầu heo đúng là đầu heo, thời gian lâu như vậy rồi mà tư thế vẫn vô cùng soái.
Sau dó Đường Kim còn nói thêm một câu:
- Soái rất soái, nhưng người đông như vậy mà cởi quần thì có chút không đúng, tôi thật sự cảm thấy hối tiếc cho cha của cậu, tại sao ông ta lại có thể sinh ra một người con như cậu?
Mấy lời này Đường Kim vừa nói ra lập tức thu hút được ánh mắt của rất nhiều người, vừa rồi hắn và Vương Hạo xung đột cũng không có mấy người chú ý, nhưng hiện tại tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người Đường Kim.
Cho tới bây giờ Vương Phi mới biết là xảy ra vấn đề, trong nháy mắt sắc mặt của hắn đỏ bừng, nhưng lại quên luôn việc kéo quần lên.
- Còn không mau mặc quần vào?
Vương Hạo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa gầm lên một tiếng.
Bị Vương Hạo gầm lên một tiếng, Vương Phi rốt cuộc cũng phản ứng, nhưng lúc hắn kéo quần lên mới biết dây nịch cũng đã bị đứt luôn rồi, cho nên hắn chỉ có thể dùng một bàn tay để nắm chặt quần lại, không cho nó tụt ra một lần nữa.
Mà đại sảnh yên tĩnh lúc này cũng đã ồn ào trở lại, một số người thì nhỏ giọng bàn tán, một số người nhịn không được nữa thì phì cười.
- Cha nhất định là hắn, nhất định là hắn giở trò.
Vương Phi đột nhiên lớn tiếng nói, tiếp theo hắn căm tức nhìn Đường Kim nói:
- Đường Kim là cậu giở trò hại tôi phải không?
- Đầu heo, tôi biết óc của cậu là óc heo, nhưng cũng không nên vu không người khác nha, cậu bị tụt quần liên quan gì đến tôi?
Đường Kim một bộ dạng bất mãn:
- Cái gì cậu cũng đổ lỗi cho tôi, sau này khi cậu có vợ, vợ cậu sinh con có phải cũng tính lên đầu của tôi luôn không?
Ha ha!
Không biết là tiếng cười của ai, nhưng trong lòng mọi người đều nghĩ, miệng lưỡi của người này rất lợi hại a.
Những người khác cũng cảm thấy được, đây là Vương Phi có tình gây sự, Đường Kim thì đứng ở cửa, còn Vương Phi thì đứng trong đại sảnh, hai người cách xa nhau như vậy thì làm sao có thể đổ mọi trách nhiệm lên đầu Đường Kim?
Cách đó không xa, nét mặt hai nam nhân trẻ tuổi có chút cổ quái.
- DKM, Đường Kim không phải cậu thì ai làm? Tại sao cậu luôn gây sự với tôi?
Vương Phi thiếu chút nữa là đã gầm lên.
- Tôi có cần phải gây sự với một tên đầu heo không?
Đường Kim ngáp một cái sau đó xoay người ôm Hàn Tuyết Nhu đi:
- Chúng ta đi, so đo tính toán cùng đầu heo, làm mất thân phận của tôi.
- Đứng lại!
Vương Phi giận dữ gầm lên.
- Hàn Tuyết Nhu cô đứng lại cho tôi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, rốt cuộc là có chuyện gì? Người đắc tội với Vương Phi không phải là Đường Kim hay sao? Như thế nào mà Vương Phi lại hướng mũi nhọn vào người khác đây.
Hàn Tuyết Nhu lại càng buồn bực, nàng nhìn Vương Phi có chút tức giận nói:
- Vương Phi, có chuyện gì? Cậu dựa vào cái gì để bắt tôi đứng lại? Tôi với cậu rất quen thuộc sao?
- Dựa vào cái gì? Sao cô không đi hỏi cha cô đi?
Lúc này Vương Phi đã hoàn toàn mất hết lý trí:
- Cô cho rằng đêm nay cô xuất hiện ở đây là ngẫu nhiên sao? Tôi nói cho cô biết, không phải ngẫu nhiên mà cô có mặt ở đây, vì tôi nói với cha tôi kêu cha cô dẫn cô tới đây, không phải cha cô muốn hợp tác với cha tôi sao? Rất đơn giản cô làm bạn gái tôi đi, thì mọi chuyện đều thuận lợi, nếu không miễn bàn.
Lời này của Vương Phi vừa nói ra, vô số người ngán ngẩm lắc đầu, một số người thì dùng ánh mắt quái dị nhìn Vương Hạo, loại sự tình này có thể âm thầm làm, nhưng cũng không thể nói cho bàn dân thiên hạ biết như vậy a, thật quá mất phong độ cho một người có uy tín danh dự ở Ninh Sơn.
- Im miệng.
Vương Hạo nhìn Vương Phi rống lên.
- Tôi sẽ nói.
Trái lại Vương Phi chẳng những không im mà con nhìn cha hắn rống lên:
- Cái tên vương bát đản Đường Kim này, ngay vào ngày khai giảng hắn đã đánh tôi vào bệnh viên, ông mặc kệ, tiếp đến ngày hôm qua hắn còn dùng trái bóng rổ đánh cho tôi vào bệnh viện lần hai, ông cũng không quan tâm, có người cha nào như vậy sao? Hiện giờ tôi muốn đoạt bạn gái của hắn, Hàn Hữu Đức nếu như Hàn Tuyết Nhu không đồng ý làm bạn gái của tôi, thì ông đừng mơ có thể làm ăn ở Ninh Sơn.
Tại đại sảnh mọi người đều lắc đầu, tên tiểu tử này thật là bất trị, lời vô sỉ như vậy cũng có thể nói ra, người ta làm sao có thể đáp ứng đây?
Nhưng mọi người trong đại sảnh lại không thể tin được, lúc này đây Vương Hạo chẳng những không mắng Vương Phi, mà còn nhìn về phía ba của Hàn Tuyết Nhu, sắc mặt có chút không dễ xem nói:
- Hàn tổng thật xin lỗi, sự tình đã thành ra như vậy, cũng không phải là ý muốn của tôi, nhưng tôi cũng không muốn che giấu nữa, tôi chỉ có một đứa con, từ trước đến nay nó chưa bao giờ bị khi dễ, nhưng tên Đường Kim này năm lần bảy lượt chọc phá con tôi, tôi là một người cha, cho nên tôi có trách nhiệm giúp con tôi giải tỏa cơn tức này, nếu hôm này ngài có thể giúp con tôi giải tỏa con tức này thì mọi việc đều thuận lợi, nếu không thì ngài tự hiểu lấy.
Lời này vừa nói ra, đại sảnh liền lâm vào tĩnh lặng, quả nhiên là cẩu phụ sinh cẩu tử, thật đúng là không biết xấu hổ y chang nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.