Vô Tận Cường Hóa

Chương 241: Chia Để Trị (1)

Trip

17/03/2019

Kỹ năng đoàn đội Huyết Mạch Tương Liên đẳng cấp 5: tất cả đội viên chính thức trong đường kính 50m tiến hành tương liên huyết mạch, tất cả mọi người cộng đồng gánh chịu tổn thương, công năng duy trì thời gian 140 giây. Mỗi lần thế giới nhiệm vụ vẻn vẹn có thể sử dụng 1 lần. Bản công năng giới hạn đội trưởng kích hoạt, không cách nào chia sẻ tổn thương đặc hiệu.

Sử dụng huyết mạch tương liên, Tạ Vinh Quân không còn cố kỵ gì nữa, thế công càng lăng lệ ác liệt!

Jack Sparrow đạp Ảnh Bộ mau chóng đuổi đến, đại kiếm phóng xuất một mảnh điện quang thê lương, chém thẳng vào Tạ Vinh Quân, Tạ Vinh Quân tránh cũng không tránh, ngạnh kháng kiếm phong bổ xuống. Đại kiếm xẹt qua đầu vai gã, lại chỉ mang đi chút tiết, gã trở tay trảo lên đại kiếm, chỉ nghe tiếng minh hưởng âm vang, đại kiếm của Jack đều bị đánh cong, thiết trảo thế không giảm, vậy mà đẩy đại kiếm phản ngược Jack Sparrow, thuyền trưởng Jack sợ tới mức vội vàng dùng Ảnh Bộ né tránh.

Chống đỡ vô số người tiến công, Tạ Vinh Quân giống như mãnh hổ xông vào đám người, chính thức thể hiện phong thái lĩnh tụ của một vị đội trưởng cường đội, khí phách tung hoành, người xem muốn nứt tim vỡ mật.

Jack Sparrow dứt khoát kêu to: “Thẩm Dịch, nếu ngươi còn không ra, ta sẽ đích thân bắt ngươi đi ra!” “Thế mới đúng a!” Tạ Vinh Quân điên cuồng gào thét.

Gã cười lớn tung cước đá bay Ammand, trở tay đánh lui Thanh phu nhân, duỗi móng vuốt sắc bén bóp nát sọ não một gã thủ lĩnh hải tặc, một đường xông qua nhiều người trở ngại, chớp mắt đã đến bên người Jocard, điên cuồng hô lớn: “Đi chết đi!” Đao Rồng múa ra một mảnh huyết lệ đỏ tươi!

Jocard nhìn một đao kia muốn nứt mắt, sinh lòng tuyệt vọng.

Ngay tại một đao khí thôn sơn hà bổ xuống, một chiếc phi trảo từ trong bóng tối vô thanh vô tức bay ra, bắt ngay lấy Jocard đang trọng thương nằm dưới đất, kéo gã về chỗ tối. Đao Rồng lau qua da đầu Jocard, chém ra một khe lửa trên boong tàu, lại không thể thương tổn Jocard mảy may. Biến hóa bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều thất kinh, ngay cả Tạ Vinh Quân cũng ngơ ra, vốn là khí thế bàng bạc lại giảm xuống. “Là Thẩm Dịch!” Tiểu Sửu kêu to lên. Gã vung tay ném ra linh động phi cầu về phía Jocard.

Ba viên đạn xoay tròn cao tốc vào lúc này lại bay tới, va thẳng vào linh động phi cầu của Tiểu Sửu, vậy mà ngạnh sinh đánh văng ba viên phi cầu. “Hắn tại đó!” Ánh mắt Đế Vũ cực kỳ lợi hại, liếc cái đã nhìn ra viên đạn là từ bên người một gã hải tặc phía Tây đánh ra. Thẩm Dịch vậy mà giả mạo hải tặc trà trộn trong đó, Đế Vũ lập tức kêu to vọt tới trước, “Tử vong ập đến” phát động.

Một kích này mau chóng mạnh mẽ hung ác, chớp mắt đã tới trước người tên hải tặc kia, tay phải nhấn một cái lên mình tên hải tặc, hung ác kêu lên: “Chết đi!” Tên hải tặc phát ra một tiếng “A!” thảm thiết bay bổng lên không, lúc rơi xuống đất đã chết không thể chết hơn được nữa.

Đế Vũ ngẩn người, biết không tốt. Lúc này gã mới nhớ tới Thẩm Dịch có thuật bẻ cong đường đạn, một chiêu “Tử vong ập đến” của mình lại bị thuật bẻ cong đường đạn lừa mất, mà phi trảo lúc này đã hoàn toàn kéo Jocard ra, đội Thứ Huyết cuối cùng lỡ mất cơ hội giết chết một vị vua hải tặc.

Đế Vũ vừa sợ vừa giận, đang tính tiếp tục truy kích, chỗ tối đã bắn ra bốn thân ảnh, đúng là Kim Cương, Hồng Lãng, Ôn Nhu và mập mạp La Hạo.

Chứng kiến bốn người xuất hiện, Tạ Vinh Quân không những không giận mà còn lấy làm mừng: “Rốt cục chịu đi ra sao?” So với Jocard đào thoát, đội Đoạn Nhận mới là mục tiêu trọng yếu!

Đám Ôn Nhu không thể không ra tay. Jack Sparrow đã buông xuống tối hậu thư, còn muốn bàng quang đã không thể nào. Hơn nữa vua hải tặc đồng dạng là mục tiêu của Thẩm Dịch, bọn hắn cũng không nguyện nhìn Jocard cứ như vậy bị Tạ Vinh Quân giết đi.

Bốn người này vừa mới lao ra, xiềng xích giam cầm của La Hạo đã vung tới đỉnh đầu Đế Vũ.

Đế Vũ hú lên quái dị, lập tức lui về phía sau.

Gã đã biết rõ tư vị xiềng xích giam cầm, quấn cùng một chỗ với một tên mập mạp da dày thịt béo không sợ đánh, đánh không chết, quả thực là một loại tra tấn đối với bất luận mạo hiểm giả nào.

Bất quá sau đợt giao thủ lần trước, bọn Đế Vũ đã tìm ra biện pháp tốt nhất để đối phó xiềng xích giam cầm.

Ngay lúc xiềng xích giam cầm bay ra, Tiểu Sửu đột nhiên xông đến, giương tay đánh ra một viên cầu màu đen.



Viên cầu trên không cuồng vũ, vậy mà phóng ra vô số sợi tơ màu đen. Những sợi tơ này quấn tới, thoạt nhìn mềm yếu vô lực, nhưng lại chằng chịt cuốn chặt lấy xiềng xích giam cầm. Xiềng xích giam cầm dưới tầng tầng trói buộc vậy mà đã mất đi động lực, không còn khả năng trói buộc bất luận kẻ mạo hiểm nào.

Tiểu Sửu phát ra tiếng cười đắc ý, quả cầu ngàn tơ này của gã, am hiểu nhất đối phó vũ khí không lưỡi, có đặc hiệu phong tỏa vũ khí. Hết lần này tới lần khác xiềng xích giam cầm không hề mang tính công kích, chỉ có đặc tính trói buộc, liền bị khắc chế sít sao. Lần trước hải chiến, gã không thể phát huy một thân bản lĩnh, lúc này vừa ra tay đã ngăn lại mập mạp, tránh cho mọi người lại bị vận rủi của hắn quấn quanh.

Đã không có phiền toái xiềng xích giam cầm, chẳng còn ai thèm để tâm đến mập mạp, đồng thời giết tới ba người Hồng Lãng. Với bọn họ mà nói, ba người này mới thật sự là phiền toái. Còn mập mạp, cho dù để hắn đánh lên hai cái thì thế nào.

Ngay lúc đó, mập mạp lại đột nhiên làm một việc —— hắn vứt xuống xiềng xích giam cầm, hai tay giơ lên, hùng hổ bay tới ôm lấy Đế Vũ và Tiểu Sửu!

Hai người căn bản không nghĩ tới mập mạp còn có trò này, bị thân hình mập mạp hoành không bay tới, thoáng cái ôm trọn cõi lòng, hai cánh tay mập mạp thu về, gắt gao ghì chặt đối phương. “Ngươi!” Đế Vũ nhìn hằm hằm mập mạp chết bầm, trên mặt La Hạo lại lộ ra tươi cười chất phác mà đắc ý.

Ai nói chỉ có xiềng xích giam cầm mới có thể trói buộc kẻ địch? Bản thân cơ thể người chính là công cụ thiên biến vạn hóa tốt nhất!

Đây gọi là nhảy ra lối mòn tư duy, tựa như Thẩm Dịch dưới tình huống không có kỹ năng vẫn chạy trên mặt nước, hoặc dùng sự tưởng niệm của Aleera tập trung kẻ địch, mập mạp đồng dạng cũng có thể nhảy ra thói quen sáo lộ vốn có, tìm lấy con đường giam cầm thuộc về mình.

Mà một chiêu gấu ôm trước mắt, chính là ý tưởng đắc ý của hắn.

Nó không cần bất luận kỹ năng hay trang bị gì cả, chỉ cần xông lên, bắt lấy đối thủ, sau đó ôm đối thủ thật chặt, đồng dạng có thể hoàn thành sứ mạng của hắn, nhiệm vụ của hắn!

Một phương pháp đơn giản, vô sỉ, lại hết sức hữu hiệu.

Một chiêu gấu ôm, khiến Đế Vũ cùng Tiểu Sửu một mực kẹt trong lòng mình, ngạnh sinh trói buộc gắt gao một mạo hiểm giả theo lộ tuyến nhanh nhẹn cùng một mạo hiểm giả đi lộ tuyến linh hoạt quỷ dị hay thay đổi, không để cho đối thủ bất luận chỗ trống phát huy nào. Hơn nữa bởi vì hắn ôm rất chặt, mặt mũi ba người đều sát vào nhau, nhích thêm một chút sẽ đụng. Thế cho nên Đế Vũ thậm chí có thể thấy rõ từng cọng lông trên mặt mập mạp, cảm nhận được hô hấp ồ ồ… Thằng này đến cùng đã ăn bao nhiêu tỏi? Thở một hơi ra ngoài quả thực có thể khiến người ngạt chết!

Hai mắt Đế Vũ chợt hiện hung quang: “Ngươi tìm chết!” Tuy thân thể bị mập mạp ôm lấy, nhưng cánh tay còn có thể động, trái lại mập mạp bận ôm người, chỉ có thể bị đánh không thể hoàn thủ. Đã thằng này muốn bị đánh, vậy thì trước tiên cứ làm thịt tên khốn này, Đế Vũ thực muốn nhìn một chút, dưới tình huống đối phương không thể sử dụng hai tay, không cách nào đón đỡ, không có khiên nặng yểm hộ, chỉ dựa vào phòng ngự bản thân, có thể chống đỡ công kích của mình bao lâu.

Tay phải giơ lên, Huyết Nộ phát động, Đế Vũ đánh một chưởng vào người mập mạp, cùng lúc đó, hai ngón tay của Tiểu Sửu cũng vô cùng âm độc chọc tới đôi mắt mập mạp. Hai người kia ra tay đều ngoan độc, ý định thoáng cái phế bỏ mập mạp. Không nghĩ tới mập mạp cúi đầu, vậy mà cụng vào mặt Tiểu Sửu.

Ai nói không có tay không thể đánh người?

Cụng đầu đồng dạng có thể, hơn nữa phát huy lực lượng tối đa!

Chiến thuật của mập mạp rất đơn giản, dã man, trực tiếp. Một chiêu thiết đầu công vượt ra ngoài ý liệu của Tiểu Sửu, hai ngón tay cắm vào trán mập mạp, chẳng khác gì cắm lên tấm thép, bị mập mạp đầu chùy đánh trả, ngược lại mũi to bị cụng trúng.

Cái mũi là nơi mẫn cảm nhất của con người, một khi bị trọng kích, tất sẽ vừa đau vừa ngứa, dù là người kiên cường hơn nữa, cũng sẽ nước mắt chảy dài.

Lần va chạm này mập mạp dùng hết khí lực toàn thân, Tiểu Sửu đau đến cuồng hét, tay phải đánh mạnh vào bụng mập mạp, Vong Linh Trớ Chú phát động.

Vong Linh Trớ Chú, tiến hành ăn mòn ý chí mục tiêu, khiến mục tiêu bị cảm giác sợ hãi tra tấn, mất đi ý chí chiến đấu, công thủ hạ thấp biên độ lớn, biên độ hạ thấp quyết định bởi ý chí chống cự của đối thủ, duy trì thời gian một phút. Sau khi thời gian hạn định kết thúc, mục tiêu y nguyên lâm vào trạng thái tinh thần uể oải trong thời gian dài, ý chí chiến đấu giảm xuống, phát huy giá trị lực lượng của đòn công kích bình thường giảm xuống, xác suất công kích trúng giảm xuống.



Chiêu Vong Linh Trớ Chú này của gã là kỹ năng nguyền rủa phạm vi, dùng để đối phó binh sĩ kêu gọi lẫn đấu pháp khoái công của Thẩm Dịch đều tốt, hoặc giả đem đối phó năng lực nhận biết nguy hiểm của mập mạp cũng được, có thể dẫn phát hiệu quả gấp bội.

Vấn đề là gã không biết cảm nhận nguy hiểm của mập mạp đã bị Giáo sư X cải tạo thành hấp thu sợ hãi, một chiêu nguyền rủa phát ra, không thể tạo thành tác dụng cần có, ngược lại khiến mập mạp lập tức cảm thấy mình phảng phất thoáng cái hấp đầy tất cả cảm xúc sợ hãi.

Từng có kinh nghiệm lần đầu nên hắn cũng không áp lực, thoáng cái đã phát ra sóng sợ hãi xung kích, vọt tới người Tiểu Sửu.

Cái tên Tiểu Sửu này đúng là gặp tai vạ, đánh ra Vong Linh Trớ Chú lại bị mập mạp phản xạ gấp bội, cả người lâm vào sợ hãi cực độ giống như Lộ Kỳ Áo.

Mập mạp lại không nói tiếng nào, tiếp tục chết cụng đầu Đế Vũ, dựa vào thể chất cao phòng thủ cao của mình, không chút do dự cùng đối thủ trao đổi tổn thương.

Chiến thuật mới này của mập mạp, được Thẩm Dịch mệnh danh: Dã man đấu văn minh!

Jocard bị Thẩm Dịch kéo về bên người.

Hắn đứng tại một góc âm u trong phòng hội nghị lớn, mỉm cười nhìn Jocard: “Ngài không sao chứ?” Jocard thở dài thở ra một hơi: “Coi như được, cái tên đáng chết kia cũng thật lợi hại!” “Không cần lo lắng, ngài có thể báo thù.” Thẩm Dịch cười nói. “Thật sự rất cảm tạ anh đã cứu ta.” Jocard đối với Thẩm Dịch chân thành nói tạ. “Đừng khách khí.” Thẩm Dịch thuận miệng trả lời: “Tôi cứu ngài… Cũng không quá đáng là để có thể tự tay giết ngài mà thôi.” Jocard ngẩn người: “Anh nói cái gì?” Thẩm Dịch đột duỗi hai tay, dùng tốc độ vô cùng mau lẹ uốn éo hai bên, xuất chiêu Bàn Long Giảo trong phân cân thác cốt thủ, theo một tiếng crắc nhỏ, đầu của Jocard vô lực buông thỏng xuống. “Ngươi giết chết vua hải tặc Atlantic Jocard, đạt được 750 điểm Huyết Tinh.” “Ngươi đã lấy được tín vật của Jocard.” “Ngươi đã lấy được quyển trục kỹ năng chuyên chúc của Jocard: Thiết Quyền Xung Kích.” “Ngươi sử dụng cướp đoạt với Jocard.” “Cướp đoạt thất bại.” “Thật đúng là quỷ keo kiệt.” Ngoại trừ 100% có thể lấy được tín vật và quyển trục kỹ năng chuyên chúc, còn lại không đạt thêm được gì nữa, Thẩm Dịch nhẹ giọng lầm bầm một câu, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía chiến trường.

Lúc này mập mạp cùng hai người Đế Vũ Tiểu Sửu đang biểu diễn đánh tay ba thời đại học, Tạ Vinh Quân bên này đồng dạng cũng đang diễn tuồng chiến sĩ dã man lực đấu quần hùng.

Kim Cương Hồng Lãng vừa xuất ra, đã chạy tới chỗ Tạ Vinh Quân.

Bọn hắn vừa xông lại vừa kêu to: “Bọn ta tới ngăn hắn!” Barbossa nghe xong mừng hết lớn.

Tạ Vinh Quân trước sau trọng thương Jocard và Chevalle, đã dọa tên cáo già này sợ không nhẹ, hiện tại có người chịu nhảy ra ngăn giúp gã, quả thật không còn gì tốt hơn.

Gã một bên bứt ra lui về phía sau, một bên còn kêu to: “Người này rất lợi hại, các ngươi coi chừng!” Kim Cương lúc này vừa xẹt qua bên người Barbossa, hắn đột nhiên đổi giọng cười hung dữ, một phát túm lấy Barbossa, thấp giọng nói: “Đã như vậy ngươi hãy lên đỡ trước đi.” Một tay vặn một tay ném, Barbossa chưa kịp làm gì đã bị Kim Cương vứt cho Tạ Vinh Quân. Lần này đúng là lừa Barbossa một vố không nhẹ. Hải tặc phần lớn là dân bạc tình bạc nghĩa, xưa nay đều chuyên môn làm tiểu nhân, Barbossa càng là nổi danh ăn cây táo, rào cây sung, không nghĩ tới lần này ngược lại bị bọn Thẩm Dịch ám toán một quả. Bất quá thằng này cũng không phải hư danh nói chơi, vừa thấy mình bị vứt cho Tạ Vinh Quân, đang còn trên không trung, móc sắt đã kéo lê ngân quang óng ánh, trực diện đón lấy Đao Rồng của Tạ Vinh Quân.

Đao câu chạm nhau, hoa lửa tóe ra xán lạn ngời ngời, chỉ là Barbossa đang trên không trung, Tạ Vinh Quân đột nhiên lấy đà nhảy lên một cái, thân thể cấp tốc xoay chuyển, khuỷu tay trái hung hăng đập tới Barbossa.

Tuy chiêu đánh khuỷu này không phải kỹ năng, nhưng lực lượng mười phần, dùng sở trường chiến đấu cấp chuyên gia của gã, đủ để phát huy 100% lực lượng, đánh lên xương sống của Barbossa, suýt nữa khiến nó gãy thành hai đoạn. Trong lúc Barbossa rơi xuống, Tạ Vinh Quân đồng thời lên gối ngay đỉnh đầu, lại hất Barbossa trở về không trung.

Một khuỷu một gối, ra chiêu hung mãnh lăng lệ ác liệt, mặc dù không có Thẩm Dịch liên tục không ngớt như nước Trường Giang, nhưng lại có dáng điệu Thái Sơn áp đỉnh cao lớn ngạo tuyệt, người xem rung động trong lòng.

Barbossa bị hai đòn nện cho máu tươi tung toé, Đao Rồng thiêu đốt lên lửa cháy hừng hực, múa ra một mảnh quang ảnh huyết sắc dưới màn đêm, lại lần nữa đuổi tới Barbossa.

Barbossa cũng không hổ là một nhân vật lòng dạ đủ độc ác, tự biết lần này muốn nguy hiểm, cắn răng một cái, vậy mà đưa cánh tay trái ra đón đao.

Theo Đao Rồng hung ác bổ xuống, một cánh tay đã bay khỏi thân hình Barbossa, cánh tay mang móc sắt đã bị Tạ Vinh Quân một đao chặt đứt. Móc sắt của Barbossa am hiểu nhất cắt đoạn cánh tay người, không nghĩ tới lần này lại bị người cắt đứt, cũng coi như báo ứng. Mà đương lúc Tạ Vinh Quân quát tháo phát uy, Ôn Nhu, Kim Cương, Hồng Lãng cũng đồng thời phát khởi thế công mưu đồ đã lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Cường Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook