Chương 204: Sao Đường Kim còn chưa tới?
Tâm Tại Lưu Lãng
22/03/2014
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Lần này dạo phố cũng thật thuận lợi, Hàn Tuyết Nhu thu hoạch tương đối nhiều, Đường Kim cũng mở rộng tầm mắt, bởi Hàn Tuyết Nhu ít nhất cũng thử chừng trăm bộ quần áo cho hắn xem. Chỉ có một điều không hoàn mỹ là lúc đến cửa hàng nội y thì lại không cho hắn nhìn.
Bởi vì rời giường tương đối trễ, đi dạo một tẹo là đã đến trưa, lại chỉ ăn một vài thứ ở KFC, rồi đi dạo một chút, bất tri bất giác đã đến hai giờ chiều.
Trịnh Vân Hạo lại gọi điện tới:
- Đường Kim, cậu còn chưa tới sao?
- À, chờ một chút, tôi còn đang bận dạo phố, các cậu cứ thi đấu trước đi, tôi tới sau.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Thế cậu nhanh lên một tý nha!
Trịnh Vân Hạo hơi nóng nảy, thằng này không lâm trận bỏ chạy đấy chứ?
- Yên tâm, trước khi các người thua trận, nhất định tôi sẽ xuất hiện.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó cúp điện thoại.
- Là Trịnh Vân Hạo giục anh hả?
Hàn Tuyết Nhu cũng phát hiện đã muộn:
- Nếu không thì chúng ta về thôi?
- Không sao, đi dạo đến khi nào em chán thì thôi.
Đường Kim cũng chẳng để ý:
- Ba giờ mới thi đấu, bốn rưỡi mới kết thúc. Chúng ta cứ tới trước khi kết thúc là được rồi.
Hàn Tuyết Nhu liếc một chiếc quần xinh đẹp cách đó không xa, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi:
- Cũng được, em lại thử một chút, cũng chỉ thử mỗi cái này thôi!
Trong phạm vi thành phố Ninh Sơn có hai trường trung học trọng điểm. Một là Ninh Sơn Nhị Trung, còn một là Ninh Sơn Nhất Trung.
Ninh Sơn Nhất Trung ở phía bắc đã có lịch sử từ lâu, từ khi xây trường đã có đến trăm năm lịch sử, vẫn luôn tuyên truyền với bên ngoài mình có danh tiếng trăm năm. Mà trong quá khứ, Ninh Sơn Nhất Trung quả thật cũng có ít thành tích huy hoàng, là trường trung học trọng điểm của thành phố.
Ninh Sơn Nhị Trung lũng loạn học sinh khá giỏi trong cả thành phố Ninh Sơn, cho đến khi Ninh Sơn Nhị Trung xuất hiện mới phá vỡ cục diện này. Thành lập chưa đầy hai mươi năm, Ninh Sơn Nhị Trung đã đuổi kịp Nhất Trung, sau đó lại dùng thời gian mấy năm ngắn ngủn để vượt qua đối thủ. Bây giờ, Ninh Sơn Nhị Trung đã là trường học danh tiếng nhất cả Ninh Sơn, còn về Ninh Sơn Nhất Trung đã bắt đầu luân lạc tới mức cạnh tranh trình độ với các trường trung học cấp huyện phía dưới.
Dĩ nhiên, trong thành phố Ninh Sơn này, Ninh Sơn Nhất Trung vẫn là đối thủ trực tiếp của Ninh Sơn Nhị Trung. Mà học sinh hai trường vẫn thỉnh thoảng lập war trên mạng, mà cuộc thi khiêu chiến trung học này cũng bắt đầu từ một lần war những năm trước.
Năm năm trước, lúc thi tốt nghiệp xong, Ninh Sơn Nhị Trung truyền tin chiến thắng, vượt xa Ninh Sơn Nhất Trung. Có một học sinh của Nhất Trung post bài, nói học sinh Nhị Trung là đồ mọt sách, chỉ biết đi học đến chết, các tố chất thân thể tổng hợp đều loạn xì ngậu. Mà topic của hắn cũng được một đám học sinh hưởng ứng, và học sinh Nhị Trung cũng phản kích. Trận war này nghe nói kéo dài bảy ngày bảy đêm, cuối cùng thành ra cái loại khiêu chiến trung học như bây giờ.
Cuộc thi này nói trắng ra thì là cuộc đối đầu giữa Nhất Trung và Nhị Trung, mặc dù người sáng lập là học sinh, nhưng hiện tại đã có bản chất nửa chính thức. Trên thực tế là do hội học sinh hai bên đảm nhiệm tiến hành, hàng năm tổ chức một lần, chỉ có học sinh lớp mười tham gia, mà thời gian tranh tài chính là ngày chủ nhật thứ hai sau khi khai giảng, đấu liên tục ba trận.
Đến giờ, khiêu chiến trung học đã được tiến hành bốn lần, Ninh Sơn Nhị Trung cũng thất bại thảm hại. Ngoại trừ lần thứ hai chiến thắng, ba lần khác đều thất bại. Mà điều này cũng là cái cớ cho Nhất Trung khinh bỉ Nhị Trung, bởi vì... theo thuyết pháp của họ thì Ninh Sơn Nhị Trung toàn một lũ mọt sách.
Còn mười phút nữa là 3h, trên sân bóng của Ninh Sơn Nhất Trung chia ra hai đội rõ ràng. Mà trên khán đài cũng có không ít người xem, chủ nhà Ninh Sơn Nhất Trung có hơn một ngàn khán giả, mà Ninh Sơn Nhị Trung cũng có mấy trăm mạng trợ uy.
- Trịnh Vân Hạo, sao Đường Kim còn chưa tới?
Cầu thủ số 9 đội Nhị Trung không nhịn được mà hỏi.
Trịnh Vân Hạo mặc áo số 10, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Đường Kim nói với tôi là sẽ đến, chẳng qua hình như hiện tại hắn còn đi dạo phố với Hàn Tuyết Nhu, phải muộn một chút.
- Loại học sinh vô kỷ luật như vậy, còn ra thể thống gì?
Thanh âm giận dữ truyền đến, chính là thầy thể dục Chu Cương Cường, mà hiện tại hắn chính là huấn luyện viên:
- Không cần chờ hắn nữa, Trịnh Vân Hạo, các em chuẩn bị ra sân, dựa theo bố trí trước đó, tăng cường tấn công, tiến hành đôi công với bọn họ. Thầy tin chắc các em sẽ chiến thắng!
- Vâng, thưa thầy.
Trịnh Vân Hạo cũng hết cách, Đường Kim không tới, vậy bọn họ chỉ có thể chiến đấu theo cách bình thường. Mặc dù hắn cảm thấy phòng thủ phản công tốt hơn, nhưng huấn luyện viên Chu Cương Cường đã nói vậy thì hắn cũng đành đá đôi công vậy.
Trịnh Vân Hạo xem ra, đội bóng của họ đã là mạnh nhất trong lịch sử Ninh Sơn Nhị Trung rồi. Mặc dù đôi công với Nhất Trung thì cũng không bị thiệt quá nhiều.
Đáng tiếc, lúc tranh tài bắt đầu, Trịnh Vân Hạo cũng phát hiện ra, mơ thì đẹp, mà thực tế tàn khốc. Mới qua nửa hiệp đầu tiên, Ninh Sơn Nhất Trung cũng đã dẫn 3 - 0 rồi. Mà Chu Cương Cường cũng bắt đầu cho bọn họ phòng thủ cũng không kịp nữa. Cuối cùng, hiệp một kết thúc với tỷ số 4 - 0 nghiêng về Nhất Trung.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, mọi người đều ủ rũ, mặc dù còn nửa trận, nhưng ai cũng biết là không tránh nổi một trận thảm bại.
- Gặp quỷ rồi, tôi hoài nghi số chín và số mười tám của bên kia là dân chuyên nghiệp, họ hoàn toàn không giống học sinh!
Số chín của Nhị Trung có chút phẫn nộ.
- Hi vọng Đường Kim đến kịp.
Sắc mặt Trịnh Vân Hạo hơi tái nhợt, hiệp một hắn đã rất liều mạng, có chút thoát lực rồi:
- Tôi lại gọi điện thúc giục.
- Gọi cái gì? Hắn có đến thì tôi cũng không cho hắn ra sân!
Chu Cương Cường giận dữ hét lên.
Hắn vừa hét lên câu này thì đã có người chỉ trỏ:
- Nhìn xem, là Ferrari của Hàn Tuyết Nhu!
- Đường Kim! Nhất định Đường Kim tới rồi.
- Đúng là Đường Kim, lần này chúng ta được cứu rồi!
...
Ferrari nhanh chóng ngừng lại ngoài cửa sân bóng, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu xuống xe, đi vào trong sân. Trịnh Vân Hạo hưng phấn không thôi, vội vàng nghênh đón.
- Đường Kim, rốt cuộc cậu cũng tới, nếu không thì chúng ta thua mất!
Trịnh Vân Hạo cuống quýt nói.
- Tôi nói rồi, cho dù có tới thì cũng không được ra sân!
Đường Kim còn chưa nói thì Chu Cương Cường đã hét lên một lần nữa:
- Dù thua hay là thắng thì cũng không cần loại học sinh như thế này tham gia trận đấu.
Biên Dịch: Hóng Heart
Lần này dạo phố cũng thật thuận lợi, Hàn Tuyết Nhu thu hoạch tương đối nhiều, Đường Kim cũng mở rộng tầm mắt, bởi Hàn Tuyết Nhu ít nhất cũng thử chừng trăm bộ quần áo cho hắn xem. Chỉ có một điều không hoàn mỹ là lúc đến cửa hàng nội y thì lại không cho hắn nhìn.
Bởi vì rời giường tương đối trễ, đi dạo một tẹo là đã đến trưa, lại chỉ ăn một vài thứ ở KFC, rồi đi dạo một chút, bất tri bất giác đã đến hai giờ chiều.
Trịnh Vân Hạo lại gọi điện tới:
- Đường Kim, cậu còn chưa tới sao?
- À, chờ một chút, tôi còn đang bận dạo phố, các cậu cứ thi đấu trước đi, tôi tới sau.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Thế cậu nhanh lên một tý nha!
Trịnh Vân Hạo hơi nóng nảy, thằng này không lâm trận bỏ chạy đấy chứ?
- Yên tâm, trước khi các người thua trận, nhất định tôi sẽ xuất hiện.
Đường Kim thuận miệng nói, sau đó cúp điện thoại.
- Là Trịnh Vân Hạo giục anh hả?
Hàn Tuyết Nhu cũng phát hiện đã muộn:
- Nếu không thì chúng ta về thôi?
- Không sao, đi dạo đến khi nào em chán thì thôi.
Đường Kim cũng chẳng để ý:
- Ba giờ mới thi đấu, bốn rưỡi mới kết thúc. Chúng ta cứ tới trước khi kết thúc là được rồi.
Hàn Tuyết Nhu liếc một chiếc quần xinh đẹp cách đó không xa, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi:
- Cũng được, em lại thử một chút, cũng chỉ thử mỗi cái này thôi!
Trong phạm vi thành phố Ninh Sơn có hai trường trung học trọng điểm. Một là Ninh Sơn Nhị Trung, còn một là Ninh Sơn Nhất Trung.
Ninh Sơn Nhất Trung ở phía bắc đã có lịch sử từ lâu, từ khi xây trường đã có đến trăm năm lịch sử, vẫn luôn tuyên truyền với bên ngoài mình có danh tiếng trăm năm. Mà trong quá khứ, Ninh Sơn Nhất Trung quả thật cũng có ít thành tích huy hoàng, là trường trung học trọng điểm của thành phố.
Ninh Sơn Nhị Trung lũng loạn học sinh khá giỏi trong cả thành phố Ninh Sơn, cho đến khi Ninh Sơn Nhị Trung xuất hiện mới phá vỡ cục diện này. Thành lập chưa đầy hai mươi năm, Ninh Sơn Nhị Trung đã đuổi kịp Nhất Trung, sau đó lại dùng thời gian mấy năm ngắn ngủn để vượt qua đối thủ. Bây giờ, Ninh Sơn Nhị Trung đã là trường học danh tiếng nhất cả Ninh Sơn, còn về Ninh Sơn Nhất Trung đã bắt đầu luân lạc tới mức cạnh tranh trình độ với các trường trung học cấp huyện phía dưới.
Dĩ nhiên, trong thành phố Ninh Sơn này, Ninh Sơn Nhất Trung vẫn là đối thủ trực tiếp của Ninh Sơn Nhị Trung. Mà học sinh hai trường vẫn thỉnh thoảng lập war trên mạng, mà cuộc thi khiêu chiến trung học này cũng bắt đầu từ một lần war những năm trước.
Năm năm trước, lúc thi tốt nghiệp xong, Ninh Sơn Nhị Trung truyền tin chiến thắng, vượt xa Ninh Sơn Nhất Trung. Có một học sinh của Nhất Trung post bài, nói học sinh Nhị Trung là đồ mọt sách, chỉ biết đi học đến chết, các tố chất thân thể tổng hợp đều loạn xì ngậu. Mà topic của hắn cũng được một đám học sinh hưởng ứng, và học sinh Nhị Trung cũng phản kích. Trận war này nghe nói kéo dài bảy ngày bảy đêm, cuối cùng thành ra cái loại khiêu chiến trung học như bây giờ.
Cuộc thi này nói trắng ra thì là cuộc đối đầu giữa Nhất Trung và Nhị Trung, mặc dù người sáng lập là học sinh, nhưng hiện tại đã có bản chất nửa chính thức. Trên thực tế là do hội học sinh hai bên đảm nhiệm tiến hành, hàng năm tổ chức một lần, chỉ có học sinh lớp mười tham gia, mà thời gian tranh tài chính là ngày chủ nhật thứ hai sau khi khai giảng, đấu liên tục ba trận.
Đến giờ, khiêu chiến trung học đã được tiến hành bốn lần, Ninh Sơn Nhị Trung cũng thất bại thảm hại. Ngoại trừ lần thứ hai chiến thắng, ba lần khác đều thất bại. Mà điều này cũng là cái cớ cho Nhất Trung khinh bỉ Nhị Trung, bởi vì... theo thuyết pháp của họ thì Ninh Sơn Nhị Trung toàn một lũ mọt sách.
Còn mười phút nữa là 3h, trên sân bóng của Ninh Sơn Nhất Trung chia ra hai đội rõ ràng. Mà trên khán đài cũng có không ít người xem, chủ nhà Ninh Sơn Nhất Trung có hơn một ngàn khán giả, mà Ninh Sơn Nhị Trung cũng có mấy trăm mạng trợ uy.
- Trịnh Vân Hạo, sao Đường Kim còn chưa tới?
Cầu thủ số 9 đội Nhị Trung không nhịn được mà hỏi.
Trịnh Vân Hạo mặc áo số 10, hắn lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Đường Kim nói với tôi là sẽ đến, chẳng qua hình như hiện tại hắn còn đi dạo phố với Hàn Tuyết Nhu, phải muộn một chút.
- Loại học sinh vô kỷ luật như vậy, còn ra thể thống gì?
Thanh âm giận dữ truyền đến, chính là thầy thể dục Chu Cương Cường, mà hiện tại hắn chính là huấn luyện viên:
- Không cần chờ hắn nữa, Trịnh Vân Hạo, các em chuẩn bị ra sân, dựa theo bố trí trước đó, tăng cường tấn công, tiến hành đôi công với bọn họ. Thầy tin chắc các em sẽ chiến thắng!
- Vâng, thưa thầy.
Trịnh Vân Hạo cũng hết cách, Đường Kim không tới, vậy bọn họ chỉ có thể chiến đấu theo cách bình thường. Mặc dù hắn cảm thấy phòng thủ phản công tốt hơn, nhưng huấn luyện viên Chu Cương Cường đã nói vậy thì hắn cũng đành đá đôi công vậy.
Trịnh Vân Hạo xem ra, đội bóng của họ đã là mạnh nhất trong lịch sử Ninh Sơn Nhị Trung rồi. Mặc dù đôi công với Nhất Trung thì cũng không bị thiệt quá nhiều.
Đáng tiếc, lúc tranh tài bắt đầu, Trịnh Vân Hạo cũng phát hiện ra, mơ thì đẹp, mà thực tế tàn khốc. Mới qua nửa hiệp đầu tiên, Ninh Sơn Nhất Trung cũng đã dẫn 3 - 0 rồi. Mà Chu Cương Cường cũng bắt đầu cho bọn họ phòng thủ cũng không kịp nữa. Cuối cùng, hiệp một kết thúc với tỷ số 4 - 0 nghiêng về Nhất Trung.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, mọi người đều ủ rũ, mặc dù còn nửa trận, nhưng ai cũng biết là không tránh nổi một trận thảm bại.
- Gặp quỷ rồi, tôi hoài nghi số chín và số mười tám của bên kia là dân chuyên nghiệp, họ hoàn toàn không giống học sinh!
Số chín của Nhị Trung có chút phẫn nộ.
- Hi vọng Đường Kim đến kịp.
Sắc mặt Trịnh Vân Hạo hơi tái nhợt, hiệp một hắn đã rất liều mạng, có chút thoát lực rồi:
- Tôi lại gọi điện thúc giục.
- Gọi cái gì? Hắn có đến thì tôi cũng không cho hắn ra sân!
Chu Cương Cường giận dữ hét lên.
Hắn vừa hét lên câu này thì đã có người chỉ trỏ:
- Nhìn xem, là Ferrari của Hàn Tuyết Nhu!
- Đường Kim! Nhất định Đường Kim tới rồi.
- Đúng là Đường Kim, lần này chúng ta được cứu rồi!
...
Ferrari nhanh chóng ngừng lại ngoài cửa sân bóng, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu xuống xe, đi vào trong sân. Trịnh Vân Hạo hưng phấn không thôi, vội vàng nghênh đón.
- Đường Kim, rốt cuộc cậu cũng tới, nếu không thì chúng ta thua mất!
Trịnh Vân Hạo cuống quýt nói.
- Tôi nói rồi, cho dù có tới thì cũng không được ra sân!
Đường Kim còn chưa nói thì Chu Cương Cường đã hét lên một lần nữa:
- Dù thua hay là thắng thì cũng không cần loại học sinh như thế này tham gia trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.