Chương 124: Kẻ thù của nam sinh
Tâm Tại Lưu Lãng
06/11/2013
Một đám người im lặng nhìn Đường Kim, thằng này thật là không coi ai ra
gì. Hắn tốt xấu gì cũng đến Ninh Sơn Nhị Trung được một tuần rồi mà nhân vật đình đám như Uông Tùng cũng không biết là ai.
- Uông Tùng là ai?
ở Ninh Sơn Nhị Trung, độ nổi tiếng của Uông Tùng không hề thua kém Tần Thuỷ Dao bao nhiêu. Phải biết rằng, đầu năm nay, không chỉ có hoa khôi, cũng còn có hot boy. Tần Thuỷ Dao đã ba năm liên tục đoạt danh hiệu hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung, còn Uông Tùng đã bôn năm liền giữ vững chân hot boy (*). Vô số nam sinh có thể vì một bữa cơm với Tần Thuỷ Dao mà quyết đấu với Đường Kim. Tương tự là vô số nữ sinh cũng mơ ước được dung bữa với Uông Tùng.
Vương Phi, Trịnh Vân Hạo bọn họ xem như cũng là nhân vật phong vân trong trường nhưng nếu so với Uông Tùng thì kém xa. Uông Tùng chính là kẻ thù chung của nam sinh còn Vương Phi, Trịnh Vân Hạo còn thua xa. Uông Tùng lại là người khiêm tốn, bốn năm nay chưa từng xung đột truyện gì với ai. Hơn nữa hắn cũng chẳng thèm để ý ánh mắt si mê của nữ sinh xung quanh.
Trước khi Đường Kim đến Ninh Sơn Nhị Trung, mọi người đều biết đến Uông Tùng là ai, bất quá hiện tại lại có một người không biết Uông Tùng chính là Đường Kim. Trương Tiểu Bàn còn chưa kịp trả lời vấn đề của Đường Kim thì đã có người tiến lên nói:
- Ta là Uông Tùng
Một nam sinh anh tuấn, cao chừng mét tám mươi bước ra, cao ráo trắng trẻo, không thể phủ nhận được người này quả thật rất tuấn tú, hơn nữa ánh mắt của hắn còn mang theo chút u buồn, trong mắt nữ sinh, loại khí chất u buồn nàyquả là vô cùng có mị lực.
- Đường Kim! Tôi muốn đọ kiếm thuật với cậu.
Trong tay Uông Tùng cầm hai thanh kiếm gỗ.
- Tôi nghĩ nên nói rõ trước, tôi khiêu chiến cậu không phải vì Tần Thuỷ Dao, tôi chỉ cần một đối thủ , một đối thủ thật sự hiểu kiếm thuật.
Uông Tùng vừa nói ra thì hang tram nữ sinh trên khan đài thở phào nhẹ nhõm , hay quá, hoàng tử u buồn không có hứng thú với Tần Thuỷ Dao, các nàng còn có cơ hội.
Một nữ sinh hô to danh hiệu “hoàng tử u buồn’’. Bất quá , Uông Tùng rất phản cảm với danh hiệu này. Hắn từng phát biểu một lần ở diễn đàn trường:
- Tôi không u buồn, tôi chỉ tịch mịch, cho nên mong mọi người đừng gọi tôi là u buồn hoàng tử u buồn.
Đáng tiếc những lời này của hắn không có hiệu quả, đám nữ sinh vẫn gọi hắn là u buồn hoàng tử.
- Uông Tùng cố lên! Đánh bại Đường Kim cướp Tần Thuỷ Dao trút giận cho chúng tôi.
Trên khán đài có một nam sinh lớn tiếng hô lên.
- Đúng vậy, xử lý Đường Kim, cướp Tần Thuỷ Dao, bọn tôi ủng hộ cậu!
Lập tức có người phụ hoạ, không có cách nào, Đường Kim giở trò sờ ngực mỹ nữ làm cho các nam sinh cực kì căm phẫn.
- Uông Tùng xử lý Đường Kim, cậu sẽ không còn là kẻ thù chung của nam sinh!
Kỳ thật cho dù không đánh bại Đường Kim, Uông Tùng đã không còn là kẻ thù chung của nam sinh rồi. Đường Kim với tốc đô cua mỹ nữ chất lượng cao của mình đã làm Uông Tùng phải lép vế.
- Uông Tùng cố lên!
- Uông Tùng cố lên!
- Xử lý Đường Kim!
