Quyển 1 - Chương 4
Đạm Anh
05/01/2015
Thuốc của Thẩm Hoành quả thật có hiệu quả, ngày hôm sau tỉnh lại cổ họng ta đã không còn ngứa nữa, đầu cũng hết đau. Vừa qua giờ Thìn[1], cha hạ triều về, ta thoải mái tinh thần đi thỉnh an cha mẹ.
[1] Giờ Thìn: từ 7 - 9 giờ sáng.
Cha mẹ thấy ta khỏe hơn cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi rời khỏi viện của cha mẹ, ta nói với Đào Chi: “Thật ra, sư phụ của ta rất tốt.”
Không chỉ có khuôn mặt dễ nhìn mà hắn còn đối xử với ta cũng rất tốt, không giống đám đại phu trong phủ luôn cho ta uống những loại thuốc đắng như Hoàng liên[2]. Thuốc đêm qua rất ngọt ngào mát lạnh, ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa, chỉ với điểm này, cũng đủ để ta sinh lòng kính trọng rồi.
[2] Hoàng liên: vị thuốc rất quý được dùng trong Đông y, thường mọc nơi núi cao và có vị rất đắng.
Đào Chi cảm thấy rất hổ thẹn với chuyện đêm qua ta lén trốn đi, sáng nay còn đứng sám hối trước mặt ta rằng nàng không xứng với chức nha hoàn này, bây giờ vẫn cứ cúi gầm mặt xuống. Lê Tâm khuyên nhủ Đào Chi một trận, rồi phụ họa nói theo ta:
“Dạ dạ dạ, Thẩm công tử cái gì cũng rất tốt ạ.”
Sau bữa tiệc tẩy trần, theo yêu cầu của Thẩm Hoành, cả Vương phủ đều gọi Thẩm Hoành từ thần y thành Thẩm công tử.
Ta cười híp mắt nói: “Đúng, sư phụ của bản Quận chúa cái gì cũng tốt.”
Còn chưa nói hết, trong đầu tự nhiên nhớ lại câu nói của cô nương trong mộng kia —— Sư phụ cái gì cũng tốt, điều duy nhất không tốt chính là không yêu ta.
Ta giật mình thất thần, tim như bị ai đâm vào, đau đến mức cả khuôn mặt cũng tái nhợt.
“Quận chúa, Quận chúa, người bị sao vậy?”
“Quận chúa, có muốn gọi Thẩm công tử tới không ạ?”
Ta khôi phục tinh thần, đập vào mắt là hai khuôn mặt đang sợ hãi của Đào Chi và Lê Tâm, giọng nói trong đầu cũng tiêu tan, đau đớn cũng biến mất. Ta vuốt vuốt ngực, cơn đau vừa rồi dường như không có thật.
Đào Chi và Lê Tâm lại gọi ta một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng. Ta lắc đầu, nói:
“Không cần, ta không sao.”
Lê Tâm đề nghị: “Thẩm công tử đang ở viện bên cạnh, Quận chúa có muốn tới thỉnh an Thẩm công tử không ạ?”
Đề nghị này cũng không tệ, ta đã bái Thẩm Hoành làm thầy thì sẽ phải tôn kính hắn, đối xử với hắn như cha. Bởi vì cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, tuy người cha Thẩm Hoành này còn hơi ít tuổi.
Nhưng nể tình thuốc ngọt đêm qua hắn đưa cho ta, bản Quận chúa cũng không so đo thêm nữa.
Đến viện của Thẩm Hoành, gã sai vặt hầu hạ Thẩm Hoành nói cho ta biết Thẩm Hoành đã rời phủ khi trời còn chưa sáng. Ta hỏi hắn đi nơi nào, gã sai vặt chỉ nói hắn cũng không biết. Ba ngày sau cũng vẫn như thế, sáng sớm ta đi tìm Thẩm Hoành, mỗi ngày đều tay không trở về.
Ta hỏi gã sai vặt buổi tối khi nào Thẩm Hoành sẽ về.
Gã sai vặt nói: “Khi trời sắp sáng ạ.”
Ta nghĩ thầm, Thẩm Hoành này thật kỳ quái, rõ ràng được cha nhờ thu ta làm đồ đệ, nhưng ba ngày nay cũng không thấy đâu, mà trời sắp sáng mới trở về, trời chưa sáng đã rời phủ... Cũng không khác không trở lại phủ là mấy phải không?
Tối ngày thứ tư, khi đang ăn tối với cha mẹ và huynh trưởng, ta lơ đãng nhắc tới chuyện ba ngày nay không thấy bóng dáng sư phụ đâu, vốn định để cha khiển trách Thẩm Hoành một trận, có người làm sư phụ như hắn à? Không ngờ cha lại bình tĩnh nói:
“Thẩm công tử là cao nhân[3], mà cao nhân làm việc tất nhiên không thể trói buộc theo lẽ thường.”
[3] Cao nhân: người tài giỏi trong nhân loại.
Ta nhủ thầm, con thấy cha mới bị Thẩm Hoành cho uống bùa mê thuốc lú thì có!
Ta rất tò mò hành tung của Thẩm Hoành, luôn muốn bắt hắn tại trận rồi tra hỏi một phen. Buổi tối lúc đi ngủ, Đào Chi bỗng nhiên nói với ta:
“Quận chúa, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn, có liên quan tới Dịch Phong công tử ạ.”
Ta vừa nghe, tinh thần tỉnh táo hẳn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đào Chi nói: “Quận chúa còn nhớ rõ ngày đó đi tìm Dịch Phong công tử, tú bà đã nói Dịch Phong công tử vô tình gặp được tri âm không?”
Tri âm của Dịch Phong, ta mới chỉ thấy bóng lưng, nếu hôm đó cha không về đúng lúc thì ta đã thấy mặt tri âm của Dịch Phong rồi. Đào Chi lại nói:
“Trên phố đang đồn tri âm của Dịch Phong công tử không phải người, mà là yêu quái chuyên hút hồn phách của đàn ông.”
Yêu quái à...
Hôm ấy, bóng lưng đó lưu lại cho ta ấn tượng sâu đậm, nếu là yêu quái thì chắc là Trúc yêu rồi, ôn văn nho nhã như vậy, chỉ có Trúc yêu mới xứng với hắn. Ta xoa xoa cằm, nói:
“À, chắc là Trúc yêu rồi.”
Da mặt Đào Chi run lên, “Quận chúa, trọng điểm không phải điều này. Điều quan trọng là Dịch Phong công tử kể từ khi gặp được tri âm thì mấy ngày liên tiếp đều không ra khỏi cửa phòng, đến gã sai vặt bưng cơm canh cũng chưa từng gặp được, hôm nay có người xông vào phòng của Dịch Phong công tử, Quận chúa, người đoán xem người nọ đã thấy cái gì?”
“Dịch Phong đang ngồi đánh đàn gần chậu trúc xanh?”
Da mặt của Đào Chi lại run lên lần nữa, “Quận chúa, không phải tối nay người đã ăn nhiều măng xào đấy chứ?”
Ta lạnh lùng liếc Đào Chi một cái, Đào Chi cười gượng một tiếng rồi nói: “Người ta nhìn thấy áo của Dịch Phong công tử đã cởi một nửa, sắc mặt trắng bệch bị công tử tri âm kia đè lên bàn gỗ, khoảng cách của hai người rất gần nhau, nếu không phải có người xông vào thì chắc Dịch Phong công tử đã bị hại rồi. Haiz, Quận chúa à, người không lo lắng cho Dịch Phong công tử hả?”
Ta hơi ngạc nhiên, lại nhớ tới vị Thái tử điện hạ ta chưa từng thấy mặt kia, nghe nói Thái tử điện hạ trời sinh tính tình bá đạo, nếu biết được chuyện này, vị công tử tri âm kia chắc lành ít dữ nhiều rồi.
Ta nói: “Dịch Phong không sao là được.”
Dịch Phong từ trước đến nay đều rất lạnh lùng, ở Tần Lâu Sở Quán cũng nổi tiếng bán nghệ không bán thân, chỉ mới vô tình gặp được tri âm mấy ngày, không ngờ nhanh như vậy đã phát triển đến mức này rồi. Có lẽ cầm kỹ của vị tri âm kia rất cao, mới có thể khiến Dịch Phong lạnh lùng nguyện ý hy sinh lớn như vậy.
Ta thật sự càng ngày càng muốn gặp tri âm của Dịch Phong một lần.
…
Khi sắp đến canh ba, ta chợt mở mắt, đang ngồi dậy thì giọng của Đào Chi từ ngoài truyền vào, “Quận chúa?” Ta kéo màn che ra, Đào Chi đã thức dậy, đang cầm ngọn đèn, nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực.
Ta há miệng, “Muội…”
Đào Chi cười hì hì một tiếng, nói: “Theo Quận chúa đã nhiều năm, sao có thể không biết tâm tư của Quận chúa chứ. Ngày thường, người Quận chúa quan tâm nhất chính là Dịch Phong công tử, nhưng tối nay Đào Chi nhắc đến Dịch Phong công tử, Quận chúa cũng không để tâm lắm. Đào Chi đã nghĩ chắc Quận chúa đang giấu giếm chuyện gì đây, mà mấy hôm nay, biến số duy nhất trong Vương phủ chỉ có Thẩm công tử, mỗi ngày Quận chúa đi thỉnh an Vương gia và Vương phi về thì đều tới viện của Thẩm công tử. Chỉ có ba câu mà người đã hỏi tới ba lần, nên tối nay nhất định sẽ có hành động ạ.”
Đào Chi tiến tới, khoác áo choàng rồi đi hài giúp ta, hai mắt long lanh chăm chú nhìn ta, “Quận chúa, chúng ta có đi không? Không đi nhanh chỉ sợ sẽ không kịp ạ.”
Xem ra ta còn chưa hiểu hết nha hoàn đã đi theo ta hơn mười năm này.
Ta nhảy xuống giường, “Đi thôi. Nhỏ giọng chút, đừng để Lê Tâm phát hiện.”
Ta cùng Đào Chi rón rén rời khỏi viện, tránh được thị vệ tuần tra, lén lén lút lút chạy vào viện của Thẩm Hoành. Gã sai vặt đang ngủ trên bàn đá dưới tàng cây, xem ra Thẩm Hoành còn chưa trở về.
Ta nháy mắt ra hiệu cho Đào Chi, Đào Chi liền đi đánh thức gã sai vặt kia. Gã sai vặt thấy ta, sợ tới mức vội quỳ xuống đất, “Quận chúa, tiểu nhân không cố ý ngủ quên ạ.”
Ta khoát tay, không rảnh quan tâm đến hắn. Đào Chi nói: “Quận chúa cho ngươi lui.”
Gã sai vặt lo lắng nhìn ta một cái, Đào Chi lại nói: “Quận chúa sẽ không phạt ngươi, ngươi có thể yên tâm.” Lúc này gã sai vặt mới lui xuống. Ta híp mắt cười nhìn Đào Chi, “Đào Chi, muội hiểu bản Quận chúa ghê.”
Đào Chi tránh né ánh mắt của ta, đặt đèn lồng lên bàn đá, lại không biết lấy từ đâu ra một hộp thức ăn, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ các món điểm tâm nhẹ, còn có thêm một bình trà nóng ngon. Ánh mắt ta nhìn Đào Chi càng dịu dàng hơn, nha hoàn này đúng là cẩn thận chu đáo quá mà.
Ta uống trà, ăn điểm tâm, bắt đầu chờ Thẩm Hoành. Điểm tâm đã dùng một nửa, trà cũng đã uống nửa bình, nhưng Thẩm Hoành vẫn chưa thấy đâu. Ta hơi buồn ngủ, miệng ngáp liên tục.
Đào Chi cũng bắt đầu ngáp.
Ta miễn cưỡng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Đào Chi suy nghĩ rồi đáp lại: “Bẩm Quận chúa, sắp giờ Mẹo[4] rồi ạ.”
[4] Giờ Mẹo: từ 5 - 7 giờ sáng.
Ta nói: “Trà đã nguội rồi, muội đi đun lại một bình nóng tới đây.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong sân chỉ còn lại một mình ta, ta lấy tay dụi mắt, mí mắt lại không ngừng trùng xuống, đến khi sắp khép lại, chợt có mùi thơm quen thuộc xông vào mũi ta, ta mơ mơ màng màng gọi “Dịch Phong”.
Dịch Phong vốn thích tẩm hương liệu vào quần áo, thích hương Cam tùng nhất, mỗi lần trở về sau khi nghe Dịch Phong đánh đàn, cả người ta luôn nhuộm mùi thơm thoang thoảng của Cam tùng.
“Dịch Phong” chậm chạp không trả lời ta, gió đêm thổi qua, ta cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại. Không đúng, sao Dịch Phong có thể xuất hiện ở Tây Lăng vương phủ vào giờ này chứ? Ta vội vàng ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Hoành, hắn phức tạp quan sát ta, vẻ mặt tối tăm như đêm tối.
“Thẩm Hoành?” Ngừng một chút, ta mới đổi cách xưng hô, “Sư phụ?”
Thẩm Hoành kéo tay ta, như đã làm ngàn vạn lần rồi, một chút cảm giác ngại ngùng xa cách cũng không có, hắn lôi kéo ta vào phòng, “Người con không khoẻ, sao lại ngồi ngoài này?”
Thẩm Hoành kéo ta ngồi xuống giường êm, xoa xoa đôi tay hơi lạnh cóng của ta, chân mày khẽ nhíu lại, vừa nhét cho ta một lò sưởi tay[5] vừa nói:
“Tuy đã vào xuân, nhưng ban đêm vẫn dễ bị cảm lạnh, lần sau con muốn chờ ta trở về, nhớ ngồi chờ trong phòng, không được ngồi ngoài ấy. Biết chưa?”
[5] Lò sưởi tay: lò nhỏ dùng để ấm tay vào mùa đông, thường được làm bằng đồng. Từng là công cụ sưởi ấm phổ biến trong cung đình và dân gian Trung Quốc.
Giọng điệu này của Thẩm Hoành nghe thật quen thuộc.
Ta nhất thời có chút không rõ tình huống hiện tại, rõ ràng là ta tới hỏi tội sư phụ, nhưng hiện tại dường như đã đảo ngược lại?
“Đưa tay đây.”
Ta do dự nhưng vẫn đưa tay ra. Ngón tay Thẩm Hoành đặt trên cổ tay ta, ta đang chuẩn bị mở miệng, Thẩm Hoành đã dịu dàng nhìn qua, khiến ta phải miễn cưỡng thu lại.
Thẩm Hoành thu tay lại, nói: “Cũng không có gì đáng ngại, A Uyển, lần tới không được làm như vậy nữa.” Thẩm Hoành lại xoa xoa đầu ta, “Hiểu chưa?”
Ta không hiểu lắm, một câu cũng không thốt được thành lời mà Thẩm Hoành đã nói một tràng dài, hại ta không có chỗ để xen miệng vào. Ta buồn bực nhìn Thẩm Hoành, Thẩm Hoành hình như đang chờ ta trả lời “Hiểu ạ”, chỉ có điều... bản Quận chúa sao có thể dễ tính như vậy chứ.
Không nói đến việc Thẩm Hoành tự nhiên mất tích ba ngày nay, mà mới về đã mở miệng nói tào lao với ta, cái gì mà lần sau con chờ ta trở về... Chuyện này còn có thể có lần sau à? Ta khẽ giật tay lại, thoát khỏi tay Thẩm Hoành, lạnh lùng nhìn hắn:
“Sư phụ, người say rượu à? Sao nói lung tung vậy?”
Tay Thẩm Hoành run lên.
Ta tiếp tục nói: “Cha con mời người xuống núi làm sư phụ con, nhưng người lại không dạy con cái gì mà biến mất ba ngày nay, cũng chưa từng nói với mọi người trong phủ người đi đâu. Nếu không phải tối nay con phát hiện ra, nói vậy sư phụ sẽ tiếp tục mất tích? Vả lại...” Ta trịnh trọng nói: “Mặc dù người là sư phụ của con, con cũng biết một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng cha của con sau khi con tới tuổi cập kê cũng rất ít khi chạm vào người con…”
Thẩm Hoành rút tay về, khép lại trong tay áo. Ánh mắt hàm chứa sự mất mát, trong phút chốc, ta có cảm giác nam tử dịu dàng nho nhã phong hoa tuyệt đại trước mắt đã già thêm mười tuổi.
Ta nhất thời có chút không đành lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta cũng không nói sai.
Thẩm Hoành dường như rất khó khăn mới có thể mở miệng, giọng ảm đạm, “A Uyển, là ta đã quên.”
Ta hỏi: “Đã quên? Quên cái gì?”
Lúc này Thẩm Hoành đã khôi phục vẻ mặt giống như ngày thường, hắn thản nhiên nói:
“Vi sư ẩn cư đã lâu, nhất thời chưa quen quy củ bên ngoài. Lần này là lỗi của vi sư. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy con.”
Vừa đúng lúc giọng của Đào Chi vang lên, “Quận chúa? Người ở trong đó ạ?”
Ta lên tiếng đáp lại, rồi đứng dậy rời khỏi giường mềm, đặt lò sưởi tay xuống, nói với Thẩm Hoành:
“Ngày mai sư phụ phải dạy con, không được đi nữa.”
Thẩm Hoành gật đầu, “Về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta đẩy cửa ra, lúc đóng cửa lại, ta thấy Thẩm Hoành đang ngồi chỗ ta vừa ngồi, trong tay ôm lò sưởi ta vừa để xuống, giữa chân mày ẩn chứa sự cô đơn.
[1] Giờ Thìn: từ 7 - 9 giờ sáng.
Cha mẹ thấy ta khỏe hơn cũng cảm thấy vui mừng.
Sau khi rời khỏi viện của cha mẹ, ta nói với Đào Chi: “Thật ra, sư phụ của ta rất tốt.”
Không chỉ có khuôn mặt dễ nhìn mà hắn còn đối xử với ta cũng rất tốt, không giống đám đại phu trong phủ luôn cho ta uống những loại thuốc đắng như Hoàng liên[2]. Thuốc đêm qua rất ngọt ngào mát lạnh, ăn rồi còn muốn ăn thêm nữa, chỉ với điểm này, cũng đủ để ta sinh lòng kính trọng rồi.
[2] Hoàng liên: vị thuốc rất quý được dùng trong Đông y, thường mọc nơi núi cao và có vị rất đắng.
Đào Chi cảm thấy rất hổ thẹn với chuyện đêm qua ta lén trốn đi, sáng nay còn đứng sám hối trước mặt ta rằng nàng không xứng với chức nha hoàn này, bây giờ vẫn cứ cúi gầm mặt xuống. Lê Tâm khuyên nhủ Đào Chi một trận, rồi phụ họa nói theo ta:
“Dạ dạ dạ, Thẩm công tử cái gì cũng rất tốt ạ.”
Sau bữa tiệc tẩy trần, theo yêu cầu của Thẩm Hoành, cả Vương phủ đều gọi Thẩm Hoành từ thần y thành Thẩm công tử.
Ta cười híp mắt nói: “Đúng, sư phụ của bản Quận chúa cái gì cũng tốt.”
Còn chưa nói hết, trong đầu tự nhiên nhớ lại câu nói của cô nương trong mộng kia —— Sư phụ cái gì cũng tốt, điều duy nhất không tốt chính là không yêu ta.
Ta giật mình thất thần, tim như bị ai đâm vào, đau đến mức cả khuôn mặt cũng tái nhợt.
“Quận chúa, Quận chúa, người bị sao vậy?”
“Quận chúa, có muốn gọi Thẩm công tử tới không ạ?”
Ta khôi phục tinh thần, đập vào mắt là hai khuôn mặt đang sợ hãi của Đào Chi và Lê Tâm, giọng nói trong đầu cũng tiêu tan, đau đớn cũng biến mất. Ta vuốt vuốt ngực, cơn đau vừa rồi dường như không có thật.
Đào Chi và Lê Tâm lại gọi ta một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng. Ta lắc đầu, nói:
“Không cần, ta không sao.”
Lê Tâm đề nghị: “Thẩm công tử đang ở viện bên cạnh, Quận chúa có muốn tới thỉnh an Thẩm công tử không ạ?”
Đề nghị này cũng không tệ, ta đã bái Thẩm Hoành làm thầy thì sẽ phải tôn kính hắn, đối xử với hắn như cha. Bởi vì cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm cha, tuy người cha Thẩm Hoành này còn hơi ít tuổi.
Nhưng nể tình thuốc ngọt đêm qua hắn đưa cho ta, bản Quận chúa cũng không so đo thêm nữa.
Đến viện của Thẩm Hoành, gã sai vặt hầu hạ Thẩm Hoành nói cho ta biết Thẩm Hoành đã rời phủ khi trời còn chưa sáng. Ta hỏi hắn đi nơi nào, gã sai vặt chỉ nói hắn cũng không biết. Ba ngày sau cũng vẫn như thế, sáng sớm ta đi tìm Thẩm Hoành, mỗi ngày đều tay không trở về.
Ta hỏi gã sai vặt buổi tối khi nào Thẩm Hoành sẽ về.
Gã sai vặt nói: “Khi trời sắp sáng ạ.”
Ta nghĩ thầm, Thẩm Hoành này thật kỳ quái, rõ ràng được cha nhờ thu ta làm đồ đệ, nhưng ba ngày nay cũng không thấy đâu, mà trời sắp sáng mới trở về, trời chưa sáng đã rời phủ... Cũng không khác không trở lại phủ là mấy phải không?
Tối ngày thứ tư, khi đang ăn tối với cha mẹ và huynh trưởng, ta lơ đãng nhắc tới chuyện ba ngày nay không thấy bóng dáng sư phụ đâu, vốn định để cha khiển trách Thẩm Hoành một trận, có người làm sư phụ như hắn à? Không ngờ cha lại bình tĩnh nói:
“Thẩm công tử là cao nhân[3], mà cao nhân làm việc tất nhiên không thể trói buộc theo lẽ thường.”
[3] Cao nhân: người tài giỏi trong nhân loại.
Ta nhủ thầm, con thấy cha mới bị Thẩm Hoành cho uống bùa mê thuốc lú thì có!
Ta rất tò mò hành tung của Thẩm Hoành, luôn muốn bắt hắn tại trận rồi tra hỏi một phen. Buổi tối lúc đi ngủ, Đào Chi bỗng nhiên nói với ta:
“Quận chúa, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn, có liên quan tới Dịch Phong công tử ạ.”
Ta vừa nghe, tinh thần tỉnh táo hẳn, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đào Chi nói: “Quận chúa còn nhớ rõ ngày đó đi tìm Dịch Phong công tử, tú bà đã nói Dịch Phong công tử vô tình gặp được tri âm không?”
Tri âm của Dịch Phong, ta mới chỉ thấy bóng lưng, nếu hôm đó cha không về đúng lúc thì ta đã thấy mặt tri âm của Dịch Phong rồi. Đào Chi lại nói:
“Trên phố đang đồn tri âm của Dịch Phong công tử không phải người, mà là yêu quái chuyên hút hồn phách của đàn ông.”
Yêu quái à...
Hôm ấy, bóng lưng đó lưu lại cho ta ấn tượng sâu đậm, nếu là yêu quái thì chắc là Trúc yêu rồi, ôn văn nho nhã như vậy, chỉ có Trúc yêu mới xứng với hắn. Ta xoa xoa cằm, nói:
“À, chắc là Trúc yêu rồi.”
Da mặt Đào Chi run lên, “Quận chúa, trọng điểm không phải điều này. Điều quan trọng là Dịch Phong công tử kể từ khi gặp được tri âm thì mấy ngày liên tiếp đều không ra khỏi cửa phòng, đến gã sai vặt bưng cơm canh cũng chưa từng gặp được, hôm nay có người xông vào phòng của Dịch Phong công tử, Quận chúa, người đoán xem người nọ đã thấy cái gì?”
“Dịch Phong đang ngồi đánh đàn gần chậu trúc xanh?”
Da mặt của Đào Chi lại run lên lần nữa, “Quận chúa, không phải tối nay người đã ăn nhiều măng xào đấy chứ?”
Ta lạnh lùng liếc Đào Chi một cái, Đào Chi cười gượng một tiếng rồi nói: “Người ta nhìn thấy áo của Dịch Phong công tử đã cởi một nửa, sắc mặt trắng bệch bị công tử tri âm kia đè lên bàn gỗ, khoảng cách của hai người rất gần nhau, nếu không phải có người xông vào thì chắc Dịch Phong công tử đã bị hại rồi. Haiz, Quận chúa à, người không lo lắng cho Dịch Phong công tử hả?”
Ta hơi ngạc nhiên, lại nhớ tới vị Thái tử điện hạ ta chưa từng thấy mặt kia, nghe nói Thái tử điện hạ trời sinh tính tình bá đạo, nếu biết được chuyện này, vị công tử tri âm kia chắc lành ít dữ nhiều rồi.
Ta nói: “Dịch Phong không sao là được.”
Dịch Phong từ trước đến nay đều rất lạnh lùng, ở Tần Lâu Sở Quán cũng nổi tiếng bán nghệ không bán thân, chỉ mới vô tình gặp được tri âm mấy ngày, không ngờ nhanh như vậy đã phát triển đến mức này rồi. Có lẽ cầm kỹ của vị tri âm kia rất cao, mới có thể khiến Dịch Phong lạnh lùng nguyện ý hy sinh lớn như vậy.
Ta thật sự càng ngày càng muốn gặp tri âm của Dịch Phong một lần.
…
Khi sắp đến canh ba, ta chợt mở mắt, đang ngồi dậy thì giọng của Đào Chi từ ngoài truyền vào, “Quận chúa?” Ta kéo màn che ra, Đào Chi đã thức dậy, đang cầm ngọn đèn, nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực.
Ta há miệng, “Muội…”
Đào Chi cười hì hì một tiếng, nói: “Theo Quận chúa đã nhiều năm, sao có thể không biết tâm tư của Quận chúa chứ. Ngày thường, người Quận chúa quan tâm nhất chính là Dịch Phong công tử, nhưng tối nay Đào Chi nhắc đến Dịch Phong công tử, Quận chúa cũng không để tâm lắm. Đào Chi đã nghĩ chắc Quận chúa đang giấu giếm chuyện gì đây, mà mấy hôm nay, biến số duy nhất trong Vương phủ chỉ có Thẩm công tử, mỗi ngày Quận chúa đi thỉnh an Vương gia và Vương phi về thì đều tới viện của Thẩm công tử. Chỉ có ba câu mà người đã hỏi tới ba lần, nên tối nay nhất định sẽ có hành động ạ.”
Đào Chi tiến tới, khoác áo choàng rồi đi hài giúp ta, hai mắt long lanh chăm chú nhìn ta, “Quận chúa, chúng ta có đi không? Không đi nhanh chỉ sợ sẽ không kịp ạ.”
Xem ra ta còn chưa hiểu hết nha hoàn đã đi theo ta hơn mười năm này.
Ta nhảy xuống giường, “Đi thôi. Nhỏ giọng chút, đừng để Lê Tâm phát hiện.”
Ta cùng Đào Chi rón rén rời khỏi viện, tránh được thị vệ tuần tra, lén lén lút lút chạy vào viện của Thẩm Hoành. Gã sai vặt đang ngủ trên bàn đá dưới tàng cây, xem ra Thẩm Hoành còn chưa trở về.
Ta nháy mắt ra hiệu cho Đào Chi, Đào Chi liền đi đánh thức gã sai vặt kia. Gã sai vặt thấy ta, sợ tới mức vội quỳ xuống đất, “Quận chúa, tiểu nhân không cố ý ngủ quên ạ.”
Ta khoát tay, không rảnh quan tâm đến hắn. Đào Chi nói: “Quận chúa cho ngươi lui.”
Gã sai vặt lo lắng nhìn ta một cái, Đào Chi lại nói: “Quận chúa sẽ không phạt ngươi, ngươi có thể yên tâm.” Lúc này gã sai vặt mới lui xuống. Ta híp mắt cười nhìn Đào Chi, “Đào Chi, muội hiểu bản Quận chúa ghê.”
Đào Chi tránh né ánh mắt của ta, đặt đèn lồng lên bàn đá, lại không biết lấy từ đâu ra một hộp thức ăn, bên trong đã chuẩn bị đầy đủ các món điểm tâm nhẹ, còn có thêm một bình trà nóng ngon. Ánh mắt ta nhìn Đào Chi càng dịu dàng hơn, nha hoàn này đúng là cẩn thận chu đáo quá mà.
Ta uống trà, ăn điểm tâm, bắt đầu chờ Thẩm Hoành. Điểm tâm đã dùng một nửa, trà cũng đã uống nửa bình, nhưng Thẩm Hoành vẫn chưa thấy đâu. Ta hơi buồn ngủ, miệng ngáp liên tục.
Đào Chi cũng bắt đầu ngáp.
Ta miễn cưỡng hỏi: “Giờ nào rồi?”
Đào Chi suy nghĩ rồi đáp lại: “Bẩm Quận chúa, sắp giờ Mẹo[4] rồi ạ.”
[4] Giờ Mẹo: từ 5 - 7 giờ sáng.
Ta nói: “Trà đã nguội rồi, muội đi đun lại một bình nóng tới đây.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong sân chỉ còn lại một mình ta, ta lấy tay dụi mắt, mí mắt lại không ngừng trùng xuống, đến khi sắp khép lại, chợt có mùi thơm quen thuộc xông vào mũi ta, ta mơ mơ màng màng gọi “Dịch Phong”.
Dịch Phong vốn thích tẩm hương liệu vào quần áo, thích hương Cam tùng nhất, mỗi lần trở về sau khi nghe Dịch Phong đánh đàn, cả người ta luôn nhuộm mùi thơm thoang thoảng của Cam tùng.
“Dịch Phong” chậm chạp không trả lời ta, gió đêm thổi qua, ta cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại. Không đúng, sao Dịch Phong có thể xuất hiện ở Tây Lăng vương phủ vào giờ này chứ? Ta vội vàng ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Hoành, hắn phức tạp quan sát ta, vẻ mặt tối tăm như đêm tối.
“Thẩm Hoành?” Ngừng một chút, ta mới đổi cách xưng hô, “Sư phụ?”
Thẩm Hoành kéo tay ta, như đã làm ngàn vạn lần rồi, một chút cảm giác ngại ngùng xa cách cũng không có, hắn lôi kéo ta vào phòng, “Người con không khoẻ, sao lại ngồi ngoài này?”
