Vô Tận Đan Điền​

Chương 728: Ai trộm ( thượng)

Hoành Tảo Thiên Nhai

23/04/2019

Kiếm Thần chi kiếm ở Kiếm Thần Tông là truyền quốc ngọc tỷ, ở trong mắt Yêu nhân tầm quan trọng có thể nghĩ, bảo vậy như vậy, khẳng định trông giữ cực kỳ cẩn thận, đi thế giới Yêu nhân trộm ra, mặc dù Thiên Huyễn là Thần Thâu, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!

Không nói cửu tử nhất sinh, nhưng khẳng định không sai biệt lắm.

Nhưng những chuyện này, Thiên Huyễn cùng mình thân là bằng hữu hai đời, lại không có nói một câu! Có lẽ nương theo kiếp trước Vân Huyên chết, cái này đã trở thành vết sẹo giấu ở đáy lòng hắn, bình thường bày tiêu sái phiêu dật ở trước mặt người ngoài, đau xót lưu cho mình!

- Bằng hữu kia của nàng cuối cùng thế nào rồi?

Thần sắc của Nhiếp Vân thoáng ảm đạm, nhẹ giọng hỏi.

- Ta nào biết, bất quá ta nghe nói kết cục không tốt, vị bằng hữu kia của Vân Huyên tông chủ, về sau bởi vì trộm cái gì đó, bị tông môn bắt, xỏ xuyên qua xương tỳ bà, dán ở trong Hình Pháp điện bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn có rất nhiều hình phạt có thể so với Địa Ngục, nói chung rất thảm, bất quá thằng này cũng mạng lớn, cuối cùng vậy mà trốn thoát... còn đi nơi nào, hiện tại thế nào, thì ta không biết!

Diệp Kiếm Tinh nhìn chung quanh vài lần, thấy không có người chú ý, lặng lẽ truyền âm.

Sự tình liên lụy tới tông chủ, mặc dù lá gan hắn lớn, cũng không dám nói lung tung.

- Những chuyện này, ngươi từ nơi nào nghe nói? Dựa theo đạo lý, ngươi nên không biết mới phải a!

Tuy đối với chuyện này đã tin tưởng thất thất bát bát, nhưng Nhiếp Vân vẫn kỳ quái hỏi.

Diệp Kiếm Tinh là loại đệ tử hai tai không nghe sự tình ngoài cửa sổ, một lòng chỉ muốn tu luyện, không thích bát quái, làm sao biết rõ chuyện này như vậy?

Cho dù chuyện này lúc ấy người biết rất nhiều, nhưng một khi Vân Huyên lên làm tông chủ, nhất định sẽ áp chế tin tức xuống, sẽ không tiết ra ngoài, Diệp Kiếm Tinh trẻ tuổi như vậy, hẳn không có cơ hội tiếp xúc a?

- Ta nói với ngươi, ngươi đừng nói cho người khác biết, kỳ thật... lúc ấy sở dĩ người bằng hữu kia của tông chủ có thể trốn, là Văn Húc sư thúc hỗ trợ, bằng không thì hắn trọng thương, xương tỳ bà bị đâm thủng, làm sao có thể chạy thoát?

Diệp Kiếm Tinh giảm thấp xuống thanh âm.

Vị trí xương tỳ bà là một điểm yếu của tu luyện giả, một khi bị đâm thủng, pháp lực trong Khí Hải liền không cách nào sử dụng bình thường. Tuy lực uy hiếp không bằng bài trừ Khí Hải, nhưng hiệu quả lại không kém nhiều, đều là để cho người biến thành phế vật, không cách nào chiến đấu.

Thiên Huyễn là Thần Thâu, là đối tượng tám đại tông môn căm thù đến tận xương tuỷ, hiện tại bị bắt, đâm thủng xương tỳ bà, đãi ngộ khẳng định cũng không khá hơn chút nào, bị tra tấn tuyệt đối khó có thể tưởng tượng.



- Văn Húc sư thúc nhận thức hắn?

Nghe được Thiên Huyễn vậy mà có giao tình với Trần Văn Húc, Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.

- Ân, Văn Húc sư thúc cùng Vân Huyên tông chủ là đồng nhất bối phận, lúc ấy Văn Húc sư thúc thiên tư hơn người, khả năng đạt được chưởng giáo càng lớn, Vân Huyên là đối thủ của hắn, rất nhiều sự tình tự nhiên biết rất rõ ràng, ta nghe nói người này, là Vân Huyên tông chủ tự mình phái người bắt, tất cả cực hình cũng là nàng tự mình ra lệnh... Văn Húc sư thúc đối với chưởng giáo vị không hề có dục vọng, nhìn không nổi, lúc này mới vụng trộm tìm cơ hội để cho người này chạy, bất quá cũng bởi vì vậy, quan hệ của sư thúc cùng Vân Huyên tông chủ huyên náo rất cương...

- Bằng không thì bằng vào thiên phú của Văn Húc sư thúc, nếu không có ai ngáng chân, tu luyện tới Nạp Hư Cảnh tuyệt đối là vô cùng đơn giản, tuyệt đối không thể có kết cục như vậy...

Lần nữa nhớ tới sư thúc, trên mặt Diệp Kiếm Tinh lộ ra vẻ cô đơn, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhiếp Vân cùng hắn trải qua rất nhiều sinh tử, đã trở thành bằng hữu chính thức, hơn nữa đối phương còn chiếm được Văn Húc sư thúc truyền thừa, tuy những sự tình này có thể tính cơ mật, nhưng Diệp Kiếm Tinh vẫn một năm một mười nói ra, không thèm kiêng kỵ.

- Nếu như là thật, tâm cơ của Vân Huyên này thật đúng là đáng sợ! Thiên Huyễn...

Tuy Thiên Huyễn là Thần Thâu, ở Phù Thiên đại lục danh tiếng không tốt, nhưng thân là bằng hữu, Nhiếp Vân biết rõ hắn là người cực kỳ trọng cảm tình, nhân vật như thế, bị thiết kế thảm như vậy, như trước cam tâm tình nguyện, không phải hắn ngốc, không có nhìn ra, mà là hắn quý trọng đoạn cảm tình này!

Mà hắn quý trọng cảm tình ở trong mắt Vân Huyên, lại trở thành công cụ lợi dụng!

- Thiên Huyễn, về sau nếu có cơ hội ta nhất định thay ngươi hả giận, Nhiếp Vân ta nói được thì làm được!

Xiết chặt nắm đấm, hai mắt Nhiếp Vân híp lại.

Vô luận kiếp trước kiếp này, Nhiếp Vân coi trọng nhất đúng là cảm tình, kiếp trước, bọn người cha mẹ chết sớm, không thể tận hiếu, Thiên Huyễn như huynh đệ duy nhất, tình cảm thâm hậu, huynh đệ ăn loại khổ này, nếu như bởi vì sợ hãi đối phương quyền thế mà khoanh tay đứng nhìn, cả đời sẽ không thể tha thứ mình!

Cái này là tình huynh đệ!

Còn cao hơn Nhật Nguyệt, bao la hơn Thiên Địa!

...



- Năm thông đạo phía trước phân biệt thông hướng năm khu vực Thiên phẩm, Địa Phẩm, hạch tâm, tinh anh, bình thường. Ứng Long, ngươi theo ta đến khu Thiên phẩm, còn lại theo Nghê Hư trưởng lão đến khu Địa Phẩm...

Ngay thời điểm Nhiếp Vân vì Thiên Huyễn âm thầm hạ quyết định, Lạc Vũ Thiên trưởng lão đi ở phía trước phân phó.

Nhìn lại phía trước, đằng sau Kiếm Thần chi kiếm quả nhiên xuất hiện năm thông đạo, đối ứng năm khu vực bất đồng.

Năm khu vực còn chưa tiến vào liền cảm nhận được bất đồng rõ ràng, trong vùng Thiên phẩm linh khí đầy đủ, đưa mắt nhìn đi, lại bị các loại mật vân Kiếm Đạo phức tạp chắn ở bên ngoài, khu Địa Phẩm sẽ không có năng lực như này, trình độ linh khí nồng đậm cũng xa xa không bằng.

Chỉ nhìn thoáng qua, đã biết rõ khu Thiên phẩm cùng khu Địa Phẩm đúng như danh tự, Thiên Địa chênh lệch!

- Đi thôi!

An bài xong, Lạc Vũ Thiên đưa Ứng Long đến lối vào khu Thiên phẩm, Ứng Long vừa đứng vững, liền đột ngột biến mất, xem ra là tiến nhập Truyền Tống Trận.

Mà Lạc Vũ Thiên như trước đứng ở bên ngoài, tuy hắn là Thái Thượng trưởng lão, nhưng vẫn không có tư cách vào.

- Đừng xem, đi thôi!

Nhiếp Vân đang cảm thán, lại cảm thấy trên bờ vai chấn động, Nghê Hư trưởng lão vỗ mình thoáng một phát, chỉ về phía trước.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện những người khác đã hướng đi đến khu Địa Phẩm, cười gật đầu, vội vàng đi theo.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên run rẩy, một cổ khí lãng nóng rực bắn đến.

- Chậm đã!

Ngay sau đó nương theo một tiếng hét lớn, một đám người xuất hiện ở trước mặt.

Nhóm này chừng hơn mười người, toàn bộ bận khôi giáp màu xanh, lưng mang trường kiếm, giơ tay nhấc chân cực kỳ ăn ý, xem xét đã biết rõ là trải qua huấn luyện.&

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vô Tận Đan Điền​

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook