Chương 186: Thiên quân vạn mã
Tâm Tại Lưu Lãng
17/03/2014
Nhưng mà để cho Kiều Thiếu Long bất ngờ chính là, Đường Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
- Không có hứng thú!
Lòng tin tràn đầy của Kiều Thiếu Long biến mất ngay sau đó, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó có chút thẹn quá hóa giận. Hắn không thể nào tin nổi Đường Thanh Thanh lại dứt khoát như vậy, cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Bởi vì hắn vốn cho là Đường Thanh Thanh căn bản không thể nào cự tuyệt điều kiện như vậy.
Bất tri bất giác, Kiều Thiếu Long ánh mắt càng thêm hung ác, giọng nói lớn hơn:
-Đường Thanh Thanh, nói như vậy, cô hi vọng cha cô cả đời tàn phế?
-Tôi đương nhiên hi vọng chân của ổng có thể trị tốt, chỉ tiếc từ đầu tới cuối tôi không tin tưởng lời của các người!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng.
- Nói cho cùng các người chỉ là không dám trực tiếp đối phó với tiểu đệ mà thôi!
Kiều Thiếu Long sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Đường Thanh Thanh:
- Cự tuyệt chúng tôi đối với cô sẽ không có chỗ tốt gì. Đường Thanh Thanh tôi cuối cùng khuyên cô một câu, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
- Lời này tôi trả lại cho các ông!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng!
- Nổ súng?
Kiều Thiếu Long đột nhiên ha ha cười một tiếng:
- Đường Thanh Thanh, cô thật là ngây thơ, cô nghĩ rằng chúng tôi sợ cây súng trên tay cô sao? Giải quyết cô thật quá dễ dàng!
- Giải quyết các người đối với tôi mà nói cũng rất dễ dàng.
Một âm thanh truyền đến, bên người Đường Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, lại chính là Đường Kim.
Đường Kim hướng Đường Thanh Thanh sáng lạn cười một tiếng:
- Chị Thanh, thu súng lại đi, hai thằng ngu này để cho em giải quyết.
- Ừ.
Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, thu hồi súng.
Đối với Đường Kim xuất hiện, Đường Thanh Thanh cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Bởi vì nàng đã sớm biết Đường Kim khẳng định đang âm thầm đi theo, chẳng đối với hai người Kiều Thiếu Long thì không giống.
Đường Kim không có chút dấu hiệu nào xuất hiện, để cho hai người sắc mặt không khỏi biến đổi, Kiều Thiếu Long lại có chút khó tin nhìn Đường Kim:
- Đường Kim. Mày… làm sao mày có thể ở chỗ này? Một phút đồng hồ trước, mày còn không có rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim lại căn bản không có để ý tới Kiều Thiếu Long, mà là nhìn Cảnh Trực bên cạnh:
- Mày là người Tiềm Long phụ trách thành phố Ninh Sơn.
- Không sai.
Cảnh Trực ánh mặt nhẹ nhàng đọng lại:
- Đường Kim, mày giết người Tiềm Long chúng ta, cho dù Ám Kiếm cũng không cách nào che chở mày.
- Tao không cần bất luận kẻ nào che chở, phải là không ai che chở chúng mày mới đúng.
Đường Kim có chút không nhịn đường ngắt lời.
- Tao thật sự mệt mỏi khi gặp nhiều phiền toái, cho nên tao hiện tại chính thức báo cho mày, lập tức mang theo người Tiềm Long cút ra khỏi thành phố Ninh Sơn.
- Đường Kim, mày đừng quá kiêu ngạo.
Kiều Thiếu long căm tức nhìn Đường Kim, nhưng hắn nói chưa dứt lời Đường Kim đã động.
Kiều Thiếu Long chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên bóng đen, sau đó cánh tay phải liền truyền đến đau đớn kịch liệt, tới một giây sau hắn mới nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn. Theo bản năng hắn phát ra tiếng hét thảm:
- A!
- Tao kỳ thật một chút cũng không kiêu ngạo.
Đường Kim thanh âm lúc này mới vang lên, sau đó hắn lại xuất thủ, lại một tiếng răng rắc của tiếng xương gãy, tay còn lại của Kiều Thiếu Long cũng bị Đường Kim bẻ nốt.
- A…! Kiều Thiếu Long lần nữa phát ra một tiếng thê lương thảm thiết.
- Dừng tay, Đường Kim, mau dừng tay, nếu không mày sẽ phải hối hận!
Cảnh Trực rống giận.
- Tao làm việc tuyệt không hối hận!
Đường Kim đột nhiên ra chân thật nhanh đá vào đầu gối Kiều Thiếu Long, lần nữa hắn ta lại kêu thảm thiết, ngã rầm xuống đất, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Mà lúc này đây, Đường Kim mới lần nữa quay đầu nhìn Cảnh Trực:
- Sở dĩ mày hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là bởi vì tao cần ngươi mang theo bọn chúng cút ra khỏi Ninh Sơn, nếu không kết quả sẽ như nó.
- Đường Kim, mày thật quá thể!
Cảnh Trực vẻ mặt tức giận.
- Thật ra thì tao có thể cho mày thử chút ít, muốn không?
Đường Kim ngáp một cái.
- Sau này bất luận thành viên Tiềm Long nào xuất hiện ở thành phố Ninh Sơn, tao cũng sẽ cho nó thành chó cúp đuôi cút về!
Dừng một chút, Đường kim bổ sung một câu:
- Dĩ nhiên, tao sẽ không giết chúng mày, con người của tao không thích sử dụng bạo lực, thật ra tao còn rất tôn trọng tánh mạng, mặc dù tụi bây cảm thấy sống không bằng chết, nhưng tao lại tin chết tử tế không bằng còn sống, cho nên tao sẽ cho chúng mày sống. Nếu như chúng mày có người chết, khẳng định không phải tao hạ thủ, đừng trách lên đầu tao.
- Ha Ha….
Một trận cuồng tiếu từ trên mặt đất truyền đến, cũng là từ miệng Kiều Thiếu Long, hắn ráng sức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
- Đường Kim, mày thật có gan, con mẹ nó, mày dám phế tao? Rất tốt, tao cũng sẽ không cho mày yên ổn, mày lập tức sẽ nếm tư vị sống không bằng chết!
Đường Kim quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh, một bộ dáng buồn bực:
- Chị Thanh, chị bị phế vật uy hiếp bao giờ chưa?
- Không có.
Đường Thanh Thanh khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Thật là nhân gian thảm kịch à, tự nhiên bị một tên phế vật uy hiếp, quá mất mặt a!
Đường Kim lắc đầu cảm khái.
- Em muốn tiếp tục cho hắn một trận, mà thôi… mất công lại nói em khi dễ phế vật, quên đi, cho hắn uống thuốc.
Đường Kim cong ngón búng ra, Đường Thanh Thanh bên cạnh cũng không thấy bất cứ vật gì, chẳng qua là, không tới một giây đồng hồ sau, trên mặt đất Kiều Thiếu Long liền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, gương mặt hắn vặn vẹo, tiếp theo đến thân thể, liều mạng lăn lộn, nhưng không có làm được.
- Đường Kim, mày đã làm gì hắn?
Cảnh Trực sắc mặt có chút tái nhợt
- Không có gì, chỉ là cho nó chút thuốc mà thôi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Loại thuốc này có một tên rất phong cách, gọi là thiên quân vạn mã, ăn nó vào, vạn con kiến trong thân thể sẽ động dậy, mày chỉ cần nghĩ xem có một vạn con kiến ở trong thân thể cắn sẽ hiểu cảm giác gì.
Cảnh Trực sắc mặt trở nên càng tái nhợt, bộ dạng Kiều Thiếu Long làm hắn sợ lây, theo bản năng rùng mình một cái, dường như bộ dáng vô hại của Đường Kim giờ phút này đã biến thành ác ma.
Giờ khắc này, ngay cả Đường Thanh Thanh đề có chút phát rét, một vạn con kiến bò trên người cắn, sẽ là cảm giác gì?
- Đường Kim, chẳng lẽ mày cảm thấy chúng tao chỉ tìm một Đường Thanh Thanh sao?
Kiều Thiếu Long đột nhiên đình chỉ tiếng kêu thảm thiết, hắn lấy nghị lực rất lớn nhịn xuống, giờ đây sắc mặt hắn càng dữ tợn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.
- Tao cho mày biết, hai nữ nhân kia, so sánh kết quả với tao sẽ thảm hại hơn, ha ha ha…
Kiều Thiếu Long cười như điên, chẳng qua là tiếng cười rất nhanh lại biến thành tiếng kêu thảm thiết.
- Không có hứng thú!
Lòng tin tràn đầy của Kiều Thiếu Long biến mất ngay sau đó, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó có chút thẹn quá hóa giận. Hắn không thể nào tin nổi Đường Thanh Thanh lại dứt khoát như vậy, cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Bởi vì hắn vốn cho là Đường Thanh Thanh căn bản không thể nào cự tuyệt điều kiện như vậy.
Bất tri bất giác, Kiều Thiếu Long ánh mắt càng thêm hung ác, giọng nói lớn hơn:
-Đường Thanh Thanh, nói như vậy, cô hi vọng cha cô cả đời tàn phế?
-Tôi đương nhiên hi vọng chân của ổng có thể trị tốt, chỉ tiếc từ đầu tới cuối tôi không tin tưởng lời của các người!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng.
- Nói cho cùng các người chỉ là không dám trực tiếp đối phó với tiểu đệ mà thôi!
Kiều Thiếu Long sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Đường Thanh Thanh:
- Cự tuyệt chúng tôi đối với cô sẽ không có chỗ tốt gì. Đường Thanh Thanh tôi cuối cùng khuyên cô một câu, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
- Lời này tôi trả lại cho các ông!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng!
- Nổ súng?
Kiều Thiếu Long đột nhiên ha ha cười một tiếng:
- Đường Thanh Thanh, cô thật là ngây thơ, cô nghĩ rằng chúng tôi sợ cây súng trên tay cô sao? Giải quyết cô thật quá dễ dàng!
- Giải quyết các người đối với tôi mà nói cũng rất dễ dàng.
Một âm thanh truyền đến, bên người Đường Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, lại chính là Đường Kim.
Đường Kim hướng Đường Thanh Thanh sáng lạn cười một tiếng:
- Chị Thanh, thu súng lại đi, hai thằng ngu này để cho em giải quyết.
- Ừ.
Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, thu hồi súng.
Đối với Đường Kim xuất hiện, Đường Thanh Thanh cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Bởi vì nàng đã sớm biết Đường Kim khẳng định đang âm thầm đi theo, chẳng đối với hai người Kiều Thiếu Long thì không giống.
Đường Kim không có chút dấu hiệu nào xuất hiện, để cho hai người sắc mặt không khỏi biến đổi, Kiều Thiếu Long lại có chút khó tin nhìn Đường Kim:
- Đường Kim. Mày… làm sao mày có thể ở chỗ này? Một phút đồng hồ trước, mày còn không có rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim lại căn bản không có để ý tới Kiều Thiếu Long, mà là nhìn Cảnh Trực bên cạnh:
- Mày là người Tiềm Long phụ trách thành phố Ninh Sơn.
- Không sai.
Cảnh Trực ánh mặt nhẹ nhàng đọng lại:
- Đường Kim, mày giết người Tiềm Long chúng ta, cho dù Ám Kiếm cũng không cách nào che chở mày.
- Tao không cần bất luận kẻ nào che chở, phải là không ai che chở chúng mày mới đúng.
Đường Kim có chút không nhịn đường ngắt lời.
- Tao thật sự mệt mỏi khi gặp nhiều phiền toái, cho nên tao hiện tại chính thức báo cho mày, lập tức mang theo người Tiềm Long cút ra khỏi thành phố Ninh Sơn.
- Đường Kim, mày đừng quá kiêu ngạo.
Kiều Thiếu long căm tức nhìn Đường Kim, nhưng hắn nói chưa dứt lời Đường Kim đã động.
Kiều Thiếu Long chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên bóng đen, sau đó cánh tay phải liền truyền đến đau đớn kịch liệt, tới một giây sau hắn mới nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn. Theo bản năng hắn phát ra tiếng hét thảm:
- A!
- Tao kỳ thật một chút cũng không kiêu ngạo.
Đường Kim thanh âm lúc này mới vang lên, sau đó hắn lại xuất thủ, lại một tiếng răng rắc của tiếng xương gãy, tay còn lại của Kiều Thiếu Long cũng bị Đường Kim bẻ nốt.
- A…! Kiều Thiếu Long lần nữa phát ra một tiếng thê lương thảm thiết.
- Dừng tay, Đường Kim, mau dừng tay, nếu không mày sẽ phải hối hận!
Cảnh Trực rống giận.
- Tao làm việc tuyệt không hối hận!
Đường Kim đột nhiên ra chân thật nhanh đá vào đầu gối Kiều Thiếu Long, lần nữa hắn ta lại kêu thảm thiết, ngã rầm xuống đất, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Mà lúc này đây, Đường Kim mới lần nữa quay đầu nhìn Cảnh Trực:
- Sở dĩ mày hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là bởi vì tao cần ngươi mang theo bọn chúng cút ra khỏi Ninh Sơn, nếu không kết quả sẽ như nó.
- Đường Kim, mày thật quá thể!
Cảnh Trực vẻ mặt tức giận.
- Thật ra thì tao có thể cho mày thử chút ít, muốn không?
Đường Kim ngáp một cái.
- Sau này bất luận thành viên Tiềm Long nào xuất hiện ở thành phố Ninh Sơn, tao cũng sẽ cho nó thành chó cúp đuôi cút về!
Dừng một chút, Đường kim bổ sung một câu:
- Dĩ nhiên, tao sẽ không giết chúng mày, con người của tao không thích sử dụng bạo lực, thật ra tao còn rất tôn trọng tánh mạng, mặc dù tụi bây cảm thấy sống không bằng chết, nhưng tao lại tin chết tử tế không bằng còn sống, cho nên tao sẽ cho chúng mày sống. Nếu như chúng mày có người chết, khẳng định không phải tao hạ thủ, đừng trách lên đầu tao.
- Ha Ha….
Một trận cuồng tiếu từ trên mặt đất truyền đến, cũng là từ miệng Kiều Thiếu Long, hắn ráng sức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
- Đường Kim, mày thật có gan, con mẹ nó, mày dám phế tao? Rất tốt, tao cũng sẽ không cho mày yên ổn, mày lập tức sẽ nếm tư vị sống không bằng chết!
Đường Kim quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh, một bộ dáng buồn bực:
- Chị Thanh, chị bị phế vật uy hiếp bao giờ chưa?
- Không có.
Đường Thanh Thanh khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Thật là nhân gian thảm kịch à, tự nhiên bị một tên phế vật uy hiếp, quá mất mặt a!
Đường Kim lắc đầu cảm khái.
- Em muốn tiếp tục cho hắn một trận, mà thôi… mất công lại nói em khi dễ phế vật, quên đi, cho hắn uống thuốc.
Đường Kim cong ngón búng ra, Đường Thanh Thanh bên cạnh cũng không thấy bất cứ vật gì, chẳng qua là, không tới một giây đồng hồ sau, trên mặt đất Kiều Thiếu Long liền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, gương mặt hắn vặn vẹo, tiếp theo đến thân thể, liều mạng lăn lộn, nhưng không có làm được.
- Đường Kim, mày đã làm gì hắn?
Cảnh Trực sắc mặt có chút tái nhợt
- Không có gì, chỉ là cho nó chút thuốc mà thôi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Loại thuốc này có một tên rất phong cách, gọi là thiên quân vạn mã, ăn nó vào, vạn con kiến trong thân thể sẽ động dậy, mày chỉ cần nghĩ xem có một vạn con kiến ở trong thân thể cắn sẽ hiểu cảm giác gì.
Cảnh Trực sắc mặt trở nên càng tái nhợt, bộ dạng Kiều Thiếu Long làm hắn sợ lây, theo bản năng rùng mình một cái, dường như bộ dáng vô hại của Đường Kim giờ phút này đã biến thành ác ma.
Giờ khắc này, ngay cả Đường Thanh Thanh đề có chút phát rét, một vạn con kiến bò trên người cắn, sẽ là cảm giác gì?
- Đường Kim, chẳng lẽ mày cảm thấy chúng tao chỉ tìm một Đường Thanh Thanh sao?
Kiều Thiếu Long đột nhiên đình chỉ tiếng kêu thảm thiết, hắn lấy nghị lực rất lớn nhịn xuống, giờ đây sắc mặt hắn càng dữ tợn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.
- Tao cho mày biết, hai nữ nhân kia, so sánh kết quả với tao sẽ thảm hại hơn, ha ha ha…
Kiều Thiếu Long cười như điên, chẳng qua là tiếng cười rất nhanh lại biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.