Quyển 2 - Chương 3
Đạm Anh
05/01/2015
Đường đến phương Bắc đúng là rất xóc nảy, nhưng được thoải mái ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài xe ngựa làm ta cũng thấy vui vẻ.
Tuy nói cuộc sống ngao du không sánh nổi với cuộc sống trong Hoàng cung, không có cao lương mĩ vị, lại càng không có tiếng sáo tuyệt diệu, nhưng ta cũng không hối hận. Huynh trưởng nói ta vô tâm thì gả cho ai cũng như nhau cả, vả lại Thẩm Hoành cũng đối xử với ta rất tốt, vì vậy ta nên gả cho hắn.
Đây là lý do vớ vẩn gì thế.
Ta biết Thẩm Hoành rất tốt với ta, nhưng hắn là sư phụ của ta. Không phải lúc đầu mẹ cũng kiên quyết phản đối ta với Thẩm Hoành sao? Nói đó là chuyện rối loạn luân thường đạo lý. Nhưng bây giờ biết Thẩm Hoành là Thái tử Bắc triều, mẹ lại thay đổi, cha và huynh trưởng lại càng hận không thể đem ta tắm rửa sạch sẽ không còn tì vết rồi dâng đến trước mặt Thẩm Hoành.
Bọn họ đều thay đổi, nhưng ta thì không.
Với ta mà nói, sư phụ chính là cha là huynh, bắt ta gả cho Thẩm Hoành, có khác gì phải gả cho cha hay huynh trưởng đâu? Không nói đến việc kiếp trước của Thẩm Hoành là Thẩm Yến, ta cũng không muốn có quan hệ gì với người kiếp trước nữa. Càng khỏi nói đến việc Thẩm Hoành còn có thân phận là Thái tử Bắc triều.
Lần đào hôn này, ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tay trái là tiền bạc tay phải là ám khí, có tiền sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng phải có ám khí vì ta cũng rất coi trọng việc đảm bảo an toàn của bản thân. Vì để tránh gặp phải đám rước dâu, ta đã cố ý bảo phu xe đi đường khác xa hơn.
Trên đường có rất ít nhà dân, đi mấy ngày đường mới gặp được một trấn nhỏ. Ta kêu phu xe dừng lại tìm nhà trọ nghỉ tạm. Ngủ vài ngày trên xe ngựa, làm toàn thân ta cũng hơi đau nhức rồi.
Trấn nhỏ nên nhà trọ cũng không nhiều. Phu xe tìm hồi lâu mới thấy một nhà trọ miễn cưỡng có thể ở được. Ta vào nhà trọ, phát hiện ở đây có rất nhiều người. Ông chủ đứng cạnh quầy đang vùi đầu vừa ghi chép sổ sách vừa trượt hạt trên bàn tính, hình như đang tính toán sổ sách.
Ta bước tới trước mặt nói với ông chủ: “Hai gian phòng hảo hạng.”
“Hôm nay rất đông khách, không có...” Đang nói chuyện thì ông chủ lơ đãng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngừng lại, tầm nhìn dừng trên mặt ta đảo một vòng, rồi đưa tay vỗ đầu, “Haiz, xem trí nhớ của tôi này, có phòng hảo hạng! Có nè! Cô nương, mời.”
Ông chủ vô cùng nhiệt tình dẫn ta lên lầu, còn nói chuyện với ta: “Vừa nhìn đã biết cô nương không phải người địa phương, nghe giọng thì từ Kiến Khang tới hả?”
Ta “Ừ”.
Ông chủ cười ha ha nói: “Kiến Khang tốt nhất, Kiến Khang đẹp nhất, mấy năm trước tôi có may mắn đi tới Kiến Khang một lần, đứng từ xa ngắm nhìn Hoàng cung, khí thế đó làm tôi kinh sợ ngay lập tức.” Ông chủ dừng bước, “Cô nương, đến phòng hảo hạng rồi. Nếu có cần gì thì cứ việc sai, nhà trọ chúng tôi luôn có tiểu nhị đợi phục vụ.”
Ta vừa vào, trong lòng có mấy phần kinh ngạc. Nhà trọ này nhìn từ ngoài thì thấy rách nát, không ngờ phòng hảo hạng lại có thể sánh với nhà trọ tốt nhất thành Kiến Khang. Cái chăn trên giường kia rõ ràng được may từ loại vải tốt nhất, đến bộ chén trà trên bàn cũng là đồ sứ cao cấp nhất, bốn góc bàn cũng không nhiễm một hạt bụi, trên bàn trà còn bày cả lò đốt hương với hoa văn tinh xảo bằng vàng, bên cạnh còn đặt vài loại hương liệu.
Ta ném mọi nghi vấn ra sau đầu rồi gọi tiểu nhị mang mấy thùng nước ấm vào. Đi mấy ngày đường chưa được tắm rửa sạch sẽ, cơ thể khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Ước chừng qua được một nén nhang, ta đã tắm rửa xong xuôi. Ta duỗi lưng một cái, nghĩ thầm nếu lúc này có bàn ăn thịnh soạn thì tốt biết mấy.
Không biết có phải ông chủ nhà trọ này có thần giao cách cảm với ta hay không, mà ta mới vừa nghĩ như vậy thì ông chủ đã gõ cửa phòng. Ta để hắn vào, rồi hắn nói với ta:
“Cô nương, bà nhà tôi cũng là người Kiến Khang, vừa nghe tôi kể có vị cô nương người Kiến Khang tới ở trọ, bà ấy vui vô cùng, nói là hiếm khi gặp được đồng hương, dù sao cũng muốn tiếp đãi thật chu đáo, bèn làm mấy món ăn đặc sản của Kiến Khang tới chào hỏi cô nương.”
Nói xong, ông chủ vỗ tay, tiểu nhị liền bưng vài đĩa đồ ăn vào, bày từng món lên bàn. Ta liếc nhìn, năm món ăn một món canh, ba mặn hai chay, còn có thêm hai đĩa điểm tâm.
Ông chủ nói: “Trước đây bà nhà tôi từng làm đầu bếp ở Hầu phủ, bình ngày cũng thích làm chút cơm canh, hôm nay vui quá nên làm rất nhiều món ăn. Bán cũng như giá thường, mong cô nương không ghét bỏ.”
Ta chọn đại một món đưa lên miệng nếm thử, mùi vị quả thực có thể sánh với Ngự trù trong cung. Ta nhanh chóng giải quyết hết nửa bàn ăn, uống nửa bát canh, điểm tâm cũng dùng một nửa, cuối cùng ăn no đến mức ta phải ợ lên một cái.
Ta gọi tiểu nhị vào thu dọn.
Sau khi tiểu nhị dọn dẹp xong liền mang thêm vài lò than vào, rồi nói: “Ban đêm hơi lạnh, ông chủ sợ khách sẽ bị lạnh, nên đã đặc biệt dặn tiểu nhân mang lò than vào.” Ta đưa mắt nhìn lò, than bên trong lò cũng là loại tốt nhất.
Ta xoa xoa cằm, nghĩ thầm nhà trọ này thật làm người ta kinh ngạc, nhà trọ chu đáo như vậy nếu được đặt trong thành Kiến Khang, thì sớm muộn gì cũng thành nhà trọ đứng đầu.
Hôm sau khi ta rời khỏi nhà trọ, ông chủ còn nhiệt tình đến đưa tiễn, ta cũng gặp thê tử của ông chủ, cũng rất nhiệt tình, kéo ta lại nói chuyện rất nhiều, cuối cùng còn tặng ta một hộp thức ăn, bên trong có nhiều loại điểm tâm.
Phu xe cảm khái nói: “Tôi lần đầu được gặp nhà trọ như thế đấy, thảo nào người có tiền cứ thích ở phòng hảo hạng, thì ra đã như vậy, đêm qua cứ như mơ ấy, cũng đều nhờ phúc của cô nương cả.”
…
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, phu xe lại tiếp tục cho ngựa chạy không ngừng nhanh chóng lên đường, có lẽ do đêm qua được ngủ phòng hảo hạng, nên phu xe đối đãi với ta chu đáo hơn trước rất nhiều, ngay cả xe ngựa cũng không còn xóc nảy nữa.
Ta vốn có chút lo lắng đi một mình sẽ không an toàn, trên đường có thể gặp phải sơn tặc hay những chuyện gì đó ta từng nghĩ qua, nhưng lúc ấy nghĩ mình sẽ không xui như vậy nên ta cũng không quá lo lắng. Hiện giờ đã đi liên tục không ít ngày rồi, dọc đường đừng nói tới sơn tặc, đến cả một con ruồi cũng không thấy đâu.
Mà vào ở nhà trọ cũng là nhà này qua nhà khác, ông chủ ở đó đều cực kỳ nhiệt tình.
Ta cũng an tâm hơn.
Nhưng cũng không biết có phải cơ thể ta đây đã được nuôi chiều quá mức hay không, rõ ràng cũng không phải chịu khổ cực gì, nhưng lại bị bệnh. Phu xe thấy ta bị bệnh cũng không dám lên đường, đành phải dừng lại tìm đại phu đến xem bệnh cho ta.
Đại phu nói ta bị phong hàn, không nên lặn lội đường xa.
Ta chỉ có thể ở lại nhà trọ chờ phong hàn khỏi hẳn rồi mới lên đường.
Giờ lên đèn, tiểu nhị bưng tới cho ta chén thuốc. Ta liếc nhìn chén thuốc đen thui, rồi kiên nhẫn uống cạn sạch. Vừa đặt chén thuốc xuống, người ta run hết lên, thuốc này còn đắng hơn Hoàng liên nữa.
Ta không kiềm chế được mà nghĩ giá như có Thẩm Hoành ở đây thì tốt biết bao.
Ta vội vàng lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu. Dù thuốc của Thẩm Hoành có tốt hơn nữa, thì ta cũng không thể vì thế mà đền hơn nửa đời sau của mình được, sư phụ như cha đó! Không thể làm loạn luân thường đạo lý!
Bị mắc phong hàn, nên người ta cũng hơi thấy lạnh, trên người ta đắp chăn dày thật kín, ôm lò sưởi vào lòng, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh từ tứ chi truyền đến. Ngủ tới nửa đêm, thì người ta lại nóng bừng, ta muốn mở mắt gọi người tới, nhưng mí mắt lại cứ cụp xuống, làm sao cũng không thể mở ra được, cổ họng như nghẹn lại, cả người vô tri vô giác, cực kỳ khó chịu.
Bỗng dưng, có cái gì đó lạnh lẽo đặt lên trán ta. Ta như người ở sa mạc khát nước mấy ngày cuối cùng cũng gặp được sương ngọt, cơ thể không theo sai khiến mà hướng về phía hơi lạnh như băng kia. Ta khe khẽ kêu “Khó chịu quá”, rồi nghe thấy một tiếng thở dài vang lên.
Ngay sau đó hình như có người hừ một tiếng, “Dù huynh có đối xử với nàng ta tốt cỡ nào thì nàng ta cũng không đặt huynh vào lòng đâu.”
“Ta biết.”
“Huynh biết mới lạ! Trên người nàng ta dát vàng hay dát bạc, mà ngay cả tự tôn của bản thân huynh cũng không cần nữa. Thế gian này mỹ nhân gì mà không có, nhưng huynh lại... được rồi được rồi, đệ không nói nữa. Đệ biết huynh muốn nói gì rồi, nói xấu nàng ta dù chỉ một câu thì huynh sẽ trở mặt với đệ ngay. Nhưng huynh nhìn nàng ta đi... được rồi, đừng trừng đệ nữa, đệ im mồm đây.”
“Kỳ thực đều do ta không tốt, Quả kiếp này ta nhận cũng do Nhân kiếp trước ta gieo, nàng có không tốt thì ta cũng cam chịu. Đệ biết không, có đôi khi được chịu đựng cũng là một loại may mắn, vẫn đỡ hơn đến cả một hy vọng mong manh cũng không có.”
Lúc ấy ta đang mơ mơ màng màng, những lời này cứ vào tai trái rồi ra tai phải, quay vòng vòng trong đầu, rõ ràng là những câu chữ quen thuộc, nhưng nghe vào đầu lại không hiểu gì cả, muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng trong mắt lại quên mất những lời đó.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trên gối ướt một mảng lớn, ta sờ sờ trán mình, đã không còn nóng nữa. Xem ra đêm qua đã đổ mồ hôi rồi mang theo căn bệnh phong hàn này rời khỏi. Nhưng ta cứ có cảm giác hình như đêm qua đã nghe thấy giọng của Thẩm Hoành...
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra điều này cũng không phải không có khả năng, mấy ngày nay tuy là vội vã lên đường nhưng ta cũng có sai người dò la tin tức. Dọc đường đi, gió yên biển lặng, chắc là Bích Dung cải trang quá giống hoặc là Thẩm Hoành đã biết quyết định của ta nên không muốn ép ta nữa.
…
Ta ở nhà trọ nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới tiếp tục lên đường.
Phu xe đưa ta đến biên giới Bắc triều liền không chở ta nữa, ta chỉ có thể thuê phu xe khác.
Ban đầu đại hôn của ta và Thẩm Hoành dự định sẽ vào ngày mười tháng Ba, hôm nay đã là ngày bảy tháng Ba rồi, nhưng chưa có tin lan truyền. Sau khi đến Bắc triều, ta còn nghe thấy có người bàn luận về đám cưới của Thái tử.
Ta suy nghĩ, có lẽ Thẩm Hoành tính tương kế tựu kế cưới Bích Dung. Cứ như vậy đi, Nam triều và Bắc triều tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp, cha cũng vui, mà Thẩm Hoành cũng không bị mất mặt.
Chẳng qua, bây giờ ta còn phải suy nghĩ vấn đề là sẽ đi đâu mướn xe ngựa đây.
Mới tới Bắc triều, chẳng quen biết ai, mà phong tục tập quán của Bắc triều lại khác xa Nam triều, họ đối xử với con gái rất nghiêm khắc, ta đi lại trên đường một lát đã bị không ít người nhìn như kẻ quái dị.
Ta tìm một người thoạt nhìn có vẻ hơi hiền lành hỏi muốn thuê xe ngựa thì đi đâu.
Người nọ cũng không phải người xấu, hắn không coi ta là kẻ quái dị nơi đất khách quê người, mà còn đích thân dắt ta đi thuê xe ngựa, cũng nói cho ta biết không ít chuyện người trẻ tuổi cần phải chú ý ở Bắc triều. Ta chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy thật phiền toái, nghĩ thầm chờ phong ba qua đi sẽ lập tức thu dọn quần áo trở về Nam triều.
Ta thuê một cỗ xe ngựa thoải mái.
Phu xe thoạt nhìn cũng là người thật thà đàng hoàng, hắn hỏi ta muốn đi đâu.
Ta suy tư một lát, rồi hỏi: “Ở đây có trấn nhỏ vắng vẻ nào cách đô thành càng xa càng tốt không?”
Phu xe nói: “Có chứ, chỉ là cô nương phải đi qua một ngọn núi. Nhưng ngọn núi đó thường có sơn tặc lui tới, cô nương chỉ một thân một mình cũng hơi nguy hiểm đó.”
Ta nghĩ thầm, trên đường tới đây đến nửa con ruồi còn không thấy, chắc cũng không xui vậy đâu, hơn nữa trong người ta còn có ám khí, tự vệ hẳn không là vấn đề, bèn nói:
“Không sao đâu.”
Tuy nói cuộc sống ngao du không sánh nổi với cuộc sống trong Hoàng cung, không có cao lương mĩ vị, lại càng không có tiếng sáo tuyệt diệu, nhưng ta cũng không hối hận. Huynh trưởng nói ta vô tâm thì gả cho ai cũng như nhau cả, vả lại Thẩm Hoành cũng đối xử với ta rất tốt, vì vậy ta nên gả cho hắn.
Đây là lý do vớ vẩn gì thế.
Ta biết Thẩm Hoành rất tốt với ta, nhưng hắn là sư phụ của ta. Không phải lúc đầu mẹ cũng kiên quyết phản đối ta với Thẩm Hoành sao? Nói đó là chuyện rối loạn luân thường đạo lý. Nhưng bây giờ biết Thẩm Hoành là Thái tử Bắc triều, mẹ lại thay đổi, cha và huynh trưởng lại càng hận không thể đem ta tắm rửa sạch sẽ không còn tì vết rồi dâng đến trước mặt Thẩm Hoành.
Bọn họ đều thay đổi, nhưng ta thì không.
Với ta mà nói, sư phụ chính là cha là huynh, bắt ta gả cho Thẩm Hoành, có khác gì phải gả cho cha hay huynh trưởng đâu? Không nói đến việc kiếp trước của Thẩm Hoành là Thẩm Yến, ta cũng không muốn có quan hệ gì với người kiếp trước nữa. Càng khỏi nói đến việc Thẩm Hoành còn có thân phận là Thái tử Bắc triều.
Lần đào hôn này, ta đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tay trái là tiền bạc tay phải là ám khí, có tiền sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng phải có ám khí vì ta cũng rất coi trọng việc đảm bảo an toàn của bản thân. Vì để tránh gặp phải đám rước dâu, ta đã cố ý bảo phu xe đi đường khác xa hơn.
Trên đường có rất ít nhà dân, đi mấy ngày đường mới gặp được một trấn nhỏ. Ta kêu phu xe dừng lại tìm nhà trọ nghỉ tạm. Ngủ vài ngày trên xe ngựa, làm toàn thân ta cũng hơi đau nhức rồi.
Trấn nhỏ nên nhà trọ cũng không nhiều. Phu xe tìm hồi lâu mới thấy một nhà trọ miễn cưỡng có thể ở được. Ta vào nhà trọ, phát hiện ở đây có rất nhiều người. Ông chủ đứng cạnh quầy đang vùi đầu vừa ghi chép sổ sách vừa trượt hạt trên bàn tính, hình như đang tính toán sổ sách.
Ta bước tới trước mặt nói với ông chủ: “Hai gian phòng hảo hạng.”
“Hôm nay rất đông khách, không có...” Đang nói chuyện thì ông chủ lơ đãng ngẩng đầu lên, ánh mắt ngừng lại, tầm nhìn dừng trên mặt ta đảo một vòng, rồi đưa tay vỗ đầu, “Haiz, xem trí nhớ của tôi này, có phòng hảo hạng! Có nè! Cô nương, mời.”
Ông chủ vô cùng nhiệt tình dẫn ta lên lầu, còn nói chuyện với ta: “Vừa nhìn đã biết cô nương không phải người địa phương, nghe giọng thì từ Kiến Khang tới hả?”
Ta “Ừ”.
Ông chủ cười ha ha nói: “Kiến Khang tốt nhất, Kiến Khang đẹp nhất, mấy năm trước tôi có may mắn đi tới Kiến Khang một lần, đứng từ xa ngắm nhìn Hoàng cung, khí thế đó làm tôi kinh sợ ngay lập tức.” Ông chủ dừng bước, “Cô nương, đến phòng hảo hạng rồi. Nếu có cần gì thì cứ việc sai, nhà trọ chúng tôi luôn có tiểu nhị đợi phục vụ.”
Ta vừa vào, trong lòng có mấy phần kinh ngạc. Nhà trọ này nhìn từ ngoài thì thấy rách nát, không ngờ phòng hảo hạng lại có thể sánh với nhà trọ tốt nhất thành Kiến Khang. Cái chăn trên giường kia rõ ràng được may từ loại vải tốt nhất, đến bộ chén trà trên bàn cũng là đồ sứ cao cấp nhất, bốn góc bàn cũng không nhiễm một hạt bụi, trên bàn trà còn bày cả lò đốt hương với hoa văn tinh xảo bằng vàng, bên cạnh còn đặt vài loại hương liệu.
Ta ném mọi nghi vấn ra sau đầu rồi gọi tiểu nhị mang mấy thùng nước ấm vào. Đi mấy ngày đường chưa được tắm rửa sạch sẽ, cơ thể khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Ước chừng qua được một nén nhang, ta đã tắm rửa xong xuôi. Ta duỗi lưng một cái, nghĩ thầm nếu lúc này có bàn ăn thịnh soạn thì tốt biết mấy.
Không biết có phải ông chủ nhà trọ này có thần giao cách cảm với ta hay không, mà ta mới vừa nghĩ như vậy thì ông chủ đã gõ cửa phòng. Ta để hắn vào, rồi hắn nói với ta:
“Cô nương, bà nhà tôi cũng là người Kiến Khang, vừa nghe tôi kể có vị cô nương người Kiến Khang tới ở trọ, bà ấy vui vô cùng, nói là hiếm khi gặp được đồng hương, dù sao cũng muốn tiếp đãi thật chu đáo, bèn làm mấy món ăn đặc sản của Kiến Khang tới chào hỏi cô nương.”
Nói xong, ông chủ vỗ tay, tiểu nhị liền bưng vài đĩa đồ ăn vào, bày từng món lên bàn. Ta liếc nhìn, năm món ăn một món canh, ba mặn hai chay, còn có thêm hai đĩa điểm tâm.
Ông chủ nói: “Trước đây bà nhà tôi từng làm đầu bếp ở Hầu phủ, bình ngày cũng thích làm chút cơm canh, hôm nay vui quá nên làm rất nhiều món ăn. Bán cũng như giá thường, mong cô nương không ghét bỏ.”
Ta chọn đại một món đưa lên miệng nếm thử, mùi vị quả thực có thể sánh với Ngự trù trong cung. Ta nhanh chóng giải quyết hết nửa bàn ăn, uống nửa bát canh, điểm tâm cũng dùng một nửa, cuối cùng ăn no đến mức ta phải ợ lên một cái.
Ta gọi tiểu nhị vào thu dọn.
Sau khi tiểu nhị dọn dẹp xong liền mang thêm vài lò than vào, rồi nói: “Ban đêm hơi lạnh, ông chủ sợ khách sẽ bị lạnh, nên đã đặc biệt dặn tiểu nhân mang lò than vào.” Ta đưa mắt nhìn lò, than bên trong lò cũng là loại tốt nhất.
Ta xoa xoa cằm, nghĩ thầm nhà trọ này thật làm người ta kinh ngạc, nhà trọ chu đáo như vậy nếu được đặt trong thành Kiến Khang, thì sớm muộn gì cũng thành nhà trọ đứng đầu.
Hôm sau khi ta rời khỏi nhà trọ, ông chủ còn nhiệt tình đến đưa tiễn, ta cũng gặp thê tử của ông chủ, cũng rất nhiệt tình, kéo ta lại nói chuyện rất nhiều, cuối cùng còn tặng ta một hộp thức ăn, bên trong có nhiều loại điểm tâm.
Phu xe cảm khái nói: “Tôi lần đầu được gặp nhà trọ như thế đấy, thảo nào người có tiền cứ thích ở phòng hảo hạng, thì ra đã như vậy, đêm qua cứ như mơ ấy, cũng đều nhờ phúc của cô nương cả.”
