Chương 13: Tự lấy đá đập chân nhau.
Lãnh Băng Sơn
03/11/2022
Căn phòng lại rơi vào im lặng, Du Nhiên lần này cũng thả hồn nhìn ra cửa sổ không biết tâm tình vui buồn ra sao.
Diệp Vân Xuyên cuối cùng cũng nhận ra mình lại khiến Du Nhiên không vui nên chủ động nói chuyện - "Em hiện tại vừa nghỉ việc tại công ty, sau khi được xuất viện em sẽ rời đi nơi khác, sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Còn anh, anh có dự định khác cho tương lai không?"
Du Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh nhìn cậu hơi ngạc nhiên hỏi - " Cậu muốn đi đâu? Ở đây không tốt sao, sao lại phải dọn đi. Hay là cậu làm cùng công ty với anh đi, hai chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau. Anh hiện tại cũng hai bảy rồi, cũng không dễ gì tìm được một công việc ổn định, ai lại muốn tuyển một nhân viên có bằng cấp thấp kia chứ?"
Diệp Vân Xuyên không biết phải an ủi anh như thế nào, cuối cùng chỉ biết lắc đầu nói - "Anh đừng bi quan quá, trên đời này không chỉ có mỗi công ty của anh là có đãi ngộ tốt, cũng có không ít nơi trọng dụng người có kinh nghiệm, anh chỉ mới hai mươi bảy, vẫn còn trẻ, anh cũng không nên nản lòng. Bản thân em đã quyết đinh rời khỏi thành phố A để đi đến thành phố F, em sẽ bắt đầu cuộc sống mới cho mình tại nơi đó. Ít ra ở nơi đó thoải mái hơn ở đây rất nhiều." - Quan trọng hơn là nó cách Đường Phong rất rất xa.
Mặc dù biết là thành phố F dễ thở hơn nhưng Du Nhiên vẫn cau mày nói - "Cậu bị ngốc à? Ở thành phố A chẳng phải tốt hơn sao? Ở nơi này cái gì cũng có, còn ở thành phố F mọi thứ đều thiếu thốn và nghèo nàn, mức lương cũng rất thấp, nếu cậu đến đó chẳng khác nào lãng phí bốn năm đèn sách vô ích. Hơn nữa nếu cậu ở lại đây thì nếu cậu có việc anh đây cũng có thể chiếu cố cho cậu, chúng ta ít ra còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
Nhưng ý của Diệp Vân Xuyên đã quyết - "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em nhất định phải đi, với lại em cũng quen sống một mình rồi, em có thể tự chăm sóc cho mình mà!"
Gặp phải một đứa đã ngốc mà còn cố chấp, Du Nhiên khuyên không được cũng rất không khách khí mà chà đạp - "Phải phải phải, tự chăm sóc mình tốt đến nỗi bị viêm dạ dày phải nhập viện, cậu giỏi thật đó. Trông cậu y như con cò ma, được cái mã chứ chả có miếng thịt nào, hầm cậu nấu canh còn không ngọt nước nữa đó."
Bị một đao cắm phập vào tim, Diệp Vân Xuyên bị nói trúng tử huyệt lần nữa á khẩu - "..." - Thôi được cậu nhận thua.
Du Nhiên thấy cậu bị nghẹn liền lớn - "Ha ha cuối cùng cũng chịu thua rồi sao? Nghe anh đi, ở lại đây anh sẽ chiếu cố cho cậu, yên tâm đi!"
Diệp Vân Xuyên lúc này cũng lấy lại tinh thần chiến đấu, bất ngờ cho anh một dao - "Phải không? Anh chiếu cố em hay là em phải vào viện chăm sóc cho anh? Chắc dạ dày của anh cũng không phải lần đầu vào viện điều dưỡng đâu há."
"Khụ khụ khụ..." - Du Nhiên sặc nước miếng, ngực bị cắm một dao đau không tả được. Đúng là khắc tinh của anh chính là kẻ cùng cảnh ngộ mà, chẳng ai hiểu mình hơn những kẻ giống mình.
Du Nhiên đưa mắt lườm cậu, sau đó phun ra một câu - "Đều như nhau cả, cậu cười cái gì?"
Diệp Vân Xuyên chọc Du Nhiên xù lông lên, tâm trạng tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn không ít cho nên không khỏi bật cười - "Hahaha... a... đau..." - Cười chưa được mấy tiếng thì bụng cậu liền truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu phải ôm bụng, gian nan hít khí, đau tới mức trào cả nước mắt. Cả người co lại thành một cục, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
Vì đã quá quen thuộc với cảnh tưọng này cho nên Du Nhiên phía bên kia lập tức bật cười khi kẻ khác gặp họa - "Hắc hắc đáng đời, ngon thì cậu cười nữa đi... hahaha... a ...um. Chết tiệt!" - Du Nhiên ôm lấy bụng mắng một tiếng, mấy lần đầu cười nhẹ nên không đau, lần này đến phiên anh nếm đủ.
Hai người nhìn nhau đồng dạng muốn cười nhưng đều cười đến phi thường khó coi, tay ôm bụng gian nan hít khí.
Đang đứng hóng hớt ở bên ngoài hành lang, chợt nghe tiếng Diệp Vân Xuyên kêu lên đau đớn, Tần Hiên Lãng giật mình hốt hoảng lập tức đẩy của bước vào, nhanh chóng chạy đến bên giường cậu lo lắng hỏi - "Vân Xuyên cậu sao vậy? Bụng lại đau sao, cậu chờ chút để tôi gọi bác sĩ." - Anh vội vàng đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ đồ cạnh giường của Diệp Vân Xuyên rồi đưa tay ấn cái nút trên đầu giường.
Diệp Vân Xuyên vội nắm lấy tay anh, lắc đầu nói - "Không cần, tôi không sao, đã hết đau rồi, tại tôi không cẩn thận đụng phải thôi, không sao, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Tần Hiên Lãng ôn hoà nở nụ cười - "Cậu không sao thì tốt, chúng ta là đồng nghiệp với nhau mà cậu đừng khách khí, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Du Nhiên gật đầu chào hỏi - "Xin chào, tôi là Tần Hiên Lãng, là đồng nghiệp của cậu ấy, rất vui được biết anh."
Du Nhiên thoạt nhìn có gương mặt rất ưa nhìn, kiểu thanh niên trẻ mang trên người rất nhiều nhiệt huyết. Gương mặt hơi tái nhợt và trông có chút gầy nhưng ngũ quan vẫn rất tinh xảo, cả người toát lên vẻ sáng sủa, chính trực, khiến người đối diện dễ nảy sinh cảm tình mà muốn kết giao.
Đối với thanh niên có vóc dáng chuẩn người mẫu, khí chất nhã nhặn trước mặt, Du Nhiên cũng rất có hảo cảm, anh rất vui vẻ đáp - "Chào anh tôi tên là Du Nhiên, rất vui khi được biết anh."
Tần Hiên Lãng chào hỏi xong, lúc này mới nhìn sang Diệp Vân Xuyên nói - " Bác sĩ nói cậu phải theo dõi thêm ít hôm nữa, tôi cũng đã nói với cấp trên cho cậu nghỉ thêm một tuần, sau khi khỏi hẳn cậu có thể đi làm lại. Yên tâm, sẽ không có ai gây khó dễ cho cậu đâu."
Diệp Vân Xuyên hơi giật mình đưa ánh mắt dò xét nhìn anh nói - "Xin lỗi nhưng có lẽ anh chưa biết hôm qua tôi đã được trưởng phòng Lý cho nghỉ việc rồi, cho nên anh không cần giúp tôi xin nghỉ phép, à anh cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh đi, tôi sẽ gửi lại tiền viện phí.''
Chuyện này Tần Hiên Lãng dĩ nhiên là có biết, mặc dù hơi chậm nhưng cũng không ảnh hưởng gì, anh cười khẽ nói - "Chuyện này cậu mới là người không biết đó, kể từ ngày hôm qua cậu đã được điều động sang bộ phận khác, cho nên trưởng phòng Lý không có quyền hạn cho cậu nghỉ việc, nói cách khác cậu vẫn là nhân viên chính thức của công ty." - Anh đứng thẳng người, giọng nói vô cùng chắc như đinh đóng cột, hơn nữa kẻ đóng đinh chính là anh.
Diệp Vân Xuyên nghe như sét đánh giữa trời quang không khỏi nhìn anh như muốn xác định là mình không có nghe lầm - "Nhưng tôi rõ ràng là đã được cho thôi việc và cũng chưa từng nghe nói gì về việc này."
Dĩ nhiên là cậu không biết rồi, Tần Hiên Lãng vô cùng tỉnh và đẹp trai nói - "Chuyện này cậu không biết cũng không có gì lạ, vì nó được quyết định trước khi cậu nhập viện cho nên hiện tại thì cậu đã nhận được thông báo rồi chính thức rồi đó."
Tự dưng sét đánh đỉnh đầu, Diệp Vân Xuyên hơi biến sắc, nắm tay siết chặt góc chăng kiên quyết đáp - "Xin cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi muốn từ chối, tôi đã quyết định nghỉ việc và sẽ không thay đổi quyết định của mình."
Nhìn ánh mắt kiên định của cậu, Tần Hiên Lãng cảm thấy tức muốn hộc máu. Nhưng sau đó ánh mắt anh liếc nhanh sang Du Nhiên hy vọng người nọ sẽ giúp mình một tay, dĩ nhiên anh biết người này rất có hảo cảm với Diệp Vân Xuyên nên chắc chắn sẽ giúp.
Du Nhiên đang ngồi hóng hớt bất chợt bị quăng cho một ánh mắt, anh bất giác rùng mình một cái. Sau đó nhanh chóng hiểu ý mà nhìn Diệp Vân Xuyên nói - "Vân Xuyên này, cậu nghe anh nói một câu. Nếu hiện tại đã có người cho cậu một cơ hội thì cậu nhất định phải đón nhận, cậu chỉ có một thân một mình thì đi đến đâu cũng có khác gì nhau? Chi bằng cậu cứ nhận lời ở lại đây đi, chúng ta ít ra còn có thể chiếu cố lẫn nhau, như vậy không phải tốt hơn việc sống một mình ở một nơi xa la, tứ cố vô thân hay sao?"
"Anh cũng rất lâu rồi không có người chung hoàn cảnh để có thể chia sẽ tâm sự, gặp được cậu anh thật sự rất vui. Cậu coi như là vì bản thân mình, đồng thời cũng là vì một kẻ cô độc như anh đi, có được không? Cậu đừng vội từ chối, cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Nếu cậu muốn nói cậu đi nơi khác thì chúng ta vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại thì anh đây không cần, anh cần một người bằng xương bằng thịt có thể cùng anh tâm sự, cùng anh uống vài ly rượu chứ không phải một người ở xa tận chân trời, đến lúc anh chết mới đến tận nhà thắp nhan."
Du Nhiên tung đòn sát thủ của mình, chỉ những kẻ cùng hoàn cảnh mới có thể thấu hiểu nỗi lòng của kẻ kia. Mặc dù anh cũng bị chính câu nói của mình đâm thẳng vào tim đau nhói một trận, nhưng chỉ cần nó có tác dụng thì cũng xứng đáng.
Trong nhất thời đem hết tâm sự nói ra, Du Nhiên cũng không kiềm chế được xúc động từ nội tâm của mình khiến hai hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe, anh nhìn sang Diệp Vân Xuyên, từ trong ánh mắt chứa đựng sự chờ mong, mong cậu sẽ hiểu mà ở lại - "..." - Tự nhiên anh rất muốn khóc, cổ họng cứ nghẹn lại không nói được thành lời.
Là người đứng ngoài lề nghe hết những lời nói chân thành, nghe hết tâm sự sâu kín của Du Nhiên, ánh mắt của Tần Hiên Lãng khi chạm vào đôi mắt kia bỗng cảm thấy tim mình có chút nhói nhói, mặc dù anh không giống như họ nhưng kiếp sống cô độc anh cũng đều đặn trãi qua mỗi ngày nên cũng có ít nhiều cảm nhận. Đôi khi thèm được cùng bạn bè đi uống vài ly nhưng bọn họ đều rất bận, nếu họ không bận thì anh bận. Rõ ràng anh có bạn bè nhưng quanh đi quẩn lại cũng chẳng thấy một ai có thể đến trước mặt anh, cùng anh tâm sự. Rõ ràng, có một người bạn có thể đến bên ta lúc ta cần là vô cùng quý giá.
Diệp Vân Xuyên đồng dạng cũng bị mấy lời nói kia oanh tạc đến ngơ người, cậu không biết nên nghĩ gì? Làm gì mới tốt? Cảm giác đó cậu sao lại không hiểu, chính vì quá hiểu nên cậu mới muốn rời khỏi nơi này, đi thật xa, tiếp tục cuộc sống… không có ai bên cạnh.
Diệp Vân Xuyên cuối cùng cũng nhận ra mình lại khiến Du Nhiên không vui nên chủ động nói chuyện - "Em hiện tại vừa nghỉ việc tại công ty, sau khi được xuất viện em sẽ rời đi nơi khác, sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Còn anh, anh có dự định khác cho tương lai không?"
Du Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh nhìn cậu hơi ngạc nhiên hỏi - " Cậu muốn đi đâu? Ở đây không tốt sao, sao lại phải dọn đi. Hay là cậu làm cùng công ty với anh đi, hai chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau. Anh hiện tại cũng hai bảy rồi, cũng không dễ gì tìm được một công việc ổn định, ai lại muốn tuyển một nhân viên có bằng cấp thấp kia chứ?"
Diệp Vân Xuyên không biết phải an ủi anh như thế nào, cuối cùng chỉ biết lắc đầu nói - "Anh đừng bi quan quá, trên đời này không chỉ có mỗi công ty của anh là có đãi ngộ tốt, cũng có không ít nơi trọng dụng người có kinh nghiệm, anh chỉ mới hai mươi bảy, vẫn còn trẻ, anh cũng không nên nản lòng. Bản thân em đã quyết đinh rời khỏi thành phố A để đi đến thành phố F, em sẽ bắt đầu cuộc sống mới cho mình tại nơi đó. Ít ra ở nơi đó thoải mái hơn ở đây rất nhiều." - Quan trọng hơn là nó cách Đường Phong rất rất xa.
Mặc dù biết là thành phố F dễ thở hơn nhưng Du Nhiên vẫn cau mày nói - "Cậu bị ngốc à? Ở thành phố A chẳng phải tốt hơn sao? Ở nơi này cái gì cũng có, còn ở thành phố F mọi thứ đều thiếu thốn và nghèo nàn, mức lương cũng rất thấp, nếu cậu đến đó chẳng khác nào lãng phí bốn năm đèn sách vô ích. Hơn nữa nếu cậu ở lại đây thì nếu cậu có việc anh đây cũng có thể chiếu cố cho cậu, chúng ta ít ra còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
Nhưng ý của Diệp Vân Xuyên đã quyết - "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng em nhất định phải đi, với lại em cũng quen sống một mình rồi, em có thể tự chăm sóc cho mình mà!"
Gặp phải một đứa đã ngốc mà còn cố chấp, Du Nhiên khuyên không được cũng rất không khách khí mà chà đạp - "Phải phải phải, tự chăm sóc mình tốt đến nỗi bị viêm dạ dày phải nhập viện, cậu giỏi thật đó. Trông cậu y như con cò ma, được cái mã chứ chả có miếng thịt nào, hầm cậu nấu canh còn không ngọt nước nữa đó."
Bị một đao cắm phập vào tim, Diệp Vân Xuyên bị nói trúng tử huyệt lần nữa á khẩu - "..." - Thôi được cậu nhận thua.
Du Nhiên thấy cậu bị nghẹn liền lớn - "Ha ha cuối cùng cũng chịu thua rồi sao? Nghe anh đi, ở lại đây anh sẽ chiếu cố cho cậu, yên tâm đi!"
Diệp Vân Xuyên lúc này cũng lấy lại tinh thần chiến đấu, bất ngờ cho anh một dao - "Phải không? Anh chiếu cố em hay là em phải vào viện chăm sóc cho anh? Chắc dạ dày của anh cũng không phải lần đầu vào viện điều dưỡng đâu há."
"Khụ khụ khụ..." - Du Nhiên sặc nước miếng, ngực bị cắm một dao đau không tả được. Đúng là khắc tinh của anh chính là kẻ cùng cảnh ngộ mà, chẳng ai hiểu mình hơn những kẻ giống mình.
Du Nhiên đưa mắt lườm cậu, sau đó phun ra một câu - "Đều như nhau cả, cậu cười cái gì?"
Diệp Vân Xuyên chọc Du Nhiên xù lông lên, tâm trạng tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn không ít cho nên không khỏi bật cười - "Hahaha... a... đau..." - Cười chưa được mấy tiếng thì bụng cậu liền truyền đến cảm giác đau đớn khiến cậu phải ôm bụng, gian nan hít khí, đau tới mức trào cả nước mắt. Cả người co lại thành một cục, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
Vì đã quá quen thuộc với cảnh tưọng này cho nên Du Nhiên phía bên kia lập tức bật cười khi kẻ khác gặp họa - "Hắc hắc đáng đời, ngon thì cậu cười nữa đi... hahaha... a ...um. Chết tiệt!" - Du Nhiên ôm lấy bụng mắng một tiếng, mấy lần đầu cười nhẹ nên không đau, lần này đến phiên anh nếm đủ.
Hai người nhìn nhau đồng dạng muốn cười nhưng đều cười đến phi thường khó coi, tay ôm bụng gian nan hít khí.
Đang đứng hóng hớt ở bên ngoài hành lang, chợt nghe tiếng Diệp Vân Xuyên kêu lên đau đớn, Tần Hiên Lãng giật mình hốt hoảng lập tức đẩy của bước vào, nhanh chóng chạy đến bên giường cậu lo lắng hỏi - "Vân Xuyên cậu sao vậy? Bụng lại đau sao, cậu chờ chút để tôi gọi bác sĩ." - Anh vội vàng đặt giỏ trái cây lên chiếc tủ đồ cạnh giường của Diệp Vân Xuyên rồi đưa tay ấn cái nút trên đầu giường.
Diệp Vân Xuyên vội nắm lấy tay anh, lắc đầu nói - "Không cần, tôi không sao, đã hết đau rồi, tại tôi không cẩn thận đụng phải thôi, không sao, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Tần Hiên Lãng ôn hoà nở nụ cười - "Cậu không sao thì tốt, chúng ta là đồng nghiệp với nhau mà cậu đừng khách khí, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Sau đó, anh đưa mắt nhìn sang Du Nhiên gật đầu chào hỏi - "Xin chào, tôi là Tần Hiên Lãng, là đồng nghiệp của cậu ấy, rất vui được biết anh."
Du Nhiên thoạt nhìn có gương mặt rất ưa nhìn, kiểu thanh niên trẻ mang trên người rất nhiều nhiệt huyết. Gương mặt hơi tái nhợt và trông có chút gầy nhưng ngũ quan vẫn rất tinh xảo, cả người toát lên vẻ sáng sủa, chính trực, khiến người đối diện dễ nảy sinh cảm tình mà muốn kết giao.
Đối với thanh niên có vóc dáng chuẩn người mẫu, khí chất nhã nhặn trước mặt, Du Nhiên cũng rất có hảo cảm, anh rất vui vẻ đáp - "Chào anh tôi tên là Du Nhiên, rất vui khi được biết anh."
Tần Hiên Lãng chào hỏi xong, lúc này mới nhìn sang Diệp Vân Xuyên nói - " Bác sĩ nói cậu phải theo dõi thêm ít hôm nữa, tôi cũng đã nói với cấp trên cho cậu nghỉ thêm một tuần, sau khi khỏi hẳn cậu có thể đi làm lại. Yên tâm, sẽ không có ai gây khó dễ cho cậu đâu."
Diệp Vân Xuyên hơi giật mình đưa ánh mắt dò xét nhìn anh nói - "Xin lỗi nhưng có lẽ anh chưa biết hôm qua tôi đã được trưởng phòng Lý cho nghỉ việc rồi, cho nên anh không cần giúp tôi xin nghỉ phép, à anh cho tôi số tài khoản ngân hàng của anh đi, tôi sẽ gửi lại tiền viện phí.''
Chuyện này Tần Hiên Lãng dĩ nhiên là có biết, mặc dù hơi chậm nhưng cũng không ảnh hưởng gì, anh cười khẽ nói - "Chuyện này cậu mới là người không biết đó, kể từ ngày hôm qua cậu đã được điều động sang bộ phận khác, cho nên trưởng phòng Lý không có quyền hạn cho cậu nghỉ việc, nói cách khác cậu vẫn là nhân viên chính thức của công ty." - Anh đứng thẳng người, giọng nói vô cùng chắc như đinh đóng cột, hơn nữa kẻ đóng đinh chính là anh.
Diệp Vân Xuyên nghe như sét đánh giữa trời quang không khỏi nhìn anh như muốn xác định là mình không có nghe lầm - "Nhưng tôi rõ ràng là đã được cho thôi việc và cũng chưa từng nghe nói gì về việc này."
Dĩ nhiên là cậu không biết rồi, Tần Hiên Lãng vô cùng tỉnh và đẹp trai nói - "Chuyện này cậu không biết cũng không có gì lạ, vì nó được quyết định trước khi cậu nhập viện cho nên hiện tại thì cậu đã nhận được thông báo rồi chính thức rồi đó."
Tự dưng sét đánh đỉnh đầu, Diệp Vân Xuyên hơi biến sắc, nắm tay siết chặt góc chăng kiên quyết đáp - "Xin cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi muốn từ chối, tôi đã quyết định nghỉ việc và sẽ không thay đổi quyết định của mình."
Nhìn ánh mắt kiên định của cậu, Tần Hiên Lãng cảm thấy tức muốn hộc máu. Nhưng sau đó ánh mắt anh liếc nhanh sang Du Nhiên hy vọng người nọ sẽ giúp mình một tay, dĩ nhiên anh biết người này rất có hảo cảm với Diệp Vân Xuyên nên chắc chắn sẽ giúp.
Du Nhiên đang ngồi hóng hớt bất chợt bị quăng cho một ánh mắt, anh bất giác rùng mình một cái. Sau đó nhanh chóng hiểu ý mà nhìn Diệp Vân Xuyên nói - "Vân Xuyên này, cậu nghe anh nói một câu. Nếu hiện tại đã có người cho cậu một cơ hội thì cậu nhất định phải đón nhận, cậu chỉ có một thân một mình thì đi đến đâu cũng có khác gì nhau? Chi bằng cậu cứ nhận lời ở lại đây đi, chúng ta ít ra còn có thể chiếu cố lẫn nhau, như vậy không phải tốt hơn việc sống một mình ở một nơi xa la, tứ cố vô thân hay sao?"
"Anh cũng rất lâu rồi không có người chung hoàn cảnh để có thể chia sẽ tâm sự, gặp được cậu anh thật sự rất vui. Cậu coi như là vì bản thân mình, đồng thời cũng là vì một kẻ cô độc như anh đi, có được không? Cậu đừng vội từ chối, cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Nếu cậu muốn nói cậu đi nơi khác thì chúng ta vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại thì anh đây không cần, anh cần một người bằng xương bằng thịt có thể cùng anh tâm sự, cùng anh uống vài ly rượu chứ không phải một người ở xa tận chân trời, đến lúc anh chết mới đến tận nhà thắp nhan."
Du Nhiên tung đòn sát thủ của mình, chỉ những kẻ cùng hoàn cảnh mới có thể thấu hiểu nỗi lòng của kẻ kia. Mặc dù anh cũng bị chính câu nói của mình đâm thẳng vào tim đau nhói một trận, nhưng chỉ cần nó có tác dụng thì cũng xứng đáng.
Trong nhất thời đem hết tâm sự nói ra, Du Nhiên cũng không kiềm chế được xúc động từ nội tâm của mình khiến hai hốc mắt nhanh chóng đỏ hoe, anh nhìn sang Diệp Vân Xuyên, từ trong ánh mắt chứa đựng sự chờ mong, mong cậu sẽ hiểu mà ở lại - "..." - Tự nhiên anh rất muốn khóc, cổ họng cứ nghẹn lại không nói được thành lời.
Là người đứng ngoài lề nghe hết những lời nói chân thành, nghe hết tâm sự sâu kín của Du Nhiên, ánh mắt của Tần Hiên Lãng khi chạm vào đôi mắt kia bỗng cảm thấy tim mình có chút nhói nhói, mặc dù anh không giống như họ nhưng kiếp sống cô độc anh cũng đều đặn trãi qua mỗi ngày nên cũng có ít nhiều cảm nhận. Đôi khi thèm được cùng bạn bè đi uống vài ly nhưng bọn họ đều rất bận, nếu họ không bận thì anh bận. Rõ ràng anh có bạn bè nhưng quanh đi quẩn lại cũng chẳng thấy một ai có thể đến trước mặt anh, cùng anh tâm sự. Rõ ràng, có một người bạn có thể đến bên ta lúc ta cần là vô cùng quý giá.
Diệp Vân Xuyên đồng dạng cũng bị mấy lời nói kia oanh tạc đến ngơ người, cậu không biết nên nghĩ gì? Làm gì mới tốt? Cảm giác đó cậu sao lại không hiểu, chính vì quá hiểu nên cậu mới muốn rời khỏi nơi này, đi thật xa, tiếp tục cuộc sống… không có ai bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.