Vô Tận Cường Hóa

Chương 274: Thiếu Niên Đắc Chí Chớ Mải Lông Bông

Trip

17/03/2019

Tốc độ thời gian giữa Huyết Tinh đô thị và thế giới nhiệm vụ là tương đối, vô luận trải qua bao lâu trong thế giới nhiệm vụ, tại đô thị đều là một ngày.

Giống như chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan tầm vậy.

Chế độ công việc tám tiếng, không có nghỉ trưa.

Khoảng thời gian này bình thường cũng là thời khắc khu giao dịch bận rộn nhất —— phần lớn mạo hiểm giả gần như đều trở về vào lúc này, có đồ nào bản thân không dùng tới, sẽ lập tức ra thị trường thét to rao bán.

Chỉ cần có thể đến đúng thời gian, trên lý luận sẽ không bỏ qua bất luận thu hoạch nào.

Thế nên Thẩm Dịch đã cho mập mạp một nhiệm vụ: Thu thập ba quyển trục thuật hợp kích.

Theo như kế hoạch của Thẩm Dịch, hắn muốn huấn luyện một đoàn đội tinh anh quân số mười bốn người, trong đó hai người bổ sung thay thế, trước mắt đúng lúc có mười hai thành viên cấp 5 trở lên, nhưng vì Dabinett và Evans là lính phi hành, không thích hợp liên thủ tác chiến mặt đất, bởi vậy cần có thêm người thay thế thích hợp hơn, ngoài ra chính là còn thiếu ba tờ quyển trục hợp kích.

Áp dụng cách làm lúc đi ra từ nhiệm vụ X-Men, Thẩm Dịch rất tự nhiên đánh ý niệm trong đầu đến những mạo hiểm giả sống sót ra được thế giới Caribe. Trong bọn họ khẳng định sẽ có người có thu hoạch.

Cân nhắc hiện tại đang là thời kỳ thị trường bận rộn, Thẩm Dịch thuận tiện chỉnh sửa một chút trang bị và đạo cụ cần xuất ra tiêu thụ. “Đao Ám Sát là vũ khí tốt, có điều thật đáng tiếc, trong chúng ta không có ai thích hợp dùng nó. Mặt khác Đoạn Trường nhận và phi cầu Linh Động cũng không cần giữ lại, còn có mấy trang bị mạo hiểm giả rác rưởi cũng bán hết cả đi.” Thứ Hồng Lãng dùng là rìu, cầm đao Ám Sát không cách nào dùng Búa Rìu Liên Kích. Kim Cương dùng là bao tay, tất cả kỹ năng đặc hiệu của hắn đều là công kích cận chiến phát huy hiệu quả, sử dụng đao Ám Sát không cách nào đánh ra, nhiều lần thay đổi sẽ hạ thấp hiệu suất tác chiến. Còn mập mạp thì càng khỏi nói, hắn am hiểu là bị đánh chứ không phải đánh người, ngay cả Thẩm Dịch cũng không thích hợp dùng đao Ám Sát. Hắn cận chiến dùng lực đánh sâu làm chủ, ý tứ là liên tục tiến công phạm vi nhỏ, dùng dao găm thích hợp phát huy đánh nhau sát người. Còn Ôn Nhu, nàng đã có hai món vũ khí, giá trị thực dụng của đao võ sĩ cũng không thấp hơn đao Ám Sát bao nhiêu, trong khi đao Ám Sát lại bán được càng nhiều tiền. “Hồng Lãng, Kim Cương, La Hạo, vũ khí ba người các ngươi cũng nên thay đổi, đều bán cả đi, quay đầu lại kiếm món khác.” Thẩm Dịch lại bổ sung một câu. “Hu ra!” Ba gã đàn ông đồng thời cao rống. “Đa tạ lão đại.” Mập mạp vui vẻ ra mặt. “Đừng khách khí, đấy là ngươi nên được, nói sau cũng nên cường hóa cho các ngươi. Thời điểm bán đồ nhớ dùng ngụy trang, càng không được báo ra tên tuổi của chúng ta, chuyện này vẫn là ít xuất hiện chút thì tốt hơn.” Nhiệm vụ lần này, nói thực ra mấy người Hồng Lãng bọn hắn tuy rằng xuất lực rất nhiều, công lao lại có hạn, nhưng điều này không thể trách bọn hắn, bởi vì lần trước Thẩm Dịch đã chiếm đại đa số tài nguyên cường hóa, bọn Hồng Lãng cơ hồ không có cường hóa chút nào.

Một trận trảm thủ, Tạ Vinh Quân lấy một chọi bốn, uy phong lẫm lẫm, khí thôn bát phương, kỳ thật cũng có phần khiến Thẩm Dịch kinh hãi. Không thể phủ nhận, đây là một đối thủ chân chính cường đại, từ đó cũng kiên định tâm tư khiến cho đồng bọn cường đại lên của hắn.

Hắn đã từng nghĩ hết biện pháp sưu tập phân tích tin tức, chuẩn bị đầy đủ đồ nghề phụ trợ, đầu nhập đại lượng vốn liếng, khiến cho đội Đoạn Nhận trở thành một chi bộ đội có thể tác chiến dưới bất kể điều kiện nào.

Nhưng chính bởi vì thế, bọn hắn ngược lại khuyết thiếu năng lực cường công chính diện, thực lực tổng hợp cực mạnh, năng lực công phá cực yếu, chỉ có thể dựa vào bố trí từ trước, dựa thế, mượn lực, mượn trời, mượn đất, mới có thể đánh bại cường địch.

Nhưng chuyện như vậy cuối cùng không có khả năng phát sinh lần nữa, không phải kẻ địch lúc nào cũng chui vào bẫy. Chiến thuật tuy trọng yếu, nhưng mê tín chiến thuật cũng giống như mê tín vũ lực, đồng dạng đều không được.



Một khi chiến thuật thất bại, cái giá phải trả thậm chí còn hơn vũ lực thất bại rất nhiều!

Cho nên nói lần chiến đấu này Tạ Vinh Quân cố nhiên là đã học được rất nhiều thứ từ trên người hắn, thế nhưng chẳng phải hắn cũng đã học được rất nhiều từ trên người Tạ Vinh Quân đấy sao?

Ít nhất hắn đã thấy được thực lực một cường giả chân chính đến cùng là cường hãn như thế nào!

Nghĩ vậy Thẩm Dịch cũng cười. Hắn nói: “Đã muốn bán thì bán cho triệt để, đem những thứ dư thừa không tác dụng đều bán hết đi, cũng nên bổ túc bài học trước đó.” Nói xong hắn xếp ra một dãy trang bị, ngoại trừ tám món đao Ám Sát, Đoạn Trường nhận, phi cầu Linh Động, rìu cấp D của Hồng Lãng, kiếm câp D của mập mạp, găng tay Gió của Kim Cương, hai vũ khí cấp D của bốn kẻ mạo hiểm, Thẩm Dịch còn lấy ra các loại vật phẩm như nhẫn Nanh Sói, nhẫn Dẫn Cung, kèn tây, tổng cộng 10 kiện xếp vào danh sách bán ra, hắn bán tháo một đống trang bị thứ yếu, hạ quyết tâm phải đi lộ tuyến tinh phẩm. “Mặt khác, ngoại trừ ba tờ quyển trục thuật hợp kích, tôi còn cần thu mua ba loại đồ vật. Trang bị binh sĩ triệu hoán, Thôi Ân Lệnh, còn có quyển trục kiểm định, nhất là quyển trục kiểm định, tận khả năng thu mua nhiều một ít.” “Tài đại khí thô rồi hả?” Ôn Nhu cười hỏi. “Nói thực, cảm giác làm nhà giàu mới nổi quả thật thoải mái vô cùng.” Thẩm Dịch cũng nở nụ cười: “Đúng rồi La Hạo, ngươi dạt qua Khu Dân Nghèo tìm A Lực, những vật linh tinh này nhiều khi không dễ bán ở đây cho lắm, Khu Dân Nghèo lại có thể.” “A Lực đã vào độ khó cấp hai, mới chuyển ngày hôm qua, hắn đã không làm ở cửa hàng Khu Dân Nghèo nữa, hiện thời đang thất nghiệp.” Mập mạp trả lời. “Thật sao?” Thẩm Dịch ngây ngốc một chút: “Thất nghiệp… Cái từ này nghe ở đây thật có cảm giác mới lạ.” Mọi người cùng nhau nở nụ cười. “Bất quá A Lực dường như quen biết với tay bán hàng mới tới, quan hệ với người trông coi cửa hàng Khu Phổ Thông cũng không tệ, có thể tìm hắn giúp việc này.” Mập mạp lại bổ sung một câu. “Vậy thì tốt, việc này đành phải làm phiền ngươi.” Thẩm Dịch vỗ vỗ bả vai mập mạp. “Chúng ta cũng có thể kéo A Lực vào đội ngũ của mình.” Kim Cương đột nhiên nói: “Tiểu tử kia tinh thông môn đạo, lần trước kiếm tin tức về đội Thứ Huyết, hắn làm được không thể ít hơn đội Cơn Lốc. Tại đô thị, phần lớn mạo hiểm giả đều vùi đầu khổ luyện, có rất ít người biết xử lý quan hệ nhân mạch như thế nào. Bằng hữu của chúng ta không nhiều lắm, mà bằng hữu A Lực lại không ít.” Thẩm Dịch lông mày hơi nhíu một chút: “Hắn hiện đang không có đội ngũ?” “Từng có, nhưng về sau đã thối lui, nguyên nhân cụ thể không rõ lắm.” Lời này là Hồng Lãng trả lời.

Thẩm Dịch suy nghĩ một chút nói: “Mấy thứ như nhân mạch, tại đô thị tác dụng có hạn, tuy không thể bỏ qua, nhưng cũng không cần coi trọng lắm. Trước mắt tình thế giữa chúng ta và A Lực vẫn còn tốt, nếu chỉ vì việc này cũng không quá cần thiết, cứ quan sát thêm một chút, xem hắn có bổn sự gì khác rồi nói sau. Giờ tôi về trước tiếp tục nhập tư liệu còn sót lại vào cho đủ, mọi người ở đây giúp La Hạo xử lý chuyện mua bán một chút, ngày mai sau khi lấy được tư liệu về hoang dã, chúng ta sẽ quyết định cường hóa như thế nào. Tôi tuyên bố trước, tôi chỉ cần bổ túc toàn bộ thuộc tính đến 40 điểm, khôi phục đầy đủ độ thân thiện của huân chương, những thứ khác toàn bộ cho mọi người.” “Ta ngất, lời này nghe sướng tai thật a.” Hồng Lãng toét miệng cười ha hả.

Một mình Thẩm Dịch trở về trụ sở.

Không ngờ vừa tới cửa đã nhìn thấy một người —— Ban Đông Minh.

Ban Đông Minh vẫn là bộ dáng cũ, tóc xám trắng vuốt thẳng, trên mặt đeo nụ cười thâm trầm, ánh mắt lại lợi hại như kiếm.

Chứng kiến Ban Đông Minh đang chờ mình, Thẩm Dịch dừng bước: “Ban lão đại tới nhanh hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm.” Ban Đông Minh cười nói: “Biểu hiện của anh cũng mạnh hơn ta tưởng tượng nhiều lắm, ta phải nói, ta đã ăn phải thiệt thòi lớn, ta thật không ngờ anh có thể làm được xuất sắc đến mức này, ngoại trừ Tạ Vinh Quân, toàn bộ đội Thứ Huyết bị anh giết không còn một mống.”

Thẩm Dịch mở cửa nhà: “Có bốn người không phải tôi giết, vào nhà ngồi đi.” Ban Đông Minh không khách khí vào theo: “Đại khái có thể tính được, ta phải nói may mà anh bỏ sót bốn người, bằng không thì ta hẳn phải giao ra vài ngàn điểm Huyết Tinh. Ta đã phạm vào một sai lầm lớn, vậy mà quên bỏ vào giới hạn thấp nhất cho khoản giao dịch này.” Thẩm Dịch chỉ về phía ghế sô pha: “Đúng là vậy, về sau tôi cũng ý thức được điểm ấy. Nếu còn có lần chiến đấu thứ ba, nếu bọn hắn lại chiêu mộ người mới, nếu tôi lại giết thêm vài người… nói không chừng ông còn phải trả lại điểm Huyết Tinh cho tôi. Chúng ta quên tăng thêm giới hạn thấp nhất cho khoản giao dịch này, cũng không cân nhắc đến việc Tạ Vinh Quân sẽ tạm thời chiêu mộ nhân thủ, đây quả thật là lỗ hổng lớn.” Ban Đông Minh ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân lên: “Hết thảy quy tắc đều có lỗ thủng, chỉ cần là người định… Liền nhất định sẽ có.” Trong mắt Thẩm Dịch đột nhiên hiện ra một vầng tinh quang, những lời này phảng phất xúc động thần kinh nào đó của hắn, khiến cho thân thể hắn run kịch một cái, bất quá sau đó khôi phục lại bình thường.

Hắn nhìn Ban Đông Minh: “Như vậy… ông đã hối hận?” Ban Đông Minh vậy mà gật gật đầu không chút khách khí: “Phải, ta đã hối hận. Kỳ thực, một đội Thứ Huyết chỉ còn mỗi Tạ Vinh Quân, cùng đội Thứ Huyết còn nửa đội ngũ, với ta mà nói đều không có gì khác nhau. Nếu như nhất định phải chỉ ra chỗ khác biệt, vậy đó chính là cái trước khiến ta phải bỏ ra càng nhiều điểm Huyết Tinh không cần thiết.” “Quả nhiên là vậy.” Thẩm Dịch thở dài.

Đội Cơn Lốc và đội Thứ Huyết cho tới bây giờ cũng không phải kẻ thù không đội trời chung, điểm này từ vừa mới bắt đầu, Ban Đông Minh đã biểu lộ rõ thái độ với Thẩm Dịch. Đây cũng khó trách, không có đại thù sinh tử, hai chi cường đội sẽ không dễ dàng đụng vào nhau.



Những kẻ từng vào sinh ra tử chốn sa trường như Ban Đông Minh và Tạ Vinh Quân đều rất rõ ràng một việc, nếu muốn dung nhập vào cái thế giới huyết tinh này cho tốt, đầu tiên cần phải học cách lựa chọn đối thủ.

Kẻ không biết lựa chọn đối thủ, quả thật là muốn chết.

Tạ Vinh Quân chính là chọn sai đối thủ, phạm vào sai lầm trí mạng, từ đó mới khiến đội Thứ Huyết bị diệt toàn quân.

Bởi vậy với Ban Đông Minh mà nói, đội Thứ Huyết phải chăng toàn diệt căn bản không trọng yếu —— giữa bọn họ không có thâm cừu đại hận, chỉ có cạnh tranh lợi ích. Cho nên Ban Đông Minh cũng không cần hạ tử thủ đến mức phải khiến đối thủ toàn diệt. Chỉ cần đội Thứ Huyết chết mất mấy thành viên chủ lực, thực lực bị hao tổn, không thể nào là đối thủ đội Cơn Lốc được nữa, như vậy Ban Đông Minh đã đạt tới mục đích chiến lược của mình.

Dưới loại tình huống này, Ban Đông Minh làm ra một dự đoán: Giả thiết đội Đoạn Nhận giết chết ba gã thành viên chính thức của đối phương, như vậy đội Thứ Huyết chắc chắn sẽ thua đội Cơn Lốc trong cuộc cạnh tranh sắp tới, chỉ cần Tạ Vinh Quân đủ thông minh, sẽ phải thức thời rời khỏi cạnh tranh. Như vậy Ban Đông Minh có thể hoàn thành mưu kế bất chiến khắc địch của mình, mà bản thân y không cần phải hao tổn gì cả, còn có thể cầm lại toàn bộ khoản đầu tư của mình, tối đa chính là không có tiền lãi mà thôi, điều này hiển nhiên là hết sức đáng giá.

Đây vốn là một sách lược vẹn toàn trên lý thuyết, duy độc không nghĩ tới chính là Thẩm Dịch chẳng những thắng, hơn nữa thắng được quá ác, toàn diệt luôn đội Thứ Huyết, hơn nữa là dưới tình huống đội Thứ Huyết đã tăng thêm thành viên, kết quả chính là hai vạn đầu tư của Ban Đông Minh thoáng cái rút xuống chỉ còn 6000.

Việc này thực khiến y đứng ngồi không yên.

Loại chuyển này gặp ai cũng đau lòng.

Cho nên y đã đến, sau khi phát hiện khoản đầu tư của mình rút lại nhiều như vậy.

Thời khắc này nhìn Thẩm Dịch, Ban Đông Minh “thấm thía” nói: “Anh bạn trẻ, ta phải thừa nhận anh là nhân vật hết sức giỏi. Dưới tình huống đó, thực lực đối lập như vậy, anh vẫn tài tình lật úp đối thủ có thực lực mạnh hơn các anh gấp bội, đây không thể không nói là kỳ tích. Bất quá ta muốn thay anh phân tích một chút, mặc dù anh có thể hoàn thành cái kỳ tích này, trừ chính anh đã cố gắng đầy đủ ra, còn có ba nguyên nhân khách quan chủ yếu.” “Nha, nói thử xem.” Thẩm Dịch ngồi xuống, mặt không thay đổi nhìn Ban Đông Minh. “Thứ nhất, Tạ Vinh Quân xem thường anh. Xem thường đối thủ là tối kỵ, hắn phạm vào sai lầm này, trước hết đã thất bại một nửa. Thứ hai, anh có ta hỗ trợ, anh không thể phủ nhận sự thật này. Thứ ba, anh có vận khí. Vận khí của anh ở chỗ, đội ngũ anh gặp phải là một chi đội ngũ dùng cường công chính diện làm chủ. thực lực chính diện của bọn họ hết sức cường hãn, nhưng các mặt khác, nhất là phương diện phụ trợ, đều mỏng yếu rất nhiều. Anh bắt được nhược điểm của bọn họ, cho nên anh có thể thành công. Nhưng nếu anh đổi lại đối phó một chi đội ngũ có thực lực tổng hợp toàn phương vị mạnh tương đương, hơn nữa mọi phương diện đều hơn hẳn các anh, anh sẽ không còn may mắn như vậy.” “Ví dụ như…” “Đội Cơn Lốc.” Ban Đông Minh gằn từng chữ mà nói.

