Vô Tận Cường Hóa

Chương 210: Tàu Khổng Lồ Một Mắt (Thượng)

Trip

15/03/2019

Sau khi trải qua vài trường huyết chiến, biển Caribe rốt cục khôi phục tĩnh lặng ngắn ngủi.

Phảng phất như đạt thành ăn ý, đội Thứ Huyết không tiếp tục truy kích đội Đoạn Nhận nữa, bọn Thẩm Dịch cũng tạm thời tập trung tinh lực vào việc hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu toàn lực sưu tầm quân hạm Vương quốc Anh và tàu hải tặc, ý định trước tiên gom đủ 9000 điểm tiêu chuẩn mà Huyết Tinh đô thị yêu cầu.

9000 điểm là tiêu chuẩn cơ bản, hết thảy cấp bậc tăng lên đều lấy nó làm mốc. Cấp CC là 18000 điểm, cấp B là 27000 điểm, cấp BB là 36000 điểm.

Mỗi tăng lên một cấp bậc, liền gia tăng 9000 điểm trụ cột. Bởi vậy 9000 điểm là một tiêu chuẩn trong Huyết Tinh đô thị.

Chính vì thế, trong mắt Huyết Tinh đô thị, toàn bộ khu vực độ khó ban đầu đều chỉ là khu tân thủ. Chỉ có đến Khu Phổ Thông, mới có thể xem như mạo hiểm giả chính thức, cho nên mới có yêu cầu tiêu chuẩn cơ bản.

Với mạo hiểm giả mà nói, muốn đạt tới tiêu chuẩn này, bọn hắn nhất định phải tiến hành lần lượt sinh tử liều chết mới có thể thông qua.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, đội Thứ Huyết đã chết bốn đội viên, mất một chiếc thuyền, kết quả ngược lại dư ra ba chiếc, biến tướng hạ thấp yêu cầu nhiệm vụ của các đội viên, mà đội Đoạn Nhận vẫn phải đau khổ phấn đấu vì điểm Huyết Tinh của bọn hắn.

Tiến vào vùng biển Caribe ngày thứ tư, bọn Thẩm Dịch rốt cục đụng phải “phiền toái” khao khát đã lâu —— sáu chiếc thuyền màu đen không giắt cờ chiến.

Kính viễn vọng có thể thấy rõ ràng một gã to con mắt chột đội chiếc nón tam giác buồn cười, quơ một thanh loan đao ngắn, dường như đang quát tháo trên đầu thuyền đối phương. “Thế nào?” Hồng Lãng hỏi. “Thuyền hải tặc.” Thẩm Dịch tiện tay giao kính viễn vọng cho Hồng Lãng.

Hồng Lãng giơ lên nhìn một hồi, thấp giọng lầm bầm: “Đám này mặc trang phục hải tặc thế kỷ 16 thật đúng là giống như trong phim.” “Ta thích tóc hắn.” Ôn Nhu cũng đang dùng kính viễn vọng quan sát, cười hì hì nói. “Có thể cho tôi xem một chút không?” Bên cạnh vang lên giọng Courtney. Vị thuyền trưởng chiếc Khoai Tây này đã hết sức thương tâm khi chiếc Khoai Tây bị tạc nổ, thẳng đến khi Thẩm Dịch đáp ứng đưa Kẻ Dạo Chơi cho ông, mới khiến vị thuyền trưởng coi tiền như mạng này vui vẻ ra mặt. Ngày nay thủy thủ trên chiếc Kẻ Dạo Chơi đều do thủy thủ chiếc Khoai Tây phụ trách, quả thật đã giải phóng lính nhảy dù khỏi ách lao công.

Ôn Nhu đưa kính viễn vọng cho ông, Courtney xem qua liền nói rất khẳng định: Là Bonnie Bob, thuyền trưởng tàu Khổng Lồ Một Mắt, trước kia vốn gọi là tàu Khổng Lồ, từ sau khi Bonnie Bob tự chọc mù một con mắt của mình, đã đổi tên nó thành Khổng Lồ Một Mắt.” “Tự chọc mù mắt?” Ôn Nhu rất ngạc nhiên: “Thần kinh chập mạch?” “Có lẽ thế. Gã cảm thấy làm như vậy có thể khiến mình trông càng thêm hung tàn đáng sợ.” Courtney rất nghiêm túc trả lời.

Ôn Nhu kêu sợ hãi: “Đúng điên thật. Chưa từng thấy ai như người này.” “Với hải tặc mà nói, lý do này đã đủ, nó có thể giúp bọn hắn bớt đi nhiều tổn thương trong chiến đấu. Gã là thuộc hạ của Barbossa, vua hải tặc vùng biển Caspi, chúng ta nên chiến hay bỏ?” Từ khi thấy Thẩm Dịch một mình tiêu diệt một quân hạm Vương quốc Anh, Courtney bắt đầu tin tưởng vững chắc Thẩm Dịch là con trai Hải Thần. Kẻ vô tri thường không biết sợ, hôm nay cho dù hải tặc đột kích, Courtney cũng không ngán.

Ngược lại Hồng Lãng nghe được lời Courtney nói mà ngạc nhiên: “Barbossa? Ông vừa nói Barbossa? Cái tên tranh đoạt tàu Ngọc Trai Đen? Hắn là vua hải tặc vùng biển Caspi?” “Hóa ra ngài cũng biết chuyện này. Đúng vậy, chính là Barbossa, tên hải tặc tranh đoạt chiếc Ngọc Trai Đen đáng sợ nhất thế giới kia. Đoạn thời gian trở thành thuyền trưởng Ngọc Trai Đen, hắn đã tung hoành biển cả, đánh bại và thay thế vua hải tặc Caspi đương thời.” Courtney nhanh chóng trả lời.

Hồng Lãng nói thầm: “Thật không nghĩ tới Barbossa còn có mẩu chuyện xưa này, khó trách trong Cướp biển vùng Caribe bộ 3, Barbossa cũng là một trong chín vị vua hải tặc. Đúng rồi Courtney, còn Jack Sparrow thì sao? Hắn là vua hải tặc gì thế?” “Vua hải tặc vùng biển Caribe! Chính là thuyền trưởng Ngọc Trai Đen, hải tặc cường đại nhất, cũng là đáng sợ nhất, kẻ duy nhất có thể liên tục chạy trốn trong tay hải quân Anh, tạo thành đả kích trầm trọng với bọn họ. Bất hạnh lớn nhất cả đời hắn có lẽ chính là đã chiêu mộ Barbossa, lúc trước người này tranh đoạt tàu của hắn, khiến hắn có một đoạn thời gian thật dài phải lưu lạc khắp nơi. Nhưng điều này cũng không thể cải biến địa vị vua hải tặc Caribe của hắn. Tại rất nhiều hải cảng, chỉ cần anh lấy ra tên tuổi Jack Sparrow, sẽ có lượng lớn hải tặc và thủy thủ nguyện ý gia nhập, bán mạng vì anh, đương nhiên cũng sẽ dẫn tới vô số quân hạm đuổi giết. Tên tuổi của hắn là một tấm biển nổi tiếng, vô luận đi đến nơi nào, đều có thể mang đến tùy tùng kèm với gió tanh mưa máu.” Courtney trả lời với thái độ mười phần nghiêm túc.



Bọn Thẩm Dịch liếc nhìn nhau, trong lòng đang suy tính.

Thật hiển nhiên, dựa theo kịch bản vốn có của Cướp biển vùng Caribe, người này bị kịch bản khắc chế nên gặp xui xẻo, nhưng ở chỗ này, hắn cũng không phải loại lương thiện dễ đối phó như phim.

Đồng dạng, cái danh từ vua hải tặc ở đây cũng không chỉ đại biểu cho một chiếc tàu, mà là cả một đoàn tàu —— mỗi một vị vua hải tặc tất yếu đều có thuộc hạ của mình. Tràng cảnh khôi hài hai vị vua hải tặc cộng lại chỉ có một chiếc tàu trong kịch bản Cướp biển Caribe tuyệt sẽ không xuất hiện chỗ này.

Căn cứ lời Courtney, hiện tại Jack Sparrow đã trở về tàu Ngọc Trai Đen, tiếp tục kiếp sống rong ruổi trên biển Caribe của hắn, mà đại chiến giữa hải tặc và hải quân Vương quốc Anh vẫn chưa triển khai.

Không ai biết kịch bản kế tiếp sẽ còn phát sinh hay không, hơn nữa có ảnh hưởng đến những người khác, nhưng vĩnh viễn đừng trông cậy sẽ phát sinh chuyện buồn cười hoang đường như Jack Sparrow chán nản lưu lạc đến đảo hoang rồi bị người man rợ giam giữ.

Huyết Tinh đô thị đưa ra thế giới nhiệm vụ, vĩnh viễn chỉ là bối cảnh, còn kịch bản chỉ xuất hiện theo yêu cầu, ba thứ tình tiết tào lao là tuyệt sẽ không xuất hiện cho mạo hiểm giả hưởng thụ. Nhu tình mật ý càng là chủ đề không thích hợp, ít nhất trong thế giới nhiệm vụ là thế.

Muốn lãng mạn, có thể, đi thế giới sân nhà của mình a, chỉ cần có tâm tư. “Cướp biển Caspi sao lại chạy đến biển Caribe làm gì?” Thẩm Dịch trả lời: “Nếu ngay cả pháp luật quốc gia cũng chỉ là cái rắm, như vậy biên giới hải vực tính là gì? Huống chi cho tới bây giờ Barbossa và Jack Sparrow cũng không phải bạn bè… Không biết giờ Barbossa sống lại chưa nhỉ?” Hắn vẫn còn đang nhìn thuyền hải tặc xa xa. Thuyền hải tặc càng ngày càng gần, có thể là cảm thấy mục tiêu không còn khả năng đào thoát, bọn hắn cuối cùng đã chính thức kéo lên cờ đầu lâu.

Sáu lá cờ đầu lâu hơi tàn tạ tung bay phấp phới trên mặt biển, tỏa ra một bầu không khí sát phạt.

Bọn hắn vọt tới bên này nhưng lại không nổ súng.

Mục tiêu hàng đầu của hải tặc vĩnh viễn là cướp bóc mà không phải giết hại, chỉ cần kẻ bị cướp hợp tác, bọn hắn thậm chí có thể thả đối phương. Còn mục đích hải quân Anh là bảo trì lũng đoạn mậu dịch trên biển, cự tuyệt người cạnh tranh.

Theo điểm này mà nói, hải quân Anh giết người cướp của còn ghê gớm hơn hải tặc.

Thời điểm thuyền hải tặc tới gần 150 mét, Kẻ Dạo Chơi, Công Chúa Ivana tổng cộng năm chiếc thuyền dứt khoát ngừng lại.

Từ vị trí này đã có thể thấy rõ họng pháo thuyền hải tặc.

So với pháo trên tàu Kẻ Dạo Chơi, vô luận là chất lượng hay số lượng pháo của mấy tên hải tặc này đều kém.



Thẩm Dịch cân nhắc thoáng một phát rồi nói: “Hỏa lực tàu hải tặc rõ ràng không bằng quân hạm Vương quốc Anh, đoán chừng phương diện nhân lực sẽ phiền toái chút ít. Hiển nhiên là quân hạm Vương quốc Anh mạnh viễn trình, hải tặc thì cận chiến lợi hại, đây chính là khác biệt.” Ôn Nhu tiếp lời: “Vậy thì em thích đánh hải tặc hơn.” “Anh cũng thế.” Thẩm Dịch nở nụ cười.

Hắn quay người đi xuống đầu thuyền: “Đối phương tổng cộng sáu thuyền, Ôn Nhu, Kim Cương, Hồng Lãng, La Hạo, cả số 1, mỗi người một thuyền, nhìn xem tốc độ người nào nhanh, Bonnie Bob giao cho tôi. Kim Cương, cho La Hạo đao Ám Sát, La Hạo, cố gắng tranh giành khẩu khí, tự mình giải quyết vấn đề. Nếu bây giờ ngay cả thuyền hải tặc cũng không xử được, ngươi cứ đâm đầu quách xuống biển đi.” “Đã biết, lão đại.” “Frost.” “Có, cấp trên.” “Dẫn theo anh em bắn lén từ phía sau, ta cần các ngươi mau chóng thăng cấp, nhưng không được lên trước công kích. Lần này… để ta và đồng đội của ta làm khiên thịt cho các ngươi.” “Vâng, cấp trên.” Hành trình 150 mét chớp mắt đã tới.

Thời khắc mũi sừng của tàu Khổng Lồ Một Mắt sắp chọc tới Kẻ Dạo Chơi, đột nhiên làm một cú biến hướng trên phạm vi lớn, trong khoảng cách cực ngắn chuyển thế xông tới thành tư thái song song, đủ cho thấy kỹ xảo khống thuyền trên biển thành thạo của đám hải tặc.

Trong nháy mắt hai tàu song song, vô số lưỡi câu, phi trảo, phóng vèo vèo lên tàu đối phương, nguyên một đám hải tặc từ không trung nhảy lên dây hướng về phía tàu Kẻ Dạo Chơi.

Cùng lúc đó, vô số thiết câu kéo tàu Khổng Lồ Một Mắt ôm lấy mạn tàu Kẻ Dạo Chơi, triệt để cố định hai chiếc cùng một chỗ.

Rất nhiều hải tặc tết tóc khăn đỏ vung vẩy đao kiếm la to vọt tới boong tàu, dùng phương thức nhất thể nhanh chóng chiếm trước mục tiêu.

Chuyện tương tự đều phát sinh trên những tàu khác, với đám hải tặc mà nói, trong thời gian ngắn nhất tiếp xúc và khống chế mục tiêu đội tàu, đánh cướp hết thảy vàng bạc, châu báu có thể đánh cướp, kể cả mỹ nữ, đúng là chuyện thường ngày của bọn chúng.

Thuyền trưởng Bonnie Bob của tàu Khổng Lồ Một Mắt hăng hái đáp xuống Kẻ Dạo Chơi, gã đang định chà đạp một thủy thủ theo thói quen trước, dùng cảnh máu tươi chấn nhiếp tất cả những kẻ muốn phản kháng, lại ngạc nhiên phát hiện boong tàu không có người nào.

À không, có một người.

Một người trẻ tuổi mặc áo khoác kỳ lạ đứng chính giữa tàu.

Một mình bị hải tặc bao vây, vẫn mang theo mỉm cười tự tin nhìn gã.

Đối phương quơ quơ đầu, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu: “Bonnie Bob?” “Đúng vậy, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, bởi vì hôm nay ngươi được thuyền trưởng tàu Khổng Lồ Một Mắt Bonnie Bob vĩ đại ăn cướp! Thức thời hãy mau đem tất cả tài bảo giao ra đây!” Gã cướp biển độc nhãn ngạo nghễ trả lời.

Người trẻ tuổi gật gật đầu: “Ngươi đã cướp được đồ của ta.” “Gì cơ?” Bonnie Bob ngẩn người. “Lời thoại của ta.” Người trẻ tuổi rất nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, bởi vì hôm nay ngươi được đội trưởng đội Đoạn Nhận Thẩm Dịch ăn cướp! Thức thời hãy mau giao ra tất cả tài phú cộng với mạng của ngươi!” “Móa, gặp quỷ rồi! Ta vừa nghe thấy gì vậy?” Tất cả hải tặc đồng thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Thẩm Dịch đã lạnh lùng nói: “Xem ra là không muốn cho, ta đây tự mình tới lấy!” Chớp mắt ra tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Cường Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook