Chương 65: Tình hết, người cũng mất.
Lãnh Băng Sơn
03/11/2022
Mỗi ngày, Đường Phong đều vượt qua trong nỗi tuyệt vọng, trong cơn
say. Chỉ trong lúc say anh mới nhìn thấy Diệp Vân Xuyên Nhìn anh cười,
cùng ăn hải sản nướng, cùng uống bia, cùng ăn mì.
Bất chợt, một đôi chân dài xuất hiện trước mặt anh, quý bà Liễu Vô Song xinh đẹp và cao quý đến nhìn xem cuộc sống màu hồng của hai người.
"Chậc chậc, hai đứa như thế này là không được. Tình yêu không phải là như thế, con đã chọn thì không được hối hận. Ngay từ đầu mẹ đã cảnh báo con, nếu chọn sai thì phải trả giá đúng chứ? Là con đã chọn kẻ có gương mặt của Du Văn Hiên kia.
Con ôm hũ tro cốt đó thì cũng có tác dụng gì? Quên cậu ta đi, lần này mẹ đến là muốn thăm hai đứa. Sắp tới, mẹ sẽ đi nghỉ dưỡng một thời gian, sẽ không có thời gian quản chuyện của hai đứa con nữa. Là chân tình hay giả ý đều là chuyện của hai đứa.
Nhân đây mẹ có món quà nhỏ tặng cho con, xem như quà mẹ dành chúc phúc cho con. Cầm lấy rồi từ từ mà xem!" – Liễu Vô Song thản nhiên nhìn Đường Phong dở sống dở chết, ném túi hồ sơ to, nặng xuống bàn rồi không chút thương xót mà xoay người rời đi.
Rất lâu sau, từ nỗi tuyệt vọng quay trở về, Đường Phong đưa tay cầm lấy túi hồ sơ trên bàn. Bên trong là một xấp báo cáo về việc phẫu thuật thẩm mỹ của Nhan Ngọc Lam trước khi hắn nổi tiếng.
Một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng cái ngày cậu ta làm phẫu thuật cũng là lúc Du Văn Hiên mất tròn một tháng. Nhờ gương mặt đó mà hắn vụt sáng, mà kẻ cho hắn gợi ý lại chính là tay quản lý kia.
Một Nhan Ngọc Lam, một Du Văn Hiên mà anh yêu tha thiết, thật trùng hợp làm sao?
“Cạnh!” - Một cái USB rơi ra mặt bàn. Đường Phong vội mang nó về phòng, mở laptop và cắm nó vào khe.
Một đoạn clip, một đoạn ghi âm vừa trùng khớp với một cuộc giao dịch lấy mạng Diệp Vân Xuyên. Một đống quá khứ nhơ nhuốc, những cuộc mua bán thân xác với gương mặt của Du Văn Hiên.
Đường Phong bật cười - "Hahaha, hay cho một Nhan Ngọc Lam hahaha...." - Anh cười như điên như dại, thông minh hơn người cuối cùng lại bại dưới tay một Nhan Ngọc Lam.
Một tình yêu sai lầm, một lựa chọn mù quáng, một cái kết đắng cho một thằng ngu.
Anh cười, đưa tay vuốt nhẹ lên hũ tro cốt, hai dòng nước mắt lăn dài, giọng nói khàn khàn mà đắng chát vang lên - "Lần này anh lại chọn sai rồi, sai đến mức không thể cứu vãn. Diệp Vân Xuyên, tha thứ cho anh được không? Cho anh theo em có được không?" - Mọi thứ chìm trong im lặng, không ai đáp lại anh.
Đường Phong mệt mỏi ôm hũ tro cốt vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt lạnh dần nhìn khoảng không vô định. Lần này anh thật sự đã thua tới mức không thể ngẩng đầu, mẹ đúng là mẹ, đủ tàn nhẫn.
Còn Nhan Ngọc Lam lúc này cũng chẳng bình tĩnh nỗi nữa. Khi hắn bước vào phòng khách, nhìn đống tài liệu vun vãi trên mặt bàn hắn liền biết bản thân xong rồi. Nhưng hắn vẫn tin bản thân thừa sức khiến Đường Phong tha thứ cho mình, miễn hắn còn mang gương mặt này.
Hắn vội chạy đi tìm Đường Phong, vừa nhìn thấy anh, hai mắt của hắn lập tức đỏ hoe nói - "Phong, xin anh hãy nghe em giải thích, mọi việc không như anh nghĩ đâu. Quả thật là em không biết gì cả, quản lý bảo sao thì em phải làm vậy, là do em bị ép. Em quả thật không biết gì hết. Anh phải tin em, em vô tội." - Hắn ôm lấy Đường Phong vừa khóc loc tỉ tê vừa giải thích.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn nói - "Vậy sao? Vậy thói quen, sở thích của người kia cũng là do cậu vô tình có cùng thói quen sao? "
Nhan Ngọc Lam hốt hoảng siết chặt vòng tay, lắc đầu - "Không, không phải là em bắt chước cậu ta, đó vốn là sở thích của em."
Đường Phong bật cười - "Vậy... còn Diệp Vân Xuyên. Vì sao lại mướn xã hội đen lấy giết cậu ấy?"
Nhan Ngọc Lam cả kinh, đôi tay buông lỏng run rẩy nói - "Anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu..."
Đường Phong mở lại đoạn clip kia và cả đoạn ghi âm nữa, ánh mắt hoàn toàn lạnh băng nhìn hắn như nhìn một cái xác chết.
Nhan Ngọc Lam không còn đường chối cả, hắn run rẩy quỳ xuống, nắm tay Đường Phong mếu máo nói - "Không phải như anh nghĩ đâu, là em nhất thời hồ đồ, là vì em quá yêu anh nên mới bị ghen tuông che mờ lý trí. Sau khi tỉnh táo lại thì em đã bảo người đó dừng tay rồi, chẳng phải Diệp Vân Xuyên vẫn bình an vô sự đó sao?"
Đường Phong giật tay ra khỏi đôi tay dơ bẩn kia. Đặt hũ tro lên mặt bàn một cách cẩn thận rồi chậm rãi đứng dậy, đối diện với Nhan Ngọc Lam.
"Phải... cái gì cậu cũng không biết, cái gì cậu cũng không có làm. Là Đường Phong tôi mù nên đã bị cậu dắt mũi."
Đường Phong đưa tay bóp chặt gương mặt của Nhan Ngọc Lam, ánh mắt tràn ngập sát ý trần trụi, chậm rãi nói - "Nhưng hẳn là cậu biết gương mặt này thuộc về ai chứ? Cậu dám dùng gương mặt này lên giường với những tên khốn kiếp đáng kinh tởm đó, cmn Nhan Ngọc Lam cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?" - Đường Phong giáng lên mặt hắn một đấm, lại bồi thêm một cú đá như trời giáng.
Giờ phút này bao nhiêu uất hận, bao nhiêu căm thù, tất cả đều bùng nổ.
Chỉ vì tên thối tha này mà anh phải trả một cái giá quá đắt, giờ phút này trong đầu của Đường Phong đến cả suy nghĩ muốn giết người rồi tự sát cũng đều có, từng cú đánh toàn lực, từng cú đá như muốn lấy mạng người đều trút hết lên đầu của Nhan Ngọc Lam lúc này đã be bét máu, nằm bất động trên sàn.
Trước khi anh hoàn toàn mất trí thì vệ sĩ đã kịp ngăn cản, mang hắn đi khỏi tầm mắt của Đường Phong.
Hắn phải sống để đón nhận trận sóng gió cuối cùng, tất cả quá khứ đen tối bị ém chặt sau một đêm liền bạo phát, tuôn ra ầm ầm. Đến nước này thần linh cũng không cứu nổi hắn, còn tay quản lý thì đã sớm đã đi về nơi xa lắm.
Tất cả những chuyện này diễn ra dường như chỉ trong cái chớp mắt.
Bên thềm nhà, Đường Phong ngồi ngẫn ngơ ôm hũ tro cốt, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm, mới hôm qua còn cùng nhau hơn thua miệng lưỡi, mới hôm qua còn hạnh phúc với tình yêu.
Chỉ một cái chớp mắt, mọi thứ đều vỡ nát, tình yêu là ảo mộng, mà người anh yêu đã hóa thành hư không.
Đường Phong lặng lẽ nhìn chiếc hủ trong tay thì thầm - "Diệp Vân Xuyên em nói rất đúng. Chúng tay chỉ có một đôi tay để nắm lấy hiện tại và tương lai. Vậy còn em? Giờ... em là hiện tại hay là quá khứ mà anh phải quên lãng? Tại sao em lại không oán trách anh?"
Đối với một người đã chết tâm mà nói, oán trách có ích lợi gì? Khi đã không thể trở thành tương lai thì xin nguyện làm quá khứ, đối với người là để quên đi, còn đối với ta là để giải thoát.
Tình yêu thì có rất nhiều màu sắc, quan trọng là bạn có bản lĩnh để nâng lên và buông bỏ hay không?
Yêu đúng người thì đau trăm lần cũng đáng, mà đời phũ quá thì cứ dẹp nó sang một bên.
Yêu sai người thì hy sinh là dại, mà đã là quá khứ tối tăm thì đừng để nó làm phiền tương lai sáng lạng.
Đời khốn nạn thì bạn phải khốn nạn hơn, còn nếu không làm được thì bạn phải khiến cho bản thân thật bản lĩnh, để có thể đương đầu và xử lý theo cách khôn ngoan nhất.
Nếu bạn không đủ khôn ngoan, thì hãy để người khôn ngoan hơn dạy bạn nên làm gì?
Bất chợt, một đôi chân dài xuất hiện trước mặt anh, quý bà Liễu Vô Song xinh đẹp và cao quý đến nhìn xem cuộc sống màu hồng của hai người.
"Chậc chậc, hai đứa như thế này là không được. Tình yêu không phải là như thế, con đã chọn thì không được hối hận. Ngay từ đầu mẹ đã cảnh báo con, nếu chọn sai thì phải trả giá đúng chứ? Là con đã chọn kẻ có gương mặt của Du Văn Hiên kia.
Con ôm hũ tro cốt đó thì cũng có tác dụng gì? Quên cậu ta đi, lần này mẹ đến là muốn thăm hai đứa. Sắp tới, mẹ sẽ đi nghỉ dưỡng một thời gian, sẽ không có thời gian quản chuyện của hai đứa con nữa. Là chân tình hay giả ý đều là chuyện của hai đứa.
Nhân đây mẹ có món quà nhỏ tặng cho con, xem như quà mẹ dành chúc phúc cho con. Cầm lấy rồi từ từ mà xem!" – Liễu Vô Song thản nhiên nhìn Đường Phong dở sống dở chết, ném túi hồ sơ to, nặng xuống bàn rồi không chút thương xót mà xoay người rời đi.
Rất lâu sau, từ nỗi tuyệt vọng quay trở về, Đường Phong đưa tay cầm lấy túi hồ sơ trên bàn. Bên trong là một xấp báo cáo về việc phẫu thuật thẩm mỹ của Nhan Ngọc Lam trước khi hắn nổi tiếng.
Một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng cái ngày cậu ta làm phẫu thuật cũng là lúc Du Văn Hiên mất tròn một tháng. Nhờ gương mặt đó mà hắn vụt sáng, mà kẻ cho hắn gợi ý lại chính là tay quản lý kia.
Một Nhan Ngọc Lam, một Du Văn Hiên mà anh yêu tha thiết, thật trùng hợp làm sao?
“Cạnh!” - Một cái USB rơi ra mặt bàn. Đường Phong vội mang nó về phòng, mở laptop và cắm nó vào khe.
Một đoạn clip, một đoạn ghi âm vừa trùng khớp với một cuộc giao dịch lấy mạng Diệp Vân Xuyên. Một đống quá khứ nhơ nhuốc, những cuộc mua bán thân xác với gương mặt của Du Văn Hiên.
Đường Phong bật cười - "Hahaha, hay cho một Nhan Ngọc Lam hahaha...." - Anh cười như điên như dại, thông minh hơn người cuối cùng lại bại dưới tay một Nhan Ngọc Lam.
Một tình yêu sai lầm, một lựa chọn mù quáng, một cái kết đắng cho một thằng ngu.
Anh cười, đưa tay vuốt nhẹ lên hũ tro cốt, hai dòng nước mắt lăn dài, giọng nói khàn khàn mà đắng chát vang lên - "Lần này anh lại chọn sai rồi, sai đến mức không thể cứu vãn. Diệp Vân Xuyên, tha thứ cho anh được không? Cho anh theo em có được không?" - Mọi thứ chìm trong im lặng, không ai đáp lại anh.
Đường Phong mệt mỏi ôm hũ tro cốt vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt lạnh dần nhìn khoảng không vô định. Lần này anh thật sự đã thua tới mức không thể ngẩng đầu, mẹ đúng là mẹ, đủ tàn nhẫn.
Còn Nhan Ngọc Lam lúc này cũng chẳng bình tĩnh nỗi nữa. Khi hắn bước vào phòng khách, nhìn đống tài liệu vun vãi trên mặt bàn hắn liền biết bản thân xong rồi. Nhưng hắn vẫn tin bản thân thừa sức khiến Đường Phong tha thứ cho mình, miễn hắn còn mang gương mặt này.
Hắn vội chạy đi tìm Đường Phong, vừa nhìn thấy anh, hai mắt của hắn lập tức đỏ hoe nói - "Phong, xin anh hãy nghe em giải thích, mọi việc không như anh nghĩ đâu. Quả thật là em không biết gì cả, quản lý bảo sao thì em phải làm vậy, là do em bị ép. Em quả thật không biết gì hết. Anh phải tin em, em vô tội." - Hắn ôm lấy Đường Phong vừa khóc loc tỉ tê vừa giải thích.
Đường Phong lạnh lùng nhìn hắn nói - "Vậy sao? Vậy thói quen, sở thích của người kia cũng là do cậu vô tình có cùng thói quen sao? "
Nhan Ngọc Lam hốt hoảng siết chặt vòng tay, lắc đầu - "Không, không phải là em bắt chước cậu ta, đó vốn là sở thích của em."
Đường Phong bật cười - "Vậy... còn Diệp Vân Xuyên. Vì sao lại mướn xã hội đen lấy giết cậu ấy?"
Nhan Ngọc Lam cả kinh, đôi tay buông lỏng run rẩy nói - "Anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu..."
Đường Phong mở lại đoạn clip kia và cả đoạn ghi âm nữa, ánh mắt hoàn toàn lạnh băng nhìn hắn như nhìn một cái xác chết.
Nhan Ngọc Lam không còn đường chối cả, hắn run rẩy quỳ xuống, nắm tay Đường Phong mếu máo nói - "Không phải như anh nghĩ đâu, là em nhất thời hồ đồ, là vì em quá yêu anh nên mới bị ghen tuông che mờ lý trí. Sau khi tỉnh táo lại thì em đã bảo người đó dừng tay rồi, chẳng phải Diệp Vân Xuyên vẫn bình an vô sự đó sao?"
Đường Phong giật tay ra khỏi đôi tay dơ bẩn kia. Đặt hũ tro lên mặt bàn một cách cẩn thận rồi chậm rãi đứng dậy, đối diện với Nhan Ngọc Lam.
"Phải... cái gì cậu cũng không biết, cái gì cậu cũng không có làm. Là Đường Phong tôi mù nên đã bị cậu dắt mũi."
Đường Phong đưa tay bóp chặt gương mặt của Nhan Ngọc Lam, ánh mắt tràn ngập sát ý trần trụi, chậm rãi nói - "Nhưng hẳn là cậu biết gương mặt này thuộc về ai chứ? Cậu dám dùng gương mặt này lên giường với những tên khốn kiếp đáng kinh tởm đó, cmn Nhan Ngọc Lam cậu có nghĩ tới hậu quả chưa?" - Đường Phong giáng lên mặt hắn một đấm, lại bồi thêm một cú đá như trời giáng.
Giờ phút này bao nhiêu uất hận, bao nhiêu căm thù, tất cả đều bùng nổ.
Chỉ vì tên thối tha này mà anh phải trả một cái giá quá đắt, giờ phút này trong đầu của Đường Phong đến cả suy nghĩ muốn giết người rồi tự sát cũng đều có, từng cú đánh toàn lực, từng cú đá như muốn lấy mạng người đều trút hết lên đầu của Nhan Ngọc Lam lúc này đã be bét máu, nằm bất động trên sàn.
Trước khi anh hoàn toàn mất trí thì vệ sĩ đã kịp ngăn cản, mang hắn đi khỏi tầm mắt của Đường Phong.
Hắn phải sống để đón nhận trận sóng gió cuối cùng, tất cả quá khứ đen tối bị ém chặt sau một đêm liền bạo phát, tuôn ra ầm ầm. Đến nước này thần linh cũng không cứu nổi hắn, còn tay quản lý thì đã sớm đã đi về nơi xa lắm.
Tất cả những chuyện này diễn ra dường như chỉ trong cái chớp mắt.
Bên thềm nhà, Đường Phong ngồi ngẫn ngơ ôm hũ tro cốt, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm, mới hôm qua còn cùng nhau hơn thua miệng lưỡi, mới hôm qua còn hạnh phúc với tình yêu.
Chỉ một cái chớp mắt, mọi thứ đều vỡ nát, tình yêu là ảo mộng, mà người anh yêu đã hóa thành hư không.
Đường Phong lặng lẽ nhìn chiếc hủ trong tay thì thầm - "Diệp Vân Xuyên em nói rất đúng. Chúng tay chỉ có một đôi tay để nắm lấy hiện tại và tương lai. Vậy còn em? Giờ... em là hiện tại hay là quá khứ mà anh phải quên lãng? Tại sao em lại không oán trách anh?"
Đối với một người đã chết tâm mà nói, oán trách có ích lợi gì? Khi đã không thể trở thành tương lai thì xin nguyện làm quá khứ, đối với người là để quên đi, còn đối với ta là để giải thoát.
Tình yêu thì có rất nhiều màu sắc, quan trọng là bạn có bản lĩnh để nâng lên và buông bỏ hay không?
Yêu đúng người thì đau trăm lần cũng đáng, mà đời phũ quá thì cứ dẹp nó sang một bên.
Yêu sai người thì hy sinh là dại, mà đã là quá khứ tối tăm thì đừng để nó làm phiền tương lai sáng lạng.
Đời khốn nạn thì bạn phải khốn nạn hơn, còn nếu không làm được thì bạn phải khiến cho bản thân thật bản lĩnh, để có thể đương đầu và xử lý theo cách khôn ngoan nhất.
Nếu bạn không đủ khôn ngoan, thì hãy để người khôn ngoan hơn dạy bạn nên làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.