Một hồi lâu trên khán đài mọi người nhất loạt hô vang hai khẩu hiệu này, cho dù là một số nữ sinh lúc trước vừa cho rằng Đường Kim thật đẹp trai, sau khi Uông Tùng xuất hiện đã thay đổi, quay sang cổ vũ Uông Tùng:
- Uông Tùng cố lên xử lý Đường Kim.
Tiếng cổ vũ thật đồng đều làm Trương Tiểu Bàn dù cầm loa cũng không có cơ hội ý kiến gì. Còn Đường Kim vẫn bất động như Thái Sơn, bình tĩnh hỏi lại Uông Tùng:
- Anh muốn đấu kiếm với tôi?
- Đúng vậy, tôi luôn mong muốn tìm được một người chân chính hiểu kiếm thuật, tôi cũng không biết cậu có biết kiếm thuật hay không, chỉ đến thử thôi.
Giọng nói của Uông Tùng vẫn ôn hoà dù xung quanh cổ vũ rung trời nhưng hắn vẫn có vẻ lãnh đạm.
- Đường Kim nếu cậu không biết kiếm thuật thì tôi sẽ huỷ cuộc khiêu chiến này.
Dừng một chút Uông Tùng lại bổ sung một câu:
- Tôi khiêu chiến không liên quan tới Tần Thuỷ Dao
- Được rồi, nhìn anh có thành ý khiêu chiến như vậy, tôi chấp nhận.
Đường Kim cũng gật đầu. Trong mắt Uông Tùng hiện lên tia hưng phấn.
- Cậu quả nhiên là biết kiếm thuật, tốt lắm, chúng ta dùng hai thanh kiếm gỗ này đi, ai có thể đánh trúng đối phương coi như thắng, thế naò?
- Anh dùng kiếm gỗ đi, tôi thì thôi, dùng kiếm gỗ thì khi dễ anh quá.
Đường Kim nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên thấy cái gì đó, hắn chạy lại gôn bứt lấy một cọng cỏ đuôi chó sau đó trở lại đối diện Uông Tùng.
- Tôi dùng tạm cái này đọ kiếm với anh đi.
Mọi người xung quanh nhốn nháo, thằng này lại có thể lấy cọng cỏ để đấu kiếm kiếm sao? Tuy rằng cũng biết hắn hung hăng càn quấy nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy a!
Uông Tùng lại chẳng có chút tức giận nào, hờ hững gật đầu.
- Được vậy tôi ra tay trước.
Uông Tùng không dài dòng, nói xong liền ném đi một thanh kiếm gỗ, đột nhiên ra sức đâm kiếm về phía Đường Kim.
- Di, bộ pháp cũng không tệ lắm.
Đưòng Kim khen ngợi một câu, không phải khen kiếm pháp mà lại khen ngợi bộ pháp của hắn. Đường Kim nhận thấy , tốc độ xuất kiếm của Uông Tùng dù không tệ lắm nhưng còn thua xa tên sát thủ Lạc Trần tối qua, bất quá kiếm pháp của hắn phối hợp với bộ pháp cũng có chút tinh diệu .
Miệng khen nhưng động tác trên tay cũng không chậm, cọng cỏ dài hơn một thước bỗng nhiên nhúc nhích, ngay lập tức đánh lên kiếm gỗ của Uông Tùng. Ít nhất mấy chục hạt cỏ đuôi chó rơi xuống do va chạm sau đó cùng bắn về phía mặt của Uông Tùng. Uông Tùng muốn né tránh nhưng mà hắn chỉ kịp nhắm mắt lại cho khỏi bị bay vào mắt. Mà ngay lúc hắn nhắm mắt lại hắn phát hiện … phần yết hầu tuyền đến cảm giác tê dại và ngứa ngáy đồng thời giọng nói của Đường Kim truyền vào tai hắn:
- Anh thua!
Thế này cũng được sao? Mọi người xung quanh đều im lặng, Đường Kim quả thật thắng sao, tuy hắn cầm cọng cỏ đuôi chó đang đè lên yết hầu Uông Tùng, Uông Tùng cũng mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn, vẻ mặt thật quái dị, không có chút nào mất mát do thất bại mà là cao hứng.
- Đường Kim, cảm tạ cậu đánh bại tôi.
Uông Tùng thản nhiên nói một câu rồi tiêu sái xoay người bỏ đi. Một đám người không hiểu gì cả, Uông Tùng thua cư nhiên còn cảm ơn Đường Kim, không phải chịu đả kích làm hỏng não rồi chứ?
- Bây giờ tới phiên tôi rồi chứ.
Một giọng nói dễ nghe vang lên, một nữ sinh quyến rũ bước tới gần Đường Kim.
- Uông Tùng là ai?
ở Ninh Sơn Nhị Trung, độ nổi tiếng của Uông Tùng không hề thua kém Tần Thuỷ Dao bao nhiêu. Phải biết rằng, đầu năm nay, không chỉ có hoa khôi, cũng còn có hot boy. Tần Thuỷ Dao đã ba năm liên tục đoạt danh hiệu hoa khôi của Ninh Sơn Nhị Trung, còn Uông Tùng đã bôn năm liền giữ vững chân hot boy (*). Vô số nam sinh có thể vì một bữa cơm với Tần Thuỷ Dao mà quyết đấu với Đường Kim. Tương tự là vô số nữ sinh cũng mơ ước được dung bữa với Uông Tùng.
Vương Phi, Trịnh Vân Hạo bọn họ xem như cũng là nhân vật phong vân trong trường nhưng nếu so với Uông Tùng thì kém xa. Uông Tùng chính là kẻ thù chung của nam sinh còn Vương Phi, Trịnh Vân Hạo còn thua xa. Uông Tùng lại là người khiêm tốn, bốn năm nay chưa từng xung đột truyện gì với ai. Hơn nữa hắn cũng chẳng thèm để ý ánh mắt si mê của nữ sinh xung quanh.
Trước khi Đường Kim đến Ninh Sơn Nhị Trung, mọi người đều biết đến Uông Tùng là ai, bất quá hiện tại lại có một người không biết Uông Tùng chính là Đường Kim. Trương Tiểu Bàn còn chưa kịp trả lời vấn đề của Đường Kim thì đã có người tiến lên nói:
- Ta là Uông Tùng
Một nam sinh anh tuấn, cao chừng mét tám mươi bước ra, cao ráo trắng trẻo, không thể phủ nhận được người này quả thật rất tuấn tú, hơn nữa ánh mắt của hắn còn mang theo chút u buồn, trong mắt nữ sinh, loại khí chất u buồn nàyquả là vô cùng có mị lực.
- Đường Kim! Tôi muốn đọ kiếm thuật với cậu.
Trong tay Uông Tùng cầm hai thanh kiếm gỗ.
- Tôi nghĩ nên nói rõ trước, tôi khiêu chiến cậu không phải vì Tần Thuỷ Dao, tôi chỉ cần một đối thủ , một đối thủ thật sự hiểu kiếm thuật.
Uông Tùng vừa nói ra thì hang tram nữ sinh trên khan đài thở phào nhẹ nhõm , hay quá, hoàng tử u buồn không có hứng thú với Tần Thuỷ Dao, các nàng còn có cơ hội.
Một nữ sinh hô to danh hiệu “hoàng tử u buồn’’. Bất quá , Uông Tùng rất phản cảm với danh hiệu này. Hắn từng phát biểu một lần ở diễn đàn trường:
- Tôi không u buồn, tôi chỉ tịch mịch, cho nên mong mọi người đừng gọi tôi là u buồn hoàng tử u buồn.
Đáng tiếc những lời này của hắn không có hiệu quả, đám nữ sinh vẫn gọi hắn là u buồn hoàng tử.
- Uông Tùng cố lên! Đánh bại Đường Kim cướp Tần Thuỷ Dao trút giận cho chúng tôi.
Trên khán đài có một nam sinh lớn tiếng hô lên.
- Đúng vậy, xử lý Đường Kim, cướp Tần Thuỷ Dao, bọn tôi ủng hộ cậu!
Lập tức có người phụ hoạ, không có cách nào, Đường Kim giở trò sờ ngực mỹ nữ làm cho các nam sinh cực kì căm phẫn.
- Uông Tùng xử lý Đường Kim, cậu sẽ không còn là kẻ thù chung của nam sinh!
Kỳ thật cho dù không đánh bại Đường Kim, Uông Tùng đã không còn là kẻ thù chung của nam sinh rồi. Đường Kim với tốc đô cua mỹ nữ chất lượng cao của mình đã làm Uông Tùng phải lép vế.
- Uông Tùng cố lên!
- Uông Tùng cố lên!
- Xử lý Đường Kim!
Một hồi lâu trên khán đài mọi người nhất loạt hô vang hai khẩu hiệu này, cho dù là một số nữ sinh lúc trước vừa cho rằng Đường Kim thật đẹp trai, sau khi Uông Tùng xuất hiện đã thay đổi, quay sang cổ vũ Uông Tùng:
- Uông Tùng cố lên xử lý Đường Kim.
Tiếng cổ vũ thật đồng đều làm Trương Tiểu Bàn dù cầm loa cũng không có cơ hội ý kiến gì. Còn Đường Kim vẫn bất động như Thái Sơn, bình tĩnh hỏi lại Uông Tùng:
- Anh muốn đấu kiếm với tôi?
- Đúng vậy, tôi luôn mong muốn tìm được một người chân chính hiểu kiếm thuật, tôi cũng không biết cậu có biết kiếm thuật hay không, chỉ đến thử thôi.
Giọng nói của Uông Tùng vẫn ôn hoà dù xung quanh cổ vũ rung trời nhưng hắn vẫn có vẻ lãnh đạm.
- Đường Kim nếu cậu không biết kiếm thuật thì tôi sẽ huỷ cuộc khiêu chiến này.
Dừng một chút Uông Tùng lại bổ sung một câu:
- Tôi khiêu chiến không liên quan tới Tần Thuỷ Dao
- Được rồi, nhìn anh có thành ý khiêu chiến như vậy, tôi chấp nhận.
Đường Kim cũng gật đầu. Trong mắt Uông Tùng hiện lên tia hưng phấn.
- Cậu quả nhiên là biết kiếm thuật, tốt lắm, chúng ta dùng hai thanh kiếm gỗ này đi, ai có thể đánh trúng đối phương coi như thắng, thế naò?
- Anh dùng kiếm gỗ đi, tôi thì thôi, dùng kiếm gỗ thì khi dễ anh quá.
Đường Kim nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên thấy cái gì đó, hắn chạy lại gôn bứt lấy một cọng cỏ đuôi chó sau đó trở lại đối diện Uông Tùng.
- Tôi dùng tạm cái này đọ kiếm với anh đi.
Mọi người xung quanh nhốn nháo, thằng này lại có thể lấy cọng cỏ để đấu kiếm kiếm sao? Tuy rằng cũng biết hắn hung hăng càn quấy nhưng cũng không thể kiêu ngạo như vậy a!
Uông Tùng lại chẳng có chút tức giận nào, hờ hững gật đầu.
- Được vậy tôi ra tay trước.
Uông Tùng không dài dòng, nói xong liền ném đi một thanh kiếm gỗ, đột nhiên ra sức đâm kiếm về phía Đường Kim.
- Di, bộ pháp cũng không tệ lắm.
Đưòng Kim khen ngợi một câu, không phải khen kiếm pháp mà lại khen ngợi bộ pháp của hắn. Đường Kim nhận thấy , tốc độ xuất kiếm của Uông Tùng dù không tệ lắm nhưng còn thua xa tên sát thủ Lạc Trần tối qua, bất quá kiếm pháp của hắn phối hợp với bộ pháp cũng có chút tinh diệu .
Miệng khen nhưng động tác trên tay cũng không chậm, cọng cỏ dài hơn một thước bỗng nhiên nhúc nhích, ngay lập tức đánh lên kiếm gỗ của Uông Tùng. Ít nhất mấy chục hạt cỏ đuôi chó rơi xuống do va chạm sau đó cùng bắn về phía mặt của Uông Tùng. Uông Tùng muốn né tránh nhưng mà hắn chỉ kịp nhắm mắt lại cho khỏi bị bay vào mắt. Mà ngay lúc hắn nhắm mắt lại hắn phát hiện … phần yết hầu tuyền đến cảm giác tê dại và ngứa ngáy đồng thời giọng nói của Đường Kim truyền vào tai hắn:
- Anh thua!
Thế này cũng được sao? Mọi người xung quanh đều im lặng, Đường Kim quả thật thắng sao, tuy hắn cầm cọng cỏ đuôi chó đang đè lên yết hầu Uông Tùng, Uông Tùng cũng mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn, vẻ mặt thật quái dị, không có chút nào mất mát do thất bại mà là cao hứng.
- Đường Kim, cảm tạ cậu đánh bại tôi.
Uông Tùng thản nhiên nói một câu rồi tiêu sái xoay người bỏ đi. Một đám người không hiểu gì cả, Uông Tùng thua cư nhiên còn cảm ơn Đường Kim, không phải chịu đả kích làm hỏng não rồi chứ?
- Bây giờ tới phiên tôi rồi chứ.
Một giọng nói dễ nghe vang lên, một nữ sinh quyến rũ bước tới gần Đường Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.