…
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, phu xe lại tiếp tục cho ngựa chạy không ngừng nhanh chóng lên đường, có lẽ do đêm qua được ngủ phòng hảo hạng, nên phu xe đối đãi với ta chu đáo hơn trước rất nhiều, ngay cả xe ngựa cũng không còn xóc nảy nữa.
Ta vốn có chút lo lắng đi một mình sẽ không an toàn, trên đường có thể gặp phải sơn tặc hay những chuyện gì đó ta từng nghĩ qua, nhưng lúc ấy nghĩ mình sẽ không xui như vậy nên ta cũng không quá lo lắng. Hiện giờ đã đi liên tục không ít ngày rồi, dọc đường đừng nói tới sơn tặc, đến cả một con ruồi cũng không thấy đâu.
Mà vào ở nhà trọ cũng là nhà này qua nhà khác, ông chủ ở đó đều cực kỳ nhiệt tình.
Ta cũng an tâm hơn.
Nhưng cũng không biết có phải cơ thể ta đây đã được nuôi chiều quá mức hay không, rõ ràng cũng không phải chịu khổ cực gì, nhưng lại bị bệnh. Phu xe thấy ta bị bệnh cũng không dám lên đường, đành phải dừng lại tìm đại phu đến xem bệnh cho ta.
Đại phu nói ta bị phong hàn, không nên lặn lội đường xa.
Ta chỉ có thể ở lại nhà trọ chờ phong hàn khỏi hẳn rồi mới lên đường.
Giờ lên đèn, tiểu nhị bưng tới cho ta chén thuốc. Ta liếc nhìn chén thuốc đen thui, rồi kiên nhẫn uống cạn sạch. Vừa đặt chén thuốc xuống, người ta run hết lên, thuốc này còn đắng hơn Hoàng liên nữa.
Ta không kiềm chế được mà nghĩ giá như có Thẩm Hoành ở đây thì tốt biết bao.
Ta vội vàng lắc đầu, xua tan ý nghĩ trong đầu. Dù thuốc của Thẩm Hoành có tốt hơn nữa, thì ta cũng không thể vì thế mà đền hơn nửa đời sau của mình được, sư phụ như cha đó! Không thể làm loạn luân thường đạo lý!
Bị mắc phong hàn, nên người ta cũng hơi thấy lạnh, trên người ta đắp chăn dày thật kín, ôm lò sưởi vào lòng, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh từ tứ chi truyền đến. Ngủ tới nửa đêm, thì người ta lại nóng bừng, ta muốn mở mắt gọi người tới, nhưng mí mắt lại cứ cụp xuống, làm sao cũng không thể mở ra được, cổ họng như nghẹn lại, cả người vô tri vô giác, cực kỳ khó chịu.
Bỗng dưng, có cái gì đó lạnh lẽo đặt lên trán ta. Ta như người ở sa mạc khát nước mấy ngày cuối cùng cũng gặp được sương ngọt, cơ thể không theo sai khiến mà hướng về phía hơi lạnh như băng kia. Ta khe khẽ kêu “Khó chịu quá”, rồi nghe thấy một tiếng thở dài vang lên.
Ngay sau đó hình như có người hừ một tiếng, “Dù huynh có đối xử với nàng ta tốt cỡ nào thì nàng ta cũng không đặt huynh vào lòng đâu.”
“Ta biết.”
“Huynh biết mới lạ! Trên người nàng ta dát vàng hay dát bạc, mà ngay cả tự tôn của bản thân huynh cũng không cần nữa. Thế gian này mỹ nhân gì mà không có, nhưng huynh lại... được rồi được rồi, đệ không nói nữa. Đệ biết huynh muốn nói gì rồi, nói xấu nàng ta dù chỉ một câu thì huynh sẽ trở mặt với đệ ngay. Nhưng huynh nhìn nàng ta đi... được rồi, đừng trừng đệ nữa, đệ im mồm đây.”
“Kỳ thực đều do ta không tốt, Quả kiếp này ta nhận cũng do Nhân kiếp trước ta gieo, nàng có không tốt thì ta cũng cam chịu. Đệ biết không, có đôi khi được chịu đựng cũng là một loại may mắn, vẫn đỡ hơn đến cả một hy vọng mong manh cũng không có.”
Lúc ấy ta đang mơ mơ màng màng, những lời này cứ vào tai trái rồi ra tai phải, quay vòng vòng trong đầu, rõ ràng là những câu chữ quen thuộc, nhưng nghe vào đầu lại không hiểu gì cả, muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng trong mắt lại quên mất những lời đó.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trên gối ướt một mảng lớn, ta sờ sờ trán mình, đã không còn nóng nữa. Xem ra đêm qua đã đổ mồ hôi rồi mang theo căn bệnh phong hàn này rời khỏi. Nhưng ta cứ có cảm giác hình như đêm qua đã nghe thấy giọng của Thẩm Hoành...
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra điều này cũng không phải không có khả năng, mấy ngày nay tuy là vội vã lên đường nhưng ta cũng có sai người dò la tin tức. Dọc đường đi, gió yên biển lặng, chắc là Bích Dung cải trang quá giống hoặc là Thẩm Hoành đã biết quyết định của ta nên không muốn ép ta nữa.
…
Ta ở nhà trọ nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới tiếp tục lên đường.
Phu xe đưa ta đến biên giới Bắc triều liền không chở ta nữa, ta chỉ có thể thuê phu xe khác.
Ban đầu đại hôn của ta và Thẩm Hoành dự định sẽ vào ngày mười tháng Ba, hôm nay đã là ngày bảy tháng Ba rồi, nhưng chưa có tin lan truyền. Sau khi đến Bắc triều, ta còn nghe thấy có người bàn luận về đám cưới của Thái tử.
Ta suy nghĩ, có lẽ Thẩm Hoành tính tương kế tựu kế cưới Bích Dung. Cứ như vậy đi, Nam triều và Bắc triều tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp, cha cũng vui, mà Thẩm Hoành cũng không bị mất mặt.
Chẳng qua, bây giờ ta còn phải suy nghĩ vấn đề là sẽ đi đâu mướn xe ngựa đây.
Mới tới Bắc triều, chẳng quen biết ai, mà phong tục tập quán của Bắc triều lại khác xa Nam triều, họ đối xử với con gái rất nghiêm khắc, ta đi lại trên đường một lát đã bị không ít người nhìn như kẻ quái dị.
Ta tìm một người thoạt nhìn có vẻ hơi hiền lành hỏi muốn thuê xe ngựa thì đi đâu.
Người nọ cũng không phải người xấu, hắn không coi ta là kẻ quái dị nơi đất khách quê người, mà còn đích thân dắt ta đi thuê xe ngựa, cũng nói cho ta biết không ít chuyện người trẻ tuổi cần phải chú ý ở Bắc triều. Ta chăm chú lắng nghe, chỉ cảm thấy thật phiền toái, nghĩ thầm chờ phong ba qua đi sẽ lập tức thu dọn quần áo trở về Nam triều.
Ta thuê một cỗ xe ngựa thoải mái.
Phu xe thoạt nhìn cũng là người thật thà đàng hoàng, hắn hỏi ta muốn đi đâu.
Ta suy tư một lát, rồi hỏi: “Ở đây có trấn nhỏ vắng vẻ nào cách đô thành càng xa càng tốt không?”
Phu xe nói: “Có chứ, chỉ là cô nương phải đi qua một ngọn núi. Nhưng ngọn núi đó thường có sơn tặc lui tới, cô nương chỉ một thân một mình cũng hơi nguy hiểm đó.”
Ta nghĩ thầm, trên đường tới đây đến nửa con ruồi còn không thấy, chắc cũng không xui vậy đâu, hơn nữa trong người ta còn có ám khí, tự vệ hẳn không là vấn đề, bèn nói:
“Không sao đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.