Chương 286: Thú Cuồng Bạo (Trung)
Trip
17/03/2019
Sâu trong tùng lâm, một tiếng thét dài thê lương đột nhiên vang lên. “Đàn thú cuồng bạo!” Trương Kiến Quân kêu to.
Vừa dứt lời, toàn bộ chỗ sâu trong tùng lâm đều tràn ngập tiếng rống rung trời lở đất.
Tiếng hô liên tiếp như triều thần liên miên bất tuyệt, thậm chí hình thành một chuỗi âm dài quanh quẩn trong tai mọi người, chấn lỗ tai một hồi oong oong loạn hưởng.
Hồng Hổ kêu to lên: “Cmn! Chí ít có trên trăm con thú cuồng bạo!” Lúc trước bọn hắn vây giết một con, cũng phải phí hết một phen sức lực mới giết chết, Trương Kiến Quân và Hồng Hổ thậm chí còn bị chút ít tổn thương. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu trên trăm con thú cuồng bạo đồng loạt xông tới? “Chúng nó đã nhắm vào chúng ta!” Trương Kiến Quân điên cuồng hét lên: “Mau lui lại! Mau lui lại! Lui ra tùng lâm!” Tất cả mọi người không do dự nữa, cùng nhau thối lui về phía sau.
Sau lưng hiện lên vô số bóng thú cuồng bạo, trong rừng xuất hiện con thú cuồng bạo đầu tiên.
Đó là một con thú cuồng bạo càng lớn, càng uy mãnh hơn con vừa nãy. Đầu thú to lớn mọc ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cần cổ còn phủ đầy một tầng lông tơ màu vàng, toàn thân cao thấp còn mọc vảy giáp rậm rạp.
Con thú cuồng bạo kia dùng một đôi mắt tam giác hẹp hung ác nhìn chằm chằm bọn Thẩm Dịch, chốc lát gào to một tiếng, sau lưng đã xuất hiện đại lượng thân ảnh thú cuồng bạo.
Theo một tiếng rống dài, đàn thú cuồng bạo gào thét như biển lớn đánh tới bọn Thẩm Dịch, chân thú đạp rung mặt đất, khí lãng tung bay cuồn cuộn, phảng phất đàn sư tử gào thét càn qua, khí thế khổng lồ chấn cho đại địa đều thất sắc run rẩy. “Mịa nó! Chạy mau!” Hồng Hổ rít lên sắc nhọn, dũng khí lúc trước đã sớm bay tới chín tầng mây biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người điên cuồng chạy trốn ra ngoài tùng lâm, may mà lúc này Thẩm Dịch đã thủ sẵn ba chiếc xe ngoài đó.
Chưa chạy tới nơi mà Hồng Hổ đã kêu to: “Nhanh lái xe! Lái xe!” Giờ khắc này phảng phất như gã mới là chủ nhân ba chiếc xe này vậy.
Tiếng động cơ nổ vang ầm ầm, Hồng Hổ tung người nhảy lên Tia Chớp Đen, chỉ vào Haby trên xe nói: “Ngươi sang một chiếc xe khác!” Lúc này gã còn chọn xe, vừa nhìn đã biết xe này là tốt nhất trong ba chiếc. Chỉ là thái độ khẩu khí của gã thật sự bất thiện, Haby hung hăng trừng mắt gã một cái, Thẩm Dịch đã kêu lên: “Haby, Ford, Lair lưu lại, những người khác sang hai chiếc xe kia.” Các binh sĩ tuân mệnh nhảy xuống xe, đám người Trương Kiến Quân đằng sau đã trước sau nhảy tới.
Tiêu chuẩn ngồi của Tia Chớp Đen là tám chỗ, lúc này thêm Michelle và tổ sáu người, mười người ngồi miễn cưỡng cũng có thể. Lan Mị Nhi vừa nhảy vào xe, hai mắt liền bừng sáng, sau đó mở tủ lạnh, tiện tay lấy ra một chai rượu đỏ từ bên trong: “Ồ! Cậu cũng rất biết hưởng thụ đấy! Xe này thật là xinh đẹp!” Ánh mắt nhìn Thẩm Dịch đã nhiều thêm mấy phần thưởng thức.
Thẩm Dịch nào có rảnh để ý nàng, nhóm lớn thú cuồng bạo phía sau đã mau chóng đuổi đến.
Đàn thú cuồng bạo xuất hiện chẳng khác gì chén nước rót vào chảo dầu nóng hổi, khiến cho thổ địa vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên sôi trào một mảnh chiến ý huyên náo.
Một tiếng rống thê lương đâm phá thương khung, thú cuồng bạo cấp tốc chạy bằng tốc độ cuồng dã kinh người và kỹ năng xông tới của chúng.
Chưa vọt tới một nửa, cây cỏ trên mặt đất đã xoáy lên che khuất bầu trời, mặt đất dao động ầm vang chấn cho tóc rung bần bật. “Nhanh lái xe!” Hồng Hổ kêu to.
Lúc này gã đã triệt để bạo lộ bản chất kẻ yếu chỉ biết nói mà không biết làm của mình. Trải qua việc này, gã đại khái cũng biết vị trí đội trưởng tạm thời không giữ được nữa, chỉ là bất kể nói thế nào, trước hết tránh được một kiếp này rồi tính sau. “Đừng có gấp.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.
Theo đàn thú ngày càng tới gần, hình ảnh thú cuồng bạo ngày càng hiện rõ trong mắt hắn. Đám thú cuồng bạo này chẳng khác gì một bia ngắm di động nhảy lên trong mắt Thẩm Dịch, đại não nhanh chóng chuyển động, phân tích tốc độ và phương thức chạy của bọn chúng.
Xạ Nguyệt trong tay quay một vòng, nhanh chóng chỉ hướng một con trong đó, Thẩm Dịch kêu to: “Nổ súng!” Mười bốn binh sĩ lính dù theo Thẩm Dịch đồng thời xạ kích vào con thú nọ, tiếng súng nổ lớn, đạn bắn vào người nó, xuyên thấu qua vảy giáp rậm rạp, nở rộ thành từng mảng huyết hoa tươi đẹp.
Thú cuồng bạo phảng phất như lợn rừng bị thương nổi giận, không thèm để ý thương thế của mình chút nào, ngược lại phát ra tiếng gầm rú bén nhọn tiếp tục vọt tới trước. Công kích đến từ mạo hiểm giả không những không ngăn lại bước chân cuồng bạo của dã thú, ngược lại kích thích chúng càng thêm phẫn nộ và điên cuồng hơn. “Nhanh lái xe!” Hồng Hổ kêu to.
Đáng tiếc không có mệnh lệnh của Thẩm Dịch, vô luận động cơ rồ như thế nào, đều không nhích lên phía trước lấy một bước.
Viên đạn tiếp tục xạ kích con cuồng bạo thú kia, sau khi trút xuống hơn trăm phát đạn, rốt cục lúc nó chạy đến chỉ còn cách xe 20 mét đã ầm ầm ngã xuống. “178 phát đạn…” Thẩm Dịch lầm bầm một tiếng, sau đó kêu lên: “Không có chỗ yếu hại… Thực đáng tiếc.” Hắn vừa rồi liên tiếp nã súng, chính là để tìm kiếm chỗ hiểm mục tiêu, nhưng đáng tiếc, sự thật đã chứng minh loại sinh vật này căn bản không có chỗ hiểm đáng nói.
Đúng lúc này một con thú cuồng bạo cách khoảng 18 mét đột nhiên lăng không nhảy lên, đánh về phía Thẩm Dịch. Mắt thấy con thú sắp bổ nhào lên người Thẩm Dịch, thiếu niên nhóc làm vườn kia đột nhiên giương tay lên, dây leo trong tay vậy mà bay ra như rắn, cuốn lấy thú cuồng bạo, sau đó Trương Kiến Quân tung ra một cước, đá bay thú cuồng bạo ra ngoài xe, rồi hô to với Thẩm Dịch: “Còn không lái xe?” Đàn thú cuồng bạo ngày càng gần, Trương Kiến Quân cũng có chút nóng nảy.
Đàn thú cuồng bạo bên này hiển nhiên cũng phẫn nộ rồi.
Con thú cuồng bạo xuất hiện ban đầu kia rõ ràng cho thấy là đầu lĩnh nhánh bộ lạc hung thú này, nó đột nhiên dậm chân hướng lên trời rống: “NGAO!” Tiếng gào thê lương tràn ngập dã tính quanh quẩn phía chân trời.
Phảng phất tập thể đáp lại, tất cả thú cuồng bạo đồng thời kêu to gia tốc.
Một ít thú cuồng bạo phía sau tựa hồ ngại chậm, vậy mà xông tới húc văng đồng bọn trước mặt ra đất, đạp lên thân hình đồng bọn đâm thẳng về phía trước.
Còn có vài con dứt khoát nhảy lên đại thụ bên cạnh, dùng hai móng sắc bén bấu lấy thân cây, sau đó lại nhảy tới một thân cây khác, cứ lặp lại như thế, nhanh chóng tới gần đám người mạo hiểm. Cho dù Thẩm Dịch đã từng nói thú cuồng bạo thành niên không linh hoạt như khi còn bé, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ thoái hóa không được bao nhiêu.
Đàn thú bỗng nhiên gia tốc cuốn tới như làn sóng, Thẩm Dịch rốt cục lớn tiếng hạ lệnh: “Lái xe!” Xe phóng vọt ra ngoài như mũi tên, thỏa thích rong ruổi trên thảo nguyên đêm tối.
Mắt thấy sắp bỏ rơi đám thú cuồng bạo, mọi người đồng thời thở nhẹ ra, ít nhiều cũng có chút cảm kích Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch lại hạ lệnh: “Bảo trì tốc độ xe, đi theo hình cung, vòng quanh vùng này, bảo trì khoảng cách chừng 80 mét với đàn thú.” “Ngươi muốn làm gì?” Hồng Hổ kêu to. “Làm gì hả?” Trong mắt Thẩm Dịch lóe lên một vòng sát cơ: “Tựa như ngươi nói vậy, chúng ta tới nơi này, chính là để làm thịt những thú dữ kia. Cho nên lúc này ta muốn giết bọn chúng.” “Thế nhưng chúng ta không đánh lại chúng!” “Như quý ngài đây đã nói, không muốn gặp nguy hiểm cũng đòi phát tài? Hừ, quá ngây thơ đi.” Lời này đúng là Hồng Hổ đã nói lúc trước, thời khắc này lại bị Thẩm Dịch bắt chước hỏi vặn chính mình, gã nhất thời cứng họng không nói được. Măt thấy Thẩm Dịch mở miệng nói móc mình, trong lòng gã tức giận, âm thầm hận lấy Thẩm Dịch. Nếu không phải bây giờ đang trên xe Thẩm Dịch, hơn phân nửa là gã đã lập tức ra tay đối phó Thẩm Dịch.
Trong suy nghĩ của gã, tiểu tử này chỉ là ỷ vào chuẩn bị sung túc, có mấy chiếc xe quèn mới dám đối đãi mình như vậy, thực muốn đánh lên, chính mình một tay có thể đánh ngã hắn.
Thẩm Dịch căn bản không rảnh để ý gã.
Giơ lên kính viễn vọng hồng ngoại của Ôn Nhu, hắn cẩn thận quan sát đàn thú cuồng bạo đuổi theo sát nút kia, trong miệng đồng thời thì thào: “Cộng thêm lúc trước giết chết hai con, tổng cộng chín mươi bảy con thú cuồng bạo. Trương Kiến Quân, nếu để một mình anh đối phó, tự anh cho rằng có thể đối phó mấy con?” “Hai ba con đi, uống thuốc có thể bốn.” Trương Kiến Quân thành thật trả lời.
Danh tự của thú cuồng bạo, Trương Kiến Quân cũng không phải chưa từng nghe thấy, nghe nói là tồn tại cấp thấp nhất hoang dã, chỉ là số lượng nhiều, khá phiền toái. Chịu ảnh hưởng từ đồn đãi, gã vẫn cho là cấp thấp này đồng nghĩa tốt thí. Ai ngờ chạy đến hoang dã, ngay cả dăm ba con tốt thí đều không đối phó được, nội tâm gã rét lạnh, nói chuyện cũng biết điều hơn hẳn.
Thẩm Dịch tiếp tục nói: “Nếu tôi giết sạch đám thú cuồng bạo này, 90% thu hoạch về tôi, không ai ý kiến chứ?” Hồng Hổ hừ lạnh: “Nếu ngươi có thể làm được, ta cũng không ý kiến. Bất quá ngươi tốt nhất đừng liên lụy chúng ta vào.” “Ngươi ngồi trên xe của ta hưởng thụ bánh mì nướng phết trứng cá của ta, uống rượu đỏ của ta, lại nói ta liên lụy ngươi?” Thẩm Dịch không cần quay đầu cũng biết rõ Hồng Hổ hiện tại đang làm gì.
Hồng Hổ đỏ mặt lên, nhất thời lại nói không nên lời.
Vẫn là Lan Mị Nhi dàn xếp cười nói: “Đừng nóng giận a người anh em, lần này may mà cậu chuẩn bị chu toàn, nếu cậu thật có thể diệt sạch chúng, có cầm hết toàn bộ cũng không sao.” Nàng nhìn Thẩm Dịch ngày càng thuận mắt, nói chuyện cũng càng mềm mại đáng yêu dễ nghe.
Tại Huyết Tinh đô thị, điểm khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ chính là, nam chỉ có một đường đổ máu, nữ chung quy vẫn có đường tắt có thể tìm ra. Đây cũng không phải kỳ thị, chỉ xem mọi người có nguyện ý sử dụng vốn liếng có sẵn hay không thôi.
Thật hiển nhiên Lan Mị Nhi thuộc tuýp người tuyệt không ngại vận dụng “vốn liếng” của mình —— có lẽ đó mới là “kỹ năng sát thương diện rộng” cường lực nhất của nàng.
Thẩm Dịch tiện tay nắn mặt Lan Mị Nhi một cái: “Quyết định như vậy đi, cũng không đến mức cầm toàn bộ, tốt xấu cũng cần mọi người ra chút lực.” Sau đó hắn cất giọng nói: “Hồng Hổ, có phải ngươi có một kỹ năng sát thương diện rộng hay không?” Hắn có Tinh Thần Tham Sát, sớm đã sờ soạng đại khái ngọn nguồn của những người này, lúc này hỏi cũng không quá đáng là lấy lệ mà thôi.
Hồng Hổ nhìn hắn hằm hằm, sau đó mới hậm hực trả lời: “Đúng, kỹ năng Hổ Bào cấp C, lấy ta làm trung tâm phát ra một chiêu công kích phạm vị 5×5, tổn thương 100 điểm. Những thứ thú cuồng bạo này có 500 điểm tánh mạng, ngay cả một phần năm ta đều đánh không tới. Phát ra kỹ năng xong, chính mình đã bị xé thành mảnh nhỏ, ngươi đừng đánh chủ ý lên đầu ta!” Thẩm Dịch cũng không để ý gã, tiếp tục nói: “Nhóc làm vườn, cậu giống như am hiểu hệ thực vật đúng không? Có phải cậu có một kỹ năng quấn quanh trên diện rộng?” “Thời gian chuẩn bị 1 giây, hiệu quả cố định 3 giây trong phạm vi 6×6, mục tiêu bị cố định không thừa nhận bất luận tổn thương gì đến từ kỹ năng.” Thiếu niên nói chuyện lời ít mà ý nhiều. “Đã đủ rồi.” Thẩm Dịch để ống nhòm xuống, ngón tay chỉ vào con thú cuồng bạo đầu lĩnh xa xa kia, một vầng bán nguyệt thoáng hiện trong đêm tối, soi sáng nó rõ ràng rành mạch. “Đó là cái gì?” Lan Mị Nhi kinh hô. “Dấu hiệu tử vong.” Thẩm Dịch lạnh nhạt trả lời.
Xạ Nguyệt nhắm ngay con thủ lĩnh kia nổ súng.
Viên đạn điên cuồng gào thét bay vụt tới đầu lĩnh thú cuồng bạo, nó mạnh mẽ rống to một tiếng, hai móng vung ra, bóng trảo chập chờn, vậy mà đánh rơi nửa số đạn, dẫu là như thế, vẫn có nửa số đạn đánh trúng nó, nó đau đến kêu to không dứt, có điều thoạt nhìn đau nhức vậy thôi, thương thế chưa hẳn quá nặng.
Hết cách rồi, đạn của Thẩm Dịch thật sự là hơi ghẻ.
Thẩm Dịch y nguyên kiên trì nổ súng xạ kích, Hồng Hổ chế nhạo: “Đây coi như chiến thuật thả diều sao? Cứ làm như ngươi vậy, cho dù có thể giết chết đối phương, hơn phân nửa trời đã sáng.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Ta không có nhiều thời gian thả diều một đám cừu non như vậy, hoang dã cũng không phải chỉ có mỗi thú cuồng bạo mặc ta trêu đùa, ta bất quá là muốn chọc giận nó mà thôi.” Chọc giận nó? Mọi người ngẩn ngơ.
Những viên đạn vẫn không ngừng bắn ra hết phát này đến phát khác, mặc dù chúng không cách nào tạo thành tổn thương trí mạng cho nó, nhưng lại giống như có người không ngừng dùng kim đâm, cảm giác nhiều lần thống khổ quả thực khiến nó cực kỳ khó chịu.
Nó lại lần nữa bắt đầu điên cuồng gào thét, đàn thú cuồng bạo vốn chia làm ba hướng truy đuổi ba chiếc xe, đột nhiên tập kết thành một đường, chạy như điên về phía Tia Chớp Đen.
Mắt thấy đàn thú cuồng bạo hội tụ một chỗ, hình thành một dòng nước lũ cuồn cuộn, Thẩm Dịch lẩm bẩm nói: “Gần được rồi… Michelle, chuyển hướng tây nam, vận tốc 120! Lair, đưa thiết bị điều khiển nổ cho Ford! Ford, nhớ kỹ nắm chắc thời cơ! Kafka, sau khi Ford cho nổ, dùng tốc độ nhanh nhất bắn ra tất cả đạn tên lửa trên tay ngươi!” Mắt nhìn đàn thú cuồng bạo kia gào thét xông đến, Thẩm Dịch thấp giọng thì thào: “Nếm thử hương vị tan sương nát thịt a, lũ súc sinh.” Tia Chớp Đen cuồng xông về phía thuốc nổ chôn sẵn, nhóm lớn thú cuồng bạo truy thẳng tới từ sau lưng.
Ngay khoảnh khắc xông qua vòng thuốc nổ, binh sĩ Ford đè xuống nút điều khiển. “ẦM!” Một luồng khí lãng phóng thẳng lên cao, mang theo huyết nhục tung tóe đầy trời…
Vừa dứt lời, toàn bộ chỗ sâu trong tùng lâm đều tràn ngập tiếng rống rung trời lở đất.
Tiếng hô liên tiếp như triều thần liên miên bất tuyệt, thậm chí hình thành một chuỗi âm dài quanh quẩn trong tai mọi người, chấn lỗ tai một hồi oong oong loạn hưởng.
Hồng Hổ kêu to lên: “Cmn! Chí ít có trên trăm con thú cuồng bạo!” Lúc trước bọn hắn vây giết một con, cũng phải phí hết một phen sức lực mới giết chết, Trương Kiến Quân và Hồng Hổ thậm chí còn bị chút ít tổn thương. Vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu trên trăm con thú cuồng bạo đồng loạt xông tới? “Chúng nó đã nhắm vào chúng ta!” Trương Kiến Quân điên cuồng hét lên: “Mau lui lại! Mau lui lại! Lui ra tùng lâm!” Tất cả mọi người không do dự nữa, cùng nhau thối lui về phía sau.
Sau lưng hiện lên vô số bóng thú cuồng bạo, trong rừng xuất hiện con thú cuồng bạo đầu tiên.
Đó là một con thú cuồng bạo càng lớn, càng uy mãnh hơn con vừa nãy. Đầu thú to lớn mọc ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, cần cổ còn phủ đầy một tầng lông tơ màu vàng, toàn thân cao thấp còn mọc vảy giáp rậm rạp.
Con thú cuồng bạo kia dùng một đôi mắt tam giác hẹp hung ác nhìn chằm chằm bọn Thẩm Dịch, chốc lát gào to một tiếng, sau lưng đã xuất hiện đại lượng thân ảnh thú cuồng bạo.
Theo một tiếng rống dài, đàn thú cuồng bạo gào thét như biển lớn đánh tới bọn Thẩm Dịch, chân thú đạp rung mặt đất, khí lãng tung bay cuồn cuộn, phảng phất đàn sư tử gào thét càn qua, khí thế khổng lồ chấn cho đại địa đều thất sắc run rẩy. “Mịa nó! Chạy mau!” Hồng Hổ rít lên sắc nhọn, dũng khí lúc trước đã sớm bay tới chín tầng mây biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người điên cuồng chạy trốn ra ngoài tùng lâm, may mà lúc này Thẩm Dịch đã thủ sẵn ba chiếc xe ngoài đó.
Chưa chạy tới nơi mà Hồng Hổ đã kêu to: “Nhanh lái xe! Lái xe!” Giờ khắc này phảng phất như gã mới là chủ nhân ba chiếc xe này vậy.
Tiếng động cơ nổ vang ầm ầm, Hồng Hổ tung người nhảy lên Tia Chớp Đen, chỉ vào Haby trên xe nói: “Ngươi sang một chiếc xe khác!” Lúc này gã còn chọn xe, vừa nhìn đã biết xe này là tốt nhất trong ba chiếc. Chỉ là thái độ khẩu khí của gã thật sự bất thiện, Haby hung hăng trừng mắt gã một cái, Thẩm Dịch đã kêu lên: “Haby, Ford, Lair lưu lại, những người khác sang hai chiếc xe kia.” Các binh sĩ tuân mệnh nhảy xuống xe, đám người Trương Kiến Quân đằng sau đã trước sau nhảy tới.
Tiêu chuẩn ngồi của Tia Chớp Đen là tám chỗ, lúc này thêm Michelle và tổ sáu người, mười người ngồi miễn cưỡng cũng có thể. Lan Mị Nhi vừa nhảy vào xe, hai mắt liền bừng sáng, sau đó mở tủ lạnh, tiện tay lấy ra một chai rượu đỏ từ bên trong: “Ồ! Cậu cũng rất biết hưởng thụ đấy! Xe này thật là xinh đẹp!” Ánh mắt nhìn Thẩm Dịch đã nhiều thêm mấy phần thưởng thức.
Thẩm Dịch nào có rảnh để ý nàng, nhóm lớn thú cuồng bạo phía sau đã mau chóng đuổi đến.
Đàn thú cuồng bạo xuất hiện chẳng khác gì chén nước rót vào chảo dầu nóng hổi, khiến cho thổ địa vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên sôi trào một mảnh chiến ý huyên náo.
Một tiếng rống thê lương đâm phá thương khung, thú cuồng bạo cấp tốc chạy bằng tốc độ cuồng dã kinh người và kỹ năng xông tới của chúng.
Chưa vọt tới một nửa, cây cỏ trên mặt đất đã xoáy lên che khuất bầu trời, mặt đất dao động ầm vang chấn cho tóc rung bần bật. “Nhanh lái xe!” Hồng Hổ kêu to.
Lúc này gã đã triệt để bạo lộ bản chất kẻ yếu chỉ biết nói mà không biết làm của mình. Trải qua việc này, gã đại khái cũng biết vị trí đội trưởng tạm thời không giữ được nữa, chỉ là bất kể nói thế nào, trước hết tránh được một kiếp này rồi tính sau. “Đừng có gấp.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.
Theo đàn thú ngày càng tới gần, hình ảnh thú cuồng bạo ngày càng hiện rõ trong mắt hắn. Đám thú cuồng bạo này chẳng khác gì một bia ngắm di động nhảy lên trong mắt Thẩm Dịch, đại não nhanh chóng chuyển động, phân tích tốc độ và phương thức chạy của bọn chúng.
Xạ Nguyệt trong tay quay một vòng, nhanh chóng chỉ hướng một con trong đó, Thẩm Dịch kêu to: “Nổ súng!” Mười bốn binh sĩ lính dù theo Thẩm Dịch đồng thời xạ kích vào con thú nọ, tiếng súng nổ lớn, đạn bắn vào người nó, xuyên thấu qua vảy giáp rậm rạp, nở rộ thành từng mảng huyết hoa tươi đẹp.
Thú cuồng bạo phảng phất như lợn rừng bị thương nổi giận, không thèm để ý thương thế của mình chút nào, ngược lại phát ra tiếng gầm rú bén nhọn tiếp tục vọt tới trước. Công kích đến từ mạo hiểm giả không những không ngăn lại bước chân cuồng bạo của dã thú, ngược lại kích thích chúng càng thêm phẫn nộ và điên cuồng hơn. “Nhanh lái xe!” Hồng Hổ kêu to.
Đáng tiếc không có mệnh lệnh của Thẩm Dịch, vô luận động cơ rồ như thế nào, đều không nhích lên phía trước lấy một bước.
Viên đạn tiếp tục xạ kích con cuồng bạo thú kia, sau khi trút xuống hơn trăm phát đạn, rốt cục lúc nó chạy đến chỉ còn cách xe 20 mét đã ầm ầm ngã xuống. “178 phát đạn…” Thẩm Dịch lầm bầm một tiếng, sau đó kêu lên: “Không có chỗ yếu hại… Thực đáng tiếc.” Hắn vừa rồi liên tiếp nã súng, chính là để tìm kiếm chỗ hiểm mục tiêu, nhưng đáng tiếc, sự thật đã chứng minh loại sinh vật này căn bản không có chỗ hiểm đáng nói.
Đúng lúc này một con thú cuồng bạo cách khoảng 18 mét đột nhiên lăng không nhảy lên, đánh về phía Thẩm Dịch. Mắt thấy con thú sắp bổ nhào lên người Thẩm Dịch, thiếu niên nhóc làm vườn kia đột nhiên giương tay lên, dây leo trong tay vậy mà bay ra như rắn, cuốn lấy thú cuồng bạo, sau đó Trương Kiến Quân tung ra một cước, đá bay thú cuồng bạo ra ngoài xe, rồi hô to với Thẩm Dịch: “Còn không lái xe?” Đàn thú cuồng bạo ngày càng gần, Trương Kiến Quân cũng có chút nóng nảy.
Đàn thú cuồng bạo bên này hiển nhiên cũng phẫn nộ rồi.
Con thú cuồng bạo xuất hiện ban đầu kia rõ ràng cho thấy là đầu lĩnh nhánh bộ lạc hung thú này, nó đột nhiên dậm chân hướng lên trời rống: “NGAO!” Tiếng gào thê lương tràn ngập dã tính quanh quẩn phía chân trời.
Phảng phất tập thể đáp lại, tất cả thú cuồng bạo đồng thời kêu to gia tốc.
Một ít thú cuồng bạo phía sau tựa hồ ngại chậm, vậy mà xông tới húc văng đồng bọn trước mặt ra đất, đạp lên thân hình đồng bọn đâm thẳng về phía trước.
Còn có vài con dứt khoát nhảy lên đại thụ bên cạnh, dùng hai móng sắc bén bấu lấy thân cây, sau đó lại nhảy tới một thân cây khác, cứ lặp lại như thế, nhanh chóng tới gần đám người mạo hiểm. Cho dù Thẩm Dịch đã từng nói thú cuồng bạo thành niên không linh hoạt như khi còn bé, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ thoái hóa không được bao nhiêu.
Đàn thú bỗng nhiên gia tốc cuốn tới như làn sóng, Thẩm Dịch rốt cục lớn tiếng hạ lệnh: “Lái xe!” Xe phóng vọt ra ngoài như mũi tên, thỏa thích rong ruổi trên thảo nguyên đêm tối.
Mắt thấy sắp bỏ rơi đám thú cuồng bạo, mọi người đồng thời thở nhẹ ra, ít nhiều cũng có chút cảm kích Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch lại hạ lệnh: “Bảo trì tốc độ xe, đi theo hình cung, vòng quanh vùng này, bảo trì khoảng cách chừng 80 mét với đàn thú.” “Ngươi muốn làm gì?” Hồng Hổ kêu to. “Làm gì hả?” Trong mắt Thẩm Dịch lóe lên một vòng sát cơ: “Tựa như ngươi nói vậy, chúng ta tới nơi này, chính là để làm thịt những thú dữ kia. Cho nên lúc này ta muốn giết bọn chúng.” “Thế nhưng chúng ta không đánh lại chúng!” “Như quý ngài đây đã nói, không muốn gặp nguy hiểm cũng đòi phát tài? Hừ, quá ngây thơ đi.” Lời này đúng là Hồng Hổ đã nói lúc trước, thời khắc này lại bị Thẩm Dịch bắt chước hỏi vặn chính mình, gã nhất thời cứng họng không nói được. Măt thấy Thẩm Dịch mở miệng nói móc mình, trong lòng gã tức giận, âm thầm hận lấy Thẩm Dịch. Nếu không phải bây giờ đang trên xe Thẩm Dịch, hơn phân nửa là gã đã lập tức ra tay đối phó Thẩm Dịch.
Trong suy nghĩ của gã, tiểu tử này chỉ là ỷ vào chuẩn bị sung túc, có mấy chiếc xe quèn mới dám đối đãi mình như vậy, thực muốn đánh lên, chính mình một tay có thể đánh ngã hắn.
Thẩm Dịch căn bản không rảnh để ý gã.
Giơ lên kính viễn vọng hồng ngoại của Ôn Nhu, hắn cẩn thận quan sát đàn thú cuồng bạo đuổi theo sát nút kia, trong miệng đồng thời thì thào: “Cộng thêm lúc trước giết chết hai con, tổng cộng chín mươi bảy con thú cuồng bạo. Trương Kiến Quân, nếu để một mình anh đối phó, tự anh cho rằng có thể đối phó mấy con?” “Hai ba con đi, uống thuốc có thể bốn.” Trương Kiến Quân thành thật trả lời.
Danh tự của thú cuồng bạo, Trương Kiến Quân cũng không phải chưa từng nghe thấy, nghe nói là tồn tại cấp thấp nhất hoang dã, chỉ là số lượng nhiều, khá phiền toái. Chịu ảnh hưởng từ đồn đãi, gã vẫn cho là cấp thấp này đồng nghĩa tốt thí. Ai ngờ chạy đến hoang dã, ngay cả dăm ba con tốt thí đều không đối phó được, nội tâm gã rét lạnh, nói chuyện cũng biết điều hơn hẳn.
Thẩm Dịch tiếp tục nói: “Nếu tôi giết sạch đám thú cuồng bạo này, 90% thu hoạch về tôi, không ai ý kiến chứ?” Hồng Hổ hừ lạnh: “Nếu ngươi có thể làm được, ta cũng không ý kiến. Bất quá ngươi tốt nhất đừng liên lụy chúng ta vào.” “Ngươi ngồi trên xe của ta hưởng thụ bánh mì nướng phết trứng cá của ta, uống rượu đỏ của ta, lại nói ta liên lụy ngươi?” Thẩm Dịch không cần quay đầu cũng biết rõ Hồng Hổ hiện tại đang làm gì.
Hồng Hổ đỏ mặt lên, nhất thời lại nói không nên lời.
Vẫn là Lan Mị Nhi dàn xếp cười nói: “Đừng nóng giận a người anh em, lần này may mà cậu chuẩn bị chu toàn, nếu cậu thật có thể diệt sạch chúng, có cầm hết toàn bộ cũng không sao.” Nàng nhìn Thẩm Dịch ngày càng thuận mắt, nói chuyện cũng càng mềm mại đáng yêu dễ nghe.
Tại Huyết Tinh đô thị, điểm khác biệt lớn nhất giữa nam và nữ chính là, nam chỉ có một đường đổ máu, nữ chung quy vẫn có đường tắt có thể tìm ra. Đây cũng không phải kỳ thị, chỉ xem mọi người có nguyện ý sử dụng vốn liếng có sẵn hay không thôi.
Thật hiển nhiên Lan Mị Nhi thuộc tuýp người tuyệt không ngại vận dụng “vốn liếng” của mình —— có lẽ đó mới là “kỹ năng sát thương diện rộng” cường lực nhất của nàng.
Thẩm Dịch tiện tay nắn mặt Lan Mị Nhi một cái: “Quyết định như vậy đi, cũng không đến mức cầm toàn bộ, tốt xấu cũng cần mọi người ra chút lực.” Sau đó hắn cất giọng nói: “Hồng Hổ, có phải ngươi có một kỹ năng sát thương diện rộng hay không?” Hắn có Tinh Thần Tham Sát, sớm đã sờ soạng đại khái ngọn nguồn của những người này, lúc này hỏi cũng không quá đáng là lấy lệ mà thôi.
Hồng Hổ nhìn hắn hằm hằm, sau đó mới hậm hực trả lời: “Đúng, kỹ năng Hổ Bào cấp C, lấy ta làm trung tâm phát ra một chiêu công kích phạm vị 5×5, tổn thương 100 điểm. Những thứ thú cuồng bạo này có 500 điểm tánh mạng, ngay cả một phần năm ta đều đánh không tới. Phát ra kỹ năng xong, chính mình đã bị xé thành mảnh nhỏ, ngươi đừng đánh chủ ý lên đầu ta!” Thẩm Dịch cũng không để ý gã, tiếp tục nói: “Nhóc làm vườn, cậu giống như am hiểu hệ thực vật đúng không? Có phải cậu có một kỹ năng quấn quanh trên diện rộng?” “Thời gian chuẩn bị 1 giây, hiệu quả cố định 3 giây trong phạm vi 6×6, mục tiêu bị cố định không thừa nhận bất luận tổn thương gì đến từ kỹ năng.” Thiếu niên nói chuyện lời ít mà ý nhiều. “Đã đủ rồi.” Thẩm Dịch để ống nhòm xuống, ngón tay chỉ vào con thú cuồng bạo đầu lĩnh xa xa kia, một vầng bán nguyệt thoáng hiện trong đêm tối, soi sáng nó rõ ràng rành mạch. “Đó là cái gì?” Lan Mị Nhi kinh hô. “Dấu hiệu tử vong.” Thẩm Dịch lạnh nhạt trả lời.
Xạ Nguyệt nhắm ngay con thủ lĩnh kia nổ súng.
Viên đạn điên cuồng gào thét bay vụt tới đầu lĩnh thú cuồng bạo, nó mạnh mẽ rống to một tiếng, hai móng vung ra, bóng trảo chập chờn, vậy mà đánh rơi nửa số đạn, dẫu là như thế, vẫn có nửa số đạn đánh trúng nó, nó đau đến kêu to không dứt, có điều thoạt nhìn đau nhức vậy thôi, thương thế chưa hẳn quá nặng.
Hết cách rồi, đạn của Thẩm Dịch thật sự là hơi ghẻ.
Thẩm Dịch y nguyên kiên trì nổ súng xạ kích, Hồng Hổ chế nhạo: “Đây coi như chiến thuật thả diều sao? Cứ làm như ngươi vậy, cho dù có thể giết chết đối phương, hơn phân nửa trời đã sáng.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Ta không có nhiều thời gian thả diều một đám cừu non như vậy, hoang dã cũng không phải chỉ có mỗi thú cuồng bạo mặc ta trêu đùa, ta bất quá là muốn chọc giận nó mà thôi.” Chọc giận nó? Mọi người ngẩn ngơ.
Những viên đạn vẫn không ngừng bắn ra hết phát này đến phát khác, mặc dù chúng không cách nào tạo thành tổn thương trí mạng cho nó, nhưng lại giống như có người không ngừng dùng kim đâm, cảm giác nhiều lần thống khổ quả thực khiến nó cực kỳ khó chịu.
Nó lại lần nữa bắt đầu điên cuồng gào thét, đàn thú cuồng bạo vốn chia làm ba hướng truy đuổi ba chiếc xe, đột nhiên tập kết thành một đường, chạy như điên về phía Tia Chớp Đen.
Mắt thấy đàn thú cuồng bạo hội tụ một chỗ, hình thành một dòng nước lũ cuồn cuộn, Thẩm Dịch lẩm bẩm nói: “Gần được rồi… Michelle, chuyển hướng tây nam, vận tốc 120! Lair, đưa thiết bị điều khiển nổ cho Ford! Ford, nhớ kỹ nắm chắc thời cơ! Kafka, sau khi Ford cho nổ, dùng tốc độ nhanh nhất bắn ra tất cả đạn tên lửa trên tay ngươi!” Mắt nhìn đàn thú cuồng bạo kia gào thét xông đến, Thẩm Dịch thấp giọng thì thào: “Nếm thử hương vị tan sương nát thịt a, lũ súc sinh.” Tia Chớp Đen cuồng xông về phía thuốc nổ chôn sẵn, nhóm lớn thú cuồng bạo truy thẳng tới từ sau lưng.
Ngay khoảnh khắc xông qua vòng thuốc nổ, binh sĩ Ford đè xuống nút điều khiển. “ẦM!” Một luồng khí lãng phóng thẳng lên cao, mang theo huyết nhục tung tóe đầy trời…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.