Chương 54: Nước mắt và nụ cười, tình người ấm áp.
Lãnh Băng Sơn
03/11/2022
Có nhiều thứ, theo dòng thời gian trôi sẽ đi vào quên lãng. Nhưng có
đôi khi tình người lại tồn tại mãi với thời gian, đối với người đã chết
thì mọi thứ đều là cát bụi, nhưng với người còn trên dương gian thì mãi
ghi tạc trong lòng.
Một ngày tình cờ, cậu gặp lại "thằng nhóc Hổ con" ngày nào còn chạy theo sau lưng cậu gọi anh Hiên. Chớp mắt một cái, giờ cậu phải gọi Hổ con bằng anh.
Hổ con tên thật là Lý Thiên Ân, năm nay hai mươi bảy tuổi, là giám đốc kinh doanh của công ty Vân Đằng. Ngày đó cậu đã nhìn ra Lý Thiên Ân rất có năng lực, giờ đây cậu ta quả là không phụ kỳ vọng của cậu.
Lý Thiên Ân vừa bước ra từ một nhà hàng sang trọng, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó - "Alo, chị sáu à, em vừa gặp đối tác xong. Vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở quán xxxx nhé, không say không về, nhớ gọi “đại ca” nữa nhé, vâng!"
Cậu ta tắt máy, thở dài rồi đi đến chiếc xe oto đã hơi lỗi thời, là dòng xe cũ một năm về trước. Chiếc xe nhìn vẫn còn rất mới vì được bản quản tốt, Diệp Vân Xuyên nhìn theo, ánh mắt đượm buồn.
Nơi ba người họ hẹn gặp nhau, chính là quán nhậu bình dân mà khi xưa cả bốn người thường tới đây quẩy tới bến, ngày tháng đó thật vui. Cậu cũng rất muốn nhìn lại bọn họ, nhưng nhìn rồi thì cậu biết phải nói gì? Nói cậu là bạn của Du Văn Hiên sao? Rồi sau đó... nếu Đường Phong biết chuyện này thì cậu biết giải thích thế nào?
Rồi cậu sẽ bị nghi ngờ rằng... cậu cố ý tiếp cận chỉ là để tán tỉnh Đường Phong? Haha nực cười.
Nhưng cậu vẫn sẽ đi, cậu muốn biết một năm qua họ sống có tốt không? Họ luôn xem cậu là người nhà, là anh em tốt. Chỉ có cậu là ích kỷ chi nên... đã không buồn nghĩ tới cảm nhận của họ. Cậu cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với những người anh em tốt này.
Bảy giờ mười lăm, cậu mới muộn màng xuất hiện.
Ba người họ cũng vừa mới đến không lâu, chị sáu vẫn giúp họ chọn món, còn Lý Thiên Ân thì lèm bèm với “đại ca” về công việc, một bầu không khí vô cùng thân quen.
Cậu chọn bàn ăn ngay sau lưng bọn họ, quay mặt đi để che giấu đi cảm xúc.
Qua những gì họ nói thì cậu cũng có thể biết được cả ba đều một đường thuận lợi thăng chức, nhưng tình cảm thì vẫn luôn gắn kết như ngày nào. Đại ca tên thật là Bạch Vĩnh Hy, năm nay ba mươi mốt tuổi. Là một CEO cao cấp, vì anh lớn tuổi nhất trong nhóm nên mới được gọi là đại ca.
Chị sáu tên thật là Hàn Băng Tâm, giám đốc phòng hành chính nhân sự. Năm nay cô ba mươi tuổi nhưng trông cô trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Còn vì sao gọi là chị sáu, vì trong nhà chị đứng thứ sáu.
Món ăn được dọn lên thì ba người mới chuyển đề tài sang buôn dưa bán lê.
Bạch Vĩnh Hy nhìn Lý Thiên Ân nói - "Cậu đã bảo trì xe định kỳ chưa? Nếu cần thay mới cái gì cứ nói với anh."
Lý Thiên Ân vội đáp - "Em vẫn bảo trì đều đặn mỗi tháng, đại ca yên tâm. Em sẽ bảo quản nó thật tốt, nhìn thấy nó như nhìn thấy anh Hiên, em cũng rất vui."
Hàn Băng Tâm đưa tay vỗ lên vai tiểu Hổ - "Tốt, chị biết cậu sẽ làm tốt mà. Nào chúng ta nâng ly chúc mừng thằng đệ vừa đạt được một hợp đồng lớn, cạn ly!"
"Cạn ly!" - Sau đó lại một chuỗi âm thanh cụng ly nữa vang lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Cậu cảm thấy khó hiểu nên quay đầu nhìn - "..." - Bên cạnh chỗ của Hàn Băng Tâm lại thừa ra một chỗ trống và một ly rượu.
Lý Thiên Ân uống cạn ly rượu trên tay rồi nói với cái ly rượu không có người ngồi kia - "Anh Hiên, anh biết không? Nhờ chiếc xe may mắn của anh mà hôm nay em lại ký được một đồng lớn đó. Cảm ơn anh!" – Hai mắt Lý Thiên Ân đột nhiên lại hơi ươn ướt.
Bạch Vĩnh Hy cũng chậm rì rì buông ly, thở dài nói - "Mới đó mà đã một năm rồi, thời gian trôi qua thật mau. Nếu... thằng ngốc kia vẫn còn thì tốt biết bao?"
"Anh đừng nhắc tới nữa, nói tới nó thì em càng bực mình. Nếu có chuyện buồn thì cứ tìm đến chúng ta không được sao? Bộ chết vui lắm sao? Tình nghĩa bao nhiêu năm cũng không nặng bằng cọng lông ngỗng." – Hàn Băng Tâm bực mình đập ly rượu lên bàn, tính của cô tuy nóng nhưng lại rất tốt bụng.
Lý Thiên Ân cười khổ - "Chị đừng vậy, anh Hiên cũng đối với chúng ta rất tình nghĩa, lúc ra đi cũng còn chiếu cố thằng em này. Nhờ có xe của anh ấy mà em mới kịp đưa vợ đi sinh lúc nửa đêm, có cái để lấy thể diện với khách hàng. Có nó, cuộc sống của em cũng tốt đẹp hơn, mặc dù... thà em không có cái xe này. Chỉ cần anh Hiên còn sống là đủ rồi. Từ ngày đầu em chân ướt chân ráo mới đến công ty, cũng là anh Hiên chiếu cố, giờ em thành công rồi... " - Lại không còn người để chia sẻ, Lý Thiên Ân ứa nước mắt, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
Bạch Vĩnh Hy thở dài - "Chuyện cũng đã qua, người cũng đã không còn, có trách thì cũng chẳng có ý nghĩa gì? Là cậu ấy quên mất chúng ta, cậu ấy cho rằng chúng ta không thể cùng cậu ấy san sẽ. Cũng phải thôi, tình yêu mà... trong mắt chỉ có đối phương chứ làm gì còn ai khác. Kiếp này là chúng ta duyên phận ngắn ngủi, Thiên Ân, khi nào cậu chạy chán thì bán cái xe cũ đó cho anh.''
Lý Thiên Ân lập tức giơ tay ngăn đại ca mở miệng - "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Đó là kỷ vật mà anh Hiên tặng cho em, cho dù nó có là đống sắt vụn thì em cũng không bán, kể cả là anh."
Hàn Băng Tâm nhếch môi cười khinh bỉ - "Xấc, kỷ vật cái rắm, là cậu ta căn bản không cần dùng tới nên mới đem cho từ thiện. Nếu muốn tặng thì đường đường chính chính mà tặng, còn tặng kiểu viết di chúc như cậu ta thì chỉ có cậu mới xem là báo vật!" - Cô giận tới đỏ mặt. Ngày cậu mất, cô khóc rất lâu, thương tâm cả một đoạn thời gian dài mới bình phục. Lúc cô gặp khó khăn cũng là Du Văn Hiên cậu ở bên khuyên nhủ, nâng đỡ tinh thần, thế mà đến lúc cậu có chuyện thì cậu lại không cho ai chia sẻ, rồi cứ thế lặng lẽ ra đi.
Lý Thiên Ân lặng thinh không nói - "...." - Trong lòng cậu ta có nhiều cảm xúc hơn hai người họ. Thường ngày cũng là Du Văn Hiên cho cậu ta vay tiền để chăm vợ bầu bì, thai nhi yếu nên tốn kém đủ đường. Anh giúp cậu có nhiều hợp đồng để sớm có tiền mua xe chở vợ đi lại cho an toàn, nhưng lúc cậu sắp đạt thành ước mơ thì... Du Văn Hiên lại biến mất, chỉ để lại chiếc xe mà anh vừa mua cho cậu dùng.
Thấy xe như thấy người, ngày nào cậu ta cũng khóc lén, rồi xem đó là anh mà không ngừng cố gắng. Những lúc thành công cậu ta đều cùng chiếc xe nói vài câu vui vẻ, giờ cho dù cậu ta đã mua được chiếc xe sang trọng hơn, nhưng cậu vẫn luôn dùng chiếc xe này đi lại mỗi ngày, hư thì sửa, ai cười thì mặc kệ họ. Vì nó... là do anh Hiên tặng.
Diệp Vân Xuyên càng nghe thì càng thấy tim mình đau nhói, quả thật là khi đó cậu đã không nghĩ đến cảm xúc của họ. Nhưng ít ra hiện tại cậu đã biết họ vẫn sống tốt là đủ rồi, rồi thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Mọi người rồi sẽ dần quên lãng niềm đau, kiếp trước là cậu có lỗi với họ, kiếp này... vẫn là không cần gặp nhau nữa.
Diệp Vân Xuyên nhấp cạn ly rượu rồi rời đi, nếu tiếp tục ở lại thì cậu sẽ không đành rời xa bọn họ.
Đưa mắt nhìn lại chiếc xe từng quen thuộc, cậu nở nụ cười rồi quay lưng đi.
Cậu thả bộ đi trên hè phố tấp nập người qua lại, đi và đi mãi, không biết qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu lối rẽ. Lúc cậu dừng lại, cậu chợt nhận ra nơi cậu đang đứng thế mà lại là cửa hàng bánh ngọt với cái tên quen thuộc "không béo". Đây là một cửa hàng gia đình, nằm trong một con hẻm nhỏ không dễ tìm, cũng không hút mắt.
Trong một lần đi dạo thì cậu đã đi lạc tới chỗ này, sau đó thì bị món bánh Flan gato ở nơi này dụ dỗ. Mỗi khi có dịp đi ngang nơi này là cậu lại ghé vào mua một cái thật to mang về, bánh của tiệm này rất ngon, giá bán lại rất bình dân.
Cầm trong tay chiếc bánh thân quen, cậu vui vẻ đi bộ trở về đường lớn rồi đón taxi nhanh chóng về nhà để thưởng thức lại hương vị mà đã rất lâu rồi cậu chưa được nếm lại.
Mười giờ hơn, Đường Phong vẫn chưa về nhưng cậu thì không muốn bận tâm. Dù gì cậu với anh cũng chỉ là người dưng nước lã, trên đời này người có thể quản Đường Phong có lẽ còn chưa có xuất hiện đâu.
Diệp Vân Xuyên cắt cho mình một miếng rõ to rồi bưng lên phòng khách vừa ăn vừa xem tivi. Mặc dù cậu là người lớn nhưng cậu lại rất thích xem phim siêu nhân này nọ, vậy cho nên không ít lần cậu bị Đường Phong cười nhạo.
Giờ thì không lo nữa, được ăn món bánh Flan vừa mịn, vừa mềm, ngọt lịm tận tim, lại được xem phim mình yêu thích, với cậu vậy là hạnh phúc rồi.
Một ngày tình cờ, cậu gặp lại "thằng nhóc Hổ con" ngày nào còn chạy theo sau lưng cậu gọi anh Hiên. Chớp mắt một cái, giờ cậu phải gọi Hổ con bằng anh.
Hổ con tên thật là Lý Thiên Ân, năm nay hai mươi bảy tuổi, là giám đốc kinh doanh của công ty Vân Đằng. Ngày đó cậu đã nhìn ra Lý Thiên Ân rất có năng lực, giờ đây cậu ta quả là không phụ kỳ vọng của cậu.
Lý Thiên Ân vừa bước ra từ một nhà hàng sang trọng, cậu ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó - "Alo, chị sáu à, em vừa gặp đối tác xong. Vậy tối nay chúng ta gặp nhau ở quán xxxx nhé, không say không về, nhớ gọi “đại ca” nữa nhé, vâng!"
Cậu ta tắt máy, thở dài rồi đi đến chiếc xe oto đã hơi lỗi thời, là dòng xe cũ một năm về trước. Chiếc xe nhìn vẫn còn rất mới vì được bản quản tốt, Diệp Vân Xuyên nhìn theo, ánh mắt đượm buồn.
Nơi ba người họ hẹn gặp nhau, chính là quán nhậu bình dân mà khi xưa cả bốn người thường tới đây quẩy tới bến, ngày tháng đó thật vui. Cậu cũng rất muốn nhìn lại bọn họ, nhưng nhìn rồi thì cậu biết phải nói gì? Nói cậu là bạn của Du Văn Hiên sao? Rồi sau đó... nếu Đường Phong biết chuyện này thì cậu biết giải thích thế nào?
Rồi cậu sẽ bị nghi ngờ rằng... cậu cố ý tiếp cận chỉ là để tán tỉnh Đường Phong? Haha nực cười.
Nhưng cậu vẫn sẽ đi, cậu muốn biết một năm qua họ sống có tốt không? Họ luôn xem cậu là người nhà, là anh em tốt. Chỉ có cậu là ích kỷ chi nên... đã không buồn nghĩ tới cảm nhận của họ. Cậu cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi với những người anh em tốt này.
Bảy giờ mười lăm, cậu mới muộn màng xuất hiện.
Ba người họ cũng vừa mới đến không lâu, chị sáu vẫn giúp họ chọn món, còn Lý Thiên Ân thì lèm bèm với “đại ca” về công việc, một bầu không khí vô cùng thân quen.
Cậu chọn bàn ăn ngay sau lưng bọn họ, quay mặt đi để che giấu đi cảm xúc.
Qua những gì họ nói thì cậu cũng có thể biết được cả ba đều một đường thuận lợi thăng chức, nhưng tình cảm thì vẫn luôn gắn kết như ngày nào. Đại ca tên thật là Bạch Vĩnh Hy, năm nay ba mươi mốt tuổi. Là một CEO cao cấp, vì anh lớn tuổi nhất trong nhóm nên mới được gọi là đại ca.
Chị sáu tên thật là Hàn Băng Tâm, giám đốc phòng hành chính nhân sự. Năm nay cô ba mươi tuổi nhưng trông cô trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Còn vì sao gọi là chị sáu, vì trong nhà chị đứng thứ sáu.
Món ăn được dọn lên thì ba người mới chuyển đề tài sang buôn dưa bán lê.
Bạch Vĩnh Hy nhìn Lý Thiên Ân nói - "Cậu đã bảo trì xe định kỳ chưa? Nếu cần thay mới cái gì cứ nói với anh."
Lý Thiên Ân vội đáp - "Em vẫn bảo trì đều đặn mỗi tháng, đại ca yên tâm. Em sẽ bảo quản nó thật tốt, nhìn thấy nó như nhìn thấy anh Hiên, em cũng rất vui."
Hàn Băng Tâm đưa tay vỗ lên vai tiểu Hổ - "Tốt, chị biết cậu sẽ làm tốt mà. Nào chúng ta nâng ly chúc mừng thằng đệ vừa đạt được một hợp đồng lớn, cạn ly!"
"Cạn ly!" - Sau đó lại một chuỗi âm thanh cụng ly nữa vang lên nhưng không có tiếng đáp lại.
Cậu cảm thấy khó hiểu nên quay đầu nhìn - "..." - Bên cạnh chỗ của Hàn Băng Tâm lại thừa ra một chỗ trống và một ly rượu.
Lý Thiên Ân uống cạn ly rượu trên tay rồi nói với cái ly rượu không có người ngồi kia - "Anh Hiên, anh biết không? Nhờ chiếc xe may mắn của anh mà hôm nay em lại ký được một đồng lớn đó. Cảm ơn anh!" – Hai mắt Lý Thiên Ân đột nhiên lại hơi ươn ướt.
Bạch Vĩnh Hy cũng chậm rì rì buông ly, thở dài nói - "Mới đó mà đã một năm rồi, thời gian trôi qua thật mau. Nếu... thằng ngốc kia vẫn còn thì tốt biết bao?"
"Anh đừng nhắc tới nữa, nói tới nó thì em càng bực mình. Nếu có chuyện buồn thì cứ tìm đến chúng ta không được sao? Bộ chết vui lắm sao? Tình nghĩa bao nhiêu năm cũng không nặng bằng cọng lông ngỗng." – Hàn Băng Tâm bực mình đập ly rượu lên bàn, tính của cô tuy nóng nhưng lại rất tốt bụng.
Lý Thiên Ân cười khổ - "Chị đừng vậy, anh Hiên cũng đối với chúng ta rất tình nghĩa, lúc ra đi cũng còn chiếu cố thằng em này. Nhờ có xe của anh ấy mà em mới kịp đưa vợ đi sinh lúc nửa đêm, có cái để lấy thể diện với khách hàng. Có nó, cuộc sống của em cũng tốt đẹp hơn, mặc dù... thà em không có cái xe này. Chỉ cần anh Hiên còn sống là đủ rồi. Từ ngày đầu em chân ướt chân ráo mới đến công ty, cũng là anh Hiên chiếu cố, giờ em thành công rồi... " - Lại không còn người để chia sẻ, Lý Thiên Ân ứa nước mắt, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn.
Bạch Vĩnh Hy thở dài - "Chuyện cũng đã qua, người cũng đã không còn, có trách thì cũng chẳng có ý nghĩa gì? Là cậu ấy quên mất chúng ta, cậu ấy cho rằng chúng ta không thể cùng cậu ấy san sẽ. Cũng phải thôi, tình yêu mà... trong mắt chỉ có đối phương chứ làm gì còn ai khác. Kiếp này là chúng ta duyên phận ngắn ngủi, Thiên Ân, khi nào cậu chạy chán thì bán cái xe cũ đó cho anh.''
Lý Thiên Ân lập tức giơ tay ngăn đại ca mở miệng - "Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Đó là kỷ vật mà anh Hiên tặng cho em, cho dù nó có là đống sắt vụn thì em cũng không bán, kể cả là anh."
Hàn Băng Tâm nhếch môi cười khinh bỉ - "Xấc, kỷ vật cái rắm, là cậu ta căn bản không cần dùng tới nên mới đem cho từ thiện. Nếu muốn tặng thì đường đường chính chính mà tặng, còn tặng kiểu viết di chúc như cậu ta thì chỉ có cậu mới xem là báo vật!" - Cô giận tới đỏ mặt. Ngày cậu mất, cô khóc rất lâu, thương tâm cả một đoạn thời gian dài mới bình phục. Lúc cô gặp khó khăn cũng là Du Văn Hiên cậu ở bên khuyên nhủ, nâng đỡ tinh thần, thế mà đến lúc cậu có chuyện thì cậu lại không cho ai chia sẻ, rồi cứ thế lặng lẽ ra đi.
Lý Thiên Ân lặng thinh không nói - "...." - Trong lòng cậu ta có nhiều cảm xúc hơn hai người họ. Thường ngày cũng là Du Văn Hiên cho cậu ta vay tiền để chăm vợ bầu bì, thai nhi yếu nên tốn kém đủ đường. Anh giúp cậu có nhiều hợp đồng để sớm có tiền mua xe chở vợ đi lại cho an toàn, nhưng lúc cậu sắp đạt thành ước mơ thì... Du Văn Hiên lại biến mất, chỉ để lại chiếc xe mà anh vừa mua cho cậu dùng.
Thấy xe như thấy người, ngày nào cậu ta cũng khóc lén, rồi xem đó là anh mà không ngừng cố gắng. Những lúc thành công cậu ta đều cùng chiếc xe nói vài câu vui vẻ, giờ cho dù cậu ta đã mua được chiếc xe sang trọng hơn, nhưng cậu vẫn luôn dùng chiếc xe này đi lại mỗi ngày, hư thì sửa, ai cười thì mặc kệ họ. Vì nó... là do anh Hiên tặng.
Diệp Vân Xuyên càng nghe thì càng thấy tim mình đau nhói, quả thật là khi đó cậu đã không nghĩ đến cảm xúc của họ. Nhưng ít ra hiện tại cậu đã biết họ vẫn sống tốt là đủ rồi, rồi thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. Mọi người rồi sẽ dần quên lãng niềm đau, kiếp trước là cậu có lỗi với họ, kiếp này... vẫn là không cần gặp nhau nữa.
Diệp Vân Xuyên nhấp cạn ly rượu rồi rời đi, nếu tiếp tục ở lại thì cậu sẽ không đành rời xa bọn họ.
Đưa mắt nhìn lại chiếc xe từng quen thuộc, cậu nở nụ cười rồi quay lưng đi.
Cậu thả bộ đi trên hè phố tấp nập người qua lại, đi và đi mãi, không biết qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu lối rẽ. Lúc cậu dừng lại, cậu chợt nhận ra nơi cậu đang đứng thế mà lại là cửa hàng bánh ngọt với cái tên quen thuộc "không béo". Đây là một cửa hàng gia đình, nằm trong một con hẻm nhỏ không dễ tìm, cũng không hút mắt.
Trong một lần đi dạo thì cậu đã đi lạc tới chỗ này, sau đó thì bị món bánh Flan gato ở nơi này dụ dỗ. Mỗi khi có dịp đi ngang nơi này là cậu lại ghé vào mua một cái thật to mang về, bánh của tiệm này rất ngon, giá bán lại rất bình dân.
Cầm trong tay chiếc bánh thân quen, cậu vui vẻ đi bộ trở về đường lớn rồi đón taxi nhanh chóng về nhà để thưởng thức lại hương vị mà đã rất lâu rồi cậu chưa được nếm lại.
Mười giờ hơn, Đường Phong vẫn chưa về nhưng cậu thì không muốn bận tâm. Dù gì cậu với anh cũng chỉ là người dưng nước lã, trên đời này người có thể quản Đường Phong có lẽ còn chưa có xuất hiện đâu.
Diệp Vân Xuyên cắt cho mình một miếng rõ to rồi bưng lên phòng khách vừa ăn vừa xem tivi. Mặc dù cậu là người lớn nhưng cậu lại rất thích xem phim siêu nhân này nọ, vậy cho nên không ít lần cậu bị Đường Phong cười nhạo.
Giờ thì không lo nữa, được ăn món bánh Flan vừa mịn, vừa mềm, ngọt lịm tận tim, lại được xem phim mình yêu thích, với cậu vậy là hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.