Thẩm Hoành kéo ta ngồi xuống giường êm, xoa xoa đôi tay hơi lạnh cóng của ta, chân mày khẽ nhíu lại, vừa nhét cho ta một lò sưởi tay[5] vừa nói:
“Tuy đã vào xuân, nhưng ban đêm vẫn dễ bị cảm lạnh, lần sau con muốn chờ ta trở về, nhớ ngồi chờ trong phòng, không được ngồi ngoài ấy. Biết chưa?”
[5] Lò sưởi tay: lò nhỏ dùng để ấm tay vào mùa đông, thường được làm bằng đồng. Từng là công cụ sưởi ấm phổ biến trong cung đình và dân gian Trung Quốc.
Giọng điệu này của Thẩm Hoành nghe thật quen thuộc.
Ta nhất thời có chút không rõ tình huống hiện tại, rõ ràng là ta tới hỏi tội sư phụ, nhưng hiện tại dường như đã đảo ngược lại?
“Đưa tay đây.”
Ta do dự nhưng vẫn đưa tay ra. Ngón tay Thẩm Hoành đặt trên cổ tay ta, ta đang chuẩn bị mở miệng, Thẩm Hoành đã dịu dàng nhìn qua, khiến ta phải miễn cưỡng thu lại.
Thẩm Hoành thu tay lại, nói: “Cũng không có gì đáng ngại, A Uyển, lần tới không được làm như vậy nữa.” Thẩm Hoành lại xoa xoa đầu ta, “Hiểu chưa?”
Ta không hiểu lắm, một câu cũng không thốt được thành lời mà Thẩm Hoành đã nói một tràng dài, hại ta không có chỗ để xen miệng vào. Ta buồn bực nhìn Thẩm Hoành, Thẩm Hoành hình như đang chờ ta trả lời “Hiểu ạ”, chỉ có điều... bản Quận chúa sao có thể dễ tính như vậy chứ.
Không nói đến việc Thẩm Hoành tự nhiên mất tích ba ngày nay, mà mới về đã mở miệng nói tào lao với ta, cái gì mà lần sau con chờ ta trở về... Chuyện này còn có thể có lần sau à? Ta khẽ giật tay lại, thoát khỏi tay Thẩm Hoành, lạnh lùng nhìn hắn:
“Sư phụ, người say rượu à? Sao nói lung tung vậy?”
Tay Thẩm Hoành run lên.
Ta tiếp tục nói: “Cha con mời người xuống núi làm sư phụ con, nhưng người lại không dạy con cái gì mà biến mất ba ngày nay, cũng chưa từng nói với mọi người trong phủ người đi đâu. Nếu không phải tối nay con phát hiện ra, nói vậy sư phụ sẽ tiếp tục mất tích? Vả lại...” Ta trịnh trọng nói: “Mặc dù người là sư phụ của con, con cũng biết một ngày làm thầy cả đời làm cha, nhưng cha của con sau khi con tới tuổi cập kê cũng rất ít khi chạm vào người con…”
Thẩm Hoành rút tay về, khép lại trong tay áo. Ánh mắt hàm chứa sự mất mát, trong phút chốc, ta có cảm giác nam tử dịu dàng nho nhã phong hoa tuyệt đại trước mắt đã già thêm mười tuổi.
Ta nhất thời có chút không đành lòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta cũng không nói sai.
Thẩm Hoành dường như rất khó khăn mới có thể mở miệng, giọng ảm đạm, “A Uyển, là ta đã quên.”
Ta hỏi: “Đã quên? Quên cái gì?”
Lúc này Thẩm Hoành đã khôi phục vẻ mặt giống như ngày thường, hắn thản nhiên nói:
“Vi sư ẩn cư đã lâu, nhất thời chưa quen quy củ bên ngoài. Lần này là lỗi của vi sư. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy con.”
Vừa đúng lúc giọng của Đào Chi vang lên, “Quận chúa? Người ở trong đó ạ?”
Ta lên tiếng đáp lại, rồi đứng dậy rời khỏi giường mềm, đặt lò sưởi tay xuống, nói với Thẩm Hoành:
“Ngày mai sư phụ phải dạy con, không được đi nữa.”
Thẩm Hoành gật đầu, “Về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Ta đẩy cửa ra, lúc đóng cửa lại, ta thấy Thẩm Hoành đang ngồi chỗ ta vừa ngồi, trong tay ôm lò sưởi ta vừa để xuống, giữa chân mày ẩn chứa sự cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.