Vô Tận Cường Hóa

Chương 91: Đêm New York Không Ngủ (3)

Trip

15/03/2019

Giờ thứ 63.

Land Rover và Ferrari điên cuồng phóng nhanh vượt ẩu trên đường phố.

Tiểu Jerry lái xe, Ôn Nhu ngồi tại vị trí phụ lái, Thẩm Dịch đặt Veena ở ghế sau.

Lake và Feller trên chiếc Land Rover kêu sang: “Veena sao rồi?” “Cô ấy đã bị thương, bị thương rất nặng!” Thẩm Dịch lớn tiếng trả lời.

Lake vội la lên: “Chuyện gì xảy ra? Sao anh không cứu cô ấy?” “Câm miệng!” Thẩm Dịch rống giận: “Không thấy tôi đang cứu hay sao?” Tay Thẩm Dịch không ngừng nhét vào ruột tràng rơi ra của Veena. “Sao anh không dùng thuật trị liệu?” “Đã dùng, nhưng chỉ có thể khôi phục sinh mệnh lực của cô ấy, không thể khiến bộ phận bị tổn thương khôi phục lại bình thường. Ngay cả trái tim đều bị chém mở!” Thẩm Dịch máu tươi đầy tay kêu to.

Kim Cương nhảy một phát từ Land Rover qua, chứng kiến tổn thương của Veena, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Gặp quỷ rồi, nàng chẳng khác gì bị chẻ thành hai nửa.” Một đao kia của Angelica vô cùng hung mãnh.

Từ trên ngực đến bụng dưới, cơ hồ mổ bụng moi ruột cả người Veena, vết đao sâu hoắm.

Có thể nói một đao kia đã bổ ra toàn bộ cơ quan nội tạng trọng yếu bên trong Veena.

Nếu Veena không phải mạo hiểm giả, bộ vị trí mạng bị thủ tiêu, nàng hiện tại đã sớm chết hẳn.

Nhưng hủy bỏ bộ vị trí mạng, không có nghĩa là điều kiện sống cơ bản có thể hủy bỏ.

Mất đi một hai loại cơ quan nội tạng, ví dụ như đơn thuần không cách nào hô hấp, đám người mạo hiểm còn có thể sống, chỉ là sẽ cảm thấy rất khó chịu, sẽ choáng váng đầu, nhưng nếu trái tim, gan, phổi toàn bộ mất đi, lúc này muốn sống liền khó hơn nhiều, bởi vì chính những cơ quan này hình thành tánh mạng.

Tánh mạng người bình thường, tựa như là một chiếc máy tinh vi được kết cấu hoàn chỉnh, từng linh kiện đều chặt chẽ liên hệ lẫn nhau, chỉ cần một linh kiện trọng yếu nào đó bị hao tổn, cả máy đều tê liệt, nói cách khác là tử vong.

Tánh mạng mạo hiểm giả, lại giống một bộ máy móc tổ hợp, các bộ kiện tuy gắn với nhau, nhưng có thể độc lập vận hành. Một khi bộ kiện nào đó bị thương tổn, bị thương chỉ là riêng bộ phận đó, sẽ không ảnh hưởng chỉnh thể, chỉ có một công năng hạ thấp. Nhưng nếu như tất cả bộ kiện đều bị tổn hại, vậy cũng phải xong đời, bởi vì tất cả cơ quan tạo thành sinh mạng cũng đã biến mất.

An Văn chính là chết do tất cả công năng thân thể toàn bộ suy kiệt.

Veena hôm nay cũng giống vậy —— một đao kia của Angelica quá hung ác.

Thẩm Dịch hiện tại chính là liều mạng dùng thuật trị liệu phối hợp đạn chữa bệnh treo tánh mạng của nàng, khiến nàng sẽ không lập tức tử vong, như vậy cũng giống như dốc sức liều mạng đổ nước vào một cái ao bị rò, ao vĩnh viễn không đầy được, nhưng cũng sẽ không thấy đáy.

Vấn đề là tinh thần lực của Thẩm Dịch rốt cuộc vẫn có hạn, không có khả năng vô hạn ủng hộ loại tình huống này.

