Chương 250: Nhiệm vụ của Đường Kim
Tâm Tại Lưu Lãng
31/03/2014
Mà gần như cùng lúc, Hàn Tuyết Nhu cũng nghe thấy người bên kia nói:
- Tôi tìm Đường Kim.
Hai người theo bản năng đưa điện thoại ra nhìn, sau đó đưa điện thoại cho đối phương. Hóa ra vừa rồi cầm nhầm máy.
Hàn Tuyết Nhu vừa nhìn vào điện thoại, nhất thời hơi kinh hoảng:
- Mẹ, là con... Con ở đây ăn sáng... A, không đúng, là ăn trưa. Ở bên ngoài, vâng, ăn cùng bạn ạ, vừa rồi con vào phòng rửa tay... Á...
Vừa nghe điện thoại, Hàn Tuyết Nhu vừa nhảy dựng khỏi giường. Chị là vừa nhảy lên, nàng đã kêu đau đớn, lại ngã xuống giường, đồng thời còn phải giải thích với người kia:
- Không có gì đâu, không cẩn thận đụng phải góc bàn... Mẹ đến Ninh Sơn rồi sao? A, vâng! Con lập tức ăn xong, lát nữa sẽ qua đó...
Mà Đường Kim giờ phút này cũng đặt điện thoại xuống. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng nàng cũng nói rất đơn giản, chỉ bảo hắn tới trụ sở một chuyến mà thôi.
- Em phải đi, mẹ em tới đây rồi, bà muốn đón em về nhà.
Hàn Tuyết Nhu không dám làm động tác mạnh, cẩn thận rời giường, đồng thời cầm khăn tắm che người lại.
- Em phải về nhà thật sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Hôm qua em nói phải về nhà, không phải gạt anh hả?
- Tết Trung Thu tất nhiên phải về rồi, em còn phải sang nhà bà ngoại nữa.
Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút, sau đó nàng phát hiện Đường Kim vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, nàng hờn dỗi:
- Nè, sắc lang! Đừng nhìn nữa, anh còn chưa nhìn đủ sao?
- Phong cảnh xinh đẹp như vậy, làm sao mà nhìn đủ được?
Đường Kim cười hì hì, mò tay kéo Hàn Tuyết Nhu lại, một tay thò vào trong khăn tắm:
- Cưng à, nếu không anh về cùng em, thuận tiện gặp mẹ vợ?
- Không cần, mẹ em còn chưa biết em có bạn trai. Em cũng không muốn gây bất ngờ cho ba.
Hàn Tuyết Nhu đột nhiên dùng sức cấu cái tay hư hỏng của Đường Kim:
- Đừng lộn xộn, em phải đi thật mà.
Đường Kim hơi luyến tiếc buông Hàn Tuyết Nhu ra. Hắn vừa nếm mùi ngon, thật sự không muốn tách khỏi nàng. Nhưng bây giờ vừa lúc dịp nghỉ trung thu, Hàn Tuyết Nhu muốn đoàn tụ với người nhà, hắn tất nhiên không thể mạnh mẽ giữ nàng lại.
Hàn Tuyết Nhu lại rời khỏi giường lớn, vội vã mặc quần áo rời đi. Đường Kim chờ thêm vài phút rồi cũng rời khỏi khách sạn.
Biệt thự Ninh Sơn, trụ sở tạm thời của Ám Kiếm.
Trong viện, bảy người cũng không huấn luyện. Ninh Tâm Tĩnh đứng ở cửa, xem ra đang đợi Đường Kim, mà Lục Ly thì nhìn bóng lưng Ninh Tâm Tĩnh, có chút phức tạp. Còn năm người mới, hai nữ đang nhìn một chiếc Hummer dừng trong sân. Hai người đều muốn leo lên, lái Hummer đi, chỉ tội không có chìa.
Trong hai cô gái, có một người lớn lên hơi giống con trai tên là Ngô Ý, nàng mới mười tám tuổi. Mà người còn lại tên là Trình Lâm, nàng hai mươi tám tuổi, tướng mạo không quá xinh đẹp, nhưng vóc người lại tương đối khá, rất đầy đặn, mà mặc cũng thiếu vải nữa. Nhìn kỹ ánh mắt của nàng, người ta sẽ thấy một tia tang thương, dường như là loại đàn bà có chuyện xưa.
- Ngô Ý, một cô bé như em, lái Hummer này không thích hợp đâu.
Trình Lâm đang dạy dỗ Ngô Ý.
- Chị Lâm, Hummer thích hợp cho đàn ông lái, chị nhìn em càng lớn càng giống con trai, em lái tất nhiên là thích hợp rồi.
Ngô Ý cảm thấy hứng thú với chiếc Hummer mà.
- Tôi nói hai cô tranh giành cái gì? Xe này là của Đường Kim, các cô muốn thì còn phải hỏi hắn xem có đồng ý hay không đã.
Ba đội viên nam mở miệng.
Đúng lúc này, một thanh âm lại tiếp lời:
- Các cô thích chiếc Hummer này hả? Rất đơn giản, giúp tôi làm một chuyện, xe này là của hai cô.
Một thiếu niên xuất hiện, chính là Đường Kim.
Mấy ánh mắt cùng nhìn lại, Ninh Tâm Tĩnh cũng xoay người nhìn về phía bên này. Mỗi người đều kinh ngạc không dứt, tên này xuất hiện kiểu gì?
Ninh Tâm Tĩnh lại càng mê hoặc, nàng vẫn đứng ở cửa, từ đầu tới cuối cũng không thấy hắn mà.
- Phải giúp cậu làm chuyện gì nha?
Ngô Ý có chút hưng phấn hỏi.
- Mặc kệ chuyện gì, tôi nhận!
Trình Lâm cũng lập tức nói.
- Đừng đoạt, một người làm thì tôi không yên tâm, cho nên, hai người các cô cùng đi. Chuyện làm thỏa đáng, chiếc Hummer này sẽ là tài sản chung của hai người.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Hôm nay tâm tình tôi rất tốt. Cơ hội hiếm có, có muốn làm hay không thì tùy các cô.
- Vừa thuê phòng với con gái, tất nhiên tâm tình tốt rồi.
Trình Lâm thuận miệng nói.
- Ế, chị Lâm, sao chị biết hắn mướn phòng với con gái?
Ngô Ý có chút ngạc nhiên.
- Em không thấy trên người hắn toàn mùi nước hoa phụ nữ sao?
Trình Lâm miễn cưỡng nói.
- Không phải mùi nước hoa, đây là mùi thơm tự nhiên của thân thể.
Đường Kim chân thành sửa lại cho đúng, sau đó nhìn hai nàng:
- Nè, rốt cuộc hai cô có nhận nhiệm vụ hay không?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Nhận!
Trình Lâm hình như cũng không sợ Đường Kim, nói chuyện với hắn rất tự nhiên.
- Tôi cũng nhận nha.
Ngô Ý không cam lòng tụt hậu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi một câu:
- Chuyện này... Đường Kim, là nhiệm vụ gì vậy?
- Thật ra thì rất đơn giản, bạn gái của tôi phải về nhà, tôi hi vọng các cô bảo vệ cô ấy vài ngày. À, gần đây hình như hơi loạn, tôi cẩn thận một chút vẫn hơn, ai bảo bạn gái của tôi thật xinh đẹp chứ.
Đường Kim lấy chìa khóa xe, ném cho Trình Lâm:
- Bạn gái của tôi là Hàn Tuyết Nhu, bây giờ còn ở Ninh Sơn Nhị Trung. Tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, các cô có thể đi tìm.
Trình Lâm nhận chìa khóa, cũng chưa rời đi ngay, mà nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, chúng tôi có thể đi không?
- Đi đi.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu.
Trình Lâm còn chưa nói gì, Ngô Ý đã cao hứng thúc giục:
- Chị Lâm, chị Lâm, mau lái xe a!
- Đừng nóng vội, mang theo vũ khí, đề phòng có chuyện.
Ninh Tâm Tĩnh lại nói.
- Vâng, huấn luyện viên.
Hai người đáp một tiếng, sau đó chạy vào trong biệt thự.
Ba đội viên nam nhìn mà thèm. Tên vừa nãy nói chuyện nhìn về phía Đường Kim, ngượng ngùng cười một tiếng:
- Thế này... cậu còn nhiệm vụ nào tương tự cho chúng tôi không?
Đường Kim còn chưa nói, Ninh Tâm Tĩnh đã nói trước:
- Các cậu có nhiệm vụ khác, đây cũng là nguyên nhân tôi gọi Đường Kim tới đây.
- Cưng à, anh tìm cho em hai vệ sĩ, lát nữa hai cô ấy sẽ tới tìm em...
Đường Kim đang gọi điện cho Hàn Tuyết Nhu. Qua vài phút mới cúp máy, nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, chẳng lẽ tôi cũng có nhiệm vụ?
- Không sai.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
- Bên tình báo nhận được tin tức, chúng ta có đủ lý do để tin tưởng, trong lúc quốc khánh sẽ có một cuộc tập kích khủng bố nhằm vào thành phố Ninh Sơn. Có thể hiện tại phần tử khủng bố đã tiến vào Ninh Sơn, chúng ta cần tìm ra bọn chúng.