Thẩm Dịch làm ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ: “À, đúng, đúng, đúng, ngài nói không sai, nếu bây giờ tôi đánh với đội Cơn Lốc, tôi nhất định sẽ thua. Bởi vì tôi đối mặt là một lão hồ ly càng giảo hoạt hơn Tạ Vinh Quân, đội ngũ ông ta đang lãnh đạo càng là một chi đội ngũ mạnh mẽ trên mọi phương diện…” “Hơn nữa người này sẽ không khinh thường, mà anh cũng sẽ không có chi đội ngũ thứ ba trợ giúp.” “Bết bát nhất chính là còn có một gã cường địch đáng sợ ẩn núp trong bóng tối thời thời khắc khắc rình mò tôi, ngấp nghé tôi…” “Cho nên…” “Cho nên thực lực đội Cơn Lốc chưa hẳn mạnh hơn Thứ Huyết, nhưng với đội ngũ như đội Đoạn Nhận mà nói, kỳ thật uy hiếp càng lớn hơn Thứ Huyết, là thế này phải không?” Ban Đông Minh bắt đầu cười hắc hắc: “Anh thật là một người thông minh, điểm này cho tới bây giờ đều rất rõ ràng.” Thẩm Dịch lại biến sắc, hắn lắc đầu: “Không, tôi không thông minh, không có thông minh chút nào. Người thông minh chân chính cho tới bây giờ đều là kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, bọn họ biết thời điểm gì có thể nhịn, lúc nào lại nên cương. Nhưng tôi thì khác, tôi tham lam, ích kỷ, lại còn tự cho là đúng, chỗ tốt tới tay cho tới bây giờ cũng chưa từng nguyện buông ra. Mỗi khi tôi nhìn thấy kẻ nào khó đối phó, trong mắt tôi không phải hiện ra nguy hiểm, mà là điểm Huyết Tinh. Chúng giống như kim tệ sáng ngời nhảy loạn ngay trước mắt, thường thường sẽ khiến tôi quên hết mọi khó khăn nguy hiểm, không tiếc bác mệnh lao tới! Cho nên… Tôi là kẻ có thể chết vì tiền. Trừ phi là tôi nguyện ý, nếu không cho dù người khác gác đao lên cổ tôi cũng chỉ vô dụng thôi.” Sắc mặt Ban Đông Minh biến hóa: “Anh…” Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời: “Hiệp nghị đã hoàn thành, Ban lão đại, mục đích ngài tới không phải muốn nuốt lời, tìm tôi đòi lại 14000 điểm Huyết Tinh kia chứ?” Ban Đông Minh hít một hơi dài, cố miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười: “Đương nhiên không, sao lại có thể? Đội Cơn Lốc ta hiện tại tốt xấu coi như là cường đội duy nhất Khu Phổ Thông, làm sao có thể vì chút tiền cỏn 14000 điểm Huyết Tinh này mà xé bỏ hứa hẹn đi a?” Khi nói những lời này, y đặc biệt cường điệu mấy chữ “cường đội duy nhất”.

Thẩm Dịch giang tay ra: “Tôi cũng nghĩ thế.” “Vậy ta trước tiên chúc mừng anh đã lấy được thắng lợi vĩ đại lần thứ nhất. Bất quá anh bạn trẻ, ta vẫn còn muốn tặng anh hai câu nói, hi vọng anh có thể nghe lọt. Một: oan gia nên giải không nên kết. Hai: thiếu niên đắc chí chớ mải lông bông. Suy nghĩ lại cho tốt đi.” “Đa tạ sự quan tâm của ngài, tôi biết nên làm thế nào.” “Ta đây đi trước một bước.” “Đi thong thả không tiễn, thuận tiện thay tôi hỏi thăm Arnold.” Thân thể Ban Đông Minh rõ ràng cương một chút, sau đó y cười hắc hắc nói: “Đã biết, chốc lát chính hắn sẽ đến tìm anh.” Thẩm Dịch không khách khí trả lời: “Bảo hắn ngày mai hẵng đến, hôm nay tôi không muốn tiếp khách.” “… Được, rất tốt.” Ban Đông Minh quay đầu rời đi.

Thẩm Dịch vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, đưa mắt nhìn Ban Đông Minh ly khai, trong mắt lóe lên tia sáng lãnh liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Cường Hóa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook