Chương 46: Thì ra là hoa khôi
Tâm Tại Lưu Lãng
19/09/2013
- Tôi nói anh bạn này, ngay cả nàng mà cậu cũng không biết sao?
Trương Tiểu Bàn cũng không biết nên nói gì với Đường Kim nữa:
- Tuy rằng lão bà của cậu là hoa hậu giảng đường, nhưng mà dù gì thì nàng cũng là hoa khôi của lớp chúng ta a, làm sao mà ngay cả nàng mà cậu cũng không biết nữa?
- Hoa khôi sao?
Đường Kim nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cẩn thận nhớ lại một số gương mặt của các bạn nữ trong lớp, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện cô gái này đúng là hoa khôi của lớp, bởi vì nàng đúng là đẹp nhất lớp thật.
- Anh bạn, cậu đã quên rồi sao? Sáng hôm nay chính cậu đã làm hại nàng bị ăn một chiếc khăn lau bảng và đống phấn đó.
Trương Tiểu Bàn còn nói thêm.
- Tôi biết rồi, giữa trưa nay thì tôi và nàng ta cùng nhau đi ăn nữa mà. Haiz, bị nha đầu kìa lừa gạt một ngàn đồng a.
Đường Kim tỏ ra buồn bực.
- Hả?
Đột nhiên Trương Tiểu Bàn kêu to lên một tiếng, sau đó liền liếc mắt nhìn về phía cô gái kia, hạ giọng:
- Anh bạn, đúng là giữa trưa hôm nay thì cậu và Tiếu Thiền cùng nhau đi ăn sao? Ta kháo, anh bạn cậu cũng quá được a, mới không đến ba ngày mà cậu đã cưa được hoa khôi của lớp ta rồi sao?
- Tiếu Thiền?
Đường Kim có chút mê hoặc:
- Cô ta tên gọi là Tiếu Thiền sao? Nè, như thế nào mà nghe qua có chút quen quen thế nhỉ?
- Cậu đã từng nghe tên của cô ấy rồi, cô ấy chính là lớp phó văn nghệ của chúng ta đó.
Trương Tiểu Bàn có chút không nói gì:
nói anh bạn, câu thật hay giả bộ đây a? Giữa trưa nay cậu mới mời nàng ta ăn bữa cơm, thế mà thật sự không biết tên của nàng ta sao?
- Bây giờ thì biết rồi.
Đường Kim ngáp một cái, sau đó lại gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa nằm úp xuống bàn một lát thì đã có người gõ lên bàn của hắn.
Nghe vậy thì Đường Kim liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, người này đúng là cô gái giữa trưa Đường Kim mời ăn cơm, cũng chính là hoa khôi của lớp 10/4 -Tiếu Thiền.
Lúc này thấy
cảnh như thế thì vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn tỏ ra hâm mộ nhìn vào Đường Kim, cậu bạn này của hắn thật là có diễm phúc tốt a, có một hoa hậu giảng đường làm lão bà rồi, lại còn có một hoa khôi làm tiểu tình nhân nữa.
- Nè, đầu của cô bị khăn lau bảng đập vào cho nên bị hư sao?
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra bất mãn nhìn vào Tiếu Thiền.
Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn có xúc động muốn đâm đầu chết quách đi cho xong, anh bạn này của hắn có thể không cần lãng phí mỹ nữ như vậy a. Trước đây thì có một lão bà là hoa hậu giảng đường nhưng mà hắn lại muốn từ hôn với người ta, hiện tại hoa khôi của lớp rõ ràng là có ý với hắn thế nhưng mà hắn lại nói đầu óc của người ta có vấn đề.
Lúc này, Trương Tiểu Bàn thiếu chút nữa là nghĩ đến lôi kéo Đường Kim ra để khóc lóc kể lẻ, anh bạn này, cậu không muốn các nàng ấy thì cũng có thể chuyển nhượng lại cho tôi mà.
- Đường Kim chết tiệt, đầu óc của cậu mới có vấn đề.
Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền trở nên đỏ ửng, rõ ràng là bị chọc tức đến không nhẹ.
- Hiện tại cô đang phá giấc ngủ của tôi cho tôi ngủ không ngon. Tôi biết rằng cô yêu tôi, nhưng mà cô cũng không nên mạnh bạo như thế, có cần thiết vì yêu tôi mà chết đi sống lại vậy không?
Đường Kim cũng tỏ ra nghi ngờ, hỏi Tiếu Thiền.
“Bá..Bá..Bá”
Nghe Đường Kim nói như thế thì hơn mười ánh mắt cùng nhau nhìn về Tiếu Thiền, hiện tại người ở trong phòng học cũng không nhiều lắm nhưng mà cũng có hơn mười mấy người, tất cả mọi người đều nghe được lời này của Đường Kim, trong lòng của tất cả mọi người liền xuất hiện một ý niệm “ Chẳng lẽ hoa khôi lớp mình cùng với hoa hậu giảng đường của trường lại thích cùng một nam nhân sao?”
Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền đỏ bừng, nàng vừa thẹn vừa giận sau đó liền cầm lên một quyển sách rồi hướng về phía Đường Kim mà ném tới:
- Đường Kim chết tiệt, cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế, tôi đánh chết cậu.
- Đánh là thân, mắng là yêu, cô vừa đánh vừa mắng tôi, quả nhiên là cô đã yêu tôi rồi a.
Đường Kim rất dễ dàng mà chụp lấy được quyển sách, hắn tỏ ra thành thành thật thật nhìn vào Tiếu Thiền:
- Tôi biết rằng tôi là một người tuấn tú cho nên yêu tôi cũng không phải là lỗi của cô, nhưng mà tôi nhất định là phải nói cho cô biết rằng tôi đã có hôn ước với người khác rồi.
- Cậu…
Nghe Đường Kim nói như thế thì Tiếu Thiền liền cảm thấy tức giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim một cái:
- Cho dù tôi thích heo cũng có thích người như cậu.
Không đợi Đường Kim nói chuyện, Tiếu Thiền lại căm giận nói một câu:
- Thầy Chu nhờ tôi nhắn lại với cậu rằng tiết thể dục sắp bắt đầu rồi, cậu bảo mọi người đi đến sân thể dục đi.
Ném quyển sách trong tay xuống, Tiếu Thiền thở phì phò xoay người trở lại chỗ ngồi của mình..
- ách? Cái gì mà thầy Trư?
Đường Kim ngẩn người ra:
- Cô thích heo gì gì đó sao?
- Cậu mới thích heo.
Tiếu Thiền quay đầu, căm giận mắng.
- Đúng a, tôi rất thích heo a.
Đường Kim nghiêm túc trả lời:
- Thật sự thì tôi rất thích ăn thịt heo.
- Cậu chính là một con heo.
Tiếu Thiền mắng.
- ách, tuy rằng tôi không phải là heo, bất quá thì lúc nãy cô vừa nói rằng cô thích heo, cô còn nói tôi là heo, nói như vậy thì cô là thích tôi đúng không?
Đường Kim liền suy luận.
- Cậu…
Hốc mắt của Tiếu Thiền liền đỏ lên, đột nhiên nàng liền gục xuống bàn, bả vai bắt đầu run run.
- Anh bạn, cậu đã khiến cho Tiếu Thiền tức giận mà khóc rồi kia.
Trương Tiểu Bàn nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Kim và Tiếu Thiền, lúc này hắn liền nhìn vào Đường Kim, bộ dạng cũng không biết nói gì. Mà những bạn học khác trong lớp cũng có chút không biết nên nói gì, bọn hắn đều nhìn vào Đường Kim, người này dám chọc giận cả hoa khôi của lớp, khiến nàng phải khóc luôn.
- Không sao cả, nếu một người đàn ông mà khóc thì đó không phải là tội nhưng mà nếu một người nữ nhân mà khóc thì hơn phân nửa là diễn trò rồi.
Hiển nhiên là Đường Kim không thèm chú ý đến, nói xong những lời này thì hắn lại hỏi Trương Tiểu Bàn một cậu:
- Này, cậu có biết thầy Trư mà nàng ta nói là ai không?
- Thầy ấy chính là giáo viên dạy thể dục của chúng ta, chúng ta đều kêu thầy ấy là Chu Cương Cường.
Trương Tiểu Bàn trả lời.
- Trư Cương Cường sao? Vì sao không gọi là Trư Kiên Cường luôn đi?
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó lại thấy có chút không đúng lắm:
- Tên này, dường như thì tôi đã nghe ở đầu rồi, ách, không phải là cái tên đó chứ?
Đường Kim nhớ vào một buổi tối trước đây ở trong ký túc xá, phòng đối diện với hắn có một tên gia hỏa abc xyz trong đó đến kinh thiên động địa, hắn nhớ tới lúc ấy Tô Vân Phỉ đã gọi hắn là thầy Chu, mà nữ nhân abc xyz với hắn thì lại gọi hắn là Cương Cường, chẳng lẽ người này chính là giáo viên dạy thể dục sao? Khoan hãy nói đến chuyện khác, chỉ nói đến thân thể của hắn thì người này cũng thích hợp làm giáo viên dạy thể dục, nhưng mà nếu chẳng may là hắn thì thật sự đúng là tình cờ gặp phải thù xưa a.
Hai giờ bốn mươi phút, tiếng chuông vào học vang lên, cả phòng học liền trở nên im lặng mà Đường Kim cũng không có phản ứng nào cả.
- Thầy Chủ bảo mọi người đi ra sân thể dục.
Đợi hai phút, rốt cuộc thì Tiếu Thiền cũng mở miệng nói.
Nghe Tiếu Thiền nói như thế thì mọi người tỏ ra vô cùng cao hứng, mọi người cũng không quản tại sao người nói là Tiếu Thiền, chỉ một lát thì dường như tất cả mọi người trong phòng học đều đi ra khỏi phòng, có mấy người còn mang theo cả bóng rổ và bóng đá.
Chờ đợi cho mọi người đi hết sạch thì Đường Kim mới duỗi lưng ra một cái rồi đứng lên, chậm rì rì đi ra khỏi phòng học.
Đợi Đường Kim đi vào sân thể dục thì hắn liền thấy mọi người đã xếp hàng xong, nam sinh đứng một hàng, nữ sinh đứng một hàng, sau đó thì hắn mới phát hiện được một sự thật là số nam sinh và nữ sinh của lớp 10/4 này cũng vô cùng cân đối, vừa vặn là hai lăm nam sinh và hai lăm nữ sinh.
- Thật sự là tình cơ gặp phải thù xưa a.
Sau đó Đường Kim liền cảm khái một câu bởi vì hắn đã thấy được, rõ ràng giáo viên dạy thể dục kia chính là người mà buổi tối hôm đó hắn đã gặp qua.
- Gọi hắn Trư Kiên Cường, tuyệt đối là khích lệ hắn a.
Đường Kim nói thầm một câu, trên thực tế là đối với giáo viên dạy thể dục tên là Chu Cương Cường này thì ngay cả nửa điểm hảo cảm thì hắn cũng không có.
- Là cậu sao?
Lúc này thì Chu Cương Cường cũng nhìn thấy Đường Kim, lập tức thì hắn cũng nhận ra được Đường Kim:
- Em là học sinh lớp 10/4 sao?
- Vô nghĩa, nếu không phải thì tôi tới nơi này để làm chi?
Đường Kim tỏ ra uể oải lên tiếng.
Hơn năm mươi ánh mắt đều cùng nhìn về phía Đường Kim, một đám người bọn hắn liền không biết nói gì, tiểu tử này muốn đem đắc tội hết toàn bộ giáo viên trong trường thì mới cảm thấy thỏa mãn sao?
- Em đến trễ năm phút vậy thì hãy chạy vòng quanh sân thể dục năm vòng rồi trở về.
Sắc mặt Chu Cương Cường trầm xuống, lớn tiếng ra lệnh.
Trương Tiểu Bàn cũng không biết nên nói gì với Đường Kim nữa:
- Tuy rằng lão bà của cậu là hoa hậu giảng đường, nhưng mà dù gì thì nàng cũng là hoa khôi của lớp chúng ta a, làm sao mà ngay cả nàng mà cậu cũng không biết nữa?
- Hoa khôi sao?
Đường Kim nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cẩn thận nhớ lại một số gương mặt của các bạn nữ trong lớp, cuối cùng thì hắn cũng phát hiện cô gái này đúng là hoa khôi của lớp, bởi vì nàng đúng là đẹp nhất lớp thật.
- Anh bạn, cậu đã quên rồi sao? Sáng hôm nay chính cậu đã làm hại nàng bị ăn một chiếc khăn lau bảng và đống phấn đó.
Trương Tiểu Bàn còn nói thêm.
- Tôi biết rồi, giữa trưa nay thì tôi và nàng ta cùng nhau đi ăn nữa mà. Haiz, bị nha đầu kìa lừa gạt một ngàn đồng a.
Đường Kim tỏ ra buồn bực.
- Hả?
Đột nhiên Trương Tiểu Bàn kêu to lên một tiếng, sau đó liền liếc mắt nhìn về phía cô gái kia, hạ giọng:
- Anh bạn, đúng là giữa trưa hôm nay thì cậu và Tiếu Thiền cùng nhau đi ăn sao? Ta kháo, anh bạn cậu cũng quá được a, mới không đến ba ngày mà cậu đã cưa được hoa khôi của lớp ta rồi sao?
- Tiếu Thiền?
Đường Kim có chút mê hoặc:
- Cô ta tên gọi là Tiếu Thiền sao? Nè, như thế nào mà nghe qua có chút quen quen thế nhỉ?
- Cậu đã từng nghe tên của cô ấy rồi, cô ấy chính là lớp phó văn nghệ của chúng ta đó.
Trương Tiểu Bàn có chút không nói gì:
nói anh bạn, câu thật hay giả bộ đây a? Giữa trưa nay cậu mới mời nàng ta ăn bữa cơm, thế mà thật sự không biết tên của nàng ta sao?
- Bây giờ thì biết rồi.
Đường Kim ngáp một cái, sau đó lại gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Nhưng mà, ngay khi hắn vừa nằm úp xuống bàn một lát thì đã có người gõ lên bàn của hắn.
Nghe vậy thì Đường Kim liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đang cười, người này đúng là cô gái giữa trưa Đường Kim mời ăn cơm, cũng chính là hoa khôi của lớp 10/4 -Tiếu Thiền.
Lúc này thấy
cảnh như thế thì vẻ mặt của Trương Tiểu Bàn tỏ ra hâm mộ nhìn vào Đường Kim, cậu bạn này của hắn thật là có diễm phúc tốt a, có một hoa hậu giảng đường làm lão bà rồi, lại còn có một hoa khôi làm tiểu tình nhân nữa.
- Nè, đầu của cô bị khăn lau bảng đập vào cho nên bị hư sao?
Vẻ mặt của Đường Kim tỏ ra bất mãn nhìn vào Tiếu Thiền.
Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn có xúc động muốn đâm đầu chết quách đi cho xong, anh bạn này của hắn có thể không cần lãng phí mỹ nữ như vậy a. Trước đây thì có một lão bà là hoa hậu giảng đường nhưng mà hắn lại muốn từ hôn với người ta, hiện tại hoa khôi của lớp rõ ràng là có ý với hắn thế nhưng mà hắn lại nói đầu óc của người ta có vấn đề.
Lúc này, Trương Tiểu Bàn thiếu chút nữa là nghĩ đến lôi kéo Đường Kim ra để khóc lóc kể lẻ, anh bạn này, cậu không muốn các nàng ấy thì cũng có thể chuyển nhượng lại cho tôi mà.
- Đường Kim chết tiệt, đầu óc của cậu mới có vấn đề.
Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền trở nên đỏ ửng, rõ ràng là bị chọc tức đến không nhẹ.
- Hiện tại cô đang phá giấc ngủ của tôi cho tôi ngủ không ngon. Tôi biết rằng cô yêu tôi, nhưng mà cô cũng không nên mạnh bạo như thế, có cần thiết vì yêu tôi mà chết đi sống lại vậy không?
Đường Kim cũng tỏ ra nghi ngờ, hỏi Tiếu Thiền.
“Bá..Bá..Bá”
Nghe Đường Kim nói như thế thì hơn mười ánh mắt cùng nhau nhìn về Tiếu Thiền, hiện tại người ở trong phòng học cũng không nhiều lắm nhưng mà cũng có hơn mười mấy người, tất cả mọi người đều nghe được lời này của Đường Kim, trong lòng của tất cả mọi người liền xuất hiện một ý niệm “ Chẳng lẽ hoa khôi lớp mình cùng với hoa hậu giảng đường của trường lại thích cùng một nam nhân sao?”
Khuôn mặt của Tiếu Thiền liền đỏ bừng, nàng vừa thẹn vừa giận sau đó liền cầm lên một quyển sách rồi hướng về phía Đường Kim mà ném tới:
- Đường Kim chết tiệt, cậu đừng có nói hươu nói vượn như thế, tôi đánh chết cậu.
- Đánh là thân, mắng là yêu, cô vừa đánh vừa mắng tôi, quả nhiên là cô đã yêu tôi rồi a.
Đường Kim rất dễ dàng mà chụp lấy được quyển sách, hắn tỏ ra thành thành thật thật nhìn vào Tiếu Thiền:
- Tôi biết rằng tôi là một người tuấn tú cho nên yêu tôi cũng không phải là lỗi của cô, nhưng mà tôi nhất định là phải nói cho cô biết rằng tôi đã có hôn ước với người khác rồi.
- Cậu…
Nghe Đường Kim nói như thế thì Tiếu Thiền liền cảm thấy tức giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim một cái:
- Cho dù tôi thích heo cũng có thích người như cậu.
Không đợi Đường Kim nói chuyện, Tiếu Thiền lại căm giận nói một câu:
- Thầy Chu nhờ tôi nhắn lại với cậu rằng tiết thể dục sắp bắt đầu rồi, cậu bảo mọi người đi đến sân thể dục đi.
Ném quyển sách trong tay xuống, Tiếu Thiền thở phì phò xoay người trở lại chỗ ngồi của mình..
- ách? Cái gì mà thầy Trư?
Đường Kim ngẩn người ra:
- Cô thích heo gì gì đó sao?
- Cậu mới thích heo.
Tiếu Thiền quay đầu, căm giận mắng.
- Đúng a, tôi rất thích heo a.
Đường Kim nghiêm túc trả lời:
- Thật sự thì tôi rất thích ăn thịt heo.
- Cậu chính là một con heo.
Tiếu Thiền mắng.
- ách, tuy rằng tôi không phải là heo, bất quá thì lúc nãy cô vừa nói rằng cô thích heo, cô còn nói tôi là heo, nói như vậy thì cô là thích tôi đúng không?
Đường Kim liền suy luận.
- Cậu…
Hốc mắt của Tiếu Thiền liền đỏ lên, đột nhiên nàng liền gục xuống bàn, bả vai bắt đầu run run.
- Anh bạn, cậu đã khiến cho Tiếu Thiền tức giận mà khóc rồi kia.
Trương Tiểu Bàn nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Kim và Tiếu Thiền, lúc này hắn liền nhìn vào Đường Kim, bộ dạng cũng không biết nói gì. Mà những bạn học khác trong lớp cũng có chút không biết nên nói gì, bọn hắn đều nhìn vào Đường Kim, người này dám chọc giận cả hoa khôi của lớp, khiến nàng phải khóc luôn.
- Không sao cả, nếu một người đàn ông mà khóc thì đó không phải là tội nhưng mà nếu một người nữ nhân mà khóc thì hơn phân nửa là diễn trò rồi.
Hiển nhiên là Đường Kim không thèm chú ý đến, nói xong những lời này thì hắn lại hỏi Trương Tiểu Bàn một cậu:
- Này, cậu có biết thầy Trư mà nàng ta nói là ai không?
- Thầy ấy chính là giáo viên dạy thể dục của chúng ta, chúng ta đều kêu thầy ấy là Chu Cương Cường.
Trương Tiểu Bàn trả lời.
- Trư Cương Cường sao? Vì sao không gọi là Trư Kiên Cường luôn đi?
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó lại thấy có chút không đúng lắm:
- Tên này, dường như thì tôi đã nghe ở đầu rồi, ách, không phải là cái tên đó chứ?
Đường Kim nhớ vào một buổi tối trước đây ở trong ký túc xá, phòng đối diện với hắn có một tên gia hỏa abc xyz trong đó đến kinh thiên động địa, hắn nhớ tới lúc ấy Tô Vân Phỉ đã gọi hắn là thầy Chu, mà nữ nhân abc xyz với hắn thì lại gọi hắn là Cương Cường, chẳng lẽ người này chính là giáo viên dạy thể dục sao? Khoan hãy nói đến chuyện khác, chỉ nói đến thân thể của hắn thì người này cũng thích hợp làm giáo viên dạy thể dục, nhưng mà nếu chẳng may là hắn thì thật sự đúng là tình cờ gặp phải thù xưa a.
Hai giờ bốn mươi phút, tiếng chuông vào học vang lên, cả phòng học liền trở nên im lặng mà Đường Kim cũng không có phản ứng nào cả.
- Thầy Chủ bảo mọi người đi ra sân thể dục.
Đợi hai phút, rốt cuộc thì Tiếu Thiền cũng mở miệng nói.
Nghe Tiếu Thiền nói như thế thì mọi người tỏ ra vô cùng cao hứng, mọi người cũng không quản tại sao người nói là Tiếu Thiền, chỉ một lát thì dường như tất cả mọi người trong phòng học đều đi ra khỏi phòng, có mấy người còn mang theo cả bóng rổ và bóng đá.
Chờ đợi cho mọi người đi hết sạch thì Đường Kim mới duỗi lưng ra một cái rồi đứng lên, chậm rì rì đi ra khỏi phòng học.
Đợi Đường Kim đi vào sân thể dục thì hắn liền thấy mọi người đã xếp hàng xong, nam sinh đứng một hàng, nữ sinh đứng một hàng, sau đó thì hắn mới phát hiện được một sự thật là số nam sinh và nữ sinh của lớp 10/4 này cũng vô cùng cân đối, vừa vặn là hai lăm nam sinh và hai lăm nữ sinh.
- Thật sự là tình cơ gặp phải thù xưa a.
Sau đó Đường Kim liền cảm khái một câu bởi vì hắn đã thấy được, rõ ràng giáo viên dạy thể dục kia chính là người mà buổi tối hôm đó hắn đã gặp qua.
- Gọi hắn Trư Kiên Cường, tuyệt đối là khích lệ hắn a.
Đường Kim nói thầm một câu, trên thực tế là đối với giáo viên dạy thể dục tên là Chu Cương Cường này thì ngay cả nửa điểm hảo cảm thì hắn cũng không có.
- Là cậu sao?
Lúc này thì Chu Cương Cường cũng nhìn thấy Đường Kim, lập tức thì hắn cũng nhận ra được Đường Kim:
- Em là học sinh lớp 10/4 sao?
- Vô nghĩa, nếu không phải thì tôi tới nơi này để làm chi?
Đường Kim tỏ ra uể oải lên tiếng.
Hơn năm mươi ánh mắt đều cùng nhìn về phía Đường Kim, một đám người bọn hắn liền không biết nói gì, tiểu tử này muốn đem đắc tội hết toàn bộ giáo viên trong trường thì mới cảm thấy thỏa mãn sao?
- Em đến trễ năm phút vậy thì hãy chạy vòng quanh sân thể dục năm vòng rồi trở về.
Sắc mặt Chu Cương Cường trầm xuống, lớn tiếng ra lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.