Chương 160: Người gặp người ghét, chó thấy chó sủa
Tâm Tại Lưu Lãng
14/02/2014
Người lên tiếng tất nhiên là Đường Kim, hắn làm sao có
thể để bạn gái mình bị khi dễ? Cần khi dễ cũng phải là chính bản thân
hắn khi dễ.
Đường Kim nói xong những lời này, liền làm cho bốn cô gái có chút sững sờ, mũ Lv? Hắn có đội mũ Lv sao?
Bốn cô gái không hẹn mà cùng nhìn lên đầu của nam nhân trẻ tuổi, nhưng họ lại không thấy cái mũ nào hết.
- Mũ Lv? Đây không phải là mũ xanh hay sao?
Hàn Tuyết Nhu lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu.
Đặng Bình Bình lại càng khoa trương, cười lớn nói:
- Ha ha, mũ Lv, chính mũ xanh. (cắm sừng)
Lời này vừa nói ra, mọi người liền hiểu rõ ra, lập tức bốn cô gái liền nhìn về phía Đường Kim, trong lòng họ đều nói thầm, miệng của người này thật lợi hại.
- Cậu nói cái gì?
Vừa mới khoe khoang một phen đã bị Đường Kim bơm cho một câu làm hắn tức đến nổ phổi, hắn căm tức nhìn Đường Kim, nắm tay nắm chặt lại như muốn xông lên nện cho Đường Kim một trận.
- Tôi có nói sai sao?
Đường Kim làm ra một bộ dáng vô tội:
- Thích chó không phải là sai, con chó kia của cậu đúng là rất khả ái, nhưng thích đến cuồng như vậy thì vợ cậu không cho đội mũ xanh mới là, trừ phi cậu mãi FA.
- Tôi thấy hắn đã cưới con chó làm vợ mất rồi.
Đặng Bình Bình bĩu môi.
- Mọi người không thấy ngay cả con chó cũng không chịu làm vợ hắn à, nó cứ đứng đây luyến tiếc không chịu đi.
Đường Kim hì hì cười nói, hắn nói đúng là không sai, từ lúc Hàn Tuyết Nhu bỏ con chó xuống đất đến giờ, nó vẫn như cũ đứng dưới chân Hàn Tuyết Nhu luyến tiếc không đi.
- Bối Bối, lại đây.
Nam nhân trẻ tuổi thấy vậy gầm lên một tiếng.
Bối Bối không có chút phản ứng, vẫn dùng đầu ghé vào mu bàn chân Hàn Tuyết Nhan.
- Người này đúng là đáng ghét, ngay cả con chó của hắn cũng ghét hắn.
Đặng Bình Bình cảm khái nói, ban đầu nàng bị nam nhân trẻ tuổi nói nàng không bằng giá của con chó, bây giờ có cơ hội lập tức trả đũa.
- Đúng vậy, thật là người gặp người ghét, chó thấy chó sủa.
Hồ Hiểu Vân đứng kế bên lập tức hát đệm.
Ngô Mỹ Phương cũng không chịu cô đơn, cũng bơm xăng một câu:
- Bởi vậy mới có người đi trên đường bị một trăm con chó cùng nhau cắn.
- Trên đường có nhiều chó như vậy sao?
Đặng Bình Bình có chút ngạc nhiên nói.
- Đây là nghệ thuật nói quá, cậu không biết sao? Nếu thế thì về tìm sách ngữ văn mà học đi.
Ngô Mỹ Phương nói.
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu, khiến cho mặt nam nhân trẻ tuổi lúc trắng lúc xanh, nắm tay nắm chặt lại, tựa hồ rất phẫn nộ, nhưng làm cho Đường Kim thật vọng là người này không nói một lời nào liền xoay người đi.
Bốn cô gái thấy vậy cũng có chút sửng sốt, người này cứ như vậy mà đi?
- Cứ như vậy mà đi à?
Đặng Bình Bình có chút ngẩn người.
- Ngay cả con chó cũng không cần?
Ngô Mỹ Phương có chút ngạc nhiên:
- Kỳ lạ thật, tôi thấy tên này giống như xem con chó còn quan trọng hơn cả vợ hắn, như thế nào hắn không nói gì hết đã bỏ đi rồi
- Mặc kệ hắn, hắn không cần chúng ta đem về ký túc xá nuôi, con chó này thật đáng yêu a.
Hồ Hiểu Vân có chút hưng phấn.
- Hàn Tuyết Nhu cậu nói đi, muốn mang con chó này về nuôi hay không? Tôi cảm thấy nó rất thích cậu.
Đặng Bình Bình hỏi.
- Ừ mang về nuôi, nếu tên kia đến đòi, tôi bỏ tiền ra mua lại là được.
Hàn Tuyết Nhu cũng rất thích con chó nhỏ này, nàng cũng không thiếu tiền, cho nên giá bao nhiêu nàng cũng mua lại cho bằng được.
- Ha ha, trước tiên tụi mình đặt tên mới cho con chó này đi.
Đặng Bình Bình vui vẻ nói một câu:
- Lúc trước nó tên là Bối Bối, bây giờ đổi thành cục cưng đi, hay là Bảo Bối cũng được.
- Rất tục, tôi cảm thấy kêu là vàng, hay là bạc cũng được.
Hàn Tuyết Nhu liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi cười nói.
- Không bằng gọi luôn là Đường Kim đi.
Ngô Mỹ Phương buột miệng nói.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Tôi cảm thấy nên gọi là Ôn Nhu hay là Tuyết Tuyết đi, mấy người xem lông của nó trắng như vậy, kêu là Tuyết Tuyết rất hợp nha.
- Tôi quyết định kêu là Đường Đường.
Hàn Tuyết Nhu la lớn.
- Đường Đường? Đường Kim Đường thì sao?
Đặng Bình Bình hì hì cười.
- Không được, nó màu trắng làm sao có thể gọi là Đường Kim Đường.
Hàn Tuyết Nhu nói:
- Đường Tuyết cũng được, thôi sau này kêu nó là Đường Đường đi.
Cuối cùng nàng còn nhìn con chó hì hì cười:
- Đường Đường, sau này gọi mày là Đường Đường, mày có thích không?
Con chó cạ cạ vào bàn chân của Hàn Tuyết Nhu, biểu hiện ra bộ dáng rất là vui sướng.
- Oa, nó thực thích cái tên Đường Đường này.
- Đường Đường, cho ta sờ một cái.
- Đường Đường, chị giới thiệu cho em bạn trai được không?
…
Vì lo chơi đùa với Đường Đường, nên có lẽ bốn cô gái cũng quên luôn mục đích đi shopping của mình rồi, ngay cả Đường Kim các nàng cũng quên mất.
Đường Kim có chút buồn bực, nhìn xung quanh thì thấy một cái ghế dài, hắn lập tức đi tới đó nằm ngủ. Vì tối hôm qua hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Vân Phỉ nên không có thời gian ngủ, hiện giờ hắn thật sự rất mệt nên chỉ muốn ngủ.
Đường Kim ngủ được một lúc, còn bốn cô gái vẫn tiếp tục chơi với con chó, không biết chơi được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng gầm phẫn nộ có chút quen tai:
- Chính là các cô ấy, chính các cô ấy đã trộm chó của tôi.
Bốn cô gái đang chơi đùa vui vẻ thì bị ngắt ngang, các nàng liền ngẫng đầu lên nhìn, thì lại thấy người nam nhân trẻ tuổi người gặp người ghét, chó gặp chó sủa, đi cùng với hai người cảnh sát.
Quảng trường Ninh Sơn luôn luôn có cảnh sát tuần tra, có hai cảnh sát đi chung với nam nhân trẻ tuổi, một là trung niên trên bốn mươi tuổi, một là thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Cảnh sát trung niên liếc nhìn đám người Hàn Tuyết Nhu để dò xét, sau đó nhìn sang con chó trắng, hơi hơi nhíu máy nói:
- Nói tôi nghe, tại sao lại xảy ra việc này? Xem ra tuổi của mấy người cũng không lớn, nhìn cũng không giống với đám người trộm cướp, có phải hiểu lầm hay không?
- Không có hiểu lầm, các cô ấy đã trộm chó của tôi, con chó này tôi mua mất mười vạn đồng, mau đem các cô ấy bắt lại.
Nam nhân trẻ tuổi cười lạnh nhìn bốn cô gái.
- Này ai trộm chó của cậu vậy? Rõ ràng là….
Đặng Bình Bình rất tức giận nhưng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Hàn Tuyết Nhu đột nhiên đoạt lấy:
- Đúng vậy, con chó này là của tôi.
- Hả?
Đặng Bình Bình ngẩn ngơ, Hồ Hiểu Vân cùng Ngô Mỹ Phương cũng ngẩn ra, trong lòng hiện lên một câu hỏi, Hàn Tuyết Nhu muốn làm gì đây
Hàn Tuyết Nhu lại cười ngọt ngào:
- Chú cảnh sát, đầu óc người này có vấn đề, con chó này rõ ràng là của tôi, hắn lại nói là của hắn, có cái gì để chứng mình con chó này là của hắn không?
Đường Kim nói xong những lời này, liền làm cho bốn cô gái có chút sững sờ, mũ Lv? Hắn có đội mũ Lv sao?
Bốn cô gái không hẹn mà cùng nhìn lên đầu của nam nhân trẻ tuổi, nhưng họ lại không thấy cái mũ nào hết.
- Mũ Lv? Đây không phải là mũ xanh hay sao?
Hàn Tuyết Nhu lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu.
Đặng Bình Bình lại càng khoa trương, cười lớn nói:
- Ha ha, mũ Lv, chính mũ xanh. (cắm sừng)
Lời này vừa nói ra, mọi người liền hiểu rõ ra, lập tức bốn cô gái liền nhìn về phía Đường Kim, trong lòng họ đều nói thầm, miệng của người này thật lợi hại.
- Cậu nói cái gì?
Vừa mới khoe khoang một phen đã bị Đường Kim bơm cho một câu làm hắn tức đến nổ phổi, hắn căm tức nhìn Đường Kim, nắm tay nắm chặt lại như muốn xông lên nện cho Đường Kim một trận.
- Tôi có nói sai sao?
Đường Kim làm ra một bộ dáng vô tội:
- Thích chó không phải là sai, con chó kia của cậu đúng là rất khả ái, nhưng thích đến cuồng như vậy thì vợ cậu không cho đội mũ xanh mới là, trừ phi cậu mãi FA.
- Tôi thấy hắn đã cưới con chó làm vợ mất rồi.
Đặng Bình Bình bĩu môi.
- Mọi người không thấy ngay cả con chó cũng không chịu làm vợ hắn à, nó cứ đứng đây luyến tiếc không chịu đi.
Đường Kim hì hì cười nói, hắn nói đúng là không sai, từ lúc Hàn Tuyết Nhu bỏ con chó xuống đất đến giờ, nó vẫn như cũ đứng dưới chân Hàn Tuyết Nhu luyến tiếc không đi.
- Bối Bối, lại đây.
Nam nhân trẻ tuổi thấy vậy gầm lên một tiếng.
Bối Bối không có chút phản ứng, vẫn dùng đầu ghé vào mu bàn chân Hàn Tuyết Nhan.
- Người này đúng là đáng ghét, ngay cả con chó của hắn cũng ghét hắn.
Đặng Bình Bình cảm khái nói, ban đầu nàng bị nam nhân trẻ tuổi nói nàng không bằng giá của con chó, bây giờ có cơ hội lập tức trả đũa.
- Đúng vậy, thật là người gặp người ghét, chó thấy chó sủa.
Hồ Hiểu Vân đứng kế bên lập tức hát đệm.
Ngô Mỹ Phương cũng không chịu cô đơn, cũng bơm xăng một câu:
- Bởi vậy mới có người đi trên đường bị một trăm con chó cùng nhau cắn.
- Trên đường có nhiều chó như vậy sao?
Đặng Bình Bình có chút ngạc nhiên nói.
- Đây là nghệ thuật nói quá, cậu không biết sao? Nếu thế thì về tìm sách ngữ văn mà học đi.
Ngô Mỹ Phương nói.
Mấy cô gái ngươi một câu ta một câu, khiến cho mặt nam nhân trẻ tuổi lúc trắng lúc xanh, nắm tay nắm chặt lại, tựa hồ rất phẫn nộ, nhưng làm cho Đường Kim thật vọng là người này không nói một lời nào liền xoay người đi.
Bốn cô gái thấy vậy cũng có chút sửng sốt, người này cứ như vậy mà đi?
- Cứ như vậy mà đi à?
Đặng Bình Bình có chút ngẩn người.
- Ngay cả con chó cũng không cần?
Ngô Mỹ Phương có chút ngạc nhiên:
- Kỳ lạ thật, tôi thấy tên này giống như xem con chó còn quan trọng hơn cả vợ hắn, như thế nào hắn không nói gì hết đã bỏ đi rồi
- Mặc kệ hắn, hắn không cần chúng ta đem về ký túc xá nuôi, con chó này thật đáng yêu a.
Hồ Hiểu Vân có chút hưng phấn.
- Hàn Tuyết Nhu cậu nói đi, muốn mang con chó này về nuôi hay không? Tôi cảm thấy nó rất thích cậu.
Đặng Bình Bình hỏi.
- Ừ mang về nuôi, nếu tên kia đến đòi, tôi bỏ tiền ra mua lại là được.
Hàn Tuyết Nhu cũng rất thích con chó nhỏ này, nàng cũng không thiếu tiền, cho nên giá bao nhiêu nàng cũng mua lại cho bằng được.
- Ha ha, trước tiên tụi mình đặt tên mới cho con chó này đi.
Đặng Bình Bình vui vẻ nói một câu:
- Lúc trước nó tên là Bối Bối, bây giờ đổi thành cục cưng đi, hay là Bảo Bối cũng được.
- Rất tục, tôi cảm thấy kêu là vàng, hay là bạc cũng được.
Hàn Tuyết Nhu liếc mặt nhìn Đường Kim một cái rồi cười nói.
- Không bằng gọi luôn là Đường Kim đi.
Ngô Mỹ Phương buột miệng nói.
Đường Kim có chút buồn bực:
- Tôi cảm thấy nên gọi là Ôn Nhu hay là Tuyết Tuyết đi, mấy người xem lông của nó trắng như vậy, kêu là Tuyết Tuyết rất hợp nha.
- Tôi quyết định kêu là Đường Đường.
Hàn Tuyết Nhu la lớn.
- Đường Đường? Đường Kim Đường thì sao?
Đặng Bình Bình hì hì cười.
- Không được, nó màu trắng làm sao có thể gọi là Đường Kim Đường.
Hàn Tuyết Nhu nói:
- Đường Tuyết cũng được, thôi sau này kêu nó là Đường Đường đi.
Cuối cùng nàng còn nhìn con chó hì hì cười:
- Đường Đường, sau này gọi mày là Đường Đường, mày có thích không?
Con chó cạ cạ vào bàn chân của Hàn Tuyết Nhu, biểu hiện ra bộ dáng rất là vui sướng.
- Oa, nó thực thích cái tên Đường Đường này.
- Đường Đường, cho ta sờ một cái.
- Đường Đường, chị giới thiệu cho em bạn trai được không?
…
Vì lo chơi đùa với Đường Đường, nên có lẽ bốn cô gái cũng quên luôn mục đích đi shopping của mình rồi, ngay cả Đường Kim các nàng cũng quên mất.
Đường Kim có chút buồn bực, nhìn xung quanh thì thấy một cái ghế dài, hắn lập tức đi tới đó nằm ngủ. Vì tối hôm qua hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tô Vân Phỉ nên không có thời gian ngủ, hiện giờ hắn thật sự rất mệt nên chỉ muốn ngủ.
Đường Kim ngủ được một lúc, còn bốn cô gái vẫn tiếp tục chơi với con chó, không biết chơi được bao lâu thì đột nhiên nghe được tiếng gầm phẫn nộ có chút quen tai:
- Chính là các cô ấy, chính các cô ấy đã trộm chó của tôi.
Bốn cô gái đang chơi đùa vui vẻ thì bị ngắt ngang, các nàng liền ngẫng đầu lên nhìn, thì lại thấy người nam nhân trẻ tuổi người gặp người ghét, chó gặp chó sủa, đi cùng với hai người cảnh sát.
Quảng trường Ninh Sơn luôn luôn có cảnh sát tuần tra, có hai cảnh sát đi chung với nam nhân trẻ tuổi, một là trung niên trên bốn mươi tuổi, một là thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Cảnh sát trung niên liếc nhìn đám người Hàn Tuyết Nhu để dò xét, sau đó nhìn sang con chó trắng, hơi hơi nhíu máy nói:
- Nói tôi nghe, tại sao lại xảy ra việc này? Xem ra tuổi của mấy người cũng không lớn, nhìn cũng không giống với đám người trộm cướp, có phải hiểu lầm hay không?
- Không có hiểu lầm, các cô ấy đã trộm chó của tôi, con chó này tôi mua mất mười vạn đồng, mau đem các cô ấy bắt lại.
Nam nhân trẻ tuổi cười lạnh nhìn bốn cô gái.
- Này ai trộm chó của cậu vậy? Rõ ràng là….
Đặng Bình Bình rất tức giận nhưng còn chưa nói dứt lời, thì đã bị Hàn Tuyết Nhu đột nhiên đoạt lấy:
- Đúng vậy, con chó này là của tôi.
- Hả?
Đặng Bình Bình ngẩn ngơ, Hồ Hiểu Vân cùng Ngô Mỹ Phương cũng ngẩn ra, trong lòng hiện lên một câu hỏi, Hàn Tuyết Nhu muốn làm gì đây
Hàn Tuyết Nhu lại cười ngọt ngào:
- Chú cảnh sát, đầu óc người này có vấn đề, con chó này rõ ràng là của tôi, hắn lại nói là của hắn, có cái gì để chứng mình con chó này là của hắn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.