Chương 427: Không phải lần đầu đổi tên.
Tâm Tại Lưu Lãng
10/08/2015
Ca đã trở lại, các con hàng nhanh Thanks bái kiến ca nào
Tần Khinh Vũ dùng kỳ dị ánh mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó lại nhìn về phía người thanh niên phía sau Cửu thúc, ánh mắt lóe lên một tia mê hoặc, nhưng rồi nàng gật đầu một cái, trấn định nói:
- Được rồi, mời hai vị vào!
Tần Khinh Vũ xoay người đi trước dẫn đường nên nàng lại không phát hiện ở phía sau người thanh niên kia đang nhìn nàng chằm chằm rất kỳ dị, trong ánh mắt này có si mê, còn có một tia điên cuồng.
- Hai vị mời ngồi, ta đi pha trà.
Tần Khinh Vũ dẫn hai người vào phòng khách, khá là khách khí bắt chuyện, đương nhiên, biểu hiện của nàng bây giờ rất bình thường, dù sao Cửu thúc vừa giúp nàng đại ân, nàng đương nhiên phải khách khí chiêu đãi.
- Tần tiểu thư, tôi tới nơi này không phải uống trà, cô không cần đi đâu.
Cửu thúc cười nhạt:
- Cô cứ ngồi đi, có một số việc chúng ta cần ngồi xuống từ từ nói.
- Được rồi, trước tiên cảm ơn Cửu thúc vừa giúp tôi đại ân.
Tần Khinh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, lập tức nhẹ giọng nói với Liễu Nguyệt:
- Liễu Nguyệt, em mới kinh hãi không ít hay là lên lầu nghỉ ngơi trước đi.
- Được rồi, Tần tỷ.
Liễu Nguyệt gật gật đầu, sau đó lén lút nhìn Cửu thúc một chút rồi cũng chầm chậm đi lên lầu.
Tần Khinh Vũ đã ngồi xuống ghế salông , Cửu thúc vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, mà người thanh niên phía sau Cửu thúc vẫn đứng phía sau không hề có ý định ngồi xuống.
- Đại danh Cửu thúc ngài tôi đã sớm nghe qua, chỉ là không biết Cửu thúc ngày hôm nay vì sao lại đến giúp tôi vậy?
Tần Khinh Vũ lúc này mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra mê hoặc vẻ mặt.
Trên thực tế, vẻ mặt mê hoặc của Tần Khinh Vũ không phải là làm bộ, Cửu thúc xuất hiện nằm ngoài dự liệu của nàng, đặc biệt là cách xuất hiện càng làm nàng khó hiểu.
- Tần tiểu thư, tôi giúp cô là có người nhờ cậy.
Cửu thúc khẽ mỉm cười.
- Có người nhờ?
Khóe miệng Tần Khinh Vũ lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt, sau đó hạ thấp giọng lầm bầm lầu bầu:
- Bây giờ chẳng lẽ còn có người đồng ý giúp ta sao?
- Tần tiểu thư, cô phải tin tưởng, bất kỳ thời điểm nào đều có người vẫn sẽ giúp cô.
Cửu thúc trong giọng nói tựa hồ có một ít những khác hàm ý.
- Cửu thúc, có thể nói cho tôi biết người kia là ai không?
Tần Khinh Vũ nợ một nụ cười đầy miễn cưỡng nhưng vẫn mỹ lệ rung động lòng người.
Không đợi Cửu thúc nói chuyện, Tần Khinh Vũ lại lầm bầm lầu bầu:
- Lẽ nào là Đường Kim? Không, không thể, hắn không thể nào giúp ta, ta đã đối xử với hắn như vậy...
Tần Khinh Vũ càng nói càng nhỏ, đến cuối hoàn toàn không thể nghe thấy nhưng chỉ cần nghe mấy chữ đó thôi là đủ khiến Cửu thúc và người thanh niên phía sau lộ vẻ vui mừng, quả nhiên Đường Kim và Tần Khinh Vũ đã có chuyện!
Vẻ kinh hỉ trên mặt Cửu thúc lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục bình thường, sau đó bình tĩnh nói:
- Tần tiểu thư, rất xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói tên người đó nhưng nếu cô muốn biết thì rất nhanh thôi người đó sẽ xuất hiện trước mặt cô.
- Nhìn thấy hắn?
Tần Khinh Vũ khẽ biến sắc, tựa hồ có chút kinh hỉ, lại có chút cấp thiết:
- Tôi phải làm sao mới thấy hắn?
- Tần tiểu thư, chuyện này chúng ta có thể tạm thời không nói đến, trước tiên hãy bàn cách nào giải quyết phiền phức của cô trước đã.
Cửu thúc chuyển đề tài.
- Không biết Tần tiểu thư đã nghĩ làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này chưa?
- Cửu thúc, không gạt ngài, tôi đã nghĩ tới mọi cách có thể nhưng vô dụng.
Tần Khinh Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ:
- Có điều, tôi nghĩ, Cửu thúc nếu hỏi như vậy chắc hẳn có đề nghị hay phải không?
- Tần tiểu thư quả nhiên là người thông minh.
Cửu thúc khẽ mỉm cười:
- Kỳ thực biện pháp không phải là không có, những người đưa tin bất lợi cho cô tôi có thể cho người đè xuống, thậm chí để cho bên truyền thông xin lỗi cô, thừa nhận là do bọn họ bịa đặt; số tài sản bị đóng băng tôi cũng có biện pháp giải tỏa; thế nhưng danh dự đã mất thì rất khó phục hồi, dù cho giới truyền thông phối hợp e rằng cũng không dễ dàng cho nên tôi có một biện pháp tốt hơn không biết Tần tiểu thư có đồng ý không?
- Cửu thúc, ngài nói biện pháp đó trước đi.
Tần Khinh Vũ có chút vội vàng nói.
Cửu thúc gật gù:
- Kỳ thực biện pháp này nói ra cũng rất đơn giản, chính là rút củi dưới đáy nồi, thế này nhé, danh dự Tần Khinh Vũ đã rất khó phục hồi thì chúng ta bỏ qua, chỉ cần cô thay tên khác, chuyển đi nơi khác, bắt đầu lại tất cả từ đầu thì người ta công kích Tần Khinh Vũ thế nào đâu có liên quan gì đến cô.
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, suy tư một hồi, mới mở miệng hỏi:
- Cửu thúc, ý của ngài là bảo tôi thay hình đổi dạng, đi xa tha hương?
- Tôi biết Tần tiểu thư rất thông minh mà, chỉ nói qua là hiểu.
Cửu thúc tỏ ra tán thưởng.
- Nhưng mà tôi rất vất vả mới có chỗ đặt chân ở đây nay lại đột nhiên bỏ đi tất cả đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu, chuyện này...
Tần Khinh Vũ bộ dạng vừa có chút hứng khởi vừa có chút do dự.
Cửu thúc vừa cười:
- Tần tiểu thư, cô không cần lo lắng, tôi có thể bảo đảm sau khi chuyển sang nơi khác, tiền tài, quyền lực hay địa vị của cô so với bây giờ sẽ lớn hơn nhiều, vấn đề là cô có nỡ bỏ cái tên này không thôi.
- Cửu thúc, ngài nói vậy có ý gì?
Tần Khinh Vũ sắc mặt khẽ thay đổi.
- Tần tiểu thư, cô hiểu ý tôi mà, đây đâu phải lần đầu cô đổi tên, thêm lần nữa thì đã sao?
Cửu thúc không chút hoang mang nói.
Tần Khinh Vũ nhất thời hoàn toàn biến sắc, nàng bỗng nhiên đứng lên, sau đó lại có chút vô lực ngồi xuống.
Nhìn Cửu thúc, mắt Tần Khinh Vũ loé ra một tia kinh hoảng, còn có một tia khó tin:
- Cửu thúc, ngài... sao ngài biết?
- Tần tiểu thư, trên đời này không có bí mật có thể ẩn giấu vĩnh viễn.
Nụ cười trên mặt Cửu thúc càng thêm đậm, sự tình đã hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn khiến hắn thêm tự tin.
- Người ủy thác tôi giúp đỡ Tần tiểu thư tương đối quan tâm cô, bởi vậy người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ.
Tần Khinh Vũ ngơ ngác ngồi ở trên ghế salông, thật lâu không nói.
Cửu thúc cũng không nói gì, trầm mặc chờ đợi, không có chút nôn nóng nào.
Tựa hồ qua thời gian rất lâu, Tần Khinh Vũ mới ngẩng đầu lên, khá kiên định nói:
- Cửu thúc, tôi có thể rời khỏi đây, cũng có thể thay tên đổi hình nhưng trước hết tôi muốn tìm Dao Dao của tôi, nếu không tôi không thể rời khỏi đây.
Tần Khinh Vũ dùng kỳ dị ánh mắt nhìn Cửu thúc một chút, sau đó lại nhìn về phía người thanh niên phía sau Cửu thúc, ánh mắt lóe lên một tia mê hoặc, nhưng rồi nàng gật đầu một cái, trấn định nói:
- Được rồi, mời hai vị vào!
Tần Khinh Vũ xoay người đi trước dẫn đường nên nàng lại không phát hiện ở phía sau người thanh niên kia đang nhìn nàng chằm chằm rất kỳ dị, trong ánh mắt này có si mê, còn có một tia điên cuồng.
- Hai vị mời ngồi, ta đi pha trà.
Tần Khinh Vũ dẫn hai người vào phòng khách, khá là khách khí bắt chuyện, đương nhiên, biểu hiện của nàng bây giờ rất bình thường, dù sao Cửu thúc vừa giúp nàng đại ân, nàng đương nhiên phải khách khí chiêu đãi.
- Tần tiểu thư, tôi tới nơi này không phải uống trà, cô không cần đi đâu.
Cửu thúc cười nhạt:
- Cô cứ ngồi đi, có một số việc chúng ta cần ngồi xuống từ từ nói.
- Được rồi, trước tiên cảm ơn Cửu thúc vừa giúp tôi đại ân.
Tần Khinh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, lập tức nhẹ giọng nói với Liễu Nguyệt:
- Liễu Nguyệt, em mới kinh hãi không ít hay là lên lầu nghỉ ngơi trước đi.
- Được rồi, Tần tỷ.
Liễu Nguyệt gật gật đầu, sau đó lén lút nhìn Cửu thúc một chút rồi cũng chầm chậm đi lên lầu.
Tần Khinh Vũ đã ngồi xuống ghế salông , Cửu thúc vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, mà người thanh niên phía sau Cửu thúc vẫn đứng phía sau không hề có ý định ngồi xuống.
- Đại danh Cửu thúc ngài tôi đã sớm nghe qua, chỉ là không biết Cửu thúc ngày hôm nay vì sao lại đến giúp tôi vậy?
Tần Khinh Vũ lúc này mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra mê hoặc vẻ mặt.
Trên thực tế, vẻ mặt mê hoặc của Tần Khinh Vũ không phải là làm bộ, Cửu thúc xuất hiện nằm ngoài dự liệu của nàng, đặc biệt là cách xuất hiện càng làm nàng khó hiểu.
- Tần tiểu thư, tôi giúp cô là có người nhờ cậy.
Cửu thúc khẽ mỉm cười.
- Có người nhờ?
Khóe miệng Tần Khinh Vũ lộ ra một tia cười khổ nhàn nhạt, sau đó hạ thấp giọng lầm bầm lầu bầu:
- Bây giờ chẳng lẽ còn có người đồng ý giúp ta sao?
- Tần tiểu thư, cô phải tin tưởng, bất kỳ thời điểm nào đều có người vẫn sẽ giúp cô.
Cửu thúc trong giọng nói tựa hồ có một ít những khác hàm ý.
- Cửu thúc, có thể nói cho tôi biết người kia là ai không?
Tần Khinh Vũ nợ một nụ cười đầy miễn cưỡng nhưng vẫn mỹ lệ rung động lòng người.
Không đợi Cửu thúc nói chuyện, Tần Khinh Vũ lại lầm bầm lầu bầu:
- Lẽ nào là Đường Kim? Không, không thể, hắn không thể nào giúp ta, ta đã đối xử với hắn như vậy...
Tần Khinh Vũ càng nói càng nhỏ, đến cuối hoàn toàn không thể nghe thấy nhưng chỉ cần nghe mấy chữ đó thôi là đủ khiến Cửu thúc và người thanh niên phía sau lộ vẻ vui mừng, quả nhiên Đường Kim và Tần Khinh Vũ đã có chuyện!
Vẻ kinh hỉ trên mặt Cửu thúc lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng khôi phục bình thường, sau đó bình tĩnh nói:
- Tần tiểu thư, rất xin lỗi, tạm thời tôi không thể nói tên người đó nhưng nếu cô muốn biết thì rất nhanh thôi người đó sẽ xuất hiện trước mặt cô.
- Nhìn thấy hắn?
Tần Khinh Vũ khẽ biến sắc, tựa hồ có chút kinh hỉ, lại có chút cấp thiết:
- Tôi phải làm sao mới thấy hắn?
- Tần tiểu thư, chuyện này chúng ta có thể tạm thời không nói đến, trước tiên hãy bàn cách nào giải quyết phiền phức của cô trước đã.
Cửu thúc chuyển đề tài.
- Không biết Tần tiểu thư đã nghĩ làm sao để thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó này chưa?
- Cửu thúc, không gạt ngài, tôi đã nghĩ tới mọi cách có thể nhưng vô dụng.
Tần Khinh Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ:
- Có điều, tôi nghĩ, Cửu thúc nếu hỏi như vậy chắc hẳn có đề nghị hay phải không?
- Tần tiểu thư quả nhiên là người thông minh.
Cửu thúc khẽ mỉm cười:
- Kỳ thực biện pháp không phải là không có, những người đưa tin bất lợi cho cô tôi có thể cho người đè xuống, thậm chí để cho bên truyền thông xin lỗi cô, thừa nhận là do bọn họ bịa đặt; số tài sản bị đóng băng tôi cũng có biện pháp giải tỏa; thế nhưng danh dự đã mất thì rất khó phục hồi, dù cho giới truyền thông phối hợp e rằng cũng không dễ dàng cho nên tôi có một biện pháp tốt hơn không biết Tần tiểu thư có đồng ý không?
- Cửu thúc, ngài nói biện pháp đó trước đi.
Tần Khinh Vũ có chút vội vàng nói.
Cửu thúc gật gù:
- Kỳ thực biện pháp này nói ra cũng rất đơn giản, chính là rút củi dưới đáy nồi, thế này nhé, danh dự Tần Khinh Vũ đã rất khó phục hồi thì chúng ta bỏ qua, chỉ cần cô thay tên khác, chuyển đi nơi khác, bắt đầu lại tất cả từ đầu thì người ta công kích Tần Khinh Vũ thế nào đâu có liên quan gì đến cô.
Tần Khinh Vũ ngẩn ngơ, suy tư một hồi, mới mở miệng hỏi:
- Cửu thúc, ý của ngài là bảo tôi thay hình đổi dạng, đi xa tha hương?
- Tôi biết Tần tiểu thư rất thông minh mà, chỉ nói qua là hiểu.
Cửu thúc tỏ ra tán thưởng.
- Nhưng mà tôi rất vất vả mới có chỗ đặt chân ở đây nay lại đột nhiên bỏ đi tất cả đến nơi khác bắt đầu lại từ đầu, chuyện này...
Tần Khinh Vũ bộ dạng vừa có chút hứng khởi vừa có chút do dự.
Cửu thúc vừa cười:
- Tần tiểu thư, cô không cần lo lắng, tôi có thể bảo đảm sau khi chuyển sang nơi khác, tiền tài, quyền lực hay địa vị của cô so với bây giờ sẽ lớn hơn nhiều, vấn đề là cô có nỡ bỏ cái tên này không thôi.
- Cửu thúc, ngài nói vậy có ý gì?
Tần Khinh Vũ sắc mặt khẽ thay đổi.
- Tần tiểu thư, cô hiểu ý tôi mà, đây đâu phải lần đầu cô đổi tên, thêm lần nữa thì đã sao?
Cửu thúc không chút hoang mang nói.
Tần Khinh Vũ nhất thời hoàn toàn biến sắc, nàng bỗng nhiên đứng lên, sau đó lại có chút vô lực ngồi xuống.
Nhìn Cửu thúc, mắt Tần Khinh Vũ loé ra một tia kinh hoảng, còn có một tia khó tin:
- Cửu thúc, ngài... sao ngài biết?
- Tần tiểu thư, trên đời này không có bí mật có thể ẩn giấu vĩnh viễn.
Nụ cười trên mặt Cửu thúc càng thêm đậm, sự tình đã hoàn toàn nằm trong bàn tay hắn khiến hắn thêm tự tin.
- Người ủy thác tôi giúp đỡ Tần tiểu thư tương đối quan tâm cô, bởi vậy người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ.
Tần Khinh Vũ ngơ ngác ngồi ở trên ghế salông, thật lâu không nói.
Cửu thúc cũng không nói gì, trầm mặc chờ đợi, không có chút nôn nóng nào.
Tựa hồ qua thời gian rất lâu, Tần Khinh Vũ mới ngẩng đầu lên, khá kiên định nói:
- Cửu thúc, tôi có thể rời khỏi đây, cũng có thể thay tên đổi hình nhưng trước hết tôi muốn tìm Dao Dao của tôi, nếu không tôi không thể rời khỏi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.