- Tôi tìm Đường Kim.
Hai người theo bản năng đưa điện thoại ra nhìn, sau đó đưa điện thoại cho đối phương. Hóa ra vừa rồi cầm nhầm máy.
Hàn Tuyết Nhu vừa nhìn vào điện thoại, nhất thời hơi kinh hoảng:
- Mẹ, là con... Con ở đây ăn sáng... A, không đúng, là ăn trưa. Ở bên ngoài, vâng, ăn cùng bạn ạ, vừa rồi con vào phòng rửa tay... Á...
Vừa nghe điện thoại, Hàn Tuyết Nhu vừa nhảy dựng khỏi giường. Chị là vừa nhảy lên, nàng đã kêu đau đớn, lại ngã xuống giường, đồng thời còn phải giải thích với người kia:
- Không có gì đâu, không cẩn thận đụng phải góc bàn... Mẹ đến Ninh Sơn rồi sao? A, vâng! Con lập tức ăn xong, lát nữa sẽ qua đó...
Mà Đường Kim giờ phút này cũng đặt điện thoại xuống. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại của Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng nàng cũng nói rất đơn giản, chỉ bảo hắn tới trụ sở một chuyến mà thôi.
- Em phải đi, mẹ em tới đây rồi, bà muốn đón em về nhà.
Hàn Tuyết Nhu không dám làm động tác mạnh, cẩn thận rời giường, đồng thời cầm khăn tắm che người lại.
- Em phải về nhà thật sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên:
- Hôm qua em nói phải về nhà, không phải gạt anh hả?
- Tết Trung Thu tất nhiên phải về rồi, em còn phải sang nhà bà ngoại nữa.
Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút, sau đó nàng phát hiện Đường Kim vẫn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, nàng hờn dỗi:
- Nè, sắc lang! Đừng nhìn nữa, anh còn chưa nhìn đủ sao?
- Phong cảnh xinh đẹp như vậy, làm sao mà nhìn đủ được?
Đường Kim cười hì hì, mò tay kéo Hàn Tuyết Nhu lại, một tay thò vào trong khăn tắm:
- Cưng à, nếu không anh về cùng em, thuận tiện gặp mẹ vợ?
- Không cần, mẹ em còn chưa biết em có bạn trai. Em cũng không muốn gây bất ngờ cho ba.
Hàn Tuyết Nhu đột nhiên dùng sức cấu cái tay hư hỏng của Đường Kim:
- Đừng lộn xộn, em phải đi thật mà.
Đường Kim hơi luyến tiếc buông Hàn Tuyết Nhu ra. Hắn vừa nếm mùi ngon, thật sự không muốn tách khỏi nàng. Nhưng bây giờ vừa lúc dịp nghỉ trung thu, Hàn Tuyết Nhu muốn đoàn tụ với người nhà, hắn tất nhiên không thể mạnh mẽ giữ nàng lại.
Hàn Tuyết Nhu lại rời khỏi giường lớn, vội vã mặc quần áo rời đi. Đường Kim chờ thêm vài phút rồi cũng rời khỏi khách sạn.
Biệt thự Ninh Sơn, trụ sở tạm thời của Ám Kiếm.
Trong viện, bảy người cũng không huấn luyện. Ninh Tâm Tĩnh đứng ở cửa, xem ra đang đợi Đường Kim, mà Lục Ly thì nhìn bóng lưng Ninh Tâm Tĩnh, có chút phức tạp. Còn năm người mới, hai nữ đang nhìn một chiếc Hummer dừng trong sân. Hai người đều muốn leo lên, lái Hummer đi, chỉ tội không có chìa.
Trong hai cô gái, có một người lớn lên hơi giống con trai tên là Ngô Ý, nàng mới mười tám tuổi. Mà người còn lại tên là Trình Lâm, nàng hai mươi tám tuổi, tướng mạo không quá xinh đẹp, nhưng vóc người lại tương đối khá, rất đầy đặn, mà mặc cũng thiếu vải nữa. Nhìn kỹ ánh mắt của nàng, người ta sẽ thấy một tia tang thương, dường như là loại đàn bà có chuyện xưa.
- Ngô Ý, một cô bé như em, lái Hummer này không thích hợp đâu.
Trình Lâm đang dạy dỗ Ngô Ý.
- Chị Lâm, Hummer thích hợp cho đàn ông lái, chị nhìn em càng lớn càng giống con trai, em lái tất nhiên là thích hợp rồi.
Ngô Ý cảm thấy hứng thú với chiếc Hummer mà.
- Tôi nói hai cô tranh giành cái gì? Xe này là của Đường Kim, các cô muốn thì còn phải hỏi hắn xem có đồng ý hay không đã.
Ba đội viên nam mở miệng.
Đúng lúc này, một thanh âm lại tiếp lời:
- Các cô thích chiếc Hummer này hả? Rất đơn giản, giúp tôi làm một chuyện, xe này là của hai cô.
Một thiếu niên xuất hiện, chính là Đường Kim.
Mấy ánh mắt cùng nhìn lại, Ninh Tâm Tĩnh cũng xoay người nhìn về phía bên này. Mỗi người đều kinh ngạc không dứt, tên này xuất hiện kiểu gì?
Ninh Tâm Tĩnh lại càng mê hoặc, nàng vẫn đứng ở cửa, từ đầu tới cuối cũng không thấy hắn mà.
- Phải giúp cậu làm chuyện gì nha?
Ngô Ý có chút hưng phấn hỏi.
- Mặc kệ chuyện gì, tôi nhận!
Trình Lâm cũng lập tức nói.
- Đừng đoạt, một người làm thì tôi không yên tâm, cho nên, hai người các cô cùng đi. Chuyện làm thỏa đáng, chiếc Hummer này sẽ là tài sản chung của hai người.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Hôm nay tâm tình tôi rất tốt. Cơ hội hiếm có, có muốn làm hay không thì tùy các cô.
- Vừa thuê phòng với con gái, tất nhiên tâm tình tốt rồi.
Trình Lâm thuận miệng nói.
- Ế, chị Lâm, sao chị biết hắn mướn phòng với con gái?
Ngô Ý có chút ngạc nhiên.
- Em không thấy trên người hắn toàn mùi nước hoa phụ nữ sao?
Trình Lâm miễn cưỡng nói.
- Không phải mùi nước hoa, đây là mùi thơm tự nhiên của thân thể.
Đường Kim chân thành sửa lại cho đúng, sau đó nhìn hai nàng:
- Nè, rốt cuộc hai cô có nhận nhiệm vụ hay không?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Nhận!
Trình Lâm hình như cũng không sợ Đường Kim, nói chuyện với hắn rất tự nhiên.
- Tôi cũng nhận nha.
Ngô Ý không cam lòng tụt hậu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi một câu:
- Chuyện này... Đường Kim, là nhiệm vụ gì vậy?
- Thật ra thì rất đơn giản, bạn gái của tôi phải về nhà, tôi hi vọng các cô bảo vệ cô ấy vài ngày. À, gần đây hình như hơi loạn, tôi cẩn thận một chút vẫn hơn, ai bảo bạn gái của tôi thật xinh đẹp chứ.
Đường Kim lấy chìa khóa xe, ném cho Trình Lâm:
- Bạn gái của tôi là Hàn Tuyết Nhu, bây giờ còn ở Ninh Sơn Nhị Trung. Tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, các cô có thể đi tìm.
Trình Lâm nhận chìa khóa, cũng chưa rời đi ngay, mà nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, chúng tôi có thể đi không?
- Đi đi.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu.
Trình Lâm còn chưa nói gì, Ngô Ý đã cao hứng thúc giục:
- Chị Lâm, chị Lâm, mau lái xe a!
- Đừng nóng vội, mang theo vũ khí, đề phòng có chuyện.
Ninh Tâm Tĩnh lại nói.
- Vâng, huấn luyện viên.
Hai người đáp một tiếng, sau đó chạy vào trong biệt thự.
Ba đội viên nam nhìn mà thèm. Tên vừa nãy nói chuyện nhìn về phía Đường Kim, ngượng ngùng cười một tiếng:
- Thế này... cậu còn nhiệm vụ nào tương tự cho chúng tôi không?
Đường Kim còn chưa nói, Ninh Tâm Tĩnh đã nói trước:
- Các cậu có nhiệm vụ khác, đây cũng là nguyên nhân tôi gọi Đường Kim tới đây.
- Cưng à, anh tìm cho em hai vệ sĩ, lát nữa hai cô ấy sẽ tới tìm em...
Đường Kim đang gọi điện cho Hàn Tuyết Nhu. Qua vài phút mới cúp máy, nhìn về phía Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, chẳng lẽ tôi cũng có nhiệm vụ?
- Không sai.
Ninh Tâm Tĩnh gật đầu:
- Bên tình báo nhận được tin tức, chúng ta có đủ lý do để tin tưởng, trong lúc quốc khánh sẽ có một cuộc tập kích khủng bố nhằm vào thành phố Ninh Sơn. Có thể hiện tại phần tử khủng bố đã tiến vào Ninh Sơn, chúng ta cần tìm ra bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.