Nhìn thương thế đáng sợ trên người Veena, Kim Cương lẩm bẩm nói: “Có thể cứu sống sao?” “Khó.” Thẩm Dịch rất nhanh trả lời: “Thương thế của cô ấy cần dùng đến sinh cơ tán, cao nối xương, thuốc cầm máu, dược tề khôi phục, các loại thuốc khôi phục khác nhau, chúng ta chỉ mang theo sinh cơ tán, hơn nữa là đồ hạ cấp, mà cô ấy cần chính là cao cấp.” “Nói như vậy chúng ta chỉ có thể nhìn Veena chết đi giống như An Văn?” “Không.” Thẩm Dịch lập tức nói: “Cô ấy khác với An Văn, thời gian cô ấy bị thương ngắn hơn An Văn, còn có hi vọng cứu sống!” Nghe được có hi vọng, mấy người Lake bỗng cảm thấy phấn chấn: “Cứu như thế nào?” “Đưa đi bệnh viện.” Thẩm Dịch nói rất khẳng khái.

Feller quái dị kêu: “Anh đang đùa sao? Bệnh viện? Có ma, chúng ta đều là mạo hiểm giả, đến chúng ta còn hết cách, bệnh viện làm sao có thể giải quyết?” Thẩm Dịch tức giận hét lớn: “Chỉ có bệnh viện mới có thể khâu Veena lại, cô ấy chẳng khác gì bị chém thành hai khúc, hiểu không? Tên ngu ngốc này chớ dài dòng nữa, Ôn Nhu, khoảng cách bệnh viện có xa lắm không?” “Một phút đồng hồ.” Ôn Nhu yếu ớt trả lời.

Nàng cũng bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ.

Xe một đường băng băng, như cuồng phong điện chớp vọt tới bệnh viện phụ cận, đánh bay cổng lớn, một mực tiến vào trước khu phục vụ giữa vô số tiếng thét chói tai.

Kim Cương và Hồng Lãng cẩn thận khiêng Veena xuống.



Lake tiến tới tóm cổ một y tá, hét lớn: “Bác sĩ ở đâu? Gọi toàn bộ bác sĩ giỏi nhất của mấy người tới đây!” Y tá thế mà không biểu hiện ra kinh hãi quá mức, chỉ lạnh nhạt nhìn lướt Veena một chút, sau đó cực độ tỉnh táo trả lời: “Anh thấy ai bị bóp cổ đi tìm bác sĩ bao giờ không?” Lake nhẹ buông tay, y tá kia nhanh chóng cầm micro lên: “Bác sĩ Anderson, bác sĩ Peter, bác sĩ Marianne, mời lập tức đến phòng giải phẫu số 4, mời lập tức đến phòng giải phẫu số 4!” Buông micro, y tá nói với Lake: “Hiện tại làm phiền các anh tránh ra một chút, chúng tôi cần đưa người bệnh đến phòng giải phẫu số 4.” Hai gã nhân viên đẩy cáng cứu thương vội vàng chạy tới, đặt Veena lên cáng cứu thương, đẩy về hướng phòng giải phẫu. Lake đang muốn đi theo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn y tá kia: “Ha ha, bảo bối, anh thật xin lỗi mới vừa rồi đã tỏ ra bất lịch sự.” “Không có gì, tôi có thể hiểu được.” Y tá kia trả lời, cũng không ngẩng đầu lên. “Thoạt nhìn em thường xuyên đụng phải loại sự tình này?” “Từ lúc văn kiện tu chỉnh thứ mười hai thông qua đến nay, chỉ trong tháng này cũng đã thay cổng chính hai lần.” “Oa nha.” Lake huýt sáo, hắn đi về phía y tá: “Xem ra các em phải đổi cửa thép mới ổn.” Y tá kia ngẩng đầu nhìn Lake: “Anh đang câu dẫn tôi đấy à?” … Phòng giải phẫu.

Một vị bác sĩ già tóc hoa râm trông thấy vết thương của Veena liền hít vào một hơi: “Làm sao cô ấy có thể còn sống?” “Đây không phải nội dung ông cần nghiên cứu, bác sĩ, chúng ta chỉ cần lập tức khâu kín người này lại.” Thẩm Dịch nói.

Bác sĩ quái dị nói: “Anh đang đùa sao? Cô ta không còn chút máu, các cơ quan trọng yếu của thân thể cơ hồ toàn bộ vỡ tan, công năng tạo máu của tim đã hoàn toàn mất đi hiệu lực, một đống tế bào hoại tử, tôi không biết cô ta làm sao có thể chống đỡ sống được đến tận giờ, nhưng tôi biết cô ta không thể nào cứu nổi! Nhận tổn thương như vậy nên chết mới hợp lý đấy!” Thẩm Dịch thở dài lắc đầu.

Hắn xuất ra Linh Hỏa Thương nhắm ngay đầu lão bác sĩ: “Nếu như ông không cứu cô ấy, vậy bây giờ ông chính là người chết.” “Được rồi được rồi!” Bác sĩ vội vàng lớn tiếng nói: “Peter, lập tức lấy dụng cụ quan trắc nhịp tim tới đây. Chúng ta cần giám sát huyết áp của bệnh nhân, mấy người các anh chuẩn bị trước…” Thẩm Dịch ngắt lời nói: “Không cần phải vậy, các ông hiện tại cứ bắt đầu khâu kín tất cả khí quan bị tổn thương của cô ấy, kể cả miệng vết thương lớn nhỏ đều khâu, khiến chúng có thể bảo trì vận chuyển cơ bản nhất là được.” “Đây không phải chỉ cần khâu lại liền có thể giải quyết vấn đề!” Bác sĩ kêu lên: “Không có dụng cụ tôi không có cách nào kiểm tra đo lường tình huống tánh mạng của cô ấy, hơn nữa tất cả dụng cụ giải phẫu cũng cần tiến hành khử trùng, nếu không sẽ nhiễm trùng. Mặt khác còn cần truyền máu, cần tiêm a-đrê-na-lin…” “Tôi nói tất cả đều không cần! Ông cứ kéo mỗi giây đồng hồ, cô ấy sẽ nhích lại gần tử vong thêm một ít. Lập tức áp dụng giải phẫu, chữa trị tất cả cơ quan bị hao tổn, không thể chữa trị liền cắt bỏ. Không cần khử trùng, không cần dụng cụ, không cần truyền máu, không cần a-đrê-na-lin, lập tức làm theo!” Thẩm Dịch không nhịn được rống to.

Vị bác sĩ kia ngơ ngác nhìn Thẩm Dịch, rốt cục gật đầu: “Được rồi, xem ra anh đã có chủ tâm hi vọng cô ta chết trên bàn giải phẫu.” Ông quay đầu lại kêu lên: “Lập tức chuẩn bị giải phẫu!” “Còn cái mũi của tôi! Cái mũi của tôi! Cần tìm mấy bác sĩ đến sửa thoáng một phát cái mũi của tôi!” Feller chỉ vào cái mũi bị chẻ đôi hét lớn.

Lúc Thẩm Dịch đi ra từ phòng giải phẫu, bên trong vẫn đang bề bộn, khí thế ngất trời.

Từ trong phòng truyền ra lời của bác sĩ mổ chính: “Số 3 cầm máu… Số 4… truyền vào 400… nhầm, không cần truyền máu, đáng chết, mình sắp không biết phải nên giải phẫu thế nào rồi…” Cửa phòng đóng lại, thanh âm buồn bực cũng đình chỉ.

Hồng Lãng và Kim Cương mỗi người một điếu thuốc, nhàn nhã ngồi chờ trên băng ghế. “Trong bệnh viện không cho phép hút thuốc.” Thẩm Dịch một tay một bên, lấy thuốc của hai người xuống, bóp tắt. “Không ai nói cho chúng ta biết không thể hút thuốc.” Hồng Lãng lầm bầm.

“Đó là vì ngươi cầm súng trong tay.” Thẩm Dịch ngồi xuống giữa hai người, thở một hơi thật dài. “Tình huống thế nào?” Kim Cương hỏi Thẩm Dịch. “Trái tim khâu lại hoàn tất, công năng bơm máu cơ bản đang dần khôi phục, thận tỳ gan phổi cũng đang xử lý… Kỹ thuật may vá của bọn họ không tệ.” Thẩm Dịch cười ha ha nói.

Sinh mệnh lực của Veena đã ngừng giảm xuống, Thẩm Dịch rốt cục không cần phải dùng Thuật Chữa Bệnh duy trì cho nàng, bất quá làm lâu như vậy cũng cơ hồ khiến tinh thần lực của hắn tiêu hao sạch sẽ.

Kim Cương cũng nở nụ cười: “Đám bác sĩ kia nhất định giật mình muốn chết.” “Nói không sai.” Người tiếp lời chính là Ôn Nhu.

Nàng đi ra từ một gian phòng giải phẫu khác.

Kim Cương và Hồng Lãng đồng thời nghênh đón: “Tình huống của cô thế nào?” Ôn Nhu bất đắc dĩ trả lời: “Gân mạch cánh tay toàn bộ đứt, xương cốt cũng đã nứt ra, đau nhức muốn chết, bác sĩ tiêm một mũi gây tê, nhưng chẳng được tích sự gì. Thẩm Dịch cho tôi dùng Sinh Cơ Tán, bất quá Sinh Cơ Tán hạ cấp khôi phục có hạn. Coi như là vậy, vị bác sĩ kia chết sống cũng không tin tất cả những gì mình chứng kiến.” Nàng thử giật giật cánh tay trái, cười khổ nói: “Có chút không linh hoạt lắm, nhưng ít ra có thể dùng, bác sĩ còn muốn bó bột, nhưng tôi cự tuyệt.” “Vậy là tốt rồi.” Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần trước mắt không ngại, như vậy sau này trở về, vô luận tổn thương như thế nào, thần quan trị liệu đều có thể khôi phục lại ban đầu.

Duy có Thẩm Dịch.

Hắn cứ đứng bên cửa sổ nhìn bác sĩ thao tác.

Ánh mắt của hắn mang theo chút mờ mịt. “Anh sao thế?” Ôn Nhu tựa lên cửa sổ bên người Thẩm Dịch, kỳ quái nhìn hắn.

Thẩm Dịch nghĩ nghĩ, mới thản nhiên nói: “Giải phẫu ít nhất còn muốn tiến hành thêm hai giờ, sau khi giải phẫu hoàn thành, chiếu theo tình huống của Veena, tuyệt đối có thể kéo đến lúc nhiệm vụ lần này chấm dứt. Với mạo hiểm giả mà nói, chỉ cần không chết, như vậy tất cả tổn thương đều không thành vấn đề. điểm này, những bác sĩ kia vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.” “Phải, nhưng vậy thì sao?” “Vấn đề ở đây. Tôi không biết chúng ta có còn tính là người hay không. Khi chúng ta thừa nhận tổn thương mà nhân loại vốn không thể chịu đựng, lại vẫn sống sót, nguyên do nào đã khiến chúng ta tiếp tục sống đây? Rốt cuộc là dạng sinh mạng gì? Thể hiện bằng hình thức nào?” Vấn đề của Thẩm Dịch khiến cho mọi người đều hơi cảm thấy ngạc nhiên.

Kim Cương nghĩ nghĩ trả lời: “Người sở dĩ là người, không phải chỉ xét trên khía cạnh thân thể. Đúng vậy, thân thể chúng ta bây giờ, đã có chỗ bất đồng với nhân loại bình thường, nhưng điều này không thể nói lên chúng ta không còn là người, chúng ta còn có tư tưởng của con người a…” Thẩm Dịch lập tức nói: “Tư tưởng. Anh nói là chúng ta lúc này đây suy nghĩ trong đầu đều là làm thế nào giết người lẫn không bị người giết, lại cho thân thể của mình biến thành cứng rắn hơn cả sắt, nhanh hơn cả gió, anh cảm thấy loại ý nghĩ này là tư tưởng nhân loại bình thường nên có sao?” Kim Cương ngây người.

Thẩm Dịch nói tiếp: “Tôi biết anh muốn nói gì, chính tôi hồi còn đại học đã từng cùng mấy người bạn thảo luận qua phương diện này. Tôi thậm chí viết qua một bài luận, phân tích nếu tự thân máy móc có ý chí của nó, đến cùng có tính là con người hay không.” “Kết luận?” Ôn Nhu hỏi. “Không có kết luận.” Thẩm Dịch trả lời: “Chúng ta không cách nào làm ra bất kỳ kết luận mang tính quyết định gì về chuyện chưa từng xảy ra. Nhưng hiện tại, loại chuyện này đã bắt đầu xảy ra. Cô xem, chúng ta tới thế giới này, thân thể của chúng ta đã không còn nằm trong phạm trù người bình thường, tuy thoạt nhìn cùng người thường không sai biệt lắm, nhưng đang càng ngày càng tiếp cận máy móc. Theo chúng ta cường hóa từng bước một, không bao lâu nữa thân thể của chúng ta sẽ còn mạnh mẽ đáng sợ hơn cả máy móc. Theo thân thể biến hóa, tư tưởng của chúng ta cũng biến hóa…” “… Chính là lúc chúng ta coi thường sinh mạng bên cạnh chúng ta. Chúng ta giết chóc, truy đuổi, hủy diệt, dùng hết mọi thủ đoạn để đạt tới mục đích. Hôm nay, chúng ta còn có nguyên tắc hết lòng tuân thủ, còn có điểm mấu chốt không muốn vượt qua, tận lực làm cho mình sống như một con người. Nhưng về sau, theo số lần chúng ta tiến vào thế giới nhiệm vụ càng ngày càng nhiều, chúng ta cần phải đối mặt giết chóc càng ngày càng nhiều, chúng ta gặp lựa chọn khó khăn càng ngày càng nhiều, tín niệm trong lòng chúng ta cũng sẽ dần dần biến mất. Chúng ta sẽ trở nên lạnh lùng, sẽ trở nên vô tình…” “Tư tưởng là cắm rễ trên thân thể đấy, tựa như thực vật sinh trưởng trên bùn đất. Khi hoàn cảnh biến hóa, tánh mạng mà nó dựng dục ra, cũng tất sinh ra biến hóa. Chúng ta ngày càng cường đại, tư tưởng của chúng ta vô hình trung cũng sẽ thay đổi. Cho nên, đừng nói gì mà chúng ta còn có tư duy bình thường của nhân loại, chúng ta vẫn là người. Trên thực tế từ cái ngày chúng ta tiến vào Huyết Tinh đô thị, chúng ta đã chuyển biến về phía không thuộc mình. Nếu như lại để cho tôi làm lại luận văn ngày đó lần nữa, tôi sẽ nói, máy móc vĩnh viễn không có khả năng mang tư duy nhân loại. Dù cho chúng tạm thời có được năng lực suy tư của con người, cũng sẽ vì điều kiện đặc hữu của bản thân chúng, trong quá trình tồn tại xuất hiện biến hóa cực lớn về mặt tư tưởng, cũng dần dần tạo ra trí tuệ thuộc về mình… hình thành tư tưởng và văn hóa thích hợp với điều kiện bản thân!” Tất cả mọi người đã trầm mặc.

Thẩm Dịch một phen cảm xúc, khiến cho tất cả mọi người có chút mờ mịt đi.

Đúng vậy a, qua từng tràng chiến đấu, tâm của bọn hắn đang trở nên ngày càng lãnh khốc, thân thể của bọn hắn cũng đang trở nên ngày càng phi nhân loại.

Đến lúc đó bọn hắn rốt cuộc tính là thứ gì?



Nếu thực sự có một ngày, trong bọn hắn có người có thể trở lại địa cầu, trở lại địa phương chính mình đã từng sinh hoạt qua, như vậy bọn hắn còn có thể thích ứng hoàn cảnh sinh hoạt nơi đó sao?

Đã từng có binh sĩ chinh chiến sa trường, trải qua vô số lần gió tanh mưa máu, dùng thân phận anh hùng về đến cố hương, nhưng bởi vì không cách nào thích ứng sinh hoạt quê quán mà tự sát.

Vậy còn bọn hắn?

Bọn hắn đối mặt, trải qua, là nhiệm vụ càng thêm ly kỳ, càng thêm gian nguy so với binh sĩ.

Tỉ lệ tử vong của bọn hắn cao hơn bất kỳ đội quân nào, biến hóa thân thể bọn hắn cũng mạnh mẽ hơn hẳn bất kỳ bộ đội đặc chủng nào.

Bọn hắn làm sao thích ứng sinh hoạt sau khi trở về?

Nghĩ đến vấn đề này có lẽ quá xa chút ít.

Nhưng chẳng phải là nhờ phần hi vọng trở về kia, mới khiến bọn họ có thể chèo chống đau khổ tác chiến đến tận bây giờ?

Người dù sao cũng phải có hi vọng đúng không?

Đơn thuần chỉ vì sống sót?

Nhiêu đó không đủ.

Thẩm Dịch thở dài một hơi: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, suy nghĩ ba thứ này, không có bất kỳ chỗ tốt nào cho chúng ta. Mục tiêu quá mức xa xôi, chỉ tổ che đậy tầm nhìn trước mắt chúng ta. Chi bằng vẫn là suy nghĩ thật kỹ làm sao đối phó đợt trùng kích thứ ba đi. Đúng rồi, những người khác đâu?” Ôn Nhu trả lời: “Tạ Hoành Quân canh gác cổng ra vào, đề phòng dị nhân tập kích. Mập mạp đang chơi cùng nhóc Jerry trong phòng nghỉ của bệnh viện, còn Lake, kỳ quái, chẳng biết đi đâu rồi.” “Ôn Nhu và tôi đi tìm Lake, Kim Cương và Hồng Lãng lưu lại, trôm nom thằng bé cho tốt, đừng để người khác ở một mình với nó!” “OK.”

Cửa một phòng bệnh lặng yên mở ra.

Lake thò đầu ra, ngó qua ngó lại một phen.

Nhìn trái phải một cái, thấy không có người, mới chỉnh sửa một chút quần áo đi ra.

Đi theo phía sau là cô y tá quần áo không chỉnh tề.

Lake hôn thoáng một phát cô y tá, đang muốn từ biệt, bỗng có một bàn tay vỗ lên vai hắn.

Lake sợ tới mức đang muốn xuất thủ, lại phát hiện hóa là Thẩm Dịch và Ôn Nhu. “Quỷ tha ma bắt, các người làm tôi giật cả mình, Veena thế nào rồi?” Lake tức giận mắng. “Anh vẫn còn biết quan tâm cô ấy?” Ôn Nhu tức giận trả lời: “Hai đồng bạn của anh đều đang trên giường bệnh làm giải phẫu, anh vẫn còn tâm tư ở đây tán gái. Tôi phải ngạc nhiên là anh vẫn có thể ‘lên’ được dưới loại tình huống này đấy.” Lake trả lời một cách mỉa mai: “Chính vì cái dạng này mới phải kịp thời khoái hoạt, hiểu không? Ai biết sau một khắc chúng ta sẽ chết lúc nào? Tôi không muốn chết đi trong khẩn trương sợ hãi, hoàn toàn không liên quan đến cảm tình giữa Veena và tôi! A, đúng rồi, đây là anh dạy tôi đấy, Thẩm Dịch.” Nói xong hắn quay đầu rời đi.

Rất xa, Thẩm Dịch nghe được cô y tá nói: “Em đoán các anh sẽ không trả tiền cho mấy bệnh nhân kia, đúng không?” Lake trả lời: “Đừng lo lắng, em yêu, nếu như em cần, anh có thể thỏa mãn em lần nữa…” Thẩm Dịch và Ôn Nhu đứng hình.

Thật lâu, Ôn Nhu đột nhiên bật cười: “Kỳ thật anh ta nói cũng có đạo lý, không phải sao?” Nàng đột nhiên nắm lấy cổ áo Thẩm Dịch, chậm rãi tới gần mặt hắn, Ôn Nhu nói: “Máy móc chắc là sẽ không ân ái đúng không… Tôi không muốn chết rồi vẫn còn là xử nữ.” Một luồng xúc động không khỏi chạy lên não.

Thẩm Dịch mạnh mẽ ôm ghì Ôn Nhu, nhìn cặp môi đỏ mọng kiều diễm ướt át trước mắt, còn có đôi mắt sáng ngời như sao đêm, rốt cục nhịn không được hôn lên.

Đáp lại vô cùng nồng nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Cường Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook