Chương 41: Tại sao không thể đi cùng tôi?
Lãnh Băng Sơn
03/11/2022
Sân lớn được bày sẵn bốn dãy bàn rất dài, trên bàn là thành quả của
mọi người trong ngày hôm nay. Ai nấy đều ăn đến vô cùng vui vẻ.
Đường Phong ngồi nhìn mấy con cá nướng đỏ lét ớt trên bàn - "..."
Diệp Vân Xuyên nhìn nét mặt “không còn gì để tiếc nuối” của anh mà muốn bò ra đất cười, cậu cầm lấy con cá bé nhất đặt vào đĩa rồi để trước mặt anh nói - “Đầu bếp làm món cá nướng cay này ngon lắm, sếp, anh ăn nhiều một chút!”
Đường Phong nhìn Diệp Vân Xuyên vẫn một bộ thâm tình mà mục đích thâm đen đang ngồi bên cạnh mình ăn ngon lành – “…” – Muốn úp vào mặt cho cậu ăn hết luôn dị đó, cậu cố ý chơi tôi đúng không?
Diệp Vân Xuyên vẫn giả ngu, tiếp tục ăn ngon lành.
Vị giám đốc “đẹp trai” nào đó ngược lại không còn bám dính lấy Diệp Vân Xuyên nữa, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Uyển Như thì gai óc liền nổi khắp người.
Kẻ dám uy hiếp anh ta trắng trợn như thế thì cô chính là người đầu tiên, Chu Hắc Minh cũng không phải dạng hiền lành gì, phàm là người có chút địa vị thì luôn cho mình là cái rốn của vũ trụ. Anh ta quyết cùng cô tính cho bằng sạch món nợ này, nhưng trước đó thì anh sẽ cho cô biết thế nào là phong độ đàn ông. Sau đó, làm gì có sau đó. Anh ta cứ thế hiên ngang ưỡn ngực rồi nằm viện một tháng vì trêu chọc anh đẹp trai nào đó ngoài đường nên bị đánh tới mức ba má nhìn không ra.
Quay trở lại với buổi tiệc ngoài trời, mọi người tạm buông bỏ hết những lo lắng, cấp bậc, cùng nhau nâng ly uống quên trời đất.
Cuối cùng ai nấy đều say tới mức ngã trái ngã phải, những người có tửu lượng mạnh thì ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, kể những câu chuyện hài và hát cho nhau nghe.
Diệp Vân Xuyên cũng bị ép uống, say tới mức gục xuống bàn ngủ mất.
Lúc cậu tỉnh lại trong căn nhà gỗ cũng là lúc mọi người chuẩn bị ăn chiều. Chiều hôm nay mọi người sẽ ăn nhẹ với cháo, súp hải sản và những món tìm được trong vườn.
Diệp Vân Xuyên lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh người nhưng choáng càng thêm choáng. Cậu uống rượu rất kém cho nên rất ít khi uống, hôm nay phá lệ có tí mà bây giờ nhức đầu muốn chết đi được.
Lúc này, Đường Phong vì ở bên ngoài đợi rất lâu cũng không thấy cậu xuất hiện bèn đi vào tìm. Thấy cậu đã tình mà bộ dáng uể oải không chút sức sống thì anh lại ngứa miệng, cười khẩy rồi nói - "Không biết uống mà cứ thích thể hiện, dậy rồi thì mau ra ngoài, đừng để mọi người chờ!"
Diệp Vân Xuyên đưa hai tay ôm đầu đáp - "Dạ sếp, tôi ra ngay, anh đi trước đi!" - Nói thì nói vậy chứ cậu vẫn ngồi im, không muốn động, bây giờ đầu cậu đau như búa bổ ấy.
Đường Phong lại tiếp tục chọc - "Không biết uống thì đừng bắt chước người ta uống. Còn không mau đứng dậy, nhanh lên, có gan uống thì ráng mà chịu, đáng đời cậu lắm!" - Anh bỏ lại một câu rồi quay lưng đi, nhìn là biết anh đang cười vào mặt cậu.
Đường Phong vừa đi ra thì Nhiếp Uyển Như và Trần Lạc Kỳ đã lập tức xông vào cổ lôi cậu ra ăn cháo cùng mọi người, cũng sắp tới giờ trở về rồi cho nên không thể để cậu bụng đói mà về, nhất là khi dạ dày của cậu lại không tốt.
Sau khi ăn được một chén cháo nhỏ, cậu được Trần Lạc Kỳ cấp cho một viên thuốc nhức đầu có tác dụng gây buồn ngủ. Sau đó, hiển nhiên là cậu dựa đầu vào bờ vai rộng lớn của sếp tổng ngủ say như chết rồi.
Đường Phong cũng đã mệt rồi cho nên anh cũng nhanh chóng ngủ mất, hai người tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành. Hành trình đi chơi kết thúc, ai nấy đều vui vẻ, riêng hai nàng hủ là vui nhất.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà đã đến ngày Đường Phong phải trở về tổng công ty. Nếu anh quay trở về đó, đồng nghĩa anh không thể mang cậu theo.
À mà không... là... bên kia anh đã có Tần Hiên Lãng rồi cho nên không cần tới Diệp Vân Xuyên nữa.
Mặc dù biết là vậy nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy phi thường khó chịu, những ngày tháng ở đây anh đã quen với sự có mặt của vị thư ký lưu manh Diệp Vân Xuyên. Từ lúc có cậu xuất hiện trong cuộc sống buồn tẻ của mình, anh đã gần như không còn nhớ tới chuyện cũ. Hiện tại cảm giác trống vắng lại một lần nữa lớn dần lên trong anh, cảm giác không nỡ buông tay này khiến anh vô cùng bối rối, vì anh không thể vì giữ cậu lại mà cắt chức hoặc điều Tần Hiên Lãng đi nơi khác. Một bàn tay, mặt nào cũng là thịt, anh không biết mình nên làm gì mới phải?
Thế nhưng trong cuộc sống này luôn có ánh sáng nơi cuối con đường đen tối, trong lúc Đường Phong đang sầu não thì điện thoại của anh reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhìn dòng chữ Trương Kiệt hiện ra trên màn hình, Đường Phong như gặp được cứu tinh mà thở phào nhẹ nhõm rồi bắt máy.
Đường Phong vui vẻ nói - "Chào, cậu vẫn khỏe chứ? Sao đột nhiên hôm nay lại nhớ đến tôi vậy?"
Đầu dây bên kia cười trầm đáp - "Tôi làm sao không nhớ cậu được, nhưng mà cậu cũng biết đó, tôi thật sự là rất bận. Mà bên cậu còn dư người đúng chứ, đúng lúc tôi cũng đang cần một trợ lý có năng lực. Tôi muốn mượn Hiên lãng một thời gian, có được không?"
Đường Phong hơi ngạc nhiên hỏi - "Vì sao lại mượn cậu ta? Bên cậu gặp trục trặc sao?"
"Không phải, chỉ là cậu cũng biết quy mô công ty của chúng ta đang trên đà phát triển, người tôi cần đòi hỏi phải tận tâm và có năng lực, với lại ngoài Hiên Lãng tôi cũng không nghĩ ra người khác thích hợp hơn. Người tài giỏi như cậu ta để mục ở đó cũng phí, điều cậu ấy qua chỗ tôi, tôi giúp cậu tìm trợ lý khác."
"Không cần, người thì cậu cứ lấy còn trợ lý thì tôi có thể tự mình tìm. Khi nào cậu về nước?"
"Cũng không biết nữa, nhưng mà cậu yên tâm đi, khi nào về tôi sẽ báo cho cậu!"
"Được! "
"Quyết định vậy nhé, tôi cúp máy đây!"
Nhìn màn hình đã tối đen, Đường Phong nâng nhẹ khóe môi, anh... đã tìm được ứng viên phù hợp rồi.
______________
Giờ phút này vị ứng viên nào đó vẫn không hay biết gì? Cậu vẫn vô cùng vui vẻ làm việc vì cậu sắp được rời khỏi Đường Phong rồi. Ngày anh đi cũng là ngày cậu được giải thoát.
Cậu đã lên sẵn kế hoạch, thu dọn xong hành lý không tính là nhiều của mình, cũng tìm luôn nhà trọ với mức giá tốt nhất.
Rồi đột nhiên cậu nhận được cuộc gọi từ sếp tổng, anh bảo cậu vào văn phòng. Diệp Vân Xuyên treo lên bộ lãnh đạm như mọi khi rồi bước vào - "Sếp gọi tôi!"
Đường Phong dừng công việc trên tay, nhìn vào thẳng vào mắt cậu rồi nói - "Tuần sau tôi sẽ chuyển về tổng công ty, việc này hẳn là cậu đã biết!"
Cậu thản nhiên gật đầu đáp – “Vâng tôi đã biết!" – Chính vì biết cho nên cậu mới cảm thấy vui vẻ, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng và ngày mốt thì cậu đã có thể lắc lư ở thành phố F, nhưng mà câu hỏi này hình như hơi có vấn đề sao sao ấy?
Đường Phong lại tiếp tục nói - "Bên phía tổng công ty, hiện tại tôi cũng đang cần một trợ lý, tôi muốn cậu qua đó cùng tôi."
Hả? Diệp Vân Xuyên nghe như sét đánh giữa trời quang. Đại não của cậu lập tức bật chế độ phản kháng tới cùng, cậu giúp anh đến giờ phút này đã là cực hạn rồi. Hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để nói câu tạm biệt - "Cảm ơn sếp đã xem trọng tôi, nhưng tôi tài hèn sức mọn, quả thật là không đủ khả năng làm trợ lý trong một tập đoàn lớn như vậy."
Đường Phong cau mày hỏi - "Vì sao không thể? Năng lực của cậu thế nào tôi hiểu rõ, tôi không muốn nghe cậu từ chối. Tôi chỉ muốn cậu đi cùng tôi."
"Sếp, cảm ơn anh đã xem trọng tôi, nhưng tôi thật sự không thể đi cùng anh."
“Tại sao chứ? Tại sao cậu lại không muốn đi cùng tôi, lẽ nào cậu chê đãi ngộ không đủ tốt? "
"Không phải, nhưng mà dù sao tôi cũng cảm ơn sếp thời gian qua đã trọng dụng tôi. Nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài!" - Cậu lạnh lùng phun ra từng câu nói mà chính bản thân cậu cũng cảm thấy đau, nhưng hết cách rồi, cái gì nên kết thúc thì vẫn phải kết thúc. Hiện tại thì bản thân anh cũng đã sống rất vui vẻ, đã không còn bộ dáng như cả thế giới thiếu nợ anh nữa, như vậy là đủ rồi.
Đường Phong lặng yên nhìn cánh cửa lạnh lùng khép chặt, cả người như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Vì sao? Vì sao khi anh bắt đầu xem trong một người thì người đó lại muốn rời xa anh? Đi theo anh thì có gì là không tốt? Tại sao hết người này đến người khác đều muốn rời xa anh? Tại sao chứ?
“Xoảng!” - Tách cafe bay thẳng vào cánh cửa rồi vỡ tan tành – “Tại sao chứ? Tại sao?” – Đường Phong bất lực hét lên, cảm giác lồng ngực nhói đau, cảm giác trống rỗng khiến anh bỗng chốc muốn bùng nổ.
Tiếp theo sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên.
Diệp Vân Xuyên ngồi bên ngoài vẫn im lặng lắng nghe, linh hồn cũng lạnh giá. Tại sao ư? Tại vì duyên phận giữa hai chúng ta đã hết rồi, con đường mà chúng ta đi là hai đường thẳng song song.
Bản thân cậu cũng rất khó chịu, cậu biết Đường Phong rất xem trọng năng lực làm việc của cậu. Nhưng rất tiếc cái người tên Diệp Vân Xuyên thật sự đã chết rồi, nếu cậu ta còn sống thì ắt hẳn sẽ hạnh phúc tới mức gật đầu lia lịa. Nhưng cậu không phải cậu ta, cậu là một linh hồn từ cõi chết trở về, một kẻ đang sống với trái tim của kẻ đã chết.
Cậu nhìn cánh cửa phòng đóng kín vẫn vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ,bờ môi mấp máy - "Xin lỗi, Phong, em xin lỗi!" - Xin hãy cho em ích kỷ thêm lần nữa, cho em rời xa anh thêm kiếp này có được không anh? Hãy quên em, quên luôn cả Diệp Vân Xuyên có được không anh? Hãy bắt đầu cuộc sống mới không có em.
Đường Phong ngồi nhìn mấy con cá nướng đỏ lét ớt trên bàn - "..."
Diệp Vân Xuyên nhìn nét mặt “không còn gì để tiếc nuối” của anh mà muốn bò ra đất cười, cậu cầm lấy con cá bé nhất đặt vào đĩa rồi để trước mặt anh nói - “Đầu bếp làm món cá nướng cay này ngon lắm, sếp, anh ăn nhiều một chút!”
Đường Phong nhìn Diệp Vân Xuyên vẫn một bộ thâm tình mà mục đích thâm đen đang ngồi bên cạnh mình ăn ngon lành – “…” – Muốn úp vào mặt cho cậu ăn hết luôn dị đó, cậu cố ý chơi tôi đúng không?
Diệp Vân Xuyên vẫn giả ngu, tiếp tục ăn ngon lành.
Vị giám đốc “đẹp trai” nào đó ngược lại không còn bám dính lấy Diệp Vân Xuyên nữa, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Nhiếp Uyển Như thì gai óc liền nổi khắp người.
Kẻ dám uy hiếp anh ta trắng trợn như thế thì cô chính là người đầu tiên, Chu Hắc Minh cũng không phải dạng hiền lành gì, phàm là người có chút địa vị thì luôn cho mình là cái rốn của vũ trụ. Anh ta quyết cùng cô tính cho bằng sạch món nợ này, nhưng trước đó thì anh sẽ cho cô biết thế nào là phong độ đàn ông. Sau đó, làm gì có sau đó. Anh ta cứ thế hiên ngang ưỡn ngực rồi nằm viện một tháng vì trêu chọc anh đẹp trai nào đó ngoài đường nên bị đánh tới mức ba má nhìn không ra.
Quay trở lại với buổi tiệc ngoài trời, mọi người tạm buông bỏ hết những lo lắng, cấp bậc, cùng nhau nâng ly uống quên trời đất.
Cuối cùng ai nấy đều say tới mức ngã trái ngã phải, những người có tửu lượng mạnh thì ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, kể những câu chuyện hài và hát cho nhau nghe.
Diệp Vân Xuyên cũng bị ép uống, say tới mức gục xuống bàn ngủ mất.
Lúc cậu tỉnh lại trong căn nhà gỗ cũng là lúc mọi người chuẩn bị ăn chiều. Chiều hôm nay mọi người sẽ ăn nhẹ với cháo, súp hải sản và những món tìm được trong vườn.
Diệp Vân Xuyên lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh người nhưng choáng càng thêm choáng. Cậu uống rượu rất kém cho nên rất ít khi uống, hôm nay phá lệ có tí mà bây giờ nhức đầu muốn chết đi được.
Lúc này, Đường Phong vì ở bên ngoài đợi rất lâu cũng không thấy cậu xuất hiện bèn đi vào tìm. Thấy cậu đã tình mà bộ dáng uể oải không chút sức sống thì anh lại ngứa miệng, cười khẩy rồi nói - "Không biết uống mà cứ thích thể hiện, dậy rồi thì mau ra ngoài, đừng để mọi người chờ!"
Diệp Vân Xuyên đưa hai tay ôm đầu đáp - "Dạ sếp, tôi ra ngay, anh đi trước đi!" - Nói thì nói vậy chứ cậu vẫn ngồi im, không muốn động, bây giờ đầu cậu đau như búa bổ ấy.
Đường Phong lại tiếp tục chọc - "Không biết uống thì đừng bắt chước người ta uống. Còn không mau đứng dậy, nhanh lên, có gan uống thì ráng mà chịu, đáng đời cậu lắm!" - Anh bỏ lại một câu rồi quay lưng đi, nhìn là biết anh đang cười vào mặt cậu.
Đường Phong vừa đi ra thì Nhiếp Uyển Như và Trần Lạc Kỳ đã lập tức xông vào cổ lôi cậu ra ăn cháo cùng mọi người, cũng sắp tới giờ trở về rồi cho nên không thể để cậu bụng đói mà về, nhất là khi dạ dày của cậu lại không tốt.
Sau khi ăn được một chén cháo nhỏ, cậu được Trần Lạc Kỳ cấp cho một viên thuốc nhức đầu có tác dụng gây buồn ngủ. Sau đó, hiển nhiên là cậu dựa đầu vào bờ vai rộng lớn của sếp tổng ngủ say như chết rồi.
Đường Phong cũng đã mệt rồi cho nên anh cũng nhanh chóng ngủ mất, hai người tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành. Hành trình đi chơi kết thúc, ai nấy đều vui vẻ, riêng hai nàng hủ là vui nhất.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, mới đó mà đã đến ngày Đường Phong phải trở về tổng công ty. Nếu anh quay trở về đó, đồng nghĩa anh không thể mang cậu theo.
À mà không... là... bên kia anh đã có Tần Hiên Lãng rồi cho nên không cần tới Diệp Vân Xuyên nữa.
Mặc dù biết là vậy nhưng Đường Phong vẫn cảm thấy phi thường khó chịu, những ngày tháng ở đây anh đã quen với sự có mặt của vị thư ký lưu manh Diệp Vân Xuyên. Từ lúc có cậu xuất hiện trong cuộc sống buồn tẻ của mình, anh đã gần như không còn nhớ tới chuyện cũ. Hiện tại cảm giác trống vắng lại một lần nữa lớn dần lên trong anh, cảm giác không nỡ buông tay này khiến anh vô cùng bối rối, vì anh không thể vì giữ cậu lại mà cắt chức hoặc điều Tần Hiên Lãng đi nơi khác. Một bàn tay, mặt nào cũng là thịt, anh không biết mình nên làm gì mới phải?
Thế nhưng trong cuộc sống này luôn có ánh sáng nơi cuối con đường đen tối, trong lúc Đường Phong đang sầu não thì điện thoại của anh reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhìn dòng chữ Trương Kiệt hiện ra trên màn hình, Đường Phong như gặp được cứu tinh mà thở phào nhẹ nhõm rồi bắt máy.
Đường Phong vui vẻ nói - "Chào, cậu vẫn khỏe chứ? Sao đột nhiên hôm nay lại nhớ đến tôi vậy?"
Đầu dây bên kia cười trầm đáp - "Tôi làm sao không nhớ cậu được, nhưng mà cậu cũng biết đó, tôi thật sự là rất bận. Mà bên cậu còn dư người đúng chứ, đúng lúc tôi cũng đang cần một trợ lý có năng lực. Tôi muốn mượn Hiên lãng một thời gian, có được không?"
Đường Phong hơi ngạc nhiên hỏi - "Vì sao lại mượn cậu ta? Bên cậu gặp trục trặc sao?"
"Không phải, chỉ là cậu cũng biết quy mô công ty của chúng ta đang trên đà phát triển, người tôi cần đòi hỏi phải tận tâm và có năng lực, với lại ngoài Hiên Lãng tôi cũng không nghĩ ra người khác thích hợp hơn. Người tài giỏi như cậu ta để mục ở đó cũng phí, điều cậu ấy qua chỗ tôi, tôi giúp cậu tìm trợ lý khác."
"Không cần, người thì cậu cứ lấy còn trợ lý thì tôi có thể tự mình tìm. Khi nào cậu về nước?"
"Cũng không biết nữa, nhưng mà cậu yên tâm đi, khi nào về tôi sẽ báo cho cậu!"
"Được! "
"Quyết định vậy nhé, tôi cúp máy đây!"
Nhìn màn hình đã tối đen, Đường Phong nâng nhẹ khóe môi, anh... đã tìm được ứng viên phù hợp rồi.
______________
Giờ phút này vị ứng viên nào đó vẫn không hay biết gì? Cậu vẫn vô cùng vui vẻ làm việc vì cậu sắp được rời khỏi Đường Phong rồi. Ngày anh đi cũng là ngày cậu được giải thoát.
Cậu đã lên sẵn kế hoạch, thu dọn xong hành lý không tính là nhiều của mình, cũng tìm luôn nhà trọ với mức giá tốt nhất.
Rồi đột nhiên cậu nhận được cuộc gọi từ sếp tổng, anh bảo cậu vào văn phòng. Diệp Vân Xuyên treo lên bộ lãnh đạm như mọi khi rồi bước vào - "Sếp gọi tôi!"
Đường Phong dừng công việc trên tay, nhìn vào thẳng vào mắt cậu rồi nói - "Tuần sau tôi sẽ chuyển về tổng công ty, việc này hẳn là cậu đã biết!"
Cậu thản nhiên gật đầu đáp – “Vâng tôi đã biết!" – Chính vì biết cho nên cậu mới cảm thấy vui vẻ, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng và ngày mốt thì cậu đã có thể lắc lư ở thành phố F, nhưng mà câu hỏi này hình như hơi có vấn đề sao sao ấy?
Đường Phong lại tiếp tục nói - "Bên phía tổng công ty, hiện tại tôi cũng đang cần một trợ lý, tôi muốn cậu qua đó cùng tôi."
Hả? Diệp Vân Xuyên nghe như sét đánh giữa trời quang. Đại não của cậu lập tức bật chế độ phản kháng tới cùng, cậu giúp anh đến giờ phút này đã là cực hạn rồi. Hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để nói câu tạm biệt - "Cảm ơn sếp đã xem trọng tôi, nhưng tôi tài hèn sức mọn, quả thật là không đủ khả năng làm trợ lý trong một tập đoàn lớn như vậy."
Đường Phong cau mày hỏi - "Vì sao không thể? Năng lực của cậu thế nào tôi hiểu rõ, tôi không muốn nghe cậu từ chối. Tôi chỉ muốn cậu đi cùng tôi."
"Sếp, cảm ơn anh đã xem trọng tôi, nhưng tôi thật sự không thể đi cùng anh."
“Tại sao chứ? Tại sao cậu lại không muốn đi cùng tôi, lẽ nào cậu chê đãi ngộ không đủ tốt? "
"Không phải, nhưng mà dù sao tôi cũng cảm ơn sếp thời gian qua đã trọng dụng tôi. Nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài!" - Cậu lạnh lùng phun ra từng câu nói mà chính bản thân cậu cũng cảm thấy đau, nhưng hết cách rồi, cái gì nên kết thúc thì vẫn phải kết thúc. Hiện tại thì bản thân anh cũng đã sống rất vui vẻ, đã không còn bộ dáng như cả thế giới thiếu nợ anh nữa, như vậy là đủ rồi.
Đường Phong lặng yên nhìn cánh cửa lạnh lùng khép chặt, cả người như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Vì sao? Vì sao khi anh bắt đầu xem trong một người thì người đó lại muốn rời xa anh? Đi theo anh thì có gì là không tốt? Tại sao hết người này đến người khác đều muốn rời xa anh? Tại sao chứ?
“Xoảng!” - Tách cafe bay thẳng vào cánh cửa rồi vỡ tan tành – “Tại sao chứ? Tại sao?” – Đường Phong bất lực hét lên, cảm giác lồng ngực nhói đau, cảm giác trống rỗng khiến anh bỗng chốc muốn bùng nổ.
Tiếp theo sau đó là hàng loạt tiếng đổ vỡ vang lên.
Diệp Vân Xuyên ngồi bên ngoài vẫn im lặng lắng nghe, linh hồn cũng lạnh giá. Tại sao ư? Tại vì duyên phận giữa hai chúng ta đã hết rồi, con đường mà chúng ta đi là hai đường thẳng song song.
Bản thân cậu cũng rất khó chịu, cậu biết Đường Phong rất xem trọng năng lực làm việc của cậu. Nhưng rất tiếc cái người tên Diệp Vân Xuyên thật sự đã chết rồi, nếu cậu ta còn sống thì ắt hẳn sẽ hạnh phúc tới mức gật đầu lia lịa. Nhưng cậu không phải cậu ta, cậu là một linh hồn từ cõi chết trở về, một kẻ đang sống với trái tim của kẻ đã chết.
Cậu nhìn cánh cửa phòng đóng kín vẫn vang lên tiếng đồ đạc bị đập vỡ,bờ môi mấp máy - "Xin lỗi, Phong, em xin lỗi!" - Xin hãy cho em ích kỷ thêm lần nữa, cho em rời xa anh thêm kiếp này có được không anh? Hãy quên em, quên luôn cả Diệp Vân Xuyên có được không anh? Hãy bắt đầu cuộc sống mới không có em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.